Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 869: Trên đầu chữ sắc treo một con dao, trai đẹp hại gia (2)
/1476
|
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3ạc Tử Dạ nghe vậy bèn nở nụ cười, đưa tay vỗ vào vai hắn: “Thật ra giữa người với người, có nhiều lúc không cần nói thẳng ra như vậy, cũng không cần rõ ràng quá. Giữa ta và ngươi, chỉ cần không đến mức nhất định phải chiến đấu vì lợi ích thì vui vẻ ngoài mặt là được rồi, cần gì phải để ý việc bản Thái tử có xem ngươi là bằng hữu hay không? Nói cho cùng, Lạc Tử Dạ ta cũng không phải là người tài ba gì, có phải bằng hữu của người hay không cũng không có ảnh hưởng gì tới người, đúng chứ? Chuyện hôm nay cứ nói rõ là được rồi, gia hỏi người như vậy thật ra cũng chỉ là để xác nhận suy đoán của mình mà thôi!”
Nàng nói xong lời này liền nghiêng người, định đi ngang3qua hắn. Thế nhưng nàng mới chỉ đi được một bước, đột nhiên bị hắn nắm lấy cổ tay! Lạc Tử Dạ cứng đờ, cúi đầu nhìn cổ tay bị hắn nắm lấy, đầu ngón tay giống như ngọc của hắn chạm vào nàng, ấm áp dịu dàng như một khối ngọc ẩm, cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Trong lòng Lạc Tử Dạ rất muốn sờ tay của hắn, cẩn thận cảm nhận mỹ cảm như ngọc phần này, làm phong phú nội tâm dung tục của mình một chút! Nhưng quan hệ của nàng và Hiến Thương “Dật Phong” cùng với tình hình lúc này thật sự không ủng hộ nàng sinh lòng mê trai.
Thể là nàng cổ nén sự không nỡ ở trong lòng, nghiến răng rút tay của mình ra và ngước mắt nhìn góc nghiêng của hắn, chân mày nhíu lại, giả vờ đứng đắn nói:1“Hiến Thương Dật Phong...” Mẹ kiếp, nắm chặt một chút đi! Để gia sờ thêm một lúc...
Hiên Thương Mặc Trần cũng biết mình đã mạo phạm nên vội buông tay. Tay của Lạc Tử Dạ liền được tự do. Hắn không quay đầu lại, gió cuốn tung mái tóc đen của hắn, giống như tơ quét qua gò má của Lạc Tử Dạ, khiến cho lòng người ngứa ngáy nhưng lại lộ ra mấy phần lạnh lẽo. Hắn thản nhiên nói: “Bản vương nhất thời nóng lòng, mời Thái tử cứ tự nhiên!”
Lạc Tử Dạ ôm sự mất mát tay trong tay với trai đẹp nhưng không kéo dài lâu, tiếc nuối rời đi. Gió nổi lên.
Vào khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, vạt áo màu đỏ tươi và cẩm bào màu xanh nhạt phấp phới phác họa ra một bức họa tuyệt mỹ. Vào khoảnh khắc thần và6yêu trong bức họa lướt qua nhau, sự đẹp đẽ và rực rỡ khiến cho người ta không thể dời mắt. Thế nhưng sự giao hội có đẹp đến đâu, một khoảnh khắc cầm tay có đẹp đến đâu, đến cuối cùng, cũng chỉ là lướt qua nhau.
3ạc Tử Dạ nghe vậy bèn nở nụ cười, đưa tay vỗ vào vai hắn: “Thật ra giữa người với người, có nhiều lúc không cần nói thẳng ra như vậy, cũng không cần rõ ràng quá. Giữa ta và ngươi, chỉ cần không đến mức nhất định phải chiến đấu vì lợi ích thì vui vẻ ngoài mặt là được rồi, cần gì phải để ý việc bản Thái tử có xem ngươi là bằng hữu hay không? Nói cho cùng, Lạc Tử Dạ ta cũng không phải là người tài ba gì, có phải bằng hữu của người hay không cũng không có ảnh hưởng gì tới người, đúng chứ? Chuyện hôm nay cứ nói rõ là được rồi, gia hỏi người như vậy thật ra cũng chỉ là để xác nhận suy đoán của mình mà thôi!”
Nàng nói xong lời này liền nghiêng người, định đi ngang3qua hắn. Thế nhưng nàng mới chỉ đi được một bước, đột nhiên bị hắn nắm lấy cổ tay! Lạc Tử Dạ cứng đờ, cúi đầu nhìn cổ tay bị hắn nắm lấy, đầu ngón tay giống như ngọc của hắn chạm vào nàng, ấm áp dịu dàng như một khối ngọc ẩm, cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Trong lòng Lạc Tử Dạ rất muốn sờ tay của hắn, cẩn thận cảm nhận mỹ cảm như ngọc phần này, làm phong phú nội tâm dung tục của mình một chút! Nhưng quan hệ của nàng và Hiến Thương “Dật Phong” cùng với tình hình lúc này thật sự không ủng hộ nàng sinh lòng mê trai.
Thể là nàng cổ nén sự không nỡ ở trong lòng, nghiến răng rút tay của mình ra và ngước mắt nhìn góc nghiêng của hắn, chân mày nhíu lại, giả vờ đứng đắn nói:1“Hiến Thương Dật Phong...” Mẹ kiếp, nắm chặt một chút đi! Để gia sờ thêm một lúc...
Hiên Thương Mặc Trần cũng biết mình đã mạo phạm nên vội buông tay. Tay của Lạc Tử Dạ liền được tự do. Hắn không quay đầu lại, gió cuốn tung mái tóc đen của hắn, giống như tơ quét qua gò má của Lạc Tử Dạ, khiến cho lòng người ngứa ngáy nhưng lại lộ ra mấy phần lạnh lẽo. Hắn thản nhiên nói: “Bản vương nhất thời nóng lòng, mời Thái tử cứ tự nhiên!”
Lạc Tử Dạ ôm sự mất mát tay trong tay với trai đẹp nhưng không kéo dài lâu, tiếc nuối rời đi. Gió nổi lên.
Vào khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, vạt áo màu đỏ tươi và cẩm bào màu xanh nhạt phấp phới phác họa ra một bức họa tuyệt mỹ. Vào khoảnh khắc thần và6yêu trong bức họa lướt qua nhau, sự đẹp đẽ và rực rỡ khiến cho người ta không thể dời mắt. Thế nhưng sự giao hội có đẹp đến đâu, một khoảnh khắc cầm tay có đẹp đến đâu, đến cuối cùng, cũng chỉ là lướt qua nhau.
/1476
|