Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 871: Trên đầu chữ sắc treo một con dao, trai đẹp hại gia (4)
/1476
|
Lạc Tử Dạ cảm thấy người như Phượng Vô Trù sau khi chết nếu xuống địa phủ không được làm vua giới địa ngục thì quá đáng tiếc! Thôi được rồi, thật ra vua địa ngục không hợp với khí chất của hắn cho lắm, hắn phải làm ma quân mới đúng! Nàng chăm chú nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt lộ ra tín hiệu nguy hiểm. Nàng đang định bước lên3phía trước thì đúng lúc này có một tên thuộc hạ lao như bay tới, sau khi quỳ xuống liền lập tức bẩm báo: “Vương! Hoàng thượng truyền thánh chỉ, nói là muốn tha thứ cho lỗi lầm của nước Nhung. Có điều chuyện này chỉ sợ là... Lúc này ông ta đang sai người đến tìm ngài, mời ngài đến vương trướng bàn bạc!”.
Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ lập tức hiểu ngay, lúc1này Lạc Túc Phong định lấy đại cục làm trọng. Thế nhưng ông ta lại không có ý định ngậm bồ làm ngọt như thế, cho nên muốn giở trò xấu! Phượng Vô Trù nghe vậy, đưa mắt nhìn nàng. Vẻ mặt kia đầy ngạo mạn xen lẫn vẻ khinh bỉ và u ám đáng sợ. Hắn cười lạnh một tiếng, sau đó phẩy tay áo, xoay người đi đến lều của Lạc Túc Phong.
Nhưng nhìn6vẻ mặt hắn, Lạc Tử Dạ lại thấy rõ một câu: Khi trở lại, Cô sẽ tìm người tính sổ! Khóe miệng nàng run lên, dứt khoát chuồn về lều của mình. Cửa lều vẫn ầm ĩ không thôi, một ả hầu gái của Thần Đồ Miêu đang đứng trước cửa lều của Lạc Tử Dạ chửi ầm lên: “Các ngươi là một đám đàn bà ti tiện không có tổ chất, các ngươi đều là4chó!”.
Thượng Quan Băng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, ôm kiếm đứng ở cửa. Nàng cười lạnh: “Tới tận cửa tìm người ta chửi mắng, không biết đứa nào mới là chó đâu! Ngươi nói người khác không có tố chất, nhưng không biết rốt cuộc tổ chất của ngươi ở đâu?”
Rất hiển nhiên, trận cãi vã ác liệt trước đó vẫn chưa kết thúc.
Lúc đám người đang cãi nhau nhìn thấy Lạc Tử Dạ, ai3nấy đều yên tĩnh lại. Suy cho cùng, người của Thân Đồ Miêu vẫn hơi kiểng dè thân phận của Lạc Tử Dạ. Khi Lạc Tử Dạ đi qua ả hầu gái kia, nàng ngoảnh đầu nhìn ả, nhận xét một câu: “Buổi sáng ra ngoài không rửa mặt cũng thôi đi, sao người lại không đánh răng hả? Thượng Quan, mau tiễn vị cô nương này trở về để cho nàng ta đánh răng rồi hãy ra ngoài!” Không rửa mặt chính là không quan tâm mặt mũi, nghĩa là không biết xấu hổ. Không đánh răng đương nhiên là mỉa mai ả thối mồm. Lạc Tử Dạ vừa dứt lời, Thượng Quan Ngự lập tức phất tay. Chỉ trong nháy mắt đã có người đi đến bịt miệng ả, lôi á đi mất! Sau khi lôi ả đi thật xa, người đó mới buông tay khỏi miệng ả, nhưng lập tức nghe thấy ả chửi ầm lên: “Công chúa! Ngài nhìn đi, đám người này không nói lý lẽ, bọn họ không nói lại nô tỳ nên không cho nô tỳ nói chuyện. Rốt cuộc đây là cái tổ chất gì chứ...”
Tinh thần chuyên nghiệp khiến người ta khâm phục này quả thật đã làm cho Lạc Tử Dạ giật cả mình. Thượng Quan Băng cũng tức giận muốn rút kiếm, cắn răng nghiến lợi nói: “Con khốn này đến tận cửa mắng chúng ta mà còn nói chúng ta không nói lý lẽ không có tố chất. Ta thật sự...”
“Thôi bỏ đi, chúng ta nói lý lẽ với bọn họ, bọn họ có nghe lọt tai không?” Lạc Tử Dạ đưa mắt nhìn nàng, khẽ lắc đầu rồi đi thẳng vào lều của mình. Thượng Quan Băng đứng ở cửa suy nghĩ một hồi, đúng là thể thật. Bọn não tàn đều không bình thường, cho dù mình nghiêm túc nói lý lẽ thì đối phương cũng nghe không hiểu. Đối với bọn não tàn, cái chuyện hiểu đạo lý này thật sự là có độ khó quá cao, vậy nên không cần làm khó bọn họ!
Lạc Tử Dạ đi vào lều của mình, sau đó sai Lộ Nhi và Đáp Đáp thu thập hành lý cho mình.
Tuy rằng chuyện hôm nay ầm ĩ đến vậy nhưng Lạc Túc Phong đã hạ chỉ tuyên bố bỏ qua cho nước Nhung, vì vậy chắc chắn sẽ không có chuyện gì to tát. Những vấn đề sau đó, các triều thần sẽ xử lý ổn thỏa. Nhưng nàng thì ngược lại, bây giờ nàng phải lập tức chuẩn bị cho việc ra biển.
Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ lập tức hiểu ngay, lúc1này Lạc Túc Phong định lấy đại cục làm trọng. Thế nhưng ông ta lại không có ý định ngậm bồ làm ngọt như thế, cho nên muốn giở trò xấu! Phượng Vô Trù nghe vậy, đưa mắt nhìn nàng. Vẻ mặt kia đầy ngạo mạn xen lẫn vẻ khinh bỉ và u ám đáng sợ. Hắn cười lạnh một tiếng, sau đó phẩy tay áo, xoay người đi đến lều của Lạc Túc Phong.
Nhưng nhìn6vẻ mặt hắn, Lạc Tử Dạ lại thấy rõ một câu: Khi trở lại, Cô sẽ tìm người tính sổ! Khóe miệng nàng run lên, dứt khoát chuồn về lều của mình. Cửa lều vẫn ầm ĩ không thôi, một ả hầu gái của Thần Đồ Miêu đang đứng trước cửa lều của Lạc Tử Dạ chửi ầm lên: “Các ngươi là một đám đàn bà ti tiện không có tổ chất, các ngươi đều là4chó!”.
Thượng Quan Băng bày ra vẻ mặt lạnh lùng, ôm kiếm đứng ở cửa. Nàng cười lạnh: “Tới tận cửa tìm người ta chửi mắng, không biết đứa nào mới là chó đâu! Ngươi nói người khác không có tố chất, nhưng không biết rốt cuộc tổ chất của ngươi ở đâu?”
Rất hiển nhiên, trận cãi vã ác liệt trước đó vẫn chưa kết thúc.
Lúc đám người đang cãi nhau nhìn thấy Lạc Tử Dạ, ai3nấy đều yên tĩnh lại. Suy cho cùng, người của Thân Đồ Miêu vẫn hơi kiểng dè thân phận của Lạc Tử Dạ. Khi Lạc Tử Dạ đi qua ả hầu gái kia, nàng ngoảnh đầu nhìn ả, nhận xét một câu: “Buổi sáng ra ngoài không rửa mặt cũng thôi đi, sao người lại không đánh răng hả? Thượng Quan, mau tiễn vị cô nương này trở về để cho nàng ta đánh răng rồi hãy ra ngoài!” Không rửa mặt chính là không quan tâm mặt mũi, nghĩa là không biết xấu hổ. Không đánh răng đương nhiên là mỉa mai ả thối mồm. Lạc Tử Dạ vừa dứt lời, Thượng Quan Ngự lập tức phất tay. Chỉ trong nháy mắt đã có người đi đến bịt miệng ả, lôi á đi mất! Sau khi lôi ả đi thật xa, người đó mới buông tay khỏi miệng ả, nhưng lập tức nghe thấy ả chửi ầm lên: “Công chúa! Ngài nhìn đi, đám người này không nói lý lẽ, bọn họ không nói lại nô tỳ nên không cho nô tỳ nói chuyện. Rốt cuộc đây là cái tổ chất gì chứ...”
Tinh thần chuyên nghiệp khiến người ta khâm phục này quả thật đã làm cho Lạc Tử Dạ giật cả mình. Thượng Quan Băng cũng tức giận muốn rút kiếm, cắn răng nghiến lợi nói: “Con khốn này đến tận cửa mắng chúng ta mà còn nói chúng ta không nói lý lẽ không có tố chất. Ta thật sự...”
“Thôi bỏ đi, chúng ta nói lý lẽ với bọn họ, bọn họ có nghe lọt tai không?” Lạc Tử Dạ đưa mắt nhìn nàng, khẽ lắc đầu rồi đi thẳng vào lều của mình. Thượng Quan Băng đứng ở cửa suy nghĩ một hồi, đúng là thể thật. Bọn não tàn đều không bình thường, cho dù mình nghiêm túc nói lý lẽ thì đối phương cũng nghe không hiểu. Đối với bọn não tàn, cái chuyện hiểu đạo lý này thật sự là có độ khó quá cao, vậy nên không cần làm khó bọn họ!
Lạc Tử Dạ đi vào lều của mình, sau đó sai Lộ Nhi và Đáp Đáp thu thập hành lý cho mình.
Tuy rằng chuyện hôm nay ầm ĩ đến vậy nhưng Lạc Túc Phong đã hạ chỉ tuyên bố bỏ qua cho nước Nhung, vì vậy chắc chắn sẽ không có chuyện gì to tát. Những vấn đề sau đó, các triều thần sẽ xử lý ổn thỏa. Nhưng nàng thì ngược lại, bây giờ nàng phải lập tức chuẩn bị cho việc ra biển.
/1476
|