*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3rong lúc này, trong quán trọ truyền ra một tiếng mắng chửi rất chói tai: “Cái đám vô dụng các ngươi, nhiều người như vậy mà chỉ có một Lạc Tử Dạ thôi cũng không làm gì được à? Hơn nữa còn để cho y sống mà trở về nữa?” Tiếng mắng chửi đó là do Võ Lưu Nguyệt thét ra.
Nàng ta vừa mới dứt lời liền nhận được một tiếng cười lạnh, người áo đen kia nói: “Ngươi còn dám nói chúng ta là đồ vô dụng, không biết xấu hổ à? Nếu như ngươi có bản lĩnh thì chỉ cần dựa vào việc Võ Tu Hoàng đối xử tốt với con của mình là đủ rồi, sao tới bây giờ ngay cả việc trông chờ Võ Tu Hoàng báo thù cho ngươi đều3làm không được hả? Với võ công của Võ Tu Hoàng thì việc ra tay với Lạc Tử Dạ quả thật là dễ như trở bàn tay, đúng chứ?”
Sau khi nghe hắn nói xong, sắc mặt Võ Lưu Nguyệt trắng bệch. Nàng ta bị nghẹn lời tới mức đỏ bừng mặt, không biết phải trả lời như thế nào.
Tiếp đó, người áo đen kia tiên đến trước mặt nàng ta rồi tiếp tục nói: “Võ Lưu Nguyệt, người nên biết vì sao năm đó môn chủ lại để cho người làm con gái của Võ Tu Hoàng! Nguyên nhân chính là vì lợi dụng thực lực và tính bao che khuyết điểm của Võ Tu Hoàng để làm việc cho chúng ta, thế nhưng hiện nay người đã sắp không thể tạo ảnh hưởng tới1ông ta được nữa rồi. Ngay cả khi người sắp chết mà ông ta vẫn không tính giết Lạc Tử Dạ hoặc là xem Phượng Vô Trù là kẻ địch rồi báo thù cho ngươi, thể này đã chứng minh điều gì? Nó đã chứng minh rằng ngươi sắp vô dụng rồi, chúa công và môn chủ đều rất tức giận với ngươi!” “Chúa công, môn chủ... Chẳng phải môn chủ...” Chẳng phải môn chủ đã chết rồi sao?
Dường như người áo đen kia đã sớm biết Võ Lưu Nguyệt tính nói cái gì, hắn cười lạnh một tiếng: “Người cho rằng môn chủ của Tu La môn thật sự chỉ có một người như chúng ta đã công bố ra ngoài ư? Môn chủ chân chính là người mà không ai có thể nghĩ6đến. Hơn nữa, lão Vương gia đã giúp xin tha, Lạc Tử Dạ cũng không xảy ra chuyện gì, thế nên Phượng Vô Trù đồng ý không điều tra nữa thì chắc chắn là hắn sẽ không tiếp tục điều tra! Cho nên...” Người áo đen nói đến đây liền bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó. Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Võ Lưu Nguyệt, ánh mắt của hắn vừa lạnh lẽo vừa khát máu như ánh mắt của linh hồn người chết bò ra từ địa ngục vậy. Hắn nói với nàng ta: “Ngươi đã sớm biết Phượng Vô Trù sẽ nhúng tay vào chuyện này nhưng vẫn để chúng ta đi ám sát Lạc Tử Dạ, nói cho chúng ta biết rằng Lạc Tử Dạ có quan hệ với Doanh Tẩn, tất4cả đều là vì ngươi muốn dẫn lửa giận của Phượng Vô Trù sang chúng ta đúng không?”
3rong lúc này, trong quán trọ truyền ra một tiếng mắng chửi rất chói tai: “Cái đám vô dụng các ngươi, nhiều người như vậy mà chỉ có một Lạc Tử Dạ thôi cũng không làm gì được à? Hơn nữa còn để cho y sống mà trở về nữa?” Tiếng mắng chửi đó là do Võ Lưu Nguyệt thét ra.
Nàng ta vừa mới dứt lời liền nhận được một tiếng cười lạnh, người áo đen kia nói: “Ngươi còn dám nói chúng ta là đồ vô dụng, không biết xấu hổ à? Nếu như ngươi có bản lĩnh thì chỉ cần dựa vào việc Võ Tu Hoàng đối xử tốt với con của mình là đủ rồi, sao tới bây giờ ngay cả việc trông chờ Võ Tu Hoàng báo thù cho ngươi đều3làm không được hả? Với võ công của Võ Tu Hoàng thì việc ra tay với Lạc Tử Dạ quả thật là dễ như trở bàn tay, đúng chứ?”
Sau khi nghe hắn nói xong, sắc mặt Võ Lưu Nguyệt trắng bệch. Nàng ta bị nghẹn lời tới mức đỏ bừng mặt, không biết phải trả lời như thế nào.
Tiếp đó, người áo đen kia tiên đến trước mặt nàng ta rồi tiếp tục nói: “Võ Lưu Nguyệt, người nên biết vì sao năm đó môn chủ lại để cho người làm con gái của Võ Tu Hoàng! Nguyên nhân chính là vì lợi dụng thực lực và tính bao che khuyết điểm của Võ Tu Hoàng để làm việc cho chúng ta, thế nhưng hiện nay người đã sắp không thể tạo ảnh hưởng tới1ông ta được nữa rồi. Ngay cả khi người sắp chết mà ông ta vẫn không tính giết Lạc Tử Dạ hoặc là xem Phượng Vô Trù là kẻ địch rồi báo thù cho ngươi, thể này đã chứng minh điều gì? Nó đã chứng minh rằng ngươi sắp vô dụng rồi, chúa công và môn chủ đều rất tức giận với ngươi!” “Chúa công, môn chủ... Chẳng phải môn chủ...” Chẳng phải môn chủ đã chết rồi sao?
Dường như người áo đen kia đã sớm biết Võ Lưu Nguyệt tính nói cái gì, hắn cười lạnh một tiếng: “Người cho rằng môn chủ của Tu La môn thật sự chỉ có một người như chúng ta đã công bố ra ngoài ư? Môn chủ chân chính là người mà không ai có thể nghĩ6đến. Hơn nữa, lão Vương gia đã giúp xin tha, Lạc Tử Dạ cũng không xảy ra chuyện gì, thế nên Phượng Vô Trù đồng ý không điều tra nữa thì chắc chắn là hắn sẽ không tiếp tục điều tra! Cho nên...” Người áo đen nói đến đây liền bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó. Hắn quay đầu nhìn chằm chằm Võ Lưu Nguyệt, ánh mắt của hắn vừa lạnh lẽo vừa khát máu như ánh mắt của linh hồn người chết bò ra từ địa ngục vậy. Hắn nói với nàng ta: “Ngươi đã sớm biết Phượng Vô Trù sẽ nhúng tay vào chuyện này nhưng vẫn để chúng ta đi ám sát Lạc Tử Dạ, nói cho chúng ta biết rằng Lạc Tử Dạ có quan hệ với Doanh Tẩn, tất4cả đều là vì ngươi muốn dẫn lửa giận của Phượng Vô Trù sang chúng ta đúng không?”
/1476
|