*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới ánh trăng, cửa sổ gian phòng của Võ Lưu Nguyệt hơi mở ra. Một luồng ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt xinh đẹp của nàng ta cùng với quần áo phong phanh trên người, đàn ông nhìn thấy cảnh tượng này rất dễ xuất hiện ý nghĩ đáng khinh. Người áo đen kia nói xong câu đó liền đột ngột tiến lên một bước, vươn tay thò vào vạt áo của Võ Lưu Nguyệt!
Võ Lưu Nguyệt kinh hoảng, giơ tay định tát vào mặt hắn một cái.
Đáng tiếc, dường như hắn đã sớm dự đoán trước rồi, hắn bắt lấy cổ tay của nàng ta, cái tay thò vào vạt áo kia còn đẩy cái yếm trên người nàng ta ra, động tác cợt nhả đầy ác ý này khiến cho sắc mặt của Võ Lưu Nguyệt trắng bệch. Nàng ta tức3giận đến mức run rẩy cả người, nhưng nàng ta chỉ có thể nhìn chằm chằm người áo đen kia chứ không dám phản kháng.
Người áo đen kia lợi dụng chiếm tiện nghi một lát rồi rút tay về, có hơi tiếc nuối nói: “Dáng dấp không tệ, dáng người cũng tốt. Nếu không phải vì chúa công còn cần ngươi có tấm thân xử nữ thì các huynh đệ trong Tu La môn đã sớm được hưởng dụng một lần rồi! Võ Lưu Nguyệt, ngươi nên đàng hoàng lại đi, ngươi phải biết, nếu như đến thời điểm ngươi không còn tác dụng gì với chúng ta nữa thì có lẽ chúng ta sẽ không để cho người chết dễ dàng như vậy đâu!”
Người áo đen nói đến đây liền cười khà khà, nụ cười vừa phóng đãng vừa không đàng hoàng.
Sắc mặt1của Võ Lưu Nguyệt lại trắng hơn một chút, vùng ngực bị hắn cợt nhả khi nãy khiến cho nàng ta nổi đầy da gà, xấu hổ và giận dữ muốn chết, nàng ta cảm giác như muốn nôn mửa vậy. Chẳng qua nàng ta chỉ có thể run rẩy cả người và nhìn chằm chằm đối phương bằng ánh mắt hung ác mà thôi. Nàng ta gần như muốn cắn nát hàm răng của mình, nhưng cũng không dám không nghe lời hắn: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn làm theo sự căn dặn của các ngươi!” “Thức thời là tốt!” Người áo đen kia nói, ánh mắt bỉ ổi của hắn còn quét về phía đôi chân đang đắp chăn của nàng ta một lát nữa.
Hắn chép chép miệng, dường như rất tiếc nuối, đồng thời, hắn liếc nàng6ta rồi tiếp tục nói: “Ý của chúa công hôm nay là dù sao Phượng Vô Trù cũng đã chán ghét ngươi rồi nên ngươi cũng đừng nghĩ về lòng dạ của hắn nữa! Tiếp theo đây, người phải nghĩ cách phối hợp với chúa công, khiến cho Võ Tu Hoàng hỗ trợ chúa công leo lên ngôi vị Hoàng đế Phượng Minh là đủ rồi. Nhớ kỹ, phải lợi dụng sức ảnh hưởng của mình thật tốt, lợi dụng sức ảnh hưởng của Lạc Thủy Y đối với Võ Tu Hoàng! Nếu như ngươi không thể lợi dụng những thứ này cho tốt thì chúng ta sẽ hưởng dụng thân thể của người đấy!” Lúc nói xong câu này, nụ cười của hắn lại càng bỉ ổi hơn một chút.
Võ Lưu Nguyệt tức giận nói: “Ta biết rồi! Cút đi, một lát nữa4phụ hoàng ta sẽ trở về, nếu để cho ông ta nhìn thấy người thì người cho rằng mình còn có thể sống à?”
Nàng ta vừa hỏi xong, tên đàn ông ấy lại lấn đến gần rồi kéo vạt áo nàng ta: “Ha ha ha, nếm một miếng rồi hẵng đi!”
Võ Lưu Nguyệt cúi đầu nhìn cái đầu cợt nhả đang chôn ở trước ngực mình, tức giận đến run người, bàn tay bên dưới tay áo bào đã nắm chặt thành đấm, đầu móng tay đâm vào da thịt. Hắn quả thật chỉ nếm một miếng rồi đi, sau khi thỏa mãn rồi hắn mới xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ!
Sau khi hắn rời đi, đôi mắt hạnh của Võ Lưu Nguyệt nhuộm sắc đỏ. Nàng ta cắn chặt răng, cắn đến mức chảy máu. Sau đó nàng ta tức giận gào3thét: “Lạc Tử Dạ, đều tại ngươi không chết! Đều do ngươi! Còn cả Phượng Vô Trù nữa, ngươi có mắt không tròng! Hai ta chịu nhục nhã lớn như thế này! Tu La môn, chúa công... Rồi sẽ có một ngày ta sẽ khiến cho các ngươi chết không có chỗ chôn, bị chó hoang chia thịt...”
Dưới ánh trăng, cửa sổ gian phòng của Võ Lưu Nguyệt hơi mở ra. Một luồng ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt xinh đẹp của nàng ta cùng với quần áo phong phanh trên người, đàn ông nhìn thấy cảnh tượng này rất dễ xuất hiện ý nghĩ đáng khinh. Người áo đen kia nói xong câu đó liền đột ngột tiến lên một bước, vươn tay thò vào vạt áo của Võ Lưu Nguyệt!
Võ Lưu Nguyệt kinh hoảng, giơ tay định tát vào mặt hắn một cái.
Đáng tiếc, dường như hắn đã sớm dự đoán trước rồi, hắn bắt lấy cổ tay của nàng ta, cái tay thò vào vạt áo kia còn đẩy cái yếm trên người nàng ta ra, động tác cợt nhả đầy ác ý này khiến cho sắc mặt của Võ Lưu Nguyệt trắng bệch. Nàng ta tức3giận đến mức run rẩy cả người, nhưng nàng ta chỉ có thể nhìn chằm chằm người áo đen kia chứ không dám phản kháng.
Người áo đen kia lợi dụng chiếm tiện nghi một lát rồi rút tay về, có hơi tiếc nuối nói: “Dáng dấp không tệ, dáng người cũng tốt. Nếu không phải vì chúa công còn cần ngươi có tấm thân xử nữ thì các huynh đệ trong Tu La môn đã sớm được hưởng dụng một lần rồi! Võ Lưu Nguyệt, ngươi nên đàng hoàng lại đi, ngươi phải biết, nếu như đến thời điểm ngươi không còn tác dụng gì với chúng ta nữa thì có lẽ chúng ta sẽ không để cho người chết dễ dàng như vậy đâu!”
Người áo đen nói đến đây liền cười khà khà, nụ cười vừa phóng đãng vừa không đàng hoàng.
Sắc mặt1của Võ Lưu Nguyệt lại trắng hơn một chút, vùng ngực bị hắn cợt nhả khi nãy khiến cho nàng ta nổi đầy da gà, xấu hổ và giận dữ muốn chết, nàng ta cảm giác như muốn nôn mửa vậy. Chẳng qua nàng ta chỉ có thể run rẩy cả người và nhìn chằm chằm đối phương bằng ánh mắt hung ác mà thôi. Nàng ta gần như muốn cắn nát hàm răng của mình, nhưng cũng không dám không nghe lời hắn: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn làm theo sự căn dặn của các ngươi!” “Thức thời là tốt!” Người áo đen kia nói, ánh mắt bỉ ổi của hắn còn quét về phía đôi chân đang đắp chăn của nàng ta một lát nữa.
Hắn chép chép miệng, dường như rất tiếc nuối, đồng thời, hắn liếc nàng6ta rồi tiếp tục nói: “Ý của chúa công hôm nay là dù sao Phượng Vô Trù cũng đã chán ghét ngươi rồi nên ngươi cũng đừng nghĩ về lòng dạ của hắn nữa! Tiếp theo đây, người phải nghĩ cách phối hợp với chúa công, khiến cho Võ Tu Hoàng hỗ trợ chúa công leo lên ngôi vị Hoàng đế Phượng Minh là đủ rồi. Nhớ kỹ, phải lợi dụng sức ảnh hưởng của mình thật tốt, lợi dụng sức ảnh hưởng của Lạc Thủy Y đối với Võ Tu Hoàng! Nếu như ngươi không thể lợi dụng những thứ này cho tốt thì chúng ta sẽ hưởng dụng thân thể của người đấy!” Lúc nói xong câu này, nụ cười của hắn lại càng bỉ ổi hơn một chút.
Võ Lưu Nguyệt tức giận nói: “Ta biết rồi! Cút đi, một lát nữa4phụ hoàng ta sẽ trở về, nếu để cho ông ta nhìn thấy người thì người cho rằng mình còn có thể sống à?”
Nàng ta vừa hỏi xong, tên đàn ông ấy lại lấn đến gần rồi kéo vạt áo nàng ta: “Ha ha ha, nếm một miếng rồi hẵng đi!”
Võ Lưu Nguyệt cúi đầu nhìn cái đầu cợt nhả đang chôn ở trước ngực mình, tức giận đến run người, bàn tay bên dưới tay áo bào đã nắm chặt thành đấm, đầu móng tay đâm vào da thịt. Hắn quả thật chỉ nếm một miếng rồi đi, sau khi thỏa mãn rồi hắn mới xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ!
Sau khi hắn rời đi, đôi mắt hạnh của Võ Lưu Nguyệt nhuộm sắc đỏ. Nàng ta cắn chặt răng, cắn đến mức chảy máu. Sau đó nàng ta tức giận gào3thét: “Lạc Tử Dạ, đều tại ngươi không chết! Đều do ngươi! Còn cả Phượng Vô Trù nữa, ngươi có mắt không tròng! Hai ta chịu nhục nhã lớn như thế này! Tu La môn, chúa công... Rồi sẽ có một ngày ta sẽ khiến cho các ngươi chết không có chỗ chôn, bị chó hoang chia thịt...”
/1476
|