*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3ất nhiên hắn cũng sợ Lạc Tử Dạ thật sự không muốn sống, vì vậy lập tức phái người đi tìm hiểu, có tin tức gì thì báo lại ngay cho hắn.
Còn lúc Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương nghe được chuyện này lại cực kỳ vui vẻ, nếu như điều kiện cho phép, bọn họ hận lúc này không thể chạy tới đẩy Lạc Tử Dạ, giúp kẻ thù hoàn thành ý nguyện tự sát, cũng là để trút mối hận trong lòng mình!
Nếu không phải bởi vì tên Lạc Tử Dạ đáng chết này, bọn họ đầu đến nỗi nằm bất động trong lều, không có sức động đậy chứ?
Hiên Thương Mặc Trần thì ngược lại. Hắn vừa nghe thấy3Lạc Tử Dạ đòi tự sát đã biết có là chuyện gì xảy ra. Hắn cười nhạt một tiếng, dù sao cũng không có chuyện gì làm nên đi ra ngoài xem cảnh tượng náo nhiệt. Mà với tư cách là nhân vật chính của vụ tự sát hôm nay, thật ra Lạc Tử Dạ cũng bất ngờ khi thấy mình gây được chẩn động lớn như vậy.
Giờ phút này nàng đứng ở một vị trí cao, bên rìa của một khối đá, nếu nhảy xuống thật sẽ rơi vào trong lòng biển ngay. Nhìn thấy nhiều người như vậy, nàng thưởng thức ánh mắt khinh khỉnh của Thượng Quan Ngự, ý của nàng là truyền tin này đến tại Phượng Vô Trù,1sao Phượng Vô Trù còn chưa tới mà đã có nhiều người không liên quan đến xem vậy? Bây giờ thì hay rồi, vài ngày nữa đoán chừng cả thiên hạ sẽ biết một người đàn ông như nàng, đường đường là Thái tử một nước lại đi tự sát để uy hiếp người ta! Sau này phải giấu mặt mũi ở đâu đây? Thượng Quan Ngự đứng bên bờ biển nhìn dòng người nhốn nháo, sau đầu cũng chảy thật nhiều mồ hôi.
Thật ra hắn chính là người phát ra tin tức này trong quân doanh, nhưng tại sao chư vương ở đại mạc, Hiến Thương Dật Phong, quần thần Thiên Diệu cho tới dân chúng nước Nhung cũng đều đến hóng6chuyện vậy?
Ngươi xem người đông nghìn nghịt, tiếng chiêng trống vang trời, còn cả pháo... Khụ khụ, không khoa trương như vậy đâu, cũng không có ai gõ chiêng đốt pháo đầu!
Lúc này Thân Đồ Diệm cũng đứng cạnh đó, nhìn Lạc Tử Dạ bằng ánh mắt kỳ lạ: “Này! Thái tử Thiên Diệu, ngươi rốt cuộc có nhảy không?” Nàng ôm tảng đá đứng ở chỗ này cả buổi nói chính xác là buộc tảng đá vào người.
3ất nhiên hắn cũng sợ Lạc Tử Dạ thật sự không muốn sống, vì vậy lập tức phái người đi tìm hiểu, có tin tức gì thì báo lại ngay cho hắn.
Còn lúc Minh Dận Thanh và Võ Hạng Dương nghe được chuyện này lại cực kỳ vui vẻ, nếu như điều kiện cho phép, bọn họ hận lúc này không thể chạy tới đẩy Lạc Tử Dạ, giúp kẻ thù hoàn thành ý nguyện tự sát, cũng là để trút mối hận trong lòng mình!
Nếu không phải bởi vì tên Lạc Tử Dạ đáng chết này, bọn họ đầu đến nỗi nằm bất động trong lều, không có sức động đậy chứ?
Hiên Thương Mặc Trần thì ngược lại. Hắn vừa nghe thấy3Lạc Tử Dạ đòi tự sát đã biết có là chuyện gì xảy ra. Hắn cười nhạt một tiếng, dù sao cũng không có chuyện gì làm nên đi ra ngoài xem cảnh tượng náo nhiệt. Mà với tư cách là nhân vật chính của vụ tự sát hôm nay, thật ra Lạc Tử Dạ cũng bất ngờ khi thấy mình gây được chẩn động lớn như vậy.
Giờ phút này nàng đứng ở một vị trí cao, bên rìa của một khối đá, nếu nhảy xuống thật sẽ rơi vào trong lòng biển ngay. Nhìn thấy nhiều người như vậy, nàng thưởng thức ánh mắt khinh khỉnh của Thượng Quan Ngự, ý của nàng là truyền tin này đến tại Phượng Vô Trù,1sao Phượng Vô Trù còn chưa tới mà đã có nhiều người không liên quan đến xem vậy? Bây giờ thì hay rồi, vài ngày nữa đoán chừng cả thiên hạ sẽ biết một người đàn ông như nàng, đường đường là Thái tử một nước lại đi tự sát để uy hiếp người ta! Sau này phải giấu mặt mũi ở đâu đây? Thượng Quan Ngự đứng bên bờ biển nhìn dòng người nhốn nháo, sau đầu cũng chảy thật nhiều mồ hôi.
Thật ra hắn chính là người phát ra tin tức này trong quân doanh, nhưng tại sao chư vương ở đại mạc, Hiến Thương Dật Phong, quần thần Thiên Diệu cho tới dân chúng nước Nhung cũng đều đến hóng6chuyện vậy?
Ngươi xem người đông nghìn nghịt, tiếng chiêng trống vang trời, còn cả pháo... Khụ khụ, không khoa trương như vậy đâu, cũng không có ai gõ chiêng đốt pháo đầu!
Lúc này Thân Đồ Diệm cũng đứng cạnh đó, nhìn Lạc Tử Dạ bằng ánh mắt kỳ lạ: “Này! Thái tử Thiên Diệu, ngươi rốt cuộc có nhảy không?” Nàng ôm tảng đá đứng ở chỗ này cả buổi nói chính xác là buộc tảng đá vào người.
/1476
|