*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lạc Tử Dạ...” Hắn đã từng nghĩ, có lẽ Lạc Tử Dạ là một quả bom hẹn giờ sẽ trở thành biển số của Long Ngạo Địch. Nhưng hôm nay hắn sao có thể tự tin tuyệt đối mà nói rằng Lạc Tử Dạ sẽ không trở thành biển số của hắn đây?
Vừa nghĩ đến chuyện này, hắn đột nhiên ngụp đầu vào trong nước, dường như hắn đang hy vọng nước biển có thể gột rửa cho hắn để hắn tỉnh táo hơn. Cả đời để vương dành trọn cho sự nghiệp quốc gia, cho muôn dân trăm họ, cho dù là hôn nhân hay là những cái khác đều phải lấy lợi ích của Hiến Thương làm đầu! Tình yêu nam nữ là gì? Có thật3là không phải Lạc Tử Dạ thì không được?
Nước biển rót vào lỗ mũi, lỗ tai hắn, khiến tâm tư ngổn ngang trăm mối càng thêm rối loạn. Sau khi sặc một ngụm nước biển, hắn lại tiếp tục bơi ra ngoài biển xa. Đôi mắt hắn tỉnh táo sáng ngời, trong con ngươi sâu thẳm lộ ra vẻ lạnh lẽo, cực kỳ lạnh lẽo, còn lạnh lẽo hơn cả lúc hắn nhảy xuống nước cứu Lạc Tử Dạ.
Có lẽ chuyện hôm nay là lời cảnh cáo của ông trời dành cho hắn! Hiến Thương Mặc Trần đã bơi ra xa. Sau khi Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù bình tĩnh lại, nàng nghe thấy tiếng nước ào ào bên kia bèn nghiêng đầu nhìn sang.
Nàng thấy1cách chỗ mình không xa có sóng nước dập dềnh, ai đó đang quay lưng về phía bọn họ. Nhìn từ phía sau đối phương, cổ áo màu trắng kia đã chứng tỏ người đó là... Hiên Thương “Dật Phong”?
Hắn cũng nhảy xuống biển ư?
Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, khóe miệng Lạc Tử Dạ khẽ run rẩy. Trong tình huống này, chẳng phải hắn nhảy xuống biển để cứu nàng ư? Thế nhưng tên Hiến Thương Dật Phong này đang làm cái quỷ gì thế kia? Hắn bơi đi mất rồi?
Không phải nàng chưa nghĩ đến trường hợp sau khi Hiến Thương Dật Phong nhảy xuống biển, bởi vì hắn không biết vị trí của nàng nên vẫn tiếp tục bơi về phía trước.
Nhưng hiển6nhiên điều này không khoa học. Cho dù hắn không biết nàng đang ở đâu, nhưng hẳn là lúc này hắn phải tìm kiếm bóng dáng nàng mới phải. Nhưng rõ ràng là đối phương đang nhàn nhã bơi lội đằng trước. Thể là nàng khẽ lắc đầu.
Nhiếp chính vương điện hạ thấy nàng lắc đầu, tâm trạng không tốt lắm. Nhất là khi hắn thấy nàng ngây ngốc nhìn bóng lưng Hiền Thương Mặc Trần không chớp mắt, hắn bèn thấp giọng hỏi: “Ngươi đang nhìn gì thế?” “Ồ... Kia là Hiên Thương Dật Phong phải không? Gia đang nghĩ có phải chúng ta đã làm hắn tổn thương rồi hay không?” Vẻ mặt Lạc Tử Dạ rất nặng nề.
Trong lòng Nhiếp chính vương điện hạ hơi4căng thẳng, trực giác thầm cảm thấy không ổn. Hắn biết chuyện Hiến Thương Mặc Trần có tình ý với nàng, nhưng xét thấy chỉ số cảm xúc của nàng vốn luôn thấp lẹt đẹt, lại thêm Hiên Thương Mặc Trần tỏ ý sẽ không tranh giành phụ nữ với mình, cho nên hắn không để chuyện này trong lòng. Thế nhưng câu nói vừa rồi Lạc Tử Dạ đã chứng tỏ nàng đã phát hiện ra chuyện này. Nếu nàng đã biết tâm tư của Hiến Thương Mặc Trần đối với nàng, vậy thì...
Hắn đang nghĩ ngợi, vẫn chưa lên tiếng. Vẻ mặt Lạc Tử Dạ càng thêm nặng nề. Nàng lắc đầu: “Chắc chắn hắn nhảy xuống để cứu gia, nếu không thì hắn cũng chẳng3nhảy xuống biển vào lúc đó. Gia nghi là lúc nãy hắn đã nhìn thấy hai chúng ta hôn nhau. Chắc là bởi vì hắn đột nhiên không chịu nổi việc hai người đàn ông lại có hành động như vậy nên cảm thấy mù mắt luôn, lập tức xoay người bơi đi mất trong tâm trạng vừa đau đớn vừa giận dữ. Nhiếp chính vương điện hạ: “..” Chỉ số cảm xúc của nàng đúng là thấp lè tè, lúc nãy hắn đã đánh giá nàng quá cao rồi. Nàng nói xong, không đợi hắn đáp lời đã ngẩng đầu nhìn hắn một cách khó hiểu. Nàng hỏi: “Sao ngươi không nói gì? Ngươi cảm thấy không phải vậy à? Lẽ nào chỉ vì hắn nhìn thấy tình yêu đẹp đẽ của đôi ta nên tên cẩu độc thân là hắn cảm thấy bị ngược đãi? Hắn nghĩ đến bản thân không có người yêu, trong lòng cực kỳ khó chịu, cho nên...” “Lên bờ thôi!” Cuối cùng, Nhiếp chính vương điện hạ phải ngắt lời nàng.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, nghiêm túc bổ sung một câu: “Không sai! Cô nghĩ rằng ngươi đã đoán đúng rồi đấy! Hắn như vậy chỉ có thể là bởi vì cảm thấy bị đả kích chứ không phải vì nguyên nhân nào khác. Nhất định là một trong hai nguyên nhân người vừa suy đoán.” Lạc Tử Dạ đắc ý gật đầu: “Quả nhiên gia vô cùng hiểu lòng người!” Nhiếp chính vương điện hạ: “..” “Vậy chuyện chiếc thuyền kia.” Lạc Tử Dạ nhanh chóng chuyển chủ đề. Hắn lập tức nhớ lại tình huống nguy hiểm khi nàng rơi xuống biển lúc nãy, vì vậy hắn cắn răng nghiến lợi đáp lời: “Nếu biết trước ngươi sẽ thế này, Cô nên đốt cái thuyền kia mới phải!”
“Lạc Tử Dạ...” Hắn đã từng nghĩ, có lẽ Lạc Tử Dạ là một quả bom hẹn giờ sẽ trở thành biển số của Long Ngạo Địch. Nhưng hôm nay hắn sao có thể tự tin tuyệt đối mà nói rằng Lạc Tử Dạ sẽ không trở thành biển số của hắn đây?
Vừa nghĩ đến chuyện này, hắn đột nhiên ngụp đầu vào trong nước, dường như hắn đang hy vọng nước biển có thể gột rửa cho hắn để hắn tỉnh táo hơn. Cả đời để vương dành trọn cho sự nghiệp quốc gia, cho muôn dân trăm họ, cho dù là hôn nhân hay là những cái khác đều phải lấy lợi ích của Hiến Thương làm đầu! Tình yêu nam nữ là gì? Có thật3là không phải Lạc Tử Dạ thì không được?
Nước biển rót vào lỗ mũi, lỗ tai hắn, khiến tâm tư ngổn ngang trăm mối càng thêm rối loạn. Sau khi sặc một ngụm nước biển, hắn lại tiếp tục bơi ra ngoài biển xa. Đôi mắt hắn tỉnh táo sáng ngời, trong con ngươi sâu thẳm lộ ra vẻ lạnh lẽo, cực kỳ lạnh lẽo, còn lạnh lẽo hơn cả lúc hắn nhảy xuống nước cứu Lạc Tử Dạ.
Có lẽ chuyện hôm nay là lời cảnh cáo của ông trời dành cho hắn! Hiến Thương Mặc Trần đã bơi ra xa. Sau khi Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù bình tĩnh lại, nàng nghe thấy tiếng nước ào ào bên kia bèn nghiêng đầu nhìn sang.
Nàng thấy1cách chỗ mình không xa có sóng nước dập dềnh, ai đó đang quay lưng về phía bọn họ. Nhìn từ phía sau đối phương, cổ áo màu trắng kia đã chứng tỏ người đó là... Hiên Thương “Dật Phong”?
Hắn cũng nhảy xuống biển ư?
Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, khóe miệng Lạc Tử Dạ khẽ run rẩy. Trong tình huống này, chẳng phải hắn nhảy xuống biển để cứu nàng ư? Thế nhưng tên Hiến Thương Dật Phong này đang làm cái quỷ gì thế kia? Hắn bơi đi mất rồi?
Không phải nàng chưa nghĩ đến trường hợp sau khi Hiến Thương Dật Phong nhảy xuống biển, bởi vì hắn không biết vị trí của nàng nên vẫn tiếp tục bơi về phía trước.
Nhưng hiển6nhiên điều này không khoa học. Cho dù hắn không biết nàng đang ở đâu, nhưng hẳn là lúc này hắn phải tìm kiếm bóng dáng nàng mới phải. Nhưng rõ ràng là đối phương đang nhàn nhã bơi lội đằng trước. Thể là nàng khẽ lắc đầu.
Nhiếp chính vương điện hạ thấy nàng lắc đầu, tâm trạng không tốt lắm. Nhất là khi hắn thấy nàng ngây ngốc nhìn bóng lưng Hiền Thương Mặc Trần không chớp mắt, hắn bèn thấp giọng hỏi: “Ngươi đang nhìn gì thế?” “Ồ... Kia là Hiên Thương Dật Phong phải không? Gia đang nghĩ có phải chúng ta đã làm hắn tổn thương rồi hay không?” Vẻ mặt Lạc Tử Dạ rất nặng nề.
Trong lòng Nhiếp chính vương điện hạ hơi4căng thẳng, trực giác thầm cảm thấy không ổn. Hắn biết chuyện Hiến Thương Mặc Trần có tình ý với nàng, nhưng xét thấy chỉ số cảm xúc của nàng vốn luôn thấp lẹt đẹt, lại thêm Hiên Thương Mặc Trần tỏ ý sẽ không tranh giành phụ nữ với mình, cho nên hắn không để chuyện này trong lòng. Thế nhưng câu nói vừa rồi Lạc Tử Dạ đã chứng tỏ nàng đã phát hiện ra chuyện này. Nếu nàng đã biết tâm tư của Hiến Thương Mặc Trần đối với nàng, vậy thì...
Hắn đang nghĩ ngợi, vẫn chưa lên tiếng. Vẻ mặt Lạc Tử Dạ càng thêm nặng nề. Nàng lắc đầu: “Chắc chắn hắn nhảy xuống để cứu gia, nếu không thì hắn cũng chẳng3nhảy xuống biển vào lúc đó. Gia nghi là lúc nãy hắn đã nhìn thấy hai chúng ta hôn nhau. Chắc là bởi vì hắn đột nhiên không chịu nổi việc hai người đàn ông lại có hành động như vậy nên cảm thấy mù mắt luôn, lập tức xoay người bơi đi mất trong tâm trạng vừa đau đớn vừa giận dữ. Nhiếp chính vương điện hạ: “..” Chỉ số cảm xúc của nàng đúng là thấp lè tè, lúc nãy hắn đã đánh giá nàng quá cao rồi. Nàng nói xong, không đợi hắn đáp lời đã ngẩng đầu nhìn hắn một cách khó hiểu. Nàng hỏi: “Sao ngươi không nói gì? Ngươi cảm thấy không phải vậy à? Lẽ nào chỉ vì hắn nhìn thấy tình yêu đẹp đẽ của đôi ta nên tên cẩu độc thân là hắn cảm thấy bị ngược đãi? Hắn nghĩ đến bản thân không có người yêu, trong lòng cực kỳ khó chịu, cho nên...” “Lên bờ thôi!” Cuối cùng, Nhiếp chính vương điện hạ phải ngắt lời nàng.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, nghiêm túc bổ sung một câu: “Không sai! Cô nghĩ rằng ngươi đã đoán đúng rồi đấy! Hắn như vậy chỉ có thể là bởi vì cảm thấy bị đả kích chứ không phải vì nguyên nhân nào khác. Nhất định là một trong hai nguyên nhân người vừa suy đoán.” Lạc Tử Dạ đắc ý gật đầu: “Quả nhiên gia vô cùng hiểu lòng người!” Nhiếp chính vương điện hạ: “..” “Vậy chuyện chiếc thuyền kia.” Lạc Tử Dạ nhanh chóng chuyển chủ đề. Hắn lập tức nhớ lại tình huống nguy hiểm khi nàng rơi xuống biển lúc nãy, vì vậy hắn cắn răng nghiến lợi đáp lời: “Nếu biết trước ngươi sẽ thế này, Cô nên đốt cái thuyền kia mới phải!”
/1476
|