Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
Chương 898: Vẻ mặt lạc tử dạ tỏa sáng như nhặt được năm xu (3)
/1476
|
Gì đây? Bây giờ ngay cả một con chim cũng dự định nâng cao trình độ văn hóa của mình nên nỗ lực học tập à?
Nếu thật sự là vậy thì những người nên dậy sớm vào buổi sáng nhưng lại ngủ nướng, những người trốn học trong khi cần phải chăm chú nghe giảng bài, những3người ngơ ngác sống qua ngày trong khi cần phải cố gắng phấn đấu sẽ cảm thấy xấu hổ tới cỡ nào chứ! Bọn họ còn không bằng một con chim nữa!
Các người xem nét mặt nghiêm túc và dáng vẻ nghiêm cẩn của con chim kia kìa, tuy rằng động tác mài mực của nó còn1chưa thạo nhưng lại đặc biệt nghiêm túc!
Trong lúc Lạc Tử Dạ đang cảm thán trong lòng thì cuối cùng Quả gia cũng đã mài mực xong. Nó giơ một cánh chấm lên mực nước, bắt đầu viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy, đồng thời còn lẩm bẩm bằng cái giọng chói tai của
mình: “Ngày6đầu tiên ra khơi, Lạc Tử Dạ nhân lúc chủ nhân không có mặt ở đây, nảy sinh ý nghĩ xằng bậy với Tiểu Sơ Cuồng... Tiêu Sơ Cuồng thà chết chứ không tuân theo, Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn biển rộng, nét mặt đau thương chán chường!” Cũng không biết có phải do bình thường4nó có thành kiến quá lớn với Lạc Tử Dạ hay không mà khi nó viết những thứ này thì động tác vô cùng lưu loát, vẻ mặt vô cùng kích động, thậm chí còn không bị sai ngữ pháp! “Đồ chim ngu ngốc nhà ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Mắt của Lạc Tử Dạ3tối đen. Nàng nảy sinh ý nghĩ xằng bậy với Tiêu Sơ Cuồng khi nào? Nàng nhìn biển rộng vì đang suy nghĩ về chuyện kền kền mà? Rốt cuộc là chỗ nào trên người nàng trông giống như đau thương chán chường chứ? Phượng Vô Trù phái con chim ngu ngốc này đến là vì theo dõi nàng đúng không? Tuy rằng chữ viết của nó trông xiêu vẹo nhưng vẫn có thể đọc được, liếc mắt liền biết đó là chữ gì! Nhưng mà rốt cuộc là nó có biết dùng từ không?
Ngay cả Đạm Đài Dục Đường được xem như là người có kiến thức rộng rãi về các loài động vật trong đại mạc cũng trợn trừng mắt khi nhìn thấy Quả Quả. Nàng hoàn toàn không ngờ rằng trên đời này lại có một con chim có văn hóa như vậy, không chỉ có thể nói mà còn biết viết chữ, thậm chí còn tự mình mài mực nữa, quả thật là tài năng xuất sắc trong giới chim muông! Lạc Tử Dạ vừa mắng câu “con chim ngu ngốc” xong, Quả Quả lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, phồng má, cúi đầu tiếp tục viết: “Quả gia ghi chép hành vi của Lạc Tử Dạ một cách chân thực, Lạc Tử Dạ thẹn quá hóa giận, sỉ nhục Quả gia!”
“Ta...”
Lạc Tử Dạ ra sức cắn răng nửa ngày trời mới có thể dằn nỗi kích động muốn đánh nhau với một con vật xuống. Nàng nhìn chằm chằm cuốn sổ bên dưới cánh của nó một lát, cố gắng kiềm chế tâm trạng sắp sửa bùng nổ của mình rồi mới lên tiếng hỏi nó: “Người viết mấy thứ này để làm gì?” “Cho chủ nhân xem! Đây là việc chủ nhân giao cho Quả gia!” Quả Quả nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ, vẻ mặt của nó rất nghiêm túc. Sắc mặt Lạc Tử Dạ lập tức đen thui, nàng đã hiểu rồi. Cho dù Phượng Vô Trù không yên tâm về nàng, muốn tìm một kẻ có thể ghi lại những hành vi nàng làm trong suốt chặng đường đi thì cũng phải tìm một kẻ đáng tin một chút chứ? Phương Vô Trù cảm thấy việc mình tìm Quả Quả - con chim vốn đã có ân oán cá nhân với nàng từ trước đến giám sát là hợp lý sao?
Thế này có khác gì hắn tự tay cung cấp một cơ hội cho Quả Quả vu oan nàng à?
Nàng nghĩ như vậy xong liền nhào qua nó, dự định xé nát cuốn sổ đó. Đây rõ ràng là hoạt động ra khơi tự do thoải mái, nàng tuyệt đối sẽ không để cho con chim ngu ngốc này làm mọi thứ rối loạn tới mức khiến nàng không thể an tâm đâu.
Nhưng mà ngay lúc nàng sắp đoạt được thì Quả Quả lại đắc ý dùng móng vuốt giẫm lên cuốn sổ, nó nói: “Lạc Tử Dạ, người đoạt đi! Đoạt đi ngươi! Chủ nhân nói nếu như cuốn sổ này bị xé rách hay là bị mất thì chứng tỏ rằng người đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với chủ nhân trong suốt chuyến đi, vì người e sợ bị Quả gia ghi lại nên mới hủy thi diện tích!”
Lời nói của nó vô cùng có trật tự, lúc cần dừng lại thì dừng lại, chia chủ vị rất rõ rệt, cũng không bị lộn xộn, sai ngữ pháp nhiều. Thế nhưng Lạc Tử Dạ lại cực kỳ muốn dùng một chân đạp chết nó vì gương mặt chim đắc ý đó! Nàng quay đầu nhìn Mân Việt, hỏi hắn: “Ngươi để mặc cho nó ghi lung tung như vậy để nói xấu gia hả?”
Mân Việt là người có thể nói chuyện với Phượng Vô Trù mỗi khi ở bên cạnh hắn. Hiển nhiên Mân Việt cũng đã nhìn thấy chuyện đang xảy ra, vậy nên Lạc Tử Dạ đang trông chờ vào việc hắn có thể ra mặt nói một câu công bằng để ngăn hành vi của Quả Quả lại, hoặc ít nhất là hứa với nàng rằng sẽ giúp làm nhân chứng cho nàng trước mặt Phượng Vô Trù nếu Quả Quả thật sự muốn tố cáo nàng!
Nếu thật sự là vậy thì những người nên dậy sớm vào buổi sáng nhưng lại ngủ nướng, những người trốn học trong khi cần phải chăm chú nghe giảng bài, những3người ngơ ngác sống qua ngày trong khi cần phải cố gắng phấn đấu sẽ cảm thấy xấu hổ tới cỡ nào chứ! Bọn họ còn không bằng một con chim nữa!
Các người xem nét mặt nghiêm túc và dáng vẻ nghiêm cẩn của con chim kia kìa, tuy rằng động tác mài mực của nó còn1chưa thạo nhưng lại đặc biệt nghiêm túc!
Trong lúc Lạc Tử Dạ đang cảm thán trong lòng thì cuối cùng Quả gia cũng đã mài mực xong. Nó giơ một cánh chấm lên mực nước, bắt đầu viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy, đồng thời còn lẩm bẩm bằng cái giọng chói tai của
mình: “Ngày6đầu tiên ra khơi, Lạc Tử Dạ nhân lúc chủ nhân không có mặt ở đây, nảy sinh ý nghĩ xằng bậy với Tiểu Sơ Cuồng... Tiêu Sơ Cuồng thà chết chứ không tuân theo, Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn biển rộng, nét mặt đau thương chán chường!” Cũng không biết có phải do bình thường4nó có thành kiến quá lớn với Lạc Tử Dạ hay không mà khi nó viết những thứ này thì động tác vô cùng lưu loát, vẻ mặt vô cùng kích động, thậm chí còn không bị sai ngữ pháp! “Đồ chim ngu ngốc nhà ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Mắt của Lạc Tử Dạ3tối đen. Nàng nảy sinh ý nghĩ xằng bậy với Tiêu Sơ Cuồng khi nào? Nàng nhìn biển rộng vì đang suy nghĩ về chuyện kền kền mà? Rốt cuộc là chỗ nào trên người nàng trông giống như đau thương chán chường chứ? Phượng Vô Trù phái con chim ngu ngốc này đến là vì theo dõi nàng đúng không? Tuy rằng chữ viết của nó trông xiêu vẹo nhưng vẫn có thể đọc được, liếc mắt liền biết đó là chữ gì! Nhưng mà rốt cuộc là nó có biết dùng từ không?
Ngay cả Đạm Đài Dục Đường được xem như là người có kiến thức rộng rãi về các loài động vật trong đại mạc cũng trợn trừng mắt khi nhìn thấy Quả Quả. Nàng hoàn toàn không ngờ rằng trên đời này lại có một con chim có văn hóa như vậy, không chỉ có thể nói mà còn biết viết chữ, thậm chí còn tự mình mài mực nữa, quả thật là tài năng xuất sắc trong giới chim muông! Lạc Tử Dạ vừa mắng câu “con chim ngu ngốc” xong, Quả Quả lập tức ngẩng đầu nhìn nàng, phồng má, cúi đầu tiếp tục viết: “Quả gia ghi chép hành vi của Lạc Tử Dạ một cách chân thực, Lạc Tử Dạ thẹn quá hóa giận, sỉ nhục Quả gia!”
“Ta...”
Lạc Tử Dạ ra sức cắn răng nửa ngày trời mới có thể dằn nỗi kích động muốn đánh nhau với một con vật xuống. Nàng nhìn chằm chằm cuốn sổ bên dưới cánh của nó một lát, cố gắng kiềm chế tâm trạng sắp sửa bùng nổ của mình rồi mới lên tiếng hỏi nó: “Người viết mấy thứ này để làm gì?” “Cho chủ nhân xem! Đây là việc chủ nhân giao cho Quả gia!” Quả Quả nhìn chằm chằm Lạc Tử Dạ, vẻ mặt của nó rất nghiêm túc. Sắc mặt Lạc Tử Dạ lập tức đen thui, nàng đã hiểu rồi. Cho dù Phượng Vô Trù không yên tâm về nàng, muốn tìm một kẻ có thể ghi lại những hành vi nàng làm trong suốt chặng đường đi thì cũng phải tìm một kẻ đáng tin một chút chứ? Phương Vô Trù cảm thấy việc mình tìm Quả Quả - con chim vốn đã có ân oán cá nhân với nàng từ trước đến giám sát là hợp lý sao?
Thế này có khác gì hắn tự tay cung cấp một cơ hội cho Quả Quả vu oan nàng à?
Nàng nghĩ như vậy xong liền nhào qua nó, dự định xé nát cuốn sổ đó. Đây rõ ràng là hoạt động ra khơi tự do thoải mái, nàng tuyệt đối sẽ không để cho con chim ngu ngốc này làm mọi thứ rối loạn tới mức khiến nàng không thể an tâm đâu.
Nhưng mà ngay lúc nàng sắp đoạt được thì Quả Quả lại đắc ý dùng móng vuốt giẫm lên cuốn sổ, nó nói: “Lạc Tử Dạ, người đoạt đi! Đoạt đi ngươi! Chủ nhân nói nếu như cuốn sổ này bị xé rách hay là bị mất thì chứng tỏ rằng người đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với chủ nhân trong suốt chuyến đi, vì người e sợ bị Quả gia ghi lại nên mới hủy thi diện tích!”
Lời nói của nó vô cùng có trật tự, lúc cần dừng lại thì dừng lại, chia chủ vị rất rõ rệt, cũng không bị lộn xộn, sai ngữ pháp nhiều. Thế nhưng Lạc Tử Dạ lại cực kỳ muốn dùng một chân đạp chết nó vì gương mặt chim đắc ý đó! Nàng quay đầu nhìn Mân Việt, hỏi hắn: “Ngươi để mặc cho nó ghi lung tung như vậy để nói xấu gia hả?”
Mân Việt là người có thể nói chuyện với Phượng Vô Trù mỗi khi ở bên cạnh hắn. Hiển nhiên Mân Việt cũng đã nhìn thấy chuyện đang xảy ra, vậy nên Lạc Tử Dạ đang trông chờ vào việc hắn có thể ra mặt nói một câu công bằng để ngăn hành vi của Quả Quả lại, hoặc ít nhất là hứa với nàng rằng sẽ giúp làm nhân chứng cho nàng trước mặt Phượng Vô Trù nếu Quả Quả thật sự muốn tố cáo nàng!
/1476
|