Nghĩ lại thì, nghiệt duyên của Trần Dật và Tô Mặc được bắt đầu bằng một sự kiện hết sức đơn giản, đến mức không thể nào giản đơn hơn. Khi ấy, nhà họ Trần đã dời toàn bộ về Thao Châu. Cha của Trần Dật, cũng tức Trần Thế Tử khi ấy, bởi vì phải thay ông nội hắn, tức Trần Thân Vương trở về diện thánh, nên Trần Dật cũng được đi cùng.
Hắn dắt ngựa đi lạc lõng giữa đường phố Sài Kinh, nhìn mọi thứ thay đổi chóng mặt. Năm mà Trần Thân Vương mang Trần gia về Thao Châu, lại thề đời này không bao giờ trở lại Sài Kinh, Trần Dật chỉ mới bẩy tuổi, đến lần trở lại thì đã mười bốn tuổi rồi. Bẩy năm, Trần Dật cảm thán, thật nhiều thay đổi.
Đang bần thần, chợt nghe có tiếng bước chân chạy lạch bạch, còn chưa kịp dắt ngựa tránh sang một bên, đã có vật nhỏ đâm sầm vào chân rồi dội ngược lại. Âm thanh mông hôn đất mẹ vang lên, liền nghe một tiếng kêu ‘ai da’ vang lên. Trần Dật liền thở dài, thôi rồi, động vào con nít rồi.
Ngã ngồi trên đất là một đứa nhóc chừng ba bốn tuổi, mập mạp tròn vo như viên bánh trôi nước. Nhìn quần áo phục sức, chắc chắn là con nhà khá giả bậc thượng lưu rồi. Trần Dật vội vàng ngồi xuống đỡ đứa nhỏ dậy, còn tưởng nó sẽ khóc la om sòm, ai dè, vừa đứng dậy liền một tay ôm mông một tay giơ lên.
“Chát!”
Trần Dật ngẩn ra, không ngờ mình thế mà lại ăn một tát tai chắc nịch của gia hỏa này. Nhìn thấy bàn tay nhỏ kia giơ lên chuẩn bị táng xuống một cú nữa, Trần Dật lập tức chộp lại, sắc mặt cố gắng nhẫn nhịn, nói, “Anh bạn nhỏ, một lần là đủ rồi nha!”
Viên bánh trôi kia không những không sợ, mà còn hùng hổ, giọng ngọng nghịu quát lên, “Dám xô ta! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Đồ tiện nhân!”
Trần Dật nhìn khuôn mặt phúng phính, ngũ quan đáng yêu kia, ngoại trừ đôi mắt có hơi nhỏ một chút, nhưng long lanh lóng lánh tựa như hạt mè đen rắc trên chén chè bánh trôi, quả thật đáng yêu chết người. Thế nhưng những lời kia rót vào tai, quả thật không thể chịu được. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mới biết nói không lâu, làm sao lại nói được những lời này? Hai chữ ‘tiện nhân’ này nhất định là học từ đám già đầu trong nhà rồi!
Hắn nghĩ vậy, bất giác bàn tay cũng hơi dùng sức. Gương mặt đáng yêu kia lập tức dúm dó lại, cả người cũng vặn vẹo, hai mắt rung rưng kêu lên, “Đau! Đau! Đau!!”
Trần Dật giật mình thả lỏng nhưng vẫn không chịu buông ra. Bàn tay nhỏ nhắn, trắng múp míp, mịn màng non nớt, cầm trên tay chẳng khác gì cầm một cục bột, chỉ cần dùng sức một chút, lập tức sẽ bóp cho nát bét. Trong nhà Trần Dật cũng có một đống anh em họ hàng, con nít càng không thiếu, nên khi nhìn viên bánh trôi trước mắt níu tay mím môi gằn xuống tiếng khóc, trong lòng Trần Dật thật không dễ chịu.
“Đau lắm hả?”
Đôi mắt đen láy của bánh trôi rưng rưng nhìn hắn, vừa nghe hỏi thế, nước mắt bỗng dưng tuôn trào, nhưng vẫn quật cường mím chặt môi không kêu ầm lên. Điều này càng khiến Trần Dật có hảo cảm với viên bánh này. Hắn bèn buông bàn tay nhỏ kia ra, thay vào đó là ôm lấy thân hình béo múp míp kia, bồng lên.
Viên bánh trôi cũng giật mình, khi được Trần Dật bồng lên liền thoáng sợ hãi, hai bàn tay bột lập tức giơ lên, chuẩn bị ‘thân’ vài cái nữa vào mặt Dật đại gia. Trần Dật sầm mặt lại, dùng ngay chất giọng uy nghiêm trong quân đội, “Ngươi mà đánh, ta lập tức đánh trả!”
Hiển nhiên đe dọa có hiệu lực. Viên bánh trôi kia cũng nhận ra Trần Dật nhiều tuổi hơn, cao lớn hơn, mạnh hơn, nên đánh người cũng sẽ đau hơn. Nghĩ mà sợ, mặt mày tái mét nhìn chằm chằm Trần Dật.
Hắn nhìn viên bánh trôi hai mắt rưng rưng nước, rõ ràng là sợ muốn khóc tới nơi nhưng vẫn mím môi nín lại, không hiểu sao lại thấy thương thương tội tội thế nào. Sang năm hắn sẽ làm lễ thành nhân rồi, bây giờ cũng coi như là một nửa người lớn, sao lại ở trên đường cái bắt nạt một đứa nhóc nhỏ hơn mình đến…
“Ta hỏi đệ, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Bánh trôi ngậm chặt miệng.
Trần Dật nhướn mày cười, “Sao? Không biết đếm số mà đã biết đánh người? Đệ là lưu manh đấy à?”
Viên bánh trôi bật thốt, “Ngươi á!” nói xong mới giật mình bụm miệng lại, sợ sệt nhìn Trần Dật.
Hắn bật cười, “Ngoan, chỉ cần đệ không hư, ta sẽ không đánh đệ.”
Viên bánh trôi bất mãn, “Keo kiệt…”
“Hửm? Ta keo kiệt?”
“Mẹ của ta mỗi lần ta ngoan đều thưởng! Ngươi là đồ keo kiệt! Ngươi không có thưởng cho ta!” đang nói giữa chừng, bỗng dưng mếu máo rồi òa khóc hu hu làm cho họ Trần kia hoảng hồn.
“Sao? Sao? Đệ làm sao vậy??” Trần Dật cuống quýt nâng viên bánh lên xuống dỗ dành.
Viên bánh vừa khóc nức nở vừa nói, “Nhưng mà, mẹ của ta bỏ ta đi rồi! Híc! Bọn họ đều nói, híc, mẹ không cần ta, híc híc, người bỏ ta đi rồi! Hu hu hu! Mẹ không cần ta, hu hu hu, ta quậy ta phá nhưng người cũng không trở về phạt ta, hu hu hu!!!”
Trần Dật nghe mà hoảng hồn. Thì ra là vậy, chả trách đứa nhỏ này lại ngang ngược như vừa rồi. Rõ ràng là một đứa trẻ đáng yêu như vậy. Hắn để đứa nhỏ dụi mặt vào áo mình khóc lấy khóc để, nhẹ giọng an ủi, “Ngoan nào, đệ đừng khóc. Con trai mà khóc cái gì? Mẹ đệ không cần đệ, nhưng còn có cha đệ mà…”
Không nói thì thôi, vừa nhắc tới là y như rằng mò trúng cái ngòi nổ. Viên bánh bao vùng lên, vừa đánh vừa khóc, “Ổng không phải cha ta! Ổng không cần ta! Mẹ ta đi rồi, ổng cũng không thèm đi tìm mẹ về cho ta!! Bà vú nói, tại ổng nghe lời tiện nhân mới làm cho mẹ ta tức giận bỏ đi! Hu hu hu! Ổng chỉ cần tiện nhân, ổng không cần ta! Tiện nhân đó nói, nói sẽ sinh con cho ổng, nên ổng sẽ không cần ta nữa! Ta cũng không cần! Ta không cần ai hết! Ta chỉ cần mẹ! Mẹ ơi…”
Trần Dật càng nghe càng bối rối. Đây, đây là làm sao? Cái gia đình kiểu gì thế này? Tại sao đám người làm kẻ ở lại dám bàn ra tán vào việc nhà của chủ, để thiếu chủ nghe được như vậy? Hay là, bọn họ cố ý để đứa nhỏ này nghe được? Hắn càng nghĩ, thì lửa giận trong lòng trào dâng, nhưng nhìn khuôn mặt đầy đau thương uất ức trước mặt, không hiểu sao lại thấy xót xa hơn là tức giận.
“Này, đệ đừng khóc, ta mang đệ đi chơi nhá!”
“Híc híc, đi, híc, đi đâu chơi?”
“Đi thì biết!” nói rồi, họ Trần liền ôm theo viên bánh trôi chả biết là con nhà ai kia, nhảy phóc lên ngựa, phóng ra ngoại thành. Viên bánh trôi nhỏ lần đầu tiên cưỡi ngựa, lần đầu tiên ra ngoại thành, được Trần Dật cho nếm thử những thứ cực kỳ mới mẻ.
Viên bánh trôi cười rất đáng yêu, khiến cho Trần Dật cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm. Lúc đó, hắn đã nghĩ, thật may mắn vì đứa trẻ này còn có thể nở nụ cười xinh đẹp đến vậy.
Thế nhưng, khi Trần Dật mang viên bánh trôi trở lại, người ta đã giáng cho hắn một bạt tai đến xây xẩm mặt mày. Thì ra viên bánh trôi mà hắn đang ôm trong lòng lại là người của Tô Gia, hơn nữa còn là đích tôn trong nhà, tên là Tô Mặc. Thì ra, mấy tháng trước, phu nhân của Tô Thái Sư vừa bất hạnh qua đời, trong nhà đang bận rộn lo thu xếp, nên đã lơ là đứa nhỏ này, để nó chạy loạn khắp nơi, cho đến hôm nay vô tình gặp được Trần Dật trên đường.
“Ngươi còn đứng đờ ra đấy làm gì? Mau giao trả tiểu công tử Tô Gia cho bọn họ, chúng ta còn phải khởi hành trở về Thao Châu!” Thế Tử Trần Danh, cha của Trần Dật, tức giận quát thằng con ham chơi của mình.
Chẳng đợi Trần Dật giao người, Tô Thái Sư đã tức tốc chạy tới giành lấy đứa trẻ đang say ngủ được hắn bọc trong áo khoác. Hắn nhìn viên bánh trôi bị người ta giằng khỏi tay mình, một nỗi bực tức không hiểu từ đâu dâng lên. Trần Dật ôm Tô Mặc lùi lại, lạnh lùng nhìn Tô Thái Sư.
Tô Thái Sư từ lúc trên triều trở về, tìm không thấy Tô Mặc, đã gấp đến độ muốn lật tung cả hoàng thành lên rồi, giờ phút này còn bị Trần Dật giành ngược, không khỏi nổi giận, gầm gừ, “Trần Dật, ngươi đây là ý gì?”
Một bên, Trần Thế Tử cũng không hiểu thái độ của con trai mình như thế này là thế nào. Nếu là bình thường, ông nhất định sẽ để mặc con trai mình muốn làm gì thì làm, nhưng đây là đích tử Tô gia, mà Trần gia thật sự không muốn có chút gì dây dưa với đám người này. Vì thế, ông cũng gắt gỏng nhìn chằm chằm Trần Dật, nghiến răng, “Dật nhi!”
Trần Dật đương nhiên cũng không muốn dây dưa với Tô gia, nhưng không hiểu sao, lúc đó lại không nhịn được mà hướng Tô Thái Sư nói, “Hắn nói Tô gia các người không cần hắn.”
“Cái gì??” hai lão cả đều trợn trừng mắt, tưởng chừng nghe nhầm rồi.
“Hắn nói, mẹ hắn bị đám tiện nhân trong nhà hại chết. Ông còn thông đồng với đám tiện nhân đó muốn hắn rời khỏi. Tô Thái Sư, có đúng vậy không?”
Tô Thái Sư sắc mặt biến trắng biến xanh, không rõ là chột dạ hay bị lời lẽ của Trần Dật chọc cho kinh hãi. Trần Thế Tử lại vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ thằng con này của mình hôm nay còn dám thọc ngoáy vào chuyện nhà người ta như thế. Nhất thời, cả hai đều không phản ứng kịp.
Trần Dật vỗ nhè nhẹ lên bản mặt núng nính thịt của Tô Mặc, lại nói, “Ta không biết tiện nhân mà hắn nói tới là ai, nhưng kẻ đó đã nói với hắn, rằng cha hắn sẽ có vợ mới, có con cái mới, cho nên hắn sẽ bị ném ra khỏi nhà. Ta lúc đó chỉ là người qua đường, còn không biết hắn là Tô Mặc, vậy mà hắn lại ôm chân ta khóc lấy khóc để. Tô Thái Sư, chuyện của lệnh phu nhân, ta xin chia buồn cùng quý phủ. Nhưng thật lòng mà nói, nếu có một ngày, Tô Mặc thật sự rời bỏ các người, thì ta cũng không lấy làm lạ.”
“Ngươi…” Tô Thái Sư giận tái mặt.
Trần Dật ngước mắt nhìn ông, nhấn mạnh, “Thái Sư, hắn là con trai của ngài.”
Bây giờ, một đường đuổi ngựa cấp tốc ra chiến trường, trong đầu Trần Dật không ngừng hồi tưởng lại ngày ấy. Hắn tự hỏi, nếu như ngày đó, hắn không theo cha vào kinh, cũng không dắt ngựa đi trên con đường ấy, thì mọi chuyện sẽ như thế nào?
Có phải hắn sẽ không gặp Tô Mặc của năm bốn tuổi tròn vo như viên bánh nếp kia không?
Trần Dật chợt phì cười.
Nếu ngày ấy không gặp, thì mười một năm sau, cũng sẽ gặp, hơn nữa còn là lần gặp gỡ đẩy hắn sa chân vào vũng lầy. Khiến cho hắn vạn kiếp bất phục.
Nhưng như vậy thì sao?
Trận chiến ngày mai, thắng bại đã rõ, nhưng cái con người vốn dĩ yếu đuối lại vô cùng cứng đầu cứng cổ kia vẫn bất chấp tới cùng. Chỉ nghĩ thôi mà tay hắn đã phát run. Đôi tay này, đã từng trao người ôm ấp ấm áp, đã từng vì người mà bao dung che chở, lại sẽ có một ngày, chính tay này sẽ đẩy người vào đường diệt vong.
Tô Mặc ơi Tô Mặc, có phải đây là điều em muốn?
Hắn dắt ngựa đi lạc lõng giữa đường phố Sài Kinh, nhìn mọi thứ thay đổi chóng mặt. Năm mà Trần Thân Vương mang Trần gia về Thao Châu, lại thề đời này không bao giờ trở lại Sài Kinh, Trần Dật chỉ mới bẩy tuổi, đến lần trở lại thì đã mười bốn tuổi rồi. Bẩy năm, Trần Dật cảm thán, thật nhiều thay đổi.
Đang bần thần, chợt nghe có tiếng bước chân chạy lạch bạch, còn chưa kịp dắt ngựa tránh sang một bên, đã có vật nhỏ đâm sầm vào chân rồi dội ngược lại. Âm thanh mông hôn đất mẹ vang lên, liền nghe một tiếng kêu ‘ai da’ vang lên. Trần Dật liền thở dài, thôi rồi, động vào con nít rồi.
Ngã ngồi trên đất là một đứa nhóc chừng ba bốn tuổi, mập mạp tròn vo như viên bánh trôi nước. Nhìn quần áo phục sức, chắc chắn là con nhà khá giả bậc thượng lưu rồi. Trần Dật vội vàng ngồi xuống đỡ đứa nhỏ dậy, còn tưởng nó sẽ khóc la om sòm, ai dè, vừa đứng dậy liền một tay ôm mông một tay giơ lên.
“Chát!”
Trần Dật ngẩn ra, không ngờ mình thế mà lại ăn một tát tai chắc nịch của gia hỏa này. Nhìn thấy bàn tay nhỏ kia giơ lên chuẩn bị táng xuống một cú nữa, Trần Dật lập tức chộp lại, sắc mặt cố gắng nhẫn nhịn, nói, “Anh bạn nhỏ, một lần là đủ rồi nha!”
Viên bánh trôi kia không những không sợ, mà còn hùng hổ, giọng ngọng nghịu quát lên, “Dám xô ta! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Đồ tiện nhân!”
Trần Dật nhìn khuôn mặt phúng phính, ngũ quan đáng yêu kia, ngoại trừ đôi mắt có hơi nhỏ một chút, nhưng long lanh lóng lánh tựa như hạt mè đen rắc trên chén chè bánh trôi, quả thật đáng yêu chết người. Thế nhưng những lời kia rót vào tai, quả thật không thể chịu được. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mới biết nói không lâu, làm sao lại nói được những lời này? Hai chữ ‘tiện nhân’ này nhất định là học từ đám già đầu trong nhà rồi!
Hắn nghĩ vậy, bất giác bàn tay cũng hơi dùng sức. Gương mặt đáng yêu kia lập tức dúm dó lại, cả người cũng vặn vẹo, hai mắt rung rưng kêu lên, “Đau! Đau! Đau!!”
Trần Dật giật mình thả lỏng nhưng vẫn không chịu buông ra. Bàn tay nhỏ nhắn, trắng múp míp, mịn màng non nớt, cầm trên tay chẳng khác gì cầm một cục bột, chỉ cần dùng sức một chút, lập tức sẽ bóp cho nát bét. Trong nhà Trần Dật cũng có một đống anh em họ hàng, con nít càng không thiếu, nên khi nhìn viên bánh trôi trước mắt níu tay mím môi gằn xuống tiếng khóc, trong lòng Trần Dật thật không dễ chịu.
“Đau lắm hả?”
Đôi mắt đen láy của bánh trôi rưng rưng nhìn hắn, vừa nghe hỏi thế, nước mắt bỗng dưng tuôn trào, nhưng vẫn quật cường mím chặt môi không kêu ầm lên. Điều này càng khiến Trần Dật có hảo cảm với viên bánh này. Hắn bèn buông bàn tay nhỏ kia ra, thay vào đó là ôm lấy thân hình béo múp míp kia, bồng lên.
Viên bánh trôi cũng giật mình, khi được Trần Dật bồng lên liền thoáng sợ hãi, hai bàn tay bột lập tức giơ lên, chuẩn bị ‘thân’ vài cái nữa vào mặt Dật đại gia. Trần Dật sầm mặt lại, dùng ngay chất giọng uy nghiêm trong quân đội, “Ngươi mà đánh, ta lập tức đánh trả!”
Hiển nhiên đe dọa có hiệu lực. Viên bánh trôi kia cũng nhận ra Trần Dật nhiều tuổi hơn, cao lớn hơn, mạnh hơn, nên đánh người cũng sẽ đau hơn. Nghĩ mà sợ, mặt mày tái mét nhìn chằm chằm Trần Dật.
Hắn nhìn viên bánh trôi hai mắt rưng rưng nước, rõ ràng là sợ muốn khóc tới nơi nhưng vẫn mím môi nín lại, không hiểu sao lại thấy thương thương tội tội thế nào. Sang năm hắn sẽ làm lễ thành nhân rồi, bây giờ cũng coi như là một nửa người lớn, sao lại ở trên đường cái bắt nạt một đứa nhóc nhỏ hơn mình đến…
“Ta hỏi đệ, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Bánh trôi ngậm chặt miệng.
Trần Dật nhướn mày cười, “Sao? Không biết đếm số mà đã biết đánh người? Đệ là lưu manh đấy à?”
Viên bánh trôi bật thốt, “Ngươi á!” nói xong mới giật mình bụm miệng lại, sợ sệt nhìn Trần Dật.
Hắn bật cười, “Ngoan, chỉ cần đệ không hư, ta sẽ không đánh đệ.”
Viên bánh trôi bất mãn, “Keo kiệt…”
“Hửm? Ta keo kiệt?”
“Mẹ của ta mỗi lần ta ngoan đều thưởng! Ngươi là đồ keo kiệt! Ngươi không có thưởng cho ta!” đang nói giữa chừng, bỗng dưng mếu máo rồi òa khóc hu hu làm cho họ Trần kia hoảng hồn.
“Sao? Sao? Đệ làm sao vậy??” Trần Dật cuống quýt nâng viên bánh lên xuống dỗ dành.
Viên bánh vừa khóc nức nở vừa nói, “Nhưng mà, mẹ của ta bỏ ta đi rồi! Híc! Bọn họ đều nói, híc, mẹ không cần ta, híc híc, người bỏ ta đi rồi! Hu hu hu! Mẹ không cần ta, hu hu hu, ta quậy ta phá nhưng người cũng không trở về phạt ta, hu hu hu!!!”
Trần Dật nghe mà hoảng hồn. Thì ra là vậy, chả trách đứa nhỏ này lại ngang ngược như vừa rồi. Rõ ràng là một đứa trẻ đáng yêu như vậy. Hắn để đứa nhỏ dụi mặt vào áo mình khóc lấy khóc để, nhẹ giọng an ủi, “Ngoan nào, đệ đừng khóc. Con trai mà khóc cái gì? Mẹ đệ không cần đệ, nhưng còn có cha đệ mà…”
Không nói thì thôi, vừa nhắc tới là y như rằng mò trúng cái ngòi nổ. Viên bánh bao vùng lên, vừa đánh vừa khóc, “Ổng không phải cha ta! Ổng không cần ta! Mẹ ta đi rồi, ổng cũng không thèm đi tìm mẹ về cho ta!! Bà vú nói, tại ổng nghe lời tiện nhân mới làm cho mẹ ta tức giận bỏ đi! Hu hu hu! Ổng chỉ cần tiện nhân, ổng không cần ta! Tiện nhân đó nói, nói sẽ sinh con cho ổng, nên ổng sẽ không cần ta nữa! Ta cũng không cần! Ta không cần ai hết! Ta chỉ cần mẹ! Mẹ ơi…”
Trần Dật càng nghe càng bối rối. Đây, đây là làm sao? Cái gia đình kiểu gì thế này? Tại sao đám người làm kẻ ở lại dám bàn ra tán vào việc nhà của chủ, để thiếu chủ nghe được như vậy? Hay là, bọn họ cố ý để đứa nhỏ này nghe được? Hắn càng nghĩ, thì lửa giận trong lòng trào dâng, nhưng nhìn khuôn mặt đầy đau thương uất ức trước mặt, không hiểu sao lại thấy xót xa hơn là tức giận.
“Này, đệ đừng khóc, ta mang đệ đi chơi nhá!”
“Híc híc, đi, híc, đi đâu chơi?”
“Đi thì biết!” nói rồi, họ Trần liền ôm theo viên bánh trôi chả biết là con nhà ai kia, nhảy phóc lên ngựa, phóng ra ngoại thành. Viên bánh trôi nhỏ lần đầu tiên cưỡi ngựa, lần đầu tiên ra ngoại thành, được Trần Dật cho nếm thử những thứ cực kỳ mới mẻ.
Viên bánh trôi cười rất đáng yêu, khiến cho Trần Dật cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm. Lúc đó, hắn đã nghĩ, thật may mắn vì đứa trẻ này còn có thể nở nụ cười xinh đẹp đến vậy.
Thế nhưng, khi Trần Dật mang viên bánh trôi trở lại, người ta đã giáng cho hắn một bạt tai đến xây xẩm mặt mày. Thì ra viên bánh trôi mà hắn đang ôm trong lòng lại là người của Tô Gia, hơn nữa còn là đích tôn trong nhà, tên là Tô Mặc. Thì ra, mấy tháng trước, phu nhân của Tô Thái Sư vừa bất hạnh qua đời, trong nhà đang bận rộn lo thu xếp, nên đã lơ là đứa nhỏ này, để nó chạy loạn khắp nơi, cho đến hôm nay vô tình gặp được Trần Dật trên đường.
“Ngươi còn đứng đờ ra đấy làm gì? Mau giao trả tiểu công tử Tô Gia cho bọn họ, chúng ta còn phải khởi hành trở về Thao Châu!” Thế Tử Trần Danh, cha của Trần Dật, tức giận quát thằng con ham chơi của mình.
Chẳng đợi Trần Dật giao người, Tô Thái Sư đã tức tốc chạy tới giành lấy đứa trẻ đang say ngủ được hắn bọc trong áo khoác. Hắn nhìn viên bánh trôi bị người ta giằng khỏi tay mình, một nỗi bực tức không hiểu từ đâu dâng lên. Trần Dật ôm Tô Mặc lùi lại, lạnh lùng nhìn Tô Thái Sư.
Tô Thái Sư từ lúc trên triều trở về, tìm không thấy Tô Mặc, đã gấp đến độ muốn lật tung cả hoàng thành lên rồi, giờ phút này còn bị Trần Dật giành ngược, không khỏi nổi giận, gầm gừ, “Trần Dật, ngươi đây là ý gì?”
Một bên, Trần Thế Tử cũng không hiểu thái độ của con trai mình như thế này là thế nào. Nếu là bình thường, ông nhất định sẽ để mặc con trai mình muốn làm gì thì làm, nhưng đây là đích tử Tô gia, mà Trần gia thật sự không muốn có chút gì dây dưa với đám người này. Vì thế, ông cũng gắt gỏng nhìn chằm chằm Trần Dật, nghiến răng, “Dật nhi!”
Trần Dật đương nhiên cũng không muốn dây dưa với Tô gia, nhưng không hiểu sao, lúc đó lại không nhịn được mà hướng Tô Thái Sư nói, “Hắn nói Tô gia các người không cần hắn.”
“Cái gì??” hai lão cả đều trợn trừng mắt, tưởng chừng nghe nhầm rồi.
“Hắn nói, mẹ hắn bị đám tiện nhân trong nhà hại chết. Ông còn thông đồng với đám tiện nhân đó muốn hắn rời khỏi. Tô Thái Sư, có đúng vậy không?”
Tô Thái Sư sắc mặt biến trắng biến xanh, không rõ là chột dạ hay bị lời lẽ của Trần Dật chọc cho kinh hãi. Trần Thế Tử lại vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ thằng con này của mình hôm nay còn dám thọc ngoáy vào chuyện nhà người ta như thế. Nhất thời, cả hai đều không phản ứng kịp.
Trần Dật vỗ nhè nhẹ lên bản mặt núng nính thịt của Tô Mặc, lại nói, “Ta không biết tiện nhân mà hắn nói tới là ai, nhưng kẻ đó đã nói với hắn, rằng cha hắn sẽ có vợ mới, có con cái mới, cho nên hắn sẽ bị ném ra khỏi nhà. Ta lúc đó chỉ là người qua đường, còn không biết hắn là Tô Mặc, vậy mà hắn lại ôm chân ta khóc lấy khóc để. Tô Thái Sư, chuyện của lệnh phu nhân, ta xin chia buồn cùng quý phủ. Nhưng thật lòng mà nói, nếu có một ngày, Tô Mặc thật sự rời bỏ các người, thì ta cũng không lấy làm lạ.”
“Ngươi…” Tô Thái Sư giận tái mặt.
Trần Dật ngước mắt nhìn ông, nhấn mạnh, “Thái Sư, hắn là con trai của ngài.”
Bây giờ, một đường đuổi ngựa cấp tốc ra chiến trường, trong đầu Trần Dật không ngừng hồi tưởng lại ngày ấy. Hắn tự hỏi, nếu như ngày đó, hắn không theo cha vào kinh, cũng không dắt ngựa đi trên con đường ấy, thì mọi chuyện sẽ như thế nào?
Có phải hắn sẽ không gặp Tô Mặc của năm bốn tuổi tròn vo như viên bánh nếp kia không?
Trần Dật chợt phì cười.
Nếu ngày ấy không gặp, thì mười một năm sau, cũng sẽ gặp, hơn nữa còn là lần gặp gỡ đẩy hắn sa chân vào vũng lầy. Khiến cho hắn vạn kiếp bất phục.
Nhưng như vậy thì sao?
Trận chiến ngày mai, thắng bại đã rõ, nhưng cái con người vốn dĩ yếu đuối lại vô cùng cứng đầu cứng cổ kia vẫn bất chấp tới cùng. Chỉ nghĩ thôi mà tay hắn đã phát run. Đôi tay này, đã từng trao người ôm ấp ấm áp, đã từng vì người mà bao dung che chở, lại sẽ có một ngày, chính tay này sẽ đẩy người vào đường diệt vong.
Tô Mặc ơi Tô Mặc, có phải đây là điều em muốn?
/38
|