A Di Đà Phật, mở “Clone” quả nhiên là tính cách của con người, hèn gì cấm hoài không hết, tội quá tội quá...... Mạnh Kỳ tự nhủ.
Ngao Trinh hít một hơi thật sâu: “Thì ra là Pháp Hải đại sư, ‘ân’ hôm nay, trọn đời khó quên.”
Thấy Ngao Trinh và Ngao Thanh không làm gì thêm, Mạnh Kỳ lại cười nói: “Vừa rồi Ngao Trinh thí chủ nói muốn làm quỷ cũng minh bạch, bần tăng còn tưởng ngươi muốn ngọc thạch câu phần, thì ra hiểu chuyện thế này, trong lòng ta rất an ủi.”
Hắn ra vẻ ác tăng đi chia cách nhân duyên.
Ngao Trinh còn chưa trả lời, Ngao Thanh liền mắng: “Bị bắt về cũng đâu phải là sẽ chết, quá lắm phụ vương chỉ cấm túc chúng ta mấy trăm năm thôi. Tỷ phu là Địa tiên, người có kỳ ngộ, thọ nguyên đâu chỉ mấy ngàn, sau này tới khi vật đổi sao dời, Tam tỷ và tỷ phu sẽ lại về với nhau, con lừa ngốc ngươi chia cắt được nhất thời, không chia cắt được cả đời đâu!”
Ngao Thanh và Ngao Trinh ban đầu định lại cái chết ra để uy hiếp, vì người này là tăng nhân Phật môn, hẳn là có lòng từ bi. Nhưng nghĩ đối phương có thể vượt qua tinh không mênh mông, xuất hiện ngay trước mặt họ, thì hẳn là với khả năng của mình, mình có muốn chết cũng không được!
Nếu đã như vậy, không bằng để lại hi vọng sau này.
Phụ vương từ đâu tìm ra con lừa ngốc đáng sợ này vậy chứ?
Ừ, phụ vương trấn thủ Đông Hải từ thời thượng cổ, giao du rộng lớn, nhận biết rất nhiều Thần Phật Tiên Thánh cũng là chuyện hiểu được.
Ngao Trinh và Ngao Thanh nghĩ vậy, trong bụng không ngừng mắng con lừa ngốc trước mặt.
Thiên Đình rơi xuống, Đông Hải cũng bị ảnh hưởng, Long Cung bị tổn hại, không biết bao nhiêu long tử long tôn vì vậy bỏ mình, lão Long Vương bi thương muốn chết, một lần nữa sinh sản mới có đám hoàng tử công chúa không ra hồn như Ngao Trinh và Ngao Thanh.
Là Địa tiên, thân có kỳ ngộ, thọ nguyên đâu chỉ mấy ngàn? Mạnh Kỳ mỉm cười hỏi: “Hai vị thí chủ có biết cây nhân sâm quả hay không?”
Ngao Trinh và Ngao Thanh biến sắc, bật thốt:
“Ngay cả việc này phụ vương cũng nói cho ngươi?”
“Ngươi thật ra là nhằm vào tỷ phu?”
Mạnh Kỳ nghe vậy giật mình, tỷ muội Long Nữ đi theo Hứa Huyền rời khỏi Long Cung, hẳn đã thuận tay lấy đi cây nhân sâm quả, có khi lại còn lấy cho Hứa Huyền ăn, nên mới có chuyện Hứa Huyền mới có thể sống không chỉ mấy ngàn năm.
Hèn gì Long Vương gióng trống khua chiêng tìm người. Quy thừa tướng lại giấu đi không nói, vì sợ mình nổi lòng tham.
“Thì ra cây nhân sâm quả đang ở trong tay Hứa Huyền thí chủ, vậy thì bần tăng có chút chuyện muốn nhờ y.” Mạnh Kỳ cố ý nói.
Ngao Trinh và Ngao Thanh mặt trắng bệch. Hai người không sợ bị bắt về, nhưng sợ Hứa Huyền cũng bị bắt về Long Cung, hai chị em quá lắm chỉ bị cấm túc, nhưng Hứa Huyền e là sẽ thân tử đạo tiêu.
“Con lừa ngốc. Tỷ phu là người ứng kiếp thừa đại khí vận, nếu ngươi dám nhằm vào huynh ấy, nhất định sẽ bị trời đánh, không được chết tử tế!” Ngao Thanh ngoài mạnh trong yếu nổi giận mắng.
Vừa dứt lời, cô liền thấy trên bầu trời mây trở nên xanh thẫm, một tia sét to tướng đánh xuống.
Ầm!
Tăng nhân áo trắng xòe bàn tay, lôi đình hóa thành quả cầu xoay tròn trong lòng bàn tay, khẽ cười nói: “Bần tăng tập luyện Phật pháp, chấp chưởng lôi phạt, không dám phiền Cửu công chúa bận tâm.”
Ngao Thanh mặt càng thêm trắng, mấp máy môi mà không thốt được thành lời. Ngao Trinh ánh mắt lưu luyến, thanh âm như nước: “Đại sư là Phật môn cao tăng, hẳn là đã chứng Đại La Hán Đại Bồ Tát quả vị, nhất định là người có lòng từ bi thương hại chúng sinh, cây nhân sâm kia vốn là vật truyền thừa gia tộc của phu quân ta, bị phụ vương lừa gạt lấy mất, ngươi sẽ không trợ Trụ làm ác chứ đúng không?”
Vật truyền thừa gia tộc? Hứa Huyền là hậu nhân Ngũ Trang quan? Mạnh Kỳ ngoài ý muốn lấy được tin tức này, không khỏi âm thầm cảm khái, thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, lấy được lại chẳng tốn công phu.
Hắn chắp tay, niệm phật, ra vẻ đại đức cao tăng: “Nam Mô A Di Đà Phật, nếu cây nhân sâm quả thật sự là đồ của Hứa gia, bần tăng tu luyện Phật pháp đến trình độ này, há lại là loại người không phân biệt được thiện ác hay sao?”
Trong đầu hắn nổi lên một vòng sáng vàng, bên trong có một phật đà vàng lưu ly ngồi xếp bàng, trang nghiêm thần thánh, thanh tịnh xuất trần.
Tỷ muội long nữ vui mừng kêu lên: “Hứa gia là hậu nhân Ngũ Trang quan, cây nhân sâm quả là vật truyền thừa của họ!”
Hai người chẳng có tí kinh nghiệm giang hồ, Mạnh Kỳ mới vào vai cao tăng, hai người liền tin ngay.
“Nếu đã là đồ của Hứa gia, vì sao Long Vương còn phải cứu Hứa Huyền thí chủ?” Xung quanh Mạnh Kỳ vang lên phật âm, trang trọng thanh minh.
Ngao Trinh mím môi nói: “Phụ vương sau khi lấy được cây nhân sâm, càng trồng cây càng héo úa, sinh cơ mất dần, nên mới cấu kết với Phiên Hải vương, khiến Hứa lang bị thương nặng, bắt lấy huynh ấy để tra hỏi bí quyết.”
Hoàn toàn khác với lời của Quy thừa tướng, quả nhiên là gian trá...... Mạnh Kỳ gật gù, thuận miệng hỏi: “Nếu Long Vương là địch, sao Tam công chúa lại thích y, bỏ cả phụ vương mà đi, bỏ cả vinh hoa phú quý, không tiếc hay sao?”
Ngao Trinh đỏ mặt, cúi đầu, giọng nhỏ xíu như muỗi: “Lần đầu khi gặp nhau ở dưới cây nhân sâm, chỉ cảm thấy người này thú vị, nhưng ta là người có thần dị, có thể ở trong mộng nhìn thấy kiếp trước, khi đó, còn chưa yêu loạn đại địa, ta chỉ là một con Bạch Xà, được một thư sinh nghèo khổ giúp đỡ mới không bị chết. Sau này càng tiếp xúc, ta càng cảm thấy phu quân quen thuộc, sau này rốt cuộc chứng thực được huynh ấy chính là thư sinh nghèo khổ kia chuyển thế. Chúng ta chính là duyên định kiếp trước, kiếp này gần nhau.”
“Đại sư, Phật gia các người giảng nhân duyên, giảng nhân quả, giảng từ bi, sao có thể làm chuyện chia rẽ này được chứ?” Ngao Thanh cũng lại cầu tình nói.
Cái chuyện này nghe quen quen nha...... Mạnh Kỳ thấy Hứa Huyền còn chưa tới, vì thế tùy ý nói chuyện tào lao: “Nếu như thế, bần tăng quả thật không nên quản cái chuyện này, nhưng Tam công chúa lấy gì chắc chắn thứ ngươi nhìn thấy chính là kiếp trước, không chừng bị người ta làm ảo thuật ảnh hưởng thì sao? Ừ, bần tăng có kiêm Hàng Tam Thế Minh Vương pháp môn, có thể giúp người ta nhìn thấy quá khứ các kiếp trước, Tam công chúa có muốn chứng thực một phen hay không?”
Nữ giới luôn không từ chối được kiểu chuyện này. Ngao Trinh và Ngao Thanh đều bị dao động, quay qua nhìn nhau, Ngao Thanh cổ vũ gật đầu, Ngao Trinh bước lên một bước, hành lễ nói: “Mong đại sư tương trợ.”
Mạnh Kỳ bắn ra Minh Vương luân, tỏa ánh sáng u ám, bao phủ Ngao Trinh vào trong, kéo vào thế giới tâm linh.
Ngao Thanh mở to mắt, nhìn chằm chằm cảnh trước mắt đầy hưng phấn và tò mò.
Quang ảnh di động, một đất trời hiện ra, một con rắn trắng nhỏ bị nông dân bắt được, mình đầy thương tích, vô cùng đáng thương, may có một thư sinh đi ngang qua, nổi lòng thương hại, bỏ tiền mua lại con rắn, băng bó cho nó, thả nó về rừng.
“Là tỷ phu, là tỷ phu.” Ngao Thanh che miệng, kích động nói.
Tiểu xà vừa đi vừa quay đầu lại, chui vào trong núi, khổ tu yêu thân, chết do Thiên kiếp, chuyển thế vào Long Cung.
Cảnh tượng biến đổi, một cái ao nước tiên khí lượn lờ hiện ra.
Nó rất quen thuộc, Mạnh Kỳ liền nhận ra:
Dao Trì!
Kiếp trước nữa của Ngao Trinh có liên quan tới Dao Trì!?
Mạnh Kỳ trở nên ngưng trọng, gấp rút thúc dục Tam Thế Minh Vương luân.
Xung quanh Dao Trì hiện ra các điện các, một thị nữ xinh đẹp quỳ trước tiên cung, bên cạnh là một nam tử tuấn tú.
“Tỷ tỷ, tỷ phu, là túc thế nhân duyên?” Tuy trải qua chuyển thế không hoàn toàn giống nhau, nhưng Ngao Thanh vẫn có cảm giác quen thuộc, bật thốt, “Họ là kim đồng ngọc nữ của tiên cảnh nào vậy?”
Kim đồng ngọc nữ của Dao Trì...... Mạnh Kỳ ánh mắt lẫm liệt, thầm trả lời.
Rào rào!
Đúng lúc này, thế giới tinh thần bỗng nhiên chấn động, mọi thứ bắt đầu trở nên mơ hồ, Tam Thế Minh Vương luân rít lên, các kiếp trước dần dần biến mất, Mạnh Kỳ chỉ còn nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vẳng lại:
“Các ngươi thân là Dao Trì kim đồng ngọc nữ, lại dám tương thông, phạm phải thiên luật, tự biến xuống phàm trần chuyển thế đi.”
Thế giới tinh thần sụp đổ, Ngao Trinh khôi phục thanh tỉnh, nhớ lại những gì mình vừa nhìn thấy.
Hứa Huyền thật sự là Kim Đồng Dao Trì chuyển thế? Mạnh Kỳ hít sâu.
Cây bàn đào và cây nhân sâm đều là đại diện cho tuổi thọ, Dao Trì Kim Đồng chuyển thế sao lại cố tình trở thành truyền nhân Ngũ Trang quan?
Ngao Trinh hít một hơi thật sâu: “Thì ra là Pháp Hải đại sư, ‘ân’ hôm nay, trọn đời khó quên.”
Thấy Ngao Trinh và Ngao Thanh không làm gì thêm, Mạnh Kỳ lại cười nói: “Vừa rồi Ngao Trinh thí chủ nói muốn làm quỷ cũng minh bạch, bần tăng còn tưởng ngươi muốn ngọc thạch câu phần, thì ra hiểu chuyện thế này, trong lòng ta rất an ủi.”
Hắn ra vẻ ác tăng đi chia cách nhân duyên.
Ngao Trinh còn chưa trả lời, Ngao Thanh liền mắng: “Bị bắt về cũng đâu phải là sẽ chết, quá lắm phụ vương chỉ cấm túc chúng ta mấy trăm năm thôi. Tỷ phu là Địa tiên, người có kỳ ngộ, thọ nguyên đâu chỉ mấy ngàn, sau này tới khi vật đổi sao dời, Tam tỷ và tỷ phu sẽ lại về với nhau, con lừa ngốc ngươi chia cắt được nhất thời, không chia cắt được cả đời đâu!”
Ngao Thanh và Ngao Trinh ban đầu định lại cái chết ra để uy hiếp, vì người này là tăng nhân Phật môn, hẳn là có lòng từ bi. Nhưng nghĩ đối phương có thể vượt qua tinh không mênh mông, xuất hiện ngay trước mặt họ, thì hẳn là với khả năng của mình, mình có muốn chết cũng không được!
Nếu đã như vậy, không bằng để lại hi vọng sau này.
Phụ vương từ đâu tìm ra con lừa ngốc đáng sợ này vậy chứ?
Ừ, phụ vương trấn thủ Đông Hải từ thời thượng cổ, giao du rộng lớn, nhận biết rất nhiều Thần Phật Tiên Thánh cũng là chuyện hiểu được.
Ngao Trinh và Ngao Thanh nghĩ vậy, trong bụng không ngừng mắng con lừa ngốc trước mặt.
Thiên Đình rơi xuống, Đông Hải cũng bị ảnh hưởng, Long Cung bị tổn hại, không biết bao nhiêu long tử long tôn vì vậy bỏ mình, lão Long Vương bi thương muốn chết, một lần nữa sinh sản mới có đám hoàng tử công chúa không ra hồn như Ngao Trinh và Ngao Thanh.
Là Địa tiên, thân có kỳ ngộ, thọ nguyên đâu chỉ mấy ngàn? Mạnh Kỳ mỉm cười hỏi: “Hai vị thí chủ có biết cây nhân sâm quả hay không?”
Ngao Trinh và Ngao Thanh biến sắc, bật thốt:
“Ngay cả việc này phụ vương cũng nói cho ngươi?”
“Ngươi thật ra là nhằm vào tỷ phu?”
Mạnh Kỳ nghe vậy giật mình, tỷ muội Long Nữ đi theo Hứa Huyền rời khỏi Long Cung, hẳn đã thuận tay lấy đi cây nhân sâm quả, có khi lại còn lấy cho Hứa Huyền ăn, nên mới có chuyện Hứa Huyền mới có thể sống không chỉ mấy ngàn năm.
Hèn gì Long Vương gióng trống khua chiêng tìm người. Quy thừa tướng lại giấu đi không nói, vì sợ mình nổi lòng tham.
“Thì ra cây nhân sâm quả đang ở trong tay Hứa Huyền thí chủ, vậy thì bần tăng có chút chuyện muốn nhờ y.” Mạnh Kỳ cố ý nói.
Ngao Trinh và Ngao Thanh mặt trắng bệch. Hai người không sợ bị bắt về, nhưng sợ Hứa Huyền cũng bị bắt về Long Cung, hai chị em quá lắm chỉ bị cấm túc, nhưng Hứa Huyền e là sẽ thân tử đạo tiêu.
“Con lừa ngốc. Tỷ phu là người ứng kiếp thừa đại khí vận, nếu ngươi dám nhằm vào huynh ấy, nhất định sẽ bị trời đánh, không được chết tử tế!” Ngao Thanh ngoài mạnh trong yếu nổi giận mắng.
Vừa dứt lời, cô liền thấy trên bầu trời mây trở nên xanh thẫm, một tia sét to tướng đánh xuống.
Ầm!
Tăng nhân áo trắng xòe bàn tay, lôi đình hóa thành quả cầu xoay tròn trong lòng bàn tay, khẽ cười nói: “Bần tăng tập luyện Phật pháp, chấp chưởng lôi phạt, không dám phiền Cửu công chúa bận tâm.”
Ngao Thanh mặt càng thêm trắng, mấp máy môi mà không thốt được thành lời. Ngao Trinh ánh mắt lưu luyến, thanh âm như nước: “Đại sư là Phật môn cao tăng, hẳn là đã chứng Đại La Hán Đại Bồ Tát quả vị, nhất định là người có lòng từ bi thương hại chúng sinh, cây nhân sâm kia vốn là vật truyền thừa gia tộc của phu quân ta, bị phụ vương lừa gạt lấy mất, ngươi sẽ không trợ Trụ làm ác chứ đúng không?”
Vật truyền thừa gia tộc? Hứa Huyền là hậu nhân Ngũ Trang quan? Mạnh Kỳ ngoài ý muốn lấy được tin tức này, không khỏi âm thầm cảm khái, thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, lấy được lại chẳng tốn công phu.
Hắn chắp tay, niệm phật, ra vẻ đại đức cao tăng: “Nam Mô A Di Đà Phật, nếu cây nhân sâm quả thật sự là đồ của Hứa gia, bần tăng tu luyện Phật pháp đến trình độ này, há lại là loại người không phân biệt được thiện ác hay sao?”
Trong đầu hắn nổi lên một vòng sáng vàng, bên trong có một phật đà vàng lưu ly ngồi xếp bàng, trang nghiêm thần thánh, thanh tịnh xuất trần.
Tỷ muội long nữ vui mừng kêu lên: “Hứa gia là hậu nhân Ngũ Trang quan, cây nhân sâm quả là vật truyền thừa của họ!”
Hai người chẳng có tí kinh nghiệm giang hồ, Mạnh Kỳ mới vào vai cao tăng, hai người liền tin ngay.
“Nếu đã là đồ của Hứa gia, vì sao Long Vương còn phải cứu Hứa Huyền thí chủ?” Xung quanh Mạnh Kỳ vang lên phật âm, trang trọng thanh minh.
Ngao Trinh mím môi nói: “Phụ vương sau khi lấy được cây nhân sâm, càng trồng cây càng héo úa, sinh cơ mất dần, nên mới cấu kết với Phiên Hải vương, khiến Hứa lang bị thương nặng, bắt lấy huynh ấy để tra hỏi bí quyết.”
Hoàn toàn khác với lời của Quy thừa tướng, quả nhiên là gian trá...... Mạnh Kỳ gật gù, thuận miệng hỏi: “Nếu Long Vương là địch, sao Tam công chúa lại thích y, bỏ cả phụ vương mà đi, bỏ cả vinh hoa phú quý, không tiếc hay sao?”
Ngao Trinh đỏ mặt, cúi đầu, giọng nhỏ xíu như muỗi: “Lần đầu khi gặp nhau ở dưới cây nhân sâm, chỉ cảm thấy người này thú vị, nhưng ta là người có thần dị, có thể ở trong mộng nhìn thấy kiếp trước, khi đó, còn chưa yêu loạn đại địa, ta chỉ là một con Bạch Xà, được một thư sinh nghèo khổ giúp đỡ mới không bị chết. Sau này càng tiếp xúc, ta càng cảm thấy phu quân quen thuộc, sau này rốt cuộc chứng thực được huynh ấy chính là thư sinh nghèo khổ kia chuyển thế. Chúng ta chính là duyên định kiếp trước, kiếp này gần nhau.”
“Đại sư, Phật gia các người giảng nhân duyên, giảng nhân quả, giảng từ bi, sao có thể làm chuyện chia rẽ này được chứ?” Ngao Thanh cũng lại cầu tình nói.
Cái chuyện này nghe quen quen nha...... Mạnh Kỳ thấy Hứa Huyền còn chưa tới, vì thế tùy ý nói chuyện tào lao: “Nếu như thế, bần tăng quả thật không nên quản cái chuyện này, nhưng Tam công chúa lấy gì chắc chắn thứ ngươi nhìn thấy chính là kiếp trước, không chừng bị người ta làm ảo thuật ảnh hưởng thì sao? Ừ, bần tăng có kiêm Hàng Tam Thế Minh Vương pháp môn, có thể giúp người ta nhìn thấy quá khứ các kiếp trước, Tam công chúa có muốn chứng thực một phen hay không?”
Nữ giới luôn không từ chối được kiểu chuyện này. Ngao Trinh và Ngao Thanh đều bị dao động, quay qua nhìn nhau, Ngao Thanh cổ vũ gật đầu, Ngao Trinh bước lên một bước, hành lễ nói: “Mong đại sư tương trợ.”
Mạnh Kỳ bắn ra Minh Vương luân, tỏa ánh sáng u ám, bao phủ Ngao Trinh vào trong, kéo vào thế giới tâm linh.
Ngao Thanh mở to mắt, nhìn chằm chằm cảnh trước mắt đầy hưng phấn và tò mò.
Quang ảnh di động, một đất trời hiện ra, một con rắn trắng nhỏ bị nông dân bắt được, mình đầy thương tích, vô cùng đáng thương, may có một thư sinh đi ngang qua, nổi lòng thương hại, bỏ tiền mua lại con rắn, băng bó cho nó, thả nó về rừng.
“Là tỷ phu, là tỷ phu.” Ngao Thanh che miệng, kích động nói.
Tiểu xà vừa đi vừa quay đầu lại, chui vào trong núi, khổ tu yêu thân, chết do Thiên kiếp, chuyển thế vào Long Cung.
Cảnh tượng biến đổi, một cái ao nước tiên khí lượn lờ hiện ra.
Nó rất quen thuộc, Mạnh Kỳ liền nhận ra:
Dao Trì!
Kiếp trước nữa của Ngao Trinh có liên quan tới Dao Trì!?
Mạnh Kỳ trở nên ngưng trọng, gấp rút thúc dục Tam Thế Minh Vương luân.
Xung quanh Dao Trì hiện ra các điện các, một thị nữ xinh đẹp quỳ trước tiên cung, bên cạnh là một nam tử tuấn tú.
“Tỷ tỷ, tỷ phu, là túc thế nhân duyên?” Tuy trải qua chuyển thế không hoàn toàn giống nhau, nhưng Ngao Thanh vẫn có cảm giác quen thuộc, bật thốt, “Họ là kim đồng ngọc nữ của tiên cảnh nào vậy?”
Kim đồng ngọc nữ của Dao Trì...... Mạnh Kỳ ánh mắt lẫm liệt, thầm trả lời.
Rào rào!
Đúng lúc này, thế giới tinh thần bỗng nhiên chấn động, mọi thứ bắt đầu trở nên mơ hồ, Tam Thế Minh Vương luân rít lên, các kiếp trước dần dần biến mất, Mạnh Kỳ chỉ còn nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vẳng lại:
“Các ngươi thân là Dao Trì kim đồng ngọc nữ, lại dám tương thông, phạm phải thiên luật, tự biến xuống phàm trần chuyển thế đi.”
Thế giới tinh thần sụp đổ, Ngao Trinh khôi phục thanh tỉnh, nhớ lại những gì mình vừa nhìn thấy.
Hứa Huyền thật sự là Kim Đồng Dao Trì chuyển thế? Mạnh Kỳ hít sâu.
Cây bàn đào và cây nhân sâm đều là đại diện cho tuổi thọ, Dao Trì Kim Đồng chuyển thế sao lại cố tình trở thành truyền nhân Ngũ Trang quan?
/1400
|