Trong bóng tối vô biên vô hạn, một đầu hư ảo trường hà quán thông quá khứ cùng tương lai, cuồn cuộn hướng về phía trước, tuyên cổ không biến, tiết điểm phân hoá ra dòng chảy thong thả nhưng kiên định chuyển dời, Mạnh Kỳ bị quang mang Thất Sát bi bao bọc, chư quả chi nhân cùng Bỉ Ngạn đặc thù ứng kích mà phát, thân thiết cảm nhận được tự thân đang ở trong này thời gian trường hà cùng vận mệnh, đang ở cá tiết điểm kia.
Nhìn ra tương lai xa, dòng chảy vô số, mơ hồ không rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một hai, quay đầu quá khứ, đủ loại hình ảnh đều là hiện ra, chính mình điểm điểm tích tích, người khác điểm điểm tích tích, cổ nhân điểm điểm tích tích, hạo như tinh không, không thể đếm hết, nếu là toàn bộ đổ vào đầu Mạnh Kỳ, sẽ khiến hắn trực tiếp nổ mất, đại năng đều không thể may mắn thoát khỏi.
Nhờ đã từng sử dụng, Mạnh Kỳ ngựa quen đường cũ, ý niệm chuyển động, ý thức xác định:
“Sáu trăm tám mươi chín năm trước, ngày hai tháng hai, buổi trưa hai khắc rưỡi......”
Vô số hình ảnh ào ạt trào qua, cái nào cũng chỉ còn mơ hồ, có cái hoàn toàn là hỗn độn vặn vẹo như tín hiệu TV, phủ đầy tuyết hoa, thậm chí hoàn toàn hỗn độn.
Khi có dính dáng khí tức của Truyền Thuyết và đại năng, việc hồi tưởng Thất Sát bi đương nhiên sẽ bị quấy nhiễu nghiêm trọng. Mạnh Kỳ đã sớm có đoán trước, không chút hoảng loạn, trong đầu đưa ra ý niệm:
“Đông Hải long cung!”
Lão Long Vương đến hôm nay vẫn còn chưa phải là Truyền Thuyết, nên năm đó đương nhiên càng không có khả năng, thứ đáng giá duy nhất là Định Hải thần châm thì đã bị Tôn Ngộ Không lấy đi, không sợ nó ở trong Long Cung có bảo vật quấy nhiễu!
Những hình ảnh hỗn độn tiêu tán, chuyển thành cảnh những loạt sóng nước nhộn nhạo, gợn sóng lấp lánh, hiện ra cảnh Đông Hải Long Vương với dáng vẻ một con rồng khi đang đối mặt với thiên tai diệt thế.
Mạnh Kỳ thò tay ra, chạm vào hình ảnh Đông Hải Long Vương.
Hẳn đây là lúc lão cảm nhận được mối liên hệ với Thiên Đình và thần vị tứ hải đế quân của nó bị tan vỡ!
Cảm giác dòng thời gian trôi qua biến mất, Mạnh Kỳ cảm thấy mình bị ném ra khỏi dòng sông thời gian, được sức mạnh của Thất Sát bi đưa đi.
Không biết qua bao lâu, trước mắt hắn sáng lên, phát hiện bốn phía gợn sóng đung đưa, lân quang lắc lư, lính tôm tướng cua, long tử long tôn, Quy thừa tướng, ngư tướng quân đứng đông nghìn nghịt. Lão Long Vương ngồi trên bảo tọa, cầm một ly rượu, ngơ ngác nhìn lên trời cao.
“Lão Long Vương đúng là càng già càng dẻo dai a.” Mạnh Kỳ thấy Đông Hải Long Vương lúc này vào hơn sáu trăm năm sau giống nhau như đúc, không khỏi phì cười bật thốt.
Lão Long Vương ngơ ngác nhìn, thấy trong Long Cung nhà mình đột ngột xuất hiện thêm một đạo nhân trẻ tuổi, bèn hỏi:
“Ngươi là ai a?”
Đám Quy thừa tướng và thủy tộc cũng ngạc nhiên, nhớ rõ mới vừa rồi đâu có thấy đạo nhân này, hắn vào đây bằng cách nào?
Đông Hải long cung được bảo vệ chặt chẽ nghiêm ngặt, cấm pháp mạnh mẽ, há là nơi nói muốn đến là đến?
Đúng lúc này, lão Long Vương biến sắc, cảm nhận được mối liên hệ giữa mình và Thiên Đình bị tan biến.
Long Cung rung lắc dữ dội, mọi thứ điên đảo, những khe nứt xuất hiện lan sâu xuống đáy biển, như muốn hủy diệt tất cả.
Mạnh Kỳ khẽ đẩy phiến vân quan, trong Nê Hoàn cung xông ra một đóa hỗn hỗn độn độn khánh vân, đạo đạo u quang buông xuống, hóa thành một tấm màn nước.
Hắn nhảy một cái, độn ra khỏi Đông Hải long cung, nghênh đón tiên lôi năm màu và hỏa diễm màu tím đang từ trên cao như mưa trút xuống.
Mạnh Kỳ không chút né tránh, vọt lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những đạo lôi hỏa bắn tới, rơi vào trong u quang biến mất.
Vượt qua lôi hỏa, tầm mắt Mạnh Kỳ trở nên sáng sủa. Y nhìn thấy mình ở trên một vùng biển, trên đầu có lôi đình hỗn độn, có lôi đình hai màu đen trắng giao nhau, có lôi đình tứ tượng bốn màu đỏ xanh vàng trắng, có hỏa diễm đủ màu đỏ xanh vàng lục lam chàm tím, chúng quấn quýt hòa trộn vào nhau, thành lưu tinh hỏa vũ, dày đặc kinh người.
Với uy lực này của chúng nó, nếu thật toàn bộ rơi xuống, vậy tứ đại Bộ Châu và tất cả sinh linh trong biển đều sẽ chết sạch, núi non không còn, biển cạn khô nước.
May mắn là ở giữa không trung có một tầng khí mỏng ngưng tụ thành hình ảnh một nữ nhân đầu người thân rắn, dang hai cánh tay ra như đang ôm cả bầu trời.
Lôi Hỏa giao kích, đa phần đều bị màn khí đó trừ khử, chỉ còn sót lại một ít bị lọt qua, rơi xuống mặt đất mà thôi.
“Nữ Oa?” Mạnh Kỳ ngẩn người, chợt nghe thấy trên cao vọng xuống một tiếng vỡ tan khó tả.
Một đạo quang mang sáng lên, sáng rực chói mắt, khiến thần lôi chư hỏa đầy trời đều mất đi màu sắc, chỉ còn một màu của nó mà thôi.
Mắt Mạnh Kỳ hoàn toàn bị lóa, không còn nhìn thấy gì. Một ngọn Lưu Ly cổ đăng hiện ra, chiếu ra ánh sáng hai màu đen trắng.
Những dây tinh tuyến hiện lên, nhưng chúng hỗn loạn, đứt vỡ lung tung, như bị người ta bóp nghiến, không còn nhìn ra được nhân quả cụ thể.
Oanh long long!
Ánh sáng chói mắt tiêu biến, bầu trời một màu tối tăm, thế giới nhân quả u ám.
Từng giọt nước mưa rơi xuống, màu đỏ như máu, xuyên qua lớp màn khí mỏng rơi xuống đất, tạo thành hồng thủy ngập trời, nhấn chìm thành trì, hóa sơn phong thành cô đảo.
Oanh long long!
Bầu trời sụp xuống, một làn quang hoa xuất hiện, tỏa ra chừng hai mươi bốn đạo, bắn tung về bốn phương tám hướng.
Chư thiên bắt đầu sụp đổ!
Mạnh Kỳ chính là chờ đợi lúc này. Trong thế giới nhân quả, một dây nhân quả chia ra làm hai mươi bốn nhánh, vọt đi khắp hướng, thôi xán rạng rỡ.
Chư quả chi nhân chuyển động, Mạnh Kỳ không có ý định đi lấy bảo vật, nếu hắn xông qua lớp màn khí kia, tất sẽ bị lôi hỏa đánh cho hôi phi yên diệt, cho nên hắn chỉ cố gắng dò theo dây nhân quả của hai mươi bốn viên Định Hải châu, ghi nhớ đặc điểm của chúng, để sau này về tương lai đi tìm.
Thấy đã nhớ xong, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.
Nhân quả thu hồi, hỗn loạn lại lan tràn, bầu trời là một màu đỏ sẫm, không còn phân biệt được đông tây, khắp nơi đều là lốc xoáy hỗn loạn không có quy luật, chợt xuất hiện một đôi mắt.
Nó nhìn chằm chằm vào chư thiên tan vỡ!
Nhìn ra tương lai xa, dòng chảy vô số, mơ hồ không rõ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một hai, quay đầu quá khứ, đủ loại hình ảnh đều là hiện ra, chính mình điểm điểm tích tích, người khác điểm điểm tích tích, cổ nhân điểm điểm tích tích, hạo như tinh không, không thể đếm hết, nếu là toàn bộ đổ vào đầu Mạnh Kỳ, sẽ khiến hắn trực tiếp nổ mất, đại năng đều không thể may mắn thoát khỏi.
Nhờ đã từng sử dụng, Mạnh Kỳ ngựa quen đường cũ, ý niệm chuyển động, ý thức xác định:
“Sáu trăm tám mươi chín năm trước, ngày hai tháng hai, buổi trưa hai khắc rưỡi......”
Vô số hình ảnh ào ạt trào qua, cái nào cũng chỉ còn mơ hồ, có cái hoàn toàn là hỗn độn vặn vẹo như tín hiệu TV, phủ đầy tuyết hoa, thậm chí hoàn toàn hỗn độn.
Khi có dính dáng khí tức của Truyền Thuyết và đại năng, việc hồi tưởng Thất Sát bi đương nhiên sẽ bị quấy nhiễu nghiêm trọng. Mạnh Kỳ đã sớm có đoán trước, không chút hoảng loạn, trong đầu đưa ra ý niệm:
“Đông Hải long cung!”
Lão Long Vương đến hôm nay vẫn còn chưa phải là Truyền Thuyết, nên năm đó đương nhiên càng không có khả năng, thứ đáng giá duy nhất là Định Hải thần châm thì đã bị Tôn Ngộ Không lấy đi, không sợ nó ở trong Long Cung có bảo vật quấy nhiễu!
Những hình ảnh hỗn độn tiêu tán, chuyển thành cảnh những loạt sóng nước nhộn nhạo, gợn sóng lấp lánh, hiện ra cảnh Đông Hải Long Vương với dáng vẻ một con rồng khi đang đối mặt với thiên tai diệt thế.
Mạnh Kỳ thò tay ra, chạm vào hình ảnh Đông Hải Long Vương.
Hẳn đây là lúc lão cảm nhận được mối liên hệ với Thiên Đình và thần vị tứ hải đế quân của nó bị tan vỡ!
Cảm giác dòng thời gian trôi qua biến mất, Mạnh Kỳ cảm thấy mình bị ném ra khỏi dòng sông thời gian, được sức mạnh của Thất Sát bi đưa đi.
Không biết qua bao lâu, trước mắt hắn sáng lên, phát hiện bốn phía gợn sóng đung đưa, lân quang lắc lư, lính tôm tướng cua, long tử long tôn, Quy thừa tướng, ngư tướng quân đứng đông nghìn nghịt. Lão Long Vương ngồi trên bảo tọa, cầm một ly rượu, ngơ ngác nhìn lên trời cao.
“Lão Long Vương đúng là càng già càng dẻo dai a.” Mạnh Kỳ thấy Đông Hải Long Vương lúc này vào hơn sáu trăm năm sau giống nhau như đúc, không khỏi phì cười bật thốt.
Lão Long Vương ngơ ngác nhìn, thấy trong Long Cung nhà mình đột ngột xuất hiện thêm một đạo nhân trẻ tuổi, bèn hỏi:
“Ngươi là ai a?”
Đám Quy thừa tướng và thủy tộc cũng ngạc nhiên, nhớ rõ mới vừa rồi đâu có thấy đạo nhân này, hắn vào đây bằng cách nào?
Đông Hải long cung được bảo vệ chặt chẽ nghiêm ngặt, cấm pháp mạnh mẽ, há là nơi nói muốn đến là đến?
Đúng lúc này, lão Long Vương biến sắc, cảm nhận được mối liên hệ giữa mình và Thiên Đình bị tan biến.
Long Cung rung lắc dữ dội, mọi thứ điên đảo, những khe nứt xuất hiện lan sâu xuống đáy biển, như muốn hủy diệt tất cả.
Mạnh Kỳ khẽ đẩy phiến vân quan, trong Nê Hoàn cung xông ra một đóa hỗn hỗn độn độn khánh vân, đạo đạo u quang buông xuống, hóa thành một tấm màn nước.
Hắn nhảy một cái, độn ra khỏi Đông Hải long cung, nghênh đón tiên lôi năm màu và hỏa diễm màu tím đang từ trên cao như mưa trút xuống.
Mạnh Kỳ không chút né tránh, vọt lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những đạo lôi hỏa bắn tới, rơi vào trong u quang biến mất.
Vượt qua lôi hỏa, tầm mắt Mạnh Kỳ trở nên sáng sủa. Y nhìn thấy mình ở trên một vùng biển, trên đầu có lôi đình hỗn độn, có lôi đình hai màu đen trắng giao nhau, có lôi đình tứ tượng bốn màu đỏ xanh vàng trắng, có hỏa diễm đủ màu đỏ xanh vàng lục lam chàm tím, chúng quấn quýt hòa trộn vào nhau, thành lưu tinh hỏa vũ, dày đặc kinh người.
Với uy lực này của chúng nó, nếu thật toàn bộ rơi xuống, vậy tứ đại Bộ Châu và tất cả sinh linh trong biển đều sẽ chết sạch, núi non không còn, biển cạn khô nước.
May mắn là ở giữa không trung có một tầng khí mỏng ngưng tụ thành hình ảnh một nữ nhân đầu người thân rắn, dang hai cánh tay ra như đang ôm cả bầu trời.
Lôi Hỏa giao kích, đa phần đều bị màn khí đó trừ khử, chỉ còn sót lại một ít bị lọt qua, rơi xuống mặt đất mà thôi.
“Nữ Oa?” Mạnh Kỳ ngẩn người, chợt nghe thấy trên cao vọng xuống một tiếng vỡ tan khó tả.
Một đạo quang mang sáng lên, sáng rực chói mắt, khiến thần lôi chư hỏa đầy trời đều mất đi màu sắc, chỉ còn một màu của nó mà thôi.
Mắt Mạnh Kỳ hoàn toàn bị lóa, không còn nhìn thấy gì. Một ngọn Lưu Ly cổ đăng hiện ra, chiếu ra ánh sáng hai màu đen trắng.
Những dây tinh tuyến hiện lên, nhưng chúng hỗn loạn, đứt vỡ lung tung, như bị người ta bóp nghiến, không còn nhìn ra được nhân quả cụ thể.
Oanh long long!
Ánh sáng chói mắt tiêu biến, bầu trời một màu tối tăm, thế giới nhân quả u ám.
Từng giọt nước mưa rơi xuống, màu đỏ như máu, xuyên qua lớp màn khí mỏng rơi xuống đất, tạo thành hồng thủy ngập trời, nhấn chìm thành trì, hóa sơn phong thành cô đảo.
Oanh long long!
Bầu trời sụp xuống, một làn quang hoa xuất hiện, tỏa ra chừng hai mươi bốn đạo, bắn tung về bốn phương tám hướng.
Chư thiên bắt đầu sụp đổ!
Mạnh Kỳ chính là chờ đợi lúc này. Trong thế giới nhân quả, một dây nhân quả chia ra làm hai mươi bốn nhánh, vọt đi khắp hướng, thôi xán rạng rỡ.
Chư quả chi nhân chuyển động, Mạnh Kỳ không có ý định đi lấy bảo vật, nếu hắn xông qua lớp màn khí kia, tất sẽ bị lôi hỏa đánh cho hôi phi yên diệt, cho nên hắn chỉ cố gắng dò theo dây nhân quả của hai mươi bốn viên Định Hải châu, ghi nhớ đặc điểm của chúng, để sau này về tương lai đi tìm.
Thấy đã nhớ xong, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.
Nhân quả thu hồi, hỗn loạn lại lan tràn, bầu trời là một màu đỏ sẫm, không còn phân biệt được đông tây, khắp nơi đều là lốc xoáy hỗn loạn không có quy luật, chợt xuất hiện một đôi mắt.
Nó nhìn chằm chằm vào chư thiên tan vỡ!
/1400
|