Mạnh Kỳ suýt nữa phì cười, nói thực ra sau khi xác nhận ý chí Yêu Hoàng là muốn khiến mình mau chóng trở thành Truyền Thuyết, thì việc tiến vào Yêu Hoàng điện cũng không còn có gì nguy hiểm nữa, đồng ý với Thùy Dực tử cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm.
Nhưng mình với nó chỉ là xem như quen biết, không hề có giao tình gì cả, không có nhân quả.
“Bần đạo bấm đốt ngón tay tính toán, hôm nay không thích hợp lại vào.” Mạnh Kỳ nghiêm trang nói.
Thùy Dực tử buông góc áo ra, ngốc nghếch hỏi: “Ngươi bấm ngón tay hồi nào?”
Không đợi nó nói tiếp, Mạnh Kỳ đã trảm đinh tiệt thiết: “Trong lòng!”
“Chừng nào ngươi gặp Yêu Thánh truyền nhân tiểu hồ ly, nói với cô ấy bần đạo có chuyện tìm cô ấy, sau đó liên lạc lại với bần đạo, lúc đó sẽ cùng ngươi đi xem Yêu Hoàng điện.”
“Thôi đi, chưa thấy thỏ không chịu thả ưng, hồi đó ta còn nghĩ ngươi là người tốt á. Thôi được, chừng nào gặp được tiểu hồ ly, ta sẽ liên hệ với ngươi, ách, mà làm sao liên hệ?” Thùy Dực tử vỗ cánh.
Mạnh Kỳ tiện tay lại móc ra một tấm Vạn Giới Thông Thức phù, chỉ nhanh cách sử dụng: “...... Chỉ cần không ở trong Yêu Hoàng điện, đều có thể liên lạc bần đạo.”
Nói tới đây, hắn chuyển mặt thành nghiêm túc: “Sau này nếu thấy ngươi tàn hại Nhân tộc, bần đạo nhất định sẽ tự tay trừ hại!”
Thùy Dực tử ấp úng: “Ta, ta ăn chay được chưa? Ăn cá được không? Ăn thịt bò được không......”
Nó hỏi như liên châu pháo, nhưng Mạnh Kỳ sớm đã có đoán trước, lời vừa nói xong liền xoay người bước vào tuyền nhãn, trở lại Đông Hải.
............
Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ khoanh chân ngồi xuống, cầm ra mảnh vỡ Hạo Thiên kính, định dùng đặc thù Bá Vương “Lôi Thần ta khác” để cảm ứng “A Nan ta khác” lạc ấn, rút ngắn thời gian lưu lại “ấn kí ta khác” cho mình.
Đúng lúc này, Vạn Giới Thông Thức phù rung lên, là Thùy Dực tử yêu cầu trò chuyện.
“Ngươi nhanh như vậy đã gặp tiểu hồ ly ?” Mạnh Kỳ thuận miệng hỏi.
Thùy Dực tử hưng phấn: “Vẫn chưa, ta chỉ là cảm thấy Vạn Giới Thông Thức này thật là thú vị, diễn đàn nè, trực tiếp nè, Vạn Giới thương thành nè, cái nào cũng hay ho, vô cùng thích hợp với thần thích chuyên về trao đổi như ta. Vừa rồi ta đã xông vào bình luận trong tất cả bài viết trong từng diễn đàn, bị bọn họ nói ta spam, phạt ta câm miệng, ta không nói được nữa. Ngươi có cách nào giúp ta giải phạt không, với lại Nguyên Hoàng tệ phải làm sao mới có được, ta nhìn nhìn thấy rất nhiều thứ tốt......”
Nó lải nhải liên tu bất tận, Mạnh Kỳ nghe mà ngây ra. Lại muốn bạt tai mình, vì sao lại đưa Vạn Giới Thông Thức phù cho nó chứ, chả phải thế là chủ động khiến mình bị tạp âm công kích hay sao?
Đợi gặp được tiểu hồ ly rồi, nhất định sẽ kéo tên nó vào trong danh sách đen!
“Ngươi dừng, bần đạo tìm nhân sĩ chuyên nghiệp đến giúp ngươi.” Mạnh Kỳ ngắt lời Thùy Dực tử, không chút do dự chuyển cuộc nói chuyện của Thùy Dực tử với mình tới Vạn Giới Thông Thức phù của Đại Thanh Căn.
“Đại thanh căn, sau này giúp ta tiếp cái tên hậu duệ côn bằng Thùy Dực tử này. Chừng nào có tin tức về Yêu Thánh truyền nhân tiểu hồ ly hoặc thông tin gì hữu dụng, hẵng báo cho ta.” Hắn phân phó.
Đại thanh căn lập tức đứng nghiêm: “Vâng, chưởng giáo lão gia!”
Côn Bằng hậu duệ? Cả người là bảo a! Nó nghĩ thế, giọng ôn hòa thân thiện hẳn: “Này, Thùy Dực tử phải không? Ta là thúc gia gia (ông chú) của ngươi, hồi xưa từng bàn luận ngang hàng với Yêu Sư đó!”
Mạnh Kỳ thở phào, thần thức thu liễm, tâm hồ bình tĩnh, Linh Đài sinh ra một điểm linh quang, rơi vào trong Đạo Nhất lưu ly đăng, chuyển động ánh sáng đen trắng, thiêu đốt đặc thù “Lôi Thần ta khác”.
Đạo Nhất lưu ly đăng tỏa ánh sáng, chiếu vào mảnh vỡ Hạo Thiên kính, ở trong u ám xuyên qua những tầng vũ trụ.
Không biết qua bao lâu, Mạnh Kỳ nhẹ nhàng ‘í’ một tiếng.
............
Một ngọn đèn dầu đặt trên bàn, tỏa ánh sáng, cấu tạo cẩn thận, che được gió thổi, thứ duy nhất khiến người ta phiền chán là mùi đốt khá thối, chỉ có những kẻ có sở thích kì quái mới thích cái loại mùi này. Cố Lương chính là một trong số đó.
Hắn nghiêng người tựa vào giường, thích ý hít sâu mùi dầu hỏa bị đốt, mắt nhìn bộ cảnh phục ở trên ghế. Ba ngày nữa, thứ hai tuần sau, mình sẽ thoát khỏi cái thân phận thực tập, chính thức trở thành cảnh sát của khu Viễn Đông, cũng chính là “Tân Scotland Yard”.
Không biết sẽ được phân tới phòng nào nhỉ? Tốt nhất là bên hình sự chuyên lùng bắt tội phạm hoặc là bộ phận điều tra tội phạm...... Cố Lương càng nghĩ, lòng càng kích động.
Nhưng mặc kệ như thế nào, trở thành cảnh sát chính thức rồi, tiền lương sẽ được tăng gấp đôi, tới ba mươi đồng bạc, không cần phải sống đơn sơ như vầy nữa.
Một mình sống ở thành phố Viễn Đông phồn hoa quả thật rất không dễ dàng!
Cố Lương kết thúc ảo tưởng, cầm lấy quyển sách bên cạnh lật xem. Đây là sách hắn mượn của đồng nghiệp, do Tây Lục Linh Tu hội biên soạn, tên là [thế giới dị văn lục], hắn cực thích các loại tiểu thuyết có yếu tố quỷ quái đáng sợ, nhất là cái loại bậy bạ mà giả bộ nghiêm trang này.
“Trong Linh Tu giới, có bảy đại Ma Thần được công nhận.” Ngay câu đầu tiên đã làm cho Cố Lương phấn chấn tinh thần, đây là kiểu viết mà hắn ít khi gặp được.
“Hạch tâm của hỗn độn, Ma Thần cổ xưa nhất, là nguyên tội của tất cả, là nguồn cội của đọa lạc, là nơi khai sinh ra ma quỷ......”
“Vạn môn chi môn, tà ác trí giả, chủ nhân mê cung thời không, đây đều là cách gọi một Ma Thần. Nó xuất hiện tương đối muộn, chỉ cách đây ba mươi năm, nhưng lại có khả năng mê hoặc nhân tâm, khiến người ta trở nên điên cuồng, có quan hệ với rất nhiều đạo môn ở ngoài ma cảnh......”
“Mẹ đẻ của hắc ám, kẻ sinh ra vạn vật, mẹ của tất cả các ma vương ma vật......”
“Sợ hãi đại ma, cảm xúc mạnh mẽ nhất cổ xưa nhất của con người chính là sợ hãi......”
“Kẻ khiến vạn vật quy nhất, khiến tất cả đều trở về hỗn độn, diệt thế Ma Thần......”
“Vô Diện pháp lão, Ma Thần từ trong đại lục màu đen đi ra, tà vật duy nhất lấy thân thể nhân loại mà trở thành Ma Thần, là kẻ khiến cho hàng vạn sinh linh ở đại lục màu đen tử vong, văn minh dừng lại ở thời Nguyên Thủy hoang man......”
“Là một Thượng Đế bị đọa lạc, từng là người bảo vệ nhân loại, người sáng tạo ra văn minh, là thần linh tối cao suốt mấy ngàn năm, sau khi ngã xuống khỏi bảo tọa, lại nhiễm lên tà ác, liền trở thành Ma Thần điên cuồng nhất thị huyết nhất, nguyên nhân đọa lạc không rõ, nghi là có liên quan tới thời gian lịch sử ba trăm năm bị mất đi của đại lục Viễn Đông......”
Chỉ là giới thiệu bảy đại Ma Thần, đã khiến cho Cố Lương kinh tâm động phách, miêu tả về đọa lạc Thượng Đế khiến hắn không ngừng thở dài.
Đúng vậy, nguyên nhân vì văn minh của Viễn Đông đại lục bị thụt lùi, lịch sử chìm trong đen tối, ngoài chữ viết và một ít điển tịch thì không còn cái gì được truyền lại, mới trở thành một khu vực khác biệt so với đại lục phía tây được văn minh an toàn che phủ, ngay cả cảnh sát dự bị của Viễn Đông cũng muốn lấy cái tên tân Scotland Yard để gọi mình, chứ thực ra nó chẳng có liên quan gì tới Scotland Yard ở đại lục phía tây.
Không có tế tự thần linh, ngay cả dân gian cũng không có truyền thuyết về tà ma ác quỷ, phương diện này trở nên trống rỗng, bị tây lục Linh Tu hội, các đại thần linh giáo hội thoải mái chiếm cứ, bị các loại truyền thuyết với bảy đại Ma Thần chiếm lĩnh hoàn toàn.
Thân là người của Viễn Đông, mỗi khi Cố Lương nhớ tới lịch sử, đều thổn thức cảm thán.
Lẳng lặng đọc sách, đến giờ thì đi ngủ. Hôm sau, Cố Lương mặc bộ cảnh phục màu lam, đeo một kí hiệu hình thanh kiếm và kí danh của mình, cánh tay đeo băng cảnh viên thực tiệp có đánh số, xách cảnh côn ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang, đi ra đường cái.
Trên đường sương sớm mỏng manh, người đến người đi, có xe ngựa bốn bánh hoặc hai bánh, có xe kéo do người dùng tay kéo, thi thoảng xuất hiện một chiếc xe đạp mới lạ, trên đầu là từng hàng dây điện.
Đợi một lúc, Cố Lương thấy có xe điện chạy trên đường ray từ xa xa chạy đến, y chỉnh trang lại y phục, đang định chen lên thì thấy một người mặc đồng phục cảnh viên vô cùng mập mạp đi xuống.
“Buổi sáng tốt lành, Hoàng cảnh trưởng.” Cố Lương theo bản năng lập tức đứng nghiêm hành lễ.
Cảnh trưởng Hoàng Viễn Ba nhìn Cố Lương: “Vừa lúc, không cần tới tân Scotland Yard nữa, gần đây xảy ra án mạng, cậu với tôi tới xem, những người khác tí nữa sẽ tới.”
Cố Lương vừa kích động vừa hồi hộp, vì bảo là án mạng, vậy hiện trường nhất định có thi thể!
Quả nhiên, khi tới hiện trường, Cố Lương nhìn thấy một cái thi thể cháy đen, mùi bốc ra làm y suýt nữa nôn mửa.
Cảnh trưởng Hoàng Viễn Ba một bên chỉ đạo Cố Lương không được chạm vào gì cả, một bên đeo bao tay vào, kiểm tra thi thể và mọi thứ ở hiện trường.
Cố Lương đảo mắt, rời mắt khỏi thi thể đi sang bên cạnh, thấy một cái thùng để mở, trong thùng có những cái đồng hồ quả quýt rất xinh xắn.
“Thương nhân kinh doanh đồng hồ?” Y đoán thân phận của người chết.
“Rất có tiền......” Cảnh trưởng bổ sung, vì khi ông ta mở cái vali xách tay ở bên cạnh thi thể, nhìn thấy bên trong có rất nhiều vàng thỏi, ánh sáng của nó làm cả hai người muốn lóa mắt.
Khó nhọc nuốt nước miếng, cảnh trưởng nhìn Cố Lương bỗng nhiên có chút hối hận, nếu biết vậy đã không gọi thằng nhóc này theo.
Đợi tới khi mấy người kia tới, mình đã có đủ thời gian động tay chân!
Ông ta cẩn thận lật thi thể, nghi hoặc lầm bầm: “Sao giống bị sét đánh chết thế nhỉ?”
“Mấy ngày nay đâu có sét đánh......” Cố Lương theo bản năng bật thốt.
“Chính vì vậy nên mới kì. Trên người hắn có dấu hiệu bị sét đánh.” Cảnh trưởng mở bàn tay nắm chặt của thi thể, bên trong là một miếng kim loại màu bạc, có hoa văn và nút nhấn kì quái, nhưng trông rất hay!
“Nó là manh mối hả?” Cố Lương nhìn chằm chằm.
Rõ ràng thời tiết không hề có sét đánh, sao thương nhân bán đồng hồ này lại bị sét đánh chết?
Nhưng mình với nó chỉ là xem như quen biết, không hề có giao tình gì cả, không có nhân quả.
“Bần đạo bấm đốt ngón tay tính toán, hôm nay không thích hợp lại vào.” Mạnh Kỳ nghiêm trang nói.
Thùy Dực tử buông góc áo ra, ngốc nghếch hỏi: “Ngươi bấm ngón tay hồi nào?”
Không đợi nó nói tiếp, Mạnh Kỳ đã trảm đinh tiệt thiết: “Trong lòng!”
“Chừng nào ngươi gặp Yêu Thánh truyền nhân tiểu hồ ly, nói với cô ấy bần đạo có chuyện tìm cô ấy, sau đó liên lạc lại với bần đạo, lúc đó sẽ cùng ngươi đi xem Yêu Hoàng điện.”
“Thôi đi, chưa thấy thỏ không chịu thả ưng, hồi đó ta còn nghĩ ngươi là người tốt á. Thôi được, chừng nào gặp được tiểu hồ ly, ta sẽ liên hệ với ngươi, ách, mà làm sao liên hệ?” Thùy Dực tử vỗ cánh.
Mạnh Kỳ tiện tay lại móc ra một tấm Vạn Giới Thông Thức phù, chỉ nhanh cách sử dụng: “...... Chỉ cần không ở trong Yêu Hoàng điện, đều có thể liên lạc bần đạo.”
Nói tới đây, hắn chuyển mặt thành nghiêm túc: “Sau này nếu thấy ngươi tàn hại Nhân tộc, bần đạo nhất định sẽ tự tay trừ hại!”
Thùy Dực tử ấp úng: “Ta, ta ăn chay được chưa? Ăn cá được không? Ăn thịt bò được không......”
Nó hỏi như liên châu pháo, nhưng Mạnh Kỳ sớm đã có đoán trước, lời vừa nói xong liền xoay người bước vào tuyền nhãn, trở lại Đông Hải.
............
Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, Mạnh Kỳ khoanh chân ngồi xuống, cầm ra mảnh vỡ Hạo Thiên kính, định dùng đặc thù Bá Vương “Lôi Thần ta khác” để cảm ứng “A Nan ta khác” lạc ấn, rút ngắn thời gian lưu lại “ấn kí ta khác” cho mình.
Đúng lúc này, Vạn Giới Thông Thức phù rung lên, là Thùy Dực tử yêu cầu trò chuyện.
“Ngươi nhanh như vậy đã gặp tiểu hồ ly ?” Mạnh Kỳ thuận miệng hỏi.
Thùy Dực tử hưng phấn: “Vẫn chưa, ta chỉ là cảm thấy Vạn Giới Thông Thức này thật là thú vị, diễn đàn nè, trực tiếp nè, Vạn Giới thương thành nè, cái nào cũng hay ho, vô cùng thích hợp với thần thích chuyên về trao đổi như ta. Vừa rồi ta đã xông vào bình luận trong tất cả bài viết trong từng diễn đàn, bị bọn họ nói ta spam, phạt ta câm miệng, ta không nói được nữa. Ngươi có cách nào giúp ta giải phạt không, với lại Nguyên Hoàng tệ phải làm sao mới có được, ta nhìn nhìn thấy rất nhiều thứ tốt......”
Nó lải nhải liên tu bất tận, Mạnh Kỳ nghe mà ngây ra. Lại muốn bạt tai mình, vì sao lại đưa Vạn Giới Thông Thức phù cho nó chứ, chả phải thế là chủ động khiến mình bị tạp âm công kích hay sao?
Đợi gặp được tiểu hồ ly rồi, nhất định sẽ kéo tên nó vào trong danh sách đen!
“Ngươi dừng, bần đạo tìm nhân sĩ chuyên nghiệp đến giúp ngươi.” Mạnh Kỳ ngắt lời Thùy Dực tử, không chút do dự chuyển cuộc nói chuyện của Thùy Dực tử với mình tới Vạn Giới Thông Thức phù của Đại Thanh Căn.
“Đại thanh căn, sau này giúp ta tiếp cái tên hậu duệ côn bằng Thùy Dực tử này. Chừng nào có tin tức về Yêu Thánh truyền nhân tiểu hồ ly hoặc thông tin gì hữu dụng, hẵng báo cho ta.” Hắn phân phó.
Đại thanh căn lập tức đứng nghiêm: “Vâng, chưởng giáo lão gia!”
Côn Bằng hậu duệ? Cả người là bảo a! Nó nghĩ thế, giọng ôn hòa thân thiện hẳn: “Này, Thùy Dực tử phải không? Ta là thúc gia gia (ông chú) của ngươi, hồi xưa từng bàn luận ngang hàng với Yêu Sư đó!”
Mạnh Kỳ thở phào, thần thức thu liễm, tâm hồ bình tĩnh, Linh Đài sinh ra một điểm linh quang, rơi vào trong Đạo Nhất lưu ly đăng, chuyển động ánh sáng đen trắng, thiêu đốt đặc thù “Lôi Thần ta khác”.
Đạo Nhất lưu ly đăng tỏa ánh sáng, chiếu vào mảnh vỡ Hạo Thiên kính, ở trong u ám xuyên qua những tầng vũ trụ.
Không biết qua bao lâu, Mạnh Kỳ nhẹ nhàng ‘í’ một tiếng.
............
Một ngọn đèn dầu đặt trên bàn, tỏa ánh sáng, cấu tạo cẩn thận, che được gió thổi, thứ duy nhất khiến người ta phiền chán là mùi đốt khá thối, chỉ có những kẻ có sở thích kì quái mới thích cái loại mùi này. Cố Lương chính là một trong số đó.
Hắn nghiêng người tựa vào giường, thích ý hít sâu mùi dầu hỏa bị đốt, mắt nhìn bộ cảnh phục ở trên ghế. Ba ngày nữa, thứ hai tuần sau, mình sẽ thoát khỏi cái thân phận thực tập, chính thức trở thành cảnh sát của khu Viễn Đông, cũng chính là “Tân Scotland Yard”.
Không biết sẽ được phân tới phòng nào nhỉ? Tốt nhất là bên hình sự chuyên lùng bắt tội phạm hoặc là bộ phận điều tra tội phạm...... Cố Lương càng nghĩ, lòng càng kích động.
Nhưng mặc kệ như thế nào, trở thành cảnh sát chính thức rồi, tiền lương sẽ được tăng gấp đôi, tới ba mươi đồng bạc, không cần phải sống đơn sơ như vầy nữa.
Một mình sống ở thành phố Viễn Đông phồn hoa quả thật rất không dễ dàng!
Cố Lương kết thúc ảo tưởng, cầm lấy quyển sách bên cạnh lật xem. Đây là sách hắn mượn của đồng nghiệp, do Tây Lục Linh Tu hội biên soạn, tên là [thế giới dị văn lục], hắn cực thích các loại tiểu thuyết có yếu tố quỷ quái đáng sợ, nhất là cái loại bậy bạ mà giả bộ nghiêm trang này.
“Trong Linh Tu giới, có bảy đại Ma Thần được công nhận.” Ngay câu đầu tiên đã làm cho Cố Lương phấn chấn tinh thần, đây là kiểu viết mà hắn ít khi gặp được.
“Hạch tâm của hỗn độn, Ma Thần cổ xưa nhất, là nguyên tội của tất cả, là nguồn cội của đọa lạc, là nơi khai sinh ra ma quỷ......”
“Vạn môn chi môn, tà ác trí giả, chủ nhân mê cung thời không, đây đều là cách gọi một Ma Thần. Nó xuất hiện tương đối muộn, chỉ cách đây ba mươi năm, nhưng lại có khả năng mê hoặc nhân tâm, khiến người ta trở nên điên cuồng, có quan hệ với rất nhiều đạo môn ở ngoài ma cảnh......”
“Mẹ đẻ của hắc ám, kẻ sinh ra vạn vật, mẹ của tất cả các ma vương ma vật......”
“Sợ hãi đại ma, cảm xúc mạnh mẽ nhất cổ xưa nhất của con người chính là sợ hãi......”
“Kẻ khiến vạn vật quy nhất, khiến tất cả đều trở về hỗn độn, diệt thế Ma Thần......”
“Vô Diện pháp lão, Ma Thần từ trong đại lục màu đen đi ra, tà vật duy nhất lấy thân thể nhân loại mà trở thành Ma Thần, là kẻ khiến cho hàng vạn sinh linh ở đại lục màu đen tử vong, văn minh dừng lại ở thời Nguyên Thủy hoang man......”
“Là một Thượng Đế bị đọa lạc, từng là người bảo vệ nhân loại, người sáng tạo ra văn minh, là thần linh tối cao suốt mấy ngàn năm, sau khi ngã xuống khỏi bảo tọa, lại nhiễm lên tà ác, liền trở thành Ma Thần điên cuồng nhất thị huyết nhất, nguyên nhân đọa lạc không rõ, nghi là có liên quan tới thời gian lịch sử ba trăm năm bị mất đi của đại lục Viễn Đông......”
Chỉ là giới thiệu bảy đại Ma Thần, đã khiến cho Cố Lương kinh tâm động phách, miêu tả về đọa lạc Thượng Đế khiến hắn không ngừng thở dài.
Đúng vậy, nguyên nhân vì văn minh của Viễn Đông đại lục bị thụt lùi, lịch sử chìm trong đen tối, ngoài chữ viết và một ít điển tịch thì không còn cái gì được truyền lại, mới trở thành một khu vực khác biệt so với đại lục phía tây được văn minh an toàn che phủ, ngay cả cảnh sát dự bị của Viễn Đông cũng muốn lấy cái tên tân Scotland Yard để gọi mình, chứ thực ra nó chẳng có liên quan gì tới Scotland Yard ở đại lục phía tây.
Không có tế tự thần linh, ngay cả dân gian cũng không có truyền thuyết về tà ma ác quỷ, phương diện này trở nên trống rỗng, bị tây lục Linh Tu hội, các đại thần linh giáo hội thoải mái chiếm cứ, bị các loại truyền thuyết với bảy đại Ma Thần chiếm lĩnh hoàn toàn.
Thân là người của Viễn Đông, mỗi khi Cố Lương nhớ tới lịch sử, đều thổn thức cảm thán.
Lẳng lặng đọc sách, đến giờ thì đi ngủ. Hôm sau, Cố Lương mặc bộ cảnh phục màu lam, đeo một kí hiệu hình thanh kiếm và kí danh của mình, cánh tay đeo băng cảnh viên thực tiệp có đánh số, xách cảnh côn ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang, đi ra đường cái.
Trên đường sương sớm mỏng manh, người đến người đi, có xe ngựa bốn bánh hoặc hai bánh, có xe kéo do người dùng tay kéo, thi thoảng xuất hiện một chiếc xe đạp mới lạ, trên đầu là từng hàng dây điện.
Đợi một lúc, Cố Lương thấy có xe điện chạy trên đường ray từ xa xa chạy đến, y chỉnh trang lại y phục, đang định chen lên thì thấy một người mặc đồng phục cảnh viên vô cùng mập mạp đi xuống.
“Buổi sáng tốt lành, Hoàng cảnh trưởng.” Cố Lương theo bản năng lập tức đứng nghiêm hành lễ.
Cảnh trưởng Hoàng Viễn Ba nhìn Cố Lương: “Vừa lúc, không cần tới tân Scotland Yard nữa, gần đây xảy ra án mạng, cậu với tôi tới xem, những người khác tí nữa sẽ tới.”
Cố Lương vừa kích động vừa hồi hộp, vì bảo là án mạng, vậy hiện trường nhất định có thi thể!
Quả nhiên, khi tới hiện trường, Cố Lương nhìn thấy một cái thi thể cháy đen, mùi bốc ra làm y suýt nữa nôn mửa.
Cảnh trưởng Hoàng Viễn Ba một bên chỉ đạo Cố Lương không được chạm vào gì cả, một bên đeo bao tay vào, kiểm tra thi thể và mọi thứ ở hiện trường.
Cố Lương đảo mắt, rời mắt khỏi thi thể đi sang bên cạnh, thấy một cái thùng để mở, trong thùng có những cái đồng hồ quả quýt rất xinh xắn.
“Thương nhân kinh doanh đồng hồ?” Y đoán thân phận của người chết.
“Rất có tiền......” Cảnh trưởng bổ sung, vì khi ông ta mở cái vali xách tay ở bên cạnh thi thể, nhìn thấy bên trong có rất nhiều vàng thỏi, ánh sáng của nó làm cả hai người muốn lóa mắt.
Khó nhọc nuốt nước miếng, cảnh trưởng nhìn Cố Lương bỗng nhiên có chút hối hận, nếu biết vậy đã không gọi thằng nhóc này theo.
Đợi tới khi mấy người kia tới, mình đã có đủ thời gian động tay chân!
Ông ta cẩn thận lật thi thể, nghi hoặc lầm bầm: “Sao giống bị sét đánh chết thế nhỉ?”
“Mấy ngày nay đâu có sét đánh......” Cố Lương theo bản năng bật thốt.
“Chính vì vậy nên mới kì. Trên người hắn có dấu hiệu bị sét đánh.” Cảnh trưởng mở bàn tay nắm chặt của thi thể, bên trong là một miếng kim loại màu bạc, có hoa văn và nút nhấn kì quái, nhưng trông rất hay!
“Nó là manh mối hả?” Cố Lương nhìn chằm chằm.
Rõ ràng thời tiết không hề có sét đánh, sao thương nhân bán đồng hồ này lại bị sét đánh chết?
/1400
|