Dòng sông thời gian này nằm ngoài ý liệu của Mạnh Kỳ, nhưng lại có cảm giác rất là hợp lý.
Hợp lý là ở chỗ vì Việt Tử Khuynh đã chuyên môn giảng giải cho hắn nghe về lý niệm thôi diễn và quan điểm về tương lai của Chỉ Hư sơn, miêu tả rõ ràng cái gì gọi là “Đại thế”, cái gì gọi là số mệnh, cái gì gọi là tai kiếp khó trốn, cái gì gọi là dù là tương lai nào thì chuyện đó cũng nhất định sẽ xảy ra, bây giờ gặp phải cái cấm pháp này, đương nhiên hắn cũng không cảm thấy đột ngột.
Nhưng Mạnh Kỳ thật sự là không ngờ tổ sư khai phái của Chỉ Hư sơn lại dùng cái này để kiểm tra đệ tử. Ngoài Bỉ Ngạn đại nhân vật, chỉ có những Tạo Hóa cường thế có đạo lộ về thời gian hoặc có bảo vật tương ứng, hoặc là người có khí vận cường thịnh, mới có khả năng xông qua cửa ải này mà thôi!
Hèn gì tự vạn cổ tới nay, tuy Chỉ Hư sơn nhân tài không ngừng, cường giả xuất hiện lớp lớp, nhưng mãi vẫn không có ai vượt qua được dòng sông hư ảo này, nhìn thấy được vật tổ sư để lại!
Ông ta thật sự là đang kiểm tra đệ tử chứ không phải Bỉ Ngạn?
Nếu thật sự có Bỉ Ngạn giá lâm, dòng sông hư ảo này sẽ yếu ớt chẳng khác gì đứa bé con còn ở trong tã lót, không chịu nổi sự công kích của người ta.
Cho nên, Mạnh Kỳ mới khá là ngoài ý muốn, trước mắt tựa hồ là tuyệt lộ, với thực lực của hắn hiện giờ là không có khả năng vượt qua kiểm tra!
Thu liễm tâm thần, thẩm tra ý niệm, Mạnh Kỳ loại trừ cảm xúc biết khó mà lui ra khỏi người, bước tới một bước, bước vào dòng sông hư ảo.
Không cố gắng một phen, không trải qua thực tiễn, làm sao biết mình chắc chắn không thể thông qua? Lỡ cái cấm pháp này có chỗ sơ hở nào đó thì sao?
Dễ dàng buông tay không phải là tính tốt.
Nước sông hư ảo như tuế nguyệt tẩy lễ cọ rửa mà đến, trong mắt Mạnh Kỳ hiện ra Đạo Nhất Lưu Ly đăng, quanh thân vây quanh lên một dòng sông thời gian và vận mệnh, có hình dạng và sự hư ảo giống với dòng sông bên ngoài, nhưng mà cao xa mênh mang hơn.
Đây là đặc thù Bỉ Ngạn của hắn!
Có dòng sông này vòng quanh, Mạnh Kỳ liền giống tảng đá ngầm chìm vào đáy sông cấm pháp, bị nước cọ rửa qua mà bất động mảy may, hắn dùng bản tính linh quang chỗ cao vô cùng cảm ngộ những thông tin của quá khứ, kiểm tra các khả năng của tương lai:
Thi triển Vô Cực ấn, Khai Thiên ấn và Đạo Nhất ấn sẽ không có tác dụng gì, cuối cùng cũng sẽ thất bại, không thể thông qua, bởi vì Nguyên Thủy Kim Chương còn chưa đạt tới cảnh giới Tạo Hóa;
Dùng Tru Tiên tứ kiếm, Nhất Khí Hóa Tam Thanh, bày ra Thái Cổ đệ nhất sát trận, nhiễu loạn thời không, nhưng vẫn không thể bì được với cấp độ của trận, không thể chém đứt trường hà, trong khi đó nhiễu loạn sẽ khiến thời không loạn lưu, ngược lại lại làm bản thân khó mà vượt qua được;
Xuất ra toàn bộ thần thông, mời Ngọc Hư giúp đỡ chi lực, lấy vẫn thạch độn xóa sạch hết những áp lực trước mắt, sửa lại tương lai, nhưng mà nếu trước mắt vỡ tan, toàn bộ quy về hư vô, sẽ lại càng thêm không thể thông qua;
Dùng ngoại lực hỗ trợ, Chỉ Hư sơn sẽ đột nhiên bị tai họa bất ngờ, dòng sông hư ảo vỡ tan, nhưng bí địa cũng sẽ theo nó mà tan thành mây khói;
......
Từng hình ảnh tương lai theo nhau hiện ra, chứng tỏ rõ số mệnh đã chú định, đại thế đã thành, không thể nào sửa đổi được nữa, dù có giãy dụa cố gắng thế nào cũng sẽ là kết cục không thể thông qua mà thôi.
Mạnh Kỳ chống đỡ đã đến cực hạn, lui về một bước, bước ra khỏi dòng sông hư ảo.
“Cách duy nhất có lẽ là cách mà mình đã từng nói với Việt Tử Khuynh, thân thành Bỉ Ngạn, trở về thay đổi quá khứ. Thay đổi lịch sử, dẫn tới một tương lai khác đi, dùng nó đánh vỡ số mệnh, khiến chuyện nhất định sẽ xảy ra chỉ xảy ra trong một số khả năng mà thôi......” Mạnh Kỳ nhíu mày.
Cách này rõ ràng không phải là cách tốt.
Nếu mình thân thành Bỉ Ngạn, hoặc Tạo Hóa đỉnh phong, quay về quá khứ, vậy thì xông vào bí địa Chỉ Hư sơn còn có ý nghĩa gì nữa?
Về phần Thất Sát bi, căn cứ kinh nghiệm lần trước, e là không mượn được nữa.
Khả năng thao túng vận mệnh, đặc thù Bỉ Ngạn thay đổi tương lai cũng không dùng được ở đây, vì nó sẽ thông qua ảnh hưởng thời gian và dòng sông vận mệnh, tác động tới tương lai của hắn.
Trong khi đó, tương lai ở đây không phải là do hắn tạo nên, dòng sông thời gian và vận mệnh lại bao gồm tất cả khả năng, sai biệt giữa các tương lai không có bao nhiêu, không phân biệt đại thế thế nào, cho nên với khả năng ảnh hưởng dòng sông thời gian chỉ được với biên độ nhỏ của hắn mà đem vận mệnh dẫn hướng cho dòng chảy kia thì chỉ là một cách mưu lợi mà thôi, trong khi hiện giờ cái hắn đang phải đối mặt là vấn đề vận mệnh chú định sẽ phải xảy ra, dù hắn có dẫn đường kiểu nào, dẫn hướng dòng chảy nào, thì cũng chỉ là vô ích!
Mạnh Kỳ như pho tượng đứng trước dòng sông hư ảo, hoàn toàn không tìm ra phương hướng giải quyết.
Rời đi hay là nên đánh thức Tiểu Tang, nhờ cô ấy chỉ giúp?
............
Những đôi mắt đều chăm chú nhìn về tông môn bí địa, vừa khiếp sợ vừa nóng rực.
Thành tựu cao cấp nhất của môn phái mình không ngờ chỉ trong có vài canh giờ đã bị “Nguyên Hoàng” Tô Mạnh khám phá, nắm giữ!?
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là nhất lý thông trăm lý minh? Nhưng trong Chỉ Hư sơn vẫn còn có những Truyền Thuyết trưởng lão mãi tới giờ vẫn chưa thể tạo ra vật có tỉ lệ đồng bộ đủ cao để thông qua “Dừng bước chi tường”!
Tục truyền Nguyên Thủy Cửu Ấn bao dung vạn đạo, cho nên Tô Mạnh mới có thể lấy một phương thức thế như trút nước nắm giữ được huyền bí trong cách luyện chế Báo Thân lực sĩ hoặc Thần Cách hay sao?
Trong tông môn đại điện, văn sĩ áo trắng và bà lão áo đen thở dài, nhìn về phía Thanh Đồng cổ môn, cùng chìm vào suy tư một lúc rất lâu mới bừng tỉnh lại.
“Hồi trước khi đối mặt với ‘Dòng sông số mệnh’, ta chính là hoàn toàn tuyệt vọng, chưa bao giờ nghĩ lại có một đề bài khó như thế.” Bà lão nhớ lại cảnh bản thân khi đối mặt với khảo nghiệm tầng thứ ba.
Văn sĩ áo trắng cười khổ: “Ai mà không vậy đâu? Đối với chúng ta, đối với tất cả Truyền Thuyết, và đa phần Tạo Hóa, đó đều là nan đề khó giải.”
Nói xong, hai người lại lâm vào trầm mặc, quên mất luôn hồi nãy mình vẫn còn đang cãi nhau chưa xong. Một lúc sau, bà lão lại là người lên tiếng trước: “Theo ngươi thấy, Tô Mạnh có thể vượt qua dòng sông số mệnh không?”
“Làm sao mà được!” Văn sĩ áo trắng thở dài, “Đó là tổ sư khai phái lĩnh ngộ Bỉ Ngạn chi đạo mà ra, thiết kế ra đề bài đó là để cho người đăng lâm Bỉ Ngạn kia mà. Dòng sông số mệnh trong bí địa tuy không hoàn chỉnh, chỉ là một mặt hình chiếu nào đó, dùng để thúc giục đệ tử nghiên cứu chuyện tương lai, nhưng cũng tuyệt không phải cỡ Tô Mạnh là giải được, ta vẫn câu nói đó, đối với chúng ta, đối với tất cả Truyền Thuyết, và đa số Tạo Hóa, nó đều là nan đề khó giải, khó giải thật sự về mặt nghĩa đen.”
“Ừ......” Bà lão khẽ trả lời.
Ngoài Thanh Đồng cổ môn, đốm lửa trong mắt Việt Tử Khuynh tắt dần đi, cô lại lần nữa trở thành một ‘con rối’ hoàn mĩ vô khuyết, chờ Mạnh Kỳ đi ra.
Đúng vậy, hắn sắp đi ra.
Bao nhiêu vạn năm nay, tuy Chỉ Hư sơn không can thiệp thế sự, dốc lòng ẩn cư nghiên cứu, nhưng cũng không phải là không hề có khách tới, đã từng có mấy Tạo Hóa từng tới bái phỏng, muốn nhờ cách vượt qua “Dòng sông số mệnh” để tìm hiểu Bỉ Ngạn chi đạo, nhưng đều thất bại.
Bọn họ mà còn như thế, huống chi Tô Mạnh?
............
“Các loại tương lai trước mắt là do trạng thái và tin tức thôi diễn mà sinh ra, mà các trạng thái và tin tức trước mắt lại do quá khứ xác định nên, nên nếu không quay trở lại quá khứ, sẽ không thể thay đổi tương lai......” Mạnh Kỳ ngẫm nghĩ.
Dòng sông trước mắt không ngừng chảy đi, vô thanh, vô tức.
Mạnh Kỳ đi qua đi lại mấy bước, chợt nghĩ ra một chuyện: “Nếu dòng sông thời gian và vận mệnh của Chân Thật giới là hình thành từ quá khứ, thì dòng sông số mệnh của nơi này chỉ bao gồm quá khứ của giới này mà thôi, không có bao gồm những biến số ở bên ngoài.”
Nói cách khác, “Dòng sông số mệnh” ngay lúc này không hoàn toàn do quá khứ quyết định, không thuộc về quá khứ của giới này, biến số của bên ngoài cũng có thể ảnh hưởng tới nó, từ đó tạo ra những tương lai khác nhau.
Mạnh Kỳ vươn thần thức ra ngoài, vận chuyển chư quả chi nhân và Ngọc Hư thần toán, cảm ngộ những yếu tố cấu thành bên trong “Dòng sông số mệnh”.
“Quả nhiên là vậy, nhưng mà nếu mình nghĩ ra điều này, thì tổ sư khai phái Chỉ Hư sơn đương nhiên cũng nghĩ ra.” Mạnh Kỳ gật gù, “Cấm pháp trong dòng sông số mệnh này bao gồm rất nhiều biến số, bị một loại thủ pháp huyền diệu xử lý tới mức không thể thay đổi được ‘Đại thế’, ví dụ như biến số của những người từ bên ngoài vào có ý đồ muốn vượt qua dòng sông số mệnh, hay biến số xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngay cả diệt thế vẫn thạch, tà ma xâm nhập cũng đều đã được dự tính sẵn......”
“Tổ sư khai phái Chỉ Hư sơn mặc dù khả năng thôi diễn chỉ cực mạnh nhất thời, nhưng ông ấy không phải là Bỉ Ngạn, không thể biết được hết tất cả mọi khả năng xảy ra ngoài ý muốn, tất cả mọi biến số có thể, chỉ cần tìm ra được những con cá lọt lưới này, là có thể thay đổi tương lai, thay đổi số mệnh ở đây......”
Sức người là luôn có giới hạn!
Khả năng thôi diễn hiện giờ của Mạnh Kỳ đương nhiên so với tổ sư khai phái Chỉ Hư sơn là còn cách nhau rất xa, muốn tìm sai sót của ông ta là chuyện gần như không có khả năng, nên hắn chuyển ngay sang góc tính toán khác:
“ ‘Chư quả chi nhân’ của mình đương nhiên không thể mô phỏng chuẩn xác các ‘Biến số’, chỉ có thể xử lý tàm tạm, không đủ sức tạo nên công kích......”
“Nhưng những vật cấp Bỉ Ngạn hẳn là nó sẽ có bỏ sót, tiếc là Tuyệt Đao chỉ thức tỉnh đến cảnh giới Truyền Thuyết, chưa hoàn toàn áp chế được Ma Phật lạc ấn......”
“Ma Phật lạc ấn, ân, Ma Phật lạc ấn?” Mạnh Kỳ đang bước đi dừng phắt lại, trong đầu hiện ra một suy nghĩ điên rồ.
Đó là đồ do Bỉ Ngạn để lại đó, có thể dùng được không?
Đồng thời dùng dòng sông số mệnh này để làm cho nó càng bị yếu hơn?
Hợp lý là ở chỗ vì Việt Tử Khuynh đã chuyên môn giảng giải cho hắn nghe về lý niệm thôi diễn và quan điểm về tương lai của Chỉ Hư sơn, miêu tả rõ ràng cái gì gọi là “Đại thế”, cái gì gọi là số mệnh, cái gì gọi là tai kiếp khó trốn, cái gì gọi là dù là tương lai nào thì chuyện đó cũng nhất định sẽ xảy ra, bây giờ gặp phải cái cấm pháp này, đương nhiên hắn cũng không cảm thấy đột ngột.
Nhưng Mạnh Kỳ thật sự là không ngờ tổ sư khai phái của Chỉ Hư sơn lại dùng cái này để kiểm tra đệ tử. Ngoài Bỉ Ngạn đại nhân vật, chỉ có những Tạo Hóa cường thế có đạo lộ về thời gian hoặc có bảo vật tương ứng, hoặc là người có khí vận cường thịnh, mới có khả năng xông qua cửa ải này mà thôi!
Hèn gì tự vạn cổ tới nay, tuy Chỉ Hư sơn nhân tài không ngừng, cường giả xuất hiện lớp lớp, nhưng mãi vẫn không có ai vượt qua được dòng sông hư ảo này, nhìn thấy được vật tổ sư để lại!
Ông ta thật sự là đang kiểm tra đệ tử chứ không phải Bỉ Ngạn?
Nếu thật sự có Bỉ Ngạn giá lâm, dòng sông hư ảo này sẽ yếu ớt chẳng khác gì đứa bé con còn ở trong tã lót, không chịu nổi sự công kích của người ta.
Cho nên, Mạnh Kỳ mới khá là ngoài ý muốn, trước mắt tựa hồ là tuyệt lộ, với thực lực của hắn hiện giờ là không có khả năng vượt qua kiểm tra!
Thu liễm tâm thần, thẩm tra ý niệm, Mạnh Kỳ loại trừ cảm xúc biết khó mà lui ra khỏi người, bước tới một bước, bước vào dòng sông hư ảo.
Không cố gắng một phen, không trải qua thực tiễn, làm sao biết mình chắc chắn không thể thông qua? Lỡ cái cấm pháp này có chỗ sơ hở nào đó thì sao?
Dễ dàng buông tay không phải là tính tốt.
Nước sông hư ảo như tuế nguyệt tẩy lễ cọ rửa mà đến, trong mắt Mạnh Kỳ hiện ra Đạo Nhất Lưu Ly đăng, quanh thân vây quanh lên một dòng sông thời gian và vận mệnh, có hình dạng và sự hư ảo giống với dòng sông bên ngoài, nhưng mà cao xa mênh mang hơn.
Đây là đặc thù Bỉ Ngạn của hắn!
Có dòng sông này vòng quanh, Mạnh Kỳ liền giống tảng đá ngầm chìm vào đáy sông cấm pháp, bị nước cọ rửa qua mà bất động mảy may, hắn dùng bản tính linh quang chỗ cao vô cùng cảm ngộ những thông tin của quá khứ, kiểm tra các khả năng của tương lai:
Thi triển Vô Cực ấn, Khai Thiên ấn và Đạo Nhất ấn sẽ không có tác dụng gì, cuối cùng cũng sẽ thất bại, không thể thông qua, bởi vì Nguyên Thủy Kim Chương còn chưa đạt tới cảnh giới Tạo Hóa;
Dùng Tru Tiên tứ kiếm, Nhất Khí Hóa Tam Thanh, bày ra Thái Cổ đệ nhất sát trận, nhiễu loạn thời không, nhưng vẫn không thể bì được với cấp độ của trận, không thể chém đứt trường hà, trong khi đó nhiễu loạn sẽ khiến thời không loạn lưu, ngược lại lại làm bản thân khó mà vượt qua được;
Xuất ra toàn bộ thần thông, mời Ngọc Hư giúp đỡ chi lực, lấy vẫn thạch độn xóa sạch hết những áp lực trước mắt, sửa lại tương lai, nhưng mà nếu trước mắt vỡ tan, toàn bộ quy về hư vô, sẽ lại càng thêm không thể thông qua;
Dùng ngoại lực hỗ trợ, Chỉ Hư sơn sẽ đột nhiên bị tai họa bất ngờ, dòng sông hư ảo vỡ tan, nhưng bí địa cũng sẽ theo nó mà tan thành mây khói;
......
Từng hình ảnh tương lai theo nhau hiện ra, chứng tỏ rõ số mệnh đã chú định, đại thế đã thành, không thể nào sửa đổi được nữa, dù có giãy dụa cố gắng thế nào cũng sẽ là kết cục không thể thông qua mà thôi.
Mạnh Kỳ chống đỡ đã đến cực hạn, lui về một bước, bước ra khỏi dòng sông hư ảo.
“Cách duy nhất có lẽ là cách mà mình đã từng nói với Việt Tử Khuynh, thân thành Bỉ Ngạn, trở về thay đổi quá khứ. Thay đổi lịch sử, dẫn tới một tương lai khác đi, dùng nó đánh vỡ số mệnh, khiến chuyện nhất định sẽ xảy ra chỉ xảy ra trong một số khả năng mà thôi......” Mạnh Kỳ nhíu mày.
Cách này rõ ràng không phải là cách tốt.
Nếu mình thân thành Bỉ Ngạn, hoặc Tạo Hóa đỉnh phong, quay về quá khứ, vậy thì xông vào bí địa Chỉ Hư sơn còn có ý nghĩa gì nữa?
Về phần Thất Sát bi, căn cứ kinh nghiệm lần trước, e là không mượn được nữa.
Khả năng thao túng vận mệnh, đặc thù Bỉ Ngạn thay đổi tương lai cũng không dùng được ở đây, vì nó sẽ thông qua ảnh hưởng thời gian và dòng sông vận mệnh, tác động tới tương lai của hắn.
Trong khi đó, tương lai ở đây không phải là do hắn tạo nên, dòng sông thời gian và vận mệnh lại bao gồm tất cả khả năng, sai biệt giữa các tương lai không có bao nhiêu, không phân biệt đại thế thế nào, cho nên với khả năng ảnh hưởng dòng sông thời gian chỉ được với biên độ nhỏ của hắn mà đem vận mệnh dẫn hướng cho dòng chảy kia thì chỉ là một cách mưu lợi mà thôi, trong khi hiện giờ cái hắn đang phải đối mặt là vấn đề vận mệnh chú định sẽ phải xảy ra, dù hắn có dẫn đường kiểu nào, dẫn hướng dòng chảy nào, thì cũng chỉ là vô ích!
Mạnh Kỳ như pho tượng đứng trước dòng sông hư ảo, hoàn toàn không tìm ra phương hướng giải quyết.
Rời đi hay là nên đánh thức Tiểu Tang, nhờ cô ấy chỉ giúp?
............
Những đôi mắt đều chăm chú nhìn về tông môn bí địa, vừa khiếp sợ vừa nóng rực.
Thành tựu cao cấp nhất của môn phái mình không ngờ chỉ trong có vài canh giờ đã bị “Nguyên Hoàng” Tô Mạnh khám phá, nắm giữ!?
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là nhất lý thông trăm lý minh? Nhưng trong Chỉ Hư sơn vẫn còn có những Truyền Thuyết trưởng lão mãi tới giờ vẫn chưa thể tạo ra vật có tỉ lệ đồng bộ đủ cao để thông qua “Dừng bước chi tường”!
Tục truyền Nguyên Thủy Cửu Ấn bao dung vạn đạo, cho nên Tô Mạnh mới có thể lấy một phương thức thế như trút nước nắm giữ được huyền bí trong cách luyện chế Báo Thân lực sĩ hoặc Thần Cách hay sao?
Trong tông môn đại điện, văn sĩ áo trắng và bà lão áo đen thở dài, nhìn về phía Thanh Đồng cổ môn, cùng chìm vào suy tư một lúc rất lâu mới bừng tỉnh lại.
“Hồi trước khi đối mặt với ‘Dòng sông số mệnh’, ta chính là hoàn toàn tuyệt vọng, chưa bao giờ nghĩ lại có một đề bài khó như thế.” Bà lão nhớ lại cảnh bản thân khi đối mặt với khảo nghiệm tầng thứ ba.
Văn sĩ áo trắng cười khổ: “Ai mà không vậy đâu? Đối với chúng ta, đối với tất cả Truyền Thuyết, và đa phần Tạo Hóa, đó đều là nan đề khó giải.”
Nói xong, hai người lại lâm vào trầm mặc, quên mất luôn hồi nãy mình vẫn còn đang cãi nhau chưa xong. Một lúc sau, bà lão lại là người lên tiếng trước: “Theo ngươi thấy, Tô Mạnh có thể vượt qua dòng sông số mệnh không?”
“Làm sao mà được!” Văn sĩ áo trắng thở dài, “Đó là tổ sư khai phái lĩnh ngộ Bỉ Ngạn chi đạo mà ra, thiết kế ra đề bài đó là để cho người đăng lâm Bỉ Ngạn kia mà. Dòng sông số mệnh trong bí địa tuy không hoàn chỉnh, chỉ là một mặt hình chiếu nào đó, dùng để thúc giục đệ tử nghiên cứu chuyện tương lai, nhưng cũng tuyệt không phải cỡ Tô Mạnh là giải được, ta vẫn câu nói đó, đối với chúng ta, đối với tất cả Truyền Thuyết, và đa số Tạo Hóa, nó đều là nan đề khó giải, khó giải thật sự về mặt nghĩa đen.”
“Ừ......” Bà lão khẽ trả lời.
Ngoài Thanh Đồng cổ môn, đốm lửa trong mắt Việt Tử Khuynh tắt dần đi, cô lại lần nữa trở thành một ‘con rối’ hoàn mĩ vô khuyết, chờ Mạnh Kỳ đi ra.
Đúng vậy, hắn sắp đi ra.
Bao nhiêu vạn năm nay, tuy Chỉ Hư sơn không can thiệp thế sự, dốc lòng ẩn cư nghiên cứu, nhưng cũng không phải là không hề có khách tới, đã từng có mấy Tạo Hóa từng tới bái phỏng, muốn nhờ cách vượt qua “Dòng sông số mệnh” để tìm hiểu Bỉ Ngạn chi đạo, nhưng đều thất bại.
Bọn họ mà còn như thế, huống chi Tô Mạnh?
............
“Các loại tương lai trước mắt là do trạng thái và tin tức thôi diễn mà sinh ra, mà các trạng thái và tin tức trước mắt lại do quá khứ xác định nên, nên nếu không quay trở lại quá khứ, sẽ không thể thay đổi tương lai......” Mạnh Kỳ ngẫm nghĩ.
Dòng sông trước mắt không ngừng chảy đi, vô thanh, vô tức.
Mạnh Kỳ đi qua đi lại mấy bước, chợt nghĩ ra một chuyện: “Nếu dòng sông thời gian và vận mệnh của Chân Thật giới là hình thành từ quá khứ, thì dòng sông số mệnh của nơi này chỉ bao gồm quá khứ của giới này mà thôi, không có bao gồm những biến số ở bên ngoài.”
Nói cách khác, “Dòng sông số mệnh” ngay lúc này không hoàn toàn do quá khứ quyết định, không thuộc về quá khứ của giới này, biến số của bên ngoài cũng có thể ảnh hưởng tới nó, từ đó tạo ra những tương lai khác nhau.
Mạnh Kỳ vươn thần thức ra ngoài, vận chuyển chư quả chi nhân và Ngọc Hư thần toán, cảm ngộ những yếu tố cấu thành bên trong “Dòng sông số mệnh”.
“Quả nhiên là vậy, nhưng mà nếu mình nghĩ ra điều này, thì tổ sư khai phái Chỉ Hư sơn đương nhiên cũng nghĩ ra.” Mạnh Kỳ gật gù, “Cấm pháp trong dòng sông số mệnh này bao gồm rất nhiều biến số, bị một loại thủ pháp huyền diệu xử lý tới mức không thể thay đổi được ‘Đại thế’, ví dụ như biến số của những người từ bên ngoài vào có ý đồ muốn vượt qua dòng sông số mệnh, hay biến số xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngay cả diệt thế vẫn thạch, tà ma xâm nhập cũng đều đã được dự tính sẵn......”
“Tổ sư khai phái Chỉ Hư sơn mặc dù khả năng thôi diễn chỉ cực mạnh nhất thời, nhưng ông ấy không phải là Bỉ Ngạn, không thể biết được hết tất cả mọi khả năng xảy ra ngoài ý muốn, tất cả mọi biến số có thể, chỉ cần tìm ra được những con cá lọt lưới này, là có thể thay đổi tương lai, thay đổi số mệnh ở đây......”
Sức người là luôn có giới hạn!
Khả năng thôi diễn hiện giờ của Mạnh Kỳ đương nhiên so với tổ sư khai phái Chỉ Hư sơn là còn cách nhau rất xa, muốn tìm sai sót của ông ta là chuyện gần như không có khả năng, nên hắn chuyển ngay sang góc tính toán khác:
“ ‘Chư quả chi nhân’ của mình đương nhiên không thể mô phỏng chuẩn xác các ‘Biến số’, chỉ có thể xử lý tàm tạm, không đủ sức tạo nên công kích......”
“Nhưng những vật cấp Bỉ Ngạn hẳn là nó sẽ có bỏ sót, tiếc là Tuyệt Đao chỉ thức tỉnh đến cảnh giới Truyền Thuyết, chưa hoàn toàn áp chế được Ma Phật lạc ấn......”
“Ma Phật lạc ấn, ân, Ma Phật lạc ấn?” Mạnh Kỳ đang bước đi dừng phắt lại, trong đầu hiện ra một suy nghĩ điên rồ.
Đó là đồ do Bỉ Ngạn để lại đó, có thể dùng được không?
Đồng thời dùng dòng sông số mệnh này để làm cho nó càng bị yếu hơn?
/1400
|