Phong Thiên đài sừng sững, xung quanh ngũ phương ngũ đế đàn vây quanh, tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, cả Trường Nhạc đều như có quân lâm thiên hạ, uy áp thập phương.
Mạnh Kỳ hiện ra phía trước cung thành.
Két, cửa điện không gió tự mở, như hoan nghênh hắn vào.
Cao Lãm mặc thường phục, đứng chắp tay sau lưng bên cửa sổ, chìm trong ánh nắng vàng.
“Tam đệ ngươi vô sự không đăng môn, có chuyện gì?” Cao Lãm không quay đầu, giọng nói không cảm xúc.
Mạnh Kỳ khóe mắt giật giật, cũng dùng ngữ khí “Lạnh lùng lạnh nhạt” đáp trả: “Thường xuyên dùng Vạn Giới Thông Thức phù trao đổi mà, sao lại bảo không có chuyện không tới cửa?”
Xem ra đại ca lại đang nhớ tới Yến Nhiên, đường đường nam nhi cao chín thước lại cứ thương xuân buồn thu như thế, còn nói xấu mình là vô sự không đăng Tam Bảo điện, hừ......
Cao Lãm quay lại, bình thản:
“Nếu trao đổi qua Vạn Giới Thông Thức phù cũng giống như đi tới cửa, vậy ngươi còn tự tới đây làm gì?”
Đại ca đúng là kì cục, không suy nghĩ như bình thường tí nào...... Mạnh Kỳ tắt tiếng, không biết trả lời sao.
Hắn quyết định hỏi thẳng, mặt nghiêm nghị: “Đại ca, trong suy nghĩ của huynh, nhân đạo là thế nào?”
Ánh mắt Cao Lãm thay đổi, trở nên sắc bén mà hờ hững, từ một người nam nhi đang trong tưởng nhớ trở về làm đế vương lãnh khốc.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Cao Lãm trầm ngâm hồi lâu, mới đáp.
“Phải gọi hoàng huynh.”
Mạnh Kỳ miệng há hốc, mặt ngơ ra.
Trời đất, cái lúc trang nghiêm quan trọng thế này, để ý tới chi tiết vặt vãnh đó làm gì hả!?
Hắn đang định mở miệng, Cao Lãm đã lại quay mặt nhìn ra cửa sổ, giọng lãnh tĩnh như đang nói chuyện của người khác:
“Yến Nhiên cũng đã từng hỏi trẫm câu hỏi này. Lúc đó trẫm đã trả lời là, đăng lâm cửu ngũ, nắm giữ quyền lực vạn giới, dùng nó để thống ngự Nhân tộc, phù hộ thần dân không còn bị họa thiên tai và yêu ma quấy nhiễu, để nhân tộc trở thành chủng tộc trí tuệ hàng đầu của chư thiên, càng ngày càng hưng vượng cường thịnh.”
Mạnh Kỳ im lặng lắng nghe.
“Yến Nhiên nghe xong, không hỏi gì thêm nữa. Lúc đó, trẫm tưởng là nàng thất vọng, nhưng trẫm không rõ nàng thất vọng ở điểm nào. Những năm sau đó, trẫm bị tù cấm, tu luyện Nhân Hoàng kim thư, rồi có được Nhân Hoàng kiếm, thống nhất thiên hạ, trở thành Nhân Hoàng.” Cao Lãm nói, âm thanh không chút gợn sóng, “Qua bao cực khổ tang thương, trẫm rốt cuộc cũng đạt tới huy hoàng, cũng đã có được quan điểm của chính mình về nhân đạo.”
“Những năm cuối Thượng Cổ, yêu loạn đại địa, người không thể sinh sống. Cho nên Nhân Hoàng chi đạo là chống lại yêu vật, khu trừ tà ma, vượt qua chông gai, sáng lập ra con đường thiên thu vạn thế cho nhân tộc. Tới ngày nay, Nhân tộc ở Chân Thật giới không còn phải lo ăn bữa hôm lo bữa mai, mà đã có vị trí hiển hách, nên trẫm lựa chọn khuếch trương mở mang, tiến quân vạn giới.”
“Không chỉ vậy, nhân đạo mà chỉ cho Nhân tộc là quá hẹp. Nhân đạo chính là ánh sáng của văn mình, là ngọn lửa của trí tuệ, là thế giới tự vấn của mỗi người, thích thú thăm dò những điều mình còn chưa biết, truy đuổi đại đạo, trí tuệ, sinh mệnh. Sau khi ‘Đạo’, thiên địa được lập, ngoài Tiên Thiên cường giả được sinh, thì trong chư thiên vạn giới cũng vẫn còn đầy hắc ám tối tăm, cho tới sau này khi trí tuệ sinh mệnh được sinh ra, tiếp thu ý kiến quần chúng, tụ chúng chi lực, mới sáng tạo ra văn minh, đốt sáng lên vũ trụ u ám.”
“Nhân đạo là tụ chúng, là trật tự, tập hợp tất cả suy nghĩ về trí tuệ và sinh mệnh, là sự yêu thương đối với cuộc sống, là sự theo đuổi, tìm hiểu đại đạo, những điều mình chưa biết, chỉ có như vậy mới có thể chống lại ngoại địch, chống lại những thứ cản trở sự tiến lên của văn minh, chống lại những thứ đại diện cho hủy diệt và hỗn loạn, tà thần tà ma, cho nên trẫm mới ngầm đồng ý cho Mặc cung bành trướng, phát triển cơ quan, ngầm đồng ý cho Vạn Giới Thông Thức thiên địa lớn mạnh, chỉ cần đồng ý tuân thủ điều luật Đại Chu, không giở trò phá đám, thì tất cả trí tuệ, sinh mệnh đều có thể đưa về nhân đạo.”
Cao Lãm quay lại nhìn hắn:
“Đó chính là nhân đạo mà trẫm muốn.”
Mạnh Kỳ gật đầu:
“Hiểu rồi.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Nhìn Mạnh Kỳ rời khỏi, Cao Lãm khẽ nói với theo:
“Dã tâm của trẫm rất lớn, không còn muốn phải nhìn thấy yêu chi đạo, ma chi đạo, thần chi đạo, muốn dùng nhân đạo gom hết chúng nó vào......”
............
Quảng Thành tử hàng lâm thế giới Tây Du, đi thẳng tới “Đâu Suất cung” ngoài Tam Thập Tam Thiên.
Vừa nhìn thấy các kỳ hoa dị thảo và Linh Tuyền tiên cầm, đã thấy Kim Giác đồng tử đứng chờ sẵn.
“Quảng Thành sư huynh, đại lão gia phân phó, bảo ta nghe theo lời dặn của huynh.” Kim Giác đồng tử cười tủm tỉm chắp tay.
Quảng Thành tử ngẩn người, quay đầu nhìn vào Đâu Suất cung, trang trọng hành lễ:
“Đa tạ sư thúc thành toàn.”
Quả nhiên không thể gạt được Đạo Đức sư thúc!
Xong cấp bậc lễ nghĩa, ông mới nhìn Kim Giác đồng tử, khẽ cười: “Làm phiền sư đệ đi một chuyến tới Phù Tang cổ thụ giới vực, hỏi Thanh Đế xem chuyện Phong Thần bảng thấy thế nào.”
Kim Giác đồng tử gật đầu, lập tức rời khỏi ngoài Tam Thập Tam Thiên.
Quảng Thành tử kiên nhẫn đợi hồi lâu, cuối cùng cũng thấy Kim Giác trở về, cười tươi tắn: “Thanh Đế sư huynh nói các người cứ việc đi làm.”
Đáp án rất rõ ràng, không chút do dự làm Quảng Thành tử vô cùng vui vẻ, lập tức từ biệt Kim Giác đồng tử, quay trở về Ngọc Hư cung.
............
Nhân đạo là tụ chúng chi pháp, là trật tự chi lực...... Mạnh Kỳ nhớ lại lời của Cao Lãm, trong lòng đã có quyết định, đợi một hồi thấy Quảng Thành tử trở về, mặt hàm ý mừng, thì cười ha hả:
“Quảng Thành sư huynh, xem ra Thanh Đế tiền bối đã đồng ý cho chúng ta lấy Phong Thần bảng?”
“Đúng vậy. Mọi việc trở nên đơn giản rất nhiều.” Quảng Thành tử cười tủm tỉm trả lời.
Có Bỉ Ngạn giả duy nhất cho phép, còn ai dám sinh sự?
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn nói xen vào: “Dễ thì đúng là dễ, nhưng chúng ta cũng không thể khinh thường, thế gian hiện giờ, không hẳn không có khả năng có người cản được cường giả hoặc bảo vật cỡ Thanh Đế trong thời gian ngắn.”
Mạnh Kỳ gật đầu: “Văn Thù sư tỷ nói rất đúng, một là chúng ta nhất định phải phòng bị có người muốn cởi bỏ phong ấn Linh sơn, để Ma Phật chạy ra, thứ hai là để ý tới Thiên Đạo quái vật và Phục Hoàng.”
Tuy rằng Thanh Đế có thể thi triển thần thông, mượn Thiên Đạo quái vật chi lực, hai bên có vẻ có quan hệ, nhưng người khác cũng có khả năng có thể làm được điều đó!
“Phục Hoàng?” Quảng Thành tử kinh ngạc.
Phục Hoàng là sao?
“Ta từ Phong Đô đại đế biết được trạng thái của Phục Hoàng hiện giờ rất không ổn, e là sẽ tạo ra chuyện ngoài ý muốn.” Mạnh Kỳ thản nhiên nói thẳng.
Phong Đô đại đế là một trong Tam Thi của Bồ Đề Cổ Phật, lời của y không thể không tin...... mấy người Quảng Thành tử, Xích Tinh tử khẽ gật đầu.
Mạnh Kỳ nhìn chung quanh một vòng, mỉm cười:
“Nhân Hoàng có lòng bao dung bác ái, có thể sẽ hợp tác với những thế lực khác nữa, chúng ta nên nhanh chóng ra tay, để khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Hắn nhìn qua Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn: “Văn Thù sư tỷ, tỷ có quan hệ không ít với Phật môn, có thể cho người thử thái độ của họ không?”
Văn Thù xoay chuyển ánh mắt, cười nhẹ: “Uyển Lâm, ngươi đi một chuyến tới Di Lặc tịnh thổ, thử chút đi.”
Giản Uyển Lâm lĩnh mệnh mà đi, Mạnh Kỳ lại phân phó Hao Thiên khuyển liên lạc Yêu tộc, Khải Khê sơn nhân đồ đệ Xích Tinh tử thì liên hệ với Linh Bảo Thiên Tôn nhất mạch, Na Tra lấy danh nghĩa Tam Đàn hải hội đại thần bái phỏng Tố Nữ Tiên Giới, trao đổi với Cửu Thiên Huyền Nữ đã trở về.
“Cẩn tuân chưởng giáo pháp chỉ!” Mọi người lĩnh mệnh rời khỏi.
Phân phó hoàn tất, Mạnh Kỳ như cười như không nhìn Quảng Thành tử, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn:
“Việc này không nên chậm trễ, thỉnh vài vị sư huynh sư tỷ đây cố lộng huyền hư, sư đệ ta sẽ đón gió biến hóa, độn ra Ngọc Hư cung, lẻn vào Cửu U, xem có thể giải quyết luôn được hay không!”
Vừa tạo ra hợp tung liên hoành để làm nhiễu loạn tầm mắt, vừa lén đi giao dịch luôn!
Mấy người Quảng Thành tử và Văn Thù hiểu ngay, đều cười:
“Chưởng giáo sư đệ yên tâm!”
Mạnh Kỳ hiện ra phía trước cung thành.
Két, cửa điện không gió tự mở, như hoan nghênh hắn vào.
Cao Lãm mặc thường phục, đứng chắp tay sau lưng bên cửa sổ, chìm trong ánh nắng vàng.
“Tam đệ ngươi vô sự không đăng môn, có chuyện gì?” Cao Lãm không quay đầu, giọng nói không cảm xúc.
Mạnh Kỳ khóe mắt giật giật, cũng dùng ngữ khí “Lạnh lùng lạnh nhạt” đáp trả: “Thường xuyên dùng Vạn Giới Thông Thức phù trao đổi mà, sao lại bảo không có chuyện không tới cửa?”
Xem ra đại ca lại đang nhớ tới Yến Nhiên, đường đường nam nhi cao chín thước lại cứ thương xuân buồn thu như thế, còn nói xấu mình là vô sự không đăng Tam Bảo điện, hừ......
Cao Lãm quay lại, bình thản:
“Nếu trao đổi qua Vạn Giới Thông Thức phù cũng giống như đi tới cửa, vậy ngươi còn tự tới đây làm gì?”
Đại ca đúng là kì cục, không suy nghĩ như bình thường tí nào...... Mạnh Kỳ tắt tiếng, không biết trả lời sao.
Hắn quyết định hỏi thẳng, mặt nghiêm nghị: “Đại ca, trong suy nghĩ của huynh, nhân đạo là thế nào?”
Ánh mắt Cao Lãm thay đổi, trở nên sắc bén mà hờ hững, từ một người nam nhi đang trong tưởng nhớ trở về làm đế vương lãnh khốc.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.
Cao Lãm trầm ngâm hồi lâu, mới đáp.
“Phải gọi hoàng huynh.”
Mạnh Kỳ miệng há hốc, mặt ngơ ra.
Trời đất, cái lúc trang nghiêm quan trọng thế này, để ý tới chi tiết vặt vãnh đó làm gì hả!?
Hắn đang định mở miệng, Cao Lãm đã lại quay mặt nhìn ra cửa sổ, giọng lãnh tĩnh như đang nói chuyện của người khác:
“Yến Nhiên cũng đã từng hỏi trẫm câu hỏi này. Lúc đó trẫm đã trả lời là, đăng lâm cửu ngũ, nắm giữ quyền lực vạn giới, dùng nó để thống ngự Nhân tộc, phù hộ thần dân không còn bị họa thiên tai và yêu ma quấy nhiễu, để nhân tộc trở thành chủng tộc trí tuệ hàng đầu của chư thiên, càng ngày càng hưng vượng cường thịnh.”
Mạnh Kỳ im lặng lắng nghe.
“Yến Nhiên nghe xong, không hỏi gì thêm nữa. Lúc đó, trẫm tưởng là nàng thất vọng, nhưng trẫm không rõ nàng thất vọng ở điểm nào. Những năm sau đó, trẫm bị tù cấm, tu luyện Nhân Hoàng kim thư, rồi có được Nhân Hoàng kiếm, thống nhất thiên hạ, trở thành Nhân Hoàng.” Cao Lãm nói, âm thanh không chút gợn sóng, “Qua bao cực khổ tang thương, trẫm rốt cuộc cũng đạt tới huy hoàng, cũng đã có được quan điểm của chính mình về nhân đạo.”
“Những năm cuối Thượng Cổ, yêu loạn đại địa, người không thể sinh sống. Cho nên Nhân Hoàng chi đạo là chống lại yêu vật, khu trừ tà ma, vượt qua chông gai, sáng lập ra con đường thiên thu vạn thế cho nhân tộc. Tới ngày nay, Nhân tộc ở Chân Thật giới không còn phải lo ăn bữa hôm lo bữa mai, mà đã có vị trí hiển hách, nên trẫm lựa chọn khuếch trương mở mang, tiến quân vạn giới.”
“Không chỉ vậy, nhân đạo mà chỉ cho Nhân tộc là quá hẹp. Nhân đạo chính là ánh sáng của văn mình, là ngọn lửa của trí tuệ, là thế giới tự vấn của mỗi người, thích thú thăm dò những điều mình còn chưa biết, truy đuổi đại đạo, trí tuệ, sinh mệnh. Sau khi ‘Đạo’, thiên địa được lập, ngoài Tiên Thiên cường giả được sinh, thì trong chư thiên vạn giới cũng vẫn còn đầy hắc ám tối tăm, cho tới sau này khi trí tuệ sinh mệnh được sinh ra, tiếp thu ý kiến quần chúng, tụ chúng chi lực, mới sáng tạo ra văn minh, đốt sáng lên vũ trụ u ám.”
“Nhân đạo là tụ chúng, là trật tự, tập hợp tất cả suy nghĩ về trí tuệ và sinh mệnh, là sự yêu thương đối với cuộc sống, là sự theo đuổi, tìm hiểu đại đạo, những điều mình chưa biết, chỉ có như vậy mới có thể chống lại ngoại địch, chống lại những thứ cản trở sự tiến lên của văn minh, chống lại những thứ đại diện cho hủy diệt và hỗn loạn, tà thần tà ma, cho nên trẫm mới ngầm đồng ý cho Mặc cung bành trướng, phát triển cơ quan, ngầm đồng ý cho Vạn Giới Thông Thức thiên địa lớn mạnh, chỉ cần đồng ý tuân thủ điều luật Đại Chu, không giở trò phá đám, thì tất cả trí tuệ, sinh mệnh đều có thể đưa về nhân đạo.”
Cao Lãm quay lại nhìn hắn:
“Đó chính là nhân đạo mà trẫm muốn.”
Mạnh Kỳ gật đầu:
“Hiểu rồi.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Nhìn Mạnh Kỳ rời khỏi, Cao Lãm khẽ nói với theo:
“Dã tâm của trẫm rất lớn, không còn muốn phải nhìn thấy yêu chi đạo, ma chi đạo, thần chi đạo, muốn dùng nhân đạo gom hết chúng nó vào......”
............
Quảng Thành tử hàng lâm thế giới Tây Du, đi thẳng tới “Đâu Suất cung” ngoài Tam Thập Tam Thiên.
Vừa nhìn thấy các kỳ hoa dị thảo và Linh Tuyền tiên cầm, đã thấy Kim Giác đồng tử đứng chờ sẵn.
“Quảng Thành sư huynh, đại lão gia phân phó, bảo ta nghe theo lời dặn của huynh.” Kim Giác đồng tử cười tủm tỉm chắp tay.
Quảng Thành tử ngẩn người, quay đầu nhìn vào Đâu Suất cung, trang trọng hành lễ:
“Đa tạ sư thúc thành toàn.”
Quả nhiên không thể gạt được Đạo Đức sư thúc!
Xong cấp bậc lễ nghĩa, ông mới nhìn Kim Giác đồng tử, khẽ cười: “Làm phiền sư đệ đi một chuyến tới Phù Tang cổ thụ giới vực, hỏi Thanh Đế xem chuyện Phong Thần bảng thấy thế nào.”
Kim Giác đồng tử gật đầu, lập tức rời khỏi ngoài Tam Thập Tam Thiên.
Quảng Thành tử kiên nhẫn đợi hồi lâu, cuối cùng cũng thấy Kim Giác trở về, cười tươi tắn: “Thanh Đế sư huynh nói các người cứ việc đi làm.”
Đáp án rất rõ ràng, không chút do dự làm Quảng Thành tử vô cùng vui vẻ, lập tức từ biệt Kim Giác đồng tử, quay trở về Ngọc Hư cung.
............
Nhân đạo là tụ chúng chi pháp, là trật tự chi lực...... Mạnh Kỳ nhớ lại lời của Cao Lãm, trong lòng đã có quyết định, đợi một hồi thấy Quảng Thành tử trở về, mặt hàm ý mừng, thì cười ha hả:
“Quảng Thành sư huynh, xem ra Thanh Đế tiền bối đã đồng ý cho chúng ta lấy Phong Thần bảng?”
“Đúng vậy. Mọi việc trở nên đơn giản rất nhiều.” Quảng Thành tử cười tủm tỉm trả lời.
Có Bỉ Ngạn giả duy nhất cho phép, còn ai dám sinh sự?
Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn nói xen vào: “Dễ thì đúng là dễ, nhưng chúng ta cũng không thể khinh thường, thế gian hiện giờ, không hẳn không có khả năng có người cản được cường giả hoặc bảo vật cỡ Thanh Đế trong thời gian ngắn.”
Mạnh Kỳ gật đầu: “Văn Thù sư tỷ nói rất đúng, một là chúng ta nhất định phải phòng bị có người muốn cởi bỏ phong ấn Linh sơn, để Ma Phật chạy ra, thứ hai là để ý tới Thiên Đạo quái vật và Phục Hoàng.”
Tuy rằng Thanh Đế có thể thi triển thần thông, mượn Thiên Đạo quái vật chi lực, hai bên có vẻ có quan hệ, nhưng người khác cũng có khả năng có thể làm được điều đó!
“Phục Hoàng?” Quảng Thành tử kinh ngạc.
Phục Hoàng là sao?
“Ta từ Phong Đô đại đế biết được trạng thái của Phục Hoàng hiện giờ rất không ổn, e là sẽ tạo ra chuyện ngoài ý muốn.” Mạnh Kỳ thản nhiên nói thẳng.
Phong Đô đại đế là một trong Tam Thi của Bồ Đề Cổ Phật, lời của y không thể không tin...... mấy người Quảng Thành tử, Xích Tinh tử khẽ gật đầu.
Mạnh Kỳ nhìn chung quanh một vòng, mỉm cười:
“Nhân Hoàng có lòng bao dung bác ái, có thể sẽ hợp tác với những thế lực khác nữa, chúng ta nên nhanh chóng ra tay, để khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Hắn nhìn qua Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn: “Văn Thù sư tỷ, tỷ có quan hệ không ít với Phật môn, có thể cho người thử thái độ của họ không?”
Văn Thù xoay chuyển ánh mắt, cười nhẹ: “Uyển Lâm, ngươi đi một chuyến tới Di Lặc tịnh thổ, thử chút đi.”
Giản Uyển Lâm lĩnh mệnh mà đi, Mạnh Kỳ lại phân phó Hao Thiên khuyển liên lạc Yêu tộc, Khải Khê sơn nhân đồ đệ Xích Tinh tử thì liên hệ với Linh Bảo Thiên Tôn nhất mạch, Na Tra lấy danh nghĩa Tam Đàn hải hội đại thần bái phỏng Tố Nữ Tiên Giới, trao đổi với Cửu Thiên Huyền Nữ đã trở về.
“Cẩn tuân chưởng giáo pháp chỉ!” Mọi người lĩnh mệnh rời khỏi.
Phân phó hoàn tất, Mạnh Kỳ như cười như không nhìn Quảng Thành tử, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn:
“Việc này không nên chậm trễ, thỉnh vài vị sư huynh sư tỷ đây cố lộng huyền hư, sư đệ ta sẽ đón gió biến hóa, độn ra Ngọc Hư cung, lẻn vào Cửu U, xem có thể giải quyết luôn được hay không!”
Vừa tạo ra hợp tung liên hoành để làm nhiễu loạn tầm mắt, vừa lén đi giao dịch luôn!
Mấy người Quảng Thành tử và Văn Thù hiểu ngay, đều cười:
“Chưởng giáo sư đệ yên tâm!”
/1400
|