“Vương Tái huynh tích lũy đã nhiều năm, một thân hạo nhiên chi khí thiên kinh địa động quỷ thần, chứng đạo Pháp Thân chỉ chuyện sớm hay muộn, vì sao phải lo chuyện thế tục, không e làm ảnh hưởng tu hành sao?” Tống Toàn Lược ngồi thẳng người lên, trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày, nghiêng đầu nhìn ca kĩ một cái, cô gái hiểu ý, rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trương Nguyên Lễ gỡ bao tay băng thiền ti, nhàn nhã để nó lên bàn, tự rót cho mình một chén rượu, cười: “Vương gia truyền thừa từ Nhân Thánh, đi giáo hóa tế thế mới là chính nghiệp.”
“Lúc trước Chính Sự đường và triều đình là do các thế gia chúng ta nắm giữ, dân thường hầu như không hề có cơ hội, cho nên hờ hững với việc đọc việc học, chẳng hề quan tâm. Nhưng bây giờ thế sự đã thay đổi, Nhân Hoàng trị thế, văn cử và võ cử đều được coi trọng, cũng chính là cho Vương gia cơ hội, Vương Tái làm tổng sơn trưởng, đương nhiên cũng thu được nhiều chỗ tốt cho việc tu hành hạo nhiên chi khí, hơn nữa nghe nói còn có thể sưu tập luyện hóa thử Đạo Đức chi khí và Thánh Nhân chi đức, đặt căn cơ cho Pháp Thân.”
Y mãi mà vẫn chưa bước qua được nấc thang trời thứ ba để trở thành Đại Tông Sư, “Vũ Ngoại Viêm Dương thiên” đầy mình vẫn chưa thể dương cực âm sinh, giao tề điều hòa, nên cứ luôn phải đeo bao tay do băng thiền ti ngàn năm và nhiều thiên tài địa bảo khác chế thành để trung hòa Viêm Dương chi khí trong người, khỏi bị tẩu hỏa nhập ma.
Tống Toàn Lược nghe mà ngẩn ra một hồi. Trương Nguyên Lễ ngồi xuống đối diện, uống cạn chén rượu, thở dài: “Cái thời Nhân bảng quần tinh hội tụ đó, Vương Tái huynh tuy rằng tiến vào mười hạng đầu, nhưng luận về thiên tư kỳ ngộ, thì kém xa mấy người Nguyên Hoàng, Ma Đế, Thái Thượng thần kiếm, không ngờ hắn cũng đã sắp siêu thoát phàm tục, đứng dậy hàng tiên ban......”
“Hắc, Tống huynh à, ài, hay gọi huynh là Toàn Lược cho thoải mái đi ha. Huynh đó, quá là tâm cao khí ngạo, cứ trầm mê với quá khứ huy hoàng của Tống thị, chỉ một lòng muốn chứng đạo Pháp Thân, trùng chấn gia tộc nên lúc nào cũng đầy tự trách, thấy cảnh lại sinh tình, tự làm mình thất thố. E là ngay cả tâm ma cũng đã có rồi phải không?” Trương Nguyên Lễ ngoài cuộc tỉnh táo, nghiêm túc khuyên. “Huynh nhìn ta đi, chấp nhận hiện thực từ sớm, rằng Lũng Nam Trương thị giờ chỉ là một thế gia bình thường mà thôi, nên rất thoải mái giúp phụ thân tận dụng tích lũy bao năm của gia tộc để phát triển thành nguồn lực hiện có, trong Vạn Giới Thông Thức mở ra một đống cửa hàng, xem như cũng đạt được thành tựu vào một khía cạnh khác. Sống trên đời là phải thanh có sắc, có tư có vị, huynh xem giờ ta đứng cạnh huynh có khác gì giống người của hai thế hệ khác nhau hay không?!”
Tống Toàn Lược bị Trương Nguyên Lễ nói trúng tâm sự, nét mặt hơi vặn vẹo, vẻ thống khổ: “Nhưng mà, nhưng mà...... “
“Nhưng mà cái gì? Nhân Hoàng đã là Truyền Thuyết, qua mấy tháng nữa, Thanh Đế ban xuống Phong Thần bảng, là có thể hoàn thành sự nghiệp to lớn nhân đạo thống thiên. Tới lúc đó, cấp Tinh Chủ Lôi Thần có thể sắc phong thì chưa biết, nhưng ít nhất tinh quân chân quân là rõ ràng đã có thể làm được. Số lượng Truyền Thuyết của Đại Chu sẽ tăng vọt, dù huynh có chứng được Pháp Thân, bất quá chỉ Nhân Tiên, vậy làm được gì không? Có thể khiến Tống thị trở lại thành thành viên Chính Sự đường như lúc trước không? Có quyền lực địa vị gì đối với đại sự thiên hạ hay không?” Trương Nguyên Lễ không chút khách khí tạt cho một chậu nước lạnh.
Tống Toàn Lược nghe mà sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hơn nửa ngày mới nói: “Thanh Đế không phải còn chưa ban xuống Phong Thần bảng, không chừng sẽ xảy ra biến cố gì thì sao...... “
“Biến cố? Đại nhân vật Bỉ Ngạn duy nhất đang hiện hữu trong cả chư thiên vạn giới hiện giờ tự mình ra tay, có thể xảy ra biến cố được không?” Trương Nguyên Lễ hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói. “Toàn Lược, mấy nhà mấy phái chúng ta đã bỏ lỡ giai đoạn thời đại tốt nhất, lúc đó cả tộc không ai chứng được Pháp Thân, nên hôm nay đã bị người ta bỏ lại sau lưng xa lắc, không thể nào phục hồi như cũ được nữa, không thể dựa vào một mình huynh mà có thể đuổi theo được đâu. Chuyện thế này là phải được cả gia tộc đồng tâm hiệp lực, hết đời này tới đời kia không ngừng tích cực tích lũy, may ra mới có cơ hội.”
Tống Toàn Lược nghiêm mặt, trầm giọng hỏi: “Nguyên Lễ, lời ấy ý gì, nên làm như thế nào?”
Rượu trong chén trên tay Trương Nguyên Lễ réo lên ùng ục, không ngờ đã bị nấu sôi, nét mặt trịnh trọng nói: “Buông bỏ kiêu ngạo, chấp nhận hiện thực, theo quy củ của Nhân Hoàng mà mạnh mẽ tiến lên. Tất cả những đệ tử nào trong nhà có khả năng võ đạo thì đều cho đi tham gia võ cử, những ai giỏi làm việc vặt thì cho chuyên tâm vào văn cử, sau đó từ những kẻ còn lại chọn lựa ra hiền tài, kinh doanh gia nghiệp, chấm dứt chuyện miệng ăn núi lở, như thế sau nhều đời tích lũy, Lư Dương Tống thị sẽ lại sinh ra nhân mạch, tương lai nhất định sẽ có một ngày xuất hiện một đệ tử kiệt xuất có địa vị cao, lập nên công lớn, được phong chức thổ địa Thành Hoàng gì đó. “
“Chỉ cần không ngừng kiên trì, gia phong không ngã, thì nhất định sẽ có đệ tử tự chứng Truyền Thuyết hoặc được phong Tinh Quân, giúp Tống gia tái hiện lại sự huy hoàng. So với những kẻ xuất thân bình phàm, thế gia bình thường, tiểu môn tiểu phái, chúng ta có ưu việt là có thần binh trấn áp, có trưởng bối đầy kinh nghiệm, lịch duyệt, có nhiều tài nguyên, thiên tài địa bảo, có nhiều vườn thuốc, đất đai, còn sợ không tranh nổi với bọn họ hay sao!?”
“Ngoại lệ nhất định sẽ có, nhưng tổng thể đại thế sẽ không thay đổi!”
Tống Toàn Lược nhìn Trương Nguyên Lễ đến mức xuất thần, hồi lâu mới lắc đầu cười khổ: “Ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác. Trước nay ta vẫn luôn tự phụ, trong lòng hơi có chút khinh thường ngươi, không ngờ ngươi lại sáng suốt tinh mắt, thấu hiểu hơn ta, kiên định hơn ta.”
“Hắc hắc, cái đạo lí này nói ra thì rất dễ. Chúng ta với bao đời huy hoàng nên ai cũng bị quá khứ đó che khuất mắt, không nhìn thấy được sự thật ở ngay hiện tại. Ta cũng là nhờ gặp được Vương Tư Viễn Vương huynh, được huynh ấy đề điểm mấy câu, mới mở mắt ra được, đi khuyên gia phụ.” Trương Nguyên Lễ cười tủm tỉm.
“Vương Tư Viễn Vương huynh?” Tống Toàn Lược ngạc nhiên mở miệng.
Trương Nguyên Lễ gật đầu: “Ừ, ‘Tính Tẫn Thương Sinh’ Vương Tư Viễn khiến Giang Đông Vương thị suy tàn đó quả thực không biết nên gọi là thiên tài hay là tên điên nữa!”
“Hắn sau khi chứng đạo Pháp Thân đã biến mất khỏi thế gian, không ngờ vẫn còn sống......” Tống Toàn Lược không nhịn được cảm thán.
Trương Nguyên Lễ khẽ nhíu mày: “Lúc ta gặp hắn, trừ cái vẻ bệnh hoạn như cũ, thì còn lại đều rất tốt. Lúc chúng ta chia tay, hắn nói là muốn đi làm một chuyện điên cuồng, nếu thất bại, sẽ thân tử đạo tiêu, nếu thành công, sẽ có thể chân chính trở thành ‘Tính Tẫn Thương Sinh’.”
“Sau đó thì sao?” Tống Toàn Lược tò mò hỏi.
Trương Nguyên Lễ lắc đầu: “Sau này không gặp lại hắn nữa, cũng không nghe nói gì tới hắn......”
Tống Toàn Lược trầm mặc một lúc, cười, khóe mắt hằn nếp nhăn: “Ngươi từ Lũng Nam xa xôi tự tới đây chứ không dùng Vạn Giới Thông Thức phù trao đổi, e là không có chuyện không đăng Tam Bảo điện đúng không?”
“Ha ha, một vụ làm ăn thôi.” Trương Nguyên Lễ cười to nói, “Ta cũng không dám lừa gạt huynh, ta không cản nổi Hậu Thổ Sinh Tử kiếm và Hậu Đức Tái Vật đao a!”
Sắc mặt y trở nên nghiêm chính: “Cửu Diệp Phản Dương thảo chỉ sinh trưởng ở gần Nam Hoang Nam Châu và Hoàn Châu, là tài liệu để luyện chế đan dược tăng tuổi thọ. Nam Châu chi hóa thì do Lư Dương Tống thị nhà huynh cầm giữ, Hoàn Châu thì qua mấy năm nay biến động, bây giờ thuộc về Ấp thành Đường gia, bọn họ không muốn tranh giành vô vị với nhà của Toàn Lược huynh, lại vừa vặn có một vụ làm ăn với nhà ta, nên mới nhờ tiểu đệ tới đây làm thuyết khách, hi vọng mọi người lấy Cửu Diệp Phản Dương thảo và đan dược về tuổi thọ ra, cùng lập nên một hiệu buôn, lấy nhà huynh làm chủ.”
“Đương nhiên, nhà ta cũng muốn được tham gia một phần.”
Tống Toàn Lược trầm ngâm một lúc, nói: “Ấp thành Đường gia ta chưa từng nghe. Sau lưng là nhà ai phái nào?”
“À, Chu quận Vương thị và Hoán Hoa kiếm phái đều khá quan tâm tới Ấp thành Đường gia.” Trương Nguyên Lễ thản nhiên nói thẳng.
Tống Toàn Lược nghĩ nghĩ, nói: “Vậy mời người của Đường gia vào đi, trực tiếp nói chuyện với nhau.”
Trương Nguyên Lễ cười, đứng dậy đi ra, một lát sau cùng một mỹ phụ cung trang đi vào.
“Vị này là gia chủ Đường gia Đường Minh Nguyệt Đường tiên tử.” Trương Nguyên Lễ giới thiệu.
Đường Minh Nguyệt mang dáng vẻ thời thiếu nữ, mắt ngọc mày ngài, nhưng có thêm sự thành thục và thanh lịch đã được tích lũy qua năm tháng, nếp nhăn khóe mắt nhỏ xíu khiến bà còn có thêm một vẻ phong vận khó tả. Bà hành lễ: “Xin chào Tống gia chủ.”
Tống Toàn Lược chăm chú nhìn bà, cảm khái: “Ấp thành Đường gia trước nay không hề có tiếng tăm gì, danh tiếng không vượt ra khỏi Hoàn Châu, không ngờ vào tay Đường tiên tử lại phát triển nhanh chóng, mạnh mẽ như vậy, Tống mỗ thật là bội phục.”
Lời này quả thực là lời xuất phát từ tận đáy lòng, vô cùng chân thật, khiến Đường Minh Nguyệt nhất thời xúc động, trăm vị tạp trần.
Lúc bà tiếp quản Đường gia, đâu chỉ danh không ra được khỏi Hoàn Châu, mà ra khỏi Chu quận đã là chẳng có mấy ai biết tới. Nhiều năm khổ sở, sau đó gặp được thời vận tốt: lúc trước khi đạt tới Ngoại Cảnh, Ma Đế đã cho lưu truyền Tinh Hỏa khắp nơi, giúp bà được tu luyện công pháp tuyệt thế, thuận lợi đột phá tới Ngoại Cảnh; tới khi thế lực cần khuếch trương, lại vô tình có duyên được hai con quái vật lớn của Hoàn Châu là Chu quận Vương thị và Hoán Hoa kiếm phái giúp đỡ, đặt thành gia nghiệp. Sau khi Nhân Hoàng thiết lập Phong Thiên đài, Thần đạo giám sát khắp nơi, quy củ mới của Đại Chu khiến đám gia tộc môn phái quyền thế không dám giở trò thâm độc, gia tộc bà cũng được thoát khỏi nhiều lần nguy hiểm.
Mấy chục năm nay, bà vì Đường gia mà mất biết bao công sức, vất vả vô cùng chẳng mấy ai hay, đến hôm nay hai đứa con gái đều đã giỏi giang, chuyện nhà mỹ mãn, vậy mà vẫn cứ nửa đêm là bị giật mình mà tỉnh.
Đương nhiên, Đường gia thật sự hưng thịnh là từ khi huynh trưởng của bà trở về. Nhưng sau đó huynh ấy lại rời đi, rồi hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian, cứ như chưa bao giờ xuất hiện.
Bà đã cho tìm mấy chục năm, cuối cùng cũng đành buông tay, trong lòng hiểu thêm một cái đạo lý:
Có những chuyện sẽ vĩnh viễn không bao giờ có kết cục, có những mối nghi hoặc khó hiểu sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được câu trả lời.
Đường Minh Nguyệt ngồi xuống, nghiêm chỉnh thảo luận với Tống Toàn Lược về chuyện Cửu Diệp Phản Dương thảo.
Thiên hạ thay đổi, đại thế đã thay, có gia tộc chìm xuống, đương nhiên cũng sẽ có gia tộc quật khởi!
Như Thần đô Tô thị.
Cố Trường Thanh là một trong ba mươi sáu thần bộ của Đại Chu Lục Phiến môn hiện thời, quyền cao chức trọng, bản thân cũng đã là nửa bước nhiều năm, có bối cảnh thâm hậu, các bộ đầu thuộc hạ không ai dám có chút bất kính.
“Cố thần bộ, chào buổi sáng.” Một Kim Chương bộ đầu thấy Cố Trường Thanh, chủ trì Thần đô địa vực của Lục Phiến môn đi tới, vội chắp tay hành lễ.
Người này ghét ác như thù, gặp y, nhất định không được để xảy ra sai sót.
Cố Trường Thanh khẽ gật đầu, mặt đầy ý cười: “Hôm nay cứ theo lẽ thường làm việc, có gì vô cùng thì dùng Vạn Giới Thông Thức phù liên lạc.”
Nói xong, y rời khỏi tổng bộ Lục Phiến môn, đi về phía Tô thị tổ trạch ở Thần đô.
Cố thần bộ sớm vậy đã đi ra ngoài rồi...... Kim Chương bộ đầu trợn mắt há hốc mồm.
Nghe nói Tô phu nhân gần đây mới sinh con gái, thì ra là thật......
Cố Trường Thanh đi vào trong phủ.
Y ôm lấy cô con gái xinh xinh, quay qua nói chuyện linh tinh với thê tử Tô Tử Duyệt. Con trai lớn Cố Tô Đồng mới chừng năm sáu tuổi nghiêng ngả chạy vào, nói: “Mẫu thân, mẫu thân, con có chuyện muốn hỏi.”
Vì để Tô Tử Duyệt vững vàng bước qua nấc thang trời thứ hai, nên chừng mười năm nay, hai vợ chồng mới bắt đầu tính tới chuyện con cái.
“Chuyện gì?” Tô Tử Duyệt cười, khẽ xoa đầu con.
Cố Tô Đồng nhíu mày: “Họ cứ bảo cậu con thế này cậu con thế kia, nhưng chẳng phải cậu vẫn luôn ở trong nhà hay sao?”
Cố Trường Thanh nựng con gái, nghe thê tử dịu dàng trả lời con:
“À, ý họ là đang nói tới cậu hai của con...... “
“Đó là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, tuyệt thế vô song......”
Trương Nguyên Lễ gỡ bao tay băng thiền ti, nhàn nhã để nó lên bàn, tự rót cho mình một chén rượu, cười: “Vương gia truyền thừa từ Nhân Thánh, đi giáo hóa tế thế mới là chính nghiệp.”
“Lúc trước Chính Sự đường và triều đình là do các thế gia chúng ta nắm giữ, dân thường hầu như không hề có cơ hội, cho nên hờ hững với việc đọc việc học, chẳng hề quan tâm. Nhưng bây giờ thế sự đã thay đổi, Nhân Hoàng trị thế, văn cử và võ cử đều được coi trọng, cũng chính là cho Vương gia cơ hội, Vương Tái làm tổng sơn trưởng, đương nhiên cũng thu được nhiều chỗ tốt cho việc tu hành hạo nhiên chi khí, hơn nữa nghe nói còn có thể sưu tập luyện hóa thử Đạo Đức chi khí và Thánh Nhân chi đức, đặt căn cơ cho Pháp Thân.”
Y mãi mà vẫn chưa bước qua được nấc thang trời thứ ba để trở thành Đại Tông Sư, “Vũ Ngoại Viêm Dương thiên” đầy mình vẫn chưa thể dương cực âm sinh, giao tề điều hòa, nên cứ luôn phải đeo bao tay do băng thiền ti ngàn năm và nhiều thiên tài địa bảo khác chế thành để trung hòa Viêm Dương chi khí trong người, khỏi bị tẩu hỏa nhập ma.
Tống Toàn Lược nghe mà ngẩn ra một hồi. Trương Nguyên Lễ ngồi xuống đối diện, uống cạn chén rượu, thở dài: “Cái thời Nhân bảng quần tinh hội tụ đó, Vương Tái huynh tuy rằng tiến vào mười hạng đầu, nhưng luận về thiên tư kỳ ngộ, thì kém xa mấy người Nguyên Hoàng, Ma Đế, Thái Thượng thần kiếm, không ngờ hắn cũng đã sắp siêu thoát phàm tục, đứng dậy hàng tiên ban......”
“Hắc, Tống huynh à, ài, hay gọi huynh là Toàn Lược cho thoải mái đi ha. Huynh đó, quá là tâm cao khí ngạo, cứ trầm mê với quá khứ huy hoàng của Tống thị, chỉ một lòng muốn chứng đạo Pháp Thân, trùng chấn gia tộc nên lúc nào cũng đầy tự trách, thấy cảnh lại sinh tình, tự làm mình thất thố. E là ngay cả tâm ma cũng đã có rồi phải không?” Trương Nguyên Lễ ngoài cuộc tỉnh táo, nghiêm túc khuyên. “Huynh nhìn ta đi, chấp nhận hiện thực từ sớm, rằng Lũng Nam Trương thị giờ chỉ là một thế gia bình thường mà thôi, nên rất thoải mái giúp phụ thân tận dụng tích lũy bao năm của gia tộc để phát triển thành nguồn lực hiện có, trong Vạn Giới Thông Thức mở ra một đống cửa hàng, xem như cũng đạt được thành tựu vào một khía cạnh khác. Sống trên đời là phải thanh có sắc, có tư có vị, huynh xem giờ ta đứng cạnh huynh có khác gì giống người của hai thế hệ khác nhau hay không?!”
Tống Toàn Lược bị Trương Nguyên Lễ nói trúng tâm sự, nét mặt hơi vặn vẹo, vẻ thống khổ: “Nhưng mà, nhưng mà...... “
“Nhưng mà cái gì? Nhân Hoàng đã là Truyền Thuyết, qua mấy tháng nữa, Thanh Đế ban xuống Phong Thần bảng, là có thể hoàn thành sự nghiệp to lớn nhân đạo thống thiên. Tới lúc đó, cấp Tinh Chủ Lôi Thần có thể sắc phong thì chưa biết, nhưng ít nhất tinh quân chân quân là rõ ràng đã có thể làm được. Số lượng Truyền Thuyết của Đại Chu sẽ tăng vọt, dù huynh có chứng được Pháp Thân, bất quá chỉ Nhân Tiên, vậy làm được gì không? Có thể khiến Tống thị trở lại thành thành viên Chính Sự đường như lúc trước không? Có quyền lực địa vị gì đối với đại sự thiên hạ hay không?” Trương Nguyên Lễ không chút khách khí tạt cho một chậu nước lạnh.
Tống Toàn Lược nghe mà sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hơn nửa ngày mới nói: “Thanh Đế không phải còn chưa ban xuống Phong Thần bảng, không chừng sẽ xảy ra biến cố gì thì sao...... “
“Biến cố? Đại nhân vật Bỉ Ngạn duy nhất đang hiện hữu trong cả chư thiên vạn giới hiện giờ tự mình ra tay, có thể xảy ra biến cố được không?” Trương Nguyên Lễ hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói. “Toàn Lược, mấy nhà mấy phái chúng ta đã bỏ lỡ giai đoạn thời đại tốt nhất, lúc đó cả tộc không ai chứng được Pháp Thân, nên hôm nay đã bị người ta bỏ lại sau lưng xa lắc, không thể nào phục hồi như cũ được nữa, không thể dựa vào một mình huynh mà có thể đuổi theo được đâu. Chuyện thế này là phải được cả gia tộc đồng tâm hiệp lực, hết đời này tới đời kia không ngừng tích cực tích lũy, may ra mới có cơ hội.”
Tống Toàn Lược nghiêm mặt, trầm giọng hỏi: “Nguyên Lễ, lời ấy ý gì, nên làm như thế nào?”
Rượu trong chén trên tay Trương Nguyên Lễ réo lên ùng ục, không ngờ đã bị nấu sôi, nét mặt trịnh trọng nói: “Buông bỏ kiêu ngạo, chấp nhận hiện thực, theo quy củ của Nhân Hoàng mà mạnh mẽ tiến lên. Tất cả những đệ tử nào trong nhà có khả năng võ đạo thì đều cho đi tham gia võ cử, những ai giỏi làm việc vặt thì cho chuyên tâm vào văn cử, sau đó từ những kẻ còn lại chọn lựa ra hiền tài, kinh doanh gia nghiệp, chấm dứt chuyện miệng ăn núi lở, như thế sau nhều đời tích lũy, Lư Dương Tống thị sẽ lại sinh ra nhân mạch, tương lai nhất định sẽ có một ngày xuất hiện một đệ tử kiệt xuất có địa vị cao, lập nên công lớn, được phong chức thổ địa Thành Hoàng gì đó. “
“Chỉ cần không ngừng kiên trì, gia phong không ngã, thì nhất định sẽ có đệ tử tự chứng Truyền Thuyết hoặc được phong Tinh Quân, giúp Tống gia tái hiện lại sự huy hoàng. So với những kẻ xuất thân bình phàm, thế gia bình thường, tiểu môn tiểu phái, chúng ta có ưu việt là có thần binh trấn áp, có trưởng bối đầy kinh nghiệm, lịch duyệt, có nhiều tài nguyên, thiên tài địa bảo, có nhiều vườn thuốc, đất đai, còn sợ không tranh nổi với bọn họ hay sao!?”
“Ngoại lệ nhất định sẽ có, nhưng tổng thể đại thế sẽ không thay đổi!”
Tống Toàn Lược nhìn Trương Nguyên Lễ đến mức xuất thần, hồi lâu mới lắc đầu cười khổ: “Ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác. Trước nay ta vẫn luôn tự phụ, trong lòng hơi có chút khinh thường ngươi, không ngờ ngươi lại sáng suốt tinh mắt, thấu hiểu hơn ta, kiên định hơn ta.”
“Hắc hắc, cái đạo lí này nói ra thì rất dễ. Chúng ta với bao đời huy hoàng nên ai cũng bị quá khứ đó che khuất mắt, không nhìn thấy được sự thật ở ngay hiện tại. Ta cũng là nhờ gặp được Vương Tư Viễn Vương huynh, được huynh ấy đề điểm mấy câu, mới mở mắt ra được, đi khuyên gia phụ.” Trương Nguyên Lễ cười tủm tỉm.
“Vương Tư Viễn Vương huynh?” Tống Toàn Lược ngạc nhiên mở miệng.
Trương Nguyên Lễ gật đầu: “Ừ, ‘Tính Tẫn Thương Sinh’ Vương Tư Viễn khiến Giang Đông Vương thị suy tàn đó quả thực không biết nên gọi là thiên tài hay là tên điên nữa!”
“Hắn sau khi chứng đạo Pháp Thân đã biến mất khỏi thế gian, không ngờ vẫn còn sống......” Tống Toàn Lược không nhịn được cảm thán.
Trương Nguyên Lễ khẽ nhíu mày: “Lúc ta gặp hắn, trừ cái vẻ bệnh hoạn như cũ, thì còn lại đều rất tốt. Lúc chúng ta chia tay, hắn nói là muốn đi làm một chuyện điên cuồng, nếu thất bại, sẽ thân tử đạo tiêu, nếu thành công, sẽ có thể chân chính trở thành ‘Tính Tẫn Thương Sinh’.”
“Sau đó thì sao?” Tống Toàn Lược tò mò hỏi.
Trương Nguyên Lễ lắc đầu: “Sau này không gặp lại hắn nữa, cũng không nghe nói gì tới hắn......”
Tống Toàn Lược trầm mặc một lúc, cười, khóe mắt hằn nếp nhăn: “Ngươi từ Lũng Nam xa xôi tự tới đây chứ không dùng Vạn Giới Thông Thức phù trao đổi, e là không có chuyện không đăng Tam Bảo điện đúng không?”
“Ha ha, một vụ làm ăn thôi.” Trương Nguyên Lễ cười to nói, “Ta cũng không dám lừa gạt huynh, ta không cản nổi Hậu Thổ Sinh Tử kiếm và Hậu Đức Tái Vật đao a!”
Sắc mặt y trở nên nghiêm chính: “Cửu Diệp Phản Dương thảo chỉ sinh trưởng ở gần Nam Hoang Nam Châu và Hoàn Châu, là tài liệu để luyện chế đan dược tăng tuổi thọ. Nam Châu chi hóa thì do Lư Dương Tống thị nhà huynh cầm giữ, Hoàn Châu thì qua mấy năm nay biến động, bây giờ thuộc về Ấp thành Đường gia, bọn họ không muốn tranh giành vô vị với nhà của Toàn Lược huynh, lại vừa vặn có một vụ làm ăn với nhà ta, nên mới nhờ tiểu đệ tới đây làm thuyết khách, hi vọng mọi người lấy Cửu Diệp Phản Dương thảo và đan dược về tuổi thọ ra, cùng lập nên một hiệu buôn, lấy nhà huynh làm chủ.”
“Đương nhiên, nhà ta cũng muốn được tham gia một phần.”
Tống Toàn Lược trầm ngâm một lúc, nói: “Ấp thành Đường gia ta chưa từng nghe. Sau lưng là nhà ai phái nào?”
“À, Chu quận Vương thị và Hoán Hoa kiếm phái đều khá quan tâm tới Ấp thành Đường gia.” Trương Nguyên Lễ thản nhiên nói thẳng.
Tống Toàn Lược nghĩ nghĩ, nói: “Vậy mời người của Đường gia vào đi, trực tiếp nói chuyện với nhau.”
Trương Nguyên Lễ cười, đứng dậy đi ra, một lát sau cùng một mỹ phụ cung trang đi vào.
“Vị này là gia chủ Đường gia Đường Minh Nguyệt Đường tiên tử.” Trương Nguyên Lễ giới thiệu.
Đường Minh Nguyệt mang dáng vẻ thời thiếu nữ, mắt ngọc mày ngài, nhưng có thêm sự thành thục và thanh lịch đã được tích lũy qua năm tháng, nếp nhăn khóe mắt nhỏ xíu khiến bà còn có thêm một vẻ phong vận khó tả. Bà hành lễ: “Xin chào Tống gia chủ.”
Tống Toàn Lược chăm chú nhìn bà, cảm khái: “Ấp thành Đường gia trước nay không hề có tiếng tăm gì, danh tiếng không vượt ra khỏi Hoàn Châu, không ngờ vào tay Đường tiên tử lại phát triển nhanh chóng, mạnh mẽ như vậy, Tống mỗ thật là bội phục.”
Lời này quả thực là lời xuất phát từ tận đáy lòng, vô cùng chân thật, khiến Đường Minh Nguyệt nhất thời xúc động, trăm vị tạp trần.
Lúc bà tiếp quản Đường gia, đâu chỉ danh không ra được khỏi Hoàn Châu, mà ra khỏi Chu quận đã là chẳng có mấy ai biết tới. Nhiều năm khổ sở, sau đó gặp được thời vận tốt: lúc trước khi đạt tới Ngoại Cảnh, Ma Đế đã cho lưu truyền Tinh Hỏa khắp nơi, giúp bà được tu luyện công pháp tuyệt thế, thuận lợi đột phá tới Ngoại Cảnh; tới khi thế lực cần khuếch trương, lại vô tình có duyên được hai con quái vật lớn của Hoàn Châu là Chu quận Vương thị và Hoán Hoa kiếm phái giúp đỡ, đặt thành gia nghiệp. Sau khi Nhân Hoàng thiết lập Phong Thiên đài, Thần đạo giám sát khắp nơi, quy củ mới của Đại Chu khiến đám gia tộc môn phái quyền thế không dám giở trò thâm độc, gia tộc bà cũng được thoát khỏi nhiều lần nguy hiểm.
Mấy chục năm nay, bà vì Đường gia mà mất biết bao công sức, vất vả vô cùng chẳng mấy ai hay, đến hôm nay hai đứa con gái đều đã giỏi giang, chuyện nhà mỹ mãn, vậy mà vẫn cứ nửa đêm là bị giật mình mà tỉnh.
Đương nhiên, Đường gia thật sự hưng thịnh là từ khi huynh trưởng của bà trở về. Nhưng sau đó huynh ấy lại rời đi, rồi hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian, cứ như chưa bao giờ xuất hiện.
Bà đã cho tìm mấy chục năm, cuối cùng cũng đành buông tay, trong lòng hiểu thêm một cái đạo lý:
Có những chuyện sẽ vĩnh viễn không bao giờ có kết cục, có những mối nghi hoặc khó hiểu sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được câu trả lời.
Đường Minh Nguyệt ngồi xuống, nghiêm chỉnh thảo luận với Tống Toàn Lược về chuyện Cửu Diệp Phản Dương thảo.
Thiên hạ thay đổi, đại thế đã thay, có gia tộc chìm xuống, đương nhiên cũng sẽ có gia tộc quật khởi!
Như Thần đô Tô thị.
Cố Trường Thanh là một trong ba mươi sáu thần bộ của Đại Chu Lục Phiến môn hiện thời, quyền cao chức trọng, bản thân cũng đã là nửa bước nhiều năm, có bối cảnh thâm hậu, các bộ đầu thuộc hạ không ai dám có chút bất kính.
“Cố thần bộ, chào buổi sáng.” Một Kim Chương bộ đầu thấy Cố Trường Thanh, chủ trì Thần đô địa vực của Lục Phiến môn đi tới, vội chắp tay hành lễ.
Người này ghét ác như thù, gặp y, nhất định không được để xảy ra sai sót.
Cố Trường Thanh khẽ gật đầu, mặt đầy ý cười: “Hôm nay cứ theo lẽ thường làm việc, có gì vô cùng thì dùng Vạn Giới Thông Thức phù liên lạc.”
Nói xong, y rời khỏi tổng bộ Lục Phiến môn, đi về phía Tô thị tổ trạch ở Thần đô.
Cố thần bộ sớm vậy đã đi ra ngoài rồi...... Kim Chương bộ đầu trợn mắt há hốc mồm.
Nghe nói Tô phu nhân gần đây mới sinh con gái, thì ra là thật......
Cố Trường Thanh đi vào trong phủ.
Y ôm lấy cô con gái xinh xinh, quay qua nói chuyện linh tinh với thê tử Tô Tử Duyệt. Con trai lớn Cố Tô Đồng mới chừng năm sáu tuổi nghiêng ngả chạy vào, nói: “Mẫu thân, mẫu thân, con có chuyện muốn hỏi.”
Vì để Tô Tử Duyệt vững vàng bước qua nấc thang trời thứ hai, nên chừng mười năm nay, hai vợ chồng mới bắt đầu tính tới chuyện con cái.
“Chuyện gì?” Tô Tử Duyệt cười, khẽ xoa đầu con.
Cố Tô Đồng nhíu mày: “Họ cứ bảo cậu con thế này cậu con thế kia, nhưng chẳng phải cậu vẫn luôn ở trong nhà hay sao?”
Cố Trường Thanh nựng con gái, nghe thê tử dịu dàng trả lời con:
“À, ý họ là đang nói tới cậu hai của con...... “
“Đó là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, tuyệt thế vô song......”
/1400
|