Đại điện sâu thẳm, đế giả cao vời, uy nghiêm tạo nên một bầu áp lực vô hình mà nặng nề ép chặt lên lòng Đàm Bình, khiến hắn vừa khủng hoảng, vừa sợ hãi.
Nếu đây chỉ là một lạc ấn của Thiên Đế để duy trì sự tiếp diễn của lịch sử ở trong dòng sông thời gian, vậy hành động sẽ rất cứng nhắc, khô khan, nếu thấy Phong Thần bảng bị mất là sẽ ra tay cướp lấy, chứ không phải là thay trời đổi đất, lập ra một thế giới khác, kéo hắn và Thủy Tổ tới trước mặt mình như thế này!
Cho nên đây chính là Thiên Đế thật sự, không biết năm đó vì sao không vẫn lạc, mà ở mạt kiếp lại thần bí trở về!
Chuyện Phong Thần bảng cuối cùng cũng gặp phải Bỉ Ngạn đại nhân vật rồi!
Đàm Bình vô cùng tuyệt vọng.
Không chỉ Đàm Bình, Thủy Tổ cũng thấp thỏm bất an, mới vừa gặp mặt kẻ địch của Thiên Đế, Thành Thang, giờ bị Thiên Đế bắt quả tang, lại còn bị người ta thay đổi thời không đưa tới nơi biệt lập này, có muốn cầu viện ai cũng không được!
Thần thông này đã vượt qua hiểu biết của Thủy Tổ về Thiên Đế, khiến trong lòng Thủy Tổ xuất hiện một suy nghĩ hoang đường nhưng lại hợp lý:
Người trẻ tuổi bên cạnh nói hắn tới từ tương lai, là chuyển thế thân của mình để thoát khỏi sự ràng buộc của thiên tiên thần linh... cảnh giới thực lực của Thiên Đế trước mặt cũng khác xa một trời một vực với trước giờ mình biết... nếu người trẻ tuổi bên cạnh nói là thật, vậy có phải đã chứng tỏ rằng thời khắc bây giờ đã thuộc về lịch sử, Thiên Đế trong ‘tương lai’ đã thành tựu được Bỉ Ngạn, nên mới có khả năng lúc nào cần cũng thể hiện ra được thực lực nhìn xuống khổ hải như thế này?
Nếu không phải thần linh cấp Thiên tiên không có cái thứ gọi là mồ hôi, thì Thủy Tổ hẳn là toàn thân đã mướt mồ hôi lạnh. Mình lén lút qua lại với Thành Thang, cả hai phe đều không muốn đắc tội ai, chính là bởi vì Thiên Đế và Thành Thang đều là Tạo Hóa đại viên mãn, đều đang thăm dò, tích lũy cảm ngộ về Bỉ Ngạn, sau này ai thành tựu Bỉ Ngạn còn chưa biết trước. Nhưng sự thật đang hiển hiện trước mắt hiện giờ lại đã chứng minh cho mình thấy, tương lai Thiên Đế mới chính là người thắng lợi, quét ngang tất cả!
Nên Thủy Tổ chỉ còn biết thầm cầu nguyện trong lòng Thiên Đế vạn lần đừng thay đổi chủ ý, tốt nhất là giống như trong ‘quá khứ’ là bỏ qua cho hắn, để hắn sống sót được tới tiết điểm hiện tại, chuyển thế thành người trẻ tuổi đứng bên cạnh này...
Thiên Đế lẳng lặng nhìn Thủy Tổ và Đàm Bình, nhìn tới mức cả hai người chân đều run run, định khẩn cầu tha mạng, mới đạm mạc mở miệng:
“Chuyện Phong Thần, không nên để có gì thay đổi mới là tốt nhất.”
Tay phải của ông khẽ lóe sáng, Phong Thần bảng ở trong nhẫn trữ vật của Đàm Bình hiện ra trong bàn tay ông, im lặng phục tùng, tỏa ánh sáng ôn hòa.
Sau đó, Phong Thần bảng bay ra, rơi xuống hạ giới, lại treo trên đài núi Kỳ sơn.
............
Đỉnh Phù Tang cổ thụ, hai Bỉ Ngạn đánh cờ, một xanh một đen, ngoài sau đầu có viên quang trong vắt, mọi thứ khác đều giống như người thường.
Mạnh Kỳ tay kẹp quân cờ trắng, nhìn ván cờ: “Từ sau chuyện của Di Lặc, ‘Gối Hoàng Lương’ và Đàm Bình đã hoàn toàn bị lộ dưới mắt các Bỉ Ngạn đạo hữu. Lần này đưa hắn trở về thời Phong Thần, chính là muốn đả thảo kinh xà, xem xem là những đạo hữu nào muốn cướp Phong Thần bảng khỏi tay Kim Hoàng, và để làm gì.”
Phong Thần bảng không phải vật cấp Bỉ Ngạn, không phải quá khứ hiện tại tương lai duy nhất, ở tiết điểm hiện tại, nó đang ở trong tay Kim Hoàng, không có nghĩa là trong quá khứ cũng vậy. Nên nếu lịch sử của Phong Thần bảng xuất hiện biến đổi lớn, sẽ dẫn tới khả năng rất lớn là Kim Hoàng sẽ mất đi Phong Thần bảng, cho nên, bà ta nhất định sẽ tận lực để duy trì lịch sử.
Nếu ở tiết điểm hiện tại muốn ra tay cướp Phong Thần bảng, thì Bỉ Ngạn phải trực tiếp ra tay vì nó đang nằm trong tay Kim Hoàng, nhưng nếu muốn cướp lấy ở trong lịch sử quá khứ, thì có thể phái thủ hạ là các đại năng đại thần thông giả ra tay, như thế dù có thế nào cũng vẫn còn đường xoay sở, không đến mức gặp phải chuyện ngoài dự liệu khiến mình phải bị tổn thương hoặc yếu đi.
Thanh Đế thấy Mạnh Kỳ hạ cờ tấn công, cũng hạ một quân đánh trả: “Kim Hoàng đối phó mọi việc luôn rất thông minh, không cần chờ tới phép thử này của ngươi, bà ấy đã khiến Thân Công Báo đưa Phong Thần bảng ra ngoài, tạo ra thay đổi lớn trong lịch sử, khiến chư đạo hữu đều bị ngơ ngác, không hiểu ra sao, cũng không nhìn ra được biến hóa sau đó, trở nên nghi ngờ lẫn nhau, không dám tùy tiện nhúng tay vào nữa, nhờ vậy thuận lợi đưa vật đó tới tay Thiên Đế.”
Sau khi Ân Thương bị hủy diệt, tuy rằng Thiên Đình chúng thần vẫn lấy những người có tên trên Phong Thần bảng làm chủ thể, nhưng bảo vật này thủy chung vẫn không phải là thuộc về Thiên Đế, mà nằm ở gần kinh đô Chu triều. Đả Thần tiên thì do Khương Tử Nha và hậu duệ của y chấp chưởng, xem như là một chiêu để Nguyên Thủy Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn kiềm chế Thiên Đế, nhưng mà lần này, Phong Thần bảng đã thật sự đi qua tay Thiên Đế, bị ông ta lưu lại lạc ấn, làm thay đổi lịch sử một cách vi diệu.
Mạnh Kỳ thưởng thức quân cờ trong tay, mỉm cười: “Thiên Đế ứng phó cũng rất là ra ngoài dự liệu, chỉ lưu lại chút lạc ấn rồi đem trả lại Phong Thần bảng, như vậy ngoài việc chứng minh là có lẽ có một sự ăn ý nào đó với Kim Hoàng, thì tạm thời đã khiến không ai nhìn trộm ra được biến hóa tương ứng của nó trong tương lai.”
Nếu không khiến các Bỉ Ngạn giả tiếp tục nghi hoặc, thì cho dù ban đầu không nhúng tay chuyện Phong Thần bảng, sau đó các Bỉ Ngạn giả cũng sẽ vẫn hồi tưởng thời gian quay trở lại.
Thanh Đế không đáp, chỉ nhìn bàn cờ.
“Kim Hoàng sao tự tin như vậy, không sợ Thiên Đế sẽ giữ lại Phong Thần bảng, khiến âm tào địa phủ của bà ấy mất đi chống đỡ hay sao?” Mạnh Kỳ không nhanh không chậm hỏi.
Thanh Đế thanh nhã cười: “Bà ta rất giỏi bày mưu đặt kế, còn có tướng đế quân hơn cả ta, lại có được di pháp và biết rất nhiều bí mật của Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn, nếu coi thường bà ta, coi chừng sẽ giống như A Di Đà Phật, Bồ Đề Cổ Phật, Ma Phật A Nan, bị ăn quả đắng.”
“Thiện.” Mạnh Kỳ đặt xuống một quân cờ, vỗ tay cười, “Lúc trước khi Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân Dương Tiễn đi Độ Thế bảo phiệt của Đạo Tôn mang đi thân thể nguyên bản của bần đạo, bần đạo còn tưởng bí mật này là do Nguyên Thủy lão sư di lưu lộ ra, nhưng sau đó Kim Hoàng lại thừa nhận rằng, sau khi tung tích của hai vị Thiên Tôn trở thành câu đố, thì những dấu vết chứng tỏ sự xuất hiện của họ đều là do bà ta làm giả ra hoặc sắm vai, nói cách khác, bà ta đã sớm biết được vị trí của Đạo Tôn Độ Thế bảo phiệt, có thể vào xem cả Đạo Tôn di phủ, nhưng lại vẫn ẩn nhẫn không làm gì, khiến ngay cả Ma Phật cũng phải tính sai.”
“Mà từ khi bần đạo lên bờ tới nay, tuy rằng bà ấy nhìn như không bị tí tổn thất gì cả, lại còn khiến việc làm giảm cầu không có thêm hi vọng tăng tiến, nhưng ở bề ngoài thì rõ ràng là đã bị ép tới mức phải vứt bỏ Chân Không gia hương bên trong Chân Thật giới, co đầu rút cổ chỉ còn hạn chế trong âm tào địa phủ, hôm nay còn chia sẻ Phong Thần bảng, quả thật là không ngừng nhường bước.”
“Nhưng càng làm như vậy, bần đạo lại càng cảnh giác với bà ta, lo bà ta đã nắm chắc phần thắng mà cứ cố tình tỏ ra yếu thế, để tới lúc quan trọng một phát giải quyết gọn ghẽ.”
Thanh Đế nhấc lên một quân cờ: “Phần thắng ở đâu?”
“Những thứ có thể giấu diếm được Bỉ Ngạn chúng ta không nhiều. Lúc bần đạo tránh thoát khổ hải, Kim Hoàng đã xuất ra không ít, hẳn là vẫn còn giấu vài thứ là bí mật liên quan tới Nguyên Thủy lão sư, Linh Bảo sư thúc, ví dụ như Đạo Quả pháp môn và tình trạng hiện giờ của họ. Biến số, thật là khó dò.” Mạnh Kỳ hạ một quân cờ, “Giống như hồi Phong Thần, bần đạo luôn nghĩ không ra vì sao A Di Đà Phật và Bồ Đề Cổ Phật lại phải đứng ở phe của Nguyên Thủy lão sư, Đạo Đức sư thúc, cùng đối phó Linh Bảo sư thúc lúc đó đã mất đi Yêu Hoàng, khiến cuộc đối chọi giữa các Bỉ Ngạn giả mất đi sự hồi hộp. Nếu nhìn từ góc độ Đại Đạo chi tranh, lẽ ra phải giúp thế lực nhỏ yếu nhất là Linh Bảo sư thúc, giữ chân Nguyên Thủy lão sư mới là lựa chọn đúng nhất chứ.”
“Hồi đó ta cũng không hiểu chuyện ấy.” Thanh Đế khẽ gật đầu.
Có những chuyện, không phải cứ hồi tưởng quá khứ là hiểu được, bởi vì có những giao dịch bí ẩn chỉ những Bỉ Ngạn giả có liên quan mới biết, nếu không có cơ hội sẽ không sao biết được.
“Đáng tiếc, chúng ta còn kém quá, nếu không đã có thể ‘Giúp’ Linh Bảo sư thúc, diễn lại Phong Thần, ném đá dò đường, làm ‘Thiên Cơ’ lộ ra.” Mạnh Kỳ mỉm cười nhìn Thanh Đế, lại hạ một quân cờ.
Hiện nay, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn đều chỉ còn lại lạc ấn, muốn diễn lại Phong Thần có thể bỏ qua vai trò của họ.
Thanh Đế bình tĩnh nhìn bàn cờ, đặt quân cờ trong tay xuống, giữ vững trận địa:
“Hi vọng có cơ hội này.”
Nếu đây chỉ là một lạc ấn của Thiên Đế để duy trì sự tiếp diễn của lịch sử ở trong dòng sông thời gian, vậy hành động sẽ rất cứng nhắc, khô khan, nếu thấy Phong Thần bảng bị mất là sẽ ra tay cướp lấy, chứ không phải là thay trời đổi đất, lập ra một thế giới khác, kéo hắn và Thủy Tổ tới trước mặt mình như thế này!
Cho nên đây chính là Thiên Đế thật sự, không biết năm đó vì sao không vẫn lạc, mà ở mạt kiếp lại thần bí trở về!
Chuyện Phong Thần bảng cuối cùng cũng gặp phải Bỉ Ngạn đại nhân vật rồi!
Đàm Bình vô cùng tuyệt vọng.
Không chỉ Đàm Bình, Thủy Tổ cũng thấp thỏm bất an, mới vừa gặp mặt kẻ địch của Thiên Đế, Thành Thang, giờ bị Thiên Đế bắt quả tang, lại còn bị người ta thay đổi thời không đưa tới nơi biệt lập này, có muốn cầu viện ai cũng không được!
Thần thông này đã vượt qua hiểu biết của Thủy Tổ về Thiên Đế, khiến trong lòng Thủy Tổ xuất hiện một suy nghĩ hoang đường nhưng lại hợp lý:
Người trẻ tuổi bên cạnh nói hắn tới từ tương lai, là chuyển thế thân của mình để thoát khỏi sự ràng buộc của thiên tiên thần linh... cảnh giới thực lực của Thiên Đế trước mặt cũng khác xa một trời một vực với trước giờ mình biết... nếu người trẻ tuổi bên cạnh nói là thật, vậy có phải đã chứng tỏ rằng thời khắc bây giờ đã thuộc về lịch sử, Thiên Đế trong ‘tương lai’ đã thành tựu được Bỉ Ngạn, nên mới có khả năng lúc nào cần cũng thể hiện ra được thực lực nhìn xuống khổ hải như thế này?
Nếu không phải thần linh cấp Thiên tiên không có cái thứ gọi là mồ hôi, thì Thủy Tổ hẳn là toàn thân đã mướt mồ hôi lạnh. Mình lén lút qua lại với Thành Thang, cả hai phe đều không muốn đắc tội ai, chính là bởi vì Thiên Đế và Thành Thang đều là Tạo Hóa đại viên mãn, đều đang thăm dò, tích lũy cảm ngộ về Bỉ Ngạn, sau này ai thành tựu Bỉ Ngạn còn chưa biết trước. Nhưng sự thật đang hiển hiện trước mắt hiện giờ lại đã chứng minh cho mình thấy, tương lai Thiên Đế mới chính là người thắng lợi, quét ngang tất cả!
Nên Thủy Tổ chỉ còn biết thầm cầu nguyện trong lòng Thiên Đế vạn lần đừng thay đổi chủ ý, tốt nhất là giống như trong ‘quá khứ’ là bỏ qua cho hắn, để hắn sống sót được tới tiết điểm hiện tại, chuyển thế thành người trẻ tuổi đứng bên cạnh này...
Thiên Đế lẳng lặng nhìn Thủy Tổ và Đàm Bình, nhìn tới mức cả hai người chân đều run run, định khẩn cầu tha mạng, mới đạm mạc mở miệng:
“Chuyện Phong Thần, không nên để có gì thay đổi mới là tốt nhất.”
Tay phải của ông khẽ lóe sáng, Phong Thần bảng ở trong nhẫn trữ vật của Đàm Bình hiện ra trong bàn tay ông, im lặng phục tùng, tỏa ánh sáng ôn hòa.
Sau đó, Phong Thần bảng bay ra, rơi xuống hạ giới, lại treo trên đài núi Kỳ sơn.
............
Đỉnh Phù Tang cổ thụ, hai Bỉ Ngạn đánh cờ, một xanh một đen, ngoài sau đầu có viên quang trong vắt, mọi thứ khác đều giống như người thường.
Mạnh Kỳ tay kẹp quân cờ trắng, nhìn ván cờ: “Từ sau chuyện của Di Lặc, ‘Gối Hoàng Lương’ và Đàm Bình đã hoàn toàn bị lộ dưới mắt các Bỉ Ngạn đạo hữu. Lần này đưa hắn trở về thời Phong Thần, chính là muốn đả thảo kinh xà, xem xem là những đạo hữu nào muốn cướp Phong Thần bảng khỏi tay Kim Hoàng, và để làm gì.”
Phong Thần bảng không phải vật cấp Bỉ Ngạn, không phải quá khứ hiện tại tương lai duy nhất, ở tiết điểm hiện tại, nó đang ở trong tay Kim Hoàng, không có nghĩa là trong quá khứ cũng vậy. Nên nếu lịch sử của Phong Thần bảng xuất hiện biến đổi lớn, sẽ dẫn tới khả năng rất lớn là Kim Hoàng sẽ mất đi Phong Thần bảng, cho nên, bà ta nhất định sẽ tận lực để duy trì lịch sử.
Nếu ở tiết điểm hiện tại muốn ra tay cướp Phong Thần bảng, thì Bỉ Ngạn phải trực tiếp ra tay vì nó đang nằm trong tay Kim Hoàng, nhưng nếu muốn cướp lấy ở trong lịch sử quá khứ, thì có thể phái thủ hạ là các đại năng đại thần thông giả ra tay, như thế dù có thế nào cũng vẫn còn đường xoay sở, không đến mức gặp phải chuyện ngoài dự liệu khiến mình phải bị tổn thương hoặc yếu đi.
Thanh Đế thấy Mạnh Kỳ hạ cờ tấn công, cũng hạ một quân đánh trả: “Kim Hoàng đối phó mọi việc luôn rất thông minh, không cần chờ tới phép thử này của ngươi, bà ấy đã khiến Thân Công Báo đưa Phong Thần bảng ra ngoài, tạo ra thay đổi lớn trong lịch sử, khiến chư đạo hữu đều bị ngơ ngác, không hiểu ra sao, cũng không nhìn ra được biến hóa sau đó, trở nên nghi ngờ lẫn nhau, không dám tùy tiện nhúng tay vào nữa, nhờ vậy thuận lợi đưa vật đó tới tay Thiên Đế.”
Sau khi Ân Thương bị hủy diệt, tuy rằng Thiên Đình chúng thần vẫn lấy những người có tên trên Phong Thần bảng làm chủ thể, nhưng bảo vật này thủy chung vẫn không phải là thuộc về Thiên Đế, mà nằm ở gần kinh đô Chu triều. Đả Thần tiên thì do Khương Tử Nha và hậu duệ của y chấp chưởng, xem như là một chiêu để Nguyên Thủy Thiên Tôn và Đạo Đức Thiên Tôn kiềm chế Thiên Đế, nhưng mà lần này, Phong Thần bảng đã thật sự đi qua tay Thiên Đế, bị ông ta lưu lại lạc ấn, làm thay đổi lịch sử một cách vi diệu.
Mạnh Kỳ thưởng thức quân cờ trong tay, mỉm cười: “Thiên Đế ứng phó cũng rất là ra ngoài dự liệu, chỉ lưu lại chút lạc ấn rồi đem trả lại Phong Thần bảng, như vậy ngoài việc chứng minh là có lẽ có một sự ăn ý nào đó với Kim Hoàng, thì tạm thời đã khiến không ai nhìn trộm ra được biến hóa tương ứng của nó trong tương lai.”
Nếu không khiến các Bỉ Ngạn giả tiếp tục nghi hoặc, thì cho dù ban đầu không nhúng tay chuyện Phong Thần bảng, sau đó các Bỉ Ngạn giả cũng sẽ vẫn hồi tưởng thời gian quay trở lại.
Thanh Đế không đáp, chỉ nhìn bàn cờ.
“Kim Hoàng sao tự tin như vậy, không sợ Thiên Đế sẽ giữ lại Phong Thần bảng, khiến âm tào địa phủ của bà ấy mất đi chống đỡ hay sao?” Mạnh Kỳ không nhanh không chậm hỏi.
Thanh Đế thanh nhã cười: “Bà ta rất giỏi bày mưu đặt kế, còn có tướng đế quân hơn cả ta, lại có được di pháp và biết rất nhiều bí mật của Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn, nếu coi thường bà ta, coi chừng sẽ giống như A Di Đà Phật, Bồ Đề Cổ Phật, Ma Phật A Nan, bị ăn quả đắng.”
“Thiện.” Mạnh Kỳ đặt xuống một quân cờ, vỗ tay cười, “Lúc trước khi Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân Dương Tiễn đi Độ Thế bảo phiệt của Đạo Tôn mang đi thân thể nguyên bản của bần đạo, bần đạo còn tưởng bí mật này là do Nguyên Thủy lão sư di lưu lộ ra, nhưng sau đó Kim Hoàng lại thừa nhận rằng, sau khi tung tích của hai vị Thiên Tôn trở thành câu đố, thì những dấu vết chứng tỏ sự xuất hiện của họ đều là do bà ta làm giả ra hoặc sắm vai, nói cách khác, bà ta đã sớm biết được vị trí của Đạo Tôn Độ Thế bảo phiệt, có thể vào xem cả Đạo Tôn di phủ, nhưng lại vẫn ẩn nhẫn không làm gì, khiến ngay cả Ma Phật cũng phải tính sai.”
“Mà từ khi bần đạo lên bờ tới nay, tuy rằng bà ấy nhìn như không bị tí tổn thất gì cả, lại còn khiến việc làm giảm cầu không có thêm hi vọng tăng tiến, nhưng ở bề ngoài thì rõ ràng là đã bị ép tới mức phải vứt bỏ Chân Không gia hương bên trong Chân Thật giới, co đầu rút cổ chỉ còn hạn chế trong âm tào địa phủ, hôm nay còn chia sẻ Phong Thần bảng, quả thật là không ngừng nhường bước.”
“Nhưng càng làm như vậy, bần đạo lại càng cảnh giác với bà ta, lo bà ta đã nắm chắc phần thắng mà cứ cố tình tỏ ra yếu thế, để tới lúc quan trọng một phát giải quyết gọn ghẽ.”
Thanh Đế nhấc lên một quân cờ: “Phần thắng ở đâu?”
“Những thứ có thể giấu diếm được Bỉ Ngạn chúng ta không nhiều. Lúc bần đạo tránh thoát khổ hải, Kim Hoàng đã xuất ra không ít, hẳn là vẫn còn giấu vài thứ là bí mật liên quan tới Nguyên Thủy lão sư, Linh Bảo sư thúc, ví dụ như Đạo Quả pháp môn và tình trạng hiện giờ của họ. Biến số, thật là khó dò.” Mạnh Kỳ hạ một quân cờ, “Giống như hồi Phong Thần, bần đạo luôn nghĩ không ra vì sao A Di Đà Phật và Bồ Đề Cổ Phật lại phải đứng ở phe của Nguyên Thủy lão sư, Đạo Đức sư thúc, cùng đối phó Linh Bảo sư thúc lúc đó đã mất đi Yêu Hoàng, khiến cuộc đối chọi giữa các Bỉ Ngạn giả mất đi sự hồi hộp. Nếu nhìn từ góc độ Đại Đạo chi tranh, lẽ ra phải giúp thế lực nhỏ yếu nhất là Linh Bảo sư thúc, giữ chân Nguyên Thủy lão sư mới là lựa chọn đúng nhất chứ.”
“Hồi đó ta cũng không hiểu chuyện ấy.” Thanh Đế khẽ gật đầu.
Có những chuyện, không phải cứ hồi tưởng quá khứ là hiểu được, bởi vì có những giao dịch bí ẩn chỉ những Bỉ Ngạn giả có liên quan mới biết, nếu không có cơ hội sẽ không sao biết được.
“Đáng tiếc, chúng ta còn kém quá, nếu không đã có thể ‘Giúp’ Linh Bảo sư thúc, diễn lại Phong Thần, ném đá dò đường, làm ‘Thiên Cơ’ lộ ra.” Mạnh Kỳ mỉm cười nhìn Thanh Đế, lại hạ một quân cờ.
Hiện nay, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn đều chỉ còn lại lạc ấn, muốn diễn lại Phong Thần có thể bỏ qua vai trò của họ.
Thanh Đế bình tĩnh nhìn bàn cờ, đặt quân cờ trong tay xuống, giữ vững trận địa:
“Hi vọng có cơ hội này.”
/1400
|