Mặt trời sau cơn mưa hiện lên rực rỡ, nước suối chảy róc rách trong khe núi. Dưới chân núi, ngay đầu con đường trọng yếu lên núi xuất hiện một đám võ tăng mặc hoàng y, gần đó là mấy khách điếm đơn sơ, mấy khu chợ tạm vang lên từng tiếng ồn ã.
“Nơi này và sơn môn của các ngươi rất giống nhau,” Tề Chính Ngôn nhíu mày nhìn Mạnh Kỳ bảo.
Mạnh Kỳ chưa từng xuống núi nên cũng không rõ sơn môn nơi hắn tạm ở trông ra làm sao, chỉ biết lắc đầu. “Nửa đường đi ta bị hôn mê, sau đó được lão bộc mang lên núi nên chưa từng được thấy sơn môn.”
Lời Mạnh Kỳ nói ra có giả mà cũng có thật, nếu thân xác này không bị hôn mê thì hắn cũng không xuyên việt mà tỉnh dậy trong này được.
“Lúc ta theo trưởng bối tới Thiếu Lâm Tự lần trước cũng có để ý qua, địa hình so với nơi này có nhiều tương đồng.” Tề Chính Ngôn vừa nói vừa cảm thấy nghi hoặc trong lòng, nếu là hai thế giới khác nhau, sao hai nơi này lại giống nhau như vậy? Hơn nữa trong thực tại Thiếu Lâm Tự nằm ở Liên Đài Sơn, còn nơi này lại là Thiếu Hoa Sơn, căn bản không cùng một ngọn núi.
Mạnh Kỳ ngẫm nghĩ một chút rồi nói. “Đợi sau khi lên núi thì sẽ rõ ràng thôi. Tuy nhiên, nếu chỉ giống nhau về kiến trúc thì cũng chưa nói lên điều gì. Theo lời Lục Đạo Luân Hồi chi chủ thì Luân Hồi thế giới chẳng thiếu thứ gì, có trùng hợp cũng không có gì lạ, dù sao cũng đều là thiền lâm của Phật môn.
Tiểu Tử đi sau hai người uể oải nghe chuyện. Hướng Huy bị trúng một đao trên mặt, thân thể cũng bị vài vết thương nên nói chuyện khó khăn, mở miệng là đau nhức không còn mồm mép a dua nịnh nọt như trước, thi thoảng còn rên lên từng tiếng xuýt xoa.
Nghĩ một hồi mà không đoán được suy nghĩ trong đầu Tề Chính Ngôn, đi thêm một đoạn, cuối cùng Mạnh Kỳ cũng tới trước mặt đám tăng nhân, hắn cất giọng trầm ổn. “Các vị đại sư, chúng ta có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo với Phương Trượng.”
“Không biết là tin tức gì? Mấy hôm nay tình hình rất rối loạn, chúng ta không dám tự tiện để các người lên núi.” Đầu lĩnh đám tăng nhân chắp tay trước ngực, không kiêu ngạo cũng không tự ti mà bình thản hỏi thăm.
Mạnh Kỳ trịnh trọng. “Không biết đại sư có pháp danh là gì?”
“Bần tăng pháp danh Đức Quang. Xin hỏi vị sư đệ pháp danh là gì?” Tăng nhân đầu lĩnh mỉm cười.
Mạnh Kỳ chưa vội báo ra pháp danh, trả lời lấp lửng. “Đại tướng quân Đóa Nhi Sát phái xuất thủ hạ cùng đại quân tới đây định tiêu diệt quý phái, chúng ta được một vị nghĩa sĩ tương trợ do thám biết được việc này, lại lấy được danh sách nội gián đang ẩn náu trong quý phái. Tại hạ thân mang trọng trách không thể tùy tiện nói ra, kính xin sư huynh bẩm báo lại cho Phương Trượng đại sư được biết.”
Đức Quang nhíu mày. “Chân Định sư đệ, có phải các người chia người ra hai đường tới đây?”
“Đúng! A…, sư huynh, những người kia đã tới rồi sao?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, bọn họ có hai vị nữ thí chủ và hai nam thí chủ,” Đức Quang không giấu giếm kể, “việc này đã truyền ra ngoài rồi, các cư sĩ quanh đây đều tới tương trợ, bọn họ đang tạm trú trong khách điếm đằng kia.”
Mạnh Kỳ mỉm cười gật đầu, tâm tình liền trở nên thoải mái dễ chịu. Trương Viễn Sơn và Giang Chỉ Vi bình an tới đây là tốt rồi. Mấy người bọn họ đều là đệ tử của danh môn chính phái, nếu bọn họ bị hại mà mất mạng trong thế giới này, ngày sau chưa chắc hắn đã gặp được nhưng đệ tử khác quang minh chính đại như bọn họ. Hơn nữa, sau một thời gian cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn hiểm nguy, Mạnh Kỳ đã coi mấy người họ như bằng hữu, giao tình không cạn.
Đức Quang chắp tay trước ngực, tuyên một tiếng Phật hiệu. “A di đà Phật! đây chính là thời điểm sinh tử tồn vong của bản phái, chúng ta không dám lơ là, dễ dàng cho người lạ lên núi, sơ sẽ có gian tế trà trộn. Tạm thời các ngươi cứ vào khách điếm ở tạm, chờ ta xin chỉ thị của Phương Trương rồi sẽ mời các ngươi lên.”
Thấy hắn trả lời thẳng thắn, thành khẩn, Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn cũng không phản đối, hoàn lễ rồi đi về phía khách điếm. Nơi này có cả tăng nhân Thiếu Lâm, khách nhân cùng nông dân từ các vùng phụ cận cũng tới.
“Giang cô nương cùng Trương sư huynh đã tới, tầm quan trọng của chúng ta cũng theo đó mà giảm xuống rất nhiều, chả trách bọn họ không hề coi trọng chúng ta.” Mạnh Kỳ vừa đi vừa phàn nàn.
Tề Chính Ngôn không tiếp lời, ngẩng đầu nhìn trời. “Thời gian chỉ còn nửa ngày, hy vọng chúng ta sẽ kịp nhập tự.”
“Hy vọng đừng có phát sinh chuyện gì không hay nữa.” Mạnh Kỳ cũng ngập ngừng nói.
“Ha ha, mấy vị cũng tới để trợ giúp Thiếu Lâm phải không?” Từ trong khách điếm đi ra một vị đại hán, bộ dạng hào phóng, vui vẻ hồ hởi tiến về phía mấy người Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ cũng mỉm cười đáp lại. “Đúng vậy.”
“Chúng ta cũng vậy. Mấy hôm trước nghe nói có Man tộc hung ác muốn bao vây tiêu diệt Thiếu Lâm, chúng ta cùng các nghĩa sĩ vội chạy tới tiếp ứng.” Đại hán nói rồi chỉ vào chính mình. “Ta là Hà Lạc - Ngụy Vô Kỳ. Không biết danh tính các vị là gì?”
Vừa hỏi, Ngụy Vô Kỳ vừa sửa lại eo lưng, bộ dáng như chuẩn bị đón nhận sự ngạc nhiên lớn từ đám người Mạnh Kỳ, đủ thấy danh khí của hắn ở nơi này không nhỏ.
Mạnh Kỳ chỉ khẽ nhếch miệng, thầm nghĩ. “Ta làm sao mà biết ngươi là ai, không cần phải làm bộ dáng làm như mình rất nổi danh vậy chứ!”
Trừ Đóa Nhi Sát ra, Mạnh Kỳ quả thực không biết một ai, vì vậy vờ như không để ý thái độ của Ngụy Vô Kỳ, hướng sang mấy người xung quanh giới thiệu một lượt.
Ngụy Vô Kỳ cảm thấy có chút xấu hổ nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần rồi cười ha hả. “Các vị bằng hữu, nhìn các vị như mới vừa trải qua một trận huyết chiến trước khi tới đây có phải không? Vị cô nương này…, nhìn không giống như người có biết võ nghệ.”
Trước nghi ngờ của Ngụy Vô Kỳ, Mạnh Kỳ cũng không lấy làm ngạc nhiên. Nếu là hắn, chỉ cần nhìn qua cũng sẽ đoán như vậy. Trầm ngâm một chút, hắn gật nhẹ. “Trên đường tới đây chúng ta gặp phải một nhóm cao thủ của Man tộc, vất vả lắm mới thoát khỏi vòng vây.”
Nói xong liền chỉ vào Tiểu Tử. “Vị này là hôn thê của Tề sư huynh, dù sức người trói gà không chặt nhưng đã cùng chúng ta trải qua hoạn nạn, bỏ qua yên ấm cùng gia đình mà tự nguyện theo chúng ta tới đây, đồng sinh cộng tử với Tề sư huynh.”
Thanh kiếm trong tay Tề Chính Ngôn đột nhiên rơi xuống đất, sau đó hắn ngước sang nhìn Mạnh Kỳ bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, có cả tức giận và khiển trách, còn Tiểu Tử cô nương không rõ tình huống thế nào chỉ giữ nguyên vẻ mặt ngây thơ không biểu hiện gì.
Mạnh Kỳ giang hai tay đầy vẻ bất lực, “chả lẽ ta lại nói là hôn thê của ta hay sao?”
Ngụy Vô Kỳ gật đầu. “Tề huynh đệ có một vị hôn thê như thế thật khiến cho ta ái mộ. Ta cùng các vị mới quen mà như đã thân từ lâu, không bằng để tại hạ đứng ra mời mọi người một bữa tẩy trần?”
“Đại hiệp trên giang hồ đều hào sảng như thế này sao?” Mạnh Kỳ thầm nghĩ, “chỗ này đã ngay sát Thiếu Lâm, chắc sẽ không có nguy hiểm gì”, sau đó chắp tay hơi cúi người đáp. “Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh rồi.”
“Ha ha, Chân Định sư đệ thật là người hào sảng.” Ngụy Vô Kỳ cười vang.
Trên đường đi vào khách điếm, Mạnh Kỳ tranh thủ hỏi thăm tin tức về bọn người Trương Viễn Sơn và Giang Chỉ Vi từ Ngụy Vô Kỳ.
“Tin tức vừa truyền ra khiến toàn bộ võ lâm sôi trào. Các vị đại hiệp đức cao vọng trọng đều đưa ra lời hiệu triệu, không ít bằng hữu đều chạy tới Thiếu Lâm để tương trợ, còn có thiếu trưởng môn của Lạc Hà Môn – Lâm Biệt Tuyết,…” Ngụy Vô Kỳ hưng phấn kể lại, tựa như đại quân của Đóa Nhi Sát sắp bị tiêu diệt tới nơi.
Mạnh Kỳ cũng thuận miệng cười theo. “Trong đám đại hiệp đức cao vọng trọng này chắc không thiếu ngươi chứ?”
Ngụy Vô Kỳ không giấu vẻ khoe khoang, cười đáp. “Không dám, không dám, chỉ sợ đã phụ sụ ủy thác của các bậc tiền bối. Ta học võ 30 năm qua, khó khăn lắm mới đạt tới da lông bên ngoài của Tiên Thiên cảnh giới, so với thiếu chưởng môn của Thiếu Lâm chưa tới ba mươi tuổi đã đột phá đến Tiên Thiên thì thật không thể so sánh a!”
Tiên Thiên? Mạnh Kỳ liếc nhìn Tề Chính Ngôn, cảnh giới phân chia võ công trong thế giới này khác với thế giới thực sao?
“Bất quá lần này…”, Ngụy Vô Kỳ bỗng trở nên mơ màng như có điều gì khó tin.
Mạnh Kỳ nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, bước lên trước mấy bước tiến vào cửa trước của khách điếm. Trong khách điếm lỗ nhố người vừa ngồi vừa đứng.
“Vì sao lại náo nhiệt như vậy?” Ngụy Vô Kỳ kéo một thiếu nữ còn trẻ lại nghi hoặc hỏi.
Hiệp nữ chỉ vào một nơi, đầy kính trọng. “Trương công tử ra rồi, đang cùng Lâm thiếu trưởng môn uống rượu bàn chuyện đó.”
“Trương công tử?” Mạnh Kỳ ngẩn người, nhìn theo hướng chỉ của thiếu nữ. Trong góc có đặt một cái bàn vuông, hai vị nam tử có bộ dáng nho nhã tươi cười đang ngồi. Một vị mặc đạo bào Chân Võ, mũi cao, khuôn mặt anh tuấn, thần thái trầm ổn, chính là Trương Viễn Sơn. Xung quanh hai người, đám khách nhân và mấy người phục vụ đều tỏ ra nhẹ nhàng yên lặng khác thường.
“Trương công tử?” Mạnh Kỳ đầy nghi hoặc nhắc lại lời Ngụy Vô Kỵ.
Ngụy Vô Kỳ quay nhìn Mạnh Kỳ, nhẹ gật đầu. “Trương công tử là cao nhân ẩn sĩ trên giang hồ, lần này là lần đầu tiên xuất đầu lộ diện đó, các ngươi không biết cũng là bình thường.”
“Vậy sao?!” Mạnh Kỳ giả bộ ngạc nhiên làm ra thái độ hiếu kỳ hỏi.
“Trương công tử can đảm nghĩa hiệp không giống với đám trần tục thường tình chúng ta. Chưa đầy hai mươi tuổi đã đạt đến Tiên Thiên, hơn nữa vì sự tình của Thiếu Lâm mà không quản ngại sương gió, xông qua trùng điệp ám sát chạy tới đây báo tin.”
“Ở thế giới này, Tiên Thiên là tên gọi thay cho cảnh giới Khai Khiếu sao?” Mạnh Kỳ gật đầu, nghi hoặc trong lòng. Theo lời Giang Chỉ Vi thì sau khi đạt tới Súc Khí đại thành là có tu luyện nội cảnh khai sinh ra Thần Khiếu.
“Trong đám người truy sát có cả Quan Hạo Nhiên của Trấn Hà Lạc, hắn gia nhập Tiên Thiên đã hai mươi năm, là cao thủ tuyệt đỉnh trong giang hồ. Đáng tiếc, hắn già đầu mà còn hồ đồ, trở thành tay sai cho Man tộc, cuối cùng lại bị Trương công tử giết chết.”
Vị nữ hiệp bên cạnh gật đầu trang trọng, hai má chợt ửng hồng. “Việc đó xảy ra ngay đầu trấn, giang hồ đồng đạo mắt thấy tai nghe không ít, mọi người đều kinh ngạc trước thực lực của Trương công tử. Uy danh của Trương công tử đã vang khắp Hà Lạc.”
“Quan Hạo Nhiên tuy già nhưng cũng là cao thủ Tiên Thiên vang danh một đời, đủ thấy thực lực Trương công tử càng không tầm thường. Đáng sợ hơn là công tử mới chỉ mười chín tuổi, công tử khiến ta thấy mình đã sống nửa đời không bằng chó lợn.” Ngụy Vô Kỳ tự giễu chính mình, bộ dáng uể oải.
“Đúng vậy, ta thấy chỉ có thiếu trưởng môn của Thiếu Lâm may ra mới so sánh được với Trương công tử. Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, bọn họ quả thực không giống người thường.” Một hán tử vừa đi qua cũng thốt lên cảm khái.
Ngụy Vô Kỳ giơ tay vê cằm, thu liễm cảm xúc rồi ra vẻ sợ hãi. “Chúng ta ra chỗ khác thôi, kẻo quấy rầy tới Trương công tử và Lâm thiếu trưởng môn. Ngươi…”
Lời còn chưa nói dứt, Ngụy Vô Kỳ sững sờ khi thấy tiểu hòa thượng đứng cạnh mình ngang nhiên đi tới chỗ Trương công tử, gọi thế nào cũng không quay lại.
“Hắn lỗ mãng quá rồi! Muốn tiến tới làm quen như thế rất dễ gây ra ác cảm…”
Tại chiếc bàn hai người đang ngồi, Lâm Biệt Tuyết nâng chén rượu lên nhấp môi rồi tấm tắc. “Rượu Lạc Hà cất đã ba mươi năm, hương vị thật đặc biệt!”
Trương Viễn Sơn cũng nhấp một ngụm, đáp lễ.” Quả thực bất phàm!”
“Đúng rồi, thời gian chúng ta có thể thành thơi bàn luận thế này đã không còn nhiều nữa rồi. Hiện giờ thiên hạ phân loạn, Thiếu Lâm cũng không tránh khỏi một cuộc khói lửa phân tranh, chẳng biết tới ngày nào mới có thể thực sự an hưởng thái bình.” Lâm Biệt Tuyết thở dài.
Trương Viễn Sơn mỉm cười. “Đạo của thiên hạ là thịnh cực tất suy. Man tộc tuy mạnh cuối cùng cũng sẽ có ngày lụn bại, chi bằng chúng ta giữ lại cái thân hữu dụng này, ngày sau sẽ xây dựng lại.”
Lâm Biệt Tuyết sửng sốt một lúc rồi cười lớn. “Không hổ là cao nhân lánh đời của Đạo môn a…”
Đột nhiên, nụ cười trên mặt hắn biến mất, không giận mà uy khi thấy một tiểu hòa thượng ngang nhiên đi tới chỗ hai người bọn họ. Tiểu hòa thượng tự nhiên ngồi xuống, không khách khí nhìn Trương Viễn Sơn, cầm ly rót đầy rượu rồi tùy ý nói. “Ly đầu tiên để xin tỏ lòng kính trọng!”
Trương Viễn Sơn mỉm cười, không ngăn cản mà cầm lấy một chiếc ly khác rồi rót đầy trà.
“Cái gì?” Thấy biểu hiện của Trương Viễn Sơn, Ngụy Vô Kỳ cùng nữ hiệp bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, há miệng không thốt lên lời. Nhìn thái độ của tiểu hòa thượng giống như là người quen cũ của Trương công tử vậy, hay hắn cũng là cao nhân lánh đời của môn phái nào đó?
Lâm Biệt Tuyết ngồi bên cạnh giật mình, rồi rất nhanh làm ra bộ dáng vui vẻ, cầm lấy chén rượu cụng ly với Mạnh Kỳ. Đám nhân sĩ giang hồ xung quanh càng là không hiểu chuyện gì, chỉ nhao nhao suy đoán.
“Khục…khục…”, Mạnh Kỳ ho khan mấy tiếng, cảm thấy trong ruột bừng bừng như có lửa đốt. Nhìn sang ly trà bên cạnh, hắn không khách sáo bưng lên uống cạn.
“Chân Định sư đệ, không nói tới giới luật thì lần đầu tiên uống rượu cũng không nên gấp gáp như vậy chứ?” Trương Viễn Sơn ôn hòa nói.
Mạnh Kỳ ngừng ho khan, mỉm cười vuốt ve chén rượu. “Không biết được cảm giác uống rượu mạnh như thế nào thì tiểu tăng sao biết được giá trị đích thực của giới luật chứ!”
“Phải rồi, không phá thì xây mới thế nào chứ.” Trương Viễn Sơn phụ họa.
“Giang cô nương đâu rồi?” Mạnh Kỳ lấy lại thái độ nghiêm túc hỏi Trương Viễn Sơn.
“Trương Viễn Sơn cười bất đắc dĩ. “Giang sư muội không chịu được mấy màn xã giao này đã lên lầu nghỉ ngơi rồi.”
“Vị này chính là…?” Lâm Biệt Tuyết không kìm được buột miệng hỏi.
“Nơi này và sơn môn của các ngươi rất giống nhau,” Tề Chính Ngôn nhíu mày nhìn Mạnh Kỳ bảo.
Mạnh Kỳ chưa từng xuống núi nên cũng không rõ sơn môn nơi hắn tạm ở trông ra làm sao, chỉ biết lắc đầu. “Nửa đường đi ta bị hôn mê, sau đó được lão bộc mang lên núi nên chưa từng được thấy sơn môn.”
Lời Mạnh Kỳ nói ra có giả mà cũng có thật, nếu thân xác này không bị hôn mê thì hắn cũng không xuyên việt mà tỉnh dậy trong này được.
“Lúc ta theo trưởng bối tới Thiếu Lâm Tự lần trước cũng có để ý qua, địa hình so với nơi này có nhiều tương đồng.” Tề Chính Ngôn vừa nói vừa cảm thấy nghi hoặc trong lòng, nếu là hai thế giới khác nhau, sao hai nơi này lại giống nhau như vậy? Hơn nữa trong thực tại Thiếu Lâm Tự nằm ở Liên Đài Sơn, còn nơi này lại là Thiếu Hoa Sơn, căn bản không cùng một ngọn núi.
Mạnh Kỳ ngẫm nghĩ một chút rồi nói. “Đợi sau khi lên núi thì sẽ rõ ràng thôi. Tuy nhiên, nếu chỉ giống nhau về kiến trúc thì cũng chưa nói lên điều gì. Theo lời Lục Đạo Luân Hồi chi chủ thì Luân Hồi thế giới chẳng thiếu thứ gì, có trùng hợp cũng không có gì lạ, dù sao cũng đều là thiền lâm của Phật môn.
Tiểu Tử đi sau hai người uể oải nghe chuyện. Hướng Huy bị trúng một đao trên mặt, thân thể cũng bị vài vết thương nên nói chuyện khó khăn, mở miệng là đau nhức không còn mồm mép a dua nịnh nọt như trước, thi thoảng còn rên lên từng tiếng xuýt xoa.
Nghĩ một hồi mà không đoán được suy nghĩ trong đầu Tề Chính Ngôn, đi thêm một đoạn, cuối cùng Mạnh Kỳ cũng tới trước mặt đám tăng nhân, hắn cất giọng trầm ổn. “Các vị đại sư, chúng ta có chuyện trọng yếu muốn bẩm báo với Phương Trượng.”
“Không biết là tin tức gì? Mấy hôm nay tình hình rất rối loạn, chúng ta không dám tự tiện để các người lên núi.” Đầu lĩnh đám tăng nhân chắp tay trước ngực, không kiêu ngạo cũng không tự ti mà bình thản hỏi thăm.
Mạnh Kỳ trịnh trọng. “Không biết đại sư có pháp danh là gì?”
“Bần tăng pháp danh Đức Quang. Xin hỏi vị sư đệ pháp danh là gì?” Tăng nhân đầu lĩnh mỉm cười.
Mạnh Kỳ chưa vội báo ra pháp danh, trả lời lấp lửng. “Đại tướng quân Đóa Nhi Sát phái xuất thủ hạ cùng đại quân tới đây định tiêu diệt quý phái, chúng ta được một vị nghĩa sĩ tương trợ do thám biết được việc này, lại lấy được danh sách nội gián đang ẩn náu trong quý phái. Tại hạ thân mang trọng trách không thể tùy tiện nói ra, kính xin sư huynh bẩm báo lại cho Phương Trượng đại sư được biết.”
Đức Quang nhíu mày. “Chân Định sư đệ, có phải các người chia người ra hai đường tới đây?”
“Đúng! A…, sư huynh, những người kia đã tới rồi sao?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, bọn họ có hai vị nữ thí chủ và hai nam thí chủ,” Đức Quang không giấu giếm kể, “việc này đã truyền ra ngoài rồi, các cư sĩ quanh đây đều tới tương trợ, bọn họ đang tạm trú trong khách điếm đằng kia.”
Mạnh Kỳ mỉm cười gật đầu, tâm tình liền trở nên thoải mái dễ chịu. Trương Viễn Sơn và Giang Chỉ Vi bình an tới đây là tốt rồi. Mấy người bọn họ đều là đệ tử của danh môn chính phái, nếu bọn họ bị hại mà mất mạng trong thế giới này, ngày sau chưa chắc hắn đã gặp được nhưng đệ tử khác quang minh chính đại như bọn họ. Hơn nữa, sau một thời gian cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn hiểm nguy, Mạnh Kỳ đã coi mấy người họ như bằng hữu, giao tình không cạn.
Đức Quang chắp tay trước ngực, tuyên một tiếng Phật hiệu. “A di đà Phật! đây chính là thời điểm sinh tử tồn vong của bản phái, chúng ta không dám lơ là, dễ dàng cho người lạ lên núi, sơ sẽ có gian tế trà trộn. Tạm thời các ngươi cứ vào khách điếm ở tạm, chờ ta xin chỉ thị của Phương Trương rồi sẽ mời các ngươi lên.”
Thấy hắn trả lời thẳng thắn, thành khẩn, Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn cũng không phản đối, hoàn lễ rồi đi về phía khách điếm. Nơi này có cả tăng nhân Thiếu Lâm, khách nhân cùng nông dân từ các vùng phụ cận cũng tới.
“Giang cô nương cùng Trương sư huynh đã tới, tầm quan trọng của chúng ta cũng theo đó mà giảm xuống rất nhiều, chả trách bọn họ không hề coi trọng chúng ta.” Mạnh Kỳ vừa đi vừa phàn nàn.
Tề Chính Ngôn không tiếp lời, ngẩng đầu nhìn trời. “Thời gian chỉ còn nửa ngày, hy vọng chúng ta sẽ kịp nhập tự.”
“Hy vọng đừng có phát sinh chuyện gì không hay nữa.” Mạnh Kỳ cũng ngập ngừng nói.
“Ha ha, mấy vị cũng tới để trợ giúp Thiếu Lâm phải không?” Từ trong khách điếm đi ra một vị đại hán, bộ dạng hào phóng, vui vẻ hồ hởi tiến về phía mấy người Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ cũng mỉm cười đáp lại. “Đúng vậy.”
“Chúng ta cũng vậy. Mấy hôm trước nghe nói có Man tộc hung ác muốn bao vây tiêu diệt Thiếu Lâm, chúng ta cùng các nghĩa sĩ vội chạy tới tiếp ứng.” Đại hán nói rồi chỉ vào chính mình. “Ta là Hà Lạc - Ngụy Vô Kỳ. Không biết danh tính các vị là gì?”
Vừa hỏi, Ngụy Vô Kỳ vừa sửa lại eo lưng, bộ dáng như chuẩn bị đón nhận sự ngạc nhiên lớn từ đám người Mạnh Kỳ, đủ thấy danh khí của hắn ở nơi này không nhỏ.
Mạnh Kỳ chỉ khẽ nhếch miệng, thầm nghĩ. “Ta làm sao mà biết ngươi là ai, không cần phải làm bộ dáng làm như mình rất nổi danh vậy chứ!”
Trừ Đóa Nhi Sát ra, Mạnh Kỳ quả thực không biết một ai, vì vậy vờ như không để ý thái độ của Ngụy Vô Kỳ, hướng sang mấy người xung quanh giới thiệu một lượt.
Ngụy Vô Kỳ cảm thấy có chút xấu hổ nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần rồi cười ha hả. “Các vị bằng hữu, nhìn các vị như mới vừa trải qua một trận huyết chiến trước khi tới đây có phải không? Vị cô nương này…, nhìn không giống như người có biết võ nghệ.”
Trước nghi ngờ của Ngụy Vô Kỳ, Mạnh Kỳ cũng không lấy làm ngạc nhiên. Nếu là hắn, chỉ cần nhìn qua cũng sẽ đoán như vậy. Trầm ngâm một chút, hắn gật nhẹ. “Trên đường tới đây chúng ta gặp phải một nhóm cao thủ của Man tộc, vất vả lắm mới thoát khỏi vòng vây.”
Nói xong liền chỉ vào Tiểu Tử. “Vị này là hôn thê của Tề sư huynh, dù sức người trói gà không chặt nhưng đã cùng chúng ta trải qua hoạn nạn, bỏ qua yên ấm cùng gia đình mà tự nguyện theo chúng ta tới đây, đồng sinh cộng tử với Tề sư huynh.”
Thanh kiếm trong tay Tề Chính Ngôn đột nhiên rơi xuống đất, sau đó hắn ngước sang nhìn Mạnh Kỳ bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, có cả tức giận và khiển trách, còn Tiểu Tử cô nương không rõ tình huống thế nào chỉ giữ nguyên vẻ mặt ngây thơ không biểu hiện gì.
Mạnh Kỳ giang hai tay đầy vẻ bất lực, “chả lẽ ta lại nói là hôn thê của ta hay sao?”
Ngụy Vô Kỳ gật đầu. “Tề huynh đệ có một vị hôn thê như thế thật khiến cho ta ái mộ. Ta cùng các vị mới quen mà như đã thân từ lâu, không bằng để tại hạ đứng ra mời mọi người một bữa tẩy trần?”
“Đại hiệp trên giang hồ đều hào sảng như thế này sao?” Mạnh Kỳ thầm nghĩ, “chỗ này đã ngay sát Thiếu Lâm, chắc sẽ không có nguy hiểm gì”, sau đó chắp tay hơi cúi người đáp. “Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh rồi.”
“Ha ha, Chân Định sư đệ thật là người hào sảng.” Ngụy Vô Kỳ cười vang.
Trên đường đi vào khách điếm, Mạnh Kỳ tranh thủ hỏi thăm tin tức về bọn người Trương Viễn Sơn và Giang Chỉ Vi từ Ngụy Vô Kỳ.
“Tin tức vừa truyền ra khiến toàn bộ võ lâm sôi trào. Các vị đại hiệp đức cao vọng trọng đều đưa ra lời hiệu triệu, không ít bằng hữu đều chạy tới Thiếu Lâm để tương trợ, còn có thiếu trưởng môn của Lạc Hà Môn – Lâm Biệt Tuyết,…” Ngụy Vô Kỳ hưng phấn kể lại, tựa như đại quân của Đóa Nhi Sát sắp bị tiêu diệt tới nơi.
Mạnh Kỳ cũng thuận miệng cười theo. “Trong đám đại hiệp đức cao vọng trọng này chắc không thiếu ngươi chứ?”
Ngụy Vô Kỳ không giấu vẻ khoe khoang, cười đáp. “Không dám, không dám, chỉ sợ đã phụ sụ ủy thác của các bậc tiền bối. Ta học võ 30 năm qua, khó khăn lắm mới đạt tới da lông bên ngoài của Tiên Thiên cảnh giới, so với thiếu chưởng môn của Thiếu Lâm chưa tới ba mươi tuổi đã đột phá đến Tiên Thiên thì thật không thể so sánh a!”
Tiên Thiên? Mạnh Kỳ liếc nhìn Tề Chính Ngôn, cảnh giới phân chia võ công trong thế giới này khác với thế giới thực sao?
“Bất quá lần này…”, Ngụy Vô Kỳ bỗng trở nên mơ màng như có điều gì khó tin.
Mạnh Kỳ nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, bước lên trước mấy bước tiến vào cửa trước của khách điếm. Trong khách điếm lỗ nhố người vừa ngồi vừa đứng.
“Vì sao lại náo nhiệt như vậy?” Ngụy Vô Kỳ kéo một thiếu nữ còn trẻ lại nghi hoặc hỏi.
Hiệp nữ chỉ vào một nơi, đầy kính trọng. “Trương công tử ra rồi, đang cùng Lâm thiếu trưởng môn uống rượu bàn chuyện đó.”
“Trương công tử?” Mạnh Kỳ ngẩn người, nhìn theo hướng chỉ của thiếu nữ. Trong góc có đặt một cái bàn vuông, hai vị nam tử có bộ dáng nho nhã tươi cười đang ngồi. Một vị mặc đạo bào Chân Võ, mũi cao, khuôn mặt anh tuấn, thần thái trầm ổn, chính là Trương Viễn Sơn. Xung quanh hai người, đám khách nhân và mấy người phục vụ đều tỏ ra nhẹ nhàng yên lặng khác thường.
“Trương công tử?” Mạnh Kỳ đầy nghi hoặc nhắc lại lời Ngụy Vô Kỵ.
Ngụy Vô Kỳ quay nhìn Mạnh Kỳ, nhẹ gật đầu. “Trương công tử là cao nhân ẩn sĩ trên giang hồ, lần này là lần đầu tiên xuất đầu lộ diện đó, các ngươi không biết cũng là bình thường.”
“Vậy sao?!” Mạnh Kỳ giả bộ ngạc nhiên làm ra thái độ hiếu kỳ hỏi.
“Trương công tử can đảm nghĩa hiệp không giống với đám trần tục thường tình chúng ta. Chưa đầy hai mươi tuổi đã đạt đến Tiên Thiên, hơn nữa vì sự tình của Thiếu Lâm mà không quản ngại sương gió, xông qua trùng điệp ám sát chạy tới đây báo tin.”
“Ở thế giới này, Tiên Thiên là tên gọi thay cho cảnh giới Khai Khiếu sao?” Mạnh Kỳ gật đầu, nghi hoặc trong lòng. Theo lời Giang Chỉ Vi thì sau khi đạt tới Súc Khí đại thành là có tu luyện nội cảnh khai sinh ra Thần Khiếu.
“Trong đám người truy sát có cả Quan Hạo Nhiên của Trấn Hà Lạc, hắn gia nhập Tiên Thiên đã hai mươi năm, là cao thủ tuyệt đỉnh trong giang hồ. Đáng tiếc, hắn già đầu mà còn hồ đồ, trở thành tay sai cho Man tộc, cuối cùng lại bị Trương công tử giết chết.”
Vị nữ hiệp bên cạnh gật đầu trang trọng, hai má chợt ửng hồng. “Việc đó xảy ra ngay đầu trấn, giang hồ đồng đạo mắt thấy tai nghe không ít, mọi người đều kinh ngạc trước thực lực của Trương công tử. Uy danh của Trương công tử đã vang khắp Hà Lạc.”
“Quan Hạo Nhiên tuy già nhưng cũng là cao thủ Tiên Thiên vang danh một đời, đủ thấy thực lực Trương công tử càng không tầm thường. Đáng sợ hơn là công tử mới chỉ mười chín tuổi, công tử khiến ta thấy mình đã sống nửa đời không bằng chó lợn.” Ngụy Vô Kỳ tự giễu chính mình, bộ dáng uể oải.
“Đúng vậy, ta thấy chỉ có thiếu trưởng môn của Thiếu Lâm may ra mới so sánh được với Trương công tử. Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, bọn họ quả thực không giống người thường.” Một hán tử vừa đi qua cũng thốt lên cảm khái.
Ngụy Vô Kỳ giơ tay vê cằm, thu liễm cảm xúc rồi ra vẻ sợ hãi. “Chúng ta ra chỗ khác thôi, kẻo quấy rầy tới Trương công tử và Lâm thiếu trưởng môn. Ngươi…”
Lời còn chưa nói dứt, Ngụy Vô Kỳ sững sờ khi thấy tiểu hòa thượng đứng cạnh mình ngang nhiên đi tới chỗ Trương công tử, gọi thế nào cũng không quay lại.
“Hắn lỗ mãng quá rồi! Muốn tiến tới làm quen như thế rất dễ gây ra ác cảm…”
Tại chiếc bàn hai người đang ngồi, Lâm Biệt Tuyết nâng chén rượu lên nhấp môi rồi tấm tắc. “Rượu Lạc Hà cất đã ba mươi năm, hương vị thật đặc biệt!”
Trương Viễn Sơn cũng nhấp một ngụm, đáp lễ.” Quả thực bất phàm!”
“Đúng rồi, thời gian chúng ta có thể thành thơi bàn luận thế này đã không còn nhiều nữa rồi. Hiện giờ thiên hạ phân loạn, Thiếu Lâm cũng không tránh khỏi một cuộc khói lửa phân tranh, chẳng biết tới ngày nào mới có thể thực sự an hưởng thái bình.” Lâm Biệt Tuyết thở dài.
Trương Viễn Sơn mỉm cười. “Đạo của thiên hạ là thịnh cực tất suy. Man tộc tuy mạnh cuối cùng cũng sẽ có ngày lụn bại, chi bằng chúng ta giữ lại cái thân hữu dụng này, ngày sau sẽ xây dựng lại.”
Lâm Biệt Tuyết sửng sốt một lúc rồi cười lớn. “Không hổ là cao nhân lánh đời của Đạo môn a…”
Đột nhiên, nụ cười trên mặt hắn biến mất, không giận mà uy khi thấy một tiểu hòa thượng ngang nhiên đi tới chỗ hai người bọn họ. Tiểu hòa thượng tự nhiên ngồi xuống, không khách khí nhìn Trương Viễn Sơn, cầm ly rót đầy rượu rồi tùy ý nói. “Ly đầu tiên để xin tỏ lòng kính trọng!”
Trương Viễn Sơn mỉm cười, không ngăn cản mà cầm lấy một chiếc ly khác rồi rót đầy trà.
“Cái gì?” Thấy biểu hiện của Trương Viễn Sơn, Ngụy Vô Kỳ cùng nữ hiệp bên cạnh vô cùng ngạc nhiên, há miệng không thốt lên lời. Nhìn thái độ của tiểu hòa thượng giống như là người quen cũ của Trương công tử vậy, hay hắn cũng là cao nhân lánh đời của môn phái nào đó?
Lâm Biệt Tuyết ngồi bên cạnh giật mình, rồi rất nhanh làm ra bộ dáng vui vẻ, cầm lấy chén rượu cụng ly với Mạnh Kỳ. Đám nhân sĩ giang hồ xung quanh càng là không hiểu chuyện gì, chỉ nhao nhao suy đoán.
“Khục…khục…”, Mạnh Kỳ ho khan mấy tiếng, cảm thấy trong ruột bừng bừng như có lửa đốt. Nhìn sang ly trà bên cạnh, hắn không khách sáo bưng lên uống cạn.
“Chân Định sư đệ, không nói tới giới luật thì lần đầu tiên uống rượu cũng không nên gấp gáp như vậy chứ?” Trương Viễn Sơn ôn hòa nói.
Mạnh Kỳ ngừng ho khan, mỉm cười vuốt ve chén rượu. “Không biết được cảm giác uống rượu mạnh như thế nào thì tiểu tăng sao biết được giá trị đích thực của giới luật chứ!”
“Phải rồi, không phá thì xây mới thế nào chứ.” Trương Viễn Sơn phụ họa.
“Giang cô nương đâu rồi?” Mạnh Kỳ lấy lại thái độ nghiêm túc hỏi Trương Viễn Sơn.
“Trương Viễn Sơn cười bất đắc dĩ. “Giang sư muội không chịu được mấy màn xã giao này đã lên lầu nghỉ ngơi rồi.”
“Vị này chính là…?” Lâm Biệt Tuyết không kìm được buột miệng hỏi.
/1400
|