Bách Biến Thư Sinh – Quảng Thừa Vọng nổi tiếng với tài dịch dung cải trang và khinh công thượng thừa, chỉ trong một cái hô hấp hắn có thể di chuyển trong không gian nhỏ hẹp, giờ này đang tìm cách thoát khỏi kiếm quang nhắm vào mi tâm, nhưng hắn hoảng sợ phát hiện dù có làm gì thì đối phương đều đoán trước được. Hàn ý lạnh thấu xương càng ngày càng đậm.
Từ đâu lại xuất hiện một kiếm khách lợi hại thế này? Sau khi về tới khách sạn, hắn tìm cách nghe ngóng tình hình từ Quan Hạo Nhiên nên biết rõ võ công của Trương Viễn Sơn xuất thần nhập hóa, đã sớm đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, thực lực hơn hắn một bậc cho nên sau khi đánh lén Tâm Tịch đại sư là chọn hướng không có Trương Viễn Sơn đứng để thoát thân. Hắn không ngờ thiếu nữ bình thường vẫn tươi cười xinh đẹp ấy ( ý chỉ Giang Chỉ Vi) lại là một kiếm khách đáng sợ như thế.
Thực lực của người này tuyệt đối có thể sánh với Trương Viễn Sơn vốn đang được mọi người rất kính ngưỡng!
Trong lòng vô cùng hối hận, Quảng Thừa Vọng biết không thể kéo dài thời gian thêm nữa, chưa nói hắn có thể tránh thoát một kiếm này hay không, chỉ cần tới lúc các trưởng lão của Thiếu Lâm tìm đến thì hắn chắc chắn không còn cơ hội để thoát thân nữa. Cắn chặt răng, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, đang chạy thẳng thì hắn đột nhiên đổi hướng, quay ngược lại lao về phía Mạnh Kỳ cùng Tề Chính Ngôn đang đứng, muốn nhờ người khác thế thân nhằm thoát khỏi một kiếm này của Giang Chỉ Vi.
Mạnh Kỳ nhìn thấy thân pháp vô cùng linh động của Quảng Thừa Vọng thì trong lòng chợt dấy lên một cảm giác khó tả, đồng thời nghĩ ngay tới Thần Hành Bát Bộ, vừa như tìm ra điều gì đó, lại như còn rất mơ hồ.
Quảng Thừa Vọng đạp mạnh chân trái, chân phải làm trụ xoay người rất nhanh muốn vượt tới phía sau Mạnh Kỳ, dùng hắn để thoát khỏi kiếm của Giang Chỉ Vi. Mạnh Kỳ nhìn thấy hành động này thì cảm thấy vô cùng quen thuộc, tuy cách thực hiện có khác so với Thần Hành Bát Bộ của mình nhưng hiệu quả mang lại thì giống nhau đến kinh ngạc. Đồng thời, theo bản năng hắn cũng xoay người, lướt về phía sau lưng Quảng Thừa Vọng.
Quảng Thừa Vọng vô cùng kinh ngạc, hàn ý hướng tới mi tâm càng lúc càng đậm khiến hắn không thể biến hóa phương hướng thêm nữa. Phía sau hắn, Mạnh Kỳ cũng vừa mới thực hiện một bước Thần Hành Bát Bộ tốt nhất từ trước tới giờ.
Hai người như một đôi bạn nhảy không ngừng biến đổi vị trí, nhẹ nhàng thanh thoát, cuốn lấy nhau nhịp nhàng như đã tập luyện rất lâu cùng nhau.
“Hòa thượng chết tiệt!” Quảng Thừa Vọng tức giận mắng thầm trong bụng. Nếu có đủ thời gian, hắn nhất định mang tên hòa thượng này ra mà trêu đùa tới chết nhưng giờ phút này thời gian lại là thứ mà hắn thiếu nhất, mũi kiếm sắc bén đã sắp đuổi tới.
Bên cạnh Mạnh Kỳ, Tề Chính Ngôn đã xuất kiếm không ngừng ra chiêu cuốn lấy Quảng Thừa Vọng vào trong. Tới lúc Trương Viễn Sơn và mấy võ tăng đuổi tới thì Quảng Thừa Vọng đã lâm vào tử địa.
Mạnh Kỳ tuy võ công kém Quảng Thừa Vọng không chủ một bậc nhưng lại có Thần Hành Bát Bộ quỷ dị khó lường, vừa di chuyển vừa tìm cách thoát ra khỏi vòng chiến rồi tìm cách rút đao tượng trợ Tề Chính Ngôn.
Nhớ tới địch nhân mới rồi còn ở chung với mình, cười cười nói nói, Mạnh Kỳ vô cùng tức giận, quyết không dễ dàng buông tha cơ hội trả thù.
Quảng Thừa Vọng thành danh nhờ khinh công tuyệt đỉnh, giờ phút này cũng lâm vào đường cùng, trúng một chưởng của thủ tọa Giới Luật Viện, lại trúng một kiếm của Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn vừa đuổi tới, đầu tóc rối tung, lảo đảo muốn ngã. Mạnh Kỳ thấy thế liền chớp thời cơ vọt tới, giới đao vung lên chém thẳng vào lưng kẻ địch như muốn trút hết bực dọc trong lòng.
Bách Biến Thư Sinh – Quảng Thừa Vọng không còn khả năng chống trả, thân thể vô lực ngã nhào xuống đất, bị một võ tăng mặc áo cà sa phong bế huyệt đạo.
“A di đà Phật! Từ khi chia tay mười năm trước tới giờ, Quang thí chủ vẫn yên ổn chứ? Mười năm không gặp, lão nạp thực không nhận ra.” Sắc mặt Tịch Tâm đại sư vô cùng nhợt nhạt nhưng gắng gượng nhờ người dìu tới.
Quang Thừa Vọng bị bắt, biết rằng cầu xin tha thứ cũng không ích gì nên ngẩng cao đầu, cất giọng cười lớn. “Ha ha, Phương Trượng đại sư đã không còn oai dũng như mười năm trước nữa rồi. Tuy vậy tướng quân đại nhân lại rất coi trọng đại sư. Nếu ông có thể quy hàng tướng quân, tướng quân ắt sẽ cầu xin Hoàng thượng sắc phong cho ông là Quốc sư, lại để cho Thiếu Lâm trở thành thủ tự của Phật môn.”
“Thí chủ ra tay hại người, tâm tính khác nào Tu la địa ngục? Lão nạp thật hổ thẹn vì đã từng coi người là bạn.”
“Hừ, tướng quân đại nhân chỉ lo lắng có một người là Phương Trượng đại sư, hôm nay đại sư đã bị ta đánh trọng thương thì còn ai có thể ngăn cản tướng quân nữa? Đám người kia chỉ có thể ngăn cản bọn sĩ tốt bình thường, tướng quân đại nhân nào có để trong mắt. Đến lúc đó, để xem các ngươi giữ quan ải thế nào. Phương Trượng đại sư, chớ để ngàn năm cơ nghiệp của Thiếu Lâm bị hủy trong tay ngài.”
Mạnh Kỳ không thể không gật đầu thừa nhận hắn nói có điểm đúng. Với cao thủ tồn tại ở cấp độ ấy thì đường núi quanh co và mấy người thủ vệ bình thường không thể nào cản bước. Tới lúc đột phá phòng thủ, mở ra thông đạo thì đại quân sẽ cứ thế tràn qua như thác lũ không thể cản nữa.
“A di đà Phật! Thí chủ không cần phí lời chiêu hàng. Cơ nghiệp Thiếu Lâm còn hay mất là tùy ở Phật ý.” Tâm Tịch đại sư vươn tay, thủ chưởng khô gầy hướng đỉnh đầu Quảng Thừa Vọng phất nhẹ. “Đại chiến sắp tới, thứ cho lão nạp không thể lưu tình.”
“Ngươi muốn giết người?” Quảng Thừa Vọng đột nhiên hoảng sợ. Hắn biết đám người Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn sẽ không e ngại gì mà không giết hắn, nhưng vẫn hy vọng tăng nhân Thiếu Lâm sẽ ra tay ngăn cản, cùng lắm là phế bỏ võ công của hắn mà thôi. “Giới luật của các ngươi ở đâu? Phật Tổ đã dậy các ngươi cái gì? Tướng quân sắp tới rồi, các người sẽ chết không có đất chôn.”
“A di đà Phật! Ngã Phật vốn từ bi, cũng có Kim Cương trừng mắt ( ý chỉ ông Thiện - ông ác vẫn đứng canh trước cổng mỗi ngôi chùa).” Tâm Tịch đại sư bình thản nói, bàn tay nhẹ phất trên đầu Quảng Thừa Vọng, lập tức hắn trợn mắt, không cam lòng ngã lăn ra đất.
Mạnh Kỳ chứng kiến cảnh này không khỏi vui mừng, thấy lão hòa thượng hành xử rất hợp ý mình, vừa định mở lời thì thấy trên Kim Thân Phật tượng hiện leen mấy dòng chữ: nhiệm vụ phụ tuyến thứ nhất – giết chết một trong tứ đại cao thủ trong trận doanh đối phương hoàn thành. Giang Chỉ Vi được ban thưởng 30 thiện công; Trương Viễn Sơn, Chân Định được ban thưởng 20 thiện công. Tề Chính Ngôn và Vương Tấn mỗi người được ban thưởng mười thiện công.
Miêu tả về nhiệm vụ phụ tuyến: Giết chết một trong tứ đại Tiên Thiên cao thủ trong trận doanh đối phương, những người tham dự sẽ được căn cứ vào độ khó, mức độ xuất lực để ban thưởng tương ứng. Nhiệm vụ phụ tuyến thứ hai: giết chết đại tướng quân Đóa Nhi Sát sẽ được ban thưởng từ 50 đến 200 thiện công tùy vào đóng góp của từng người.”
“Nhiệm vụ phụ tuyến đây sao?” Mạnh Kỳ hơi ngạc nhiên tự nhủ.
Trương Viễn Sơn dùng truyền âm nhập mật hướng Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn nói. “Lúc trước ta chưa kịp nói rõ, lúc ta giết chết Quan Hạo Nhiên đã mở ra nhiệm vụ phụ tuyến này. Vì chỉ có mình ta ra tay, lại căn cứ vào thực lực của ta nên chỉ được ban thưởng 50 thiện công. Nếu là Chân Định sư đệ một mình hoàn thành nhiệm vụ tương tự, ta nghĩ số thiện công được ban thưởng có thể vượt quá 100.”
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu. Trong hoàn cảnh hiện tại cũng không thể hỏi nhiều nên đành im lặng chờ Tâm Tịch đại sư lên tiếng.
Tâm Tịch đại sư nhìn thi thể Bách Biến Thư Sinh – Quảng Thừa Vọng, định nói gì thì một lão tăng đứng sau bỗng chỉ vào Mạnh Kỳ cất tiếng đầy căm phẫn. “Các ngươi khác nào gian tế? Chính các ngươi đã mang Quảng Thừa Vọng vào trong chùa, làm hại tới Phương Trượng đại sư, các ngươi còn có mưu đồ gì?”
Mấy vị trưởng lão thủ tọa bên cạnh cũng nhao nhao góp lời, muốn mang đám người Mạnh Kỳ bắt lại.
Trước khi Trương Viễn Sơn kịp mở lời giải thích, Tâm Tịch đại sư đã khoát tay nói. “Các người không nên kích động như vậy. Các thí chủ đây không phải là gian tế, chỉ bị tên Quảng Thừa Vọng này lừa gạt mà thôi. Nếu bọn họ là gian tế, lúc Quảng Thừa Vọng đánh lén lão sư đã thừa dịp ra tay rồi. Với thực lực của Giang thí chủ và Trương thí chủ, lão nạp sợ đã không còn nữa.”
Đám tăng nhân nghe xong thì ngậm ngùi lùi lại, không nhao nhao lên nữa. Tuy vậy, lão tăng mở đầu vẫn bình tĩnh nói. “Lai lịch của các thí chủ đều không rõ ràng, có thể phần lớn đều là nghĩa sĩ nhưng ai dám nói không còn người giống như Quảng Thừa Vọng giả trang? Vừa rồi còn không ra tay, biết đâu còn có mưu đồ sâu xa khác? Chúng ta nếu không lường trước, sợ sau này có hối cũng không kịp nữa.”
“Nếu chuyện đó xảy ra, cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới các nghĩa sĩ khác tới đây tương trợ.” Một vị tăng nhân trung tuổi khác cất tiếng nói thêm.
Lão tăng kiên quyết. “Phương Trượng vì bị đánh lén mà trọng thương nên chúng ta không thể không đề phòng. Hơn nữa trong đám nghĩa sĩ hỗn tạp kia sợ là có không ít gian tế của Man tộc ẩn núp, không bằng để bọn họ ở riêng một nơi.”
Tâm Tịch thở dài, nhìn mấy người Trương Viễn Sơn nói. “Trong chùa còn nhiều ý kiến trái ngược nhau cần bàn luận thêm, không tiện để cho các thí chủ ở đây chờ đợi. Xin các thí chủ cứ tạm xuống núi nghỉ ngơi, chờ chúng ta thương nghị xong sẽ báo lại cho mấy vị được biết.”
Biết cả nhóm bị oan uổng sẽ không tránh khỏi có điều ủy khuất nhưng Trương Viễn Sơn và Giang Chỉ Vi vốn xuất thân từ các đại phái, tuổi lại còn nhỏ, không làm được mấy việc trở mặt từ bạn thành thù thông thường nên cõng thi thể Kha Bích Quân lên rồi cáo từ rời xuống chân núi.
“Nếu không ở trong chùa thì làm sao hoàn thành được nhiệm vụ thủ vững cho tới lúc cuối cùng?” Trên đường đi, Vương Tấn đột nhiên hỏi.
Trương Viễn Sơn trầm ngâm. “Hy vọng kết quả thương nghị sẽ thuận lợi, nếu không, chúng ta cứ thủ vững ở chân núi cũng là góp phần bảo vệ Thiếu Lâm vậy. Có điều làm vậy thì quá nguy hiểm. Phải rồi, Chân Định sư đệ, đệ không biết mật đạo nào để vào trong Thiếu Lâm sao?”
“Ta nhập tự chưa tới một năm, còn chưa biết những chỗ bí mật như thế.” Mạnh Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ.
Tề Chính Ngôn bỗng mở miệng. “Vậy sao không thừa lúc đại quân Man tộc công phá quan ải để lẻn vào Thiếu Lâm, chỉ cần cẩn thận cải trang là được rồi.”
Trương Viễn Sơn thở ra một hơi rồi lắc đầu. “Tâm Tịch đại sư bị trọng thương, ta lo Thiếu Lâm sẽ không dám quyết tử để giữ vững Thiếu Lâm. Bọn họ rất có thể sẽ an bài đệ tử bí mật mang theo bí tịch, xá lợi tử rời đi. Khi đó, chúng ta có là gian tế hay không với bọn họ cũng không còn là chuyện quan trọng nữa, nhất định sẽ để chúng ta vào chùa.”
“Hy vọng sẽ như lời Trương sư huynh.” Tề Chính Ngôn gật đầu đáp.
Giang Chỉ Vi đang trầm mặc đột nhiên mở lời. “Nếu đã không có cách nào vào chừa để hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, sao chúng ta không tìm cách giết chết Đóa Nhi Sát? Nếu hoàn thành, mỗi người sẽ được thưởng ít nhất 50 thiện công, cùng với số thiện công đang được tích lũy cũng vừa đủ để khấu trừ vì không hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thứ hai đó.”
Mạnh Kỳ nghe vậy thì oán thầm trong lòng. “Cách làm này thật đúng với con người Giang Chỉ Vi a!”
Trương Viễn Sơn trở nên ngưng trọng. “Hướng Huy bị Quảng Thừa Vọng cải trang mà chúng ta không hề hay biết, trước mặt hắn chúng ta đã nói ra không ít sự tình của thế giới Luân Hồi, tại sao chúng ta vẫn yên ổn vô sự?”
“Có thể do Lục Đạo Luân Hồi chi chủ đã tìm cách ngăn cản thính giác của Quảng Thừa Vọng. Dù sao hắn cũng không có cách nhắc nhở chúng ta về nội gián, mà chúng ta cũng là vô tình mà nói ra thôi.” Mạnh Kỳ suy đoán.
Bách Biến Thư Sinh đã chết mà mọi người trong nhóm còn lại vẫn bình yên thì cũng chỉ có thể giải thích như vậy. Sau khi thương lượng xong, vừa về tới khách điếm thì đám người Mạnh Kỳ phát hiện có điều không bình thường. Mọi người ở đây đều trầm mặc, trong mắt hiện lên ánh nhìn sợ hãi.
“Ngụy đại hiệp, ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Mạnh Kỳ hỏi Ngụy Vô Kỳ đứng cách mình không xa.
Ngụy Vô Kỳ bước nhanh tới, nhìn Trương Viễn Sơn đầy kính trọng xen lẫn sợ hãi. “Trương công tử, Lâm thiếu chưởng môn bị hại rồi.”
“Cái gì?” Trương Viễn Sơn kinh ngạc. Lâm Biệt Tuyết mới cùng ngồi thưởng trà luận rượu với mình cách đây không lâu, giờ đã bị sát hại?
“Đúng vậy. Thư đồng của Lâm thiếu chưởng môn thấy hắn ngồi xuống điều tức đã lâu nên tiến vào thu dọn thì phát hiện hắn đã chết trên giường.”
“Mau dẫn bọn ta tới xem sao.” Trương Viễn Sơn lập tức phân phó.
Mạnh Kỳ biết chuyện này tất không bình thường nên cũng không phản đối, cùng tiến theo mọi người bước lên lầu hai, đi tới gian phòng của Lâm Biệt Tuyết.
Trong phòng, Lâm Biệt Tuyết nằm im trên giường, khuôn mặt vẫn có nét cười, thần thái thoải mái như vừa được giải thoát khỏi mọi khổ đau. Phía dưới cổ, da dẻ và cơ bắp co rút giống như thây khô nhìn vô cùng quỷ dị.
“Cái chết này nhìn rất quen, nhưng không hoàn toàn giống…” Trương Viễn Sơn hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Giang Chỉ Vi.
Giang Chỉ Vi nhẹ gật đầu không nói.
“Ầm!..., cánh cửa đột nhiên bị va mạnh. Mọi người quay lại nhìn thì thấy Tiểu Tử run rẩy sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch liên tục lùi lại phía sau.
“Tiểu Tang…, Tiểu Tang cũng tới đây rồi…”, Tiểu Tử không ngừng lắc đầu, lắp bắp như mê sảng.
Từ đâu lại xuất hiện một kiếm khách lợi hại thế này? Sau khi về tới khách sạn, hắn tìm cách nghe ngóng tình hình từ Quan Hạo Nhiên nên biết rõ võ công của Trương Viễn Sơn xuất thần nhập hóa, đã sớm đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, thực lực hơn hắn một bậc cho nên sau khi đánh lén Tâm Tịch đại sư là chọn hướng không có Trương Viễn Sơn đứng để thoát thân. Hắn không ngờ thiếu nữ bình thường vẫn tươi cười xinh đẹp ấy ( ý chỉ Giang Chỉ Vi) lại là một kiếm khách đáng sợ như thế.
Thực lực của người này tuyệt đối có thể sánh với Trương Viễn Sơn vốn đang được mọi người rất kính ngưỡng!
Trong lòng vô cùng hối hận, Quảng Thừa Vọng biết không thể kéo dài thời gian thêm nữa, chưa nói hắn có thể tránh thoát một kiếm này hay không, chỉ cần tới lúc các trưởng lão của Thiếu Lâm tìm đến thì hắn chắc chắn không còn cơ hội để thoát thân nữa. Cắn chặt răng, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, đang chạy thẳng thì hắn đột nhiên đổi hướng, quay ngược lại lao về phía Mạnh Kỳ cùng Tề Chính Ngôn đang đứng, muốn nhờ người khác thế thân nhằm thoát khỏi một kiếm này của Giang Chỉ Vi.
Mạnh Kỳ nhìn thấy thân pháp vô cùng linh động của Quảng Thừa Vọng thì trong lòng chợt dấy lên một cảm giác khó tả, đồng thời nghĩ ngay tới Thần Hành Bát Bộ, vừa như tìm ra điều gì đó, lại như còn rất mơ hồ.
Quảng Thừa Vọng đạp mạnh chân trái, chân phải làm trụ xoay người rất nhanh muốn vượt tới phía sau Mạnh Kỳ, dùng hắn để thoát khỏi kiếm của Giang Chỉ Vi. Mạnh Kỳ nhìn thấy hành động này thì cảm thấy vô cùng quen thuộc, tuy cách thực hiện có khác so với Thần Hành Bát Bộ của mình nhưng hiệu quả mang lại thì giống nhau đến kinh ngạc. Đồng thời, theo bản năng hắn cũng xoay người, lướt về phía sau lưng Quảng Thừa Vọng.
Quảng Thừa Vọng vô cùng kinh ngạc, hàn ý hướng tới mi tâm càng lúc càng đậm khiến hắn không thể biến hóa phương hướng thêm nữa. Phía sau hắn, Mạnh Kỳ cũng vừa mới thực hiện một bước Thần Hành Bát Bộ tốt nhất từ trước tới giờ.
Hai người như một đôi bạn nhảy không ngừng biến đổi vị trí, nhẹ nhàng thanh thoát, cuốn lấy nhau nhịp nhàng như đã tập luyện rất lâu cùng nhau.
“Hòa thượng chết tiệt!” Quảng Thừa Vọng tức giận mắng thầm trong bụng. Nếu có đủ thời gian, hắn nhất định mang tên hòa thượng này ra mà trêu đùa tới chết nhưng giờ phút này thời gian lại là thứ mà hắn thiếu nhất, mũi kiếm sắc bén đã sắp đuổi tới.
Bên cạnh Mạnh Kỳ, Tề Chính Ngôn đã xuất kiếm không ngừng ra chiêu cuốn lấy Quảng Thừa Vọng vào trong. Tới lúc Trương Viễn Sơn và mấy võ tăng đuổi tới thì Quảng Thừa Vọng đã lâm vào tử địa.
Mạnh Kỳ tuy võ công kém Quảng Thừa Vọng không chủ một bậc nhưng lại có Thần Hành Bát Bộ quỷ dị khó lường, vừa di chuyển vừa tìm cách thoát ra khỏi vòng chiến rồi tìm cách rút đao tượng trợ Tề Chính Ngôn.
Nhớ tới địch nhân mới rồi còn ở chung với mình, cười cười nói nói, Mạnh Kỳ vô cùng tức giận, quyết không dễ dàng buông tha cơ hội trả thù.
Quảng Thừa Vọng thành danh nhờ khinh công tuyệt đỉnh, giờ phút này cũng lâm vào đường cùng, trúng một chưởng của thủ tọa Giới Luật Viện, lại trúng một kiếm của Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn vừa đuổi tới, đầu tóc rối tung, lảo đảo muốn ngã. Mạnh Kỳ thấy thế liền chớp thời cơ vọt tới, giới đao vung lên chém thẳng vào lưng kẻ địch như muốn trút hết bực dọc trong lòng.
Bách Biến Thư Sinh – Quảng Thừa Vọng không còn khả năng chống trả, thân thể vô lực ngã nhào xuống đất, bị một võ tăng mặc áo cà sa phong bế huyệt đạo.
“A di đà Phật! Từ khi chia tay mười năm trước tới giờ, Quang thí chủ vẫn yên ổn chứ? Mười năm không gặp, lão nạp thực không nhận ra.” Sắc mặt Tịch Tâm đại sư vô cùng nhợt nhạt nhưng gắng gượng nhờ người dìu tới.
Quang Thừa Vọng bị bắt, biết rằng cầu xin tha thứ cũng không ích gì nên ngẩng cao đầu, cất giọng cười lớn. “Ha ha, Phương Trượng đại sư đã không còn oai dũng như mười năm trước nữa rồi. Tuy vậy tướng quân đại nhân lại rất coi trọng đại sư. Nếu ông có thể quy hàng tướng quân, tướng quân ắt sẽ cầu xin Hoàng thượng sắc phong cho ông là Quốc sư, lại để cho Thiếu Lâm trở thành thủ tự của Phật môn.”
“Thí chủ ra tay hại người, tâm tính khác nào Tu la địa ngục? Lão nạp thật hổ thẹn vì đã từng coi người là bạn.”
“Hừ, tướng quân đại nhân chỉ lo lắng có một người là Phương Trượng đại sư, hôm nay đại sư đã bị ta đánh trọng thương thì còn ai có thể ngăn cản tướng quân nữa? Đám người kia chỉ có thể ngăn cản bọn sĩ tốt bình thường, tướng quân đại nhân nào có để trong mắt. Đến lúc đó, để xem các ngươi giữ quan ải thế nào. Phương Trượng đại sư, chớ để ngàn năm cơ nghiệp của Thiếu Lâm bị hủy trong tay ngài.”
Mạnh Kỳ không thể không gật đầu thừa nhận hắn nói có điểm đúng. Với cao thủ tồn tại ở cấp độ ấy thì đường núi quanh co và mấy người thủ vệ bình thường không thể nào cản bước. Tới lúc đột phá phòng thủ, mở ra thông đạo thì đại quân sẽ cứ thế tràn qua như thác lũ không thể cản nữa.
“A di đà Phật! Thí chủ không cần phí lời chiêu hàng. Cơ nghiệp Thiếu Lâm còn hay mất là tùy ở Phật ý.” Tâm Tịch đại sư vươn tay, thủ chưởng khô gầy hướng đỉnh đầu Quảng Thừa Vọng phất nhẹ. “Đại chiến sắp tới, thứ cho lão nạp không thể lưu tình.”
“Ngươi muốn giết người?” Quảng Thừa Vọng đột nhiên hoảng sợ. Hắn biết đám người Giang Chỉ Vi và Trương Viễn Sơn sẽ không e ngại gì mà không giết hắn, nhưng vẫn hy vọng tăng nhân Thiếu Lâm sẽ ra tay ngăn cản, cùng lắm là phế bỏ võ công của hắn mà thôi. “Giới luật của các ngươi ở đâu? Phật Tổ đã dậy các ngươi cái gì? Tướng quân sắp tới rồi, các người sẽ chết không có đất chôn.”
“A di đà Phật! Ngã Phật vốn từ bi, cũng có Kim Cương trừng mắt ( ý chỉ ông Thiện - ông ác vẫn đứng canh trước cổng mỗi ngôi chùa).” Tâm Tịch đại sư bình thản nói, bàn tay nhẹ phất trên đầu Quảng Thừa Vọng, lập tức hắn trợn mắt, không cam lòng ngã lăn ra đất.
Mạnh Kỳ chứng kiến cảnh này không khỏi vui mừng, thấy lão hòa thượng hành xử rất hợp ý mình, vừa định mở lời thì thấy trên Kim Thân Phật tượng hiện leen mấy dòng chữ: nhiệm vụ phụ tuyến thứ nhất – giết chết một trong tứ đại cao thủ trong trận doanh đối phương hoàn thành. Giang Chỉ Vi được ban thưởng 30 thiện công; Trương Viễn Sơn, Chân Định được ban thưởng 20 thiện công. Tề Chính Ngôn và Vương Tấn mỗi người được ban thưởng mười thiện công.
Miêu tả về nhiệm vụ phụ tuyến: Giết chết một trong tứ đại Tiên Thiên cao thủ trong trận doanh đối phương, những người tham dự sẽ được căn cứ vào độ khó, mức độ xuất lực để ban thưởng tương ứng. Nhiệm vụ phụ tuyến thứ hai: giết chết đại tướng quân Đóa Nhi Sát sẽ được ban thưởng từ 50 đến 200 thiện công tùy vào đóng góp của từng người.”
“Nhiệm vụ phụ tuyến đây sao?” Mạnh Kỳ hơi ngạc nhiên tự nhủ.
Trương Viễn Sơn dùng truyền âm nhập mật hướng Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn nói. “Lúc trước ta chưa kịp nói rõ, lúc ta giết chết Quan Hạo Nhiên đã mở ra nhiệm vụ phụ tuyến này. Vì chỉ có mình ta ra tay, lại căn cứ vào thực lực của ta nên chỉ được ban thưởng 50 thiện công. Nếu là Chân Định sư đệ một mình hoàn thành nhiệm vụ tương tự, ta nghĩ số thiện công được ban thưởng có thể vượt quá 100.”
Mạnh Kỳ khẽ gật đầu. Trong hoàn cảnh hiện tại cũng không thể hỏi nhiều nên đành im lặng chờ Tâm Tịch đại sư lên tiếng.
Tâm Tịch đại sư nhìn thi thể Bách Biến Thư Sinh – Quảng Thừa Vọng, định nói gì thì một lão tăng đứng sau bỗng chỉ vào Mạnh Kỳ cất tiếng đầy căm phẫn. “Các ngươi khác nào gian tế? Chính các ngươi đã mang Quảng Thừa Vọng vào trong chùa, làm hại tới Phương Trượng đại sư, các ngươi còn có mưu đồ gì?”
Mấy vị trưởng lão thủ tọa bên cạnh cũng nhao nhao góp lời, muốn mang đám người Mạnh Kỳ bắt lại.
Trước khi Trương Viễn Sơn kịp mở lời giải thích, Tâm Tịch đại sư đã khoát tay nói. “Các người không nên kích động như vậy. Các thí chủ đây không phải là gian tế, chỉ bị tên Quảng Thừa Vọng này lừa gạt mà thôi. Nếu bọn họ là gian tế, lúc Quảng Thừa Vọng đánh lén lão sư đã thừa dịp ra tay rồi. Với thực lực của Giang thí chủ và Trương thí chủ, lão nạp sợ đã không còn nữa.”
Đám tăng nhân nghe xong thì ngậm ngùi lùi lại, không nhao nhao lên nữa. Tuy vậy, lão tăng mở đầu vẫn bình tĩnh nói. “Lai lịch của các thí chủ đều không rõ ràng, có thể phần lớn đều là nghĩa sĩ nhưng ai dám nói không còn người giống như Quảng Thừa Vọng giả trang? Vừa rồi còn không ra tay, biết đâu còn có mưu đồ sâu xa khác? Chúng ta nếu không lường trước, sợ sau này có hối cũng không kịp nữa.”
“Nếu chuyện đó xảy ra, cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới các nghĩa sĩ khác tới đây tương trợ.” Một vị tăng nhân trung tuổi khác cất tiếng nói thêm.
Lão tăng kiên quyết. “Phương Trượng vì bị đánh lén mà trọng thương nên chúng ta không thể không đề phòng. Hơn nữa trong đám nghĩa sĩ hỗn tạp kia sợ là có không ít gian tế của Man tộc ẩn núp, không bằng để bọn họ ở riêng một nơi.”
Tâm Tịch thở dài, nhìn mấy người Trương Viễn Sơn nói. “Trong chùa còn nhiều ý kiến trái ngược nhau cần bàn luận thêm, không tiện để cho các thí chủ ở đây chờ đợi. Xin các thí chủ cứ tạm xuống núi nghỉ ngơi, chờ chúng ta thương nghị xong sẽ báo lại cho mấy vị được biết.”
Biết cả nhóm bị oan uổng sẽ không tránh khỏi có điều ủy khuất nhưng Trương Viễn Sơn và Giang Chỉ Vi vốn xuất thân từ các đại phái, tuổi lại còn nhỏ, không làm được mấy việc trở mặt từ bạn thành thù thông thường nên cõng thi thể Kha Bích Quân lên rồi cáo từ rời xuống chân núi.
“Nếu không ở trong chùa thì làm sao hoàn thành được nhiệm vụ thủ vững cho tới lúc cuối cùng?” Trên đường đi, Vương Tấn đột nhiên hỏi.
Trương Viễn Sơn trầm ngâm. “Hy vọng kết quả thương nghị sẽ thuận lợi, nếu không, chúng ta cứ thủ vững ở chân núi cũng là góp phần bảo vệ Thiếu Lâm vậy. Có điều làm vậy thì quá nguy hiểm. Phải rồi, Chân Định sư đệ, đệ không biết mật đạo nào để vào trong Thiếu Lâm sao?”
“Ta nhập tự chưa tới một năm, còn chưa biết những chỗ bí mật như thế.” Mạnh Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ.
Tề Chính Ngôn bỗng mở miệng. “Vậy sao không thừa lúc đại quân Man tộc công phá quan ải để lẻn vào Thiếu Lâm, chỉ cần cẩn thận cải trang là được rồi.”
Trương Viễn Sơn thở ra một hơi rồi lắc đầu. “Tâm Tịch đại sư bị trọng thương, ta lo Thiếu Lâm sẽ không dám quyết tử để giữ vững Thiếu Lâm. Bọn họ rất có thể sẽ an bài đệ tử bí mật mang theo bí tịch, xá lợi tử rời đi. Khi đó, chúng ta có là gian tế hay không với bọn họ cũng không còn là chuyện quan trọng nữa, nhất định sẽ để chúng ta vào chùa.”
“Hy vọng sẽ như lời Trương sư huynh.” Tề Chính Ngôn gật đầu đáp.
Giang Chỉ Vi đang trầm mặc đột nhiên mở lời. “Nếu đã không có cách nào vào chừa để hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, sao chúng ta không tìm cách giết chết Đóa Nhi Sát? Nếu hoàn thành, mỗi người sẽ được thưởng ít nhất 50 thiện công, cùng với số thiện công đang được tích lũy cũng vừa đủ để khấu trừ vì không hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến thứ hai đó.”
Mạnh Kỳ nghe vậy thì oán thầm trong lòng. “Cách làm này thật đúng với con người Giang Chỉ Vi a!”
Trương Viễn Sơn trở nên ngưng trọng. “Hướng Huy bị Quảng Thừa Vọng cải trang mà chúng ta không hề hay biết, trước mặt hắn chúng ta đã nói ra không ít sự tình của thế giới Luân Hồi, tại sao chúng ta vẫn yên ổn vô sự?”
“Có thể do Lục Đạo Luân Hồi chi chủ đã tìm cách ngăn cản thính giác của Quảng Thừa Vọng. Dù sao hắn cũng không có cách nhắc nhở chúng ta về nội gián, mà chúng ta cũng là vô tình mà nói ra thôi.” Mạnh Kỳ suy đoán.
Bách Biến Thư Sinh đã chết mà mọi người trong nhóm còn lại vẫn bình yên thì cũng chỉ có thể giải thích như vậy. Sau khi thương lượng xong, vừa về tới khách điếm thì đám người Mạnh Kỳ phát hiện có điều không bình thường. Mọi người ở đây đều trầm mặc, trong mắt hiện lên ánh nhìn sợ hãi.
“Ngụy đại hiệp, ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Mạnh Kỳ hỏi Ngụy Vô Kỳ đứng cách mình không xa.
Ngụy Vô Kỳ bước nhanh tới, nhìn Trương Viễn Sơn đầy kính trọng xen lẫn sợ hãi. “Trương công tử, Lâm thiếu chưởng môn bị hại rồi.”
“Cái gì?” Trương Viễn Sơn kinh ngạc. Lâm Biệt Tuyết mới cùng ngồi thưởng trà luận rượu với mình cách đây không lâu, giờ đã bị sát hại?
“Đúng vậy. Thư đồng của Lâm thiếu chưởng môn thấy hắn ngồi xuống điều tức đã lâu nên tiến vào thu dọn thì phát hiện hắn đã chết trên giường.”
“Mau dẫn bọn ta tới xem sao.” Trương Viễn Sơn lập tức phân phó.
Mạnh Kỳ biết chuyện này tất không bình thường nên cũng không phản đối, cùng tiến theo mọi người bước lên lầu hai, đi tới gian phòng của Lâm Biệt Tuyết.
Trong phòng, Lâm Biệt Tuyết nằm im trên giường, khuôn mặt vẫn có nét cười, thần thái thoải mái như vừa được giải thoát khỏi mọi khổ đau. Phía dưới cổ, da dẻ và cơ bắp co rút giống như thây khô nhìn vô cùng quỷ dị.
“Cái chết này nhìn rất quen, nhưng không hoàn toàn giống…” Trương Viễn Sơn hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Giang Chỉ Vi.
Giang Chỉ Vi nhẹ gật đầu không nói.
“Ầm!..., cánh cửa đột nhiên bị va mạnh. Mọi người quay lại nhìn thì thấy Tiểu Tử run rẩy sợ hãi, sắc mặt trở nên trắng bệch liên tục lùi lại phía sau.
“Tiểu Tang…, Tiểu Tang cũng tới đây rồi…”, Tiểu Tử không ngừng lắc đầu, lắp bắp như mê sảng.
/1400
|