Đám người Sư tiêu đầu đều chưa bao giờ nghe tới cái tên Lục Diệt Nhân Ma, nhưng Ngạ Quỷ Tán Nhân đã nói chuẩn xác bảo đó là người của Diệt Thiên Môn, chẳng cần sợ mọi người không tin, vì chẳng ai cần phải nói dối với “người chết” trong mắt mình.
Trong Bát Đại Thiên Ma, Thập Cửu Nhân Ma, Diệt Thiên Môn chiếm đa số, nhưng nhiêu đó không phải là tất cả thực lực của Diệt Thiên Môn, cũng như đâu có ai tin Thiếu Lâm chỉ có tám người Ngoại cảnh, mười chín nửa bước và hảo thủ Khai khiếu?
Nên, Lục Diệt Nhân Ma không có tên trong Bát Đại Thiên Ma, Thập Cửu Nhân Ma cũng là chuyện bình thường.
Nhưng La Giáo và Diệt Thiên Môn liên thủ? Sư tiêu đầu nheo mắt, móc ra một vật.
Chiếu, bụp!
Một tiếng nổ vang, một luồng ánh sáng phóng lên cao, nở bung thành một đóa hoa đỏ rực.
- Cầu viện?
Ngạ Quỷ Tán Nhân hừ một cái:
- Chỗ này trước không thôn, sau không điếm, ngươi muốn gọi cầu viện ai? Người đi ngang qua? Hừ, để bổn tọa xem ai dám quản chuyện của La Giáo và Diệt Thiên Môn bọn ta!
Y giơ tay lên, năm ngón tay co thành trảo, từ xa chụp vào Sư tiêu đầu.
Năm móng tay vừa dài vừa nhọn, chân khí đen thui, khiến mây đen quay cuồng, quỷ khóc lang hào.
Một trảo đầy âm khí như từ địa ngục làm người ta lạnh cả người, máu huyết cứng lại!
Sư tiêu đầu rút đao, thân đao có màu vàng như được phủ bằng vàng, dưới ánh mặt trời, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Bùng!
Chân khí va chạm, đao và thủ trảo gặp nhau, Sư tiêu đầu lùi liền mấy bước, mặt trắng bệch, nhưng bước chân vẫn thoăn thoắt, liên tục biến hướng, không bị chậm đi chút nào.
Sư tiêu đầu lợi hại quá...” Cố Trường Thanh và những tiêu đầu khác đều tưởng mình đang nằm mộng.
Họ chưa bao giờ nghĩ một người thường ngày hiền lành như Sư tiêu đầu lại đấu được với nửa bước Ngoại cảnh Ngạ Quỷ tán nhân, che giấu sâu thật!
“Chẳng lẽ vật áp tiêu thật sự đang ở trên người Sư tiêu đầu?”
Họ vừa nghĩ vậy, giáo chúng La Giáo đã ùa tới, trong đó có khá nhiều hảo thủ.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên đồi không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, những tiêu sư thực lực yếu nhanh chóng ngã xuống đất, miệng phun máu đen.
Cố Trường Thanh vung kiếm, muốn cứu viện những người khác, nhưng đã bị mấy Trí Không Sứ quấn lấy, tả xung hữu đột cũng không thoát được, dần dần song quyền khó địch bốn tay, rơi xuống hạ phong.
Đang nỗ lực chống đỡ, y nhìn thấy Ngạ Quỷ Tán Nhân đã thành công áp chế Sư tiêu đầu, hai mắt lóe ánh sáng xanh, cơ thể Ngạ Quỷ Tán Nhân đột nhiên phình ra, tay phải cong thành trảo quét xuống.
Năm ngón tay gấp khúc quỷ dị, như những cái nanh sắc, lòng bàn tay thành cái miệng dữ dằn, muốn nuốt sống thanh đao ánh vàng trong tay Sư tiêu đầu.
Rắc, đao khí bị trảo kia nuốt sạch, mũi đao cũng bị bẻ gãy!
Sư tiêu đầu thân bất do kỷ bị hút tới trước, xông thẳng vào quỷ trảo, vội lăn một vòng để tránh, nhưng lưng đã bị cào năm đường, vết cào nhanh chóng chuyển thành màu tím đen, đổ máu.
Kiếm quang chợt lóe, Cố Trường Thanh vận hết sức đẩy những người chung quanh ra, chạy tới cứu viện.
Tổng tiêu đầu có ơn tri ngộ với mình, Sư tiêu đầu thường chỉ điểm cho mình, nếu lấy mạng mình đổi được cho Sư tiêu đầu chạy thoát, vật áp tiêu an toàn, cũng đáng giá!
Trong lòng Cố Trường Thanh hoàn toàn không sợ chết!
Xoẹt xoẹt xoẹt, khí sắc xuyên vào người, trên người Cố Trường Thanh bị thương mấy chỗ, đổ máu tươi, nhưng vẫn cường ngạnh chạy tới trước người Sư tiêu đầu.
- Cùng chết đi!
Ngạ Quỷ Tán Nhân vung tay trái, khí lạnh âm trầm đại thịnh, xung quanh như hóa thành địa phủ.
Kinh mạch trong người Cố Trường Thanh đông cứng, không kịp vung kiếm, đành trơ mắt nhìn quỷ trảo chộp tới, trong lòng dậy lên rất nhiều suy nghĩ, nhớ tới hồi còn nhỏ vui vẻ tiêu dao, nhớ tới sự sung sướng khi “tung hoành” ở Hãn Hải, sự đau đớn khi nghe phải tin dữ, nỗi đau khi chưa thể báo thù rửa hận, sự tức giận quên mình phấn đấu, nằm gai nếm mật kiên trì, cuối cùng trở thành một tiếng thở dài:
“So với nửa bước Ngoại cảnh, mình quả thật nhỏ bé chẳng khác gì con kiến...”
Đúng lúc này, từ xa vang tới một tiếng hét to:
- Sát!
Ngạ Quỷ Tán Nhân nổi giận, kẻ nào ăn tim gấu gan báo, dám xen vào chuyện của La Giáo?
Tiếng quát ầm như tiếng sấm, cuồn cuộn lọt vào tai, khiến nguyên thần của y chấn động, rung lên, nhìn thấy thiểm điện màu tím ngoằn ngoèo từ đâu bắn tới, khiến khí âm tà của y tán loạn.
Y khó khăn quay đầu lại nhìn, thấy một bóng người từ dưới đồi chạy lên xông vào vòng vây, đao trong tay không ngừng múa lên, các giáo chúng chẳng khác gì rối gỗ, không hề có sức phản kháng, để mặc cho hắn chạy qua.
Cố Trường Thanh như bị sét đánh, đứng đơ người, mặt dại ra, trong mắt phản chiếu bóng người màu đen oai hùng cương mãnh kia.
Trong tiếng sấm nổ không ngừng, Ngạ Quỷ Tán Nhân phục hồi tinh thần, trong lòng kinh ngạc, bật thốt:
- Cuồng Đao!
Người có tên, cây có bóng, đồng tử y co lại, thoáng do dự, sau đó rống to:
- Đi!
Vừa rống ra khỏi miệng, y đã như chó nhà có tang, lủi thẳng vào cánh rừng bên trái đồi, thấp thoáng đã biến mất.
Mạnh Kỳ vội chạy tới gần, nhưng không đuổi theo y, mà dừng lại trước mặt Cố Trường Thanh.
Một gương mặt mơ hồ, khí chất dương cương mạnh mẽ, thân đao đang có máu từ từ chảy xuống, tất cả đều phản chiếu vào mắt Cố Trường Thanh, khiến y xuất thần.
Nam tử áo đen kia nhếch mép, nở nụ cười sáng lạn:
- Một mũi Xuyên Vân Tiễn, thiên quân vạn mã đã gặp lại!
Thanh âm chưa dứt, những giáo chúng La Giáo chưa kịp chạy trốn thi nhau ngã xuống đất, như cỏ dại dưới gió to, đều là những người hồi nãy bị Mạnh Kỳ đi ngang qua.
- Đa tạ đã cứu giúp.
Cố Trường Thanh thở sâu, chắp tay hành lễ.
- Mấy năm không gặp, ngươi không thay đổi gì nhiều nhỉ, liếc mắt một cái là nhận ra.
Mạnh Kỳ vẫn cười.
Cố Trường Thanh cười khổ:
- Ta là trưởng thành mới đi ra ngoài du lịch, đâu thể nào so được với ngươi, nếu không phải thanh danh Cuồng Đao lồng lộng bên ngoài, ta thật sự là không dám nhận.
Hàn huyên mấy câu, hai người nhìn nhau không nói gì, không biết nên nói gì để kéo gần lại thời gian ba năm nay.
- Chúng ta rời khỏi đây trước, lỡ có cao thủ La Giáo đuổi tới.
Mạnh Kỳ nhìn quanh một vòng, sợ một bóng người váy trắng xinh đẹp từ đâu đó chui ra.
- Ừ.
Cố Trường Thanh không cúi người, tìm kiếm trong người Sư tiêu đầu.
Khi y tỉnh lại, nhận ra Sư tiêu đầu đã độc phát thân vong, một trảo của Ngạ Quỷ Tán Nhân quả là chẳng mấy ai chịu nổi!
Không có gì bất ngờ, y đã mò được một vật, nhét vào người, cùng Mạnh Kỳ vội vàng rời đi.
Không ngừng đổi hướng, xóa sạch dấu vết xong, Mạnh Kỳ dừng bước, khó hiểu hỏi:
- Sao tiêu cục của ngươi lại chọc vào La Giáo?
Trung Châu tiêu cục nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, hẳn phải luôn tận lực tránh xung đột với tà ma chín đạo mới đúng.
- Ta cũng không biết, chúng ta áp giải một món đồ tới Nam Châu xong, vốn định mua chút đặc sản địa phương mang về kinh buôn bán, ai ngờ có một nam tử khoác áo choàng đen tới cửa nhờ tiêu, thuê chúng ta hộ tống một cái hộp gỗ đen tới Thần Đô, nói tới lúc sẽ tự có người tới cửa để lấy.
Cố Trường Thanh cố gắng nhớ lại, kể thật chi tiết:
- Đi được nửa đường, không ngờ Tổng tiêu đầu lại xuất hiện đi cùng, nói là nửa đường ngẫu nhiên gặp nhau...
- Tới tiểu thành, Tổng tiêu đầu đột nhiên bảo có việc quan trọng, chia tay chúng ta đi trước.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, khi chuyện xảy ra, Cố Trường Thanh vốn chẳng nghĩ gì cả, nhưng bây giờ cẩn thận nhớ lại, càng nghĩ càng thấy vật áp tiêu này không bình thường, nên lôi ra, cẩn thận mở nắp.
- Giấy niêm phong đã có dấu hiệu bị xé rách, đã từng có người mở nó ra.
Mạnh Kỳ mắt rất tinh.
Cố Trường Thanh gật đầu, không nói gì, tiếp tục mở hộp, lộ ra món đồ bên trong.
Bên trong trải một lớp cánh hoa đỏ tươi, các cánh hoa đều tươi rói, trên lớp hoa là một món đồ có hình thù kỳ quái, nhìn giống như được làm bằng vàng ròng, nạm rất nhiều hồng tử bảo thạch, trên thân khắc nhiều hoa văn kì dị, nếu chăm chú nhìn kĩ những đường khắc đó sẽ làm người ta đầu váng mắt hoa.
Món đồ này có vẻ không hoàn chỉnh, hình như chỉ là một phần của một vật nào đó.
- Nhìn giống một tấm lệnh bài, nhưng đã bị người ta chia làm hai nửa.
Mạnh Kỳ trầm ngâm.
Cố Trường Thanh mím môi:
- Có lẽ là tổng tiêu đầu cầm đi, chia binh làm hai đường nhập kinh.
- Không biết lệnh bài này có gì đặc biệt... Tóm lại chúng ta về kinh trước, đến Thần Đô, không thể để cho La Giáo càn rỡ.
Mạnh Kỳ cẩn thận nghiên cứu một hồi, nhưng không phát hiện ra manh mối gì.
- Ừ.
Cố Trường Thanh cất hộp gỗ đi.
Nói chuyện một lúc, hai người đã không còn xa lạ vì chia cắt, Mạnh Kỳ vừa đi vội vừa hỏi:
- Sao lại muốn làm tiêu đầu?
- Ăn nhờ ở đậu, dù sao cũng phải tìm miếng cơm ăn, hơn nữa người luyện võ ai chẳng muốn có đất dụng võ, nếu không sẽ bị ngượng tay.
Cố Trường Thanh lời ít mà ý nhiều.
- Nghe nói Tạ gia đối đãi với ngươi không tốt lắm...
Mạnh Kỳ hỏi dò.
Cố Trường Thanh cười cười:
- Dù sao cũng chẳng phải là thân thích ruột, ta bị Cố gia trục xuất gia môn, họ chịu thu lưu ta, cho ta chỗ ở đã là đáng quý, hơn nữa sau này ta được tổng tiêu đầu ưu ái, thực lực tiến bộ nhiều, họ cũng đã trở nên thân thiện hơn.
Thấy Cố Trường Thanh không giận, Mạnh Kỳ cũng yên lòng, hắn vốn là lo y có ý muốn diệt cỏ tận gốc.
- Trường Thanh, báo thù xong ngươi định làm gì? Làm tiêu đầu luôn à?
Phía trước hiện ra một con sông, sóng gợn lấp lánh, Mạnh Kỳ đột nhiên hỏi.
Cố Trường Thanh ngẩn người:
- Cái gì báo thù xong?
Mạnh Kỳ nghiêm mặt:
- Ta biết ngươi còn có khúc mắc chưa xong, muốn giết Tắc La Cư.
- Còn muốn lại được trở về Cố gia, hỏi tộc trưởng xem ông ấy có từng thấy hối hận hay không...
Đôi mắt Cố Trường Thanh trở nên u ám.
Mạnh Kỳ thật lòng:
- Ta không phải muốn cản ngươi báo thù, ngày ta thành Ngoại cảnh, cũng chính là ngày Tắc La Cư phải chết, ta chỉ là hy vọng ngươi đừng để thù hận quấn lấy cả đời mà thôi, nghĩ thử đi, báo thù xong rồi muốn làm gì?
- Làm gì à...
Cố Trường Thanh có chút mờ mịt, hơn ba năm nay, y sống chỉ là vì để báo thù, chưa bao giờ nghĩ tới việc báo thù xong sẽ làm gì cả.
Mạnh Kỳ thở hắt ra:
- Sư phụ ta năm đó cũng là bị Khóc lão nhân giết sạch cả nhà, hôm nay cũng có lòng muốn báo thù, nhưng ta tin ông ấy không vì điều ấy mà làm mình mê muội, đến khi hận thù chấm dứt, nhất định sẽ tìm ra đại ngộ.
- Làm sao ta so được với Huyền Bi thần tăng!
Cố Trường Thanh cười khổ, càng nói giọng càng nhỏ đi:
- Ta muốn công pháp không có công pháp, muốn tư chất không có tư chất, nói báo thù chỉ là chuyện mơ mộng hão huyền...
Mạnh Kỳ đứng ở bờ sông, lẩm bẩm:
- Nếu có được công pháp tốt, nhưng đổi lại nửa đời sau của ngươi phải lấy việc phát dương quang đại nó làm mục tiêu, ngươi có chịu không?
- Hả?
Cố Trường Thanh giật mình nhìn hắn.
Mạnh Kỳ bật cười:
- Việc này tạm thời không nói nữa, tới Thần Đô sẽ nói kĩ hơn.
***
Kênh đào thông với sông lớn, cung cấp điều kiện sống hàng ngày cho hàng trăm vạn dân chúng, có thể coi là mạch sống của Thần Đô.
Mặt sông rất rộng, sóng gợn phập phồng, trên mặt bên bờ sông vô cùng náo nhiệt.
Trên một chiếc lâu thuyền, Đao Khí Trường Hà Nghiêm Xung đang cùng người nâng chén đối ẩm.
- Phàn huynh lấy thân phận Trạng nguyên tới đón, thực khiến Nghiêm mỗ được yêu mà lo.
Y cạn ly trước.
Người đối diện mặc áo đỏ thẫm, bên hông đeo một cái ấn nhỏ màu bạc, ngũ quan tuấn lãng, cằm không râu, khí chất trầm ổn, chính là Võ Trạng nguyên hiện nay, Phàn Trường Miêu.
- Ha ha, Nghiêm huynh là hạng nhì Nhân Bảng, đi tới chỗ nào cũng làm người ta để mắt tới còn hơn cái danh Trạng nguyên của ta ấy chứ!
Phàn Trường Miêu cười:
- Hơn nữa chúng ta đều là người có quan hệ với vương gia, đều là người mình, cần gì khách khí?
Nghiêm Xung cười khổ:
- Cái hạng nhì này của ta không ra sao, toàn là vì những người đứng trước không đột phá thì bị giết.
- Vậy thì sao? Hạng nhì Nhân Bảng đi tới đâu lại chẳng khuấy động phong vân, khiến cho người ta phải cúi mình lập quen biết!
Phàn Trường Miêu đầy khí phách.
Nghiêm Xung đang định nói chuyện, chợt có cảm giác, quay phắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn thấy một chiếc lâu thuyền trôi qua, đầu thuyền đứng một người.
Người này mặc đồ đen, eo đeo một thanh đao dài hình thù kì lạ, dung mạo tuấn mỹ, khí chất dương cương, tay chắp sau lưng, đứng thẳng như tùng, cùng với dòng sông, gió nhẹ, mây bay, thân thuyền hòa thành một chỉnh thể vô cùng hòa hợp.
Tựa hồ cảm giác được Nghiêm Xung nhìn mình, người kia nghiêng đầu qua nhìn y, gật đầu chào.
- Hắn cũng đến đây...
Nghiêm Xung thì thào.
- Ai?
Phàn Trường Miêu cũng đã nhìn thấy người kia.
- Cuồng Đao!
Nghiêm Xung nheo mắt.
Phàn Trường Miêu biến sắc:
- Hắn cũng đến Thần Đô...
Một chiếc lâu thuyền khác lướt qua, ngăn cách tầm mắt, sóng trên sông cuộn trào, gió đã nổi lên.
Trong Bát Đại Thiên Ma, Thập Cửu Nhân Ma, Diệt Thiên Môn chiếm đa số, nhưng nhiêu đó không phải là tất cả thực lực của Diệt Thiên Môn, cũng như đâu có ai tin Thiếu Lâm chỉ có tám người Ngoại cảnh, mười chín nửa bước và hảo thủ Khai khiếu?
Nên, Lục Diệt Nhân Ma không có tên trong Bát Đại Thiên Ma, Thập Cửu Nhân Ma cũng là chuyện bình thường.
Nhưng La Giáo và Diệt Thiên Môn liên thủ? Sư tiêu đầu nheo mắt, móc ra một vật.
Chiếu, bụp!
Một tiếng nổ vang, một luồng ánh sáng phóng lên cao, nở bung thành một đóa hoa đỏ rực.
- Cầu viện?
Ngạ Quỷ Tán Nhân hừ một cái:
- Chỗ này trước không thôn, sau không điếm, ngươi muốn gọi cầu viện ai? Người đi ngang qua? Hừ, để bổn tọa xem ai dám quản chuyện của La Giáo và Diệt Thiên Môn bọn ta!
Y giơ tay lên, năm ngón tay co thành trảo, từ xa chụp vào Sư tiêu đầu.
Năm móng tay vừa dài vừa nhọn, chân khí đen thui, khiến mây đen quay cuồng, quỷ khóc lang hào.
Một trảo đầy âm khí như từ địa ngục làm người ta lạnh cả người, máu huyết cứng lại!
Sư tiêu đầu rút đao, thân đao có màu vàng như được phủ bằng vàng, dưới ánh mặt trời, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Bùng!
Chân khí va chạm, đao và thủ trảo gặp nhau, Sư tiêu đầu lùi liền mấy bước, mặt trắng bệch, nhưng bước chân vẫn thoăn thoắt, liên tục biến hướng, không bị chậm đi chút nào.
Sư tiêu đầu lợi hại quá...” Cố Trường Thanh và những tiêu đầu khác đều tưởng mình đang nằm mộng.
Họ chưa bao giờ nghĩ một người thường ngày hiền lành như Sư tiêu đầu lại đấu được với nửa bước Ngoại cảnh Ngạ Quỷ tán nhân, che giấu sâu thật!
“Chẳng lẽ vật áp tiêu thật sự đang ở trên người Sư tiêu đầu?”
Họ vừa nghĩ vậy, giáo chúng La Giáo đã ùa tới, trong đó có khá nhiều hảo thủ.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên đồi không ngừng vang lên những tiếng kêu thảm thiết, những tiêu sư thực lực yếu nhanh chóng ngã xuống đất, miệng phun máu đen.
Cố Trường Thanh vung kiếm, muốn cứu viện những người khác, nhưng đã bị mấy Trí Không Sứ quấn lấy, tả xung hữu đột cũng không thoát được, dần dần song quyền khó địch bốn tay, rơi xuống hạ phong.
Đang nỗ lực chống đỡ, y nhìn thấy Ngạ Quỷ Tán Nhân đã thành công áp chế Sư tiêu đầu, hai mắt lóe ánh sáng xanh, cơ thể Ngạ Quỷ Tán Nhân đột nhiên phình ra, tay phải cong thành trảo quét xuống.
Năm ngón tay gấp khúc quỷ dị, như những cái nanh sắc, lòng bàn tay thành cái miệng dữ dằn, muốn nuốt sống thanh đao ánh vàng trong tay Sư tiêu đầu.
Rắc, đao khí bị trảo kia nuốt sạch, mũi đao cũng bị bẻ gãy!
Sư tiêu đầu thân bất do kỷ bị hút tới trước, xông thẳng vào quỷ trảo, vội lăn một vòng để tránh, nhưng lưng đã bị cào năm đường, vết cào nhanh chóng chuyển thành màu tím đen, đổ máu.
Kiếm quang chợt lóe, Cố Trường Thanh vận hết sức đẩy những người chung quanh ra, chạy tới cứu viện.
Tổng tiêu đầu có ơn tri ngộ với mình, Sư tiêu đầu thường chỉ điểm cho mình, nếu lấy mạng mình đổi được cho Sư tiêu đầu chạy thoát, vật áp tiêu an toàn, cũng đáng giá!
Trong lòng Cố Trường Thanh hoàn toàn không sợ chết!
Xoẹt xoẹt xoẹt, khí sắc xuyên vào người, trên người Cố Trường Thanh bị thương mấy chỗ, đổ máu tươi, nhưng vẫn cường ngạnh chạy tới trước người Sư tiêu đầu.
- Cùng chết đi!
Ngạ Quỷ Tán Nhân vung tay trái, khí lạnh âm trầm đại thịnh, xung quanh như hóa thành địa phủ.
Kinh mạch trong người Cố Trường Thanh đông cứng, không kịp vung kiếm, đành trơ mắt nhìn quỷ trảo chộp tới, trong lòng dậy lên rất nhiều suy nghĩ, nhớ tới hồi còn nhỏ vui vẻ tiêu dao, nhớ tới sự sung sướng khi “tung hoành” ở Hãn Hải, sự đau đớn khi nghe phải tin dữ, nỗi đau khi chưa thể báo thù rửa hận, sự tức giận quên mình phấn đấu, nằm gai nếm mật kiên trì, cuối cùng trở thành một tiếng thở dài:
“So với nửa bước Ngoại cảnh, mình quả thật nhỏ bé chẳng khác gì con kiến...”
Đúng lúc này, từ xa vang tới một tiếng hét to:
- Sát!
Ngạ Quỷ Tán Nhân nổi giận, kẻ nào ăn tim gấu gan báo, dám xen vào chuyện của La Giáo?
Tiếng quát ầm như tiếng sấm, cuồn cuộn lọt vào tai, khiến nguyên thần của y chấn động, rung lên, nhìn thấy thiểm điện màu tím ngoằn ngoèo từ đâu bắn tới, khiến khí âm tà của y tán loạn.
Y khó khăn quay đầu lại nhìn, thấy một bóng người từ dưới đồi chạy lên xông vào vòng vây, đao trong tay không ngừng múa lên, các giáo chúng chẳng khác gì rối gỗ, không hề có sức phản kháng, để mặc cho hắn chạy qua.
Cố Trường Thanh như bị sét đánh, đứng đơ người, mặt dại ra, trong mắt phản chiếu bóng người màu đen oai hùng cương mãnh kia.
Trong tiếng sấm nổ không ngừng, Ngạ Quỷ Tán Nhân phục hồi tinh thần, trong lòng kinh ngạc, bật thốt:
- Cuồng Đao!
Người có tên, cây có bóng, đồng tử y co lại, thoáng do dự, sau đó rống to:
- Đi!
Vừa rống ra khỏi miệng, y đã như chó nhà có tang, lủi thẳng vào cánh rừng bên trái đồi, thấp thoáng đã biến mất.
Mạnh Kỳ vội chạy tới gần, nhưng không đuổi theo y, mà dừng lại trước mặt Cố Trường Thanh.
Một gương mặt mơ hồ, khí chất dương cương mạnh mẽ, thân đao đang có máu từ từ chảy xuống, tất cả đều phản chiếu vào mắt Cố Trường Thanh, khiến y xuất thần.
Nam tử áo đen kia nhếch mép, nở nụ cười sáng lạn:
- Một mũi Xuyên Vân Tiễn, thiên quân vạn mã đã gặp lại!
Thanh âm chưa dứt, những giáo chúng La Giáo chưa kịp chạy trốn thi nhau ngã xuống đất, như cỏ dại dưới gió to, đều là những người hồi nãy bị Mạnh Kỳ đi ngang qua.
- Đa tạ đã cứu giúp.
Cố Trường Thanh thở sâu, chắp tay hành lễ.
- Mấy năm không gặp, ngươi không thay đổi gì nhiều nhỉ, liếc mắt một cái là nhận ra.
Mạnh Kỳ vẫn cười.
Cố Trường Thanh cười khổ:
- Ta là trưởng thành mới đi ra ngoài du lịch, đâu thể nào so được với ngươi, nếu không phải thanh danh Cuồng Đao lồng lộng bên ngoài, ta thật sự là không dám nhận.
Hàn huyên mấy câu, hai người nhìn nhau không nói gì, không biết nên nói gì để kéo gần lại thời gian ba năm nay.
- Chúng ta rời khỏi đây trước, lỡ có cao thủ La Giáo đuổi tới.
Mạnh Kỳ nhìn quanh một vòng, sợ một bóng người váy trắng xinh đẹp từ đâu đó chui ra.
- Ừ.
Cố Trường Thanh không cúi người, tìm kiếm trong người Sư tiêu đầu.
Khi y tỉnh lại, nhận ra Sư tiêu đầu đã độc phát thân vong, một trảo của Ngạ Quỷ Tán Nhân quả là chẳng mấy ai chịu nổi!
Không có gì bất ngờ, y đã mò được một vật, nhét vào người, cùng Mạnh Kỳ vội vàng rời đi.
Không ngừng đổi hướng, xóa sạch dấu vết xong, Mạnh Kỳ dừng bước, khó hiểu hỏi:
- Sao tiêu cục của ngươi lại chọc vào La Giáo?
Trung Châu tiêu cục nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, hẳn phải luôn tận lực tránh xung đột với tà ma chín đạo mới đúng.
- Ta cũng không biết, chúng ta áp giải một món đồ tới Nam Châu xong, vốn định mua chút đặc sản địa phương mang về kinh buôn bán, ai ngờ có một nam tử khoác áo choàng đen tới cửa nhờ tiêu, thuê chúng ta hộ tống một cái hộp gỗ đen tới Thần Đô, nói tới lúc sẽ tự có người tới cửa để lấy.
Cố Trường Thanh cố gắng nhớ lại, kể thật chi tiết:
- Đi được nửa đường, không ngờ Tổng tiêu đầu lại xuất hiện đi cùng, nói là nửa đường ngẫu nhiên gặp nhau...
- Tới tiểu thành, Tổng tiêu đầu đột nhiên bảo có việc quan trọng, chia tay chúng ta đi trước.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, khi chuyện xảy ra, Cố Trường Thanh vốn chẳng nghĩ gì cả, nhưng bây giờ cẩn thận nhớ lại, càng nghĩ càng thấy vật áp tiêu này không bình thường, nên lôi ra, cẩn thận mở nắp.
- Giấy niêm phong đã có dấu hiệu bị xé rách, đã từng có người mở nó ra.
Mạnh Kỳ mắt rất tinh.
Cố Trường Thanh gật đầu, không nói gì, tiếp tục mở hộp, lộ ra món đồ bên trong.
Bên trong trải một lớp cánh hoa đỏ tươi, các cánh hoa đều tươi rói, trên lớp hoa là một món đồ có hình thù kỳ quái, nhìn giống như được làm bằng vàng ròng, nạm rất nhiều hồng tử bảo thạch, trên thân khắc nhiều hoa văn kì dị, nếu chăm chú nhìn kĩ những đường khắc đó sẽ làm người ta đầu váng mắt hoa.
Món đồ này có vẻ không hoàn chỉnh, hình như chỉ là một phần của một vật nào đó.
- Nhìn giống một tấm lệnh bài, nhưng đã bị người ta chia làm hai nửa.
Mạnh Kỳ trầm ngâm.
Cố Trường Thanh mím môi:
- Có lẽ là tổng tiêu đầu cầm đi, chia binh làm hai đường nhập kinh.
- Không biết lệnh bài này có gì đặc biệt... Tóm lại chúng ta về kinh trước, đến Thần Đô, không thể để cho La Giáo càn rỡ.
Mạnh Kỳ cẩn thận nghiên cứu một hồi, nhưng không phát hiện ra manh mối gì.
- Ừ.
Cố Trường Thanh cất hộp gỗ đi.
Nói chuyện một lúc, hai người đã không còn xa lạ vì chia cắt, Mạnh Kỳ vừa đi vội vừa hỏi:
- Sao lại muốn làm tiêu đầu?
- Ăn nhờ ở đậu, dù sao cũng phải tìm miếng cơm ăn, hơn nữa người luyện võ ai chẳng muốn có đất dụng võ, nếu không sẽ bị ngượng tay.
Cố Trường Thanh lời ít mà ý nhiều.
- Nghe nói Tạ gia đối đãi với ngươi không tốt lắm...
Mạnh Kỳ hỏi dò.
Cố Trường Thanh cười cười:
- Dù sao cũng chẳng phải là thân thích ruột, ta bị Cố gia trục xuất gia môn, họ chịu thu lưu ta, cho ta chỗ ở đã là đáng quý, hơn nữa sau này ta được tổng tiêu đầu ưu ái, thực lực tiến bộ nhiều, họ cũng đã trở nên thân thiện hơn.
Thấy Cố Trường Thanh không giận, Mạnh Kỳ cũng yên lòng, hắn vốn là lo y có ý muốn diệt cỏ tận gốc.
- Trường Thanh, báo thù xong ngươi định làm gì? Làm tiêu đầu luôn à?
Phía trước hiện ra một con sông, sóng gợn lấp lánh, Mạnh Kỳ đột nhiên hỏi.
Cố Trường Thanh ngẩn người:
- Cái gì báo thù xong?
Mạnh Kỳ nghiêm mặt:
- Ta biết ngươi còn có khúc mắc chưa xong, muốn giết Tắc La Cư.
- Còn muốn lại được trở về Cố gia, hỏi tộc trưởng xem ông ấy có từng thấy hối hận hay không...
Đôi mắt Cố Trường Thanh trở nên u ám.
Mạnh Kỳ thật lòng:
- Ta không phải muốn cản ngươi báo thù, ngày ta thành Ngoại cảnh, cũng chính là ngày Tắc La Cư phải chết, ta chỉ là hy vọng ngươi đừng để thù hận quấn lấy cả đời mà thôi, nghĩ thử đi, báo thù xong rồi muốn làm gì?
- Làm gì à...
Cố Trường Thanh có chút mờ mịt, hơn ba năm nay, y sống chỉ là vì để báo thù, chưa bao giờ nghĩ tới việc báo thù xong sẽ làm gì cả.
Mạnh Kỳ thở hắt ra:
- Sư phụ ta năm đó cũng là bị Khóc lão nhân giết sạch cả nhà, hôm nay cũng có lòng muốn báo thù, nhưng ta tin ông ấy không vì điều ấy mà làm mình mê muội, đến khi hận thù chấm dứt, nhất định sẽ tìm ra đại ngộ.
- Làm sao ta so được với Huyền Bi thần tăng!
Cố Trường Thanh cười khổ, càng nói giọng càng nhỏ đi:
- Ta muốn công pháp không có công pháp, muốn tư chất không có tư chất, nói báo thù chỉ là chuyện mơ mộng hão huyền...
Mạnh Kỳ đứng ở bờ sông, lẩm bẩm:
- Nếu có được công pháp tốt, nhưng đổi lại nửa đời sau của ngươi phải lấy việc phát dương quang đại nó làm mục tiêu, ngươi có chịu không?
- Hả?
Cố Trường Thanh giật mình nhìn hắn.
Mạnh Kỳ bật cười:
- Việc này tạm thời không nói nữa, tới Thần Đô sẽ nói kĩ hơn.
***
Kênh đào thông với sông lớn, cung cấp điều kiện sống hàng ngày cho hàng trăm vạn dân chúng, có thể coi là mạch sống của Thần Đô.
Mặt sông rất rộng, sóng gợn phập phồng, trên mặt bên bờ sông vô cùng náo nhiệt.
Trên một chiếc lâu thuyền, Đao Khí Trường Hà Nghiêm Xung đang cùng người nâng chén đối ẩm.
- Phàn huynh lấy thân phận Trạng nguyên tới đón, thực khiến Nghiêm mỗ được yêu mà lo.
Y cạn ly trước.
Người đối diện mặc áo đỏ thẫm, bên hông đeo một cái ấn nhỏ màu bạc, ngũ quan tuấn lãng, cằm không râu, khí chất trầm ổn, chính là Võ Trạng nguyên hiện nay, Phàn Trường Miêu.
- Ha ha, Nghiêm huynh là hạng nhì Nhân Bảng, đi tới chỗ nào cũng làm người ta để mắt tới còn hơn cái danh Trạng nguyên của ta ấy chứ!
Phàn Trường Miêu cười:
- Hơn nữa chúng ta đều là người có quan hệ với vương gia, đều là người mình, cần gì khách khí?
Nghiêm Xung cười khổ:
- Cái hạng nhì này của ta không ra sao, toàn là vì những người đứng trước không đột phá thì bị giết.
- Vậy thì sao? Hạng nhì Nhân Bảng đi tới đâu lại chẳng khuấy động phong vân, khiến cho người ta phải cúi mình lập quen biết!
Phàn Trường Miêu đầy khí phách.
Nghiêm Xung đang định nói chuyện, chợt có cảm giác, quay phắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa vặn thấy một chiếc lâu thuyền trôi qua, đầu thuyền đứng một người.
Người này mặc đồ đen, eo đeo một thanh đao dài hình thù kì lạ, dung mạo tuấn mỹ, khí chất dương cương, tay chắp sau lưng, đứng thẳng như tùng, cùng với dòng sông, gió nhẹ, mây bay, thân thuyền hòa thành một chỉnh thể vô cùng hòa hợp.
Tựa hồ cảm giác được Nghiêm Xung nhìn mình, người kia nghiêng đầu qua nhìn y, gật đầu chào.
- Hắn cũng đến đây...
Nghiêm Xung thì thào.
- Ai?
Phàn Trường Miêu cũng đã nhìn thấy người kia.
- Cuồng Đao!
Nghiêm Xung nheo mắt.
Phàn Trường Miêu biến sắc:
- Hắn cũng đến Thần Đô...
Một chiếc lâu thuyền khác lướt qua, ngăn cách tầm mắt, sóng trên sông cuộn trào, gió đã nổi lên.
/1400
|