Bầu trời vạn dặm không một gợn mây, chỉ thấy một màu xanh thăm thẳm, tinh khiết.
"Thời tiết thật tốt!"
Mạnh Kỳ mở mắt, thấy tiết trời như vậy đang không muốn ra khỏi giường thì bên tai chợt vang lên một giọng nói có phần gấp gáp: “Nhị thiếu gia, người đã tỉnh chưa?”
“Thiếu gia?”
Mạnh Kỳ quay đầu lại, thấy một vị nam tử tuổi trung niên bộ dáng khẩn trương đang đứng đó. Khuôn mặt giống mặt ngựa làm người khác nhìn vào là nhớ ngay, chòm râu dài buộc thành năm túm như râu dê, đầu hắn quấn khăn, áo rộng thùng thình.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
“Nhị thiếu gia, người không sao chứ?” Nam tử nhẹ vỗ về thân thể Mạnh Kỳ làm hắn hốt hoảng trở mình ngồi dậy, muốn lùi về sau nhưng hai cánh tay đối phương như hai gọng kìm sắt khiến hắn không thể giãy dụa. Đồng thời hắn cảm thấy như có một dòng nước ấm áp chảy ở trong người, cuốn theo đi hết phiền muộn.
Vị nam tử thấy Mạnh Kỳ đứng lên thì nhẹ vuốt cằm: “Tốt rồi, chắc là không sao.”
Sau đó nhớ lại hoàn cảnh vừa rồi thì cảm thấy chưa yên tâm lắm, lại nhìn Mạnh Kỳ hỏi với dáng vẻ ân cần: “Nhị thiếu gia, người thấy trong người tốt chứ?”
Mạnh Kỳ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn mơ hồ trả lời: “Không sao.”
Gương mặt nam tử tức thì giãn ra, khẽ thở phào, dáng vẻ tươi cười: “Nhị thiếu gia, Hầu Gia cũng là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Ở trong chùa cũng tốt so với ở nhà, người không cần quá suy nghĩ. Ai… tuy rằng nơi này thanh đăng cổ phật, rời xa chốn hồng trần, nhưng Thiếu Lâm là tông phái lớn trong thiên hạ, tương lai người còn có cơ duyên đạt tới La Hán Kim Thân, uy áp thiên hạ, siêu thoát thế nhân khổ hải. Hơn nữa, người đã có được Phật duyên, vừa rồi có một lão tăng không rõ danh tính tới đưa cho người một khối ngọc Phật”.
Nói tới đây, hắn cũng tự thấy để đạt được những điều đó thật không dễ dàng gì, trong lòng hơi có chút xấu hổ, giọng nói phát ra cũng trở nên nhỏ đi: “Cho dù Kim Thân khó thành, 72 tuyệt kỹ của Thiếu Lâm mỗi môn đều là thần công cái thế, nếu người có thể học được một vài môn, tương lai tung hoành giang hồ, khoái ý ân cừu, chẳng phải sẽ thật tiêu sái hay sao!”
Nói đi nói lại, thanh âm càng lúc càng nhỏ tựa như ruồi muỗi, cuối cùng, hắn dứt khoát nâng tay trái che mặt, rồi quay người rời đi, để lại sau lưng một tiếng thở dài.
Nhìn theo bóng lưng nam tử khuất dần trong rừng rậm, nhớ lại từng lời hắn nói khiến Mạnh Kỳ không khỏi tự hỏi: “Đại thúc, ngươi là ai?”
Quả thật là khó hiểu! Lúc này, Mạnh Kỳ đã nhận ra địa phương này thật xa lạ, còn mình thì đang ở trong hoàn cảnh khác thường không kém. Giống như… một địa phương của nước ta thời cổ đại vậy!
"Ta thức đêm xem World cup nhiều, đầu óc tưởng tượng ra thế này chăng? Ngủ một giấc tỉnh lại thì đã xuyên việt rồi?"
Mạnh Kỳ không nghĩ là ai đó đùa dai, cũng không cho rằng mình đang ở một khu rạp quay phim cổ trang nào đó, bởi vì vừa rồi vị đại thúc kia che mặt mà chạy, bộ pháp nhìn có chút vội vàng nhưng tốc độ cực nhanh tựa khoái mã, người thường tuyệt đối không thể làm được.
“Vừa rồi chính là cao thủ võ công sao!” Mạnh Kỳ dựa vào tiểu thuyết và mấy bộ phim trên ti vi mà đưa ra phán đoán.
“Nam mô a di đà phật. Mời thí chủ theo ta nhập tự.” Mạnh Kỳ còn đang rối bời suy nghĩ, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng Phật hiệu trầm thấp.
Sau lưng ta có người từ lúc nào vậy? Sao ta không có chút cảm giác nào!
Vội quay đầu về sau, Mạnh Kỳ nhìn thấy một vị hòa thượng mặc tăng y màu vàng, vóc người cao ráo, gầy như gậy trúc, ngũ quan không có gì đặc biệt, chỉ có cặp mắt hữu thần khiến cho tuổi của hắn trở nên khó đoán định. Có thể đã bốn, năm mươi tuổi, cũng có thể mới chỉ ba mươi.
Thấy Mạnh Kỳ chăm chú nhìn mình, vị tăng nhân áo vàng không nói thêm lời nào, dùng ánh mắt ra hiệu rồi quay người hướng cửa chính chùa đi tới.
Tường vàng ngói đen, đại môn đỏ sậm. Ngôi chùa này cùng những chùa triền khác mà Mạnh Kỳ đã từng đi qua thì không có gì khác nhau, chỉ là lớn hơn rất nhiều, rộng hơn rất nhiều.
Mà điều khiến Mạnh Kỳ kinh ngạc nhất là, trên đại môn là một khối hoành phi viết ba chữ to theo kiểu Khải Thư:
“Thiếu Lâm Tự”.
Đúng là Thiếu Lâm Tự rồi!
Tại nơi sơn lâm quỷ dị, Mạnh Kỳ không dám hỏi nhiều, tạm cất nghi hoặc vào lòng, cất bước theo sát tăng nhân áo vàng nọ.
Vừa đi vừa ngó nghiêng, Mạnh Kỳ mới phát hiện thấy tay chân mình đều nhỏ nhắn như trẻ con. Cẩn thận xem xét một hồi, không biết nên vui hay buồn, thầm nhủ: “Chả lẽ mình đã ‘cải lão hoàn đồng’…”
Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, eo mang ngọc bội, thân thể này giống với người khoảng dưới 14 tuổi, đã sớm quen an nhàn sung sướng.
“Không biết tướng mạo của người này như thế nào, lớn lên tuấn tú mới có thanh xuân a. Nhưng trong Thiếu Lâm Tự, thanh đăng cổ phật, còn cần gì tới thanh xuân!”
“Không biết ta có thể từ chối nhập tự hay không, mà với cái thân thể này, ra ngoài Thiếu Lâm biết có sống nổi hay không! Nơi này chính là thế giới của võ giả, không biết còn có yêu ma quỷ quái gì không. Ai… theo không ít ghi chép từ thời cổ đại, đám phú hào đại tộc có phong trào nuôi dưỡng tiểu nhi a.”
“Theo lời đại thúc vừa rồi, Thiếu Lâm này dù không phải là “Thiếu Lâm Tự kia” (ý chỉ chùa Thiếu Lâm Tự vẫn thường được nhắc tới ở hiện tại) thì vẫn là một võ đạo đại tông, có được 72 môn tuyệt kỹ, không biết có hay không ‘Dịch Cân Kinh’…” Trước kia ta vẫn hay tưởng tượng bản thân trở thành đại hiệp, khoái ý ân cừu, giờ có hy vọng rồi. Còn có điều gì khiến ta không vui đây? Computer, điện thoại, internet cùng với những người thân…”
“Học một chút võ công tựa hồ cũng không tệ. Mà, La Hán Kim Thân là cái gì?”
Mạnh Kỳ nhìn như đang trầm tĩnh theo sát vị tăng y vượt qua một đám tăng y mặc áo xám và tăng y áo vàng khác, nhưng không ai biết ở trong lòng hắn là một mớ thắc mắc cùng tranh đấu.
Mặc kệ có suy nghĩ tới đâu, cuối cùng Mạnh Kỳ vẫn phải nhìn vào sự thật. Bản thân mình trong thân thể này đã bị người ta bỏ rơi, chỉ còn cách ở lại Thiếu Lâm Tự học võ một thời gian.
“Không biết sau này có được hoàn tục hay không? Rượu có thể không uống nhưng thịt thì không thể thiếu a!” Mạnh Kỳ bắt đầu suy tính chuyện sau này.
***
Dọc theo con đường này, vị tăng nhân cũng không đi qua gian đại điện thờ Phật nào mà đi sang hai bên hành lang, lướt qua mấy sân nhỏ, lần đầu tiên đẩy cửa tiến vào một đại điện.
“Két…” Cảnh cửa mở ra, Mạnh Kỳ dõi mắt quan sát, phát hiện mười mấy hài đồng khoảng mười lăm tuổi trở xuống, nhỏ nhất ước chừng chỉ tám, chín tuổi. Bọn chúng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, ánh mắt tập trung nhìn vào một vị tăng nhân mặt rộng tai to. Vị tăng nhân này cũng mặc áo vàng, biểu lộ nghiêm túc, trên tay cầm thước.
“Nam mô a di đà phật! Huyền Tàng sư huynh, tới đây có chuyện gì?” Tăng nhân mặt rộng tai to phát ra thanh âm hùng hậu.
Mạnh Kỳ càng nhìn, càng nghe thì càng nghĩ ngợi lung tung, nhưng dù sao cũng biết vị tăng nhân mang mình tới nơi này có pháp danh Huyền Tàng.
Huyền Tàng nhẹ tuyên Phật hiệu rồi nói: “Huyền Khổ sư đệ, đây là đứa bé lúc trước ta đã nói tới.” Hắn cất lên giọng nói khô quắt khó nghe, cùng với Huyền Khổ thật một trời khác biệt.
Huyền Khổ liếc nhìn Mạnh Kỳ, gương mặt nghiêm túc nói: “Tới kia ngồi đi.”
Mạnh Kỳ không nhìn rõ lắm, Huyền Tàng đứng bên liền chỉ vào một cái bồ đoàn còn trống: “Tới đó ngồi chờ tới lượt ngươi.”
“Vâng.” Mạnh Kỳ đã sống đủ lâu, hắn hiểu được rơi vào hoàn cảnh này thì tốt nhất là nên nhanh chân lẹ tay mà làm theo lời họ.
Huyền Khổ không nhìn Mạnh Kỳ, tay cầm thước, hỏi một tên hài đồng: “Tục gia tính danh là gì? Vì sao lại gia nhập Thiếu Lâm?”
Hài đồng này khoảng hơn mười tuổi, môi hồng răng trắng, gương mặt tuấn tú, chất phác trả lời: “Ta là Phương A Thất, bởi vì ăn không đủ no, bị đem bán làm hòa thượng.”
Nhất thời, đám hài đồng phì cười.
Huyền Khổ nhíu mày, sắc mặt trầm xuống: “Về sau không được dùng tính danh tục gia, pháp danh của ngươi là Chân Tuệ, ngươi gia nhập Tạp Dịch Viện.”
Mấy đứa hài đồng lớn tuổi hiểu chuyện nhất thời thở dài, nét mặt như muốn nói, Tạp Dịch Viện này tựa hồ không có gì tốt đẹp.
“Phương A Thất chính là Chân Tuệ. Chân Tuệ chính là Phương A Thất…” Đứa nhỏ Phương A Thất liền lẩm nhẩm ghi nhớ.
Huyền Khổ dời mắt, hướng về một đứa hài tử tương đối lớn tuổi hỏi: “Tục gia danh tính là gì? Vì sao lại gia nhập Thiếu Lâm?”
Hài đồng này có vẻ đã mười ba, mười bốn tuổi, thần thái khẩn trương nhưng vẫn trả lời trôi chảy: “Bẩm báo đại sư, đệ tử họ Lưu tên Trì. Bởi vì người nhà mộ Phật hiệu, sùng võ đạo mà đưa đến Thiếu Lâm.”
Bọn chúng là những hài tử được lựa chọn về sau, căn bản đều có tính toán.
Huyền Khổ khẽ gật đầu: “Coi như thẳng thắn. Nếu ngươi chỉ nói mộ Phật hiệu, vậy là muốn ta cho đi Tạp Dịch Viện rồi. Từ hôm nay, pháp danh của ngươi là Chân Đức, gia nhập Võ Tăng Viện.
“Tạ Huyền Khổ sư thúc.” Chân Đức chắp tay trước ngực nói.
Nó nhớ lại tình huống vừa rồi, một khi đã có pháp danh, dựa vào ‘Tâm không không huyền chân, thanh tịnh trí tuệ sâu’ mà sắp xếp, lúc mình chính thức có sư phụ, là có thể trực tiếp xưng hô Huyền Khổ là sư thúc rồi.
Huyền Khổ không gật đầu vì hắn thông minh, trực tiếp vượt qua, bắt đầu hỏi thăm những hài đồng khác.
Chân Đức tâm tình ngưng trọng, Huyền Khổ sư thúc quả như trong lời đồn, làm người cực kỳ ngay thẳng, không thể dựa vào a dua nịnh hót mà tác động đươc.
Trước việc hỏi han của Huyền Khổ, ban đầu Mạnh Kỳ chỉ ở đó mà xem náo nhiệt, tâm tình thoải mái, lúc này ánh mắt đột nhiên mở lớn, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
“Ta tên là gì?”
“Thân thể này có tên là gì?”
Mạnh Kỳ moi ruột rút gan, vò đầu bứt tóc vẫn không thể nhớ được tính danh của hài đồng này. Hắn không nhớ một chút ký ức nào trước đây của hài đồng này!
“Không thể nói ra cái tên Mạnh Kỳ được rồi, Huyền Tàng còn đang ở đây, hắn nhất định biết rõ tính danh cùng lai lịch của thằng nhóc này. Phải nghĩ cách mà vượt qua thôi.”
Giống như lúc Huyền Khổ đứng nghiêm túc trước mặt, Mạnh Kỳ không dám nhiều lời, không dám giả bộ mất trí nhớ, chỉ có thể yên lặng tìm biện pháp khác, làm sao để không bại lộ sự thật. Nơi này, giống như thật sự có La Hán a!
“Danh tính tục gia là gì? Vì sao lại gia nhập Thiếu Lâm?” Mạnh Kỳ còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp nào, Huyền Khổ đã cầm thước đứng ngay trước mặt.
Mạnh Kỳ há miệng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, liền đáp: “Đã nhập Thiếu Lâm, tên tục liền quên.”
Sau khi trả lời, trong lòng Mạnh Kỳ âm thầm tán thưởng chính mình. Thật sự là quá cơ trí, quá chuẩn xác Phật hiệu chân ý rồi!
Huyền Khổ nghiêm khắc nhìn Mạnh Kỳ, cây thước trong tay lắc lư hai cái liền phán:
“Xảo trá quá nặng, gia nhập Tạp Dịch Viện, pháp danh Chân Định.”
"Thời tiết thật tốt!"
Mạnh Kỳ mở mắt, thấy tiết trời như vậy đang không muốn ra khỏi giường thì bên tai chợt vang lên một giọng nói có phần gấp gáp: “Nhị thiếu gia, người đã tỉnh chưa?”
“Thiếu gia?”
Mạnh Kỳ quay đầu lại, thấy một vị nam tử tuổi trung niên bộ dáng khẩn trương đang đứng đó. Khuôn mặt giống mặt ngựa làm người khác nhìn vào là nhớ ngay, chòm râu dài buộc thành năm túm như râu dê, đầu hắn quấn khăn, áo rộng thùng thình.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
“Nhị thiếu gia, người không sao chứ?” Nam tử nhẹ vỗ về thân thể Mạnh Kỳ làm hắn hốt hoảng trở mình ngồi dậy, muốn lùi về sau nhưng hai cánh tay đối phương như hai gọng kìm sắt khiến hắn không thể giãy dụa. Đồng thời hắn cảm thấy như có một dòng nước ấm áp chảy ở trong người, cuốn theo đi hết phiền muộn.
Vị nam tử thấy Mạnh Kỳ đứng lên thì nhẹ vuốt cằm: “Tốt rồi, chắc là không sao.”
Sau đó nhớ lại hoàn cảnh vừa rồi thì cảm thấy chưa yên tâm lắm, lại nhìn Mạnh Kỳ hỏi với dáng vẻ ân cần: “Nhị thiếu gia, người thấy trong người tốt chứ?”
Mạnh Kỳ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn mơ hồ trả lời: “Không sao.”
Gương mặt nam tử tức thì giãn ra, khẽ thở phào, dáng vẻ tươi cười: “Nhị thiếu gia, Hầu Gia cũng là bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Ở trong chùa cũng tốt so với ở nhà, người không cần quá suy nghĩ. Ai… tuy rằng nơi này thanh đăng cổ phật, rời xa chốn hồng trần, nhưng Thiếu Lâm là tông phái lớn trong thiên hạ, tương lai người còn có cơ duyên đạt tới La Hán Kim Thân, uy áp thiên hạ, siêu thoát thế nhân khổ hải. Hơn nữa, người đã có được Phật duyên, vừa rồi có một lão tăng không rõ danh tính tới đưa cho người một khối ngọc Phật”.
Nói tới đây, hắn cũng tự thấy để đạt được những điều đó thật không dễ dàng gì, trong lòng hơi có chút xấu hổ, giọng nói phát ra cũng trở nên nhỏ đi: “Cho dù Kim Thân khó thành, 72 tuyệt kỹ của Thiếu Lâm mỗi môn đều là thần công cái thế, nếu người có thể học được một vài môn, tương lai tung hoành giang hồ, khoái ý ân cừu, chẳng phải sẽ thật tiêu sái hay sao!”
Nói đi nói lại, thanh âm càng lúc càng nhỏ tựa như ruồi muỗi, cuối cùng, hắn dứt khoát nâng tay trái che mặt, rồi quay người rời đi, để lại sau lưng một tiếng thở dài.
Nhìn theo bóng lưng nam tử khuất dần trong rừng rậm, nhớ lại từng lời hắn nói khiến Mạnh Kỳ không khỏi tự hỏi: “Đại thúc, ngươi là ai?”
Quả thật là khó hiểu! Lúc này, Mạnh Kỳ đã nhận ra địa phương này thật xa lạ, còn mình thì đang ở trong hoàn cảnh khác thường không kém. Giống như… một địa phương của nước ta thời cổ đại vậy!
"Ta thức đêm xem World cup nhiều, đầu óc tưởng tượng ra thế này chăng? Ngủ một giấc tỉnh lại thì đã xuyên việt rồi?"
Mạnh Kỳ không nghĩ là ai đó đùa dai, cũng không cho rằng mình đang ở một khu rạp quay phim cổ trang nào đó, bởi vì vừa rồi vị đại thúc kia che mặt mà chạy, bộ pháp nhìn có chút vội vàng nhưng tốc độ cực nhanh tựa khoái mã, người thường tuyệt đối không thể làm được.
“Vừa rồi chính là cao thủ võ công sao!” Mạnh Kỳ dựa vào tiểu thuyết và mấy bộ phim trên ti vi mà đưa ra phán đoán.
“Nam mô a di đà phật. Mời thí chủ theo ta nhập tự.” Mạnh Kỳ còn đang rối bời suy nghĩ, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng Phật hiệu trầm thấp.
Sau lưng ta có người từ lúc nào vậy? Sao ta không có chút cảm giác nào!
Vội quay đầu về sau, Mạnh Kỳ nhìn thấy một vị hòa thượng mặc tăng y màu vàng, vóc người cao ráo, gầy như gậy trúc, ngũ quan không có gì đặc biệt, chỉ có cặp mắt hữu thần khiến cho tuổi của hắn trở nên khó đoán định. Có thể đã bốn, năm mươi tuổi, cũng có thể mới chỉ ba mươi.
Thấy Mạnh Kỳ chăm chú nhìn mình, vị tăng nhân áo vàng không nói thêm lời nào, dùng ánh mắt ra hiệu rồi quay người hướng cửa chính chùa đi tới.
Tường vàng ngói đen, đại môn đỏ sậm. Ngôi chùa này cùng những chùa triền khác mà Mạnh Kỳ đã từng đi qua thì không có gì khác nhau, chỉ là lớn hơn rất nhiều, rộng hơn rất nhiều.
Mà điều khiến Mạnh Kỳ kinh ngạc nhất là, trên đại môn là một khối hoành phi viết ba chữ to theo kiểu Khải Thư:
“Thiếu Lâm Tự”.
Đúng là Thiếu Lâm Tự rồi!
Tại nơi sơn lâm quỷ dị, Mạnh Kỳ không dám hỏi nhiều, tạm cất nghi hoặc vào lòng, cất bước theo sát tăng nhân áo vàng nọ.
Vừa đi vừa ngó nghiêng, Mạnh Kỳ mới phát hiện thấy tay chân mình đều nhỏ nhắn như trẻ con. Cẩn thận xem xét một hồi, không biết nên vui hay buồn, thầm nhủ: “Chả lẽ mình đã ‘cải lão hoàn đồng’…”
Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn, eo mang ngọc bội, thân thể này giống với người khoảng dưới 14 tuổi, đã sớm quen an nhàn sung sướng.
“Không biết tướng mạo của người này như thế nào, lớn lên tuấn tú mới có thanh xuân a. Nhưng trong Thiếu Lâm Tự, thanh đăng cổ phật, còn cần gì tới thanh xuân!”
“Không biết ta có thể từ chối nhập tự hay không, mà với cái thân thể này, ra ngoài Thiếu Lâm biết có sống nổi hay không! Nơi này chính là thế giới của võ giả, không biết còn có yêu ma quỷ quái gì không. Ai… theo không ít ghi chép từ thời cổ đại, đám phú hào đại tộc có phong trào nuôi dưỡng tiểu nhi a.”
“Theo lời đại thúc vừa rồi, Thiếu Lâm này dù không phải là “Thiếu Lâm Tự kia” (ý chỉ chùa Thiếu Lâm Tự vẫn thường được nhắc tới ở hiện tại) thì vẫn là một võ đạo đại tông, có được 72 môn tuyệt kỹ, không biết có hay không ‘Dịch Cân Kinh’…” Trước kia ta vẫn hay tưởng tượng bản thân trở thành đại hiệp, khoái ý ân cừu, giờ có hy vọng rồi. Còn có điều gì khiến ta không vui đây? Computer, điện thoại, internet cùng với những người thân…”
“Học một chút võ công tựa hồ cũng không tệ. Mà, La Hán Kim Thân là cái gì?”
Mạnh Kỳ nhìn như đang trầm tĩnh theo sát vị tăng y vượt qua một đám tăng y mặc áo xám và tăng y áo vàng khác, nhưng không ai biết ở trong lòng hắn là một mớ thắc mắc cùng tranh đấu.
Mặc kệ có suy nghĩ tới đâu, cuối cùng Mạnh Kỳ vẫn phải nhìn vào sự thật. Bản thân mình trong thân thể này đã bị người ta bỏ rơi, chỉ còn cách ở lại Thiếu Lâm Tự học võ một thời gian.
“Không biết sau này có được hoàn tục hay không? Rượu có thể không uống nhưng thịt thì không thể thiếu a!” Mạnh Kỳ bắt đầu suy tính chuyện sau này.
***
Dọc theo con đường này, vị tăng nhân cũng không đi qua gian đại điện thờ Phật nào mà đi sang hai bên hành lang, lướt qua mấy sân nhỏ, lần đầu tiên đẩy cửa tiến vào một đại điện.
“Két…” Cảnh cửa mở ra, Mạnh Kỳ dõi mắt quan sát, phát hiện mười mấy hài đồng khoảng mười lăm tuổi trở xuống, nhỏ nhất ước chừng chỉ tám, chín tuổi. Bọn chúng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, ánh mắt tập trung nhìn vào một vị tăng nhân mặt rộng tai to. Vị tăng nhân này cũng mặc áo vàng, biểu lộ nghiêm túc, trên tay cầm thước.
“Nam mô a di đà phật! Huyền Tàng sư huynh, tới đây có chuyện gì?” Tăng nhân mặt rộng tai to phát ra thanh âm hùng hậu.
Mạnh Kỳ càng nhìn, càng nghe thì càng nghĩ ngợi lung tung, nhưng dù sao cũng biết vị tăng nhân mang mình tới nơi này có pháp danh Huyền Tàng.
Huyền Tàng nhẹ tuyên Phật hiệu rồi nói: “Huyền Khổ sư đệ, đây là đứa bé lúc trước ta đã nói tới.” Hắn cất lên giọng nói khô quắt khó nghe, cùng với Huyền Khổ thật một trời khác biệt.
Huyền Khổ liếc nhìn Mạnh Kỳ, gương mặt nghiêm túc nói: “Tới kia ngồi đi.”
Mạnh Kỳ không nhìn rõ lắm, Huyền Tàng đứng bên liền chỉ vào một cái bồ đoàn còn trống: “Tới đó ngồi chờ tới lượt ngươi.”
“Vâng.” Mạnh Kỳ đã sống đủ lâu, hắn hiểu được rơi vào hoàn cảnh này thì tốt nhất là nên nhanh chân lẹ tay mà làm theo lời họ.
Huyền Khổ không nhìn Mạnh Kỳ, tay cầm thước, hỏi một tên hài đồng: “Tục gia tính danh là gì? Vì sao lại gia nhập Thiếu Lâm?”
Hài đồng này khoảng hơn mười tuổi, môi hồng răng trắng, gương mặt tuấn tú, chất phác trả lời: “Ta là Phương A Thất, bởi vì ăn không đủ no, bị đem bán làm hòa thượng.”
Nhất thời, đám hài đồng phì cười.
Huyền Khổ nhíu mày, sắc mặt trầm xuống: “Về sau không được dùng tính danh tục gia, pháp danh của ngươi là Chân Tuệ, ngươi gia nhập Tạp Dịch Viện.”
Mấy đứa hài đồng lớn tuổi hiểu chuyện nhất thời thở dài, nét mặt như muốn nói, Tạp Dịch Viện này tựa hồ không có gì tốt đẹp.
“Phương A Thất chính là Chân Tuệ. Chân Tuệ chính là Phương A Thất…” Đứa nhỏ Phương A Thất liền lẩm nhẩm ghi nhớ.
Huyền Khổ dời mắt, hướng về một đứa hài tử tương đối lớn tuổi hỏi: “Tục gia danh tính là gì? Vì sao lại gia nhập Thiếu Lâm?”
Hài đồng này có vẻ đã mười ba, mười bốn tuổi, thần thái khẩn trương nhưng vẫn trả lời trôi chảy: “Bẩm báo đại sư, đệ tử họ Lưu tên Trì. Bởi vì người nhà mộ Phật hiệu, sùng võ đạo mà đưa đến Thiếu Lâm.”
Bọn chúng là những hài tử được lựa chọn về sau, căn bản đều có tính toán.
Huyền Khổ khẽ gật đầu: “Coi như thẳng thắn. Nếu ngươi chỉ nói mộ Phật hiệu, vậy là muốn ta cho đi Tạp Dịch Viện rồi. Từ hôm nay, pháp danh của ngươi là Chân Đức, gia nhập Võ Tăng Viện.
“Tạ Huyền Khổ sư thúc.” Chân Đức chắp tay trước ngực nói.
Nó nhớ lại tình huống vừa rồi, một khi đã có pháp danh, dựa vào ‘Tâm không không huyền chân, thanh tịnh trí tuệ sâu’ mà sắp xếp, lúc mình chính thức có sư phụ, là có thể trực tiếp xưng hô Huyền Khổ là sư thúc rồi.
Huyền Khổ không gật đầu vì hắn thông minh, trực tiếp vượt qua, bắt đầu hỏi thăm những hài đồng khác.
Chân Đức tâm tình ngưng trọng, Huyền Khổ sư thúc quả như trong lời đồn, làm người cực kỳ ngay thẳng, không thể dựa vào a dua nịnh hót mà tác động đươc.
Trước việc hỏi han của Huyền Khổ, ban đầu Mạnh Kỳ chỉ ở đó mà xem náo nhiệt, tâm tình thoải mái, lúc này ánh mắt đột nhiên mở lớn, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
“Ta tên là gì?”
“Thân thể này có tên là gì?”
Mạnh Kỳ moi ruột rút gan, vò đầu bứt tóc vẫn không thể nhớ được tính danh của hài đồng này. Hắn không nhớ một chút ký ức nào trước đây của hài đồng này!
“Không thể nói ra cái tên Mạnh Kỳ được rồi, Huyền Tàng còn đang ở đây, hắn nhất định biết rõ tính danh cùng lai lịch của thằng nhóc này. Phải nghĩ cách mà vượt qua thôi.”
Giống như lúc Huyền Khổ đứng nghiêm túc trước mặt, Mạnh Kỳ không dám nhiều lời, không dám giả bộ mất trí nhớ, chỉ có thể yên lặng tìm biện pháp khác, làm sao để không bại lộ sự thật. Nơi này, giống như thật sự có La Hán a!
“Danh tính tục gia là gì? Vì sao lại gia nhập Thiếu Lâm?” Mạnh Kỳ còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp nào, Huyền Khổ đã cầm thước đứng ngay trước mặt.
Mạnh Kỳ há miệng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, liền đáp: “Đã nhập Thiếu Lâm, tên tục liền quên.”
Sau khi trả lời, trong lòng Mạnh Kỳ âm thầm tán thưởng chính mình. Thật sự là quá cơ trí, quá chuẩn xác Phật hiệu chân ý rồi!
Huyền Khổ nghiêm khắc nhìn Mạnh Kỳ, cây thước trong tay lắc lư hai cái liền phán:
“Xảo trá quá nặng, gia nhập Tạp Dịch Viện, pháp danh Chân Định.”
/1398
|