Dịch: Tiểu Băng
Trong Thượng Cổ Ngũ Đế, Kim Hoàng luôn không hiện sơn không lộ thủy, truyền thuyết để lại không ít, nhưng đều tập trung vào mấy cái Bàn Đào, Dao Trì, nữ tiên linh tinh, thậm chí có người trong phàm tục còn lầm muốn bà ta là vợ của Thiên Đế, nhìn như mẫu nghi tam giới, thật là phụ thuộc vào Thiên Đế, mãi tới khi Liễu Sấu Ngọc chỉ ra Vô Sinh Lão Mẫu chính là “Dao Trì Kim Mẫu”, Mạnh Kỳ mới nhớ ra trong Thượng Cổ Ngũ Đế có một người như vậy.
Cho dù sau đó bà ta đã hóa thành Vô Sinh Lão Mẫu, phát triển vào thời yêu loạn đại địa và Nhân Hoàng trị thế, thì sự tích lưu truyền lại cho đến nay cũng vẫn rất ít ỏi, phải dùng mấy chữ ‘thần bí, hiếm hoi’ để hình dung.
Xem ra dưới cái mặt nạ ít ỏi thần bí đó, Kim Hoàng lại là một người che giấu cực sâu, mưu đồ rất lớn, từ rất sớm đã chuẩn bị cho việc đăng lâm bỉ ngạn. Về mặt này, Cố Tiểu Tang đúng là được truyền thừa từ bà ta, hèn gì bà ta coi trọng đạo tiêu và cái thân thể của Cố Tiểu Tang nhất.
Rốt cuộc Trấn Nguyên tử là hóa thân của Kim Hoàng chém ra, hay là bí mật đầu nhập vào dưới trướng Kim Hoàng, bởi vì Trấn Nguyên tử cũng là một nhân vật rất là im hơi lặng tiếng, ít người biết tới.
“Lục Áp không biết vì sao nhìn thấy bí mật này, lại bởi vì bị một đại năng Bỉ Ngạn nào đó nhìn chằm chằm, không tiện ra mặt, nên mới thông qua mình đưa vật ám chỉ cho hậu nhân Ngũ Trang quan?” Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ.
Lục Áp ám chỉ cái gì, muốn làm gì?
Mấy người Hứa Huyền, Ngao Trinh nhìn nhau ngơ ngác. Thật không ngờ sau khi bàn đào dính nước Dao Trì lại hóa thành quả nhân sâm!
Điều này đã làm đảo lộn mọi tri thức của họ!
Mạnh Kỳ ra vẻ trang nghiêm nói: “Thiên địa huyền diệu. Bàn Đào và nhân sâm quả không ngờ lại là vật đồng nguyên, thực là khiến người ta cảm khái.”
“Đúng vậy, nghe đồn chúng nó đều là thiên địa linh căn, không ngờ lại đúng là cùng một loại.” Phúc Hải vương chậc lưỡi.
Hứa Huyền thở hắt ra, cất phần nước Dao Trì và nửa quả nhân sâm đi, cảm khái nói: “Thì ra đây là ám chỉ của tổ tiên, có nước dao trì, cây nhân sâm hẳn sẽ phát triển nhanh hơn.”
Chuyện liên quan tới Kim Hoàng, lại đang ở ngay dưới Vô Sinh thiên, Mạnh Kỳ không dám ở lâu, đang định đi, thì nhớ ra một chuyện, hỏi: “Hứa sư điệt, ngươi có từng nhìn thấy người này bao giờ chưa?”
Hắn vạch một cái, ánh sáng ngưng tụ thành một bức tranh sống động: trên mặt sông, một con thuyền nhỏ từ từ chạy tới, ở đầu thuyền có một cô gái áo trắng, an bình yên tĩnh, môi đặt bên ống tiêu, thổi ra một đoạn nhạc đau khổ triền miên nức nở, đẹp tới mức không phải ở nhân gian, chính là Cố Tiểu Tang.
Thông qua chuyện bàn đào và nhân sâm, xác định Ngũ Trang quan và Kim Hoàng quan hệ không phải là ít, chuyện Vô Sinh Lão Mẫu mở ra Vô Sinh thiên làm công đức gì đó, Mạnh Kỳ tin rằng nếu Tiểu Tang đến Tây Du hoàn thành nhiệm vụ luân hồi, nhất định sẽ dùng tới sức mạnh của cái Vô Sinh thiên này, nói không chừng đám người Hứa Huyền còn chính là chuẩn bị sẵn để cho cô sai sử.
Trong vạn giới, tín đồ của Lão Mẫu đông lắm, không gọi là La giáo thì cũng dùng tên gọi khác. Thân là hóa thân của Thánh Nữ và tín ngưỡng, Cố Tiểu Tang khi làm nhiệm vụ đương nhiên sẽ tìm được trợ lực hơn xa người khác, không chỉ giới hạn ở trong Chân Thật giới, đây chính là chỗ đáng sợ của thực lực.
Vừa nhìn thấy nữ tử, Hứa Huyền bật thốt: “Thánh Nữ!”
Hử? Ngao Trinh và Ngao Thanh quay qua nhìn y.
Hứa Huyền giải thích: “Cô ấy là hóa thân của Vô Sinh Lão Mẫu hành tẩu thế gian cứu khổ, đã từng tới Vô Sinh thiên, lấy đi một quả nhân sâm, cũng giúp chúng ta tiêu diệt một nhóm kẻ địch.”
Một nhóm kẻ địch? Là Luân Hồi giả nhỉ? Mạnh Kỳ trầm ngâm: “Sau đó cô ấy có quay lại nữa không?”
Cố Tiểu Tang không thiếu tiểu thọ, lấy quả nhân sâm để làm gì?
“Không có.” Hứa Huyền lắc đầu.
Mạnh Kỳ trầm mặc một lúc, khẽ niệm Nam Mô Tôn Thượng Thánh Phật, nói: “Bần tăng cáo từ, sư điệt bảo trọng.”
Vừa dứt lời, hắn cứ thế biến mất, xuyên qua thời không, trở về thế giới Phong Thần!
“Này......” Hứa Huyền và Phúc Hải vương đều là người tu đạo, nhận ra được sự rời khỏi của Mạnh Kỳ rất dị thường, nhất định có vài phần truyền thuyết chi uy!
Phúc Hải vương hắc một tiếng: “Hứa huynh đệ, ngươi có sư thúc ghê gớm đấy!”
Hứa Huyền vừa kinh hỉ vừa cảm khái: “Tu vi của sư thúc sâu không lường được.”
“Hình như sư thúc là vì tình mới xuất gia.” Ngao Thanh đột nhiên nói, Ngao Trinh gật đầu.
............
Thế giới Phong Thần, Mạnh Kỳ vừa mới tiến vào, liền phát hiện trước mắt nhảy ra một tiểu hồ lô màu đỏ thắm, hóa thành bộ dáng Lục Áp, sắc mặt như thường, ánh mắt sâu thẳm, không cười không giận, không nhìn ra cảm xúc.
“Đạo Quân, ta đã giao hộp ngọc cho hậu nhân Ngũ Trang quan.” Mạnh Kỳ lời ít mà ý nhiều.
Lục Áp gật gù: “Lần này muốn cứu Triệu Hằng?”
“Phải.” Mạnh Kỳ gật đầu.
Lục Áp không nhiều lời, lôi ra Phong Thần bảng, thò tay quẹt một cái, tên của Triệu Hằng hiện ra, sau đó tan thành những đốm sáng vàng.
Lần này, Mạnh Kỳ không rời khỏi, mà rút đao ra.
Tranh!
Thần đô Đại Tấn, trong hoàng cung.
Triệu Hằng đang thổ nạp chúng sinh chi lực, rèn luyện Pháp Tướng, bỗng mở bừng mắt, vừa vặn thấy một ánh đao màu tím từ trong Vạn Giới Thông Thức phù bay ra, sáng lạn khí phách, chém vào hư ảo, chém đứt từng sợi dây nhân quả.
Thần thanh khí sảng, thân thể thoải mái, Triệu Hằng bắt lấy cơ hội, đem Pháp Tướng và Nguyên Thần dung hợp vào với nhau, bước vào cảnh giới nửa bước.
Tranh!
Mạnh Kỳ thu đao trở vào bao, bình thản như không.
“Giỏi lắm, chư quả chi nhân ứng dụng được đến mức này, rất không tồi.” Lục Áp nhíu nhíu lông mày, như nhớ lại chuyện cũ không vui.
Mạnh Kỳ bình thản nói: “Đạo Quân, còn nhiệm vụ nữa không? Ta muốn xóa tên một người nữa và cứu ra một ít Chân Linh.”
Hắc, Lục Áp cười cười: “Tạm thời không còn, không phải là bần đạo nhằm vào ngươi, mà là quả thật đang định tu tâm dưỡng tính một thời gian. Ừ, đám người Tiên Tích đa phần đều ỷ vào Luân Hồi ma luyện, nếu không thoát khỏi, thì còn có hy vọng Pháp Thân, ví dụ như Hàn Băng tiên tử, chỉ có trải qua sinh tử ma luyện, cô ta mới có thể thăng hoa tình cảm bản thân, có tình mà không vướng bận, mới thành tựu được Pháp Thân, nếu mất đi cơ hội đó, vĩnh viễn cô ta không thành công nổi. Còn chuyện chân linh, ngươi định trùng tố lại thân thể cho họ hay sao? Âm linh vạn kiếp khó nhập thánh, nếu không chuẩn bị kĩ lưỡng, thả họ ra chỉ tổ khiến họ hoàn toàn trầm luân, vạn kiếp bất phục, thậm chí có thể hôi phi yên diệt.”
“Đạo Quân nói có lý.” Mạnh Kỳ không thể không thừa nhận y nói đúng.
Lục Áp lại cười: “Yên tâm, nói trắng ra, quân cờ tốt như ngươi, làm sao bần đạo bỏ qua không dùng! Dù có giận oán gì, thì cũng không bằng ích lợi. Sau này nhất định sẽ còn có cơ hội hợp tác, ngươi cứ chuẩn bị cho tốt đi.”
Vừa dứt lời, thân thể y tiêu tán, quay trở lại thành hồ lô đỏ thắm, nhảy một cái, chẳng biết đã đi đâu.
Chuẩn bị sẵn sàng...... ừ, tốn thêm chút công sức, sáng lập khiếu huyệt, đạt tới đỉnh Địa tiên đi, sau đó trở về Ngọc Hư cung! Mạnh Kỳ nghĩ.
Kim Hoàng chính là đắc đạo ở Ngọc Hư cung, lấy đi vô cực và Hư Không ấn, nhất định biết một phần quy luật và cấm pháp, Cố Tiểu Tang có lẽ nhờ vậy đi vào được Ngọc Hư cung; hỗn độn Thanh Liên tử còn lại là đồ của Thái Ất chân nhân, hình như là do Nguyên Thủy Thiên Tôn ban tặng; Ngọc Hư cung còn có thể ngăn cách Bỉ Ngạn xem xét...... ba chuyện này kết hợp lại, làm Mạnh Kỳ hoài nghi Tiểu Tang chính là đặt chuẩn bị của mình ở trong Ngọc Hư cung, nên hắn mới quyết định sau khi thực lực tiến bộ sẽ trở về Ngọc Hư cung.
............
Thần đô, trong hoàng cung.
Triệu Hằng củng cố cảnh giới, mỉm cười cầm lấy Vạn Giới Thông Thức phù, trò chuyện với Mạnh Kỳ một lúc, cảm ơn hắn, sau đó rời khỏi tẩm cung, đi vào bí điện.
Trong điện có một người, tay áo bay bay, tiêu sái bất kham, chính là “Ma Sư” Hàn Quảng, y chắp tay sau lưng nhìn lên trời cao, mỉm cười: “Vạn Giới Thông Thức phù quả thật thần kỳ, cực có giá trị, nhưng cầm Vạn Giới Thông Thức phù cũng chính là để Tô Mạnh đặt cây đao ngay lên cổ, lúc nào cũng có thể bị hắn đột tập hoặc xem xét, phải cẩn thận.”
“Đúng là như vậy.” Triệu Hằng gật đầu.
Dù y tin vào Tiểu Mạnh, cũng không thể coi thường chuyện này, tin rằng mấy người Lục đại tiên sinh cũng vậy.
Hàn Quảng quay người lại, khí chất càng thêm mênh mông, uy nghiêm: “Ngươi nghĩ xong chưa?”
“Nghĩ xong rồi, thần phục Nhân Hoàng, Đại Tấn đưa về Bắc Chu.” Triệu Hằng trả lời rất trầm ổn.
Hàn Quảng mỉm cười: “Rất tốt.”
Trong Thượng Cổ Ngũ Đế, Kim Hoàng luôn không hiện sơn không lộ thủy, truyền thuyết để lại không ít, nhưng đều tập trung vào mấy cái Bàn Đào, Dao Trì, nữ tiên linh tinh, thậm chí có người trong phàm tục còn lầm muốn bà ta là vợ của Thiên Đế, nhìn như mẫu nghi tam giới, thật là phụ thuộc vào Thiên Đế, mãi tới khi Liễu Sấu Ngọc chỉ ra Vô Sinh Lão Mẫu chính là “Dao Trì Kim Mẫu”, Mạnh Kỳ mới nhớ ra trong Thượng Cổ Ngũ Đế có một người như vậy.
Cho dù sau đó bà ta đã hóa thành Vô Sinh Lão Mẫu, phát triển vào thời yêu loạn đại địa và Nhân Hoàng trị thế, thì sự tích lưu truyền lại cho đến nay cũng vẫn rất ít ỏi, phải dùng mấy chữ ‘thần bí, hiếm hoi’ để hình dung.
Xem ra dưới cái mặt nạ ít ỏi thần bí đó, Kim Hoàng lại là một người che giấu cực sâu, mưu đồ rất lớn, từ rất sớm đã chuẩn bị cho việc đăng lâm bỉ ngạn. Về mặt này, Cố Tiểu Tang đúng là được truyền thừa từ bà ta, hèn gì bà ta coi trọng đạo tiêu và cái thân thể của Cố Tiểu Tang nhất.
Rốt cuộc Trấn Nguyên tử là hóa thân của Kim Hoàng chém ra, hay là bí mật đầu nhập vào dưới trướng Kim Hoàng, bởi vì Trấn Nguyên tử cũng là một nhân vật rất là im hơi lặng tiếng, ít người biết tới.
“Lục Áp không biết vì sao nhìn thấy bí mật này, lại bởi vì bị một đại năng Bỉ Ngạn nào đó nhìn chằm chằm, không tiện ra mặt, nên mới thông qua mình đưa vật ám chỉ cho hậu nhân Ngũ Trang quan?” Mạnh Kỳ đăm chiêu nghĩ.
Lục Áp ám chỉ cái gì, muốn làm gì?
Mấy người Hứa Huyền, Ngao Trinh nhìn nhau ngơ ngác. Thật không ngờ sau khi bàn đào dính nước Dao Trì lại hóa thành quả nhân sâm!
Điều này đã làm đảo lộn mọi tri thức của họ!
Mạnh Kỳ ra vẻ trang nghiêm nói: “Thiên địa huyền diệu. Bàn Đào và nhân sâm quả không ngờ lại là vật đồng nguyên, thực là khiến người ta cảm khái.”
“Đúng vậy, nghe đồn chúng nó đều là thiên địa linh căn, không ngờ lại đúng là cùng một loại.” Phúc Hải vương chậc lưỡi.
Hứa Huyền thở hắt ra, cất phần nước Dao Trì và nửa quả nhân sâm đi, cảm khái nói: “Thì ra đây là ám chỉ của tổ tiên, có nước dao trì, cây nhân sâm hẳn sẽ phát triển nhanh hơn.”
Chuyện liên quan tới Kim Hoàng, lại đang ở ngay dưới Vô Sinh thiên, Mạnh Kỳ không dám ở lâu, đang định đi, thì nhớ ra một chuyện, hỏi: “Hứa sư điệt, ngươi có từng nhìn thấy người này bao giờ chưa?”
Hắn vạch một cái, ánh sáng ngưng tụ thành một bức tranh sống động: trên mặt sông, một con thuyền nhỏ từ từ chạy tới, ở đầu thuyền có một cô gái áo trắng, an bình yên tĩnh, môi đặt bên ống tiêu, thổi ra một đoạn nhạc đau khổ triền miên nức nở, đẹp tới mức không phải ở nhân gian, chính là Cố Tiểu Tang.
Thông qua chuyện bàn đào và nhân sâm, xác định Ngũ Trang quan và Kim Hoàng quan hệ không phải là ít, chuyện Vô Sinh Lão Mẫu mở ra Vô Sinh thiên làm công đức gì đó, Mạnh Kỳ tin rằng nếu Tiểu Tang đến Tây Du hoàn thành nhiệm vụ luân hồi, nhất định sẽ dùng tới sức mạnh của cái Vô Sinh thiên này, nói không chừng đám người Hứa Huyền còn chính là chuẩn bị sẵn để cho cô sai sử.
Trong vạn giới, tín đồ của Lão Mẫu đông lắm, không gọi là La giáo thì cũng dùng tên gọi khác. Thân là hóa thân của Thánh Nữ và tín ngưỡng, Cố Tiểu Tang khi làm nhiệm vụ đương nhiên sẽ tìm được trợ lực hơn xa người khác, không chỉ giới hạn ở trong Chân Thật giới, đây chính là chỗ đáng sợ của thực lực.
Vừa nhìn thấy nữ tử, Hứa Huyền bật thốt: “Thánh Nữ!”
Hử? Ngao Trinh và Ngao Thanh quay qua nhìn y.
Hứa Huyền giải thích: “Cô ấy là hóa thân của Vô Sinh Lão Mẫu hành tẩu thế gian cứu khổ, đã từng tới Vô Sinh thiên, lấy đi một quả nhân sâm, cũng giúp chúng ta tiêu diệt một nhóm kẻ địch.”
Một nhóm kẻ địch? Là Luân Hồi giả nhỉ? Mạnh Kỳ trầm ngâm: “Sau đó cô ấy có quay lại nữa không?”
Cố Tiểu Tang không thiếu tiểu thọ, lấy quả nhân sâm để làm gì?
“Không có.” Hứa Huyền lắc đầu.
Mạnh Kỳ trầm mặc một lúc, khẽ niệm Nam Mô Tôn Thượng Thánh Phật, nói: “Bần tăng cáo từ, sư điệt bảo trọng.”
Vừa dứt lời, hắn cứ thế biến mất, xuyên qua thời không, trở về thế giới Phong Thần!
“Này......” Hứa Huyền và Phúc Hải vương đều là người tu đạo, nhận ra được sự rời khỏi của Mạnh Kỳ rất dị thường, nhất định có vài phần truyền thuyết chi uy!
Phúc Hải vương hắc một tiếng: “Hứa huynh đệ, ngươi có sư thúc ghê gớm đấy!”
Hứa Huyền vừa kinh hỉ vừa cảm khái: “Tu vi của sư thúc sâu không lường được.”
“Hình như sư thúc là vì tình mới xuất gia.” Ngao Thanh đột nhiên nói, Ngao Trinh gật đầu.
............
Thế giới Phong Thần, Mạnh Kỳ vừa mới tiến vào, liền phát hiện trước mắt nhảy ra một tiểu hồ lô màu đỏ thắm, hóa thành bộ dáng Lục Áp, sắc mặt như thường, ánh mắt sâu thẳm, không cười không giận, không nhìn ra cảm xúc.
“Đạo Quân, ta đã giao hộp ngọc cho hậu nhân Ngũ Trang quan.” Mạnh Kỳ lời ít mà ý nhiều.
Lục Áp gật gù: “Lần này muốn cứu Triệu Hằng?”
“Phải.” Mạnh Kỳ gật đầu.
Lục Áp không nhiều lời, lôi ra Phong Thần bảng, thò tay quẹt một cái, tên của Triệu Hằng hiện ra, sau đó tan thành những đốm sáng vàng.
Lần này, Mạnh Kỳ không rời khỏi, mà rút đao ra.
Tranh!
Thần đô Đại Tấn, trong hoàng cung.
Triệu Hằng đang thổ nạp chúng sinh chi lực, rèn luyện Pháp Tướng, bỗng mở bừng mắt, vừa vặn thấy một ánh đao màu tím từ trong Vạn Giới Thông Thức phù bay ra, sáng lạn khí phách, chém vào hư ảo, chém đứt từng sợi dây nhân quả.
Thần thanh khí sảng, thân thể thoải mái, Triệu Hằng bắt lấy cơ hội, đem Pháp Tướng và Nguyên Thần dung hợp vào với nhau, bước vào cảnh giới nửa bước.
Tranh!
Mạnh Kỳ thu đao trở vào bao, bình thản như không.
“Giỏi lắm, chư quả chi nhân ứng dụng được đến mức này, rất không tồi.” Lục Áp nhíu nhíu lông mày, như nhớ lại chuyện cũ không vui.
Mạnh Kỳ bình thản nói: “Đạo Quân, còn nhiệm vụ nữa không? Ta muốn xóa tên một người nữa và cứu ra một ít Chân Linh.”
Hắc, Lục Áp cười cười: “Tạm thời không còn, không phải là bần đạo nhằm vào ngươi, mà là quả thật đang định tu tâm dưỡng tính một thời gian. Ừ, đám người Tiên Tích đa phần đều ỷ vào Luân Hồi ma luyện, nếu không thoát khỏi, thì còn có hy vọng Pháp Thân, ví dụ như Hàn Băng tiên tử, chỉ có trải qua sinh tử ma luyện, cô ta mới có thể thăng hoa tình cảm bản thân, có tình mà không vướng bận, mới thành tựu được Pháp Thân, nếu mất đi cơ hội đó, vĩnh viễn cô ta không thành công nổi. Còn chuyện chân linh, ngươi định trùng tố lại thân thể cho họ hay sao? Âm linh vạn kiếp khó nhập thánh, nếu không chuẩn bị kĩ lưỡng, thả họ ra chỉ tổ khiến họ hoàn toàn trầm luân, vạn kiếp bất phục, thậm chí có thể hôi phi yên diệt.”
“Đạo Quân nói có lý.” Mạnh Kỳ không thể không thừa nhận y nói đúng.
Lục Áp lại cười: “Yên tâm, nói trắng ra, quân cờ tốt như ngươi, làm sao bần đạo bỏ qua không dùng! Dù có giận oán gì, thì cũng không bằng ích lợi. Sau này nhất định sẽ còn có cơ hội hợp tác, ngươi cứ chuẩn bị cho tốt đi.”
Vừa dứt lời, thân thể y tiêu tán, quay trở lại thành hồ lô đỏ thắm, nhảy một cái, chẳng biết đã đi đâu.
Chuẩn bị sẵn sàng...... ừ, tốn thêm chút công sức, sáng lập khiếu huyệt, đạt tới đỉnh Địa tiên đi, sau đó trở về Ngọc Hư cung! Mạnh Kỳ nghĩ.
Kim Hoàng chính là đắc đạo ở Ngọc Hư cung, lấy đi vô cực và Hư Không ấn, nhất định biết một phần quy luật và cấm pháp, Cố Tiểu Tang có lẽ nhờ vậy đi vào được Ngọc Hư cung; hỗn độn Thanh Liên tử còn lại là đồ của Thái Ất chân nhân, hình như là do Nguyên Thủy Thiên Tôn ban tặng; Ngọc Hư cung còn có thể ngăn cách Bỉ Ngạn xem xét...... ba chuyện này kết hợp lại, làm Mạnh Kỳ hoài nghi Tiểu Tang chính là đặt chuẩn bị của mình ở trong Ngọc Hư cung, nên hắn mới quyết định sau khi thực lực tiến bộ sẽ trở về Ngọc Hư cung.
............
Thần đô, trong hoàng cung.
Triệu Hằng củng cố cảnh giới, mỉm cười cầm lấy Vạn Giới Thông Thức phù, trò chuyện với Mạnh Kỳ một lúc, cảm ơn hắn, sau đó rời khỏi tẩm cung, đi vào bí điện.
Trong điện có một người, tay áo bay bay, tiêu sái bất kham, chính là “Ma Sư” Hàn Quảng, y chắp tay sau lưng nhìn lên trời cao, mỉm cười: “Vạn Giới Thông Thức phù quả thật thần kỳ, cực có giá trị, nhưng cầm Vạn Giới Thông Thức phù cũng chính là để Tô Mạnh đặt cây đao ngay lên cổ, lúc nào cũng có thể bị hắn đột tập hoặc xem xét, phải cẩn thận.”
“Đúng là như vậy.” Triệu Hằng gật đầu.
Dù y tin vào Tiểu Mạnh, cũng không thể coi thường chuyện này, tin rằng mấy người Lục đại tiên sinh cũng vậy.
Hàn Quảng quay người lại, khí chất càng thêm mênh mông, uy nghiêm: “Ngươi nghĩ xong chưa?”
“Nghĩ xong rồi, thần phục Nhân Hoàng, Đại Tấn đưa về Bắc Chu.” Triệu Hằng trả lời rất trầm ổn.
Hàn Quảng mỉm cười: “Rất tốt.”
/1398
|