Dịch giả: Tiểu Băng
Nhanh chóng mặc quần áo xong, Mạnh Kỳ che giấu xấu hổ, chắp tay nói:
“Đa tạ tiên tử, sau này tất có hậu báo.”
Nói xong, không đợi Bích Cảnh Tuyền nói chuyện, hắn quay đầu đi, vừa bước ra mấy bước thì dừng chân, gãi gãi đầu quay người lại, cười ngượng ngùng: “À, cái kia, tiên tử, có thể mượn chút bạc không, tài sản của ta đều cất trong không gian, không có đạo lực không có tinh thần thì không lấy ra được......”
Không thể từ hải ngoại tiên đảo bơi về Trung Nguyên chớ!?
Không có võ đạo, mọi thứ đều trở nên vô cùng bất tiện, ngay cả Vạn Giới Thông Thức phù cũng không lấy ra nổi, hắn đã bị rơi vào tình trạng mất liên lạc hoàn toàn!
Bích Cảnh Tuyền trầm mặc một lúc lâu, ném ra một túi vàng lá căng phồng, giá trị rất lớn.
Mạnh Kỳ nhận túi vàng, cười gượng gạo cảm ơn: “Đợi Tô mỗ trở về Ngọc Hư cung, lập tức trả lại.”
Lần này đi Tam Tiêu đảo quả là một chuyến đi đầy xấu hổ, may mà da mặt đã luyện rất dày, còn có thể làm bộ như không có việc gì.
Bích Cảnh Tuyền tiếp tục trầm mặc.
Mạnh Kỳ cất túi vàng lá, xoay người rời đi, phía trước ngọn sóng vỗ bờ, sau lưng và hai bên là vách núi dựng đứng, nói ngắn gọn là mình đạp sóng tiến đến, không có đi từ cảng, khu vực này của Tam Tiêu đảo không người không thuyền, nếu không bơi, thì chẳng còn cách nào để ra ngoài.
Ha ha, hắn tiếp tục quay lại, cười gượng gãi đầu: “Tiên tử, có thể thuận tay đưa ta đến cảng được không? Đại ân đại đức, suốt đời khó quên.”
Bích Cảnh Tuyền tiếp tục im lặng, nhưng một cơn gió đã tràn tới, cuốn Mạnh Kỳ bay lên.
Trước mắt hắn nhoáng một cái, đã xuất hiện ở cảng của Tam Tiêu đảo. Tiếng gọi nhau, tiếng rao hàng, tiếng cò kè mặc cả, tiếng trò chuyện quyện vào nhau ồn ào vọng vài tai.
Mạnh Kỳ nhìn quanh, tìm một cái thuyền khách, nhất định phải rời khỏi Tam Tiêu đảo thật nhanh, quên đi thật lẹ chuyện xấu hổ vừa rồi.
Mẹ nó. Vừa rồi sao lại quên thỉnh Bích Cảnh Tuyền đưa mình tới chỗ truyền tống trận cự ly xa cơ chứ, túi vàng lá này hẳn là đủ trở lại gần Đông Hải kiếm trang luôn á...... hắn thầm mắng mình. Mất đi võ đạo, gặp phải cảnh xấu hổ, hắn cũng mất đi khả năng bình tĩnh tỉnh táo, không đưa ra được lựa chọn tốt nhất, mà giờ làm gì còn mặt mũi nào lại tìm Bích Cảnh Tuyền nhờ hỗ trợ?
Ài, sự khẳng khái đón nhận khó khăn đâu? Sự kiên nhẫn bất động không nóng nảy đâu rồi?
Mạnh Kỳ dần bình tĩnh lại.
Dù không còn võ đạo, nhưng biết bao tôi luyện bao nhiêu năm nay chẳng lẽ là bỏ không?
Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng, dõi mắt nhìn ra xa, đầy vẻ thong dong.
Thôi coi như đi lịch lãm, đi tìm chân ngã.
Không bao lâu sau, hắn tìm được một lâu thuyền sắp rời bến, trở thành vị khách cuối cùng, một lúc sau, sau một hồi còi lảnh lót, chiếc tàu nhổ neo, rẽ từng con sóng, từ từ xuất phát.
Đứng trên boong tàu, nhìn hải âu bay lượn, Mạnh Kỳ bắt đầu nghĩ tới bước tiếp theo.
Hắn chợt nghe thấy ai đó cảm thán: “Thuyền của Mặc cung thật là lợi hại, không chỉ tốc độ đi nhanh, mà còn vững chắc, tới nay mới có mấy năm mà đã bắt đầu thay thế loại thuyền truyền thống.”
Mạnh Kỳ quay qua nhìn, đó là một nam tử tuổi chừng ba mươi, ăn mặc rất bình thường, tinh thần sảng khoái, nhìn bề ngoài không có vẻ gì là cao thủ.
“Đúng vậy, mười mấy năm trước đâu có ai ngờ hôm nay mọi thứ lại như thế này.” Mạnh Kỳ mỉm cười, thuận miệng trả lời, bắt đầu nói chuyện tào lao.
Nam tử kia gật đầu: “Đúng thế. Mười mấy năm trước, có nằm mơ ta cũng không ngờ lại có dụng cụ giúp mình liên lạc được với người ở cách xa vạn dặm, không thể ngờ chân bước không ra khỏi cửa mà lại biết tất cả về thế giới giang hồ, không ngờ thế gian lại thú vị tới như vậy, Bách Hiểu Sinh thì có là gì, bây giờ ai cũng là Bách Hiểu Sinh!”
Xung quanh có thêm mấy người nữa cũng hòa vào thảo luận, kể lể những biến đổi mà mình cảm nhận được mấy năm nay, hơn phân nửa là do Mặc cung mang đến, hơn phân nửa là nhờ có Vạn Giới Thông Thức phù mở mang cho, khiến Mạnh Kỳ nghe mà âm thầm đắc ý, không nhịn được đổi tư thế, ai ngờ dưới chân bị trượt, mém nữa té nhào, may mà được nam tử ở bên cạnh đỡ lấy.
“Boong tàu mới được lau nên còn ướt, cẩn thận.” Nam tử kia cười, dặn.
Mạnh Kỳ môi mấp máy, muốn cười lại cười không nổi, ngầm thở dài. Hắn đương nhiên nhận ra boong tàu trơn ướt, nhưng bao nhiêu năm nay, hắn đâu bao giờ thèm để ý một chuyện nhỏ như vậy, ướt cỡ này dù có nhắm mắt lại vẫn có thể ổn định trọng tâm, mạnh mẽ đánh nhau một trận, tiếc thay bây giờ không còn giống trước nữa, quả thực là một tí công phu cũng chả có, chuyện nhỏ xíu bình thường chẳng thèm để mắt nay lại làm khó mình.
Cho nên, không chỉ không thể ỷ lại vào võ đạo, mà mọi kinh nghiệm trong quá khứ cũng không thể hoàn toàn rập khuôn.
“Đa tạ, nghe quá nhập thần, không có chú ý dưới chân.” Mạnh Kỳ chắp tay chào, “Xin hỏi tên họ đại danh.”
Nam tử kia cười: “Ta tên Hoàng Xương, người Tam Tiêu đảo, học võ bất thành, kinh thương không được, sống tầm thường vô vi mười mấy năm......”
Nghe y nói như vậy, những người khác đều biết đằng sau tất có chuyện hay, đều quay qua chờ nghe.
Hoàng Xương tiếp tục nói: “Ta vốn tưởng sẽ cứ sống cả đời như vậy, không ngờ trên đời xuất hiện một Nguyên Hoàng, và Vạn Giới Thông Thức phù, khiến ta được mở mang tầm mắt, nhìn thấy rất nhiều cơ hội.”
“Nói ra cũng may mắn, nhờ hồi trước có được đi học, biết mặt chữ, nếu không có Vạn Giới Thông Thức phù cũng chỉ biết dùng như đồ để liên lạc mà thôi, không thể phát huy tác dụng thật sự của nó, như bao nhiêu người khác. Dạo gần đây ta phát hiện ở trong diễn đàn, Mặc cung nảy ra ý tưởng sáng lập Nam Hải hoang đảo, không may bị thiếu người, ta nghĩ đây là một cơ hội, nên bán nhà tổ, định đến nơi đó tìm phú quý.”
Người chung quanh gật gù, tỏ vẻ tán đồng, có người còn vô cùng đồng cảm: “Hồi trước ta qua lại các đảo buôn bán hàng hóa, bị bao nhiêu là áp bức của quan lại, chủ thuê bóc lột của thuyền công, bây giờ có Vạn Giới thương thành vừa tiện lợi lại bớt hẳn gánh nặng, người mua rất nhiều, một năm kiếm ăn bằng cả mười năm trước, chỉ là chuyển phát nhanh phí có hơi cao, may mà ta không buôn bán quá xa.”
Nói tới đây, gã thành ý đặt tay lên lồng ngực: “Ca ngợi Nguyên Hoàng.”
“Ở nhà ta có lập bàn thờ thờ sống Nguyên Hoàng đó. Nguyên Hoàng quả thực là thần tiên, là cường giả hàng đầu, xông vào tận Cửu U, kích sát Tà Thần, uy phong không ai dám bì, thờ người là lẽ đương nhiên......”
Bọn họ bắt đầu nói về Nguyên Hoàng, Mạnh Kỳ ở bên cạnh nghe, cảm giác rất là phức tạp, cứ như đang nghe chuyện của người khác. Trong những câu chuyện của họ, hắn vô cùng uy phong, nhân hậu thương người, chững chạc đàng hoàng, từ bi thương xót, được người đời vô cùng kính ngưỡng, trong khi hắn thật sự ngoài đời suýt nữa đã trượt chân ngã trên boong tàu ngay trước mặt họ.
Dù hắn có thừa nhận mình là Nguyên Hoàng, nhất định cũng chẳng ai thèm tin.
Mạnh Kỳ không nhịn được thở dài, lấy cớ thấy mệt đi về khoang thuyền, sẵn tiện đánh giá con thuyền.
Khách một phần là thương nhân, một phần là người ở trong giang hồ. Có một nam tử mặc bào đen khá là bắt mắt, y luôn nhắm mắt, giống như người mù, nhưng đi đường không hề có chút va vấp nào, cứ như vẫn nhìn thấy tất cả, hẳn là đang tu luyện một loại phương pháp nhãn thuật.
Hai người lướt sát qua nhau, trước mắt Mạnh Kỳ đột nhiên lủi ra hai cái bóng nhỏ, bởi vì boong tàu rất trơn, xoẹt một tiếng té ngã ngay bên cạnh hắn.
Đây là một đôi song sinh, một trai một gái, chừng sáu bảy tuổi, trắng trẻo xinh xắn, chúng bặm môi, sắp khóc.
Mạnh Kỳ cúi người nâng hai đứa dậy, phủi áo cho chúng: “Đừng có chạy lung tung, cẩn thận trượt chân, ba mẹ các con đâu?”
“Mẹ không kể chuyện xưa cho bọn con nghe, nên bọn con chạy ra ngoài chơi.” Thằng bé mếu máo.
Cô bé con thì chìa ra một quyển sách, chớp mắt to nói: “Thúc thúc, kể chuyện cho bọn con nghe đi.”
Nhớ lại hồi trước năn nỉ ba mẹ kể chuyện cho mình nghe, Mạnh Kỳ vui vẻ, nhận lấy quyển sách, định làm người tốt, song vừa nhìn xuống, nhìn thấy tựa đề quyển sách lại là:
[Nguyên Hoàng đại chiến Transformers]
Móa nó...... sách méo gì thế này? Sao mình không biết mình có câu chuyện này vậy nhỉ? Miệng Mạnh Kỳ run run. Mặc dù có ném một cái Vạn Giới Thông Thức phù đến vũ trụ Transformers, khiến trong thế giới Vạn Giới Thông Thức không ít người biết tới loại sinh vật thần kì này, nhưng có thể viết ra được một quyển truyện cỡ [Nguyên Hoàng đại chiến Transformers] thì nhất định không phải là kẻ có đầu óc hưng phấn bình thường......
Mạnh Kỳ bỏ sách xuống, cười tủm tỉm nói:
“Truyện này sau này kể đi.”
“Thúc thúc, thúc thúc, kể một lần thôi được không?” Hai đứa bé năn nỉ.
Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, chững chạc đàng hoàng nói:
“Vậy ta kể cho nghe một câu chuyện thật nhé, chuyện ta đã tự mình trải qua.”
“Ở một nơi gọi là Tam sơn tứ thủy, từng xuất hiện một viên thiên thạch từ thiên ngoại rơi xuống......”
......
“Ta đâm tới một kiếm, đâm trúng người tên kia, lấy kĩ xảo bốn lạng phá ngàn cân khiến hòa thượng kia trúng chiêu, lảo đảo ngả người tới trước, ta nghiêng người lách qua, lại ra một kiếm, kết thúc sinh mạng của y, khiến tên đứng ngay sau lưng y không kịp kêu lên nhắc nhở tiếng nào......”
Ba ba ba, hai đứa bé vỗ tay khen: “Thúc thúc thật lợi hại!”
Cô bé bỗng bặm môi: “Thúc thúc không tốt, mẫu thân nói thúc thúc đang gạt người, nói ngươi làm gì có cái thực lực đó, nhất định là lấy chuyện của người khác cải biên thành chuyện của mình, mang đi chém gió.”
Đây đúng là chuyện ta tự trải qua mà...... Mạnh Kỳ bật cười, đột nhiên nhớ lại lúc trước, Huyền Tâm chém gió để ngăn cản Hàn Băng tiên tử và Phi Thiên Dạ Xoa đánh nhau, cũng bị người vạch trần, bị mình cười nhạo, quả nhiên thiên đạo vay là có trả, thế sự luân hồi.
Nhớ lại việc này, hắn không nhịn được cười to thành tiếng, cười đến nước mắt cũng chảy ra.
Nhanh chóng mặc quần áo xong, Mạnh Kỳ che giấu xấu hổ, chắp tay nói:
“Đa tạ tiên tử, sau này tất có hậu báo.”
Nói xong, không đợi Bích Cảnh Tuyền nói chuyện, hắn quay đầu đi, vừa bước ra mấy bước thì dừng chân, gãi gãi đầu quay người lại, cười ngượng ngùng: “À, cái kia, tiên tử, có thể mượn chút bạc không, tài sản của ta đều cất trong không gian, không có đạo lực không có tinh thần thì không lấy ra được......”
Không thể từ hải ngoại tiên đảo bơi về Trung Nguyên chớ!?
Không có võ đạo, mọi thứ đều trở nên vô cùng bất tiện, ngay cả Vạn Giới Thông Thức phù cũng không lấy ra nổi, hắn đã bị rơi vào tình trạng mất liên lạc hoàn toàn!
Bích Cảnh Tuyền trầm mặc một lúc lâu, ném ra một túi vàng lá căng phồng, giá trị rất lớn.
Mạnh Kỳ nhận túi vàng, cười gượng gạo cảm ơn: “Đợi Tô mỗ trở về Ngọc Hư cung, lập tức trả lại.”
Lần này đi Tam Tiêu đảo quả là một chuyến đi đầy xấu hổ, may mà da mặt đã luyện rất dày, còn có thể làm bộ như không có việc gì.
Bích Cảnh Tuyền tiếp tục trầm mặc.
Mạnh Kỳ cất túi vàng lá, xoay người rời đi, phía trước ngọn sóng vỗ bờ, sau lưng và hai bên là vách núi dựng đứng, nói ngắn gọn là mình đạp sóng tiến đến, không có đi từ cảng, khu vực này của Tam Tiêu đảo không người không thuyền, nếu không bơi, thì chẳng còn cách nào để ra ngoài.
Ha ha, hắn tiếp tục quay lại, cười gượng gãi đầu: “Tiên tử, có thể thuận tay đưa ta đến cảng được không? Đại ân đại đức, suốt đời khó quên.”
Bích Cảnh Tuyền tiếp tục im lặng, nhưng một cơn gió đã tràn tới, cuốn Mạnh Kỳ bay lên.
Trước mắt hắn nhoáng một cái, đã xuất hiện ở cảng của Tam Tiêu đảo. Tiếng gọi nhau, tiếng rao hàng, tiếng cò kè mặc cả, tiếng trò chuyện quyện vào nhau ồn ào vọng vài tai.
Mạnh Kỳ nhìn quanh, tìm một cái thuyền khách, nhất định phải rời khỏi Tam Tiêu đảo thật nhanh, quên đi thật lẹ chuyện xấu hổ vừa rồi.
Mẹ nó. Vừa rồi sao lại quên thỉnh Bích Cảnh Tuyền đưa mình tới chỗ truyền tống trận cự ly xa cơ chứ, túi vàng lá này hẳn là đủ trở lại gần Đông Hải kiếm trang luôn á...... hắn thầm mắng mình. Mất đi võ đạo, gặp phải cảnh xấu hổ, hắn cũng mất đi khả năng bình tĩnh tỉnh táo, không đưa ra được lựa chọn tốt nhất, mà giờ làm gì còn mặt mũi nào lại tìm Bích Cảnh Tuyền nhờ hỗ trợ?
Ài, sự khẳng khái đón nhận khó khăn đâu? Sự kiên nhẫn bất động không nóng nảy đâu rồi?
Mạnh Kỳ dần bình tĩnh lại.
Dù không còn võ đạo, nhưng biết bao tôi luyện bao nhiêu năm nay chẳng lẽ là bỏ không?
Mạnh Kỳ chắp tay sau lưng, dõi mắt nhìn ra xa, đầy vẻ thong dong.
Thôi coi như đi lịch lãm, đi tìm chân ngã.
Không bao lâu sau, hắn tìm được một lâu thuyền sắp rời bến, trở thành vị khách cuối cùng, một lúc sau, sau một hồi còi lảnh lót, chiếc tàu nhổ neo, rẽ từng con sóng, từ từ xuất phát.
Đứng trên boong tàu, nhìn hải âu bay lượn, Mạnh Kỳ bắt đầu nghĩ tới bước tiếp theo.
Hắn chợt nghe thấy ai đó cảm thán: “Thuyền của Mặc cung thật là lợi hại, không chỉ tốc độ đi nhanh, mà còn vững chắc, tới nay mới có mấy năm mà đã bắt đầu thay thế loại thuyền truyền thống.”
Mạnh Kỳ quay qua nhìn, đó là một nam tử tuổi chừng ba mươi, ăn mặc rất bình thường, tinh thần sảng khoái, nhìn bề ngoài không có vẻ gì là cao thủ.
“Đúng vậy, mười mấy năm trước đâu có ai ngờ hôm nay mọi thứ lại như thế này.” Mạnh Kỳ mỉm cười, thuận miệng trả lời, bắt đầu nói chuyện tào lao.
Nam tử kia gật đầu: “Đúng thế. Mười mấy năm trước, có nằm mơ ta cũng không ngờ lại có dụng cụ giúp mình liên lạc được với người ở cách xa vạn dặm, không thể ngờ chân bước không ra khỏi cửa mà lại biết tất cả về thế giới giang hồ, không ngờ thế gian lại thú vị tới như vậy, Bách Hiểu Sinh thì có là gì, bây giờ ai cũng là Bách Hiểu Sinh!”
Xung quanh có thêm mấy người nữa cũng hòa vào thảo luận, kể lể những biến đổi mà mình cảm nhận được mấy năm nay, hơn phân nửa là do Mặc cung mang đến, hơn phân nửa là nhờ có Vạn Giới Thông Thức phù mở mang cho, khiến Mạnh Kỳ nghe mà âm thầm đắc ý, không nhịn được đổi tư thế, ai ngờ dưới chân bị trượt, mém nữa té nhào, may mà được nam tử ở bên cạnh đỡ lấy.
“Boong tàu mới được lau nên còn ướt, cẩn thận.” Nam tử kia cười, dặn.
Mạnh Kỳ môi mấp máy, muốn cười lại cười không nổi, ngầm thở dài. Hắn đương nhiên nhận ra boong tàu trơn ướt, nhưng bao nhiêu năm nay, hắn đâu bao giờ thèm để ý một chuyện nhỏ như vậy, ướt cỡ này dù có nhắm mắt lại vẫn có thể ổn định trọng tâm, mạnh mẽ đánh nhau một trận, tiếc thay bây giờ không còn giống trước nữa, quả thực là một tí công phu cũng chả có, chuyện nhỏ xíu bình thường chẳng thèm để mắt nay lại làm khó mình.
Cho nên, không chỉ không thể ỷ lại vào võ đạo, mà mọi kinh nghiệm trong quá khứ cũng không thể hoàn toàn rập khuôn.
“Đa tạ, nghe quá nhập thần, không có chú ý dưới chân.” Mạnh Kỳ chắp tay chào, “Xin hỏi tên họ đại danh.”
Nam tử kia cười: “Ta tên Hoàng Xương, người Tam Tiêu đảo, học võ bất thành, kinh thương không được, sống tầm thường vô vi mười mấy năm......”
Nghe y nói như vậy, những người khác đều biết đằng sau tất có chuyện hay, đều quay qua chờ nghe.
Hoàng Xương tiếp tục nói: “Ta vốn tưởng sẽ cứ sống cả đời như vậy, không ngờ trên đời xuất hiện một Nguyên Hoàng, và Vạn Giới Thông Thức phù, khiến ta được mở mang tầm mắt, nhìn thấy rất nhiều cơ hội.”
“Nói ra cũng may mắn, nhờ hồi trước có được đi học, biết mặt chữ, nếu không có Vạn Giới Thông Thức phù cũng chỉ biết dùng như đồ để liên lạc mà thôi, không thể phát huy tác dụng thật sự của nó, như bao nhiêu người khác. Dạo gần đây ta phát hiện ở trong diễn đàn, Mặc cung nảy ra ý tưởng sáng lập Nam Hải hoang đảo, không may bị thiếu người, ta nghĩ đây là một cơ hội, nên bán nhà tổ, định đến nơi đó tìm phú quý.”
Người chung quanh gật gù, tỏ vẻ tán đồng, có người còn vô cùng đồng cảm: “Hồi trước ta qua lại các đảo buôn bán hàng hóa, bị bao nhiêu là áp bức của quan lại, chủ thuê bóc lột của thuyền công, bây giờ có Vạn Giới thương thành vừa tiện lợi lại bớt hẳn gánh nặng, người mua rất nhiều, một năm kiếm ăn bằng cả mười năm trước, chỉ là chuyển phát nhanh phí có hơi cao, may mà ta không buôn bán quá xa.”
Nói tới đây, gã thành ý đặt tay lên lồng ngực: “Ca ngợi Nguyên Hoàng.”
“Ở nhà ta có lập bàn thờ thờ sống Nguyên Hoàng đó. Nguyên Hoàng quả thực là thần tiên, là cường giả hàng đầu, xông vào tận Cửu U, kích sát Tà Thần, uy phong không ai dám bì, thờ người là lẽ đương nhiên......”
Bọn họ bắt đầu nói về Nguyên Hoàng, Mạnh Kỳ ở bên cạnh nghe, cảm giác rất là phức tạp, cứ như đang nghe chuyện của người khác. Trong những câu chuyện của họ, hắn vô cùng uy phong, nhân hậu thương người, chững chạc đàng hoàng, từ bi thương xót, được người đời vô cùng kính ngưỡng, trong khi hắn thật sự ngoài đời suýt nữa đã trượt chân ngã trên boong tàu ngay trước mặt họ.
Dù hắn có thừa nhận mình là Nguyên Hoàng, nhất định cũng chẳng ai thèm tin.
Mạnh Kỳ không nhịn được thở dài, lấy cớ thấy mệt đi về khoang thuyền, sẵn tiện đánh giá con thuyền.
Khách một phần là thương nhân, một phần là người ở trong giang hồ. Có một nam tử mặc bào đen khá là bắt mắt, y luôn nhắm mắt, giống như người mù, nhưng đi đường không hề có chút va vấp nào, cứ như vẫn nhìn thấy tất cả, hẳn là đang tu luyện một loại phương pháp nhãn thuật.
Hai người lướt sát qua nhau, trước mắt Mạnh Kỳ đột nhiên lủi ra hai cái bóng nhỏ, bởi vì boong tàu rất trơn, xoẹt một tiếng té ngã ngay bên cạnh hắn.
Đây là một đôi song sinh, một trai một gái, chừng sáu bảy tuổi, trắng trẻo xinh xắn, chúng bặm môi, sắp khóc.
Mạnh Kỳ cúi người nâng hai đứa dậy, phủi áo cho chúng: “Đừng có chạy lung tung, cẩn thận trượt chân, ba mẹ các con đâu?”
“Mẹ không kể chuyện xưa cho bọn con nghe, nên bọn con chạy ra ngoài chơi.” Thằng bé mếu máo.
Cô bé con thì chìa ra một quyển sách, chớp mắt to nói: “Thúc thúc, kể chuyện cho bọn con nghe đi.”
Nhớ lại hồi trước năn nỉ ba mẹ kể chuyện cho mình nghe, Mạnh Kỳ vui vẻ, nhận lấy quyển sách, định làm người tốt, song vừa nhìn xuống, nhìn thấy tựa đề quyển sách lại là:
[Nguyên Hoàng đại chiến Transformers]
Móa nó...... sách méo gì thế này? Sao mình không biết mình có câu chuyện này vậy nhỉ? Miệng Mạnh Kỳ run run. Mặc dù có ném một cái Vạn Giới Thông Thức phù đến vũ trụ Transformers, khiến trong thế giới Vạn Giới Thông Thức không ít người biết tới loại sinh vật thần kì này, nhưng có thể viết ra được một quyển truyện cỡ [Nguyên Hoàng đại chiến Transformers] thì nhất định không phải là kẻ có đầu óc hưng phấn bình thường......
Mạnh Kỳ bỏ sách xuống, cười tủm tỉm nói:
“Truyện này sau này kể đi.”
“Thúc thúc, thúc thúc, kể một lần thôi được không?” Hai đứa bé năn nỉ.
Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, chững chạc đàng hoàng nói:
“Vậy ta kể cho nghe một câu chuyện thật nhé, chuyện ta đã tự mình trải qua.”
“Ở một nơi gọi là Tam sơn tứ thủy, từng xuất hiện một viên thiên thạch từ thiên ngoại rơi xuống......”
......
“Ta đâm tới một kiếm, đâm trúng người tên kia, lấy kĩ xảo bốn lạng phá ngàn cân khiến hòa thượng kia trúng chiêu, lảo đảo ngả người tới trước, ta nghiêng người lách qua, lại ra một kiếm, kết thúc sinh mạng của y, khiến tên đứng ngay sau lưng y không kịp kêu lên nhắc nhở tiếng nào......”
Ba ba ba, hai đứa bé vỗ tay khen: “Thúc thúc thật lợi hại!”
Cô bé bỗng bặm môi: “Thúc thúc không tốt, mẫu thân nói thúc thúc đang gạt người, nói ngươi làm gì có cái thực lực đó, nhất định là lấy chuyện của người khác cải biên thành chuyện của mình, mang đi chém gió.”
Đây đúng là chuyện ta tự trải qua mà...... Mạnh Kỳ bật cười, đột nhiên nhớ lại lúc trước, Huyền Tâm chém gió để ngăn cản Hàn Băng tiên tử và Phi Thiên Dạ Xoa đánh nhau, cũng bị người vạch trần, bị mình cười nhạo, quả nhiên thiên đạo vay là có trả, thế sự luân hồi.
Nhớ lại việc này, hắn không nhịn được cười to thành tiếng, cười đến nước mắt cũng chảy ra.
/1398
|