Dịch: Tiểu Băng
Cao Lãm đứng ở ngoài Phong Thiên đài, vẻ mặt không chút thay đổi, phun ra hai chữ:
“Hàn Quảng.”
Hàn Quảng? Mạnh Kỳ kinh ngạc, không chút nghĩ ngợi hỏi tiếp: “Hàn Quảng ý muốn chức vị Thiên Đế, mưu đồ lập lại Thiên Đình, nhất thống tam giới, sao lại đi giúp hoàng huynh xây dựng Phong Thiên đài, lấy nhân đạo thống thiên?”
Trận pháp vừa tán, hắn còn chưa kịp thôi diễn Thiên Cơ, để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra ở ngoài Tru Tiên kiếm trận.
Khi nhìn thấy Tru Tiên trận đồ, hắn đã nghĩ tới rất nhiều ý, cả chuyện Cao Lãm và Tiệt giáo dư mạch kết minh, dẫn xà xuất động, một lưới bắt hết vân vân, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là “Ma Sư” Hàn Quảng.
Sau lưng Hàn Quảng là Linh Bảo Thiên Tôn?
Nếu vậy thì cái thái độ ái muội bao lâu nay của y đã có câu giải thích, hơn nữa khi ở trong thế giới trong giếng cổ của Ngọc Hư cung, lúc mình đem “Sáng Thế Phạm Thiên” thành “hình chiếu ta khác”, Hàn Quảng ngoài hấp thu thần khu ngủ say, còn lấy luôn Hủy diệt chi thần mới sinh ra, đây có khả năng không nhỏ là hình chiếu của Linh Bảo.
Cao Lãm đáp: “Hồi ở Dao Trì, sau khi Hàn Quảng chộp thời cơ xâm nhập Huyền Thiên tông, sau đó bị trẫm chặn lại, hỏi vài chuyện, đã lập vài điều ước bất đắc dĩ, hơn nữa cái vị sau lưng y cũng muốn nhìn thấy Phong Thiên đài được xây dựng.”
“Nhưng từ ngày hôm nay, minh ước đã chấm dứt, ta nhất định đề phòng y cao độ, không để cho y mượn gà đẻ trứng, ám lập Thiên Đình.”
Thì ra lúc trước còn từng xảy ra chuyện như vậy...... Mạnh Kỳ khẽ gật đầu:
“Viên Hồng là ngươi cố ý thả chạy?”
Nếu có Nhân Hoàng di thể quấy nhiễu, với trạng thái thương nặng chưa lành của Viên Hồng, hắn chắc chắn đã giết được Viên Hồng!
Cao Lãm khẽ gật đầu: “Điều kiện Lục Áp đồng ý ra tay chặn Nhiên Đăng Cổ Phật chính là để lại Viên Hồng cho lão ta xử lý.”
Lục Áp định cái gì?
Mạnh Kỳ nghĩ ngợi một lúc, lại hỏi Cao Lãm:
“Ai là người đưa Thánh Hoàng ma lệnh cho hoàng huynh?”
Hắn rất là tò mò chuyện này nha.
Cao Lãm cất bước, long hành hổ bộ, giọng lạnh tanh:
“Câu hỏi thứ tư.”
Mạnh Kỳ đứng đó, gió lạnh thổi qua. Một đời người, hai huynh đệ, so đo chi li như thế làm cái gì hả!
............
Chiến đấu đã xong, thế giới Vạn Giới Thông Thức mới bắt đầu nổi lên cuồng phong sóng lớn.
Bị trận pháp quấy nhiễu, cảnh cao thủ Truyền Thuyết đánh nhau đương nhiên không thể nào ghi lại được, nhưng lúc ấy có không biết bao nhiêu người nhìn lên trời cao theo dõi, dù bằng mắt thường không bắt kịp được hết nhất cử nhất động, nhưng tình hình hủy thiên diệt địa lúc đó đều để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng họ. Sau khi kiếm trận rút đi, thế giới Vạn Giới Thông Thức khôi phục, cảnh tượng tận thế ở các châu thành phía bắc Cam Châu được các cường giả quay chụp lại rồi đăng lên, người người đều được xem, sự hoảng sợ bắt đầu lan tràn nhanh như gió.
trong giang hồ trà lâu, những bài đăng hiện ra rào rạt như măng mọc mùa xuân:
“Cam Châu bắc bộ đã hoàn toàn bị xóa bỏ, ngàn vạn Nhân tộc, ức ức sinh linh đã hóa thành hư vô, núi non không còn, sông ngòi tan biến, ngay cả bình nguyên, hạp cốc cũng không còn thấy nữa, chỉ còn lại Uyên Hải sâu không thấy đáy, và sự tĩnh mịch vô cùng vô tận......”
“Đây chính là sức mạnh của đại năng Truyền Thuyết, Tạo Hóa kẻ đại thần thông đó! Ở trước mặt bọn họ, chúng ta chỉ là bọt nước, không biết lúc nào liền sẽ bị dư ba làm cho tiêu tán.”
“Chân Thật giới khủng bố quá, hiện nay Truyền Thuyết đại năng đang dần dần xuất thế, chắc chắn sẽ lại xuất hiện mấy cuộc đại chiến nữa. E là Đại Chu sẽ bị đánh xẻ tan hoang, chúng ta chết không còn thây!”
“Phải làm sao bây giờ?”
“Ta có người yêu là người Cần Liêm phủ bắc Cam Châu, chúng ta đã hẹn năm sau tới ra mắt cha mẹ......”
“Ta là người Lạc Ninh phủ bắc Cam Châu. Nhà ta vốn rất hạnh phúc, nhưng bây giờ chỉ còn có một mình ta vì đi đến Trường Nhạc là còn sống, cả nhà ta mười bảy người, mười bảy người a......”
Bi thương, tuyệt vọng, kinh hãi tràn ngập khắp nơi. Ngũ Duyên Bình lẳng lặng nhìn, sự yếu ớt của mạng sống, của những điều tốt đẹp khiến kẻ chưa bao giờ gặp phải sóng gió bị mất đi người thân cũng cảm nhận được cái gì gọi là u ám.
Vốn tưởng cuộc đời ngày càng tốt đẹp, ai ngờ thế giới này lại mong manh như thế, chỉ qua một trận chiến, qua một lần đại năng giao thủ, là có thể xóa bỏ tất cả, chôn vùi tất cả những điều tốt đẹp đó.
Hắn từng nghĩ, so với cuộc sống quá bình thường của mình, người dân bắc Cam Châu sao mà sống hay thế, đẹp thế.
Bây giờ, khi đã mất đi, so sánh hai tình cảnh trước và sau, mới khiến người ta tỉnh ngộ.
Trong bầu không khí bi quan đó, cũng có người nhóm lên niềm hi vọng, cho rằng các đại năng Nhân tộc nhất định sẽ ngăn cản được mối họa này:
“Cữu cữu của ta là cao tầng Lục Phiến môn, mới lén nói cho ta biết, Nguyên Hoàng có Linh Bảo Thiên Tôn Tru Tiên tứ kiếm, đương kim thiên tử thì có Tru Tiên trận đồ, năm món này là điều kiện đầy đủ bày ra Thái Cổ đệ nhất sát trận, đủ bảo vệ cả Đại Chu bình yên vô sự. Giống như lần này, bắc Cam Châu lẽ ra không bị họa thế đâu, không ngờ Ma Đạo thuỷ tổ lợi dụng lúc Nguyên Hoàng và đương kim thiên tử đang chuyên chú đối phó La giáo Yêu tộc và Tà Phật, đục nước béo cò, thừa dịp loạn làm khó dễ, mới tạo nên thảm kịch như vậy, nhưng đã có kinh nghiệm lần này, sau này nhất định sẽ không bị xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa.”
“Ta là đệ tử đại thế gia, trưởng bối trong nhà đang giữ một chức vụ quan trọng trong Chính Sự đường, ông bảo, đương kim thiên tử còn có cả Nhân Hoàng di thể! Nhân Hoàng là đại nhân vật thật sự, là người siêu thoát đã đăng lâm Bỉ Ngạn, di thể của người cực kì cường thế nhất định sẽ khiến Đại Chu an bình, đám nhãi nhép không còn dám lấn mó nữa đâu!”
“Các ngươi không biết đâu, lần này bởi vì Ma Đạo thuỷ tổ và Mai Sơn Đại Thánh đánh lén, Nguyên Hoàng, đương kim thiên tử và các tiên nhân đại năng đã thật sự liều mạng để cứu chúng ta, họ dù có chết cũng sẽ bảo vệ chúng ta!”
Những lời bình luận kiểu tương tự rất nhiều, nhưng cũng vẫn không đủ làm an bình nhân tâm, bị sự sợ hãi, lo lắng cuồn cuộn nhấn chìm, có người thậm chí còn bắt đầu tính tới đường lui:
“Không phải nói có chư thiên vạn giới sao? Không phải nói có những bằng hữu từ những vũ trụ khác tới sao? Chúng ta có thể di cư tới đó, rời khỏi Chân Thật giới hay không? Chân Thật giới là nơi các đại năng đại thần thông giả tranh giành nhau, chỉ cần rời khỏi nơi này, đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng tới nữa.”
“Bây giờ tin phật bái Nguyên Hoàng có còn kịp không, có thể dùng nhục thân chi khu xin vào tịnh thổ hoặc Ngọc Hư cung ở Thiên Giới được không?”
Sự hỗn loạn lan tràn, chính là thời cơ tốt nhất để thu gặt nhân tâm, may mắn có Lục Phiến môn và Đại Chu triều đình toàn lực phối hợp, mới giải quyết được rất nhiều mối họa, nhưng sự bi quan sợ hãi vẫn bao phủ cả thế giới Vạn Giới Thông Thức, bao phủ các châu các phủ các huyện, chỉ có các giang hồ nhân sĩ là không bị ảnh hưởng. Họ đều là những người từng trải qua sinh tử sống chết, ai biết lúc nào sẽ chết trong một cái xó hoang vắng nào đó, ngày mai buồn thì hôm nay cứ vui, sáng nay có rượu thì sáng nay cứ say đi thôi!
Thời gian trôi qua, vèo cái đã đi qua một tháng.
Ngày hôm đó, Ngũ Duyên Bình và tất cả các con dân của diễn đàn Vạn Giới Thông Thức đều nhìn thấy một cảnh tượng giống hệt nhau.
Một cái Phong Thiên đài nguy nga cao tới trăm trượng, chia thành chín tầng, xung quanh có năm tế đàn năm màu tượng trưng cho ngũ phương ngũ đế, bốn phía khắc hình chư thiên tinh tú và các sắc thần tiên, dưới cùng là thiên tướng lực sĩ, sơn thần thổ địa, bên trên có công tào hương quan, kim đồng ngọc nữ, theo thứ tự tăng dần lên, cho đến khi tới tầng thứ hai ngũ phương ngũ đế và tầng thứ nhất đại đạo hóa thân.
Trên đài có kết trận pháp, ánh đèn vạn giới chiếu sáng, tỏa ra nhân đạo chi lực, Cao Lãm mặc đế bào màu đen, đầu đội bình thiên chi quan, hai tay nâng thi hài Nhân Hoàng, theo từng nấc thang, đi dần lên cao.
“Phong Thiên đài sắp hoàn thành?” dân chúng và giang hồ nhân sĩ đều thầm nghĩ, chăm chú nhìn.
Qua ba ngàn sáu trăm năm mươi bậc thang, Cao Lãm lên tới đỉnh Phong Thiên đài, trên này có các khách quý như Ngọc Hư chưởng giáo Mạnh Kỳ, Hỗn Nguyên tiên tử Bích Cảnh Tuyền đến đây xem lễ.
Đương nhiên, Mạnh Kỳ không hề có cái gọi là sự tự giác của một hoàng thái đệ.
Tiến lên trước chín bước, Cao Lãm khom người, cúi đầu, đặt thi hài Nhân Hoàng vào vị trí trung tâm của Phong Thiên đài.
Di thể một màu đạm kim, mắt có trọng đồng, khí thế vương đạo uy nghiêm tràn ngập khắp xung quanh, cả Chân Thật giới rung lên, như không chịu nổi sức nặng của ông.
Cao Lãm nhìn quanh, làm một loạt động tác lễ pháp, bầu không khí ngày càng thêm thần thánh trang nghiêm.
Y nhìn di thể Nhân Hoàng, cầm tế văn, cao giọng đọc:
“Quân sinh Thượng Cổ, kế thiên lập cực, dương danh nhân tộc ta, thùy pháp đến nay, có công vạn thế không thể xóa nhòa, thụ ân trạch thương sinh chi đức......”
Niệm xong Nhân Hoàng tế văn, Cao Lãm lại nhìn một vòng, trang nghiêm tuyên cáo:
“Lúc Nhân Hoàng tọa hóa, tâm niệm thương sinh, có để lại nguyện vọng, muốn lấy thân làm đất, xương cốt làm núi, máu làm sông, dung nhập vào giới này, phù hộ Nhân tộc của thế giới này, phù hộ chúng sinh có tình, phù hộ vạn giới văn minh chi quang, nhân đạo chi huy!”
Thanh âm vang vọng vào lỗ tai từng người, kết giới lấp loáng, đôi mắt của di thể Nhân Hoàng lấp loáng, như vui mừng, như thỏa mãn.
Thân hình từ từ hư hóa, chìm vào trong Phong Thiên đài, phân giải lan ra khắp xung quanh. Mặt đất như trở nên kiên cố hơn, núi non khó phá hủy hơn, những tòa thành của Nhân tộc đều có thêm một lớp màn thủ hộ vô hình.
Bầu trời vẫn xanh thẳm, nhưng không còn giống trước, pháp tắc đã được sửa đổi!
Mạnh Kỳ ngạc nhiên nhìn Cao Lãm, không ngờ y lại dám bỏ qua cái di thể Bỉ Ngạn này, càng không ngờ nguyện vọng của Nhân Hoàng lại là hóa vào chư thiên vạn giới, thủ hộ Nhân tộc, thủ hộ những chúng sinh yêu chuộng hòa bình, thủ hộ văn minh chi quang, nhân đạo chi huy!
Khắp lãnh thổ Đại Chu, đầy những đốm sáng lấp lánh, như đom đóm ngập tràn khắp trời đất.
Tinh tinh chi hỏa, có thể liệu nguyên!
Mỗi con người của Đại Chu đều ứa nước mắt, sự tuyệt vọng và kinh hãi đều tiêu tán không còn.
Từ nay trở đi, không còn phải lo sợ gì nữa!
Trời xanh cao rộng, Cao Lãm trịnh trọng bái chín cái, cảm tạ ơn đức của Nhân Hoàng, Mạnh Kỳ cũng hành lễ theo.
Sau đó, Cao Lãm đi tới chỗ ban nãy đặt di thể Nhân Hoàng, trường kiếm vung lên, chỉ thẳng vào trời cao, chính thức bắt đầu lễ phong thiên.
Cao Lãm đứng ở ngoài Phong Thiên đài, vẻ mặt không chút thay đổi, phun ra hai chữ:
“Hàn Quảng.”
Hàn Quảng? Mạnh Kỳ kinh ngạc, không chút nghĩ ngợi hỏi tiếp: “Hàn Quảng ý muốn chức vị Thiên Đế, mưu đồ lập lại Thiên Đình, nhất thống tam giới, sao lại đi giúp hoàng huynh xây dựng Phong Thiên đài, lấy nhân đạo thống thiên?”
Trận pháp vừa tán, hắn còn chưa kịp thôi diễn Thiên Cơ, để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra ở ngoài Tru Tiên kiếm trận.
Khi nhìn thấy Tru Tiên trận đồ, hắn đã nghĩ tới rất nhiều ý, cả chuyện Cao Lãm và Tiệt giáo dư mạch kết minh, dẫn xà xuất động, một lưới bắt hết vân vân, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là “Ma Sư” Hàn Quảng.
Sau lưng Hàn Quảng là Linh Bảo Thiên Tôn?
Nếu vậy thì cái thái độ ái muội bao lâu nay của y đã có câu giải thích, hơn nữa khi ở trong thế giới trong giếng cổ của Ngọc Hư cung, lúc mình đem “Sáng Thế Phạm Thiên” thành “hình chiếu ta khác”, Hàn Quảng ngoài hấp thu thần khu ngủ say, còn lấy luôn Hủy diệt chi thần mới sinh ra, đây có khả năng không nhỏ là hình chiếu của Linh Bảo.
Cao Lãm đáp: “Hồi ở Dao Trì, sau khi Hàn Quảng chộp thời cơ xâm nhập Huyền Thiên tông, sau đó bị trẫm chặn lại, hỏi vài chuyện, đã lập vài điều ước bất đắc dĩ, hơn nữa cái vị sau lưng y cũng muốn nhìn thấy Phong Thiên đài được xây dựng.”
“Nhưng từ ngày hôm nay, minh ước đã chấm dứt, ta nhất định đề phòng y cao độ, không để cho y mượn gà đẻ trứng, ám lập Thiên Đình.”
Thì ra lúc trước còn từng xảy ra chuyện như vậy...... Mạnh Kỳ khẽ gật đầu:
“Viên Hồng là ngươi cố ý thả chạy?”
Nếu có Nhân Hoàng di thể quấy nhiễu, với trạng thái thương nặng chưa lành của Viên Hồng, hắn chắc chắn đã giết được Viên Hồng!
Cao Lãm khẽ gật đầu: “Điều kiện Lục Áp đồng ý ra tay chặn Nhiên Đăng Cổ Phật chính là để lại Viên Hồng cho lão ta xử lý.”
Lục Áp định cái gì?
Mạnh Kỳ nghĩ ngợi một lúc, lại hỏi Cao Lãm:
“Ai là người đưa Thánh Hoàng ma lệnh cho hoàng huynh?”
Hắn rất là tò mò chuyện này nha.
Cao Lãm cất bước, long hành hổ bộ, giọng lạnh tanh:
“Câu hỏi thứ tư.”
Mạnh Kỳ đứng đó, gió lạnh thổi qua. Một đời người, hai huynh đệ, so đo chi li như thế làm cái gì hả!
............
Chiến đấu đã xong, thế giới Vạn Giới Thông Thức mới bắt đầu nổi lên cuồng phong sóng lớn.
Bị trận pháp quấy nhiễu, cảnh cao thủ Truyền Thuyết đánh nhau đương nhiên không thể nào ghi lại được, nhưng lúc ấy có không biết bao nhiêu người nhìn lên trời cao theo dõi, dù bằng mắt thường không bắt kịp được hết nhất cử nhất động, nhưng tình hình hủy thiên diệt địa lúc đó đều để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng họ. Sau khi kiếm trận rút đi, thế giới Vạn Giới Thông Thức khôi phục, cảnh tượng tận thế ở các châu thành phía bắc Cam Châu được các cường giả quay chụp lại rồi đăng lên, người người đều được xem, sự hoảng sợ bắt đầu lan tràn nhanh như gió.
trong giang hồ trà lâu, những bài đăng hiện ra rào rạt như măng mọc mùa xuân:
“Cam Châu bắc bộ đã hoàn toàn bị xóa bỏ, ngàn vạn Nhân tộc, ức ức sinh linh đã hóa thành hư vô, núi non không còn, sông ngòi tan biến, ngay cả bình nguyên, hạp cốc cũng không còn thấy nữa, chỉ còn lại Uyên Hải sâu không thấy đáy, và sự tĩnh mịch vô cùng vô tận......”
“Đây chính là sức mạnh của đại năng Truyền Thuyết, Tạo Hóa kẻ đại thần thông đó! Ở trước mặt bọn họ, chúng ta chỉ là bọt nước, không biết lúc nào liền sẽ bị dư ba làm cho tiêu tán.”
“Chân Thật giới khủng bố quá, hiện nay Truyền Thuyết đại năng đang dần dần xuất thế, chắc chắn sẽ lại xuất hiện mấy cuộc đại chiến nữa. E là Đại Chu sẽ bị đánh xẻ tan hoang, chúng ta chết không còn thây!”
“Phải làm sao bây giờ?”
“Ta có người yêu là người Cần Liêm phủ bắc Cam Châu, chúng ta đã hẹn năm sau tới ra mắt cha mẹ......”
“Ta là người Lạc Ninh phủ bắc Cam Châu. Nhà ta vốn rất hạnh phúc, nhưng bây giờ chỉ còn có một mình ta vì đi đến Trường Nhạc là còn sống, cả nhà ta mười bảy người, mười bảy người a......”
Bi thương, tuyệt vọng, kinh hãi tràn ngập khắp nơi. Ngũ Duyên Bình lẳng lặng nhìn, sự yếu ớt của mạng sống, của những điều tốt đẹp khiến kẻ chưa bao giờ gặp phải sóng gió bị mất đi người thân cũng cảm nhận được cái gì gọi là u ám.
Vốn tưởng cuộc đời ngày càng tốt đẹp, ai ngờ thế giới này lại mong manh như thế, chỉ qua một trận chiến, qua một lần đại năng giao thủ, là có thể xóa bỏ tất cả, chôn vùi tất cả những điều tốt đẹp đó.
Hắn từng nghĩ, so với cuộc sống quá bình thường của mình, người dân bắc Cam Châu sao mà sống hay thế, đẹp thế.
Bây giờ, khi đã mất đi, so sánh hai tình cảnh trước và sau, mới khiến người ta tỉnh ngộ.
Trong bầu không khí bi quan đó, cũng có người nhóm lên niềm hi vọng, cho rằng các đại năng Nhân tộc nhất định sẽ ngăn cản được mối họa này:
“Cữu cữu của ta là cao tầng Lục Phiến môn, mới lén nói cho ta biết, Nguyên Hoàng có Linh Bảo Thiên Tôn Tru Tiên tứ kiếm, đương kim thiên tử thì có Tru Tiên trận đồ, năm món này là điều kiện đầy đủ bày ra Thái Cổ đệ nhất sát trận, đủ bảo vệ cả Đại Chu bình yên vô sự. Giống như lần này, bắc Cam Châu lẽ ra không bị họa thế đâu, không ngờ Ma Đạo thuỷ tổ lợi dụng lúc Nguyên Hoàng và đương kim thiên tử đang chuyên chú đối phó La giáo Yêu tộc và Tà Phật, đục nước béo cò, thừa dịp loạn làm khó dễ, mới tạo nên thảm kịch như vậy, nhưng đã có kinh nghiệm lần này, sau này nhất định sẽ không bị xảy ra chuyện tương tự như vậy nữa.”
“Ta là đệ tử đại thế gia, trưởng bối trong nhà đang giữ một chức vụ quan trọng trong Chính Sự đường, ông bảo, đương kim thiên tử còn có cả Nhân Hoàng di thể! Nhân Hoàng là đại nhân vật thật sự, là người siêu thoát đã đăng lâm Bỉ Ngạn, di thể của người cực kì cường thế nhất định sẽ khiến Đại Chu an bình, đám nhãi nhép không còn dám lấn mó nữa đâu!”
“Các ngươi không biết đâu, lần này bởi vì Ma Đạo thuỷ tổ và Mai Sơn Đại Thánh đánh lén, Nguyên Hoàng, đương kim thiên tử và các tiên nhân đại năng đã thật sự liều mạng để cứu chúng ta, họ dù có chết cũng sẽ bảo vệ chúng ta!”
Những lời bình luận kiểu tương tự rất nhiều, nhưng cũng vẫn không đủ làm an bình nhân tâm, bị sự sợ hãi, lo lắng cuồn cuộn nhấn chìm, có người thậm chí còn bắt đầu tính tới đường lui:
“Không phải nói có chư thiên vạn giới sao? Không phải nói có những bằng hữu từ những vũ trụ khác tới sao? Chúng ta có thể di cư tới đó, rời khỏi Chân Thật giới hay không? Chân Thật giới là nơi các đại năng đại thần thông giả tranh giành nhau, chỉ cần rời khỏi nơi này, đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng tới nữa.”
“Bây giờ tin phật bái Nguyên Hoàng có còn kịp không, có thể dùng nhục thân chi khu xin vào tịnh thổ hoặc Ngọc Hư cung ở Thiên Giới được không?”
Sự hỗn loạn lan tràn, chính là thời cơ tốt nhất để thu gặt nhân tâm, may mắn có Lục Phiến môn và Đại Chu triều đình toàn lực phối hợp, mới giải quyết được rất nhiều mối họa, nhưng sự bi quan sợ hãi vẫn bao phủ cả thế giới Vạn Giới Thông Thức, bao phủ các châu các phủ các huyện, chỉ có các giang hồ nhân sĩ là không bị ảnh hưởng. Họ đều là những người từng trải qua sinh tử sống chết, ai biết lúc nào sẽ chết trong một cái xó hoang vắng nào đó, ngày mai buồn thì hôm nay cứ vui, sáng nay có rượu thì sáng nay cứ say đi thôi!
Thời gian trôi qua, vèo cái đã đi qua một tháng.
Ngày hôm đó, Ngũ Duyên Bình và tất cả các con dân của diễn đàn Vạn Giới Thông Thức đều nhìn thấy một cảnh tượng giống hệt nhau.
Một cái Phong Thiên đài nguy nga cao tới trăm trượng, chia thành chín tầng, xung quanh có năm tế đàn năm màu tượng trưng cho ngũ phương ngũ đế, bốn phía khắc hình chư thiên tinh tú và các sắc thần tiên, dưới cùng là thiên tướng lực sĩ, sơn thần thổ địa, bên trên có công tào hương quan, kim đồng ngọc nữ, theo thứ tự tăng dần lên, cho đến khi tới tầng thứ hai ngũ phương ngũ đế và tầng thứ nhất đại đạo hóa thân.
Trên đài có kết trận pháp, ánh đèn vạn giới chiếu sáng, tỏa ra nhân đạo chi lực, Cao Lãm mặc đế bào màu đen, đầu đội bình thiên chi quan, hai tay nâng thi hài Nhân Hoàng, theo từng nấc thang, đi dần lên cao.
“Phong Thiên đài sắp hoàn thành?” dân chúng và giang hồ nhân sĩ đều thầm nghĩ, chăm chú nhìn.
Qua ba ngàn sáu trăm năm mươi bậc thang, Cao Lãm lên tới đỉnh Phong Thiên đài, trên này có các khách quý như Ngọc Hư chưởng giáo Mạnh Kỳ, Hỗn Nguyên tiên tử Bích Cảnh Tuyền đến đây xem lễ.
Đương nhiên, Mạnh Kỳ không hề có cái gọi là sự tự giác của một hoàng thái đệ.
Tiến lên trước chín bước, Cao Lãm khom người, cúi đầu, đặt thi hài Nhân Hoàng vào vị trí trung tâm của Phong Thiên đài.
Di thể một màu đạm kim, mắt có trọng đồng, khí thế vương đạo uy nghiêm tràn ngập khắp xung quanh, cả Chân Thật giới rung lên, như không chịu nổi sức nặng của ông.
Cao Lãm nhìn quanh, làm một loạt động tác lễ pháp, bầu không khí ngày càng thêm thần thánh trang nghiêm.
Y nhìn di thể Nhân Hoàng, cầm tế văn, cao giọng đọc:
“Quân sinh Thượng Cổ, kế thiên lập cực, dương danh nhân tộc ta, thùy pháp đến nay, có công vạn thế không thể xóa nhòa, thụ ân trạch thương sinh chi đức......”
Niệm xong Nhân Hoàng tế văn, Cao Lãm lại nhìn một vòng, trang nghiêm tuyên cáo:
“Lúc Nhân Hoàng tọa hóa, tâm niệm thương sinh, có để lại nguyện vọng, muốn lấy thân làm đất, xương cốt làm núi, máu làm sông, dung nhập vào giới này, phù hộ Nhân tộc của thế giới này, phù hộ chúng sinh có tình, phù hộ vạn giới văn minh chi quang, nhân đạo chi huy!”
Thanh âm vang vọng vào lỗ tai từng người, kết giới lấp loáng, đôi mắt của di thể Nhân Hoàng lấp loáng, như vui mừng, như thỏa mãn.
Thân hình từ từ hư hóa, chìm vào trong Phong Thiên đài, phân giải lan ra khắp xung quanh. Mặt đất như trở nên kiên cố hơn, núi non khó phá hủy hơn, những tòa thành của Nhân tộc đều có thêm một lớp màn thủ hộ vô hình.
Bầu trời vẫn xanh thẳm, nhưng không còn giống trước, pháp tắc đã được sửa đổi!
Mạnh Kỳ ngạc nhiên nhìn Cao Lãm, không ngờ y lại dám bỏ qua cái di thể Bỉ Ngạn này, càng không ngờ nguyện vọng của Nhân Hoàng lại là hóa vào chư thiên vạn giới, thủ hộ Nhân tộc, thủ hộ những chúng sinh yêu chuộng hòa bình, thủ hộ văn minh chi quang, nhân đạo chi huy!
Khắp lãnh thổ Đại Chu, đầy những đốm sáng lấp lánh, như đom đóm ngập tràn khắp trời đất.
Tinh tinh chi hỏa, có thể liệu nguyên!
Mỗi con người của Đại Chu đều ứa nước mắt, sự tuyệt vọng và kinh hãi đều tiêu tán không còn.
Từ nay trở đi, không còn phải lo sợ gì nữa!
Trời xanh cao rộng, Cao Lãm trịnh trọng bái chín cái, cảm tạ ơn đức của Nhân Hoàng, Mạnh Kỳ cũng hành lễ theo.
Sau đó, Cao Lãm đi tới chỗ ban nãy đặt di thể Nhân Hoàng, trường kiếm vung lên, chỉ thẳng vào trời cao, chính thức bắt đầu lễ phong thiên.
/1398
|