Dịch: Tiểu Băng
Chưa rõ tình hình, Mạnh Kỳ không dám tùy tiện tiến vào, hắn vận chuyển Pháp Thân, ngưng tụ thần thức, hóa thành một tia sáng, bắn vào trong.
Oanh, thần thức chấn động, bên trong lốc xoáy là một hỗn động mênh mông, không có giới hạn, đầy khí tức hủy diệt.
Trong thế giới này, đầy cảm giác sụp đổ, không thể sử dụng được đặc thù không chỗ không ở, cũng không thể chỉ dựa vào thần thức mà xem xét được hết chung quanh.
Mạnh Kỳ hít sâu, khẽ đẩy đạo quan, trong Nê Hoàn lao ra một đóa khánh vân hỗn độn, tỏa xuống màn nước u quang bảo vệ hắn.
Một bước bước ra, Mạnh Kỳ đi vào trong lốc xoáy, đi tới vũ trụ mênh mông kia.
Hắn đi sâu vào trong, Hỗn Độn u quang của Nguyên Thủy khánh vân khẽ gợn sóng.
Đang định vòng qua một chỗ, bỗng hắn có cảm ứng, mắt hiện Đạo Nhất lưu ly đăng, nhìn sang bên trái.
Bên ngoài xa xa, hình như có một bóng đen!
Đây là cảm giác do Bát Cửu Huyền Công cấp độ truyền thuyết mang tới.
- - tuy Mạnh Kỳ ở trong Ngọc Hư cung chỉ lấy được ba thiên đầu của “Bát Cửu huyền công”, con đường lên Truyền Thuyết hắn phải tự thăm dò, không có những thiên sau, nhưng hắn chung quy cũng đã bước vào cấp độ Truyền Thuyết, khả năng che lấp thiên cơ đã mạnh hơn, dự cảm có được rất mạnh, gần tới cấp độ cửu thức hợp nhất, bị người ta nhìn dù ở rất xa cũng sẽ có cảm ứng ngay.
Dưới chân xuất hiện tường vân, tay xé rách hư không, dùng cảm ứng liên hệ, Mạnh Kỳ hiện ra ở ngay chỗ hắc ảnh phiêu đãng, nhưng ở đó không có ai.
“Chẳng lẽ là ảo giác?” Mạnh Kỳ nhíu mày.
Nếu hắc ảnh này tồn tại thật, thì hẳn là dân bản xứ của giới vực này, lặng lẽ theo dõi mình?
Mạnh Kỳ trở nên cẩn thận, tay phải nắm sẵn Tuyệt Đao, đi tìm hiểu xung quanh.
Không tìm thấy gì, hắn duy trì cẩn thận, tiếp tục vào sâu hơn.
Vòng qua một dải hỗn động, tầm mắt bỗng trở nên sáng sủa, trước mắt là một vùng trời đất bị phong hỏa tứ lược quay cuồng tàn sát bừa bãi.
Cảm giác rất xa xưa, như địa hỏa phong thủy thời trời đất mới sáng lập, chưa bị Thái Cực đồ cố định, vật chất sinh rồi lại diệt, diệt rồi lại sinh, mãi không thể ổn định thành hình thái cụ thể.
Mạnh Kỳ lặng lẽ cảm ứng, Tứ Tượng ấn lại có thêm sở ngộ. Hắn vòng qua khu vực này, tiếp tục đi tới.
Qua không biết bao lâu, Mạnh Kỳ đột nhiên sửng sốt, bởi vì giới vực này được phủ một tầng mông lung, có biên giới riêng của mình, hoàn toàn cách li với sự u ám xung quanh, rất là quái dị, giống như là hai thế giới hoàn toàn khác biệt nhau, bị một sức mạnh huyền diệu phá vỡ khoảng cách, kéo chúng dính lại với nhau.
“Đây là mảnh vỡ quá khứ? Là thời điểm địa hỏa phong thủy mở trời lập đất của mảnh giới vực này?” Mạnh Kỳ đầy nghi hoặc, đây là tình cảnh lần đầu tiên hắn gặp phải.
Hắn định hỏi Cố Tiểu Tang, nhưng nghĩ manh mối vẫn chưa có gì rõ ràng, nên lại thôi.
Qua khỏi khu vực này, phía trước là một vùng quỷ dị, sâu trong u ám như có Vạn Hoa chi đồng, đầy những mảnh vỡ đủ màu khác nhau. Có mảnh vỡ chân thật làm chủ; có mảnh vỡ lộ ra một chút hư ảo; có mảnh vỡ tràn ngập tĩnh mịch, như hằng tinh đốt hết; có mảnh như bị “Băng” Phong; có mảnh cái gì cũng không có, chỉ còn hỗn loạn vô cùng vô tận, trong hỗn loạn là sự cô đọng, sự hỗn loạn đã đạt tới đỉnh phong, chí loạn tắc tĩnh, cái tĩnh mà vĩnh hằng không bao giờ thay đổi; có mảnh chưa bị đại bạo tạc, tứ lược khắp nơi......
Những mảnh vỡ này như là những khả năng sẽ xảy ra khi đất trời đi vào kết thúc, tuy chúng rất gần với nhau, như liên thông với nhau, bao trùm cả giới vực, nhưng giữa chúng hình như vẫn có những vách ngăn hư ảo, ngăn cách chúng với nhau.
Vòng qua nơi đó, Mạnh Kỳ nhìn thấy một vùng hỗn độn chân chính, và một vùng cái gì cũng không có, chỉ có “Hư vô”, ranh giới của vùng đất hư vô lấp lóe bốn màu đỏ xanh đen trắng, tỏa ra cảm giác kỷ nguyên kết thúc.
Mạnh Kỳ vừa tới gần, liền lập tức cảm nhận được mình đang già đi cực nhanh, ngay cả Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân cũng không cản nổi, dòng sông hư ảo tự động hiện ra, bao quanh hắn, giúp hắn giảm bớt tuổi thọ trôi qua.
Hắn ngạc nhiên lùi lại, trở về vị trí cũ, mới thoát khỏi sự già đi, mới vừa rồi chỉ trong hai tích tắc ngắn ngủn, hắn đã mất đi một trăm năm tuổi thọ!
Mạnh Kỳ dùng dòng sông thời gian và lưu ly cổ đăng xem xét, phát hiện thời không bên ngoài “Hỗn Độn” Và “Hư vô” toàn là sự hỗn loạn, vỡ tan, có chỗ một tích tắc là một trăm năm, có chỗ một cái chớp mắt là một ngàn năm, những hình ảnh nhìn thấy được trong “Hỗn Độn” Và “Hư vô” cái thì đã là mấy ngàn năm trước, có cái là mới xảy ra mấy tích tắc trước, song vì sự biến hóa của chúng lấy tới ngàn năm để làm đơn vị tính, nên khi vụt nhìn thấy, thì không kịp phát giác ra được sự khác biệt.
Ngay cả thời không cũng vỡ tan...... Mạnh Kỳ thầm líu lưỡi, nhớ tới chuyện bản tính linh quang ở trên cao vô cùng cũng còn bị lan tới, bị kéo xuống, thì mơ hồ đoán ra.
Hình như đây là chiến trường của Bỉ Ngạn giả!
Hắn liên lạc với Cố Tiểu Tang, truyền thuật lại những gì mình nhìn thấy, cảm thấy cho cô.
Cố Tiểu Tang trầm ngâm một lát, cảm khái nói:
“Quá khứ tương lai cũng bị đánh nát, không hổ là Bỉ Ngạn giả đánh nhau......”
Quá khứ tương lai cũng bị đánh nát? Chỉ mấy chữ này, Mạnh Kỳ liền bỗng nhiên sáng sủa, địa hỏa phong thủy ban nãy nhìn thấy quả nhiên là địa hỏa phong thủy khi khai trời mở đất, thuộc về quá khứ, và những mảnh vỡ như kính vạn hoa kia chính là những khả năng khi tương lai tận thế. Chúng nó vốn không liên quan gì đến nhau, hoàn toàn phân biệt rõ ràng với nhau, nhưng bởi vì dòng sông thời gian của cái trời đất này đã bị đánh vỡ, nên chúng cùng tồn tại trong ‘hiện tại’ một cách quỷ dị với nhau, và thứ thời không vỡ tan làm cho hắn bị mất đi trăm năm thọ nguyên chính là “Hài cốt” của dòng sông thời gian.
May mà mình cảm ứng được sự cọ rửa của dòng sông thời gian Chân Thật giới, có thể thao túng vận mệnh trong phạm vi nhỏ, nên mới mượn được một chút sức mạnh, mới tránh được kết cục bị dòng sông thời gian vỡ tan của thế giới này cọ rửa tan thành tro bụi.
Cái ‘hư vô’ mang tới cảm giác kỉ nguyên kết thúc, bốn màu đỏ xanh đen trắng bốn, “Hỗn Độn” bao dung mọi thứ kia nhìn sao mà quen quá. Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, bất chợt hiểu ra, bật thốt:
“Là Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn giao thủ!”
Tượng trưng cho sáng lập vô cùng là của Nguyên Thủy Thiên Tôn, tượng trưng cho kết thúc cuối cùng là của Linh Bảo Thiên Tôn!
Cố Tiểu Tang nói: “Sao họ lại giao thủ ở Thanh Vi thiên, sau khi Thiên Đình rơi xuống......”
Cái gọi là ba mươi ba trọng thiên không bao gồm Đạo Đức Thiên Tôn Đại Xích thiên, Nguyên Thủy Thiên Tôn Thanh Vi thiên, Linh Bảo Thiên Tôn Vũ Dư thiên, những thiên này cũng không phải do Định Hải châu biến thành, gọi chung là “Ngoài Tam Thập Tam Thiên Đại La chi sở”.
Thanh Vi thiên đã bị phá hoại tới mức độ này, chỉ còn toàn là mảnh vỡ...... Hèn gì Dương Tiễn gọi nơi này là Thanh Vi giới.......
Sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn mất tích, Dương Tiễn mới bắt đầu đi tìm ông, mới phát hiện ra Thanh Vi thiên này, phát hiện ra cái chiến trường này.
Nói cách khác, sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn biến mất, còn ở nơi này đại chiến với Linh Bảo Thiên Tôn một trận. Linh Bảo Thiên Tôn là người biến mất sớm nhất.
Nghĩ đến chuyện Bích Du cung xuất hiện ở Côn Luân sơn, nghĩ đến chuyện Xung Hòa tiền bối lấy được mấy thứ Nguyên Thủy Kim Chương và cửu ấn, Mạnh Kỳ mơ hồ đã đoán ra Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn biến mất là có liên quan với nhau!
Cái chiến trường Thanh Vi giới này chính là manh mối chứng minh điều ấy!
Với khả năng khi đó của Dương Tiễn mà cũng không thể hồi phục lại cái chiến trường này, mà chỉ có thể phong ấn nó, cũng chính là vì như thế, nếu như có manh mối khác, chỉ cần có thể lấy đi được, nhất định Dương Tiễn sẽ lấy đi ngay.
Hai vị Thiên Tôn vì sao đại chiến? Sau đó hai người đi đâu? E là manh mối tiếp theo chính là ở trên tầng trên cùng của Cửu Trọng Thiên!
Đột nhiên, hắn lại có cảm giác, ở tít ngoài xa kia, lại nhìn thấy một bóng đen nhìn trộm qua bên này!
Nhưng tới khi hắn cảm ứng được, bóng đen đã lại biến mất!
Đúng là có một bóng đen! Tới đây xem xét! Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, lấy cẩn thận làm đầu, cẩn thận quay trở ra, rời khỏi chiến trường.
Vừa trở lại sơn cốc, trước mắt hắn bỗng hoa lên, thấy chỗ kỳ hoa dị thảo tươi tốt có một bóng người hư ảo, đầu búi song kế, mặt vàng để râu, gầy gò nhưng tiêu sái, không có khí tức, như chỉ là một hình ảnh ảo giác.
Chính là bóng đen vừa rồi! Mạnh Kỳ Nguyên Thủy khánh vân bảo vệ quanh thân, trầm giọng hỏi:
“Các hạ là?”
Đạo nhân mỉm cười:
“Bần đạo Chuẩn Đề.”
Chưa rõ tình hình, Mạnh Kỳ không dám tùy tiện tiến vào, hắn vận chuyển Pháp Thân, ngưng tụ thần thức, hóa thành một tia sáng, bắn vào trong.
Oanh, thần thức chấn động, bên trong lốc xoáy là một hỗn động mênh mông, không có giới hạn, đầy khí tức hủy diệt.
Trong thế giới này, đầy cảm giác sụp đổ, không thể sử dụng được đặc thù không chỗ không ở, cũng không thể chỉ dựa vào thần thức mà xem xét được hết chung quanh.
Mạnh Kỳ hít sâu, khẽ đẩy đạo quan, trong Nê Hoàn lao ra một đóa khánh vân hỗn độn, tỏa xuống màn nước u quang bảo vệ hắn.
Một bước bước ra, Mạnh Kỳ đi vào trong lốc xoáy, đi tới vũ trụ mênh mông kia.
Hắn đi sâu vào trong, Hỗn Độn u quang của Nguyên Thủy khánh vân khẽ gợn sóng.
Đang định vòng qua một chỗ, bỗng hắn có cảm ứng, mắt hiện Đạo Nhất lưu ly đăng, nhìn sang bên trái.
Bên ngoài xa xa, hình như có một bóng đen!
Đây là cảm giác do Bát Cửu Huyền Công cấp độ truyền thuyết mang tới.
- - tuy Mạnh Kỳ ở trong Ngọc Hư cung chỉ lấy được ba thiên đầu của “Bát Cửu huyền công”, con đường lên Truyền Thuyết hắn phải tự thăm dò, không có những thiên sau, nhưng hắn chung quy cũng đã bước vào cấp độ Truyền Thuyết, khả năng che lấp thiên cơ đã mạnh hơn, dự cảm có được rất mạnh, gần tới cấp độ cửu thức hợp nhất, bị người ta nhìn dù ở rất xa cũng sẽ có cảm ứng ngay.
Dưới chân xuất hiện tường vân, tay xé rách hư không, dùng cảm ứng liên hệ, Mạnh Kỳ hiện ra ở ngay chỗ hắc ảnh phiêu đãng, nhưng ở đó không có ai.
“Chẳng lẽ là ảo giác?” Mạnh Kỳ nhíu mày.
Nếu hắc ảnh này tồn tại thật, thì hẳn là dân bản xứ của giới vực này, lặng lẽ theo dõi mình?
Mạnh Kỳ trở nên cẩn thận, tay phải nắm sẵn Tuyệt Đao, đi tìm hiểu xung quanh.
Không tìm thấy gì, hắn duy trì cẩn thận, tiếp tục vào sâu hơn.
Vòng qua một dải hỗn động, tầm mắt bỗng trở nên sáng sủa, trước mắt là một vùng trời đất bị phong hỏa tứ lược quay cuồng tàn sát bừa bãi.
Cảm giác rất xa xưa, như địa hỏa phong thủy thời trời đất mới sáng lập, chưa bị Thái Cực đồ cố định, vật chất sinh rồi lại diệt, diệt rồi lại sinh, mãi không thể ổn định thành hình thái cụ thể.
Mạnh Kỳ lặng lẽ cảm ứng, Tứ Tượng ấn lại có thêm sở ngộ. Hắn vòng qua khu vực này, tiếp tục đi tới.
Qua không biết bao lâu, Mạnh Kỳ đột nhiên sửng sốt, bởi vì giới vực này được phủ một tầng mông lung, có biên giới riêng của mình, hoàn toàn cách li với sự u ám xung quanh, rất là quái dị, giống như là hai thế giới hoàn toàn khác biệt nhau, bị một sức mạnh huyền diệu phá vỡ khoảng cách, kéo chúng dính lại với nhau.
“Đây là mảnh vỡ quá khứ? Là thời điểm địa hỏa phong thủy mở trời lập đất của mảnh giới vực này?” Mạnh Kỳ đầy nghi hoặc, đây là tình cảnh lần đầu tiên hắn gặp phải.
Hắn định hỏi Cố Tiểu Tang, nhưng nghĩ manh mối vẫn chưa có gì rõ ràng, nên lại thôi.
Qua khỏi khu vực này, phía trước là một vùng quỷ dị, sâu trong u ám như có Vạn Hoa chi đồng, đầy những mảnh vỡ đủ màu khác nhau. Có mảnh vỡ chân thật làm chủ; có mảnh vỡ lộ ra một chút hư ảo; có mảnh vỡ tràn ngập tĩnh mịch, như hằng tinh đốt hết; có mảnh như bị “Băng” Phong; có mảnh cái gì cũng không có, chỉ còn hỗn loạn vô cùng vô tận, trong hỗn loạn là sự cô đọng, sự hỗn loạn đã đạt tới đỉnh phong, chí loạn tắc tĩnh, cái tĩnh mà vĩnh hằng không bao giờ thay đổi; có mảnh chưa bị đại bạo tạc, tứ lược khắp nơi......
Những mảnh vỡ này như là những khả năng sẽ xảy ra khi đất trời đi vào kết thúc, tuy chúng rất gần với nhau, như liên thông với nhau, bao trùm cả giới vực, nhưng giữa chúng hình như vẫn có những vách ngăn hư ảo, ngăn cách chúng với nhau.
Vòng qua nơi đó, Mạnh Kỳ nhìn thấy một vùng hỗn độn chân chính, và một vùng cái gì cũng không có, chỉ có “Hư vô”, ranh giới của vùng đất hư vô lấp lóe bốn màu đỏ xanh đen trắng, tỏa ra cảm giác kỷ nguyên kết thúc.
Mạnh Kỳ vừa tới gần, liền lập tức cảm nhận được mình đang già đi cực nhanh, ngay cả Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân cũng không cản nổi, dòng sông hư ảo tự động hiện ra, bao quanh hắn, giúp hắn giảm bớt tuổi thọ trôi qua.
Hắn ngạc nhiên lùi lại, trở về vị trí cũ, mới thoát khỏi sự già đi, mới vừa rồi chỉ trong hai tích tắc ngắn ngủn, hắn đã mất đi một trăm năm tuổi thọ!
Mạnh Kỳ dùng dòng sông thời gian và lưu ly cổ đăng xem xét, phát hiện thời không bên ngoài “Hỗn Độn” Và “Hư vô” toàn là sự hỗn loạn, vỡ tan, có chỗ một tích tắc là một trăm năm, có chỗ một cái chớp mắt là một ngàn năm, những hình ảnh nhìn thấy được trong “Hỗn Độn” Và “Hư vô” cái thì đã là mấy ngàn năm trước, có cái là mới xảy ra mấy tích tắc trước, song vì sự biến hóa của chúng lấy tới ngàn năm để làm đơn vị tính, nên khi vụt nhìn thấy, thì không kịp phát giác ra được sự khác biệt.
Ngay cả thời không cũng vỡ tan...... Mạnh Kỳ thầm líu lưỡi, nhớ tới chuyện bản tính linh quang ở trên cao vô cùng cũng còn bị lan tới, bị kéo xuống, thì mơ hồ đoán ra.
Hình như đây là chiến trường của Bỉ Ngạn giả!
Hắn liên lạc với Cố Tiểu Tang, truyền thuật lại những gì mình nhìn thấy, cảm thấy cho cô.
Cố Tiểu Tang trầm ngâm một lát, cảm khái nói:
“Quá khứ tương lai cũng bị đánh nát, không hổ là Bỉ Ngạn giả đánh nhau......”
Quá khứ tương lai cũng bị đánh nát? Chỉ mấy chữ này, Mạnh Kỳ liền bỗng nhiên sáng sủa, địa hỏa phong thủy ban nãy nhìn thấy quả nhiên là địa hỏa phong thủy khi khai trời mở đất, thuộc về quá khứ, và những mảnh vỡ như kính vạn hoa kia chính là những khả năng khi tương lai tận thế. Chúng nó vốn không liên quan gì đến nhau, hoàn toàn phân biệt rõ ràng với nhau, nhưng bởi vì dòng sông thời gian của cái trời đất này đã bị đánh vỡ, nên chúng cùng tồn tại trong ‘hiện tại’ một cách quỷ dị với nhau, và thứ thời không vỡ tan làm cho hắn bị mất đi trăm năm thọ nguyên chính là “Hài cốt” của dòng sông thời gian.
May mà mình cảm ứng được sự cọ rửa của dòng sông thời gian Chân Thật giới, có thể thao túng vận mệnh trong phạm vi nhỏ, nên mới mượn được một chút sức mạnh, mới tránh được kết cục bị dòng sông thời gian vỡ tan của thế giới này cọ rửa tan thành tro bụi.
Cái ‘hư vô’ mang tới cảm giác kỉ nguyên kết thúc, bốn màu đỏ xanh đen trắng bốn, “Hỗn Độn” bao dung mọi thứ kia nhìn sao mà quen quá. Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, bất chợt hiểu ra, bật thốt:
“Là Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn giao thủ!”
Tượng trưng cho sáng lập vô cùng là của Nguyên Thủy Thiên Tôn, tượng trưng cho kết thúc cuối cùng là của Linh Bảo Thiên Tôn!
Cố Tiểu Tang nói: “Sao họ lại giao thủ ở Thanh Vi thiên, sau khi Thiên Đình rơi xuống......”
Cái gọi là ba mươi ba trọng thiên không bao gồm Đạo Đức Thiên Tôn Đại Xích thiên, Nguyên Thủy Thiên Tôn Thanh Vi thiên, Linh Bảo Thiên Tôn Vũ Dư thiên, những thiên này cũng không phải do Định Hải châu biến thành, gọi chung là “Ngoài Tam Thập Tam Thiên Đại La chi sở”.
Thanh Vi thiên đã bị phá hoại tới mức độ này, chỉ còn toàn là mảnh vỡ...... Hèn gì Dương Tiễn gọi nơi này là Thanh Vi giới.......
Sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn mất tích, Dương Tiễn mới bắt đầu đi tìm ông, mới phát hiện ra Thanh Vi thiên này, phát hiện ra cái chiến trường này.
Nói cách khác, sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn biến mất, còn ở nơi này đại chiến với Linh Bảo Thiên Tôn một trận. Linh Bảo Thiên Tôn là người biến mất sớm nhất.
Nghĩ đến chuyện Bích Du cung xuất hiện ở Côn Luân sơn, nghĩ đến chuyện Xung Hòa tiền bối lấy được mấy thứ Nguyên Thủy Kim Chương và cửu ấn, Mạnh Kỳ mơ hồ đã đoán ra Nguyên Thủy Thiên Tôn và Linh Bảo Thiên Tôn biến mất là có liên quan với nhau!
Cái chiến trường Thanh Vi giới này chính là manh mối chứng minh điều ấy!
Với khả năng khi đó của Dương Tiễn mà cũng không thể hồi phục lại cái chiến trường này, mà chỉ có thể phong ấn nó, cũng chính là vì như thế, nếu như có manh mối khác, chỉ cần có thể lấy đi được, nhất định Dương Tiễn sẽ lấy đi ngay.
Hai vị Thiên Tôn vì sao đại chiến? Sau đó hai người đi đâu? E là manh mối tiếp theo chính là ở trên tầng trên cùng của Cửu Trọng Thiên!
Đột nhiên, hắn lại có cảm giác, ở tít ngoài xa kia, lại nhìn thấy một bóng đen nhìn trộm qua bên này!
Nhưng tới khi hắn cảm ứng được, bóng đen đã lại biến mất!
Đúng là có một bóng đen! Tới đây xem xét! Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, lấy cẩn thận làm đầu, cẩn thận quay trở ra, rời khỏi chiến trường.
Vừa trở lại sơn cốc, trước mắt hắn bỗng hoa lên, thấy chỗ kỳ hoa dị thảo tươi tốt có một bóng người hư ảo, đầu búi song kế, mặt vàng để râu, gầy gò nhưng tiêu sái, không có khí tức, như chỉ là một hình ảnh ảo giác.
Chính là bóng đen vừa rồi! Mạnh Kỳ Nguyên Thủy khánh vân bảo vệ quanh thân, trầm giọng hỏi:
“Các hạ là?”
Đạo nhân mỉm cười:
“Bần đạo Chuẩn Đề.”
/1398
|