Dịch giả: Tiểu Băng
Vì Phong Thần bảng mà đến?
Triệu Hằng giật mình, nhìn kĩ lại Mạnh Kỳ, chợt cảm thấy hắn vẫn quen thuộc như vậy mà sao quá xa lạ.
Lúc ruồng bỏ Cao Lãm, đi lên con đường này, y đã biết tình cảm của mình với Mạnh Kỳ sẽ không bao giờ quay trở lại như ban đầu được nữa, vì lập trường của họ đã khác nhau, mục tiêu theo đuổi đã khác nhau, khiến hai người họ càng ngày càng xa nhau.
Nhưng lúc đó mâu thuẫn của y chủ yếu là với Cao Lãm, không có xung đột gì với Mạnh Kỳ, hai bên hẳn là vẫn còn giữ lại được chút giao tình!
Nhưng bây giờ, Tiểu Mạnh đã hoàn toàn đứng về phe Cao Lãm, chủ động tạo áp lực cho y và Tề Chính Ngôn, chẳNg lẽ muốn từ bằng hữu trở thành địch nhân thật sao?
Trong lòng Mạnh Kỳ cảm xúc ngổn ngang, mấy chữ “Còn nhớ không” không ngừng trào lên trong đầu, từ quen biết đến quen thuộc, từ quen thuộc đến thân thiện, từ thân thiện đến giao hảo, từ giao hảo đến bất kể sinh tử, những cảnh quá khứ không ngừng hiện về, những lời gọi Tề sư huynh, biểu ca, Triệu lão Ngũ, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Tề Chính Ngôn cùng với câu nói “Người không cùng chí hướng, khó mà mưu việc chung”.
Lúc trước cho rằng đó chỉ là lời nhất thời, ai ngờ lại trở thành hiện thực......
Hắn thở dài, bình tĩnh lại:
“Đây là hợp tác cùng có lợi. Các người dù sao cũng không dùng được Phong Thần bảng, còn phải đối phó với Cửu U.”
Với tình cảnh này, kể lại giao tình khi xưa đều chỉ là xát muối vào lòng nhau, cách tốt nhất là phân tích lợi hại, bình thường đàm phán với nhau.
Lời nhàn nhạt rơi vào tai Triệu Hằng, trong lòng y như có cái gì đó vỡ tan, chính là quá khứ đã hoàn toàn sụp đổ.
E là sau này y không bao giờ được xưng hô và nghe gọi cái tên Tiểu Mạnh nữa, mà thay bằng những danh xưng hiển hách hơn, như Tiên Tôn, chưởng giáo......
Đương nhiên, mình cũng không còn là Triệu lão Ngũ ngày xưa nữa.
Năm tháng luôn làm cho người ta thay đổi. Tự nhiên không còn lòng người cũ, lại bảo người cũ dễ thay lòng.
Không biết vì sao, trong đầu Triệu Hằng lại hiện ra cảnh khắc sâu trong đầu y năm ấy, khi hai người họ gặp nhau ở Thần đô, trong tòa viện tan hoang yên tĩnh, mọc đầy cỏ dại, ánh nắng sáng ngời, rải những mảnh sáng vàng xuống đất. Mạnh Kỳ lười nhác dựa vào bức tường đổ, nhàn nhã tự đắc ngậm cọng cỏ, đầu chìm trong bóng râm, thấy rõ miệng và cằm, và chút râu lún phún.
Năm ấy tháng ấy hắn là người, giờ này lúc này đã là tiên.
Giữa y và Mạnh Kỳ đã xuất hiện một cái khe không thể vượt qua, chôn vùi tất cả quá khứ của họ vào trong đó.
“Ngươi muốn đưa Phong Thần bảng cho Cao Lãm, để hắn lấy nhân đạo thống thiên, thực lực tăng cường, để chênh lệch hai bên trở nên càng lớn?” Triệu Hằng nghe thấy tiếng mình như tiếng ai đó mơ hồ từ đâu đó vọng lại.
Mạnh Kỳ nghiêm mặt:
“Một khi lấy nhân đạo thống thiên, Nhân Hoàng sẽ trở thành cây to đón gió, sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào. Ích lợi tuy lớn, nhưng cái giá phải trả cũng sẽ tương ứng không kém. Những thế lực mạnh Phật môn, Yêu tộc, La giáo đều sẽ không bỏ qua cho y, sẽ xảy ra tình trạng giằng co lâu dài, sẽ không có tâm tư đâu mà phân tâm để mắt tới các ngươi nữa. Hơn nữa ta không phải lấy không Phong Thần bảng mà sẽ trao đổi cho các ngươi những thứ khác có lợi hơn giúp các ngươi nhanh chóng tăng thực lực, hữu ích vượt xa Phong Thần bảng hiện giờ.”
Hắn dừng một chút lại nói:
“Cửu Loạn Thiên Tôn, Huyền Minh Quỷ Đế, Hắc Thiên Đế, Cửu U Huyết Ma, Cái Thế Ma Quân, Thất Sát đạo nhân đều đang nhìn ngó vào nơi này. Tuy hiện thời vì cố kỵ lẫn nhau mà chưa làm ra cái gì, nhưng với tính tình và tác phong làm việc của họ, cục diện này sẽ không còn tồn tại được bao lâu nữa. Nhiều khi chỉ cần một hòn đá nho nhỏ sẽ kích lên những con sóng to. Nếu hai người không mau chóng tăng lên thực lực, tăng cường kết giới cường đại cho sơn mạch, các người lấy cái gì chống đỡ với họ?”
Tề Chính Ngôn giọng không chút cảm xúc:
“Bọn họ là mơ ước Ma Hoàng trảo, mà Ma Hoàng trảo hiện giờ với ta là gánh nặng chứ không phải trợ lực, chờ ta chứng được Truyền Thuyết, ngăn chặn được ảnh hưởng, sẽ lập tức ném nó ra để bọn họ tự giết lẫn nhau, làm Cửu U hỗn loạn, tranh thủ thời gian cho mình.”
Không phải y không muốn thoát khỏi Ma Hoàng trảo, nhưng thực lực bây giờ chưa đủ, cộng thêm mấy người Đại Tự Tại Thiên Tử, Hắc Giáp Ma Thánh cũng mới chỉ tạm thời áp chế nó xuống mà thôi, nếu y chứng được Truyền Thuyết, cộng thêm họ hỗ trợ, y sẽ tăng áp chế đến cực hạn, thoát khỏi được nó.
Nghe Tề Chính Ngôn trả lời, Mạnh Kỳ thực là cảm khái. Không phải vì lý trí của y quá vững, không bị tuyệt thế thần binh cấp bỉ ngạn Ma Hoàng trảo mê hoặc, còn lợi dụng được nó để tạo ra thế cục tốt nhất cho mình, mà vì hai người họ đang nói chuyện với nhau quá là lạnh giá, như hai người xa lạ đang đàm phán ích lợi với nhau.
Có ai dám nghĩ họ đã từng là bằng hữu dám hi sinh tính mạng cho nhau hay không.
Vận mệnh luôn thích trêu đùa ác nghiệt như thế......
“Ngươi mặc dù có kiến thức Ma Chủ truyền thừa, lại còn đang ở Cửu U, thực lực đã tiếp cận được tới truyền thuyết, nhưng nếu muốn đột phá trong một hai năm thì e là khó lắm. Vừa rồi theo ta nhìn thấy, Cửu Loạn Thiên Tôn e là sẽ không còn kiên nhẫn được bao lâu, nếu ngươi không có trợ lực khác, e là kết cục khó tránh.” Mạnh Kỳ nói thẳng.
Tề Chính Ngôn im lặng một lúc, mới hỏi:
“Các ngươi muốn trao đổi cái gì?”
Triệu Hằng nhắm chặt mắt, trong lòng chợt thấy bi ai.
Từ khi Bồ Đề Cổ Phật quét Phong Thần bảng, Phong Thiên đài và Quỷ Thần Chân Linh đồ ra, khiến mọi cố gắng hoàn toàn thất bại, thì y đã hiểu giấc mộng bá nghiệp của mình đã tan tành.
Nên y chỉ còn cách toàn lực hỗ trợ Tề Chính Ngôn, tìm một con đường khác, vì theo y thấy, bản thân Tề Chính Ngôn không hề có dục vọng về quyền lực.
Mạnh Kỳ khẽ cười:
“Một là Trí Tuệ tịnh thổ của Văn Thù Bồ Tát, tịnh thổ cấp Tạo Hóa, nó có thể đối kháng ảnh hưởng của Cửu U, giúp tà ma tà thần mở ra trí tuệ, sau khi kết hợp với kết giới của sơn mạch này sẽ còn giúp giải trừ rất nhiều hạn chế của Cửu U đối với ngươi, kết hợp với sự hỗ trợ của Đại Tự Tại Thiên Tử và mười hai Ma Thánh, sẽ có đủ tiêu chuẩn đối kháng với cấp Tạo Hóa viên mãn, cho dù không chống nổi đám Cửu Loạn Thiên Tôn, Hắc Thiên Đế thì cũng vô sự dưới dư ba chiến đấu.”
“Quan trọng hơn, có nó, đạo của ngươi sẽ càng trở nên dễ dàng, làm ít mà được nhiều, một hai năm đột phá lên Truyền Thuyết cũng có khả năng.”
Nói tới đây, hắn quay đầu nhìn Triệu Hằng: “Hai là bản chép tay của Nhân Hoàng, vương đạo ngưng tụ thành chữ, dễ dàng cảm ngộ, có thể giúp tốc độ tu hành của ngươi nhanh hơn, nhanh chóng tăng thực lực.”
Triệu Hằng hiện giờ cũng đã bước vào cảnh giới Địa Tiên.
Nhìn tịnh thổ và bản chép tay của Nhân Hoàng, Tề Chính Ngôn và Triệu Hằng đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu, lấy Phong Thần bảng ra.
Đối với con người Tề Chính Ngôn, Mạnh Kỳ vô cùng tin tưởng, chẳng cần phải hứa thề gì, cứ thế mà đổi với nhau thôi.
Lấy được quyển tranh, hắn vốn định nói đùa thêm mấy câu để kéo gần lại khoảng cách, hai bên lại là bạn bè hi ha như ngày xưa, nhưng những hình ảnh vừa rồi và bầu không khí nặng nề khiến lời nói ra đến bên miệng lại bị nuốt trở vào.
Có những chuyện không thể nào giả vờ là chưa từng xảy ra được.
Không khí khá là cổ quái, Tề Chính Ngôn nâng Trí Tuệ tịnh thổ, Triệu Hằng cầm bản chép tay của Nhân Hoàng nhìn Mạnh Kỳ một hồi, sau đó cùng xoay người bỏ đi.
Mạnh Kỳ không nói gì, nhìn bọn họ đi xa, trong lòng bỗng thấy chua xót.
Tề Chính Ngôn sắp đi khuất thì chợt quay đầu, mặt không chút thay đổi nói:
“Phong ấn cấp Bỉ Ngạn tự có linh tính, nếu hoàn cảnh bên ngoài và người giữ nó đều thay đổi thì có thể sẽ làm người phong ấn cảm ứng được, tốt nhất là ngươi nên biến hóa bắt chước ra ta và khí tức hoàn cảnh của nơi này.”
Lại còn thế nữa? Mạnh Kỳ sửng sốt, nhìn kĩ lại, thì Tề Chính Ngôn và Triệu Hằng đã khuất mất rồi.
Hắn cong môi, khẽ cười.
Bát Cửu vận chuyển, khí tức nhanh chóng thay đổi, Mạnh Kỳ hóa trở thành một Tề Chính Ngôn khác, thu Phong Thần bảng vào.
Đang định rời đi, hắn chợt nhíu mày lo lắng.
Tuy rằng Phong Thần bảng đã tới tay, nhưng tiếp theo e là còn nguy hiểm hơn hồi trước, bởi vì sau khi biến hóa khí tức, hắn không thể suy diễn Vô Cực hỗn độn chi đạo, qua mắt đám lão già ở ngoài kia, rời khỏi Cửu U, trở về Ngọc Hư cung được nữa!
Hắn còn chưa phải là đối thủ của sáu lão già ngoài kia
Vì Phong Thần bảng mà đến?
Triệu Hằng giật mình, nhìn kĩ lại Mạnh Kỳ, chợt cảm thấy hắn vẫn quen thuộc như vậy mà sao quá xa lạ.
Lúc ruồng bỏ Cao Lãm, đi lên con đường này, y đã biết tình cảm của mình với Mạnh Kỳ sẽ không bao giờ quay trở lại như ban đầu được nữa, vì lập trường của họ đã khác nhau, mục tiêu theo đuổi đã khác nhau, khiến hai người họ càng ngày càng xa nhau.
Nhưng lúc đó mâu thuẫn của y chủ yếu là với Cao Lãm, không có xung đột gì với Mạnh Kỳ, hai bên hẳn là vẫn còn giữ lại được chút giao tình!
Nhưng bây giờ, Tiểu Mạnh đã hoàn toàn đứng về phe Cao Lãm, chủ động tạo áp lực cho y và Tề Chính Ngôn, chẳNg lẽ muốn từ bằng hữu trở thành địch nhân thật sao?
Trong lòng Mạnh Kỳ cảm xúc ngổn ngang, mấy chữ “Còn nhớ không” không ngừng trào lên trong đầu, từ quen biết đến quen thuộc, từ quen thuộc đến thân thiện, từ thân thiện đến giao hảo, từ giao hảo đến bất kể sinh tử, những cảnh quá khứ không ngừng hiện về, những lời gọi Tề sư huynh, biểu ca, Triệu lão Ngũ, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Tề Chính Ngôn cùng với câu nói “Người không cùng chí hướng, khó mà mưu việc chung”.
Lúc trước cho rằng đó chỉ là lời nhất thời, ai ngờ lại trở thành hiện thực......
Hắn thở dài, bình tĩnh lại:
“Đây là hợp tác cùng có lợi. Các người dù sao cũng không dùng được Phong Thần bảng, còn phải đối phó với Cửu U.”
Với tình cảnh này, kể lại giao tình khi xưa đều chỉ là xát muối vào lòng nhau, cách tốt nhất là phân tích lợi hại, bình thường đàm phán với nhau.
Lời nhàn nhạt rơi vào tai Triệu Hằng, trong lòng y như có cái gì đó vỡ tan, chính là quá khứ đã hoàn toàn sụp đổ.
E là sau này y không bao giờ được xưng hô và nghe gọi cái tên Tiểu Mạnh nữa, mà thay bằng những danh xưng hiển hách hơn, như Tiên Tôn, chưởng giáo......
Đương nhiên, mình cũng không còn là Triệu lão Ngũ ngày xưa nữa.
Năm tháng luôn làm cho người ta thay đổi. Tự nhiên không còn lòng người cũ, lại bảo người cũ dễ thay lòng.
Không biết vì sao, trong đầu Triệu Hằng lại hiện ra cảnh khắc sâu trong đầu y năm ấy, khi hai người họ gặp nhau ở Thần đô, trong tòa viện tan hoang yên tĩnh, mọc đầy cỏ dại, ánh nắng sáng ngời, rải những mảnh sáng vàng xuống đất. Mạnh Kỳ lười nhác dựa vào bức tường đổ, nhàn nhã tự đắc ngậm cọng cỏ, đầu chìm trong bóng râm, thấy rõ miệng và cằm, và chút râu lún phún.
Năm ấy tháng ấy hắn là người, giờ này lúc này đã là tiên.
Giữa y và Mạnh Kỳ đã xuất hiện một cái khe không thể vượt qua, chôn vùi tất cả quá khứ của họ vào trong đó.
“Ngươi muốn đưa Phong Thần bảng cho Cao Lãm, để hắn lấy nhân đạo thống thiên, thực lực tăng cường, để chênh lệch hai bên trở nên càng lớn?” Triệu Hằng nghe thấy tiếng mình như tiếng ai đó mơ hồ từ đâu đó vọng lại.
Mạnh Kỳ nghiêm mặt:
“Một khi lấy nhân đạo thống thiên, Nhân Hoàng sẽ trở thành cây to đón gió, sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào. Ích lợi tuy lớn, nhưng cái giá phải trả cũng sẽ tương ứng không kém. Những thế lực mạnh Phật môn, Yêu tộc, La giáo đều sẽ không bỏ qua cho y, sẽ xảy ra tình trạng giằng co lâu dài, sẽ không có tâm tư đâu mà phân tâm để mắt tới các ngươi nữa. Hơn nữa ta không phải lấy không Phong Thần bảng mà sẽ trao đổi cho các ngươi những thứ khác có lợi hơn giúp các ngươi nhanh chóng tăng thực lực, hữu ích vượt xa Phong Thần bảng hiện giờ.”
Hắn dừng một chút lại nói:
“Cửu Loạn Thiên Tôn, Huyền Minh Quỷ Đế, Hắc Thiên Đế, Cửu U Huyết Ma, Cái Thế Ma Quân, Thất Sát đạo nhân đều đang nhìn ngó vào nơi này. Tuy hiện thời vì cố kỵ lẫn nhau mà chưa làm ra cái gì, nhưng với tính tình và tác phong làm việc của họ, cục diện này sẽ không còn tồn tại được bao lâu nữa. Nhiều khi chỉ cần một hòn đá nho nhỏ sẽ kích lên những con sóng to. Nếu hai người không mau chóng tăng lên thực lực, tăng cường kết giới cường đại cho sơn mạch, các người lấy cái gì chống đỡ với họ?”
Tề Chính Ngôn giọng không chút cảm xúc:
“Bọn họ là mơ ước Ma Hoàng trảo, mà Ma Hoàng trảo hiện giờ với ta là gánh nặng chứ không phải trợ lực, chờ ta chứng được Truyền Thuyết, ngăn chặn được ảnh hưởng, sẽ lập tức ném nó ra để bọn họ tự giết lẫn nhau, làm Cửu U hỗn loạn, tranh thủ thời gian cho mình.”
Không phải y không muốn thoát khỏi Ma Hoàng trảo, nhưng thực lực bây giờ chưa đủ, cộng thêm mấy người Đại Tự Tại Thiên Tử, Hắc Giáp Ma Thánh cũng mới chỉ tạm thời áp chế nó xuống mà thôi, nếu y chứng được Truyền Thuyết, cộng thêm họ hỗ trợ, y sẽ tăng áp chế đến cực hạn, thoát khỏi được nó.
Nghe Tề Chính Ngôn trả lời, Mạnh Kỳ thực là cảm khái. Không phải vì lý trí của y quá vững, không bị tuyệt thế thần binh cấp bỉ ngạn Ma Hoàng trảo mê hoặc, còn lợi dụng được nó để tạo ra thế cục tốt nhất cho mình, mà vì hai người họ đang nói chuyện với nhau quá là lạnh giá, như hai người xa lạ đang đàm phán ích lợi với nhau.
Có ai dám nghĩ họ đã từng là bằng hữu dám hi sinh tính mạng cho nhau hay không.
Vận mệnh luôn thích trêu đùa ác nghiệt như thế......
“Ngươi mặc dù có kiến thức Ma Chủ truyền thừa, lại còn đang ở Cửu U, thực lực đã tiếp cận được tới truyền thuyết, nhưng nếu muốn đột phá trong một hai năm thì e là khó lắm. Vừa rồi theo ta nhìn thấy, Cửu Loạn Thiên Tôn e là sẽ không còn kiên nhẫn được bao lâu, nếu ngươi không có trợ lực khác, e là kết cục khó tránh.” Mạnh Kỳ nói thẳng.
Tề Chính Ngôn im lặng một lúc, mới hỏi:
“Các ngươi muốn trao đổi cái gì?”
Triệu Hằng nhắm chặt mắt, trong lòng chợt thấy bi ai.
Từ khi Bồ Đề Cổ Phật quét Phong Thần bảng, Phong Thiên đài và Quỷ Thần Chân Linh đồ ra, khiến mọi cố gắng hoàn toàn thất bại, thì y đã hiểu giấc mộng bá nghiệp của mình đã tan tành.
Nên y chỉ còn cách toàn lực hỗ trợ Tề Chính Ngôn, tìm một con đường khác, vì theo y thấy, bản thân Tề Chính Ngôn không hề có dục vọng về quyền lực.
Mạnh Kỳ khẽ cười:
“Một là Trí Tuệ tịnh thổ của Văn Thù Bồ Tát, tịnh thổ cấp Tạo Hóa, nó có thể đối kháng ảnh hưởng của Cửu U, giúp tà ma tà thần mở ra trí tuệ, sau khi kết hợp với kết giới của sơn mạch này sẽ còn giúp giải trừ rất nhiều hạn chế của Cửu U đối với ngươi, kết hợp với sự hỗ trợ của Đại Tự Tại Thiên Tử và mười hai Ma Thánh, sẽ có đủ tiêu chuẩn đối kháng với cấp Tạo Hóa viên mãn, cho dù không chống nổi đám Cửu Loạn Thiên Tôn, Hắc Thiên Đế thì cũng vô sự dưới dư ba chiến đấu.”
“Quan trọng hơn, có nó, đạo của ngươi sẽ càng trở nên dễ dàng, làm ít mà được nhiều, một hai năm đột phá lên Truyền Thuyết cũng có khả năng.”
Nói tới đây, hắn quay đầu nhìn Triệu Hằng: “Hai là bản chép tay của Nhân Hoàng, vương đạo ngưng tụ thành chữ, dễ dàng cảm ngộ, có thể giúp tốc độ tu hành của ngươi nhanh hơn, nhanh chóng tăng thực lực.”
Triệu Hằng hiện giờ cũng đã bước vào cảnh giới Địa Tiên.
Nhìn tịnh thổ và bản chép tay của Nhân Hoàng, Tề Chính Ngôn và Triệu Hằng đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu, lấy Phong Thần bảng ra.
Đối với con người Tề Chính Ngôn, Mạnh Kỳ vô cùng tin tưởng, chẳng cần phải hứa thề gì, cứ thế mà đổi với nhau thôi.
Lấy được quyển tranh, hắn vốn định nói đùa thêm mấy câu để kéo gần lại khoảng cách, hai bên lại là bạn bè hi ha như ngày xưa, nhưng những hình ảnh vừa rồi và bầu không khí nặng nề khiến lời nói ra đến bên miệng lại bị nuốt trở vào.
Có những chuyện không thể nào giả vờ là chưa từng xảy ra được.
Không khí khá là cổ quái, Tề Chính Ngôn nâng Trí Tuệ tịnh thổ, Triệu Hằng cầm bản chép tay của Nhân Hoàng nhìn Mạnh Kỳ một hồi, sau đó cùng xoay người bỏ đi.
Mạnh Kỳ không nói gì, nhìn bọn họ đi xa, trong lòng bỗng thấy chua xót.
Tề Chính Ngôn sắp đi khuất thì chợt quay đầu, mặt không chút thay đổi nói:
“Phong ấn cấp Bỉ Ngạn tự có linh tính, nếu hoàn cảnh bên ngoài và người giữ nó đều thay đổi thì có thể sẽ làm người phong ấn cảm ứng được, tốt nhất là ngươi nên biến hóa bắt chước ra ta và khí tức hoàn cảnh của nơi này.”
Lại còn thế nữa? Mạnh Kỳ sửng sốt, nhìn kĩ lại, thì Tề Chính Ngôn và Triệu Hằng đã khuất mất rồi.
Hắn cong môi, khẽ cười.
Bát Cửu vận chuyển, khí tức nhanh chóng thay đổi, Mạnh Kỳ hóa trở thành một Tề Chính Ngôn khác, thu Phong Thần bảng vào.
Đang định rời đi, hắn chợt nhíu mày lo lắng.
Tuy rằng Phong Thần bảng đã tới tay, nhưng tiếp theo e là còn nguy hiểm hơn hồi trước, bởi vì sau khi biến hóa khí tức, hắn không thể suy diễn Vô Cực hỗn độn chi đạo, qua mắt đám lão già ở ngoài kia, rời khỏi Cửu U, trở về Ngọc Hư cung được nữa!
Hắn còn chưa phải là đối thủ của sáu lão già ngoài kia
/1398
|