Tuy không biết Lục Áp bảo mình tiếp tục trông coi Kim Ngao đảo để làm gì, nhưng Viên Hồng tin nơi này rất quan trọng đối với Lục Áp, nên nó không chút do dự bóp vỡ một tấm ngọc bội, thuật lại mọi chuyện cho Lục Áp.
Lục Áp đang ở trong Thái Cổ bí cảnh nghe vậy, lập tức nghĩ ngay tới việc nhân cơ hội này giết luôn Tô Mạnh, mới vừa vào Tạo Hóa đã dám đánh tới cửa nhà lão, đúng là đồ không biết trời cao đất rộng, nhưng mà, suy nghĩ này nhanh chóng bị lướt qua, bởi vì Tô Mạnh không chỉ đại diện cho chỉ một mình hắn.
Hắn là Ngọc Hư cung chưởng giáo, Nguyên Thủy Thiên Tôn đích truyền, trong đám đồng môn cũng có mấy tên kẻ đại thần thông, Quảng Thành tử và Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn còn đứng trong hàng ngũ Đạo môn Cửu Tôn, không thua kém gì lão, lại thêm Tru Tiên kiếm trận, rõ ràng là mạnh hơn cả lão.
Cho dù hiện giờ không thấy xuất hiện thêm cường giả nào của Ngọc Hư cung, nhưng lỡ chỉ là giả vờ thì sao, bọn chúng đang nấp ở nơi nào đó, chỉ chờ tới lúc, sẽ thông qua chư quả chi nhân hàng lâm, nếu mình tùy tiện ra tay, rất có khả năng địch không giết được mà mình lại mất mạng.
Là chưởng giáo, mỗi tiếng nói mỗi hành vi đều là thể hiện ý chí của cả một phương thế lực!
Kiêng kị điều này, Lục Áp thông qua ngọc bội truyền âm cho Viên Hồng:
“Bích Du cung bị chuyển đi, cấm pháp Kim Ngao đảo mất đi hạch tâm đã lâu, mặc dù nhiều năm nay vẫn tu bổ, nhưng cũng vẫn có lỗ hổng, chúng ta không phải Bỉ Ngạn, cũng không phải Bích Du cung đích truyền, nên không thể hiểu được hết bố trí của nơi này mà bổ sung vào được. Nếu đơn thuần chỉ là phòng ngự, sợ là sẽ bị Tô Mạnh nhìn ra chỗ khiếm khuyết đó, không bằng thừa dịp hắn mới vào Tạo Hóa, còn đang đắc chí, ngươi khích hắn 1 đấu 1 đi. Bần đạo sẽ lợi dụng thời gian đó bố trí, lặng lẽ dời Kim Ngao đảo đi, vào trong hỗn độn.
1 đấu 1, để tranh thủ thời gian cho ngươi lặng lẽ dời đi Kim Ngao đảo? Vậy chả phải bảo ta liều mạng, cắt đứt đường lui của ta hay sao? Viên Hồng trong lòng thầm hận, nhưng bản tính linh quang bị người khống chế, thân bất do kỷ, đành phải miễn cưỡng mở miệng: “Đạo Quân đã có mệnh. Không dám từ chối.
Lục Áp kinh nghiệm cỡ nào, làm sao không nhìn ra suy nghĩ của Viên Hồng, trấn an: “Lúc dời Kim Ngao đảo, bần đạo sẽ báo cho đạo hữu biết trước tiên, với khả năng nhục thân gần như bất diệt của đạo hữu, nhân lúc Tô Mạnh bị phân tâm bởi Kim Ngao đảo dị biến, định cản chân ta, chẳng lẽ không tìm được cơ hội chạy thoát?”
Viên Hồng tính khoái khoe khoang thực lực và thiên phú, nghe vậy gật đầu: “Đạo Quân nói đúng.
Lời còn chưa dứt, nó đã rung người. Lông trắng rớt xuống, mỗi cái lông hóa thành một con khỉ, nhào đi khắp hướng của Kim Ngao đảo, dùng phân thân chủ trì đại trận.
Một làn ánh sáng phóng lên cao, xuyên qua cấm pháp ra đảo, tiếng hét to làm sương mù xung quanh bị đẩy ra:
“Tiểu bối vô tri, có dám cùng bổn tọa ganh đua cao thấp hay không?”
Nó dùng sự miệt thị, khinh bỉ, xem thường, từ trên cao nhìn xuống kết hợp với Thiên Ma thần thông, muốn ảnh hưởng tâm linh Mạnh Kỳ, kích thích làm hắn nổi giận, mất đi lý trí.
Thân hình khổng lồ của Mạnh Kỳ thoải mái lướt qua cương phong của hư không, tay xách Tử Điện trường đao, nghe vậy ha hả cười:
“Chính hợp ý mỗ. Nhưng ngươi bất quá chỉ là một mớ xương khô trong mồ, có thể cản được mấy đao?”
Tóc dài bay múa, một đao chém ra, loạn lưu xung quanh phương hướng, cùng nhau trào tới, nếu cùng rơi vào nơi đây, sẽ là không còn biết quá khứ tương lai, chính là vạn kiếp bất phục.
“Tới hay!” Viên Hồng đã lâu chưa đánh nhau sảng khoái, nó hét to khoái chí, hóa thành một con khỉ trắng đầu che trời, còn to hơn cả Mạnh Kỳ.
Dùng cả hai tay vung cây gậy đen, kéo thành một đường hoa lửa u ám, mỗi một hoa lửa nếu bắn vào trong vũ trụ tinh không sẽ đốt tan không biết bao nhiêu dải sao rực rỡ.
Đương!
Tiếng va chạm đinh tai nhức óc, phong bạo khắp đất trời như muốn dừng lại, nhưng bị thời không loạn lưu vô thanh vô tức thôn phệ, không tạo ra được cái gì.
Một người một vượn đều lùi lại mấy bước, không ngờ lại ngang tay.
“Lại tới!” Mạnh Kỳ hiện ra ba đầu sáu tay, cầm đao huy quyền xông lên, Viên Hồng không có nửa phần yếu thế, cũng biến hóa không kém, rào rạt đánh tới.
Đương đương đương! Phanh phanh phanh! Oanh long oanh long!
Hai người đao côn đánh nhau, từng quyền đánh vào da thịt, tạo ra không biết bao nhiêu là lỗ đen, xóa sạch các sự vật tồn tại trong các khe hở loạn lưu xung quanh.
Nếu không phải Kim Ngao đảo có cấm pháp chống đỡ, e là cũng bị dính dư ba ảnh hưởng. Một người một vượn trên đều không ngừng bốc lên quang mang, những chỗ bị thương trong nháy mắt là liền lại ngay.
Viên Hồng vừa là gặp được kỳ phùng địch thủ, tương ngộ lương tài, đánh tới say mê, vừa là cố ý muốn kéo dài thời gian, nên không chiếm được thượng phong. Nó lại biến hóa, hóa thành một con mặt người thân rắn, trên thân viết chữ “Đạo”, toàn thân đỏ thẫm, chính là Tiên Thiên thần linh Chúc Cửu Âm.
Chúc Cửu Âm há miệng, thiên địa biến sắc, thời gian như nước trào ra, khiến xung quanh như dừng lại, bảy mươi hai biến hiển thần thông.
Mạnh Kỳ không chút hoang mang, cũng hóa thành một vật khổng lồ mặt người thân rắn, hai mắt một nhắm một mở, xuân thu luân phiên, tuế nguyệt thấm thoát.
Không gian trở nên giống như thủy tinh, quây hai con Chúc Cửu Âm vào bên trong, sau đó xuất hiện những khe nứt, rồi vỡ tan.
“Thủy tinh” vừa vỡ, Viên Hồng lại biến hóa, bay lên trời, hai cánh giang rộng, mỏ nhọn hếch lên, mang theo khí tức chấn nhiếp Long Xà chi tộc.
Nó giơ vuốt, duỗi về phía Mạnh Kỳ đã biến thành Chúc Long, hóa ra là một con Kim Sí Đại Bằng điểu.
Tuy so cùng cảnh giới yếu hơn vài phần, nhưng vừa lúc khắc chế Long Xà chi chúc.
Mạnh Kỳ cũng biến hình, thành một con phượng hoàng năm màu thần tuấn.
Quang ảnh sau lưng rung lên, kết ra Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung bảo tháp, Đạo Đức đồ quyển, Thánh Đức chi thư vân vân, nối thành Ngũ Đức chi văn, sau đó ngẩng đầu khẽ minh, âm thanh vọng tới cửu tiêu, Viên Hồng biến thành Kim Sí Đại Bằng điểu run lên cầm cập, mất đi sự hung lệ của mình.
Phượng Hoàng giả, tổ của loài cầm, đức chi thủy, một tiếng kêu to, bách điểu triều thánh!
Mạnh Kỳ từng sưu tập Tam Đức, tu luyện Như Ý chi quyền, hôm nay lại nghịch chuyển Vô Cực, Ngũ Đức chi văn và chữ tượng trưng đối ứng của hắn gần với thật hơn hẳn Kim Sí Đại Bằng điểu của Viên Hồng.
Viên Hồng lại vọt lên, quang mang lóe lên, biến thành một vị hung linh Tiên Thiên, ở giữa “Hỗn Độn”, hình như cự khuyển, không có thất khiếu, không có nội phủ, không có đức hạnh.
“Hỗn Độn” này vừa hiện, lập tức hạ xuống, định thôn phệ phượng hoàng vào trong thế giới hỗn độn tối tăm và tuyệt vọng của mình.
Nhưng mà, đao mang lóe lên, như luồng sáng đầu tiên của thời thiên địa sơ khai, chém vỡ tối tăm, mang tới sự sống. “Hỗn Độn” lập tức bị chém vỡ, lại trở về là con vượn trắng.
Ở ngay trước mặt Khai Thiên ấn chi chủ lại biến ra “Hỗn Độn”, đó chính là múa rìu ngay trước cửa Lỗ Ban!
Thế đao chém vỡ hỗn độn không giảm, mang theo một ý vị đặc biệt, khiến Viên Hồng có cảm giác như tương lai đã có chú định, dù nó có làm cách nào cũng không trốn được một đao này, khiến nó sinh ra cảm giác vô lực và sợ hãi.
Tô Mạnh đã thăm dò Bỉ Ngạn tới mức này sao?
Ảnh hưởng được tới vận mệnh, giữ lấy tương lai?
Sau chuyến đi Chỉ Hư sơn, mấy năm nay Mạnh Kỳ lúc nào cũng thể ngộ, đưa những cảm ngộ được về “Tương lai” vào trong một đao “Không cầu kiếp sau” này, tuy vẫn chưa đạt tới khả năng giữ lấy tất cả các khả năng tương lai, nhưng cũng có thể thông qua ảnh hưởng vận mệnh, tạo ra ‘thế’ không thể tránh, tất nhiên phát sinh!
Viên Hồng trợn mắt, hét to, không ngờ lại xông tới đón một đao này.
Rắc!
Thân hình Viên Hồng bị xẻ ra làm đôi, ánh sáng vọt lên, hoa sen nở ra rồi khép lại, một con bạch viên hoàn hảo xuất hiện, nhục thân quả thật gần như bất diệt!
Nó bắt lấy cơ hội, gậy sắt quét qua, nhưng chỉ quét trúng không khí.
Trên đầu Mạnh Kỳ có một đóa khánh vân hỗn độn, tỏa xuống những đạo u mang, tạo thành như một màn nước, công kích của nó chỉ khiến màn nước kia hơi gợn sóng mà thôi.
Tô Mạnh này và Tô Mạnh dùng Bát Cửu đánh với nó nãy giờ cứ như hai người khác nhau!
Thế có nghĩa vừa rồi mình dùng hết toàn lực mới đánh được ngang tay là Tô Mạnh mới chỉ dùng tới năm thành thần thông?
Viên Hồng cảm thấy uể oải.
Đúng lúc này, nó chợt cảm ứng được khu vực Kim Ngao đảo có biến cố. Nhìn thấy một Kim Thân Như Lai chỉ trời chạm đất, duy ngã độc tôn, biến toàn bộ phân thân của nó lại trở về là lông trắng, khiến cấm pháp xuất hiện lỗ hổng, bị bốn làn kiếm quang Tru Tuyệt Hãm Lục đánh xuống, đánh mọi thứ nát nhừ như tương.
“Không phải 1vs1 sao?” Viên Hồng rống lên giận dữ, bổ ra một gậy.
“Đó là hóa thân của mỗ, đang làm chuyện giống các hạ thôi. Mạnh Kỳ thản nhiên trả lời, tay phải vươn ra, cản lại một côn của Viên Hồng.
“Mạnh Kỳ” Pháp Thiên Tượng Địa khổng lồ xuất hiện ở Kim Ngao đảo, người hơi khom, hai tay khoát sang hai bên hòn đảo.
“Lên cho ta!”
Hắn quát to, vận lực, rút Kim Ngao đảo ra khỏi hư vô.
Quang mang lóng lánh, khí thế lực bạt sơn hề!
Mục đích của hắn là Kim Ngao đảo chứ không phải Viên Hồng!
Lục Áp đang ở trong Thái Cổ bí cảnh nghe vậy, lập tức nghĩ ngay tới việc nhân cơ hội này giết luôn Tô Mạnh, mới vừa vào Tạo Hóa đã dám đánh tới cửa nhà lão, đúng là đồ không biết trời cao đất rộng, nhưng mà, suy nghĩ này nhanh chóng bị lướt qua, bởi vì Tô Mạnh không chỉ đại diện cho chỉ một mình hắn.
Hắn là Ngọc Hư cung chưởng giáo, Nguyên Thủy Thiên Tôn đích truyền, trong đám đồng môn cũng có mấy tên kẻ đại thần thông, Quảng Thành tử và Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn còn đứng trong hàng ngũ Đạo môn Cửu Tôn, không thua kém gì lão, lại thêm Tru Tiên kiếm trận, rõ ràng là mạnh hơn cả lão.
Cho dù hiện giờ không thấy xuất hiện thêm cường giả nào của Ngọc Hư cung, nhưng lỡ chỉ là giả vờ thì sao, bọn chúng đang nấp ở nơi nào đó, chỉ chờ tới lúc, sẽ thông qua chư quả chi nhân hàng lâm, nếu mình tùy tiện ra tay, rất có khả năng địch không giết được mà mình lại mất mạng.
Là chưởng giáo, mỗi tiếng nói mỗi hành vi đều là thể hiện ý chí của cả một phương thế lực!
Kiêng kị điều này, Lục Áp thông qua ngọc bội truyền âm cho Viên Hồng:
“Bích Du cung bị chuyển đi, cấm pháp Kim Ngao đảo mất đi hạch tâm đã lâu, mặc dù nhiều năm nay vẫn tu bổ, nhưng cũng vẫn có lỗ hổng, chúng ta không phải Bỉ Ngạn, cũng không phải Bích Du cung đích truyền, nên không thể hiểu được hết bố trí của nơi này mà bổ sung vào được. Nếu đơn thuần chỉ là phòng ngự, sợ là sẽ bị Tô Mạnh nhìn ra chỗ khiếm khuyết đó, không bằng thừa dịp hắn mới vào Tạo Hóa, còn đang đắc chí, ngươi khích hắn 1 đấu 1 đi. Bần đạo sẽ lợi dụng thời gian đó bố trí, lặng lẽ dời Kim Ngao đảo đi, vào trong hỗn độn.
1 đấu 1, để tranh thủ thời gian cho ngươi lặng lẽ dời đi Kim Ngao đảo? Vậy chả phải bảo ta liều mạng, cắt đứt đường lui của ta hay sao? Viên Hồng trong lòng thầm hận, nhưng bản tính linh quang bị người khống chế, thân bất do kỷ, đành phải miễn cưỡng mở miệng: “Đạo Quân đã có mệnh. Không dám từ chối.
Lục Áp kinh nghiệm cỡ nào, làm sao không nhìn ra suy nghĩ của Viên Hồng, trấn an: “Lúc dời Kim Ngao đảo, bần đạo sẽ báo cho đạo hữu biết trước tiên, với khả năng nhục thân gần như bất diệt của đạo hữu, nhân lúc Tô Mạnh bị phân tâm bởi Kim Ngao đảo dị biến, định cản chân ta, chẳng lẽ không tìm được cơ hội chạy thoát?”
Viên Hồng tính khoái khoe khoang thực lực và thiên phú, nghe vậy gật đầu: “Đạo Quân nói đúng.
Lời còn chưa dứt, nó đã rung người. Lông trắng rớt xuống, mỗi cái lông hóa thành một con khỉ, nhào đi khắp hướng của Kim Ngao đảo, dùng phân thân chủ trì đại trận.
Một làn ánh sáng phóng lên cao, xuyên qua cấm pháp ra đảo, tiếng hét to làm sương mù xung quanh bị đẩy ra:
“Tiểu bối vô tri, có dám cùng bổn tọa ganh đua cao thấp hay không?”
Nó dùng sự miệt thị, khinh bỉ, xem thường, từ trên cao nhìn xuống kết hợp với Thiên Ma thần thông, muốn ảnh hưởng tâm linh Mạnh Kỳ, kích thích làm hắn nổi giận, mất đi lý trí.
Thân hình khổng lồ của Mạnh Kỳ thoải mái lướt qua cương phong của hư không, tay xách Tử Điện trường đao, nghe vậy ha hả cười:
“Chính hợp ý mỗ. Nhưng ngươi bất quá chỉ là một mớ xương khô trong mồ, có thể cản được mấy đao?”
Tóc dài bay múa, một đao chém ra, loạn lưu xung quanh phương hướng, cùng nhau trào tới, nếu cùng rơi vào nơi đây, sẽ là không còn biết quá khứ tương lai, chính là vạn kiếp bất phục.
“Tới hay!” Viên Hồng đã lâu chưa đánh nhau sảng khoái, nó hét to khoái chí, hóa thành một con khỉ trắng đầu che trời, còn to hơn cả Mạnh Kỳ.
Dùng cả hai tay vung cây gậy đen, kéo thành một đường hoa lửa u ám, mỗi một hoa lửa nếu bắn vào trong vũ trụ tinh không sẽ đốt tan không biết bao nhiêu dải sao rực rỡ.
Đương!
Tiếng va chạm đinh tai nhức óc, phong bạo khắp đất trời như muốn dừng lại, nhưng bị thời không loạn lưu vô thanh vô tức thôn phệ, không tạo ra được cái gì.
Một người một vượn đều lùi lại mấy bước, không ngờ lại ngang tay.
“Lại tới!” Mạnh Kỳ hiện ra ba đầu sáu tay, cầm đao huy quyền xông lên, Viên Hồng không có nửa phần yếu thế, cũng biến hóa không kém, rào rạt đánh tới.
Đương đương đương! Phanh phanh phanh! Oanh long oanh long!
Hai người đao côn đánh nhau, từng quyền đánh vào da thịt, tạo ra không biết bao nhiêu là lỗ đen, xóa sạch các sự vật tồn tại trong các khe hở loạn lưu xung quanh.
Nếu không phải Kim Ngao đảo có cấm pháp chống đỡ, e là cũng bị dính dư ba ảnh hưởng. Một người một vượn trên đều không ngừng bốc lên quang mang, những chỗ bị thương trong nháy mắt là liền lại ngay.
Viên Hồng vừa là gặp được kỳ phùng địch thủ, tương ngộ lương tài, đánh tới say mê, vừa là cố ý muốn kéo dài thời gian, nên không chiếm được thượng phong. Nó lại biến hóa, hóa thành một con mặt người thân rắn, trên thân viết chữ “Đạo”, toàn thân đỏ thẫm, chính là Tiên Thiên thần linh Chúc Cửu Âm.
Chúc Cửu Âm há miệng, thiên địa biến sắc, thời gian như nước trào ra, khiến xung quanh như dừng lại, bảy mươi hai biến hiển thần thông.
Mạnh Kỳ không chút hoang mang, cũng hóa thành một vật khổng lồ mặt người thân rắn, hai mắt một nhắm một mở, xuân thu luân phiên, tuế nguyệt thấm thoát.
Không gian trở nên giống như thủy tinh, quây hai con Chúc Cửu Âm vào bên trong, sau đó xuất hiện những khe nứt, rồi vỡ tan.
“Thủy tinh” vừa vỡ, Viên Hồng lại biến hóa, bay lên trời, hai cánh giang rộng, mỏ nhọn hếch lên, mang theo khí tức chấn nhiếp Long Xà chi tộc.
Nó giơ vuốt, duỗi về phía Mạnh Kỳ đã biến thành Chúc Long, hóa ra là một con Kim Sí Đại Bằng điểu.
Tuy so cùng cảnh giới yếu hơn vài phần, nhưng vừa lúc khắc chế Long Xà chi chúc.
Mạnh Kỳ cũng biến hình, thành một con phượng hoàng năm màu thần tuấn.
Quang ảnh sau lưng rung lên, kết ra Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung bảo tháp, Đạo Đức đồ quyển, Thánh Đức chi thư vân vân, nối thành Ngũ Đức chi văn, sau đó ngẩng đầu khẽ minh, âm thanh vọng tới cửu tiêu, Viên Hồng biến thành Kim Sí Đại Bằng điểu run lên cầm cập, mất đi sự hung lệ của mình.
Phượng Hoàng giả, tổ của loài cầm, đức chi thủy, một tiếng kêu to, bách điểu triều thánh!
Mạnh Kỳ từng sưu tập Tam Đức, tu luyện Như Ý chi quyền, hôm nay lại nghịch chuyển Vô Cực, Ngũ Đức chi văn và chữ tượng trưng đối ứng của hắn gần với thật hơn hẳn Kim Sí Đại Bằng điểu của Viên Hồng.
Viên Hồng lại vọt lên, quang mang lóe lên, biến thành một vị hung linh Tiên Thiên, ở giữa “Hỗn Độn”, hình như cự khuyển, không có thất khiếu, không có nội phủ, không có đức hạnh.
“Hỗn Độn” này vừa hiện, lập tức hạ xuống, định thôn phệ phượng hoàng vào trong thế giới hỗn độn tối tăm và tuyệt vọng của mình.
Nhưng mà, đao mang lóe lên, như luồng sáng đầu tiên của thời thiên địa sơ khai, chém vỡ tối tăm, mang tới sự sống. “Hỗn Độn” lập tức bị chém vỡ, lại trở về là con vượn trắng.
Ở ngay trước mặt Khai Thiên ấn chi chủ lại biến ra “Hỗn Độn”, đó chính là múa rìu ngay trước cửa Lỗ Ban!
Thế đao chém vỡ hỗn độn không giảm, mang theo một ý vị đặc biệt, khiến Viên Hồng có cảm giác như tương lai đã có chú định, dù nó có làm cách nào cũng không trốn được một đao này, khiến nó sinh ra cảm giác vô lực và sợ hãi.
Tô Mạnh đã thăm dò Bỉ Ngạn tới mức này sao?
Ảnh hưởng được tới vận mệnh, giữ lấy tương lai?
Sau chuyến đi Chỉ Hư sơn, mấy năm nay Mạnh Kỳ lúc nào cũng thể ngộ, đưa những cảm ngộ được về “Tương lai” vào trong một đao “Không cầu kiếp sau” này, tuy vẫn chưa đạt tới khả năng giữ lấy tất cả các khả năng tương lai, nhưng cũng có thể thông qua ảnh hưởng vận mệnh, tạo ra ‘thế’ không thể tránh, tất nhiên phát sinh!
Viên Hồng trợn mắt, hét to, không ngờ lại xông tới đón một đao này.
Rắc!
Thân hình Viên Hồng bị xẻ ra làm đôi, ánh sáng vọt lên, hoa sen nở ra rồi khép lại, một con bạch viên hoàn hảo xuất hiện, nhục thân quả thật gần như bất diệt!
Nó bắt lấy cơ hội, gậy sắt quét qua, nhưng chỉ quét trúng không khí.
Trên đầu Mạnh Kỳ có một đóa khánh vân hỗn độn, tỏa xuống những đạo u mang, tạo thành như một màn nước, công kích của nó chỉ khiến màn nước kia hơi gợn sóng mà thôi.
Tô Mạnh này và Tô Mạnh dùng Bát Cửu đánh với nó nãy giờ cứ như hai người khác nhau!
Thế có nghĩa vừa rồi mình dùng hết toàn lực mới đánh được ngang tay là Tô Mạnh mới chỉ dùng tới năm thành thần thông?
Viên Hồng cảm thấy uể oải.
Đúng lúc này, nó chợt cảm ứng được khu vực Kim Ngao đảo có biến cố. Nhìn thấy một Kim Thân Như Lai chỉ trời chạm đất, duy ngã độc tôn, biến toàn bộ phân thân của nó lại trở về là lông trắng, khiến cấm pháp xuất hiện lỗ hổng, bị bốn làn kiếm quang Tru Tuyệt Hãm Lục đánh xuống, đánh mọi thứ nát nhừ như tương.
“Không phải 1vs1 sao?” Viên Hồng rống lên giận dữ, bổ ra một gậy.
“Đó là hóa thân của mỗ, đang làm chuyện giống các hạ thôi. Mạnh Kỳ thản nhiên trả lời, tay phải vươn ra, cản lại một côn của Viên Hồng.
“Mạnh Kỳ” Pháp Thiên Tượng Địa khổng lồ xuất hiện ở Kim Ngao đảo, người hơi khom, hai tay khoát sang hai bên hòn đảo.
“Lên cho ta!”
Hắn quát to, vận lực, rút Kim Ngao đảo ra khỏi hư vô.
Quang mang lóng lánh, khí thế lực bạt sơn hề!
Mục đích của hắn là Kim Ngao đảo chứ không phải Viên Hồng!
/1398
|