Tiên Giới tái hiện, nằm ở bên trên chư thiên, như đang tuyên cáo thời đại Thượng Cổ Thần Thoại trở về, song các tầng đều bị tàn phá, cường giả đều không còn, số lượng thiên binh thiên tướng sống lại tuy nhiều nhưng cũng chỉ đủ để trang trí mặt ngoài, từ từ mang lại sự sống cho Cửu Trọng Thiên, kích phát sức mạnh của nó, để gia trì cho Thiên Đế.
Kiến mộc cao ngất, đâm xuyên vào trong đại đạo, Thiên Đế đứng dưới tàng cây, sau lưng là các tầng hư ảnh hô ứng với các nơi trong Tiên Giới từ xa. Y nhìn xuống bên dưới, nhìn thấy hoang mạc tây Uyên Hải không ngừng quay cuồng với một khí thế không thể nào nghịch chuyển, cuối cùng phá tan phong ấn của Thanh Đế, hóa cả khu vực mười mấy vạn dặm thành Cửu U, những cảm xúc tiêu cực, đọa lạc giao nhau, tà ma tà thần không ngừng được sinh ra.
Khu vực Tây Vực rộng mênh mông một màu xám xịt, như một bầu trời đầy mây nặng nề đầy áp lực, may mà các Bỉ Ngạn giả sớm đã có đoán trước, từ Yêu Hoàng điện, từ Ngọc Hư cung, từ Cực Lạc thế giới, đều có pháp chỉ truyền xuống, đều có Tạo Hóa hàng lâm, di chuyển sinh linh nơi này tới Phật quốc dưới đất và hải ngoại tiên giới, các môn phái Vạn Tượng tông, Tuyết Sơn phái vân vân và bí cảnh của Yêu tộc Thiên Hải nguyên rút đi kịp thời.
Nơi cực nam Đông Hải, nơi Bỉ Ngạn kim kiều và Tam Bảo như ý trấn áp, do thiên cơ trở nên suy yếu, bị đại thế của kỷ nguyên chung kết áp chế, lại bị Ma Phật mạnh mẽ công kích, trở nên không còn có khả năng cứu được, đều tự bay đi. Chỉ còn một khu hải vực này là tạm thời hạn chế được việc dung hợp Cửu U và Chân Thật giới, song ở những nơi khác, đâu đâu cũng thiên tai không ngừng, động đất khắp nơi, nếu không phải nhờ các tiên thần dốc hết sức khống chế, e là cả thế giới đã bắt đầu sụp đổ, nhìn ra bên ngoài, rất nhiều nơi trong vũ trụ vạn giới đã đi đến điểm cuối, không nhiệt tịch, thì đóng băng, không tiêu tan thì sụp đổ, số lượng rất rất nhiều.
Chỉ trong một thời gian ngắn, sau khi Ma Phật luyện hóa Cửu U, tận thế đã tới, kỷ nguyên chung kết đã tới ngay trước mắt!
Nhờ có Vạn Giới Thông Thức phù tin tức linh thông, tâm tình của mọi người đối với việc tận thế đã biến đổi. Kẻ tận tình tận hưởng lạc thú trước mắt, buông thả hành vi trở nên phóng đãng, kẻ lại sợ hãi quá mức, bắt đầu đi thờ thuyết cứu thế gì đó, có kẻ hoàn toàn buông bỏ tất cả, đi du ngoạn khắp nơi.
Trong Ngọc Hư cung, Dương Tiễn đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Đại thanh căn đang tới gần.
“Chưởng giáo sư thúc có gì phân phó à?” Hắn mỉm cười.
Đại thanh căn ngẩng đầu ưỡn ngực: “Truyền pháp chỉ của chưởng giáo lão gia, Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân hạ giới trấn thủ Uyên Hải, ngăn cản tà ma.”
Nói xong, nó chuyển ngay sang cười nịnh nọt: “Nhị lang vất vả. Chẳng hiểu tại sao lần này toàn là Ngọc Hư cung chúng ta xuất lực, chưởng giáo lão gia còn phân phó Thất Sát đạo nhân trấn thủ Đông Hải Cực Nam, giết tà ma, ma luyện kiếm nữa.”
“Biết nhiều khổ nhiều nha.” Dương Tiễn vẫn cười, tiêu sái đứng dậy, thong dong hướng về phía Ngọc Thanh điện khom người, “Đệ tử cẩn tuân pháp chỉ của chưởng giáo sư thúc.”
Hắn chân không hề bước, thân không hề di chuyển, đã độn ra khỏi Ngọc Hư cung, hàng lâm xuống Lưu Sa tập. Ma khí bên dưới dâng trào như sóng, không ngừng biến đất đai thành hoang mạc đen ngòm, sâu bên trong một màu u ám, như ẩn chứa không biết bao nhiêu là quái vật.
Dương Tiễn khẽ phủi đạo bào, thản nhiên ngồi xuống, chỉ tay một cái, Thiên Địa Trung Ương Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ bay ra, cắm ngay vào ranh giới của Hãn Hải và hoang mạc.
Ngọc Hư chí bảo đón gió phình to, nháy mắt đã xuyên tới tận trời, nối liền trời đất, tỏa ra vô số những đóa sen vàng rực rỡ, mỗi một bông sen tỏa ra ánh sáng vàng rực, kết thành một bức tường chắn rộng mênh mông màu vàng, ngăn cách hắc vụ ma khí ở bên ngoài.
Đám tà thần tà ma không biết lợi hại, thi nhau nhào tới tông vào, đều bị sen vàng xoắn thành tro bụi.
Chỗ cực Nam Đông Hải còn đơn giản hơn. Một đạo nhân thanh tú mặc bào đen đứng ở giữa trời, tia hắc mang bên cạnh rít lên, không ngừng thoáng hiện ở khắp nơi, thu gặt sự sống, ngoài vật chết, nơi này không còn thứ gì khác.
Tình hình ở Chân Thật giới tạm thời ổn định lại.
............
Trong Phật quốc đầy an bình thanh tịnh, một đám quỷ hồn ngồi quanh đài sen vàng, nghe “Địa Tạng Bồ Tát” Huyền Bi giảng kinh thuyết pháp, để xóa đi những oán hận và chấp niệm trong lòng, tự giải thoát khỏi địa ngục của chính mình.
Số lượng của chúng không đủ để nhồi đầy tịnh thổ rộng mênh mông này, đâu đâu cũng nhìn thấy những ngôi chùa Bồ Đề, Bà La Kim Trì vắng vẻ, trong đó đám quỷ cũ thì an nhàn tự tại, trộm lấy Vạn Giới Thông Thức phù ra chơi, khoe khoang cho đám thân bằng hảo hữu xem thế giới tươi đẹp sau khi chết của mình, để họ không còn sợ hãi vì tận thế tới. Đám quỷ mới tới tên nào cũng còn nhiều sợ hãi, lo lắng, phải để cho chúng nghe Bồ Tát từ bi giảng cho mới dần bình tĩnh lại được.
Huyền Bi cầm Chư Thiên Sinh Tử luân và Địa Tạng xá lợi, giảng kinh đến mức thiên hoa loạn trụy, đất tràn kim liên, oán khí chấp niệm từ từ bị tiêu diệt.
Giảng xong một kinh, ông ngừng lại, nhìn một nam tử quỷ vật trông rất bình thường ngồi ngay ngắn cạnh đài sen, khẽ than:
“Tận thế đã tới, kỷ nguyên sắp kết thúc, đoạn thời gian ngắn gần đây, số lượng người chết đã không ngừng tăng lên, có thể suy ra được tương lai không lâu nữa sẽ ra sao. Chư Thiên Tôn Phật Tổ đã chuẩn bị thế nào?”
Nam tử kia mặc huyền bào, đầu đội cổ quan, tươi cười ấm áp, chính là Mạnh Kỳ, đường đường Nguyên Thủy Thiên Tôn, chưởng giáo Ngọc Hư cung nhất mạch, lại chả chút phong độ ngồi bên Huyền Bi nghe giảng.
Hắn khẽ cười: “Sư phụ quả là có lòng từ bi. Theo tương lai đệ tử nhìn thấy, mạt kiếp là kết thúc của tất cả, vượt xa những kì kỷ nguyên chung kết trước. Nếu chỉ dựa vào các ‘Độ Thế bảo phiệt’ từng được luyện chế hồi trước sẽ không đủ để giúp sinh linh sống sót sống tạm được, chỉ có thể lấy cuối cùng và quy túc chi ý hiện thế thành âm tào địa phủ làm cơ sở, lấy tận thế thiên thời đại thế, luyện chế ra một cái ‘Độ Thế bảo phiệt’ đặc biệt, mới có hi vọng nhất định chở chúng sinh vượt qua kỷ nguyên chung kết, ngao du trong hư vô, chờ đợi kỉ nguyên kế tiếp.”
“Nam Mô Địa Tạng Vương Bồ Tát, hèn gì thời Thượng Cổ Thần Thoại, Phật môn Đạo gia Thiên Đình lại giành nhau quyền khống chế âm tào địa phủ, hôm nay lại có loại quy túc sau khi chết như Chân Không gia hương xuất hiện.” Huyền Bi giật mình thì thầm, đám quỷ hồn xung quanh không nghe được, “Hèn gì ngươi lại âm thầm đưa cho ta Chư Thiên Sinh Tử luân, hỗ trợ ta sáng lập tịnh thổ sau khi chết.”
Chuyện này, trước khi trở thành Bỉ Ngạn, Mạnh Kỳ không hề nghĩ ra, nhờ thông qua sư phụ Huyền Bi làm thử mới biết được một chút. Sau khi thoát khỏi khổ hải, nhìn thấy được các loại biến hóa tương lai của kỉ nguyên chung kết, trải qua lịch sử nhìn thấy quá trình địa cầu trở thành Độ Thế bảo phiệt, hắn đã trở nên sáng tỏ.
Mạnh Kỳ cười: “Quyền khống chế âm tào địa phủ hiện giờ bị nhiều nhà phân chia, lấy Kim Hoàng và A Di Đà Phật làm chủ, nhưng nếu ai cũng làm theo điều mình cho là đúng, chỉ dựa vào quan điểm về cuối cùng chi ý của mấy nhà kia để luyện chế ra Độ Thế bảo phiệt thì cũng vẫn chưa đủ để tránh thoát kỷ nguyên chung kết, tương lai tất sẽ có một trận chiến về phương diện này.”
“Sư phụ, Địa Tạng tịnh thổ của người dù được dung hợp di lưu của Địa Tạng Bồ Tát, nhưng mà còn thua kém mấy người Vô Sinh lão mẫu xa lắm, trong khi tận thế đã tới như lửa sém lông mày, để phù hộ chúng sinh, e là không thể không làm chút thay đổi.”
Huyền Bi trầm mặc một lát mới hỏi: “Phải đổi cái gì?”
“Ngày xưa Nhân Hoàng cũng đã có chuẩn bị về chuyện này, nên mới luyện chế ra ‘Tận Thế chi thuyền’, đáng tiếc vẫn chưa hoàn thành. Đệ tử muốn đưa nó tới đây, kết hợp với Địa Tạng tịnh thổ của sư phụ luyện thành một thể, tái tạo bảo phiệt, để đón biến số sau này.” Mạnh Kỳ thản nhiên nói.
Huyền Bi gật đầu:
“Chỉ mong thương sinh thoát kiếp, có gì không thể!”
“Thiện!” Mạnh Kỳ vỗ tay cười, thân ảnh đã xuất hiện trong hoàng cung Đại Chu ở Trường Môn đảo, ngồi đối diện với Cao Lãm, cách một cái bàn đã bày sẵn rượu ngon.
Trao đổi vừa rồi của hắn với Huyền Bi hóa thành một đạo quang mang, rơi xuống chui vào mi tâm Cao Lãm, khiến y hiểu được tất cả.
“Hoàng huynh, nếu huynh không muốn, bần đạo cũng sẽ không cưỡng cầu, nếu huynh đồng ý, bần đạo cũng sẽ không lấy đi không của huynh, mà đương nhiên là có trao đổi.” Mạnh Kỳ mỉm cười.
Cao Lãm cầm chén rượu, nét mặt rất bình thường: “Ngươi với ta là huynh đệ, chút việc nhỏ này đâu cần phải nói nhiều, muốn thì cứ lấy đi là được, hơn nữa cũng coi như là tiếp tục thực hiện ý nguyện của Nhân Hoàng thời trước, vẫn là một phần không thể tách rời của nhân đạo, đối với trẫm là trăm lợi mà không một hại.”
“Hoàng huynh, thật không cần nghe vật trao đổi là cái gì à?” nụ cười của Mạnh Kỳ lúc này có vài phần thần thái của Cố Tiểu Tang.
Cao Lãm chớp mắt, trong lòng cũng đã có chút suy đoán, hạ giọng: “Là cái gì?”
“Giúp Yến Nhiên đại tẩu sống lại.” Mạnh Kỳ nhìn y chằm chằm, nhấn từng chữ.
Thành tựu Bỉ Ngạn, hồi tưởng thời gian, chuyện này chỉ là việc vặt, đương nhiên sẽ không thay đổi cuộc đời trong quá khứ của Cao Lãm. Chỉ là Mạnh Kỳ biết dù lúc y còn là đại ca ngốc hay thành đại ca hoàng giả, thì trong xương y vẫn luôn là kẻ kiêu ngạo vô cùng, nếu không tới mức vạn bất đắc dĩ, việc này y tuyệt sẽ không nhờ người khác làm thay, nên hắn mới không nhắc tới cho tới bây giờ. Nhưng hiện giờ tận thế đã gần tới, nếu vẫn không phục sinh, e là y sẽ không còn cơ hội “Gặp mặt” người ta được nữa, vì ngay cả chính Mạnh Kỳ cũng không dám nắm chắc có kỉ nguyên tiếp theo hay không.
Ánh mắt Cao Lãm dao động, Mạnh Kỳ nói tiếp: “Bần đạo biết đại ca là nhất thế anh hùng, muốn tự thân thành đạo, tự tay làm người ta sống lại, nhưng mà lấy đồ của mình để trao đổi cơ hội ấy sớm hơn, thì cũng có khác biệt gì đâu? Hơn nữa bần đạo cũng sẽ không tự mình ra tay, việc này vẫn sẽ để cho chính đại ca ngươi đi làm.”
Hắn vừa nói vừa cầm ra một vật, một cái hộp ngọc hình chữ nhật tỏa ánh sáng dịu dàng, mang tới cảm giác thời gian tạm thời dừng lại, bên trên có bốn chữ huyền ảo:
“Nguyệt Quang bảo hạp!”
“Vật này có thể làm điên đảo thời gian, trở lại quá khứ, đại ca, ý của ngươi thế nào?” Mạnh Kỳ nhìn Cao Lãm.
Bàn tay cầm chén rượu của Cao Lãm run nhè nhẹ, trong mắt cuồn cuộn sóng to.
Mạnh Kỳ không hối thúc, mà bình thản chờ, trong lòng nhàm chán nghĩ, nếu không phải việc này liên quan tới Yến Nhiên đại tẩu, đại ca nhất định sẽ tỉnh táo mà chỉnh hắn: “Gọi ta hoàng huynh!”
Kiến mộc cao ngất, đâm xuyên vào trong đại đạo, Thiên Đế đứng dưới tàng cây, sau lưng là các tầng hư ảnh hô ứng với các nơi trong Tiên Giới từ xa. Y nhìn xuống bên dưới, nhìn thấy hoang mạc tây Uyên Hải không ngừng quay cuồng với một khí thế không thể nào nghịch chuyển, cuối cùng phá tan phong ấn của Thanh Đế, hóa cả khu vực mười mấy vạn dặm thành Cửu U, những cảm xúc tiêu cực, đọa lạc giao nhau, tà ma tà thần không ngừng được sinh ra.
Khu vực Tây Vực rộng mênh mông một màu xám xịt, như một bầu trời đầy mây nặng nề đầy áp lực, may mà các Bỉ Ngạn giả sớm đã có đoán trước, từ Yêu Hoàng điện, từ Ngọc Hư cung, từ Cực Lạc thế giới, đều có pháp chỉ truyền xuống, đều có Tạo Hóa hàng lâm, di chuyển sinh linh nơi này tới Phật quốc dưới đất và hải ngoại tiên giới, các môn phái Vạn Tượng tông, Tuyết Sơn phái vân vân và bí cảnh của Yêu tộc Thiên Hải nguyên rút đi kịp thời.
Nơi cực nam Đông Hải, nơi Bỉ Ngạn kim kiều và Tam Bảo như ý trấn áp, do thiên cơ trở nên suy yếu, bị đại thế của kỷ nguyên chung kết áp chế, lại bị Ma Phật mạnh mẽ công kích, trở nên không còn có khả năng cứu được, đều tự bay đi. Chỉ còn một khu hải vực này là tạm thời hạn chế được việc dung hợp Cửu U và Chân Thật giới, song ở những nơi khác, đâu đâu cũng thiên tai không ngừng, động đất khắp nơi, nếu không phải nhờ các tiên thần dốc hết sức khống chế, e là cả thế giới đã bắt đầu sụp đổ, nhìn ra bên ngoài, rất nhiều nơi trong vũ trụ vạn giới đã đi đến điểm cuối, không nhiệt tịch, thì đóng băng, không tiêu tan thì sụp đổ, số lượng rất rất nhiều.
Chỉ trong một thời gian ngắn, sau khi Ma Phật luyện hóa Cửu U, tận thế đã tới, kỷ nguyên chung kết đã tới ngay trước mắt!
Nhờ có Vạn Giới Thông Thức phù tin tức linh thông, tâm tình của mọi người đối với việc tận thế đã biến đổi. Kẻ tận tình tận hưởng lạc thú trước mắt, buông thả hành vi trở nên phóng đãng, kẻ lại sợ hãi quá mức, bắt đầu đi thờ thuyết cứu thế gì đó, có kẻ hoàn toàn buông bỏ tất cả, đi du ngoạn khắp nơi.
Trong Ngọc Hư cung, Dương Tiễn đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Đại thanh căn đang tới gần.
“Chưởng giáo sư thúc có gì phân phó à?” Hắn mỉm cười.
Đại thanh căn ngẩng đầu ưỡn ngực: “Truyền pháp chỉ của chưởng giáo lão gia, Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân hạ giới trấn thủ Uyên Hải, ngăn cản tà ma.”
Nói xong, nó chuyển ngay sang cười nịnh nọt: “Nhị lang vất vả. Chẳng hiểu tại sao lần này toàn là Ngọc Hư cung chúng ta xuất lực, chưởng giáo lão gia còn phân phó Thất Sát đạo nhân trấn thủ Đông Hải Cực Nam, giết tà ma, ma luyện kiếm nữa.”
“Biết nhiều khổ nhiều nha.” Dương Tiễn vẫn cười, tiêu sái đứng dậy, thong dong hướng về phía Ngọc Thanh điện khom người, “Đệ tử cẩn tuân pháp chỉ của chưởng giáo sư thúc.”
Hắn chân không hề bước, thân không hề di chuyển, đã độn ra khỏi Ngọc Hư cung, hàng lâm xuống Lưu Sa tập. Ma khí bên dưới dâng trào như sóng, không ngừng biến đất đai thành hoang mạc đen ngòm, sâu bên trong một màu u ám, như ẩn chứa không biết bao nhiêu là quái vật.
Dương Tiễn khẽ phủi đạo bào, thản nhiên ngồi xuống, chỉ tay một cái, Thiên Địa Trung Ương Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ bay ra, cắm ngay vào ranh giới của Hãn Hải và hoang mạc.
Ngọc Hư chí bảo đón gió phình to, nháy mắt đã xuyên tới tận trời, nối liền trời đất, tỏa ra vô số những đóa sen vàng rực rỡ, mỗi một bông sen tỏa ra ánh sáng vàng rực, kết thành một bức tường chắn rộng mênh mông màu vàng, ngăn cách hắc vụ ma khí ở bên ngoài.
Đám tà thần tà ma không biết lợi hại, thi nhau nhào tới tông vào, đều bị sen vàng xoắn thành tro bụi.
Chỗ cực Nam Đông Hải còn đơn giản hơn. Một đạo nhân thanh tú mặc bào đen đứng ở giữa trời, tia hắc mang bên cạnh rít lên, không ngừng thoáng hiện ở khắp nơi, thu gặt sự sống, ngoài vật chết, nơi này không còn thứ gì khác.
Tình hình ở Chân Thật giới tạm thời ổn định lại.
............
Trong Phật quốc đầy an bình thanh tịnh, một đám quỷ hồn ngồi quanh đài sen vàng, nghe “Địa Tạng Bồ Tát” Huyền Bi giảng kinh thuyết pháp, để xóa đi những oán hận và chấp niệm trong lòng, tự giải thoát khỏi địa ngục của chính mình.
Số lượng của chúng không đủ để nhồi đầy tịnh thổ rộng mênh mông này, đâu đâu cũng nhìn thấy những ngôi chùa Bồ Đề, Bà La Kim Trì vắng vẻ, trong đó đám quỷ cũ thì an nhàn tự tại, trộm lấy Vạn Giới Thông Thức phù ra chơi, khoe khoang cho đám thân bằng hảo hữu xem thế giới tươi đẹp sau khi chết của mình, để họ không còn sợ hãi vì tận thế tới. Đám quỷ mới tới tên nào cũng còn nhiều sợ hãi, lo lắng, phải để cho chúng nghe Bồ Tát từ bi giảng cho mới dần bình tĩnh lại được.
Huyền Bi cầm Chư Thiên Sinh Tử luân và Địa Tạng xá lợi, giảng kinh đến mức thiên hoa loạn trụy, đất tràn kim liên, oán khí chấp niệm từ từ bị tiêu diệt.
Giảng xong một kinh, ông ngừng lại, nhìn một nam tử quỷ vật trông rất bình thường ngồi ngay ngắn cạnh đài sen, khẽ than:
“Tận thế đã tới, kỷ nguyên sắp kết thúc, đoạn thời gian ngắn gần đây, số lượng người chết đã không ngừng tăng lên, có thể suy ra được tương lai không lâu nữa sẽ ra sao. Chư Thiên Tôn Phật Tổ đã chuẩn bị thế nào?”
Nam tử kia mặc huyền bào, đầu đội cổ quan, tươi cười ấm áp, chính là Mạnh Kỳ, đường đường Nguyên Thủy Thiên Tôn, chưởng giáo Ngọc Hư cung nhất mạch, lại chả chút phong độ ngồi bên Huyền Bi nghe giảng.
Hắn khẽ cười: “Sư phụ quả là có lòng từ bi. Theo tương lai đệ tử nhìn thấy, mạt kiếp là kết thúc của tất cả, vượt xa những kì kỷ nguyên chung kết trước. Nếu chỉ dựa vào các ‘Độ Thế bảo phiệt’ từng được luyện chế hồi trước sẽ không đủ để giúp sinh linh sống sót sống tạm được, chỉ có thể lấy cuối cùng và quy túc chi ý hiện thế thành âm tào địa phủ làm cơ sở, lấy tận thế thiên thời đại thế, luyện chế ra một cái ‘Độ Thế bảo phiệt’ đặc biệt, mới có hi vọng nhất định chở chúng sinh vượt qua kỷ nguyên chung kết, ngao du trong hư vô, chờ đợi kỉ nguyên kế tiếp.”
“Nam Mô Địa Tạng Vương Bồ Tát, hèn gì thời Thượng Cổ Thần Thoại, Phật môn Đạo gia Thiên Đình lại giành nhau quyền khống chế âm tào địa phủ, hôm nay lại có loại quy túc sau khi chết như Chân Không gia hương xuất hiện.” Huyền Bi giật mình thì thầm, đám quỷ hồn xung quanh không nghe được, “Hèn gì ngươi lại âm thầm đưa cho ta Chư Thiên Sinh Tử luân, hỗ trợ ta sáng lập tịnh thổ sau khi chết.”
Chuyện này, trước khi trở thành Bỉ Ngạn, Mạnh Kỳ không hề nghĩ ra, nhờ thông qua sư phụ Huyền Bi làm thử mới biết được một chút. Sau khi thoát khỏi khổ hải, nhìn thấy được các loại biến hóa tương lai của kỉ nguyên chung kết, trải qua lịch sử nhìn thấy quá trình địa cầu trở thành Độ Thế bảo phiệt, hắn đã trở nên sáng tỏ.
Mạnh Kỳ cười: “Quyền khống chế âm tào địa phủ hiện giờ bị nhiều nhà phân chia, lấy Kim Hoàng và A Di Đà Phật làm chủ, nhưng nếu ai cũng làm theo điều mình cho là đúng, chỉ dựa vào quan điểm về cuối cùng chi ý của mấy nhà kia để luyện chế ra Độ Thế bảo phiệt thì cũng vẫn chưa đủ để tránh thoát kỷ nguyên chung kết, tương lai tất sẽ có một trận chiến về phương diện này.”
“Sư phụ, Địa Tạng tịnh thổ của người dù được dung hợp di lưu của Địa Tạng Bồ Tát, nhưng mà còn thua kém mấy người Vô Sinh lão mẫu xa lắm, trong khi tận thế đã tới như lửa sém lông mày, để phù hộ chúng sinh, e là không thể không làm chút thay đổi.”
Huyền Bi trầm mặc một lát mới hỏi: “Phải đổi cái gì?”
“Ngày xưa Nhân Hoàng cũng đã có chuẩn bị về chuyện này, nên mới luyện chế ra ‘Tận Thế chi thuyền’, đáng tiếc vẫn chưa hoàn thành. Đệ tử muốn đưa nó tới đây, kết hợp với Địa Tạng tịnh thổ của sư phụ luyện thành một thể, tái tạo bảo phiệt, để đón biến số sau này.” Mạnh Kỳ thản nhiên nói.
Huyền Bi gật đầu:
“Chỉ mong thương sinh thoát kiếp, có gì không thể!”
“Thiện!” Mạnh Kỳ vỗ tay cười, thân ảnh đã xuất hiện trong hoàng cung Đại Chu ở Trường Môn đảo, ngồi đối diện với Cao Lãm, cách một cái bàn đã bày sẵn rượu ngon.
Trao đổi vừa rồi của hắn với Huyền Bi hóa thành một đạo quang mang, rơi xuống chui vào mi tâm Cao Lãm, khiến y hiểu được tất cả.
“Hoàng huynh, nếu huynh không muốn, bần đạo cũng sẽ không cưỡng cầu, nếu huynh đồng ý, bần đạo cũng sẽ không lấy đi không của huynh, mà đương nhiên là có trao đổi.” Mạnh Kỳ mỉm cười.
Cao Lãm cầm chén rượu, nét mặt rất bình thường: “Ngươi với ta là huynh đệ, chút việc nhỏ này đâu cần phải nói nhiều, muốn thì cứ lấy đi là được, hơn nữa cũng coi như là tiếp tục thực hiện ý nguyện của Nhân Hoàng thời trước, vẫn là một phần không thể tách rời của nhân đạo, đối với trẫm là trăm lợi mà không một hại.”
“Hoàng huynh, thật không cần nghe vật trao đổi là cái gì à?” nụ cười của Mạnh Kỳ lúc này có vài phần thần thái của Cố Tiểu Tang.
Cao Lãm chớp mắt, trong lòng cũng đã có chút suy đoán, hạ giọng: “Là cái gì?”
“Giúp Yến Nhiên đại tẩu sống lại.” Mạnh Kỳ nhìn y chằm chằm, nhấn từng chữ.
Thành tựu Bỉ Ngạn, hồi tưởng thời gian, chuyện này chỉ là việc vặt, đương nhiên sẽ không thay đổi cuộc đời trong quá khứ của Cao Lãm. Chỉ là Mạnh Kỳ biết dù lúc y còn là đại ca ngốc hay thành đại ca hoàng giả, thì trong xương y vẫn luôn là kẻ kiêu ngạo vô cùng, nếu không tới mức vạn bất đắc dĩ, việc này y tuyệt sẽ không nhờ người khác làm thay, nên hắn mới không nhắc tới cho tới bây giờ. Nhưng hiện giờ tận thế đã gần tới, nếu vẫn không phục sinh, e là y sẽ không còn cơ hội “Gặp mặt” người ta được nữa, vì ngay cả chính Mạnh Kỳ cũng không dám nắm chắc có kỉ nguyên tiếp theo hay không.
Ánh mắt Cao Lãm dao động, Mạnh Kỳ nói tiếp: “Bần đạo biết đại ca là nhất thế anh hùng, muốn tự thân thành đạo, tự tay làm người ta sống lại, nhưng mà lấy đồ của mình để trao đổi cơ hội ấy sớm hơn, thì cũng có khác biệt gì đâu? Hơn nữa bần đạo cũng sẽ không tự mình ra tay, việc này vẫn sẽ để cho chính đại ca ngươi đi làm.”
Hắn vừa nói vừa cầm ra một vật, một cái hộp ngọc hình chữ nhật tỏa ánh sáng dịu dàng, mang tới cảm giác thời gian tạm thời dừng lại, bên trên có bốn chữ huyền ảo:
“Nguyệt Quang bảo hạp!”
“Vật này có thể làm điên đảo thời gian, trở lại quá khứ, đại ca, ý của ngươi thế nào?” Mạnh Kỳ nhìn Cao Lãm.
Bàn tay cầm chén rượu của Cao Lãm run nhè nhẹ, trong mắt cuồn cuộn sóng to.
Mạnh Kỳ không hối thúc, mà bình thản chờ, trong lòng nhàm chán nghĩ, nếu không phải việc này liên quan tới Yến Nhiên đại tẩu, đại ca nhất định sẽ tỉnh táo mà chỉnh hắn: “Gọi ta hoàng huynh!”
/1398
|