Dịch giả: todryan
Vẻ mặt của Lục Hóa Sinh mờ mịt, trong lòng gấp gáp, chẳng rõ đây là đâu.
La Thắng Y cảm thấy Mạnh Kỳ trở nên lạ lẫm, khóe miệng khẽ co giật một chút, hình tượng Chân Định trong mắt hắn bao lâu nay giờ đã bị phá nát rồi, bộ dáng của tên gia hỏa này lúc bình thường chỉ là giả vờ sao?
“Aizz…”
Nguyễn Ngọc Thư than dài một tiếng khiến da đầu Mạnh Kỳ run lên. Hắn có cảm giác rằng nàng đang nghĩ đến vài chuyện không tốt, nhanh chóng trở lại vấn đề chính, mở to mi tâm, tinh thần lực tràn ra bên ngoài, biến thành vô số sợi tơ nhè nhẹ. Từng sợi quấy nhiễu giác quan Lục Hóa Sinh, tâm tình của hắn trong chốc lát đã bị ảnh hưởng.
Thời gian gần đây, có những người nào tới tìm ngươi cùng sứ giả? Bọn chúng thuộc thế lực nào ?
Âm thanh của Mạnh Kỳ trở nên trầm ổn, dường như đã tính toán kỹ càng từ trước, tràn đầy uy nghiêm cùng áp bách.
Kẻ địch mà Lục Hóa Sinh nhìn thấy tựa như Thiên Ma như ác quỷ, trong trong lòng của hắn chốc lát liền sinh ra sợ hãi, kẻ đứng trước mặt dường như đã trở thành kẻ mà hắn sợ nhất trong cuộc đời, chính là sư phụ hắn!
Nếu hắn còn hoàn hảo không bị tổn hại gì, với cảnh giới và thực lực của hắn, Huyễn Hình đại pháp rất khó ảnh hưởng. Nhưng hiện tại huyệt đạo của hắn đang bị phong ấn, chân khí bị giam cầm, không có cách nào dùng chân khí hộ thể, căn bản không thể bài trừ quấy nhiễu, thế nên tâm thần của hắn mới dễ dàng bị Mạnh Kỳ gieo xuống một đạo Huyễn Ảnh, làm cho sợ hãi, lúc này dần dần bộc phát, khó có thể tự kiềm chế.
Hắn hốt hoảng nói: Lúc đầu Thiên Kiếm Tống Minh tới, thay mặt Tứ Hoàng Tử tới đưa ra điều kiện để hòa đàm với chúng ta, sau khi nghe ngóng lại không từ mà biệt. Còn có Quỷ Vương tới đàm phán thay cho Thất hoàng tử, nguyện ý đưa ra cái giá thật lớn, đổi lại chúng ta thu binh, thế nhưng điều kiện hai bên còn có vấn đề, còn phải trao đổi nhiều lần nữa. Cửu Chỉ Thần Bộ Nhiếp Vấn cũng đã tới để thay thái tử lén lút bàn bạc giữa hai bên, tạo ra lợi thế cho bản thân. Nhưng còn đang thảo luận tốt đẹp thì đột nhiên đơn phương chấm dứt. Còn Yên Vân Đao Lãnh Mặc thay mặt Tam Hoàng tử, bọn họ cũng có tâm tư như giống như bên phía Thất Hoàng tử.
La Thắng Y hai tay ôm ngực, thoáng chốc cảm thấy khó xử:
Nếu có thể trả một cái giá lớn để đổi lấy Tây Lỗ thu binh để tranh thủ thời gian, tuy Tam hoàng tử cũng hòa đàm nhưng ta sẽ hết sức ngăn cản hoặc phá hỏng.”
Mạnh Kỳ đang muốn hỏi lại, thế nhưng Lục Hóa Sinh lại tiếp tục nói:
Chinh Tây tướng quân Từ Tiến cũng tới, hỏi thăm một chút điểm mấu chốt trong điều kiện của chúng ta.
Chinh Tây tướng quân?
Từ Tiến?
Mạnh Kỳ cùng La Thắng Y đồng thời la lên. Thực sự người này quá quan trọng, hắn chính là Xu Mật phó sứ của Xu Mật viện, Thống soái cấm quân kinh sư, chịu trách nhiệm bảo vệ sự an nguy cho kinh thành và các vùng lân cận, là cao thủ nhân gian đỉnh phong, vào thời khắc mấu chốt hắn có thể phong tỏa kinh thành, phong tỏa Hoàng Cung, là một những thế lực trong quân đội. Nếu muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hắn là nhân vật hết sức quan trọng.
Hắn cùng với hữu tướng Vương Đức Nhượng giống hệt nhau, chỉ trung thành với lão Hoàng Đế đang hôn mê, đối với sự lôi kéo của mấy vị hoàng tử chưa từng để tâm.
Tại sao hắn lại quan tâm tới việc hoà đàm? La Thắng Y muốn trợ Tam hoàng tử kế thừa ngôi vị, đối với tất cả các thế lực lớn ở kinh thành hiểu rõ hơn Mạnh Kỳ nhiều.
Chẳng lẽ lúc ở trong cung, hắn đã tự hạ mình thần phục một vị hoàng tử rồi?
Mạnh Kỳ thanh âm uy nghiêm, nói:
Nói, hắn tới đại diện cho ai? Tới tìm ngươi khi nào?
Lục Hóa Sinh run người một cái, sau đó thành thật trả lời:
Hắn chỉ nói đại diện cho chính hắn, sau khi Cửu Chỉ Thần Bộ rời khỏi không lâu thì hắn giả trang thành người bán hàng rong tiến vào Vân Nhạn quán.
Cũng không phải là ban đêm vắng người mới là thời cơ tốt để bí mật đàm phán, khi đó ra vào rất dễ bị người phát hiện, ngược lại là ban ngày, thừa cơ hội dòng người đông và hỗn loạn để tiến Vân Nhạn quán là lựa chọn tốt nhất. Cửu Chỉ Thần Bộ cùng Chinh Tây tướng quân suy nghĩ như vậy, nhưng La Thắng Y luôn để ý tới Cửu Chỉ Thần Bộ nên hắn không giấu giếm được, vậy mà Chinh Tây tướng quân lại thần không biết quỷ không hay đã tìm được Lục Hóa Sinh.
Đại diện cho chính mình? Chẳng lẽ hắn còn muốn làm đương kim Hoàng Đế hay sao?... Mạnh Kỳ như có điều suy nghĩ mà nói. Hay là các ngươi không muốn kéo dài hoà đàm, toàn lực dẹp tan nội hoạ, một khi giải quyết hết sự việc, sẽ lần nữa xuôi nam?
Phải. Lục Hóa Sinh thành thật trả lời. Đại Hãn hùng tâm bừng bừng, muốn nhất thống thiên hạ, làm sao chấp nhận chuyện nhường đất chướng mắt chứ.
Sau đó lại hỏi thăm sự tình của đám người Âm Sư, Đại Hãn, Mạnh Kỳ xuất Tà Kiếp đao ra khỏi vỏ, duỗi ra, đâm vào trước ngực Lục Hóa Sinh, kình khí bên ngoài tuôn vào làm vỡ nát trái tim của hắn.
Sự tình chỉ sợ so với dự đoán của chúng ta phức tạp hơn nhiều. La Thắng Y tựa hồ nghĩ ra cái gì đó.
Mạnh Kỳ trịnh trọng gật đầu: Đúng, chúng ta không để ý đến một vấn đề khác, chính là lão Hoàng Đế thật sự hôn mê sao? Hoặc ban đầu dù đúng là hôn mê, nhưng cũng đã sớm tỉnh lại nhưng vẫn thờ ơ lạnh nhạt với chính sự…
Nếu Hoàng Đế tỉnh lại, việc kết giao với bốn vị hoàng tử sẽ chỉ làm cho Lục Quan hoàn toàn mất đi tín nhiệm, lựa chọn tốt nhất là tạm thời trung lập, khiến cho lão Hoàng đế tin tưởng.
Thế nhưng nếu Hoàng Đế muốn hòa đàm, vậy Lục Quan tuyệt đối không được tín niệm.
Ừ, nếu muốn giả bộ hôn mê để “dẫn xà xuất động” không chừng bỡn quá hoá thật, nhất định phải có năng lực khống chế thế cục rất mạnh. Hữu tướng, Chinh Tây tướng quân, một văn một võ, là hai cánh tay đắc lực của Hoàng Đế đang hôn mê. Nếu không có bọn hắn, hoặc là bọn hắn đầu phục một vị hoàng tử, việc giả hôn mê không chừng sẽ biến chứng thành trúng gió mà băng hà... La Thắng Y mỉm cười nói.
Không có năng lực khống chế triều đình , dù Hoàng Đế còn sống đã chết cũng không có gì khác nhau!
Mạnh Kỳ bước đi thong thả rồi một bước, nói: Chinh Tây tướng quân tiếp xúc sứ giả Tây Lỗ khả năng chính là thay mặt lão Hoàng Đế. Ừm, chúng ta nhất định phải xác nhận tình trạng của lão ta hiện tại là gì mới được.
Nếu lão ta một lòng muốn hòa đàm, vậy còn không bằng hôn mê luôn cho xong! Dù sao nhiệm vụ không có hạn định Hoàng Đế là ai, về phần Tín nhiệm lần nữa , có thể có giải thích khác, ví dụ như ban đầu mấy vị hoàng tử đều tín nhiệm Lục Quan, muốn lôi kéo hắn, kết quả hắn chỉ muốn trung lập, khiến cho người ta thất vọng.
Tóm lại, mấu chốt ở chỗ giúp Lục soái đối phó với Tây Lỗ!
Cao thủ trong Hoàng Cung tụ tập, lại có hữu tướng trấn áp, cho dù là Đại Tông Sư cũng khó tìm ra kết quả. La Thắng Y trầm ngâm nói. Bản thân Chinh Tây tướng quân thực lực tương tự như đám người Quỷ Vương, nếu ba người chúng ta liên thủ, vẫn có thể bắt giữ hắn. Nhưng hắn quanh năm ở trong quân doanh, bên người có cao thủ nhất lưu tọa trấn, rất khó tới gần, nếu thân hãm nơi quân doanh, dù có mười cái đầu chúng ta cũng không trốn được.
Ở thế giới luyện võ này, trong quân đội không thiếu cao thủ, tinh binh phổ thông thân thủ thoăn thoắt, Mạnh Kỳ cùng La Thắng Y cũng không thể lấy một địch nghìn quân, kiến nhiều cũng cắn chết voi, cho dù Đại Tông Sư thân hãm quân doanh, bị cường cung, kình nô cùng hảo thủ đông như thủy triều bao vây, đều không chiếm được chỗ tốt nào, có lẽ chỉ có thể miễn cưỡng chạy bán sống bán chết mà bảo toàn mạng sống thôi.
Trước tiên không vội, ta quay về đi thăm dò ý của Lục Quan, để hắn bộc lộ thái độ với lập trường của hắn tới hữu tướng, sau đó có thể bái kiến Hoàng Đế rồi.
Mạnh Kỳ cảm thấy khả năng này rất thấp, xem ra trước mắt ít nhất nếu Hoàng Đế không hôn mê, tuy là lão có khuynh hướng hoà đàm đấy, chiêu nạp Lục Quan vào triều chẳng qua là lên phương án dự bị, bất luận là gì lão ta sẽ không tin tưởng hắn, đem loại bí mật này bày ra cho hắn.
Dù sao cũng phải thăm dò một chút, rất nhiều chuyện tự cho mình là thông minh, không chịu hỏi thăm, việc này mới tạo ra hậu quả khó lường.
La Thắng Y khẽ gật đầu: Tốt, ta cũng nhắc nhở Tam hoàng tử một chút.
Hắn thẳng thắn nói ra ý nghĩ của mình.
Không có vấn đề. Mạnh Kỳ không có để bụng, ít nhất trước mắt mới chỉ có vài lựa chọn, Tam hoàng tử cũng là một trong những lựa chọn của mình.
Lục soát thi thể Lục Hóa Sinh, Mạnh Kỳ chỉ tìm được một ít đan dược chữa thương cùng với đan dược phụ trợ tu luyện, không có vật gì đặc biệt quý trọng.
Hắn đem mấy thứ này vật đều phân cho La Thắng Y cùng Nguyễn Ngọc Thư, không giữ lại một thứ gì, dù sao hắn cũng đã nhận được một cuốn bí tịch Ma Môn của Lục Hóa Sinh, gọi là Nhiếp Âm Bí Quyết.
Sau khi dìm thi thể của Lục Hóa Sinh xuống sông, ba người tách ra, tất cả quay về.
Mạnh Kỳ cùng Nguyễn Ngọc Thư khinh công cũng không tệ, một người nhanh như cuồng phong, thay đổi liên tục, một người ưu nhã linh động, bồng bềnh như tiên, dắt tay nhau mà lướt đi trong đêm tối, khiến cho người ta cảm giác như Thần Dạ Du với Tiên Tử đang dắt tay nhau.
Qua một lát sau, đáp xuống dịch quán, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng thở dài sâu kín vang lên bên tai hai người.
Mạnh Kỳ lập tức dừng lại, tay trái cầm kiếm, tay phải giương đao, xuất ra khỏi vỏ, che cho Nguyễn Ngọc Thư ở phía sau. Sắc mặt hắn ngưng trọng nhìn về cây đại thụ cách đó không xa, người mới đến thực lực vô cùng đáng sợ!
Trong bóng tối, một nữ tử bước ra từ sau gốc cây đại thụ, lụa trắng che trên thân thể nàng, phập phồng vô định trong gió, tư thái kinh người, dù là không bày ra làn da trần trụi cũng khiến tâm hồn người khác khô nóng, muốn nhìn lại không dám nhìn.
Trên mặt nàng che lấp bởi khăn lụa mỏng, mơ hồ có thể thấy đó là một khuôn mặt tuyệt mỹ, toàn bộ cơ thể phong tư yểu điệu, thành thục tuyệt vời.
Mạnh Kỳ hàm răng gằn ra hai chữ: Ma Hậu!
Không biết bổn tọa có xứng đáng để ngươi sử dụng kiếm hay không? Ma Hậu thanh âm tuy khàn khàn, nhưng lại vô cùng câu dẫn nam nhân.
Gió đêm thổi qua, âm u lạnh lẽo đến thấu xương, Ma Hậu chậm rãi về phía trước, như là trung tâm của đất trời xung quanh!
Loại cảm giác này vô cùng đáng sợ!
Mạnh Kỳ không nghĩ ra vì sao nàng ta lại xuất hiện ở nơi này, vì sao lại đột nhiên chặn đường hai người bọn hắn? Lúc này khí thế giao phong, hắn bị Ma Hậu áp chế, nếu là tùy tiện hỏi thăm nguyên do, sẽ bại lộ chiến ý, thất bại thảm hại.
Tinh thần hắn như nước, lan tràn trên thân đao kiếm, dường như chúng là một phần thân thể của hắn, trong lúc mơ hồ, hắn cảm ứng được không khí chung quanh trong dường như có từng sợi tơ bắt đầu dập dờn.
Nhớ tới lời nhắc của La Thắng Y, Mạnh Kỳ không hề giấu diếm, vận chuyển toàn lực Kim Chung Tráo tầng thứ năm viên mãn, da hiện lên màu ám kim, lưu chuyển tia sáng nhàn nhạt, tựa như La Hán Kim Cương, lại khiến cho từng sợi Âm khí nhè nhẹ không cách nào xâm lấn, bị dương cương Phật ý làm cho tan rã.
Ồ.
Đối mặt với biến hóa của Mạnh Kỳ, Ma Hậu nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, hiển nhiên không nghĩ tới một kiếm khách một mực lạnh lùng như tuyết, phong tư xuất trần lại trở nên uy mãnh như vậy, như thể là người trong Phật môn!
Một tiếng kêu nhè nhẹ khiến cho khí thế đang dâng cao của nàng thoáng chốc bị gián đoạn, Mạnh Kì dương Tà Kiếp đao, tâm ý đang phòng thủ, đột nhiên bộc phát, chém ra một đao!
Chính là cơ hội này !
Tại thời điểm này, còn muốn vẽ gió cái gì? Người chết thì cái gì cũng không có!
Một đao kia, tinh-khí-thần-ý của Mạnh Kì đều dung nhập, toàn lực thi triển, còn sáp nhập vào một tia Thiên Đao khẩn yếu, uy lực càng mạnh hơn trước kia.
Đoạn Thanh Tịnh
“Thế sự phức tạp, ân ái tế hội, cừu hận quấn thân, sợ hãi tham lam, nhè nhẹ từng sợi, như Thiên Ma âm dụ, thanh tịnh không còn.”
Đột nhiên, tiếng đàn vang lên, ồn ào lo lắng, như là bị việc vặt trong cuộc sống nghiền ép đến “sức cùng lực kiệt”, làm người ta thống khổ gào thét, phòng ở đắt đỏ phiền lòng, quần áo rách rưới không có tiền phiền lòng, ăn uống đơn sơ khó nuốt phiền lòng, luôn luôn có việc vặt khiến người ta phiền lòng,... Nghe qua khiến người ta bực bội bất an, khó được yên tĩnh.
Tiếng đàn cổ trùng trùng điệp điệp, cùng Đoạn Thanh Tịnh của Mạnh Kì phối hợp ăn ý, khiến cho Đao Ý của hắn lần nữa thăng hoa, làm cho tinh-khí-thần-ý đạt đến đỉnh phong.
Ánh đao như ánh mặt trời chiếu xuống nước, lấp loáng không ngừng, lăn tăn bất định, lộ rõ một loại đao đạo hoàn mỹ, mang theo ý niệm sinh lão bệnh tử, yêu biệt ly cùng oán hận, chém trước người Ma Hậu!
Tinh thần của Mạnh Kỳ đắm chìm bên trong hồng trần, biến hóa của đao pháp hoàn toàn chiếu rọi trong lòng, rõ ràng rành mạch, chém vỡ hộ thể cương khí lưu chuyển quanh người Ma Hậu!
Một đao kia hắn học trong Đoạn Thanh Tịnh , đó một đao mạnh nhất nhất từ xưa tới nay !
Ma Hậu hai mắt trở nên mê mang, dường như ký ức trở về tới lúc còn trẻ, Ma Tôn mất tích, Ma Môn tan rã, nàng phải tự thân gánh vác. Cho đến khi luyện Thiên La công đại thành, lại bị việc vặt quấn thân, bọn đạo chích xuất hiện lớp lớp, thủy chung không cách nào hoàn thành ước nguyện.
Hộ thể cương khí xuất hiện một khe hở, Tà Kiếp đao của Mạnh Kỳ điện mang lập loè, chém vào.
Thế nhưng càng chém về phía trước, tốc độ của Tà Kiếp đao càng giảm, tựa như bị tầng tầng sợi tơ bao bọc, như chịu sức nghiền ép của cả ngàn cân.
Điện xà bắn ra đánh nát Âm khí chằng chịt xung quanh, khó khăn chém vỡ Cương Khí hộ thể của Ma Hậu, chỉ cách làn da của nàng ta một tầng mỏng!
Đúng lúc này, nàng ta lập tức tỉnh táo lại, đầu ngón tay vươn ra, đè xuống thân đao, không giận không sợ hãi mà nói:
Đao pháp tốt.
Một lọn tóc đen rơi xuống, vết cắt bị cháy đen.
Vẻ mặt của Lục Hóa Sinh mờ mịt, trong lòng gấp gáp, chẳng rõ đây là đâu.
La Thắng Y cảm thấy Mạnh Kỳ trở nên lạ lẫm, khóe miệng khẽ co giật một chút, hình tượng Chân Định trong mắt hắn bao lâu nay giờ đã bị phá nát rồi, bộ dáng của tên gia hỏa này lúc bình thường chỉ là giả vờ sao?
“Aizz…”
Nguyễn Ngọc Thư than dài một tiếng khiến da đầu Mạnh Kỳ run lên. Hắn có cảm giác rằng nàng đang nghĩ đến vài chuyện không tốt, nhanh chóng trở lại vấn đề chính, mở to mi tâm, tinh thần lực tràn ra bên ngoài, biến thành vô số sợi tơ nhè nhẹ. Từng sợi quấy nhiễu giác quan Lục Hóa Sinh, tâm tình của hắn trong chốc lát đã bị ảnh hưởng.
Thời gian gần đây, có những người nào tới tìm ngươi cùng sứ giả? Bọn chúng thuộc thế lực nào ?
Âm thanh của Mạnh Kỳ trở nên trầm ổn, dường như đã tính toán kỹ càng từ trước, tràn đầy uy nghiêm cùng áp bách.
Kẻ địch mà Lục Hóa Sinh nhìn thấy tựa như Thiên Ma như ác quỷ, trong trong lòng của hắn chốc lát liền sinh ra sợ hãi, kẻ đứng trước mặt dường như đã trở thành kẻ mà hắn sợ nhất trong cuộc đời, chính là sư phụ hắn!
Nếu hắn còn hoàn hảo không bị tổn hại gì, với cảnh giới và thực lực của hắn, Huyễn Hình đại pháp rất khó ảnh hưởng. Nhưng hiện tại huyệt đạo của hắn đang bị phong ấn, chân khí bị giam cầm, không có cách nào dùng chân khí hộ thể, căn bản không thể bài trừ quấy nhiễu, thế nên tâm thần của hắn mới dễ dàng bị Mạnh Kỳ gieo xuống một đạo Huyễn Ảnh, làm cho sợ hãi, lúc này dần dần bộc phát, khó có thể tự kiềm chế.
Hắn hốt hoảng nói: Lúc đầu Thiên Kiếm Tống Minh tới, thay mặt Tứ Hoàng Tử tới đưa ra điều kiện để hòa đàm với chúng ta, sau khi nghe ngóng lại không từ mà biệt. Còn có Quỷ Vương tới đàm phán thay cho Thất hoàng tử, nguyện ý đưa ra cái giá thật lớn, đổi lại chúng ta thu binh, thế nhưng điều kiện hai bên còn có vấn đề, còn phải trao đổi nhiều lần nữa. Cửu Chỉ Thần Bộ Nhiếp Vấn cũng đã tới để thay thái tử lén lút bàn bạc giữa hai bên, tạo ra lợi thế cho bản thân. Nhưng còn đang thảo luận tốt đẹp thì đột nhiên đơn phương chấm dứt. Còn Yên Vân Đao Lãnh Mặc thay mặt Tam Hoàng tử, bọn họ cũng có tâm tư như giống như bên phía Thất Hoàng tử.
La Thắng Y hai tay ôm ngực, thoáng chốc cảm thấy khó xử:
Nếu có thể trả một cái giá lớn để đổi lấy Tây Lỗ thu binh để tranh thủ thời gian, tuy Tam hoàng tử cũng hòa đàm nhưng ta sẽ hết sức ngăn cản hoặc phá hỏng.”
Mạnh Kỳ đang muốn hỏi lại, thế nhưng Lục Hóa Sinh lại tiếp tục nói:
Chinh Tây tướng quân Từ Tiến cũng tới, hỏi thăm một chút điểm mấu chốt trong điều kiện của chúng ta.
Chinh Tây tướng quân?
Từ Tiến?
Mạnh Kỳ cùng La Thắng Y đồng thời la lên. Thực sự người này quá quan trọng, hắn chính là Xu Mật phó sứ của Xu Mật viện, Thống soái cấm quân kinh sư, chịu trách nhiệm bảo vệ sự an nguy cho kinh thành và các vùng lân cận, là cao thủ nhân gian đỉnh phong, vào thời khắc mấu chốt hắn có thể phong tỏa kinh thành, phong tỏa Hoàng Cung, là một những thế lực trong quân đội. Nếu muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hắn là nhân vật hết sức quan trọng.
Hắn cùng với hữu tướng Vương Đức Nhượng giống hệt nhau, chỉ trung thành với lão Hoàng Đế đang hôn mê, đối với sự lôi kéo của mấy vị hoàng tử chưa từng để tâm.
Tại sao hắn lại quan tâm tới việc hoà đàm? La Thắng Y muốn trợ Tam hoàng tử kế thừa ngôi vị, đối với tất cả các thế lực lớn ở kinh thành hiểu rõ hơn Mạnh Kỳ nhiều.
Chẳng lẽ lúc ở trong cung, hắn đã tự hạ mình thần phục một vị hoàng tử rồi?
Mạnh Kỳ thanh âm uy nghiêm, nói:
Nói, hắn tới đại diện cho ai? Tới tìm ngươi khi nào?
Lục Hóa Sinh run người một cái, sau đó thành thật trả lời:
Hắn chỉ nói đại diện cho chính hắn, sau khi Cửu Chỉ Thần Bộ rời khỏi không lâu thì hắn giả trang thành người bán hàng rong tiến vào Vân Nhạn quán.
Cũng không phải là ban đêm vắng người mới là thời cơ tốt để bí mật đàm phán, khi đó ra vào rất dễ bị người phát hiện, ngược lại là ban ngày, thừa cơ hội dòng người đông và hỗn loạn để tiến Vân Nhạn quán là lựa chọn tốt nhất. Cửu Chỉ Thần Bộ cùng Chinh Tây tướng quân suy nghĩ như vậy, nhưng La Thắng Y luôn để ý tới Cửu Chỉ Thần Bộ nên hắn không giấu giếm được, vậy mà Chinh Tây tướng quân lại thần không biết quỷ không hay đã tìm được Lục Hóa Sinh.
Đại diện cho chính mình? Chẳng lẽ hắn còn muốn làm đương kim Hoàng Đế hay sao?... Mạnh Kỳ như có điều suy nghĩ mà nói. Hay là các ngươi không muốn kéo dài hoà đàm, toàn lực dẹp tan nội hoạ, một khi giải quyết hết sự việc, sẽ lần nữa xuôi nam?
Phải. Lục Hóa Sinh thành thật trả lời. Đại Hãn hùng tâm bừng bừng, muốn nhất thống thiên hạ, làm sao chấp nhận chuyện nhường đất chướng mắt chứ.
Sau đó lại hỏi thăm sự tình của đám người Âm Sư, Đại Hãn, Mạnh Kỳ xuất Tà Kiếp đao ra khỏi vỏ, duỗi ra, đâm vào trước ngực Lục Hóa Sinh, kình khí bên ngoài tuôn vào làm vỡ nát trái tim của hắn.
Sự tình chỉ sợ so với dự đoán của chúng ta phức tạp hơn nhiều. La Thắng Y tựa hồ nghĩ ra cái gì đó.
Mạnh Kỳ trịnh trọng gật đầu: Đúng, chúng ta không để ý đến một vấn đề khác, chính là lão Hoàng Đế thật sự hôn mê sao? Hoặc ban đầu dù đúng là hôn mê, nhưng cũng đã sớm tỉnh lại nhưng vẫn thờ ơ lạnh nhạt với chính sự…
Nếu Hoàng Đế tỉnh lại, việc kết giao với bốn vị hoàng tử sẽ chỉ làm cho Lục Quan hoàn toàn mất đi tín nhiệm, lựa chọn tốt nhất là tạm thời trung lập, khiến cho lão Hoàng đế tin tưởng.
Thế nhưng nếu Hoàng Đế muốn hòa đàm, vậy Lục Quan tuyệt đối không được tín niệm.
Ừ, nếu muốn giả bộ hôn mê để “dẫn xà xuất động” không chừng bỡn quá hoá thật, nhất định phải có năng lực khống chế thế cục rất mạnh. Hữu tướng, Chinh Tây tướng quân, một văn một võ, là hai cánh tay đắc lực của Hoàng Đế đang hôn mê. Nếu không có bọn hắn, hoặc là bọn hắn đầu phục một vị hoàng tử, việc giả hôn mê không chừng sẽ biến chứng thành trúng gió mà băng hà... La Thắng Y mỉm cười nói.
Không có năng lực khống chế triều đình , dù Hoàng Đế còn sống đã chết cũng không có gì khác nhau!
Mạnh Kỳ bước đi thong thả rồi một bước, nói: Chinh Tây tướng quân tiếp xúc sứ giả Tây Lỗ khả năng chính là thay mặt lão Hoàng Đế. Ừm, chúng ta nhất định phải xác nhận tình trạng của lão ta hiện tại là gì mới được.
Nếu lão ta một lòng muốn hòa đàm, vậy còn không bằng hôn mê luôn cho xong! Dù sao nhiệm vụ không có hạn định Hoàng Đế là ai, về phần Tín nhiệm lần nữa , có thể có giải thích khác, ví dụ như ban đầu mấy vị hoàng tử đều tín nhiệm Lục Quan, muốn lôi kéo hắn, kết quả hắn chỉ muốn trung lập, khiến cho người ta thất vọng.
Tóm lại, mấu chốt ở chỗ giúp Lục soái đối phó với Tây Lỗ!
Cao thủ trong Hoàng Cung tụ tập, lại có hữu tướng trấn áp, cho dù là Đại Tông Sư cũng khó tìm ra kết quả. La Thắng Y trầm ngâm nói. Bản thân Chinh Tây tướng quân thực lực tương tự như đám người Quỷ Vương, nếu ba người chúng ta liên thủ, vẫn có thể bắt giữ hắn. Nhưng hắn quanh năm ở trong quân doanh, bên người có cao thủ nhất lưu tọa trấn, rất khó tới gần, nếu thân hãm nơi quân doanh, dù có mười cái đầu chúng ta cũng không trốn được.
Ở thế giới luyện võ này, trong quân đội không thiếu cao thủ, tinh binh phổ thông thân thủ thoăn thoắt, Mạnh Kỳ cùng La Thắng Y cũng không thể lấy một địch nghìn quân, kiến nhiều cũng cắn chết voi, cho dù Đại Tông Sư thân hãm quân doanh, bị cường cung, kình nô cùng hảo thủ đông như thủy triều bao vây, đều không chiếm được chỗ tốt nào, có lẽ chỉ có thể miễn cưỡng chạy bán sống bán chết mà bảo toàn mạng sống thôi.
Trước tiên không vội, ta quay về đi thăm dò ý của Lục Quan, để hắn bộc lộ thái độ với lập trường của hắn tới hữu tướng, sau đó có thể bái kiến Hoàng Đế rồi.
Mạnh Kỳ cảm thấy khả năng này rất thấp, xem ra trước mắt ít nhất nếu Hoàng Đế không hôn mê, tuy là lão có khuynh hướng hoà đàm đấy, chiêu nạp Lục Quan vào triều chẳng qua là lên phương án dự bị, bất luận là gì lão ta sẽ không tin tưởng hắn, đem loại bí mật này bày ra cho hắn.
Dù sao cũng phải thăm dò một chút, rất nhiều chuyện tự cho mình là thông minh, không chịu hỏi thăm, việc này mới tạo ra hậu quả khó lường.
La Thắng Y khẽ gật đầu: Tốt, ta cũng nhắc nhở Tam hoàng tử một chút.
Hắn thẳng thắn nói ra ý nghĩ của mình.
Không có vấn đề. Mạnh Kỳ không có để bụng, ít nhất trước mắt mới chỉ có vài lựa chọn, Tam hoàng tử cũng là một trong những lựa chọn của mình.
Lục soát thi thể Lục Hóa Sinh, Mạnh Kỳ chỉ tìm được một ít đan dược chữa thương cùng với đan dược phụ trợ tu luyện, không có vật gì đặc biệt quý trọng.
Hắn đem mấy thứ này vật đều phân cho La Thắng Y cùng Nguyễn Ngọc Thư, không giữ lại một thứ gì, dù sao hắn cũng đã nhận được một cuốn bí tịch Ma Môn của Lục Hóa Sinh, gọi là Nhiếp Âm Bí Quyết.
Sau khi dìm thi thể của Lục Hóa Sinh xuống sông, ba người tách ra, tất cả quay về.
Mạnh Kỳ cùng Nguyễn Ngọc Thư khinh công cũng không tệ, một người nhanh như cuồng phong, thay đổi liên tục, một người ưu nhã linh động, bồng bềnh như tiên, dắt tay nhau mà lướt đi trong đêm tối, khiến cho người ta cảm giác như Thần Dạ Du với Tiên Tử đang dắt tay nhau.
Qua một lát sau, đáp xuống dịch quán, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng thở dài sâu kín vang lên bên tai hai người.
Mạnh Kỳ lập tức dừng lại, tay trái cầm kiếm, tay phải giương đao, xuất ra khỏi vỏ, che cho Nguyễn Ngọc Thư ở phía sau. Sắc mặt hắn ngưng trọng nhìn về cây đại thụ cách đó không xa, người mới đến thực lực vô cùng đáng sợ!
Trong bóng tối, một nữ tử bước ra từ sau gốc cây đại thụ, lụa trắng che trên thân thể nàng, phập phồng vô định trong gió, tư thái kinh người, dù là không bày ra làn da trần trụi cũng khiến tâm hồn người khác khô nóng, muốn nhìn lại không dám nhìn.
Trên mặt nàng che lấp bởi khăn lụa mỏng, mơ hồ có thể thấy đó là một khuôn mặt tuyệt mỹ, toàn bộ cơ thể phong tư yểu điệu, thành thục tuyệt vời.
Mạnh Kỳ hàm răng gằn ra hai chữ: Ma Hậu!
Không biết bổn tọa có xứng đáng để ngươi sử dụng kiếm hay không? Ma Hậu thanh âm tuy khàn khàn, nhưng lại vô cùng câu dẫn nam nhân.
Gió đêm thổi qua, âm u lạnh lẽo đến thấu xương, Ma Hậu chậm rãi về phía trước, như là trung tâm của đất trời xung quanh!
Loại cảm giác này vô cùng đáng sợ!
Mạnh Kỳ không nghĩ ra vì sao nàng ta lại xuất hiện ở nơi này, vì sao lại đột nhiên chặn đường hai người bọn hắn? Lúc này khí thế giao phong, hắn bị Ma Hậu áp chế, nếu là tùy tiện hỏi thăm nguyên do, sẽ bại lộ chiến ý, thất bại thảm hại.
Tinh thần hắn như nước, lan tràn trên thân đao kiếm, dường như chúng là một phần thân thể của hắn, trong lúc mơ hồ, hắn cảm ứng được không khí chung quanh trong dường như có từng sợi tơ bắt đầu dập dờn.
Nhớ tới lời nhắc của La Thắng Y, Mạnh Kỳ không hề giấu diếm, vận chuyển toàn lực Kim Chung Tráo tầng thứ năm viên mãn, da hiện lên màu ám kim, lưu chuyển tia sáng nhàn nhạt, tựa như La Hán Kim Cương, lại khiến cho từng sợi Âm khí nhè nhẹ không cách nào xâm lấn, bị dương cương Phật ý làm cho tan rã.
Ồ.
Đối mặt với biến hóa của Mạnh Kỳ, Ma Hậu nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, hiển nhiên không nghĩ tới một kiếm khách một mực lạnh lùng như tuyết, phong tư xuất trần lại trở nên uy mãnh như vậy, như thể là người trong Phật môn!
Một tiếng kêu nhè nhẹ khiến cho khí thế đang dâng cao của nàng thoáng chốc bị gián đoạn, Mạnh Kì dương Tà Kiếp đao, tâm ý đang phòng thủ, đột nhiên bộc phát, chém ra một đao!
Chính là cơ hội này !
Tại thời điểm này, còn muốn vẽ gió cái gì? Người chết thì cái gì cũng không có!
Một đao kia, tinh-khí-thần-ý của Mạnh Kì đều dung nhập, toàn lực thi triển, còn sáp nhập vào một tia Thiên Đao khẩn yếu, uy lực càng mạnh hơn trước kia.
Đoạn Thanh Tịnh
“Thế sự phức tạp, ân ái tế hội, cừu hận quấn thân, sợ hãi tham lam, nhè nhẹ từng sợi, như Thiên Ma âm dụ, thanh tịnh không còn.”
Đột nhiên, tiếng đàn vang lên, ồn ào lo lắng, như là bị việc vặt trong cuộc sống nghiền ép đến “sức cùng lực kiệt”, làm người ta thống khổ gào thét, phòng ở đắt đỏ phiền lòng, quần áo rách rưới không có tiền phiền lòng, ăn uống đơn sơ khó nuốt phiền lòng, luôn luôn có việc vặt khiến người ta phiền lòng,... Nghe qua khiến người ta bực bội bất an, khó được yên tĩnh.
Tiếng đàn cổ trùng trùng điệp điệp, cùng Đoạn Thanh Tịnh của Mạnh Kì phối hợp ăn ý, khiến cho Đao Ý của hắn lần nữa thăng hoa, làm cho tinh-khí-thần-ý đạt đến đỉnh phong.
Ánh đao như ánh mặt trời chiếu xuống nước, lấp loáng không ngừng, lăn tăn bất định, lộ rõ một loại đao đạo hoàn mỹ, mang theo ý niệm sinh lão bệnh tử, yêu biệt ly cùng oán hận, chém trước người Ma Hậu!
Tinh thần của Mạnh Kỳ đắm chìm bên trong hồng trần, biến hóa của đao pháp hoàn toàn chiếu rọi trong lòng, rõ ràng rành mạch, chém vỡ hộ thể cương khí lưu chuyển quanh người Ma Hậu!
Một đao kia hắn học trong Đoạn Thanh Tịnh , đó một đao mạnh nhất nhất từ xưa tới nay !
Ma Hậu hai mắt trở nên mê mang, dường như ký ức trở về tới lúc còn trẻ, Ma Tôn mất tích, Ma Môn tan rã, nàng phải tự thân gánh vác. Cho đến khi luyện Thiên La công đại thành, lại bị việc vặt quấn thân, bọn đạo chích xuất hiện lớp lớp, thủy chung không cách nào hoàn thành ước nguyện.
Hộ thể cương khí xuất hiện một khe hở, Tà Kiếp đao của Mạnh Kỳ điện mang lập loè, chém vào.
Thế nhưng càng chém về phía trước, tốc độ của Tà Kiếp đao càng giảm, tựa như bị tầng tầng sợi tơ bao bọc, như chịu sức nghiền ép của cả ngàn cân.
Điện xà bắn ra đánh nát Âm khí chằng chịt xung quanh, khó khăn chém vỡ Cương Khí hộ thể của Ma Hậu, chỉ cách làn da của nàng ta một tầng mỏng!
Đúng lúc này, nàng ta lập tức tỉnh táo lại, đầu ngón tay vươn ra, đè xuống thân đao, không giận không sợ hãi mà nói:
Đao pháp tốt.
Một lọn tóc đen rơi xuống, vết cắt bị cháy đen.
/1398
|