Dịch giả: Hàm
Vừa làm chuyên gia tư vấn tình cảm cho đồng đội xong giờ lại phải kiêm tiếp nghề bác sĩ tâm lý? Thực ra Mạnh Kỳ không hề thấy phiền, nếu đã muốn tới chỗ Tề Chính Ngôn nương tựa để sinh hoạt trong yên tĩnh, tu luyện căn cơ vững chắc, tăng cường thực lực thì giúp đỡ người ta vài việc cỏn con là chuyện tất nhiên phải làm, nó còn giúp tăng thêm tình đồng đội, giúp đồng đội giải tỏa hết áp lực cuộc sống để một lòng bước vào nhiệm vụ tử vong, tăng cơ hội sống sót cho mọi người, Mạnh Kỳ chỉ oán thầm bản thân quả nhiên ngày càng trượt dài trên con đường tiến tới chức hội trưởng hội phụ nữ tổ dân phố...
Được. Mạnh Kỳ gật mạnh đầu, ý bảo không vấn đề gì, mình chỉ là thanh niên nhàn rỗi dạo chơi giang hồ.
Bước vào cột sáng, mắt hắn rồi sầm, đầu óc quay cuồng, chợt có tiếng chuông chùa buổi chiều tối quanh quẩn bên tai, phía trước mặt là một am ni cô, sau lưng là chùa hòa thượng.
Nhiệm vụ lần này mọi người ai cũng thu hoạch phong phú, được dịp hào phóng hiếm hoi của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi... Nhiệm vụ tử vong không dễ dàng rồi... Mạnh Kỳ cảm khái.
Hắn vốn đang trên đường giải quyết vấn đề tình cảm cho đồng đội, thuận tiện tìm kiếm cơ hội nhập môn tầng thứ sáu Kim Chung Tráo, nay Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân gương vỡ lại lành, tầng thứ sáu Kim Chung Tráo cũng gần viên mãn, mọi chuyện đều xong, Mạnh Kỳ khoan thai đứng dậy, vươn vai duỗi lưng rồi đi về phía am ni cô.
Vừa bước vào cửa lớn, Mạnh Kỳ thấy Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân sóng vai đi ra, hai người giữ một cự li nhất định, dù sao nơi này rất gần Chân Võ Phái, nếu để người khác thấy được e sẽ gây sóng to gió lớn, không có lợi cho kế hoạch tương lai.
Mạnh sư đệ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Trương Viễn Sơn trịnh trọng hành lễ.
Mạnh Kỳ cười ha ha đầy phóng khoáng, kiên quyết xua tan mọi cảm giác liên quan đến hội trưởng hội phụ nữ:
Ta cũng chỉ uống mấy chén rượu với ngươi thôi mà, quan trọng nhất là Trương sư huynh đã tự quyết định.
Trương Viễn Sơn nhìn quanh, xác định chắc chắn không có ai nghe lén mới nói:
Ta vốn là kẻ thiếu quyết đoán, hễ gặp vấn đề cần lựa chọn là phải đợi người khác thúc ép mới dám quyết định, hơn nữa nếu không nhờ Mạnh sư đệ ở bên trông nom chẳng biết Chân Chân đã làm chuyện điên rồi gì rồi.
Phù Chân Chân nhớ lại lúc mình khóc lóc thảm thiết cắt tóc đòi đi tu, mắc cỡ không dám ngẩng đầu lên, cảm thấy từ nay hễ đứng trước Mạnh Kỳ e rằng không cách nào ngẩng mặt làm người rồi.
Mạnh Kỳ cười ha hả:
Trương sư huynh, nếu muốn cảm ơn vậy mau dẫn ta đi thưởng thức đặc sản của Tuyên Võ nào.
Không vấn đề, đã tới Tuyên Võ mà chưa ăn ba ba và cá sông thì coi như chưa tới. Trương Viễn Sơn cười cởi mở, hắn liếc Mạnh Kỳ rồi trêu ghẹo: Mạnh sư đệ, tóc giả kìa.
Ở thời đại này kẻ để tóc ngắn không phải hòa thượng hoàn tục cũng là đồ biến thái.
Mạnh Kỳ đờ người, đúng, suýt nữa thì quên mất chuyện này.
May mà đồ vật cải biến dung mạo vừa đổi ở chỗ chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi có luôn cả tóc giả bằng không chỉ còn cách quấn khăn lên đầu rồi mạo hiểm vào thành Tuyên Võ tìm nơi bán tóc giả rồi.
Ba người hàn huyên thêm vài câu, Mạnh Kỳ lại nhắc nhở:
Diêu tiểu quỷ có lẽ không có vấn đề, nhưng Diêu gia phía sau hắn thì rất khó nói, không chừng lời đề nghị của hắn do người khác mớm cho, Trương sư huynh, ngươi phải hết sức cẩn thận, đừng để người khác nắm được nhược điểm.
Trương Viễn Sơn trịnh trọng gật đầu:
Ta biết, sự việc trọng đại, ta chắc chắn không để lộ bất kì sơ hở nào, Diêu sư đệ thích bày mưu tính kế giúp ta thì cứ để hắn bày mưu tính kế, nhưng chuyện của ta thì ta tự tìm cách, nếu không tìm được thì đó là ta vô dụng, chẳng trách được ai cả.
Hắn ngừng một chút rồi nói:
Mạnh sư đệ, ta thấy Bát Cửu Huyền Công có điều kì quặc.
Làm sao vậy? Mạnh Kỳ không biết Bát Cửu Huyền Công này thuộc phiên bản nào nên hoàn toàn không nghi ngờ gì, còn Bát Cửu Huyền Công trong suy nghĩ của Trương Viễn Sơn chỉ có một, đó là công pháp tu luyện của vị Thánh Phật ở thời đại thần thoại kia.
Trương Viễn Sơn trầm ngâm nói:
“Vị Thánh Phật kia là đại năng thời kì ban đầu thời đại thần thoại, sau khi diễn hóa tịnh thổ liền biến mất khỏi trần thế, nghe đồn đã niết bàn, vì thời gian đã quá lâu nên sự tích về ông ta còn rất ít, ghi chép của bổn phái về Bát Cửu Huyền Công chỉ là nó có thể chứng Bồ Đề Kim Thân.
“Bồ Đề” giả, trí tuệ, giác ngộ, vô thượng chính đẳng chính giác, đại biểu bản tính chân như , là từ ngữ biểu thị thành tựu cao nhất của Phật môn cùng với phật tính bản thân “Như Lai”, vì thế Bồ Đề Kim Thân và Như Lai Kim Thân đứng ngang hàng.”
Mạnh Kỳ gật nhẹ đầu ý bảo mình biết điều ấy.
Dù sao hắn cũng xuất thân từ Phật môn Thiền tông, rất coi trọng chữ ngộ , rất coi trọng tìm về phật tính bản thân, ngoài tâm không có phật, hắn đã nghe nói về hàm nghĩa chính xác của Như Lai Kim Thân và Bồ Đề Kim Thân không biết bao nhiêu lần, tuy chúng được Phật Tổ và Thánh Phật sáng tạo nhưng không đặt tên theo người chứng được đầu tiên như Đại Từ Đại Bi Quan Tự Tại Bồ Tát Pháp Thân hay Địa Tạng Kim Thân.
Đương nhiên, các vị phật đà chứng được kim thân hầu hết trong danh hiệu đều có hai chữ Như Lai, nhưng trong mắt người đời, Như Lai chính là Phật Tổ.
Nếu là trí tuệ, giác ngộ, vô thượng chính đẳng chính giác thì tại sao phải quan tâm tu luyện thân thể xác thịt? Trương Viễn Sơn nói ra nghi ngờ của bản thân: Hơn nữa, hai chữ huyền công là đặc trưng của đạo môn, ta vẫn luôn lấy làm lạ tại sao vị Thánh Phật này lại đặt tên công pháp của mình như vậy, đến khi biết nó cũng có thể chứng Bất Diệt Đạo Thể mới hiểu ra, có lẽ đằng sau câu chuyện còn bí ẩn không ai biết đến.
Mạnh Kỳ được Trương Viễn Sơn nhắc nhở mới cảm thấy khó hiểu, đúng thế, thân thể thành thánh và trí tuệ, giác ngộ, vô thượng chính đẳng chính giác thì có quan hệ gì với nhau? Chẳng lẽ phía sau còn biến hóa gì?
Đáng tiếc hắn còn cách vạn dặm với thời điểm đổi được bảy thiên cấp độ pháp thân của Bát Cửu Huyền Công nên không thể biết được.
Mấy ngày sau đó, Trương Viễn Sơn lấy cớ chiêu đãi hảo hữu đến chơi, dẫn Mạnh Kỳ và Phù Chân Chân đi khắp Tuyên Võ thưởng thức đủ loại đặc sản.
Mạnh Kỳ ăn uống phủ phê, thỉnh thoảng lại nghĩ tới cô nàng tham ăn Nguyễn Ngọc Thư, không hiểu nếu nàng biết hắn đang sướng mồm sướng miệng thế này thì sẽ có tâm trạng ra sao? Còn dám cười nhạo hắn nữa không?
Mạnh Kỳ không ở lại lâu, mấy ngày sau liền cáo từ ra đi lên thuyền ngược dòng tới Hoàn Châu, đầu tiên do họ Trương và họ Tống muốn kết thông gia nên nếu hắn ở lại lâu rất dễ bị người ta để ý và phát hiện ra thân phận thực sự, lúc đó giới luật tăng của Thiếu Lâm tìm tới thì hỏng bét, thứ hai là Tề Chính Ngôn cũng gặp vấn đề cần mình tới tìm hiểu và giúp đỡ, không thể trì hoãn thêm được, còn chuyện giữa Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân không đáng lo lắng, ít nhất trong vòng một năm tới hai người đó không thể diễn trò giả chết dắt tay nhau bỏ đi mà phải thành thật du lịch rèn luyện bản thân, chuyên tâm luyện võ chuẩn bị cho nhiệm vụ tử vong.
Đội tóc giả và mũ sa lên, Mạnh Kỳ cải trang thành một thư sinh đeo kiếm, sau khi xuống thuyền bèn ở lì trong phòng không ra, chuyên tâm đọc sách , từ chuyện cơm nước hàng ngày đến chuyện bài tiết đều do người hầu trên thuyền đưa đến và đem đi.
Hắn lựa chọn đi thuyền thay đường bộ vì muốn chuyên tâm tu luyện củng cố cảnh giới, bất kể mở tị khiếu hay tầng thứ sáu Kim Chung Tráo đạt viên mãn đều nhờ tinh nguyên và dược lực cưỡng ép đột phá, phía trong tồn tại rất nhiều tai họa ngầm cần loại bỏ.
Mạnh Kỳ còn muốn tu luyện mấy pháp môn ảo thuật lừa địch, quấy nhiễu tinh thần, duy trì chân khí ở trạng thái đỉnh phong và tá lực đả lực của Bất Tử Ấn Pháp, muốn bình tâm nghiên cứu làm thế nào để lợi dụng Lôi ngân cho việc tu luyện Tử Lôi Kình, làm thế nào để chuyển hóa một phần chân khí bình thường của Bát Cửu Huyền Công và Kim Chung Tráo thành Tử Lôi Kình khi cần thiết, sau đó lấy Lôi ngân làm vật dẫn truyền tới Tà Kiếp.
Nghiên cứu thức thứ năm của Tử Lôi Thất Kích là Cuồng Lôi Chấn Cửu Tiêu là việc không thể thiếu, tiếp tục lĩnh ngộ Thiên Đao Tinh Yếu và Độc Cô Cửu Kiếm là việc không thể thiếu, tập thi triển Huyễn Ma Thân Pháp trong diện tích nhỏ hẹp cũng là việc không thể thiếu...
Nhiều việc không thể thiếu như vậy chờ đợi nên Mạnh Kỳ hiển nhiên phải chọn đường thủy, toàn tâm toàn ý cho tu luyện.
Thuyền đi ngược dòng chậm chạp, Hoàn Châu và vùng phụ cận là khu vực rừng thiêng nước độc, nhiều ghềnh thác nguy hiểm, nước chảy rất xiết, chỉ vài thời điểm đặc biệt trong ngày mới vượt qua được mà phải nhờ phu kéo thuyền trên bờ trợ giúp, bởi vậy thuyền đi hơn nửa tháng mới bắt đầu tiến vào phạm vi Hoàn Châu.
Trong phòng, Mạnh Kỳ vung đao múa kiếm vô thanh vô tức, chiêu thức nhìn tưởng bình thường nhưng biến hóa bất định, mỗi biến hóa lại sinh ra ảo ảnh khiến thật giả lẫn lộn khó bề phân biệt.
Bỗng nhiên đao kiếm biến mất, chẳng biết đã chui vào vỏ từ bao giờ, Mạnh Kỳ gật đầu thỏa mãn, rốt cục hắn đã bước đầu nắm giữ hai pháp môn của Bất Tử Ấn Pháp.
Bất Tử Ấn Pháp chân chính là bên trong kết thân ấn, bên ngoài kết thủ ấn, trong ngoài thông nhau, trong nối liền thiên địa lục phủ ngũ tạng, ngoài thông với vũ trụ thiên nhiên, là dị loại pháp môn mà nội ngoại giao hội thực sự nên sau khi đạt tiểu thành có thể kết hợp tinh thần và chân khí, tạo ra ảo giác quấy nhiễu giác quan kẻ địch.
Vì Mạnh Kỳ muốn dùng đao kiếm nên bên trong phải vận chuyển chân khí kết thành thân ấn, tinh thần phóng ra ngoài từ tổ khiếu mi tâm kết hợp với chiêu thức ứng dụng tạo thành thủ ấn, coi như đạt tiểu thành.
Pháp môn giữ chân khí ở trạng thái đỉnh phong cũng không khó luyện lắm, Mạnh Kỳ lại hiểu rất rõ tư tưởng nòng cốt sinh đến cuối cùng biến thành tử, tử đến cuối cùng hóa thành sinh, chân khí sinh ra do tu luyện Bát Cửu Huyền Công và Kim Chung Tráo đều thuộc loại giúp hồi phục rất tốt nên sau khi Mạnh Kỳ to gan luyện thử pháp môn này liền nhập môn.
Có thể nhập môn kĩ thuật giữ chân khí ở trạng thái đỉnh phong thì tá lực đả lực coi như thành công một nửa, dù không được lợi hại như những người chuyên tu Bất Tử Ấn Pháp nhưng kết hợp thêm Kim Chung Tráo thì Mạnh Kỳ đủ sức ứng phó với hầu hết các tình huống xảy ra.
Một trận gió lạnh lẽo thổi qua khiến kẻ có thân thể mạnh khỏe như Mạnh Kỳ cũng phải rùng mình, hắn kinh ngạc nghĩ Bây giờ đã là đầu hạ sao vẫn lạnh như vậy?
Hắn tạm chấm dứt nghiên cứu đao pháp và Tử Lôi Kình, đẩy cửa phòng bước ra ngoài.
Không gian trước mắt một màu trắng xóa, băng trôi dập dềnh trên sông, tuyết phủ kín hai bên bờ sông khiến người ta cứ tưởng đây đang là một ngày giữa đông.
Mạnh Kỳ cho Tà Kiếp vào bọc đeo lên lưng, tay cầm Băng Khuyết Kiếm, hắn khép cửa phòng rồi đi về khu vực đằng trước lâu thuyền, định tìm một thủy thủ hỏi thăm xem chuyện gì xảy ra.
Đến cạnh đại sảnh nơi chuyên để khách đi thuyền ăn cơm, Mạnh Kỳ thấy một đám thủy thủ đang quây quần quanh một nồi sắt sôi sùng sục trên boong tàu, trong nồi đầy ngập các loại đồ ăn, mùi thịt bốc lên thơm phức xộc thẳng vào mũi Mạnh Kỳ.
Bọn này không sợ cháy tàu à... Mạnh Kỳ đến bên cạnh, lễ phép hỏi:
Các vị hảo hán, xin cho hỏi tại sao giữa tháng sáu lại có tuyết rơi?
Đám thủy thủ vừa ngồi ăn vừa tranh thủ sưởi ấm, thấy Mạnh Kỳ hỏi, thủ lĩnh cả nhóm trả lời ngay:
Nửa tháng trước gia chủ của họ Thôi ở Bình Tân là Thôi Thanh Vũ tiên sinh kịch đấu với một vị cao thủ thần bí ở vùng phụ cận khiến thời tiết biến đổi thành như vậy, có lẽ phải nửa năm hoặc một năm sau mới trở lại bình thường.
Thì ra là thế, đúng là thiên tai nhân họa... Mạnh Kỳ cảm thán, thấy bọn họ ăn uống ngon lành quá, nước miếng của hắn muốn ứa ra ròng ròng nên vội dò hỏi: Các vị hảo hán, các vị đang ăn gì vậy, cho tại hạ ăn cùng được không? Yên tâm, tại hạ sẽ trả tiền.
Không có gì, nấu lòng heo lòng bò thôi. Trưởng nhóm thủy thủ khoát tay nói, hắn sợ từ chối sẽ bị chủ tàu trách tội không chu đáo với khách đi thuyền.
Đó là món ruột của ta! Mạnh Kỳ hí hửng ngồi xuống, móc bạc vụn ra trả rồi lấy bát đũa, tự pha chế một chén nước chấm vừa thơm vừa cay sau đó bắt đầu gắp gan bò lòng heo nhai nhồm nhoàm.
Thấy khách nhân không khách sáo, đám thủy thủ liền tự nhiên trở lại, tranh nhau gắp ăn, mồ hôi vã ra xua hết cái lạnh.
Lão đại, trong kia có gì đó không ổn. Một thủy thủ nhìn vào đại sảnh nói khẽ.
Nghe vậy, Mạnh Kỳ cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Vừa làm chuyên gia tư vấn tình cảm cho đồng đội xong giờ lại phải kiêm tiếp nghề bác sĩ tâm lý? Thực ra Mạnh Kỳ không hề thấy phiền, nếu đã muốn tới chỗ Tề Chính Ngôn nương tựa để sinh hoạt trong yên tĩnh, tu luyện căn cơ vững chắc, tăng cường thực lực thì giúp đỡ người ta vài việc cỏn con là chuyện tất nhiên phải làm, nó còn giúp tăng thêm tình đồng đội, giúp đồng đội giải tỏa hết áp lực cuộc sống để một lòng bước vào nhiệm vụ tử vong, tăng cơ hội sống sót cho mọi người, Mạnh Kỳ chỉ oán thầm bản thân quả nhiên ngày càng trượt dài trên con đường tiến tới chức hội trưởng hội phụ nữ tổ dân phố...
Được. Mạnh Kỳ gật mạnh đầu, ý bảo không vấn đề gì, mình chỉ là thanh niên nhàn rỗi dạo chơi giang hồ.
Bước vào cột sáng, mắt hắn rồi sầm, đầu óc quay cuồng, chợt có tiếng chuông chùa buổi chiều tối quanh quẩn bên tai, phía trước mặt là một am ni cô, sau lưng là chùa hòa thượng.
Nhiệm vụ lần này mọi người ai cũng thu hoạch phong phú, được dịp hào phóng hiếm hoi của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi... Nhiệm vụ tử vong không dễ dàng rồi... Mạnh Kỳ cảm khái.
Hắn vốn đang trên đường giải quyết vấn đề tình cảm cho đồng đội, thuận tiện tìm kiếm cơ hội nhập môn tầng thứ sáu Kim Chung Tráo, nay Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân gương vỡ lại lành, tầng thứ sáu Kim Chung Tráo cũng gần viên mãn, mọi chuyện đều xong, Mạnh Kỳ khoan thai đứng dậy, vươn vai duỗi lưng rồi đi về phía am ni cô.
Vừa bước vào cửa lớn, Mạnh Kỳ thấy Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân sóng vai đi ra, hai người giữ một cự li nhất định, dù sao nơi này rất gần Chân Võ Phái, nếu để người khác thấy được e sẽ gây sóng to gió lớn, không có lợi cho kế hoạch tương lai.
Mạnh sư đệ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Trương Viễn Sơn trịnh trọng hành lễ.
Mạnh Kỳ cười ha ha đầy phóng khoáng, kiên quyết xua tan mọi cảm giác liên quan đến hội trưởng hội phụ nữ:
Ta cũng chỉ uống mấy chén rượu với ngươi thôi mà, quan trọng nhất là Trương sư huynh đã tự quyết định.
Trương Viễn Sơn nhìn quanh, xác định chắc chắn không có ai nghe lén mới nói:
Ta vốn là kẻ thiếu quyết đoán, hễ gặp vấn đề cần lựa chọn là phải đợi người khác thúc ép mới dám quyết định, hơn nữa nếu không nhờ Mạnh sư đệ ở bên trông nom chẳng biết Chân Chân đã làm chuyện điên rồi gì rồi.
Phù Chân Chân nhớ lại lúc mình khóc lóc thảm thiết cắt tóc đòi đi tu, mắc cỡ không dám ngẩng đầu lên, cảm thấy từ nay hễ đứng trước Mạnh Kỳ e rằng không cách nào ngẩng mặt làm người rồi.
Mạnh Kỳ cười ha hả:
Trương sư huynh, nếu muốn cảm ơn vậy mau dẫn ta đi thưởng thức đặc sản của Tuyên Võ nào.
Không vấn đề, đã tới Tuyên Võ mà chưa ăn ba ba và cá sông thì coi như chưa tới. Trương Viễn Sơn cười cởi mở, hắn liếc Mạnh Kỳ rồi trêu ghẹo: Mạnh sư đệ, tóc giả kìa.
Ở thời đại này kẻ để tóc ngắn không phải hòa thượng hoàn tục cũng là đồ biến thái.
Mạnh Kỳ đờ người, đúng, suýt nữa thì quên mất chuyện này.
May mà đồ vật cải biến dung mạo vừa đổi ở chỗ chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi có luôn cả tóc giả bằng không chỉ còn cách quấn khăn lên đầu rồi mạo hiểm vào thành Tuyên Võ tìm nơi bán tóc giả rồi.
Ba người hàn huyên thêm vài câu, Mạnh Kỳ lại nhắc nhở:
Diêu tiểu quỷ có lẽ không có vấn đề, nhưng Diêu gia phía sau hắn thì rất khó nói, không chừng lời đề nghị của hắn do người khác mớm cho, Trương sư huynh, ngươi phải hết sức cẩn thận, đừng để người khác nắm được nhược điểm.
Trương Viễn Sơn trịnh trọng gật đầu:
Ta biết, sự việc trọng đại, ta chắc chắn không để lộ bất kì sơ hở nào, Diêu sư đệ thích bày mưu tính kế giúp ta thì cứ để hắn bày mưu tính kế, nhưng chuyện của ta thì ta tự tìm cách, nếu không tìm được thì đó là ta vô dụng, chẳng trách được ai cả.
Hắn ngừng một chút rồi nói:
Mạnh sư đệ, ta thấy Bát Cửu Huyền Công có điều kì quặc.
Làm sao vậy? Mạnh Kỳ không biết Bát Cửu Huyền Công này thuộc phiên bản nào nên hoàn toàn không nghi ngờ gì, còn Bát Cửu Huyền Công trong suy nghĩ của Trương Viễn Sơn chỉ có một, đó là công pháp tu luyện của vị Thánh Phật ở thời đại thần thoại kia.
Trương Viễn Sơn trầm ngâm nói:
“Vị Thánh Phật kia là đại năng thời kì ban đầu thời đại thần thoại, sau khi diễn hóa tịnh thổ liền biến mất khỏi trần thế, nghe đồn đã niết bàn, vì thời gian đã quá lâu nên sự tích về ông ta còn rất ít, ghi chép của bổn phái về Bát Cửu Huyền Công chỉ là nó có thể chứng Bồ Đề Kim Thân.
“Bồ Đề” giả, trí tuệ, giác ngộ, vô thượng chính đẳng chính giác, đại biểu bản tính chân như , là từ ngữ biểu thị thành tựu cao nhất của Phật môn cùng với phật tính bản thân “Như Lai”, vì thế Bồ Đề Kim Thân và Như Lai Kim Thân đứng ngang hàng.”
Mạnh Kỳ gật nhẹ đầu ý bảo mình biết điều ấy.
Dù sao hắn cũng xuất thân từ Phật môn Thiền tông, rất coi trọng chữ ngộ , rất coi trọng tìm về phật tính bản thân, ngoài tâm không có phật, hắn đã nghe nói về hàm nghĩa chính xác của Như Lai Kim Thân và Bồ Đề Kim Thân không biết bao nhiêu lần, tuy chúng được Phật Tổ và Thánh Phật sáng tạo nhưng không đặt tên theo người chứng được đầu tiên như Đại Từ Đại Bi Quan Tự Tại Bồ Tát Pháp Thân hay Địa Tạng Kim Thân.
Đương nhiên, các vị phật đà chứng được kim thân hầu hết trong danh hiệu đều có hai chữ Như Lai, nhưng trong mắt người đời, Như Lai chính là Phật Tổ.
Nếu là trí tuệ, giác ngộ, vô thượng chính đẳng chính giác thì tại sao phải quan tâm tu luyện thân thể xác thịt? Trương Viễn Sơn nói ra nghi ngờ của bản thân: Hơn nữa, hai chữ huyền công là đặc trưng của đạo môn, ta vẫn luôn lấy làm lạ tại sao vị Thánh Phật này lại đặt tên công pháp của mình như vậy, đến khi biết nó cũng có thể chứng Bất Diệt Đạo Thể mới hiểu ra, có lẽ đằng sau câu chuyện còn bí ẩn không ai biết đến.
Mạnh Kỳ được Trương Viễn Sơn nhắc nhở mới cảm thấy khó hiểu, đúng thế, thân thể thành thánh và trí tuệ, giác ngộ, vô thượng chính đẳng chính giác thì có quan hệ gì với nhau? Chẳng lẽ phía sau còn biến hóa gì?
Đáng tiếc hắn còn cách vạn dặm với thời điểm đổi được bảy thiên cấp độ pháp thân của Bát Cửu Huyền Công nên không thể biết được.
Mấy ngày sau đó, Trương Viễn Sơn lấy cớ chiêu đãi hảo hữu đến chơi, dẫn Mạnh Kỳ và Phù Chân Chân đi khắp Tuyên Võ thưởng thức đủ loại đặc sản.
Mạnh Kỳ ăn uống phủ phê, thỉnh thoảng lại nghĩ tới cô nàng tham ăn Nguyễn Ngọc Thư, không hiểu nếu nàng biết hắn đang sướng mồm sướng miệng thế này thì sẽ có tâm trạng ra sao? Còn dám cười nhạo hắn nữa không?
Mạnh Kỳ không ở lại lâu, mấy ngày sau liền cáo từ ra đi lên thuyền ngược dòng tới Hoàn Châu, đầu tiên do họ Trương và họ Tống muốn kết thông gia nên nếu hắn ở lại lâu rất dễ bị người ta để ý và phát hiện ra thân phận thực sự, lúc đó giới luật tăng của Thiếu Lâm tìm tới thì hỏng bét, thứ hai là Tề Chính Ngôn cũng gặp vấn đề cần mình tới tìm hiểu và giúp đỡ, không thể trì hoãn thêm được, còn chuyện giữa Trương Viễn Sơn và Phù Chân Chân không đáng lo lắng, ít nhất trong vòng một năm tới hai người đó không thể diễn trò giả chết dắt tay nhau bỏ đi mà phải thành thật du lịch rèn luyện bản thân, chuyên tâm luyện võ chuẩn bị cho nhiệm vụ tử vong.
Đội tóc giả và mũ sa lên, Mạnh Kỳ cải trang thành một thư sinh đeo kiếm, sau khi xuống thuyền bèn ở lì trong phòng không ra, chuyên tâm đọc sách , từ chuyện cơm nước hàng ngày đến chuyện bài tiết đều do người hầu trên thuyền đưa đến và đem đi.
Hắn lựa chọn đi thuyền thay đường bộ vì muốn chuyên tâm tu luyện củng cố cảnh giới, bất kể mở tị khiếu hay tầng thứ sáu Kim Chung Tráo đạt viên mãn đều nhờ tinh nguyên và dược lực cưỡng ép đột phá, phía trong tồn tại rất nhiều tai họa ngầm cần loại bỏ.
Mạnh Kỳ còn muốn tu luyện mấy pháp môn ảo thuật lừa địch, quấy nhiễu tinh thần, duy trì chân khí ở trạng thái đỉnh phong và tá lực đả lực của Bất Tử Ấn Pháp, muốn bình tâm nghiên cứu làm thế nào để lợi dụng Lôi ngân cho việc tu luyện Tử Lôi Kình, làm thế nào để chuyển hóa một phần chân khí bình thường của Bát Cửu Huyền Công và Kim Chung Tráo thành Tử Lôi Kình khi cần thiết, sau đó lấy Lôi ngân làm vật dẫn truyền tới Tà Kiếp.
Nghiên cứu thức thứ năm của Tử Lôi Thất Kích là Cuồng Lôi Chấn Cửu Tiêu là việc không thể thiếu, tiếp tục lĩnh ngộ Thiên Đao Tinh Yếu và Độc Cô Cửu Kiếm là việc không thể thiếu, tập thi triển Huyễn Ma Thân Pháp trong diện tích nhỏ hẹp cũng là việc không thể thiếu...
Nhiều việc không thể thiếu như vậy chờ đợi nên Mạnh Kỳ hiển nhiên phải chọn đường thủy, toàn tâm toàn ý cho tu luyện.
Thuyền đi ngược dòng chậm chạp, Hoàn Châu và vùng phụ cận là khu vực rừng thiêng nước độc, nhiều ghềnh thác nguy hiểm, nước chảy rất xiết, chỉ vài thời điểm đặc biệt trong ngày mới vượt qua được mà phải nhờ phu kéo thuyền trên bờ trợ giúp, bởi vậy thuyền đi hơn nửa tháng mới bắt đầu tiến vào phạm vi Hoàn Châu.
Trong phòng, Mạnh Kỳ vung đao múa kiếm vô thanh vô tức, chiêu thức nhìn tưởng bình thường nhưng biến hóa bất định, mỗi biến hóa lại sinh ra ảo ảnh khiến thật giả lẫn lộn khó bề phân biệt.
Bỗng nhiên đao kiếm biến mất, chẳng biết đã chui vào vỏ từ bao giờ, Mạnh Kỳ gật đầu thỏa mãn, rốt cục hắn đã bước đầu nắm giữ hai pháp môn của Bất Tử Ấn Pháp.
Bất Tử Ấn Pháp chân chính là bên trong kết thân ấn, bên ngoài kết thủ ấn, trong ngoài thông nhau, trong nối liền thiên địa lục phủ ngũ tạng, ngoài thông với vũ trụ thiên nhiên, là dị loại pháp môn mà nội ngoại giao hội thực sự nên sau khi đạt tiểu thành có thể kết hợp tinh thần và chân khí, tạo ra ảo giác quấy nhiễu giác quan kẻ địch.
Vì Mạnh Kỳ muốn dùng đao kiếm nên bên trong phải vận chuyển chân khí kết thành thân ấn, tinh thần phóng ra ngoài từ tổ khiếu mi tâm kết hợp với chiêu thức ứng dụng tạo thành thủ ấn, coi như đạt tiểu thành.
Pháp môn giữ chân khí ở trạng thái đỉnh phong cũng không khó luyện lắm, Mạnh Kỳ lại hiểu rất rõ tư tưởng nòng cốt sinh đến cuối cùng biến thành tử, tử đến cuối cùng hóa thành sinh, chân khí sinh ra do tu luyện Bát Cửu Huyền Công và Kim Chung Tráo đều thuộc loại giúp hồi phục rất tốt nên sau khi Mạnh Kỳ to gan luyện thử pháp môn này liền nhập môn.
Có thể nhập môn kĩ thuật giữ chân khí ở trạng thái đỉnh phong thì tá lực đả lực coi như thành công một nửa, dù không được lợi hại như những người chuyên tu Bất Tử Ấn Pháp nhưng kết hợp thêm Kim Chung Tráo thì Mạnh Kỳ đủ sức ứng phó với hầu hết các tình huống xảy ra.
Một trận gió lạnh lẽo thổi qua khiến kẻ có thân thể mạnh khỏe như Mạnh Kỳ cũng phải rùng mình, hắn kinh ngạc nghĩ Bây giờ đã là đầu hạ sao vẫn lạnh như vậy?
Hắn tạm chấm dứt nghiên cứu đao pháp và Tử Lôi Kình, đẩy cửa phòng bước ra ngoài.
Không gian trước mắt một màu trắng xóa, băng trôi dập dềnh trên sông, tuyết phủ kín hai bên bờ sông khiến người ta cứ tưởng đây đang là một ngày giữa đông.
Mạnh Kỳ cho Tà Kiếp vào bọc đeo lên lưng, tay cầm Băng Khuyết Kiếm, hắn khép cửa phòng rồi đi về khu vực đằng trước lâu thuyền, định tìm một thủy thủ hỏi thăm xem chuyện gì xảy ra.
Đến cạnh đại sảnh nơi chuyên để khách đi thuyền ăn cơm, Mạnh Kỳ thấy một đám thủy thủ đang quây quần quanh một nồi sắt sôi sùng sục trên boong tàu, trong nồi đầy ngập các loại đồ ăn, mùi thịt bốc lên thơm phức xộc thẳng vào mũi Mạnh Kỳ.
Bọn này không sợ cháy tàu à... Mạnh Kỳ đến bên cạnh, lễ phép hỏi:
Các vị hảo hán, xin cho hỏi tại sao giữa tháng sáu lại có tuyết rơi?
Đám thủy thủ vừa ngồi ăn vừa tranh thủ sưởi ấm, thấy Mạnh Kỳ hỏi, thủ lĩnh cả nhóm trả lời ngay:
Nửa tháng trước gia chủ của họ Thôi ở Bình Tân là Thôi Thanh Vũ tiên sinh kịch đấu với một vị cao thủ thần bí ở vùng phụ cận khiến thời tiết biến đổi thành như vậy, có lẽ phải nửa năm hoặc một năm sau mới trở lại bình thường.
Thì ra là thế, đúng là thiên tai nhân họa... Mạnh Kỳ cảm thán, thấy bọn họ ăn uống ngon lành quá, nước miếng của hắn muốn ứa ra ròng ròng nên vội dò hỏi: Các vị hảo hán, các vị đang ăn gì vậy, cho tại hạ ăn cùng được không? Yên tâm, tại hạ sẽ trả tiền.
Không có gì, nấu lòng heo lòng bò thôi. Trưởng nhóm thủy thủ khoát tay nói, hắn sợ từ chối sẽ bị chủ tàu trách tội không chu đáo với khách đi thuyền.
Đó là món ruột của ta! Mạnh Kỳ hí hửng ngồi xuống, móc bạc vụn ra trả rồi lấy bát đũa, tự pha chế một chén nước chấm vừa thơm vừa cay sau đó bắt đầu gắp gan bò lòng heo nhai nhồm nhoàm.
Thấy khách nhân không khách sáo, đám thủy thủ liền tự nhiên trở lại, tranh nhau gắp ăn, mồ hôi vã ra xua hết cái lạnh.
Lão đại, trong kia có gì đó không ổn. Một thủy thủ nhìn vào đại sảnh nói khẽ.
Nghe vậy, Mạnh Kỳ cũng ngẩng đầu nhìn theo.
/1398
|