Nhất Thế Tôn Sư

Q.4 - Chương 191 - Kiếm Đến

/1398


Dịch giả: Tiểu Băng

Vòng qua Trảm Yêu đài, phía trước vẫn đầy mây khói, mây trắng ngưng tụ thành đường đi, bên phải là biển mây nhìn không thấy đáy, bên trái là một cái ao rộng mấy chục trượng, mặt nước không ngừng sủi bọt khí, bọt khí vỡ ra, khí trắng bay lên, lượn lờ thành mây mù, khiến cái ao quả thực rất có phong vị tiên cảnh.

Bên bờ ao có một tấm bia đá cong vẹo, trên có viết chữ triện:

“Trích Tiên trì!”

Ách, là Trích Tiên trì có thể đánh tan Tiên Cốt Pháp Thân, khiến nội cảnh trở về ban đầu!

Sau lưng có hai pháp thân truy đuổi, Mạnh Kỳ không còn tâm tư xuống thu lấy một bình “Trích Tiên trì thủy”, mà không ngừng chạy như gió, định xông qua Trích Tiên trì cho lẹ, tìm tới Tam Sinh điện, hoàn thành khế ước, thoát khỏi nguy hiểm.

Đúng lúc này, trong mây khói mịt mù trước mặt, một người đi ra, thân hình cao lớn, mặc huyền bào, mang mặt nạ Thượng Cổ Thái Dương thần quân!

Y lạnh nhạt nói:

“Đã chờ các ngươi rất lâu!”

Vừa dứt lời, y khom lưng, một quyền đảo ra, tử khí quấn quanh, đạo đức đen trắng, không hề biến hóa phức tạp, vô cùng đơn giản dễ hiểu!

Nhưng ở trong cảm ứng của Mạnh Kỳ, trời đất xung quanh đã thay đổi kì diệu, ngũ hành trở nên mơ hồ, tứ tượng quay về đần độn, mọi quy luật mọi mây khói đều trở về trạng thái hỗn độn, vô hình vô chất!

Hi?

Tu luyện Ngũ Thái Ngũ Đức công pháp, ý đồ nghịch chuyển thành “Vô Cực”, Hi?

người này đã bước qua nấc thang trời thứ hai, trở thành Tông Sư, y mạnh thế này cũng không kỳ quái, điều kì quái là, làm sao y lại xuất hiện trước mặt mình và Cố Tiểu Tang?

Từ Bàn Đào viên tới đây không hề có lối rẽ, đường tắt nào, không có khả năng bị y đuổi theo rồi vượt qua mà mình không biết!

Mà dù có qua mặt được mình, thì còn Độ Thế Pháp Vương thì sao? Y làm thế nào qua mặt được pháp thân?

“Hi” Lựa chọn quang minh chính đại công kích chứ không đánh lén, đây là chuyện đương nhiên, vì đây là yêu cầu của Thánh đức trong Ngũ Thái Ngũ Đức. Nếu y vi phạm, đức tán công tiêu!

Hi thân động theo quyền, nhoáng một cái vượt qua khoảng cách mấy chục trượng, đánh vào Cố Tiểu Tang, quyền thế rất nặng nề, hào quang trắng đen tung bay, đốm sáng màu tím ngưng tụ trên mặt quyền.

Cố Tiểu Tang không chút hoang mang, hai tay nhấn xuống, đan xen vào nhau, trước người đột ngột xuất hiện rất nhiều lốc xoáy, như hư không sụp đổ tạo thành!

Bốn phía trở nên sâu thẳm như đáy biển, lốc xoáy ẩn bên dưới, ngăn cản quyền thế và xung lực.

Phốc, vô thanh vô tức, một đám lốc xoáy bị Hi đánh xuyên qua, trừ khử trong vô hình, quay lại hình thái ban đầu.

Một quyền này, nhìn như không thể đỡ!

Cố Tiểu Tang gập chưởng thành chỉ, bao nhiêu là biến hóa ngưng tụ vào một chỉ này, như định mệnh đã định, chính xác điểm vào đầu quyền.

Ngón tay trắng nõn như ngọc, đối lập với đầu quyền u ám mạnh mẽ, thời gian như dừng lại.

Tử quang sáng lạn, đen trắng lượn lờ theo ngón tay tràn vào cơ thể Cố Tiểu Tang, giống như đó chính là ‘vô’, nơi sinh ra vạn vật, cũng là nơi chúng trở về sau cùng, chân không gia hương!

Cố Tiểu Tang dùng một chỉ, dung nạp một quyền không thể cản của Hi!

Sen trắng rơi xuống, tiên âm lưu luyến, Cố Tiểu Tang nhẹ bẫng bay về sau, rời xa Hi.

Lúc hai bên giao thủ, Mạnh Kỳ cũng ra tay.

Mạnh Kỳ dùng lực, sức mạnh thông qua đùi, cẳng chân, bàn chân truyền xuống mặt đất.

Phanh!

Chỗ chân hắn tiếp xúc với đất có dòng khí dâng lên, nháy mắt đã vọt tới Hi, trường đao chém xuống, hỗn độn tạm dừng, cô đọng lại.

Phanh!

Thêm một bước nữa, trường đao đột ngột chém ra, như rồng thoát trói buộc, trở về biển lớn.

Ánh đao sáng lên, trong vắt bình thản, nhưng lại chém ra u u ám ám, hỗn hỗn độn độn, phân hoá ra âm dương!

Ầm!

Nơi nó đi qua, âm dương tướng kích, hỗn độn lôi đình đưa tiễn, ánh sáng ngưng thành tiếng vang.

Hi vừa đánh đuổi Cố Tiểu Tang, đã gặp phải công kích của Mạnh Kỳ, không chút suy nghĩ, tay trái quỷ dị điểm ra ngón cái, huyền hoàng ám tàng, âm đức thâm liễm, ngón tay chạm phải cái gì, cái đó đều bị trừ khử, trở về thuở sơ khai, một chỉ nhìn rất thong thả, nhưng lại bám sát biến hóa của ánh đao, luôn ngăn ở trước đao.

Thuở sơ khai chính là nơi sinh ra tất cả biến hóa!

Thấy ngón tay và đao sắp chạm vào nhau, trường đao bỗng nhiên tà tà thoáng nhướn lên trên, biến chiêu cực nhanh, khả năng khống chế phải nói là biến thái!

Đương!

Trường đao hiểm hóc lướt qua ngón tay của Hi, chạm vào đầu vai y, nhưng huyền hoàng chi quang đã sáng lên, bảo tháp vàng từ trong hư không hiện ra, cùng ánh đao mờ đi.

Mạnh Kỳ không kinh không giận, Lưu Hỏa tiếp tục đâm ra, chỉ thẳng vào mi tâm Hi.

Đây mới là sát chiêu!

Kiếm quang thuần túy, cực nhanh, nhưng khi ở trước mặt Hi, tay Mạnh Kỳ không tự chủ được run lên một chút, trường kiếm hơi trượt đi, chỉ tước được một lọn tóc, như không đành lòng thương tổn y!

“Thánh đức...” Mạnh Kỳ đánh mất cơ hội, đành lùi lại để tránh một quyền đánh trả của Hi. Lưng hắn bỗng thấy lạnh, đứng ngồi không yên, giống như vẫn còn có một kẻ địch đang núp đâu đó chờ thời cơ!

Một dải băng như có như không từ bốn phương tám hướng đánh về phía Hi, khiến Hi không rảnh truy kích Mạnh Kỳ.

......

Hư không vỡ tan, chỉ có lôi đình, hỏa diễm và hỗn động hình thành đường, tổng cộng có sáu con đường, ở phía trước Trảm Yêu đài và Trát Ma đài.

Cao Lãm giơ tay, nhẹ nhàng nhấn một cái, tử điện thanh lôi trở nên dịu ngoan, không còn chí dương chí cương chi ý, cung kính đưa y đi qua.

Hàn Quảng thì đi vào con đường hỏa diễm. Quanh thân gợn sóng nhộn nhạo, hỏa diễm hừng hực như cô đọng lay, vẽ ra những bông hoa sen vô cùng sinh động, y như thật.

Hai người đi hai con đường khác nhau, làm Độ Thế Pháp Vương luống cuống tay chân, ngăn được người này, thì không ngăn được người kia.

Nhưng Độ Thế Pháp Vương không lo lắm. Cơ thể trong suốt nhập vào hư không, sau đó khi thì hiện ra trước mặt Cao Lãm, lúc lại xuất hiện trên đầu Hàn Quảng, hoàn cảnh nơi này giúp ông ta như cá gặp nước, thắng hai pháp thân là không có khả năng, nhưng cản chân họ thì không khó!

......

Mạnh Kỳ cảm nhận được một luồng kiếm khí lạnh lẽ đâm tới huyệt ngọc chẩm của mình, tốc độ cực nhanh!

Mắc câu!

Mạnh Kỳ lùi lay, lấy gáy va vào kiếm khí!

Nhưng kiếm khí bỗng nhiên biến mất, trước mắt hắn lóe lên một làn sáng, cướp đi sinh cơ và khí tức!

Bắc Đẩu tinh quân làm sao không biết Mạnh Kỳ chuyên tu luyện nhục thân ngạnh công!

Nhưng Mạnh Kỳ đã mỉm cười, vẫn bình thản đợi y.

Kiếm quang vọt lên tới tận trời, sau đó phân ra thành vô số kiếm quang giống hệt nhau, hình thành biến hóa hết đợt này đến đợt khác, bao phủ lấy Bắc Đẩu tinh quân.

Đương đương đương!

Bắc Đẩu tinh quân thoáng hiện ở ngoài xa, quanh thân máu tươi phun ra, vừa rồi ngay cả bí bảo cũng bị chém hư mấy món.

Y không chiến đấu chính diện, thế mà vẫn bị thương cực nặng, quyết định lùi vào nấp trong Trảm Yêu đài.

Bên kia, Hi quanh thân quang mang rực rỡ, có phúc quang màu tím, có đốm sáng màu huyền hoàng, có hai màu đen trắng, có âm đức bạch khí, có thánh đức gợn sóng, ngũ giả sau lưng ngưng tụ thành một con Phượng Hoàng, lưng có ngũ đức!

Y tung hoành ngang dọc, Cố Tiểu Tang huy động dải băng đánh trên phạt dưới, thế mà vẫn bị y mạnh mẽ xông tới gần.

Hai bàn tay xòe ra, mười ngón tay Cố Tiểu Tang khẽ động, dải băng tản ra, quấn lấy Hi như muốn bọc y thành một quả cầu.

Mạnh Kỳ cảm nhận được hư không dao động, như là có một phần bị tách biệt riêng ra!

Dải băng thu hồi hơn phân nửa, chỉ chừa lại mấy cái, giao hòa với hư không, tạo thành một cái nhà giam nửa trong suốt, vây Hi ở bên trong!

Yêu nữ nắm giữ hư không chi lực mạnh tới như vậy?

Nhìn thoáng qua Hi, Cố Tiểu Tang cười cười: “Ngươi hẳn là từ chân hỏa chi lộ tới nhỉ.”

Cô không lãng phí thời gian ở lại với Hi, bước nhanh về phía trước, truyền âm với Mạnh Kỳ: “Tướng công, đừng ở đây nữa, chậm e sinh biến.”

......

Trên con đường lôi đình, Cao Lãm một quyền bức lui Độ Thế Pháp Vương, nhưng cả ba người đều chưa ai tới được cuối đường!

Thấy Hàn Quảng cũng bị ngăn trở, nghĩ đến mặt sau còn có Thôi Thanh Hà, Cao Lãm càng thêm lãnh khốc, dừng phắt lay, xòe tay ra, uy nghiêm nói:

“Kiếm đến!”

Vừa dứt lời, một thanh trường kiếm từ bên hông y bay ra, sáng bừng rực rỡ, trên thân kiếm có khắc hình mặt trời, mặt trăng, những vì sao, núi non sông ngòi, mặt bên kia có hình tiên ma cúi đầu, Yêu tộc phủ phục, trên chuôi kiếm là hình thư nông canh ngư mục, Nhân tộc trăm thái!

Ánh sáng bừng lên lóa mắt, mây đen tiêu tán, trên Thiên Phạt môn, tất cả Chân Long hư ảnh, tàn lưu lôi đình đều bị tiêu tán, tất cả áp chế đều bị phá vỡ.

Độ Thế Pháp Vương ở trong hư không rút lui mấy trượng, bật thốt:

“Nhân Hoàng kiếm!”

......

Cố Tiểu Tang vừa cất bước, liền cảm giác được khí tức chí cao mạnh mẽ kia, khẽ biến sắc, lầm bầm:

“Nhân Hoàng kiếm...”

Đây là lần thứ hai Mạnh Kỳ thấy cô thất thố.

Ồ, thì ra vẫn còn có thứ có thể khiến cô nàng này bất ngờ, bóng ma trong lòng Mạnh Kỳ tiêu tán bớt rất nhiều!

/1398

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status