Mặt bắc Lưu Sa Tập có một tòa tiểu sơn. Núi này đối diện với Hãn Hải, hàng ngày chịu cuồng phong cát bụi, dần dần lộ ra bề mặt nham thạch, có chỗ thậm chí hiện ra màu nâu đen bóng loáng, làm cho người ta có cảm giác quỷ dị, đáng sợ.
Mà ở một mặt khác của tiểu sơn, có sông ngầm chảy, cây cối mọc tràn làn, tràn đầy khí xuân. Chân núi mặt này có một tòa ốc đảo, là nơi sinh sống của dân chăn nuôi gia súc gần đây. Hiện tại trời đang sắp tối, bọn họ đang xua bò dê trở về nhà.
Mạnh Kỳ và Chân Tuệ theo sư phụ chậm rãi đi dạo, hướng đến đỉnh núi mà đi, được một lúc, Mạnh Kỳ thu liễm tâm tư, ân cần hỏi thăm: ''Sư phụ, người muốn chúng ta đề phòng đồ tử đồ tôn của Khốc lão nhân, người cho đệ tử và sư đệ biết một chút đặc thù của bọn chúng đi. Ít nhất còn biết bọn chúng ở trước mặt để tránh làm lộ thân phận.''
Huyền Bi nhẹ nhàng gật đầu: ''Vi sư đang định nói cho các ngươi, Khốc Lão Nhân hình dạng đen gầy, mặt nhiều nếp nhăn, thích trùm đầu bằng khăn đen, hay mặc áo bào trắng. Điểm đặc biệt nhất của lão là ánh mắt, có hai đồng tử, hình dạng kỳ quái, khi cười hoặc phẫn nộ đều giống như đang khóc. Lão hỉ nộ vô thường, ra tay tàn nhẫn, hai đứa lỡ gặp thì tốt nhất là tránh thật xa.''
Chân Tuệ dường như nghe được một cái điển cố giang hồ, bộ dáng hết sức hào hứng. Mạnh Kỳ cũng vô cùng chăm chú, cũng không muốn trên đường đâm phải một cái đại cừu nhân của sư phụ. Dùng thực lực bản thân mà nói, chỉ cần đối phương tản ra uy áp cảnh giới cũng có thể đè chết mình.
''Khốc Lão Nhân có ba đại đệ tử đắc ý, đều là ngoại cảnh cao thủ, trong đó Thiên Hoang thượng nhân thực lực mạnh nhất, nay đã toi mạng.'' Huyền Bi nhắc tới Thiên Hoang thượng nhân, tâm tình vẫn chấn động trong nháy mắt.
Mạnh Kỳ kinh ngạc nói: ''Sư phụ, Khốc Lão Nhân chỉ có ba ngoại cảnh đệ tử?''. Có vẻ quá ít, với thế lực của hắn thì phải nhiều hơn mới đúng.
''Không ít'' Huyền Bi lắc đầu, ''Thiếu Lâm ta chính là võ đạo đại tông, một trong những môn phái mạnh nhất, có hơn hơn một nghìn năm tích lũy, ngoại cảnh cũng không hơn mười người. Khốc Lão Nhân có ba đệ tử đạt ngoại cảnh đã là giỏi rồi. Mặt khác hắn và một ít tà ma hung nhân cũng có giao tình, thường xuyên liên thủ.''
Bởi vì Thiếu Lâm có không ít khổ tu diện bích cao tăng, thế nên số ngoại cảnh cụ thể ngoại nhân không rõ lắm. Huyền Bi cũng không tiện nói với một đệ tử chưa khai khiếu như Mạnh Kỳ, nói mười người chẳng qua là con số bên ngoài.
Mạnh Kỳ cười khan một tiếng, không cảm thấy kiến thức nông cạn mà mất thể diện: ''Sư phụ, ý của đệ tử là Khốc lão nhân sao chỉ có ba đệ tử, mà lại chỉ có ngoại cảnh?''
Hắn cưỡng từ đoạt lý, không nhận sai.
Huyền Bi không vạch trần nói: ''Khốc Lão Nhân bao che khuyết điểm, lại tàn nhẫn. Phàm là những đệ tử khiến hắn không hài lòng, đều bị chính tay hắn giết. Có thể sống dĩ nhiên là những kẻ nổi bật, số lượng dĩ nhiên không nhiều.''
''Thì ra là thế.'' Mạnh Kỳ cảm thấy có chút may mắn, khá tốt mình xuyên tới Thiếu Lâm tự, lúc ấy mà nhập vào vị đệ tử nào đó của Khốc Lão Nhân, sợ là đã chịu tra tấn, hồn phi phách tán.
''Sư phụ, Khốc Lão Nhân thật đáng sợ...'' Chân Tuệ ngốc ngếch lại càng hoảng sợ, hắn vẫn cho là sư phụ phải tốt với đệ tử, sư huynh phải tốt với sư đệ, đó là đạo lý hiển nhiên. Ngược lại đệ tử, sư đệ cũng phải tốt với sư phụ và sư huynh.
Huyền Bi trấn an: ''Khốc Lão Nhân là tà đạo hung tàn, cùng chính đạo chúng ta tự nhiên khác biệt.''
Sau đó hắn tiếp tục nói: ''Khốc Lão Nhân còn dư lại hai đệ tử, một là Cáp Lặc vương tử Diên Sư Xa, một người khác là mã phỉ tung hoành Hãn Hải Tắc La Cư, đều là cao thủ nhất lưu...''
Huyền Bi nói kỹ đặc điểm của Diên Sư Xa với Tắc La Cư hình dạng cùng đặc thù võ công cho hai đệ tử. Ví dụ như Diên Sư Xa khoảng hơn bốn mươi, dung nhan tuấn mỹ, hai con ngươi vàng óng ánh, mi tâm có mắt đỏ, ẩn chứa thần linh khí tức. Tắc La Cư sở trường dùng mã tấu, râu ria đầy mặt, mắt trái từng bị Khốc Lão Nhân móc xuống, hiệu là '' Hãn Hải tà đao''.
Nhất lưu cao thủ là một cái tiêu chuẩn hoàng thất Đại Tấn đề ra trên Thiên Địa Nhân bảng, vì khá thích hợp nên được nhiều người sử dụng.
Bước vào Ngoại Cảnh, cần vượt qua ba đạo thang trời (thiên thê), chính là cứ mỗi ba trọng thiên sẽ có một lần nhảy vọt về thực lực, một khi đột phá sẽ mạnh hơn trước đó rất nhiều, cảnh giới áp người. Trong đó đã qua bảy trọng thiên được gọi chung là ''Tông Sư'', so với loại ''Tông Sư'' như Thôi Hủ, Đoàn Hướng Phi thì một trời một vực. Ngoại Cảnh bốn, năm, sáu, trọng thiên thì được gọi là ''Tuyệt đỉnh cao thủ'', một hai ba trọng thiên là ''Nhất lưu cao thủ''.
Mà trên Ngoại Cảnh đỉnh phong, còn có một tầng cảnh giới nữa, đó là bán bộ Pháp Thân, cũng là một lần biến chất, thực lực vọt tăng, được xưng là ''Đại Tông Sư''. Ngoài ra thì bán bộ Ngoại Cảnh được coi như ''nhị lưu cao thủ'', mở ra cửu khiếu thì là ''tam lưu'', dưới đó là ''tứ lưu'', mở ra hai đến bốn khiếu thì coi là ''phổ thông''.
Còn đến Súc Khí như Mạnh Kỳ, thì xem mạnh yếu mà gọi là ''Cửu lưu'' hoặc ''Bất nhập lưu'', thế nên lúc trước Mạnh Kỳ đổi được Thiết Bố Sam, Giang Chỉ Vi có trêu hắn xem như là một cái bất nhập lưu cao thủ.
Mạnh Kỳ ở bên dụng tâm nhớ kỹ đặc điểm của Diên Sư Xa cùng Tắc La Cư, sau có gặp thì còn biết mà lẩn tránh.
Nói xong chuyện Diên Sư Xa và Tắc La Cư, Huyền Bi cũng không dừng: ''Khốc Lão Nhân đồ tôn cũng bị lão giết chỉ còn mười mấy người, trong đó kẻ mạnh nhất là hai tên hung nhân đã mở cửu khiếu. Một là thủ lĩnh của Hách Liên Sơn thất thập nhị phỉ - "Lập địa diêm la'' Vưu Hoàn Đa, một tên khác là độc hành đạo tặc ''Bạch đầu ngốc thứu'' An Quốc Tà...''
Huyền Bi nói hết đặc điểm mười mấy tên đồ tôn của Khốc Lão Nhân cho hai đệ tử nghe, càng nhấn mạnh hình dạng bên ngoài của chúng. Kiểu như ''Lập địa diêm la'' bề ngoài chất phác, nhìn giống như lão nông, đầu lông mày có nốt ruồi lớn cỡ ngón cái, ''Bạch đầu ngốc thứu'' An Quốc Tà là một nam tử ba mươi tuổi, tóc bạc trắng đầu, hắn làm việc tàn nhẫn, thích tra tấn người khác...
Huyền Bi tính thời gian vô cùng chuẩn, miệng dứt lời, chân liền đạp đến đỉnh núi, nơi này có không ít cây khô mọc thẳng tắp.
Cõi lòng đầy vẻ u sầu, Huyền Bi thở dài, đứng trước một cái cây vặn vẹo thấp giọng nói: ''Vi sư chôn hai người con út ở đây, nếu chúng nó không chết, chắc cũng lớn cỡ hai đứa.''
Bầu không khí lập tức trở nên bi thương, Mạnh Kỳ Chân Tuệ cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể thương cảm yên lặng đứng bên sư phụ.
Không biết trôi qua bao lâu, Huyền Bi đột nhiên mở miệng, tự giễu nói: ''Vi sư hôm nay tinh thần hoảng hốt, quên không mua một ít hương nến, cũng quên không mang bản thân chép ra ''Bát nhã kinh'' đến đây đốt. Chân Định, Chân Tuệ, hai đứa về khách sạn giúp sư phụ mang Bát nhã kinh lên đây, thuận tay mua ít hương nến.''
''Vâng, sư phụ.'' Mạnh Kỳ tuy rằng cảm thấy sư phụ không phải là người coi trọng hình thức, nhưng đây là nơi mai táng hai người con út của y, chắc tăng thêm một chút hình thức cũng là điều bình thường.
Xuống núi, trở lại Lưu Sa Tập, tâm tư Mạnh Kỳ lay động, đây không phải là cơ hội chạy trốn thật tốt sao.
Sư phụ ở trên đỉnh núi, vì tảo mộ nên tâm thần không đề phòng, chỉ cần lừa tiểu sư đệ một chút là được, bản thân ta có thể trời cao mặc chim bay.
''Tiểu sư đệ, chúng ta chia nhau làm việc, đệ quay về khách sạn lấy Bát Nha kinh, ta đi mua ít hương nến.'' Mạnh Kỳ nghĩ đến là làm.
Tuy rằng hắn thấy thừa cơ lúc này bỏ trốn thật không phải với sư phụ, nhưng cơ hội đã đến là không được bỏ lỡ.
...
Đỉnh núi, gió giật.
Huyền Bi nhìn cây khô trước mắt, không biết từ lúc nào mà trong tay đã có một chuỗi phật châu.
Phật châu ánh kim ẩn hiện, trong đó xen lẫn có ba khối hạt châu đen nhánh.
''Không nghĩ tới ngươi sẽ đích thân đến đây chặn giết ta.'' Hắn lạnh nhạt nói.
''Lão phu luôn là người có thù tất báo, vừa vặn biết rằng ngươi đang đi tới Kim Cương Tự, cho nên một mực ở đây chờ ngươi, ngươi nhất định sẽ tới.'' Phía sau cây, một lão nhân lưng còng đen gầy đứng đó, dường như ngay từ đầu lão đã có mặt ở đây.
Đầu hắn có một cái cái khăn đen, thân choàng áo bào trắng, mỗi con mắt đều có hai đồng tử, khóe mắt hạ xuống, giống như đang nỉ non.
Huyền Bi không hiện hỉ nộ nói: ''Khốc Lão Nhân, ngươi đoán rất chuẩn.''
''Ngươi cho rằng đuổi hai tên đồ đệ của ngươi đi là bọn hắn có thể sống sao? Lão phu chẳng muốn quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì, tuy nhiên có mấy đồ tôn của ta đang chờ ở dưới.'' Khốc Lão Nhân ho khan hai tiếng, nhìn qua chẳng khác gì một lão già yếu đuối.
Đồ đệ của lão phải chủ trì công việc ở Cáp Lặc và Hãn Hải, không thể đi được, cho nên lão đành dẫn theo mấy tên đồ tôn.
Huyền Bi mặt vẫn không đổi sắc: ''Nếu không rời đi, dưới áp lực giao tranh của hai ta chúng nó chắc chắn thi cốt không còn, xuống núi ít nhất còn có một đường sinh cơ.''
Hắn cảnh giới kém Khốc Lão Nhân một bậc, bản thân không sợ chiến đấu, nhưng không thể đảm bảo an toàn của hai đệ tử.
''Ý ngươi là Cù Cửu Nương? Hừ, cho tiền nàng cũng không dám!'' Khốc Lão Nhân không thèm để ý, nâng tay phải lên, lập tức xung quanh có từng đạo âm hồn màu đen ẩn hiện, thê lương gào khóc, làm cho da đầu người ta run lên, tâm thần lay động, thực lực hơi yếu một chút sẽ lập tức bị di hồn đoạt phách.
...
Mạnh Kỳ đang muốn đi ra ngoài Lưu Sa Tập, chợt phát hiện mặt khác của Hãn Hải có vô số bão cát xoáy lên, phương viên trăm dặm cát bay đá chạy, nhao nhao hướng tới đỉnh ngọn tiểu sơn.
Mà ốc đảo dưới chân núi lập tức héo rũ, một đám dê bò, dân chăn nuôi đứng yên bất động, giống như thây khô.
Mạnh Kỳ đứng phía xa nhìn lại, còn nhìn thấy mặt đất khô nứt từng đoạn, tựa như thiên tai ập đến
Mà ở một mặt khác của tiểu sơn, có sông ngầm chảy, cây cối mọc tràn làn, tràn đầy khí xuân. Chân núi mặt này có một tòa ốc đảo, là nơi sinh sống của dân chăn nuôi gia súc gần đây. Hiện tại trời đang sắp tối, bọn họ đang xua bò dê trở về nhà.
Mạnh Kỳ và Chân Tuệ theo sư phụ chậm rãi đi dạo, hướng đến đỉnh núi mà đi, được một lúc, Mạnh Kỳ thu liễm tâm tư, ân cần hỏi thăm: ''Sư phụ, người muốn chúng ta đề phòng đồ tử đồ tôn của Khốc lão nhân, người cho đệ tử và sư đệ biết một chút đặc thù của bọn chúng đi. Ít nhất còn biết bọn chúng ở trước mặt để tránh làm lộ thân phận.''
Huyền Bi nhẹ nhàng gật đầu: ''Vi sư đang định nói cho các ngươi, Khốc Lão Nhân hình dạng đen gầy, mặt nhiều nếp nhăn, thích trùm đầu bằng khăn đen, hay mặc áo bào trắng. Điểm đặc biệt nhất của lão là ánh mắt, có hai đồng tử, hình dạng kỳ quái, khi cười hoặc phẫn nộ đều giống như đang khóc. Lão hỉ nộ vô thường, ra tay tàn nhẫn, hai đứa lỡ gặp thì tốt nhất là tránh thật xa.''
Chân Tuệ dường như nghe được một cái điển cố giang hồ, bộ dáng hết sức hào hứng. Mạnh Kỳ cũng vô cùng chăm chú, cũng không muốn trên đường đâm phải một cái đại cừu nhân của sư phụ. Dùng thực lực bản thân mà nói, chỉ cần đối phương tản ra uy áp cảnh giới cũng có thể đè chết mình.
''Khốc Lão Nhân có ba đại đệ tử đắc ý, đều là ngoại cảnh cao thủ, trong đó Thiên Hoang thượng nhân thực lực mạnh nhất, nay đã toi mạng.'' Huyền Bi nhắc tới Thiên Hoang thượng nhân, tâm tình vẫn chấn động trong nháy mắt.
Mạnh Kỳ kinh ngạc nói: ''Sư phụ, Khốc Lão Nhân chỉ có ba ngoại cảnh đệ tử?''. Có vẻ quá ít, với thế lực của hắn thì phải nhiều hơn mới đúng.
''Không ít'' Huyền Bi lắc đầu, ''Thiếu Lâm ta chính là võ đạo đại tông, một trong những môn phái mạnh nhất, có hơn hơn một nghìn năm tích lũy, ngoại cảnh cũng không hơn mười người. Khốc Lão Nhân có ba đệ tử đạt ngoại cảnh đã là giỏi rồi. Mặt khác hắn và một ít tà ma hung nhân cũng có giao tình, thường xuyên liên thủ.''
Bởi vì Thiếu Lâm có không ít khổ tu diện bích cao tăng, thế nên số ngoại cảnh cụ thể ngoại nhân không rõ lắm. Huyền Bi cũng không tiện nói với một đệ tử chưa khai khiếu như Mạnh Kỳ, nói mười người chẳng qua là con số bên ngoài.
Mạnh Kỳ cười khan một tiếng, không cảm thấy kiến thức nông cạn mà mất thể diện: ''Sư phụ, ý của đệ tử là Khốc lão nhân sao chỉ có ba đệ tử, mà lại chỉ có ngoại cảnh?''
Hắn cưỡng từ đoạt lý, không nhận sai.
Huyền Bi không vạch trần nói: ''Khốc Lão Nhân bao che khuyết điểm, lại tàn nhẫn. Phàm là những đệ tử khiến hắn không hài lòng, đều bị chính tay hắn giết. Có thể sống dĩ nhiên là những kẻ nổi bật, số lượng dĩ nhiên không nhiều.''
''Thì ra là thế.'' Mạnh Kỳ cảm thấy có chút may mắn, khá tốt mình xuyên tới Thiếu Lâm tự, lúc ấy mà nhập vào vị đệ tử nào đó của Khốc Lão Nhân, sợ là đã chịu tra tấn, hồn phi phách tán.
''Sư phụ, Khốc Lão Nhân thật đáng sợ...'' Chân Tuệ ngốc ngếch lại càng hoảng sợ, hắn vẫn cho là sư phụ phải tốt với đệ tử, sư huynh phải tốt với sư đệ, đó là đạo lý hiển nhiên. Ngược lại đệ tử, sư đệ cũng phải tốt với sư phụ và sư huynh.
Huyền Bi trấn an: ''Khốc Lão Nhân là tà đạo hung tàn, cùng chính đạo chúng ta tự nhiên khác biệt.''
Sau đó hắn tiếp tục nói: ''Khốc Lão Nhân còn dư lại hai đệ tử, một là Cáp Lặc vương tử Diên Sư Xa, một người khác là mã phỉ tung hoành Hãn Hải Tắc La Cư, đều là cao thủ nhất lưu...''
Huyền Bi nói kỹ đặc điểm của Diên Sư Xa với Tắc La Cư hình dạng cùng đặc thù võ công cho hai đệ tử. Ví dụ như Diên Sư Xa khoảng hơn bốn mươi, dung nhan tuấn mỹ, hai con ngươi vàng óng ánh, mi tâm có mắt đỏ, ẩn chứa thần linh khí tức. Tắc La Cư sở trường dùng mã tấu, râu ria đầy mặt, mắt trái từng bị Khốc Lão Nhân móc xuống, hiệu là '' Hãn Hải tà đao''.
Nhất lưu cao thủ là một cái tiêu chuẩn hoàng thất Đại Tấn đề ra trên Thiên Địa Nhân bảng, vì khá thích hợp nên được nhiều người sử dụng.
Bước vào Ngoại Cảnh, cần vượt qua ba đạo thang trời (thiên thê), chính là cứ mỗi ba trọng thiên sẽ có một lần nhảy vọt về thực lực, một khi đột phá sẽ mạnh hơn trước đó rất nhiều, cảnh giới áp người. Trong đó đã qua bảy trọng thiên được gọi chung là ''Tông Sư'', so với loại ''Tông Sư'' như Thôi Hủ, Đoàn Hướng Phi thì một trời một vực. Ngoại Cảnh bốn, năm, sáu, trọng thiên thì được gọi là ''Tuyệt đỉnh cao thủ'', một hai ba trọng thiên là ''Nhất lưu cao thủ''.
Mà trên Ngoại Cảnh đỉnh phong, còn có một tầng cảnh giới nữa, đó là bán bộ Pháp Thân, cũng là một lần biến chất, thực lực vọt tăng, được xưng là ''Đại Tông Sư''. Ngoài ra thì bán bộ Ngoại Cảnh được coi như ''nhị lưu cao thủ'', mở ra cửu khiếu thì là ''tam lưu'', dưới đó là ''tứ lưu'', mở ra hai đến bốn khiếu thì coi là ''phổ thông''.
Còn đến Súc Khí như Mạnh Kỳ, thì xem mạnh yếu mà gọi là ''Cửu lưu'' hoặc ''Bất nhập lưu'', thế nên lúc trước Mạnh Kỳ đổi được Thiết Bố Sam, Giang Chỉ Vi có trêu hắn xem như là một cái bất nhập lưu cao thủ.
Mạnh Kỳ ở bên dụng tâm nhớ kỹ đặc điểm của Diên Sư Xa cùng Tắc La Cư, sau có gặp thì còn biết mà lẩn tránh.
Nói xong chuyện Diên Sư Xa và Tắc La Cư, Huyền Bi cũng không dừng: ''Khốc Lão Nhân đồ tôn cũng bị lão giết chỉ còn mười mấy người, trong đó kẻ mạnh nhất là hai tên hung nhân đã mở cửu khiếu. Một là thủ lĩnh của Hách Liên Sơn thất thập nhị phỉ - "Lập địa diêm la'' Vưu Hoàn Đa, một tên khác là độc hành đạo tặc ''Bạch đầu ngốc thứu'' An Quốc Tà...''
Huyền Bi nói hết đặc điểm mười mấy tên đồ tôn của Khốc Lão Nhân cho hai đệ tử nghe, càng nhấn mạnh hình dạng bên ngoài của chúng. Kiểu như ''Lập địa diêm la'' bề ngoài chất phác, nhìn giống như lão nông, đầu lông mày có nốt ruồi lớn cỡ ngón cái, ''Bạch đầu ngốc thứu'' An Quốc Tà là một nam tử ba mươi tuổi, tóc bạc trắng đầu, hắn làm việc tàn nhẫn, thích tra tấn người khác...
Huyền Bi tính thời gian vô cùng chuẩn, miệng dứt lời, chân liền đạp đến đỉnh núi, nơi này có không ít cây khô mọc thẳng tắp.
Cõi lòng đầy vẻ u sầu, Huyền Bi thở dài, đứng trước một cái cây vặn vẹo thấp giọng nói: ''Vi sư chôn hai người con út ở đây, nếu chúng nó không chết, chắc cũng lớn cỡ hai đứa.''
Bầu không khí lập tức trở nên bi thương, Mạnh Kỳ Chân Tuệ cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể thương cảm yên lặng đứng bên sư phụ.
Không biết trôi qua bao lâu, Huyền Bi đột nhiên mở miệng, tự giễu nói: ''Vi sư hôm nay tinh thần hoảng hốt, quên không mua một ít hương nến, cũng quên không mang bản thân chép ra ''Bát nhã kinh'' đến đây đốt. Chân Định, Chân Tuệ, hai đứa về khách sạn giúp sư phụ mang Bát nhã kinh lên đây, thuận tay mua ít hương nến.''
''Vâng, sư phụ.'' Mạnh Kỳ tuy rằng cảm thấy sư phụ không phải là người coi trọng hình thức, nhưng đây là nơi mai táng hai người con út của y, chắc tăng thêm một chút hình thức cũng là điều bình thường.
Xuống núi, trở lại Lưu Sa Tập, tâm tư Mạnh Kỳ lay động, đây không phải là cơ hội chạy trốn thật tốt sao.
Sư phụ ở trên đỉnh núi, vì tảo mộ nên tâm thần không đề phòng, chỉ cần lừa tiểu sư đệ một chút là được, bản thân ta có thể trời cao mặc chim bay.
''Tiểu sư đệ, chúng ta chia nhau làm việc, đệ quay về khách sạn lấy Bát Nha kinh, ta đi mua ít hương nến.'' Mạnh Kỳ nghĩ đến là làm.
Tuy rằng hắn thấy thừa cơ lúc này bỏ trốn thật không phải với sư phụ, nhưng cơ hội đã đến là không được bỏ lỡ.
...
Đỉnh núi, gió giật.
Huyền Bi nhìn cây khô trước mắt, không biết từ lúc nào mà trong tay đã có một chuỗi phật châu.
Phật châu ánh kim ẩn hiện, trong đó xen lẫn có ba khối hạt châu đen nhánh.
''Không nghĩ tới ngươi sẽ đích thân đến đây chặn giết ta.'' Hắn lạnh nhạt nói.
''Lão phu luôn là người có thù tất báo, vừa vặn biết rằng ngươi đang đi tới Kim Cương Tự, cho nên một mực ở đây chờ ngươi, ngươi nhất định sẽ tới.'' Phía sau cây, một lão nhân lưng còng đen gầy đứng đó, dường như ngay từ đầu lão đã có mặt ở đây.
Đầu hắn có một cái cái khăn đen, thân choàng áo bào trắng, mỗi con mắt đều có hai đồng tử, khóe mắt hạ xuống, giống như đang nỉ non.
Huyền Bi không hiện hỉ nộ nói: ''Khốc Lão Nhân, ngươi đoán rất chuẩn.''
''Ngươi cho rằng đuổi hai tên đồ đệ của ngươi đi là bọn hắn có thể sống sao? Lão phu chẳng muốn quản xem bọn hắn làm cái khỉ gió gì, tuy nhiên có mấy đồ tôn của ta đang chờ ở dưới.'' Khốc Lão Nhân ho khan hai tiếng, nhìn qua chẳng khác gì một lão già yếu đuối.
Đồ đệ của lão phải chủ trì công việc ở Cáp Lặc và Hãn Hải, không thể đi được, cho nên lão đành dẫn theo mấy tên đồ tôn.
Huyền Bi mặt vẫn không đổi sắc: ''Nếu không rời đi, dưới áp lực giao tranh của hai ta chúng nó chắc chắn thi cốt không còn, xuống núi ít nhất còn có một đường sinh cơ.''
Hắn cảnh giới kém Khốc Lão Nhân một bậc, bản thân không sợ chiến đấu, nhưng không thể đảm bảo an toàn của hai đệ tử.
''Ý ngươi là Cù Cửu Nương? Hừ, cho tiền nàng cũng không dám!'' Khốc Lão Nhân không thèm để ý, nâng tay phải lên, lập tức xung quanh có từng đạo âm hồn màu đen ẩn hiện, thê lương gào khóc, làm cho da đầu người ta run lên, tâm thần lay động, thực lực hơi yếu một chút sẽ lập tức bị di hồn đoạt phách.
...
Mạnh Kỳ đang muốn đi ra ngoài Lưu Sa Tập, chợt phát hiện mặt khác của Hãn Hải có vô số bão cát xoáy lên, phương viên trăm dặm cát bay đá chạy, nhao nhao hướng tới đỉnh ngọn tiểu sơn.
Mà ốc đảo dưới chân núi lập tức héo rũ, một đám dê bò, dân chăn nuôi đứng yên bất động, giống như thây khô.
Mạnh Kỳ đứng phía xa nhìn lại, còn nhìn thấy mặt đất khô nứt từng đoạn, tựa như thiên tai ập đến
/1398
|