Lần này, không chỉ có Thiên Nguyên tông bị chấn động dữ dội mà tất cả tu chân giả trong thiên hạ cũng bị một tin tức làm cho khiếp sợ.
Liễu chưởng môn của Thiên Nguyên tông lại gả nữ nhi cho yêu vương vừa phá ấn mà ra, hơn nữa trước đó không lâu hắn vẫn là tử địch của bọn họ!
Sáng sớm, các đệ tử Thiên Nguyên tông tình cờ ngẩng đầu liền nhìn thấy phía chân trời xa xa xuất hiện một dải màu đỏ đang bay tới. Trong lòng bọn họ cảm thấy rất ngạc nhiên nên đều ngẩng đầu nhìn kĩ, mới phát hiện đám màu đỏ kia đã bay gần lại hơn nhiều, khiến cho mọi người đều có thể thấy rõ, hóa ra là một đám yêu quái khoác lên mình những dải lụa đỏ chói. Đám yêu quái mỗi con có dáng vẻ khác nhau, vốn là muôn màu muôn vẻ, lại đồng loạt phủ lên mình những dải lụa đỏ tươi, cách ăn mặc vô cùng buồn cười nhưng đồng thời cũng làm cho người ta có một chút cảm giác thân thiết hoan hỉ.
Trải qua chuyện đưa sính lễ khôi hài lần trước, đám yêu quái đưa sính lễ này đã sớm được các đệ tử Thiên Nguyên tông liệt vào hàng ngũ được hoan nghênh ở đây. Cũng không thể trách bọn họ, trong cuộc sống tu tiên bình lặng đến vô vị này, khó khăn lắm mới có được một chuyện náo nhiệt lại đáng nhớ như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho được.
Hơn nữa có thể cùng lúc nhìn thấy hơn một trăm con yêu quái tu vi cao thâm cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Lúc đám yêu quái mang theo những chiếc rương đỏ thẫm bay gần đến Thiên Nguyên tông, các đệ tử ở đây đã sớm tập trung lại, nhao nhao ngẩng đầu nhìn đám yêu quái đang bay trên bầu trời, trong mắt bọn họ đều lóe lên sắc thái hiếu kỳ.
Liễu Tân Chi vốn đã vì chuyện của Liễu Triêu Hoa mà suy nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, lại thêm chuyện Liễu Triêu Dương mang theo Phó Nguyên tự mình trốn đi, càng làm cho tâm tư của hắn vô cùng mệt mỏi.
Hắn còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp gì thì chỉ mấy ngày sau, đám yêu quái cuồng ngôn muốn đưa sính lễ kia thế nhưng lại đến nữa! Liễu Tân Chi nổi giận đến mức khí huyết dâng trào trong ngực, trực tiếp cầm kiếm, hóa thành một luồng ánh sáng xanh bay đến trước mặt đám yêu quái, phẫn nộ quát: “Lũ tiểu yêu hèn hạ chúng bay! Bắt một nữ nhi của ta còn chưa tính, lại muốn bắt thêm một nữ nhi khác và một đệ tử của ta!”.
Nguyệt Mãn hừ lạnh một tiếng, sau đó bị Kiềm Mãn trừng mắt nhìn một cái mới miễn cưỡng dời tầm mắt đi chỗ khác. Đối mặt với Liễu Tân Chi đang giận đến tím mặt, Kiềm Mãn lại cười híp mắt, chắp tay mà nói: “Liễu chưởng môn hiểu lầm điện hạ của chúng ta rồi.”. Dứt lời, hắn liền nhẹ nhàng vung tay, Bạch Quạ liền từ phía sau bay ra, hóa thành nguyên hình là một con quạ
trắng với đôi cánh dài chừng mười lăm thước đang dang rộng. Nó chậm rãi bay đến trước mặt Liễu Tân Chi, hơi hơi cúi người xuống, Liễu Tân Chi liền nhìn thấy Liễu Triêu Dương và Phó Nguyên đang nằm trên lưng nó, hai người đều không bị tổn hại gì chẳng qua là nhìn có vẻ như đang hôn mê, hắn liền cả giận nói: “Các ngươi có ý gì, muốn dùng nữ nhi và đệ tử của ta để uy hiếp ta sao?”.
Đối với sự hoài nghi của Liễu Tân Chi, sắc mặt của Kiềm Mãn vẫn hoàn toàn không lộ ra chút vẻ không vui nào, chỉ có nụ cười hòa ái như ban đầu. Chỉ cần bản lĩnh ngoài cười mà trong không cười này cũng đủ khiến cho đội ngũ Hắc Miêu phía sau cực kỳ bội phục. Nếu đổi lại là nó, có người nói xấu điện hạ nhà mình như vậy, nhất định sẽ không nhịn được mà động thủ, đến lúc đó cũng không phải là đưa sính lễ nữa, mà sẽ biến thành huyết chiến giữa tu chân giả và yêu quái.
“Liễu chưởng môn nói sai rồi, Liễu Triêu Dương mang theo Phó Nguyên đến Thất Phong của điện hạ chúng ta cầu sự giúp đỡ. Điện hạ của chúng ta vì nể mặt Liễu Triêu Hoa mới bằng lòng lãng phí máu huyết của mình làm mồi dẫn Chiêu Hồn Đăng. Hôm nay hồn phách của Phó Nguyên đã tề tựu đủ, sau này không có gì đáng lo, cho nên chúng ta cũng là có lòng tốt mà đưa bọn họ tới thôi.”.
Đối diện với vẻ mặt tươi cười của Kiềm Mãn, Liễu Tân Chi đành kiềm nén lửa giận trong lòng, ổn định tâm thần, nhíu mày tỏ vẻ phòng bị: “Như vậy thì đành phải đa tạ điện hạ của các ngươi rồi.”.
Liễu Tân Chi bình thản không chút biểu tình nói lời cám ơn, sau đó hơi dừng lại một chút, lại đổi giọng nói: “Cho dù Thiên Nguyên tông nợ các ngươi một phần ân tình, Triêu Hoa là nữ nhi ruột thịt của ta, kính xin điện hạ của các ngươi trả lại.”.
Vẻ mặt vẫn luôn tươi cười của Kiềm Mãn lúc này mới có chút trầm xuống, rồi trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt màu vàng kim lóe lên một tia sắc bén, hắn chậm rãi nói: “Liễu chưởng môn trước hết đừng vội quả quyết như vậy, kẻo sau này hối hận thì không còn kịp nữa.”.
Thấy Kiềm Mãn khẳng định chắc chắn như vậy, sắc mặt Liễu Tân Chi liền trầm xuống, hắn dùng ánh mắt âm trầm nhìn Kiềm Mãn, lạnh giọng hỏi: “Ngươi có ý gì?”.
Kiềm Mãn ném cho Liễu Tân Chi một ánh mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa, hai cái tai hồ ly thật to trên đầu vểnh vểnh mấy cái sau đó hưng phấn dựng đứng lên: “Không phải là lão phu khoe khoang, nhưng lúc lão phu ở yêu giới bộc lộ bản lĩnh thì Liễu chưởng môn ngươi vẫn là đứa trẻ còn nằm trong bụng mẹ. Đối với bí mật ngàn năm trước, dựa vào tuổi thọ và sự từng trải của ngươi, thì tuyệt đối không thể nào biết được. Lão phu là có ý tốt muốn nhắc nhở ngươi, nói cho ngươi biết chuyện ngàn năm trước, nếu không đợi đến lúc ngươi làm trái với thiên đạo, Thiên Nguyên tông chắc chắn sẽ cùng ngươi rơi vào kết cục máu chảy đầu rơi!”.
Ánh mắt Kiềm Mãn nặng nề, tia sáng lạnh lẽo bắn ra bốn phía, Liễu Tân Chi cảm thấy lời hắn nói không giống như là nói dối, trong lòng vừa sợ vừa hoài nghi, cũng không thể nắm chắc mười phần, chỉ có thể nói: “Vậy thì mời ngươi đến chính đường, cùng Thiên Nguyên tông chúng ta nói rõ.”.
Kiềm Mãn nhìn thấy trên mặt Liễu Tân Chi lộ vẻ không tin tưởng, cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, sắp xếp lại đội ngũ phía sau, đến khi sắc mặt Liễu Tân Chi càng lúc càng đen lại, hắn mới từ từ hạ xuống núi Chính Nguyên rồi đi đến sảnh đường. Các trưởng lão có bối phận cao của Thiên Nguyên tông đều có mặt, ngay cả Căng Uyển và Đào Chân cũng đã chờ ở đây, chỉ thiếu mỗi mình Dịch Cư.
Kiềm Mãn nhìn bốn phía xung quanh một cái, dánh vẻ tự nhiên đi đến chiếc ghế ở vị trí thượng tọa, cười cười bưng lên chén trà ở trên bàn uống một ngụm mới mở miệng nói: “Các ngươi chỉ biết là yêu vương ngàn năm trước bị phong ấn, nhưng không biết vì sao lại bị phong ấn đúng không? Hôm nay lão phu sẽ nói cho các ngươi biết, thân phận của hắn thật sự không hề đơn giản, cho dù các ngươi có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.”.
Sắc mặt của một đám trưởng lão lúc này mới trở nên nghiêm túc.
Kiềm Mãn lại nhấp một ngụm trà, hắng giọng mấy tiếng, hắn đã có thể tưởng tượng ra những lời tiếp theo của mình sẽ mang đến cho những kẻ phàm phu tục tử này nỗi khiếp sợ như thế nào, đôi mắt màu vàng kim óng ánh của hắn vì vậy mà lóe lên một chút đắc ý tựa như đang xem cuộc vui: “Từ xưa bàn cổ khai thiên lập địa đến nay, thế giới được chia thành bầu trời, đại dương và đất liền. Bầu trời trên không do phượng hoàng tộc cai quản, còn dưới đại dương là long tộc, trên đất liền là kỳ lân tộc.”
Kiềm Mãn cố ý dừng lại một chút, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ của các trưởng lão trong sảnh đường và sắc mặt biến đổi khó lường của Liễu Tân Chi, mới tỏ vẻ như đang giày vò bọn họ mà chậm rãi nói ra đáp án: “Sa La điện hạ của chúng ta cũng không phải là yêu loại phàm trần, mà là vương giả vô cùng tôn quý của thần thú phượng hoàng thượng cổ.”.
Liễu Tân Chi và tất cả mọi người trong sảnh đường đều khiếp sợ không thôi, làm thế nào cũng không thể dễ dàng tiêu hóa tin tức kia.
Kiềm Mãn đợi một hồi lâu, đến mức uống cả một bụng nước trà, đang do dự không biết có nên yêu cầu bọn họ chuẩn bị một con gà lên gặm hay không thì lại nghe thấy Liễu Tân Chi hoài nghi mở miệng: “Vậy phù chú từ khi sinh ra đã có trên người Triêu Hoa là…”.
Kiềm Mãn liếc nhìn chén trà cạn đáy, liền có một trưởng lão của Thiên Nguyên tông tiến tới thêm trà, hắn bưng trà lên nhưng cũng không uống, liền đáp: “Đương nhiên là do điện hạ ở kiếp trước hạ truy hồn chú.”, cộng thêm tình chú…, Kiềm Mãn thầm nghĩ.
Trong lòng Liễu Tân Chi hơi yên tâm một chút, sau đó lại dâng lên càng nhiều nghi vấn: “Vậy ngàn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như hắn quả thật là phượng vương như ngươi nói, sẽ không vô duyên vô cớ hạ phàm chứ?”.
Kiềm Mãn miễn cưỡng nâng mí mắt, đôi mắt màu vàng kim tràn ra ánh sáng lấp lánh, chỉ là nhẹ nhàng hé mở một đường nhỏ, ánh sáng liền lóe ra rực rỡ: “Điện hạ hạ phàm đương nhiên là có lí do, làm xong chuyện ở phàm trần, tự nhiên sẽ phải quay về.”.
Liễu Tân Chi và Căng Uyển đều kinh hãi, nếu như hồ yêu kia nói không sai, thì cho dù mang cả Thiên Nguyên tông ra làm của hồi môn, chỉ sợ cũng không mảy may so sánh được với người ta!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Liễu Tân Chi cũng lo lắng nếu Sa La hoàn thành chuyện ở phàm trần chỉ sợ sẽ phải trở lại thiên thượng, hắn tỏ ra hết sức khó xử mà mở miệng: “Cứ cho là như vậy, ta cũng không thể đồng ý. Phượng vương làm xong chuyện ở nhân gian, chung quy vẫn phải trở về, đến lúc đó, nữ nhi Triêu Hoa của ta chẳng phải sẽ bị chồng vứt bỏ hay sao?”.
Kiềm Mãn khinh thường hừ một tiếng, tấm tắc cười nói: “Ngươi cho là thứ mà Thiên Nguyên tông các ngươi bảo vệ hơn một ngàn năm qua là cái gì? Nói đến đây cũng buồn cười, phu thê cãi nhau thì cãi nhau đi, còn khiến cho phàm trần cũng vì vậy mà không yên ổn, hơn nữa vừa rối loạn liền loạn suốt một ngàn năm. Hôm nay lão phu sẽ nói cho các ngươi biết, hôn sự này, trên có Ngọc Hoàng đại đế, thanh đế Bạch Chỉ, giữa có Phật tổ Tây Thiên, dưới có âm ti, Nguyệt lão, nhiều người như vậy theo dõi. Phàm là những kẻ muốn ngăn cản, trước tiên hãy nghĩ kĩ xem bản thân mình có bản lĩnh phản kháng lại bọn họ không đã. Có thể nói hôn sự này, lên trời xuống đất, không thành cũng phải thành!”.
Liễu Tân Chi và Căng Uyển cũng như toàn bộ trưởng lão trong chính đường đều sắc mặt trắng bệch mà khiếp sợ ngay tại chỗ. Kiềm Mãn thong thả chờ bọn họ phục hồi tinh thần, thấy bọn họ vẫn hoảng sợ chưa bình tĩnh lại được, hắn cũng không thúc giục, tự mình uống trà, nhàn nhã tựa như đang hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi thoải mái sau bữa trưa.
Sau một hồi, Liễu Tân Chi rốt cuộc cũng tìm lại được tiếng nói của mình, dù ánh mắt vẫn còn mờ mịt bối rối: “Vậy, Triêu Hoa là?”.
Kiềm Mãn đặt chén trà xuống, cười ha hả một tiếng, đầu ngón tay chấm một ít nước trà xanh biếc, từ từ viết xuống mặt bàn hai chữ.
Liễu Tân Chi đi tới nhìn thoáng qua, ngay lập tức cả người như bị sét đánh, so với lúc nãy càng thêm khiếp sợ.
Kiềm Mãn cười một tiếng: “Ngàn năm trước nàng chạy đến chỗ các ngươi, ngàn năm sau, đương nhiên phải từ nơi này mà bắt đầu lại.”.
Liễu Tân Chi cả người lạnh toát, ánh mắt sững sờ ngẩn ngơ nhìn hai chữ đang từ từ khô lại rồi biến mất trên bàn trà kia mà nói không nên lời.
Kiềm Mãn đắc ý vểnh vểnh hai cái tai hồ ly trên đầu: “Các ngươi coi như cũng đã tận tâm tận lực rồi, như vậy thiên thượng cũng sẽ không trách tội.”.
Căng Uyển ở một bên từ đầu vẫn không nói chuyện, lúc này lại phục hồi tinh thần nhanh hơn Liễu Tân Chi: “Vậy, phượng vương hạ phàm vì chuyện gì? Nếu như có thể giúp thì chúng ta đương nhiên liền hết lòng hỗ trợ.”
Đáy mắt Kiềm Mãn hiện lên ý cười, chậm rãi nói: “Tuy phượng hoàng tộc cũng có đời sau, nhưng hoàng tộc chân chính của phượng hoàng tộc lại chưa hề có huyết mạch nối dõi.”, nói tới đây, nhìn thấy ánh mắt hai người kia vẫn còn có chút mờ mịt, hắn cũng không nói thêm gì nữa.
Liễu chưởng môn của Thiên Nguyên tông lại gả nữ nhi cho yêu vương vừa phá ấn mà ra, hơn nữa trước đó không lâu hắn vẫn là tử địch của bọn họ!
Sáng sớm, các đệ tử Thiên Nguyên tông tình cờ ngẩng đầu liền nhìn thấy phía chân trời xa xa xuất hiện một dải màu đỏ đang bay tới. Trong lòng bọn họ cảm thấy rất ngạc nhiên nên đều ngẩng đầu nhìn kĩ, mới phát hiện đám màu đỏ kia đã bay gần lại hơn nhiều, khiến cho mọi người đều có thể thấy rõ, hóa ra là một đám yêu quái khoác lên mình những dải lụa đỏ chói. Đám yêu quái mỗi con có dáng vẻ khác nhau, vốn là muôn màu muôn vẻ, lại đồng loạt phủ lên mình những dải lụa đỏ tươi, cách ăn mặc vô cùng buồn cười nhưng đồng thời cũng làm cho người ta có một chút cảm giác thân thiết hoan hỉ.
Trải qua chuyện đưa sính lễ khôi hài lần trước, đám yêu quái đưa sính lễ này đã sớm được các đệ tử Thiên Nguyên tông liệt vào hàng ngũ được hoan nghênh ở đây. Cũng không thể trách bọn họ, trong cuộc sống tu tiên bình lặng đến vô vị này, khó khăn lắm mới có được một chuyện náo nhiệt lại đáng nhớ như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho được.
Hơn nữa có thể cùng lúc nhìn thấy hơn một trăm con yêu quái tu vi cao thâm cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Lúc đám yêu quái mang theo những chiếc rương đỏ thẫm bay gần đến Thiên Nguyên tông, các đệ tử ở đây đã sớm tập trung lại, nhao nhao ngẩng đầu nhìn đám yêu quái đang bay trên bầu trời, trong mắt bọn họ đều lóe lên sắc thái hiếu kỳ.
Liễu Tân Chi vốn đã vì chuyện của Liễu Triêu Hoa mà suy nghĩ đến sứt đầu mẻ trán, lại thêm chuyện Liễu Triêu Dương mang theo Phó Nguyên tự mình trốn đi, càng làm cho tâm tư của hắn vô cùng mệt mỏi.
Hắn còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp gì thì chỉ mấy ngày sau, đám yêu quái cuồng ngôn muốn đưa sính lễ kia thế nhưng lại đến nữa! Liễu Tân Chi nổi giận đến mức khí huyết dâng trào trong ngực, trực tiếp cầm kiếm, hóa thành một luồng ánh sáng xanh bay đến trước mặt đám yêu quái, phẫn nộ quát: “Lũ tiểu yêu hèn hạ chúng bay! Bắt một nữ nhi của ta còn chưa tính, lại muốn bắt thêm một nữ nhi khác và một đệ tử của ta!”.
Nguyệt Mãn hừ lạnh một tiếng, sau đó bị Kiềm Mãn trừng mắt nhìn một cái mới miễn cưỡng dời tầm mắt đi chỗ khác. Đối mặt với Liễu Tân Chi đang giận đến tím mặt, Kiềm Mãn lại cười híp mắt, chắp tay mà nói: “Liễu chưởng môn hiểu lầm điện hạ của chúng ta rồi.”. Dứt lời, hắn liền nhẹ nhàng vung tay, Bạch Quạ liền từ phía sau bay ra, hóa thành nguyên hình là một con quạ
trắng với đôi cánh dài chừng mười lăm thước đang dang rộng. Nó chậm rãi bay đến trước mặt Liễu Tân Chi, hơi hơi cúi người xuống, Liễu Tân Chi liền nhìn thấy Liễu Triêu Dương và Phó Nguyên đang nằm trên lưng nó, hai người đều không bị tổn hại gì chẳng qua là nhìn có vẻ như đang hôn mê, hắn liền cả giận nói: “Các ngươi có ý gì, muốn dùng nữ nhi và đệ tử của ta để uy hiếp ta sao?”.
Đối với sự hoài nghi của Liễu Tân Chi, sắc mặt của Kiềm Mãn vẫn hoàn toàn không lộ ra chút vẻ không vui nào, chỉ có nụ cười hòa ái như ban đầu. Chỉ cần bản lĩnh ngoài cười mà trong không cười này cũng đủ khiến cho đội ngũ Hắc Miêu phía sau cực kỳ bội phục. Nếu đổi lại là nó, có người nói xấu điện hạ nhà mình như vậy, nhất định sẽ không nhịn được mà động thủ, đến lúc đó cũng không phải là đưa sính lễ nữa, mà sẽ biến thành huyết chiến giữa tu chân giả và yêu quái.
“Liễu chưởng môn nói sai rồi, Liễu Triêu Dương mang theo Phó Nguyên đến Thất Phong của điện hạ chúng ta cầu sự giúp đỡ. Điện hạ của chúng ta vì nể mặt Liễu Triêu Hoa mới bằng lòng lãng phí máu huyết của mình làm mồi dẫn Chiêu Hồn Đăng. Hôm nay hồn phách của Phó Nguyên đã tề tựu đủ, sau này không có gì đáng lo, cho nên chúng ta cũng là có lòng tốt mà đưa bọn họ tới thôi.”.
Đối diện với vẻ mặt tươi cười của Kiềm Mãn, Liễu Tân Chi đành kiềm nén lửa giận trong lòng, ổn định tâm thần, nhíu mày tỏ vẻ phòng bị: “Như vậy thì đành phải đa tạ điện hạ của các ngươi rồi.”.
Liễu Tân Chi bình thản không chút biểu tình nói lời cám ơn, sau đó hơi dừng lại một chút, lại đổi giọng nói: “Cho dù Thiên Nguyên tông nợ các ngươi một phần ân tình, Triêu Hoa là nữ nhi ruột thịt của ta, kính xin điện hạ của các ngươi trả lại.”.
Vẻ mặt vẫn luôn tươi cười của Kiềm Mãn lúc này mới có chút trầm xuống, rồi trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt màu vàng kim lóe lên một tia sắc bén, hắn chậm rãi nói: “Liễu chưởng môn trước hết đừng vội quả quyết như vậy, kẻo sau này hối hận thì không còn kịp nữa.”.
Thấy Kiềm Mãn khẳng định chắc chắn như vậy, sắc mặt Liễu Tân Chi liền trầm xuống, hắn dùng ánh mắt âm trầm nhìn Kiềm Mãn, lạnh giọng hỏi: “Ngươi có ý gì?”.
Kiềm Mãn ném cho Liễu Tân Chi một ánh mắt ẩn chứa ý tứ sâu xa, hai cái tai hồ ly thật to trên đầu vểnh vểnh mấy cái sau đó hưng phấn dựng đứng lên: “Không phải là lão phu khoe khoang, nhưng lúc lão phu ở yêu giới bộc lộ bản lĩnh thì Liễu chưởng môn ngươi vẫn là đứa trẻ còn nằm trong bụng mẹ. Đối với bí mật ngàn năm trước, dựa vào tuổi thọ và sự từng trải của ngươi, thì tuyệt đối không thể nào biết được. Lão phu là có ý tốt muốn nhắc nhở ngươi, nói cho ngươi biết chuyện ngàn năm trước, nếu không đợi đến lúc ngươi làm trái với thiên đạo, Thiên Nguyên tông chắc chắn sẽ cùng ngươi rơi vào kết cục máu chảy đầu rơi!”.
Ánh mắt Kiềm Mãn nặng nề, tia sáng lạnh lẽo bắn ra bốn phía, Liễu Tân Chi cảm thấy lời hắn nói không giống như là nói dối, trong lòng vừa sợ vừa hoài nghi, cũng không thể nắm chắc mười phần, chỉ có thể nói: “Vậy thì mời ngươi đến chính đường, cùng Thiên Nguyên tông chúng ta nói rõ.”.
Kiềm Mãn nhìn thấy trên mặt Liễu Tân Chi lộ vẻ không tin tưởng, cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, sắp xếp lại đội ngũ phía sau, đến khi sắc mặt Liễu Tân Chi càng lúc càng đen lại, hắn mới từ từ hạ xuống núi Chính Nguyên rồi đi đến sảnh đường. Các trưởng lão có bối phận cao của Thiên Nguyên tông đều có mặt, ngay cả Căng Uyển và Đào Chân cũng đã chờ ở đây, chỉ thiếu mỗi mình Dịch Cư.
Kiềm Mãn nhìn bốn phía xung quanh một cái, dánh vẻ tự nhiên đi đến chiếc ghế ở vị trí thượng tọa, cười cười bưng lên chén trà ở trên bàn uống một ngụm mới mở miệng nói: “Các ngươi chỉ biết là yêu vương ngàn năm trước bị phong ấn, nhưng không biết vì sao lại bị phong ấn đúng không? Hôm nay lão phu sẽ nói cho các ngươi biết, thân phận của hắn thật sự không hề đơn giản, cho dù các ngươi có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.”.
Sắc mặt của một đám trưởng lão lúc này mới trở nên nghiêm túc.
Kiềm Mãn lại nhấp một ngụm trà, hắng giọng mấy tiếng, hắn đã có thể tưởng tượng ra những lời tiếp theo của mình sẽ mang đến cho những kẻ phàm phu tục tử này nỗi khiếp sợ như thế nào, đôi mắt màu vàng kim óng ánh của hắn vì vậy mà lóe lên một chút đắc ý tựa như đang xem cuộc vui: “Từ xưa bàn cổ khai thiên lập địa đến nay, thế giới được chia thành bầu trời, đại dương và đất liền. Bầu trời trên không do phượng hoàng tộc cai quản, còn dưới đại dương là long tộc, trên đất liền là kỳ lân tộc.”
Kiềm Mãn cố ý dừng lại một chút, nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ của các trưởng lão trong sảnh đường và sắc mặt biến đổi khó lường của Liễu Tân Chi, mới tỏ vẻ như đang giày vò bọn họ mà chậm rãi nói ra đáp án: “Sa La điện hạ của chúng ta cũng không phải là yêu loại phàm trần, mà là vương giả vô cùng tôn quý của thần thú phượng hoàng thượng cổ.”.
Liễu Tân Chi và tất cả mọi người trong sảnh đường đều khiếp sợ không thôi, làm thế nào cũng không thể dễ dàng tiêu hóa tin tức kia.
Kiềm Mãn đợi một hồi lâu, đến mức uống cả một bụng nước trà, đang do dự không biết có nên yêu cầu bọn họ chuẩn bị một con gà lên gặm hay không thì lại nghe thấy Liễu Tân Chi hoài nghi mở miệng: “Vậy phù chú từ khi sinh ra đã có trên người Triêu Hoa là…”.
Kiềm Mãn liếc nhìn chén trà cạn đáy, liền có một trưởng lão của Thiên Nguyên tông tiến tới thêm trà, hắn bưng trà lên nhưng cũng không uống, liền đáp: “Đương nhiên là do điện hạ ở kiếp trước hạ truy hồn chú.”, cộng thêm tình chú…, Kiềm Mãn thầm nghĩ.
Trong lòng Liễu Tân Chi hơi yên tâm một chút, sau đó lại dâng lên càng nhiều nghi vấn: “Vậy ngàn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu như hắn quả thật là phượng vương như ngươi nói, sẽ không vô duyên vô cớ hạ phàm chứ?”.
Kiềm Mãn miễn cưỡng nâng mí mắt, đôi mắt màu vàng kim tràn ra ánh sáng lấp lánh, chỉ là nhẹ nhàng hé mở một đường nhỏ, ánh sáng liền lóe ra rực rỡ: “Điện hạ hạ phàm đương nhiên là có lí do, làm xong chuyện ở phàm trần, tự nhiên sẽ phải quay về.”.
Liễu Tân Chi và Căng Uyển đều kinh hãi, nếu như hồ yêu kia nói không sai, thì cho dù mang cả Thiên Nguyên tông ra làm của hồi môn, chỉ sợ cũng không mảy may so sánh được với người ta!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Liễu Tân Chi cũng lo lắng nếu Sa La hoàn thành chuyện ở phàm trần chỉ sợ sẽ phải trở lại thiên thượng, hắn tỏ ra hết sức khó xử mà mở miệng: “Cứ cho là như vậy, ta cũng không thể đồng ý. Phượng vương làm xong chuyện ở nhân gian, chung quy vẫn phải trở về, đến lúc đó, nữ nhi Triêu Hoa của ta chẳng phải sẽ bị chồng vứt bỏ hay sao?”.
Kiềm Mãn khinh thường hừ một tiếng, tấm tắc cười nói: “Ngươi cho là thứ mà Thiên Nguyên tông các ngươi bảo vệ hơn một ngàn năm qua là cái gì? Nói đến đây cũng buồn cười, phu thê cãi nhau thì cãi nhau đi, còn khiến cho phàm trần cũng vì vậy mà không yên ổn, hơn nữa vừa rối loạn liền loạn suốt một ngàn năm. Hôm nay lão phu sẽ nói cho các ngươi biết, hôn sự này, trên có Ngọc Hoàng đại đế, thanh đế Bạch Chỉ, giữa có Phật tổ Tây Thiên, dưới có âm ti, Nguyệt lão, nhiều người như vậy theo dõi. Phàm là những kẻ muốn ngăn cản, trước tiên hãy nghĩ kĩ xem bản thân mình có bản lĩnh phản kháng lại bọn họ không đã. Có thể nói hôn sự này, lên trời xuống đất, không thành cũng phải thành!”.
Liễu Tân Chi và Căng Uyển cũng như toàn bộ trưởng lão trong chính đường đều sắc mặt trắng bệch mà khiếp sợ ngay tại chỗ. Kiềm Mãn thong thả chờ bọn họ phục hồi tinh thần, thấy bọn họ vẫn hoảng sợ chưa bình tĩnh lại được, hắn cũng không thúc giục, tự mình uống trà, nhàn nhã tựa như đang hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi thoải mái sau bữa trưa.
Sau một hồi, Liễu Tân Chi rốt cuộc cũng tìm lại được tiếng nói của mình, dù ánh mắt vẫn còn mờ mịt bối rối: “Vậy, Triêu Hoa là?”.
Kiềm Mãn đặt chén trà xuống, cười ha hả một tiếng, đầu ngón tay chấm một ít nước trà xanh biếc, từ từ viết xuống mặt bàn hai chữ.
Liễu Tân Chi đi tới nhìn thoáng qua, ngay lập tức cả người như bị sét đánh, so với lúc nãy càng thêm khiếp sợ.
Kiềm Mãn cười một tiếng: “Ngàn năm trước nàng chạy đến chỗ các ngươi, ngàn năm sau, đương nhiên phải từ nơi này mà bắt đầu lại.”.
Liễu Tân Chi cả người lạnh toát, ánh mắt sững sờ ngẩn ngơ nhìn hai chữ đang từ từ khô lại rồi biến mất trên bàn trà kia mà nói không nên lời.
Kiềm Mãn đắc ý vểnh vểnh hai cái tai hồ ly trên đầu: “Các ngươi coi như cũng đã tận tâm tận lực rồi, như vậy thiên thượng cũng sẽ không trách tội.”.
Căng Uyển ở một bên từ đầu vẫn không nói chuyện, lúc này lại phục hồi tinh thần nhanh hơn Liễu Tân Chi: “Vậy, phượng vương hạ phàm vì chuyện gì? Nếu như có thể giúp thì chúng ta đương nhiên liền hết lòng hỗ trợ.”
Đáy mắt Kiềm Mãn hiện lên ý cười, chậm rãi nói: “Tuy phượng hoàng tộc cũng có đời sau, nhưng hoàng tộc chân chính của phượng hoàng tộc lại chưa hề có huyết mạch nối dõi.”, nói tới đây, nhìn thấy ánh mắt hai người kia vẫn còn có chút mờ mịt, hắn cũng không nói thêm gì nữa.
/93
|