Lý Hạo rón rén bước lại gần Trần Thị Dung thật nhẹ nhàng. Khi đến sát phía sau nàng, Lý Hạo vỗ nhẹ hai tay vào lưng nàng, gào lớn: “Hù”.
Trần nguyên phi quay lại nhìn hắn nở nụ cười tươi tắn: “Hoàng thượng đã đến đó sao?” Nàng đứng dậy đi lại bàn trà nước, yểu điệu ngồi xuống ghế.
“Ái phi của trẫm, không giật mình à?” Lý Hạo thu hai tay lại, xoa xoa vào nhau, cười cười xấu hổ.
Trần Thị Dung che miệng cười khúc khích, tiếng cười của nàng trong vắt như tiếng suối mát lành: “Trò đùa của hoàng thượng đã lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi? Làm sao mà thần thiếp không đoán trước cho được. Lúc hoàng thượng lén lén lút lút nấp ở sau cửa là thần thiếp đã biết.”
Lý Hạo nhăn nhở cười trừ, lòng thầm nghĩ: “Con bé này không thể tỏ ra ngốc nghếch hơn một chút được hay sao? Cứ phải ra vẻ thông minh làm gì không biết.”
Trần Thị Dung nói tiếp với giọng giận dỗi: “Tối hôm qua hoàng thượng đi đâu mà không về phòng, có phải qua đêm với con hồ ly tinh nào không hả?”
Hắn nhảy dựng lên làm điệu bộ cực kỳ oan khuất, như thể chết tới nơi, căm hận nói: “Ai, ai, là ai vu oan giá họa cho trẫm? Ái phi, nàng đừng tin những lời vô căn cứ, suy diễn không bằng chứng, đổ tội lung tung. Oan quá, thực là oan cho con người trung quân ái quốc như trẫm. Nàng phải tin lời trẫm.”
Vuốt tay lên viền hoa trên chiếc khăn trải bàn được thêu hình rồng phượng, Trần Thị Dung nở nụ cười nửa miệng hỏi: “Vậy sao? Thế tối qua hoàng thượng đã đi đâu?”
Hắn ngồi lên chiếc ghế ở phía đối diện với Trần Thị Dung, tự rót một ly nước trà cho mình, rồi rót cho Trần Thị Dung, cười thật tươi lộ ra hàm răng trắng bóng, vừa giải thích vừa nịnh nọt: “Thú thực với nàng, nàng phải tin trẫm, đêm qua trẫm gặp một chuyện rất kỳ lạ. Tự nhiên có cái gì đó kêu gọi trẫm chạy ra trời mưa. Sau đó cả người trẫm mệt rã rời. Trẫm phải vào thư phòng tĩnh dưỡng, không muốn phiền nàng lo lắng.
Trẫm chỉ sợ nàng mà biết trẫm mang bệnh, nàng cũng sẽ vì trẫm mà bệnh theo. Nàng mà bệnh thì trẫm càng bệnh nặng hơn nữa, làm thế nào để chuộc lại tội lỗi của trẫm đây? Chính vì thế trẫm mới phải ủy khuất làm như thế.
Vào trong thư phòng, trẫm đọc vài quyển cổ thư, rồi đột nhiên đầu óc tỉnh táo hẳn, cứ như được uống thuốc tiên vậy, trẫm lại cảm giác như đầu óc minh mẫn hơn, thông minh hơn. Quá kỳ lạ, trẫm ngủ gục luôn ở đó tới sáng, tỉnh dậy lại thấy mọi chuyện bình thường như chẳng có gì xảy ra.”
Lý Hạo nhã nhặn gạt nắp chén trà sang một nửa, đưa tay lên quá miệng nhấp một ngụm trà thoang thoảng hương thơm, đoạn tiếp lời: “À, mà vừa rồi trẫm ở ngoài cửa phòng, quan sát ái phi đang chải tóc. Trẫm chỉ có hai từ để hình dung, tuyệt đẹp. Trẫm thật sự không muốn phá tan bức tranh mỹ lệ sinh động đang hiển hiện trước mặt trẫm. Nên lúc nãy mới không gọi ái phi. Nàng phải hiểu cho tấm lòng của trẫm.”
Trần nguyên phi thướt tha nghiêng người liếc hắn: “Hoàng thượng chỉ khéo buông lời trêu chọc.”
Nhấp tiếp một ngụm nước trà, hắn đặt ly trà xuống bàn, đôi mắt cú vọ của hắn đắm đuối nhìn thẳng vào cặp mắt phượng long lanh của Trần nguyên phi, cứ như hắn muốn phóng điện để giật chết người đẹp, uốn ba tấc lưỡi: “Nào có nào có, trẫm chỉ lấy việc luận việc, vẻ đẹp của nàng cả thiên hạ đều biết, thử hỏi dưới gầm trời này, có ai có vẻ đẹp tuyệt sắc như nàng hay không? Chắc chắn một điều, nàng đi hỏi khắp thế gian, đều chỉ nhận được một câu trả lời duy nhất, đó là chữ “không”. Trẫm cam đoan như thế. Mà nếu như có kẻ nào dám phỉ báng sự thật rành rành như vậy, nàng có biết những kẻ đó là ai không?”
Tiếng cười vang lên như tiếng chuông bạc, Trần Thị Dung hứng thú lắc đầu hồi đáp: “Thần thiếp không biết.”
Hắn chỉ chờ có thể, lập tức vỗ nhẹ lên bàn, hào khí xung thiên, chỉ tay lên trời mà mắng: “Đó là những kẻ đui mù, câm điếc, vô giáo dục, vô văn hóa, vô sỉ, vô lương … và là … những kẻ không có đầu. Mấy thằng không có đầu là do trẫm chặt đầu chúng cái tội dám buông lời sàm sỡ, à, sàm tấu trước mặt nàng, chúng đáng tội không có đầu.”
Trần nguyên phi không nhịn được nữa, ôm bụng cười ngặt nghẽo không ngừng. Mấy kỹ thuật tán gái như vậy, hắn đã sử dụng rất nhiều, đem ra sử dụng với thiếu nữ thời cổ đại hình như vẫn đạt hiệu quả cao. Nàng nở nụ cười nói: “Tối nay, thần thiếp thấy hoàng thượng rất khác lạ.”
Giơ hai tay lên cao, Lý Hạo nhìn xuôi nhìn ngược khắp cơ thể mình, ra vẻ kỳ quái hỏi ngược lại: “Ồ, khác chỗ nào? Trẫm thấy vẫn thế. Trẫm vẫn hai mắt, một mũi, một miệng, hai tay, hai chân, đầy đủ cả. Có bị hụt thiếu chỗ nào đâu. A, đúng rồi, hay là ái phi bảo trẫm tăng cân. Dạo này, trẫm ăn có hơi nhiều. Toàn đồ ăn ngon cả, trẫm cầm lòng không đặng. Nhưng mà không sao đâu, nghe lời ái phi, trẫm sẽ giảm ăn. Béo quá rất không tốt, sau này đám quần thần cứ gọi lén trẫm là Vua Béo thì chết. A ha ha hả.”
Chớp chớp đôi mắt đẹp, Trần Thị Dung ngẩn người xem Lý Hạo khua môi múa mép, khiến nàng chẳng biết chen vào đâu mà nói. Rốt cuộc, nàng đành bỏ qua, ngồi nghiêm chỉnh lại, giơ tay sang bàn tay hắn đang đặt trên bàn mà nắm lấy, nàng nói: “Ừm, thần thiếp hiểu, hoàng thượng hãy kể cho thần thiếp nghe về những chuyện trong ngày hôm nay đi.”
Lý Hạo cũng học theo bộ dáng Trần nguyên phi, điều chỉnh lại vẻ mặt cho đủ độ trang nghiêm, thầm rủa: “Lại nữa. Đàn bà thời đại này, hình như luôn thích quản lý đàn ông. Bây giờ, ông nhịn. Về sau ông sẽ tính hết cả vốn lẫn lời. Hãy đợi đấy.” Nghĩ thì nghĩ thế, ngoài mặt Lý Hạo luôn cười cợt, nịnh nọt, kể chi tiết từ đầu đến cuối mọi chuyện diễn ra trong ngày hôm nay.
Trần nguyên phi quay lại nhìn hắn nở nụ cười tươi tắn: “Hoàng thượng đã đến đó sao?” Nàng đứng dậy đi lại bàn trà nước, yểu điệu ngồi xuống ghế.
“Ái phi của trẫm, không giật mình à?” Lý Hạo thu hai tay lại, xoa xoa vào nhau, cười cười xấu hổ.
Trần Thị Dung che miệng cười khúc khích, tiếng cười của nàng trong vắt như tiếng suối mát lành: “Trò đùa của hoàng thượng đã lặp lại không biết bao nhiêu lần rồi? Làm sao mà thần thiếp không đoán trước cho được. Lúc hoàng thượng lén lén lút lút nấp ở sau cửa là thần thiếp đã biết.”
Lý Hạo nhăn nhở cười trừ, lòng thầm nghĩ: “Con bé này không thể tỏ ra ngốc nghếch hơn một chút được hay sao? Cứ phải ra vẻ thông minh làm gì không biết.”
Trần Thị Dung nói tiếp với giọng giận dỗi: “Tối hôm qua hoàng thượng đi đâu mà không về phòng, có phải qua đêm với con hồ ly tinh nào không hả?”
Hắn nhảy dựng lên làm điệu bộ cực kỳ oan khuất, như thể chết tới nơi, căm hận nói: “Ai, ai, là ai vu oan giá họa cho trẫm? Ái phi, nàng đừng tin những lời vô căn cứ, suy diễn không bằng chứng, đổ tội lung tung. Oan quá, thực là oan cho con người trung quân ái quốc như trẫm. Nàng phải tin lời trẫm.”
Vuốt tay lên viền hoa trên chiếc khăn trải bàn được thêu hình rồng phượng, Trần Thị Dung nở nụ cười nửa miệng hỏi: “Vậy sao? Thế tối qua hoàng thượng đã đi đâu?”
Hắn ngồi lên chiếc ghế ở phía đối diện với Trần Thị Dung, tự rót một ly nước trà cho mình, rồi rót cho Trần Thị Dung, cười thật tươi lộ ra hàm răng trắng bóng, vừa giải thích vừa nịnh nọt: “Thú thực với nàng, nàng phải tin trẫm, đêm qua trẫm gặp một chuyện rất kỳ lạ. Tự nhiên có cái gì đó kêu gọi trẫm chạy ra trời mưa. Sau đó cả người trẫm mệt rã rời. Trẫm phải vào thư phòng tĩnh dưỡng, không muốn phiền nàng lo lắng.
Trẫm chỉ sợ nàng mà biết trẫm mang bệnh, nàng cũng sẽ vì trẫm mà bệnh theo. Nàng mà bệnh thì trẫm càng bệnh nặng hơn nữa, làm thế nào để chuộc lại tội lỗi của trẫm đây? Chính vì thế trẫm mới phải ủy khuất làm như thế.
Vào trong thư phòng, trẫm đọc vài quyển cổ thư, rồi đột nhiên đầu óc tỉnh táo hẳn, cứ như được uống thuốc tiên vậy, trẫm lại cảm giác như đầu óc minh mẫn hơn, thông minh hơn. Quá kỳ lạ, trẫm ngủ gục luôn ở đó tới sáng, tỉnh dậy lại thấy mọi chuyện bình thường như chẳng có gì xảy ra.”
Lý Hạo nhã nhặn gạt nắp chén trà sang một nửa, đưa tay lên quá miệng nhấp một ngụm trà thoang thoảng hương thơm, đoạn tiếp lời: “À, mà vừa rồi trẫm ở ngoài cửa phòng, quan sát ái phi đang chải tóc. Trẫm chỉ có hai từ để hình dung, tuyệt đẹp. Trẫm thật sự không muốn phá tan bức tranh mỹ lệ sinh động đang hiển hiện trước mặt trẫm. Nên lúc nãy mới không gọi ái phi. Nàng phải hiểu cho tấm lòng của trẫm.”
Trần nguyên phi thướt tha nghiêng người liếc hắn: “Hoàng thượng chỉ khéo buông lời trêu chọc.”
Nhấp tiếp một ngụm nước trà, hắn đặt ly trà xuống bàn, đôi mắt cú vọ của hắn đắm đuối nhìn thẳng vào cặp mắt phượng long lanh của Trần nguyên phi, cứ như hắn muốn phóng điện để giật chết người đẹp, uốn ba tấc lưỡi: “Nào có nào có, trẫm chỉ lấy việc luận việc, vẻ đẹp của nàng cả thiên hạ đều biết, thử hỏi dưới gầm trời này, có ai có vẻ đẹp tuyệt sắc như nàng hay không? Chắc chắn một điều, nàng đi hỏi khắp thế gian, đều chỉ nhận được một câu trả lời duy nhất, đó là chữ “không”. Trẫm cam đoan như thế. Mà nếu như có kẻ nào dám phỉ báng sự thật rành rành như vậy, nàng có biết những kẻ đó là ai không?”
Tiếng cười vang lên như tiếng chuông bạc, Trần Thị Dung hứng thú lắc đầu hồi đáp: “Thần thiếp không biết.”
Hắn chỉ chờ có thể, lập tức vỗ nhẹ lên bàn, hào khí xung thiên, chỉ tay lên trời mà mắng: “Đó là những kẻ đui mù, câm điếc, vô giáo dục, vô văn hóa, vô sỉ, vô lương … và là … những kẻ không có đầu. Mấy thằng không có đầu là do trẫm chặt đầu chúng cái tội dám buông lời sàm sỡ, à, sàm tấu trước mặt nàng, chúng đáng tội không có đầu.”
Trần nguyên phi không nhịn được nữa, ôm bụng cười ngặt nghẽo không ngừng. Mấy kỹ thuật tán gái như vậy, hắn đã sử dụng rất nhiều, đem ra sử dụng với thiếu nữ thời cổ đại hình như vẫn đạt hiệu quả cao. Nàng nở nụ cười nói: “Tối nay, thần thiếp thấy hoàng thượng rất khác lạ.”
Giơ hai tay lên cao, Lý Hạo nhìn xuôi nhìn ngược khắp cơ thể mình, ra vẻ kỳ quái hỏi ngược lại: “Ồ, khác chỗ nào? Trẫm thấy vẫn thế. Trẫm vẫn hai mắt, một mũi, một miệng, hai tay, hai chân, đầy đủ cả. Có bị hụt thiếu chỗ nào đâu. A, đúng rồi, hay là ái phi bảo trẫm tăng cân. Dạo này, trẫm ăn có hơi nhiều. Toàn đồ ăn ngon cả, trẫm cầm lòng không đặng. Nhưng mà không sao đâu, nghe lời ái phi, trẫm sẽ giảm ăn. Béo quá rất không tốt, sau này đám quần thần cứ gọi lén trẫm là Vua Béo thì chết. A ha ha hả.”
Chớp chớp đôi mắt đẹp, Trần Thị Dung ngẩn người xem Lý Hạo khua môi múa mép, khiến nàng chẳng biết chen vào đâu mà nói. Rốt cuộc, nàng đành bỏ qua, ngồi nghiêm chỉnh lại, giơ tay sang bàn tay hắn đang đặt trên bàn mà nắm lấy, nàng nói: “Ừm, thần thiếp hiểu, hoàng thượng hãy kể cho thần thiếp nghe về những chuyện trong ngày hôm nay đi.”
Lý Hạo cũng học theo bộ dáng Trần nguyên phi, điều chỉnh lại vẻ mặt cho đủ độ trang nghiêm, thầm rủa: “Lại nữa. Đàn bà thời đại này, hình như luôn thích quản lý đàn ông. Bây giờ, ông nhịn. Về sau ông sẽ tính hết cả vốn lẫn lời. Hãy đợi đấy.” Nghĩ thì nghĩ thế, ngoài mặt Lý Hạo luôn cười cợt, nịnh nọt, kể chi tiết từ đầu đến cuối mọi chuyện diễn ra trong ngày hôm nay.
/100
|