Thái giám Lê Việt Tiến đi xuống lấy bản tấu chương của Trần Tự Khánh, mang lên dâng cho Lý Hạo. Cầm bản tấu chương trên tay, quét mắt hai ba lượt, Lý Hạo gập lại, giơ tay ra phía trước mà mắng: “Tại sao lại có chuyện như thế này xảy ra? Bọn quan lại địa phương dám tấu loạn như thế này cơ à? Ai có thể giải thích cho trẫm đây hả?”
“Bẩm hoàng thượng, chuyện này có thể còn nhiều uẩn khúc. Chỉ một bản tấu chương của Trần Thành hầu sao có thể chứng minh được điều gì? Phải điều tra cụ thể chuyện này rõ ràng mới minh bạch chân tướng sự việc.” Tô Trung Từ sầm mặt lên tiếng.
“Bẩm hoàng thượng, đúng như Tô đại nhân đã nói, chuyện không chỉ đơn giản có vậy. Vi thần đã cất công sai người tìm hiểu thấu đáo những chuyện xảy ra ở hương Tiên Hưng, từ đó còn điều tra thêm được nhiều chuyện đại nghịch bất đạo nữa của đám quan lại ở hương Tiên Hưng.” Trần Tự Khánh nghiễm nhiên nói.
“Hừ, Trần đại nhân chớ có ngậm máu phun người, ăn không nói có. Bổn quan nhắc nhở ngài, chuyện gì cũng cần phải có bằng có chứng, nếu không Trần đại nhân sẽ phải chịu tội khi quân phạm thượng.” Tô Trung Từ hừ lạnh.
“Đa tạ Tô đại nhân đã nhắc nhở, chuyện không có hạ quan tuyệt đối không dám nói. Bẩm hoàng thượng, trong quá trình điều tra chuyện báo gian vấn đề thiên tai, vi thần còn thấy những quan viên ở đó còn tự tăng thuế má của người dân, tham ô các công trình tu sửa cầu đường, đê điều, dẫn đến xảy ra những hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.” Trần Tự Khánh trầm giọng nói.
“Ha ha, từ đầu đến giờ, bổn quan chỉ nghe Tô đại nhân nói những lời sáo rỗng. Tô đại nhân thử chứng minh cho hoàng thượng, bổn quan và các đại thần ở đây xem nào” Tô Trung Từ mỉa mai.
Trần Tự Khánh đánh mắt về hướng những quan viên thuộc gia tộc họ Trần đang đứng. Một người tóc lốm đốm điểm bạc, râu dài từ tốn đi lên, hai tay nâng sớ trước mặt, điềm đạm nói: “Bẩm hoàng thượng, về chuyện hương Tiên Hưng báo loạn về hậu quả thiên tai ở đó, trong bản sớ này có ghi chi tiết tất cả. Từ những người dân làm chứng, đến những quan lại ở đó đều đã ký tên xác nhận tội lỗi do mình gây ra. Mời hoàng thượng ngự lãm.”
“Cái gì?! Ai thú nhận tội lỗi hả? Việc này không thể nói đùa, Trần Bảo Nam Trần thị lang, ngài chớ có làm càn.” Tô Trung Từ có chút thất thố, bật thốt.
Một người nữa trong hàng ngũ nhanh chóng tiến ra ngoài, cũng dâng lên một chiếc hộp gỗ, nói: “Bẩm hoàng thượng, đây là những công văn, giấy tờ, tấu chương chứng minh việc tham ô của cải, ngân sách triều đình. Mời hoàng thượng ngự lãm.”
Một đám quan đại thần bên nhà Trần tựa hồ đã chuẩn bị sẵn, lần lượt đi lên khải tấu, dâng sớ đưa ra những minh chứng sắc bén, hùng hồn. Bất ngờ trước động thái dồn dập ấy, Tô Trung Từ không kịp trở tay, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, ú ớ được mấy câu vô nghĩa.
Cuối cùng Lý Hạo vỗ mạnh lên tay ngai, tức giận mắng chửi một thôi một hồi, tuyên bố xử phạt, tống giam những quan viên bại hoại, làm ô nhục triều cương kia. Mọi chuyện giao cho Bộ hình tiến hành thẩm tra, xét xử. Lại quyết định đào kênh ở hương Hưng Nhân, bỏ qua hương Tiên Hưng.
Tô Trung Từ giận tím mặt, quyết giành lại mặt mũi ở những lần tranh giành lợi ích tiếp theo. Mặc dù phe họ Tô đông đảo hơn về số lượng quan viên trên triều, tuy vậy nhờ có sự hậu thuẫn ngầm của Lý Hạo mà phe họ Trần thường thường thắng thế đôi lần vào phút cuối. Thế cục triều đình lại một lần nữa biến ảo về thế cân bằng một cách vi diệu.
Nhóm nhỏ quan viên trung lập ở cả hai ban văn, võ hứng thú quan sát cuộc khẩu chiến giữa hai nhà Trần – Tô. Họ là những người không muốn cúi đầu thần phục trước ai, phần nhiều là những quan viên cựu triều, thâm niên lăn lộn chốn quan trường. Họ khinh thường hai gia tộc phản phúc, họ ngán ngẩm hoàng tộc hủ bại, vì thế họ quyết định không theo bên nào mà liên minh lại với nhau. Họ đoán già đoán non về những thay đổi bất ngờ liên tục trong mấy ngày qua, kết quả rồi sẽ thế nào đây? Chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về ai? Gia tộc họ Trần? Gia tộc họ Tô? Hay là hoàng tộc đã hết thời, họ Lý?
* * * * * * * * * *
Trong số ba mươi mốt bà vợ của mình, Lý Hạo đã sủng hạnh được tám người. Do phải thường xuyên an ủi Trần Thị Dung và Đàm Ngọc Trúc, nên Lý Hạo chưa thể hoàn thành lý tưởng lớn lao của mình là khiến cho tất cả vợ của mình đều hạnh phúc. Hắn chẳng cần lo lắng nhiều lắm, thời gian còn dài, đi đâu mà vội mà vàng, cứ chậm rãi từ từ thưởng thức mới thú vị. Phụ nữ chứ có phải là hoa quả gì đâu mà sợ héo tàn cơ chứ? Hắn luôn tâm niệm phải nâng niu, trân quý các nàng. Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa là tôn chỉ của hắn khi giao lưu, tiếp xúc với các nàng qua ngôn ngữ, cũng như qua cơ thể.
Về phần một trăm nhạc kỹ, Lý Hạo không có hứng thú hưởng dụng các nàng. Một trăm là con số hơi bị nhiều, nếu mà xoay vòng mỗi nàng một ngày thì phải mấy tháng mới xong, lúc ấy các nàng có lẽ bị héo thật chứ chả chơi. Hắn dự định sau này sẽ cho những nhạc kỹ về quê, ai muốn ở lại cung đình để đàn hát thì tốt, còn ai muốn đi thì cho họ ngân lượng, đưa họ về tận nhà. Là người hiện đại, hắn biết không phải ai cũng thích thú sống hết quãng đời tại chốn cung đình lạnh lẽo, âm u.
Lý Hạo vươn vai đi vào cửa cung điện Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều, mới đến ngoài cổng hắn đã nghe tiếng ồn ào, lào xào từ bên trong phát ra. Cảm thấy kỳ quái, hắn tăng tốc nhanh hơn, hai cung nữ trông thấy vua đến, hốt hoảng toan chạy vào. Lý Hạo lớn tiếng ngăn lại: “Hai khanh đứng lại đó, chuyện gì đang xảy ra ở bên trong vậy hả?”
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Bẩm hoàng thượng, ở trong... dạ bẩm... ở trong không có chuyện gì ạ...” Hai cung nữ quỳ gối hành lễ, lấm lét nhìn nhau, ấp a ấp úng trả lời.
“Thế à? Để trẫm vào xem thử.” Lý Hạo lạnh nhạt nói, phẩy tay ra sau, tiến vào.
“Hoàng thượng, để chúng nô tì vào báo với Thục phi một tiếng được không ạ?” Một cung nữ khẽ hỏi với điệu bộ muốn ngăn cản Lý Hạo ở ngoài.
“Các khanh cứ ở đây, để trẫm tự vào báo với thục phi. Ha ha, bất ngờ mới có ý nghĩa.” Lý Hạo cười ha hả, giơ tay lên ngăn không cho cung nữ đó tiếp tục nói, hắn dấn bước vượt qua cổng, đi vào phòng của Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều.
“Bẩm hoàng thượng, chuyện này có thể còn nhiều uẩn khúc. Chỉ một bản tấu chương của Trần Thành hầu sao có thể chứng minh được điều gì? Phải điều tra cụ thể chuyện này rõ ràng mới minh bạch chân tướng sự việc.” Tô Trung Từ sầm mặt lên tiếng.
“Bẩm hoàng thượng, đúng như Tô đại nhân đã nói, chuyện không chỉ đơn giản có vậy. Vi thần đã cất công sai người tìm hiểu thấu đáo những chuyện xảy ra ở hương Tiên Hưng, từ đó còn điều tra thêm được nhiều chuyện đại nghịch bất đạo nữa của đám quan lại ở hương Tiên Hưng.” Trần Tự Khánh nghiễm nhiên nói.
“Hừ, Trần đại nhân chớ có ngậm máu phun người, ăn không nói có. Bổn quan nhắc nhở ngài, chuyện gì cũng cần phải có bằng có chứng, nếu không Trần đại nhân sẽ phải chịu tội khi quân phạm thượng.” Tô Trung Từ hừ lạnh.
“Đa tạ Tô đại nhân đã nhắc nhở, chuyện không có hạ quan tuyệt đối không dám nói. Bẩm hoàng thượng, trong quá trình điều tra chuyện báo gian vấn đề thiên tai, vi thần còn thấy những quan viên ở đó còn tự tăng thuế má của người dân, tham ô các công trình tu sửa cầu đường, đê điều, dẫn đến xảy ra những hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.” Trần Tự Khánh trầm giọng nói.
“Ha ha, từ đầu đến giờ, bổn quan chỉ nghe Tô đại nhân nói những lời sáo rỗng. Tô đại nhân thử chứng minh cho hoàng thượng, bổn quan và các đại thần ở đây xem nào” Tô Trung Từ mỉa mai.
Trần Tự Khánh đánh mắt về hướng những quan viên thuộc gia tộc họ Trần đang đứng. Một người tóc lốm đốm điểm bạc, râu dài từ tốn đi lên, hai tay nâng sớ trước mặt, điềm đạm nói: “Bẩm hoàng thượng, về chuyện hương Tiên Hưng báo loạn về hậu quả thiên tai ở đó, trong bản sớ này có ghi chi tiết tất cả. Từ những người dân làm chứng, đến những quan lại ở đó đều đã ký tên xác nhận tội lỗi do mình gây ra. Mời hoàng thượng ngự lãm.”
“Cái gì?! Ai thú nhận tội lỗi hả? Việc này không thể nói đùa, Trần Bảo Nam Trần thị lang, ngài chớ có làm càn.” Tô Trung Từ có chút thất thố, bật thốt.
Một người nữa trong hàng ngũ nhanh chóng tiến ra ngoài, cũng dâng lên một chiếc hộp gỗ, nói: “Bẩm hoàng thượng, đây là những công văn, giấy tờ, tấu chương chứng minh việc tham ô của cải, ngân sách triều đình. Mời hoàng thượng ngự lãm.”
Một đám quan đại thần bên nhà Trần tựa hồ đã chuẩn bị sẵn, lần lượt đi lên khải tấu, dâng sớ đưa ra những minh chứng sắc bén, hùng hồn. Bất ngờ trước động thái dồn dập ấy, Tô Trung Từ không kịp trở tay, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn, ú ớ được mấy câu vô nghĩa.
Cuối cùng Lý Hạo vỗ mạnh lên tay ngai, tức giận mắng chửi một thôi một hồi, tuyên bố xử phạt, tống giam những quan viên bại hoại, làm ô nhục triều cương kia. Mọi chuyện giao cho Bộ hình tiến hành thẩm tra, xét xử. Lại quyết định đào kênh ở hương Hưng Nhân, bỏ qua hương Tiên Hưng.
Tô Trung Từ giận tím mặt, quyết giành lại mặt mũi ở những lần tranh giành lợi ích tiếp theo. Mặc dù phe họ Tô đông đảo hơn về số lượng quan viên trên triều, tuy vậy nhờ có sự hậu thuẫn ngầm của Lý Hạo mà phe họ Trần thường thường thắng thế đôi lần vào phút cuối. Thế cục triều đình lại một lần nữa biến ảo về thế cân bằng một cách vi diệu.
Nhóm nhỏ quan viên trung lập ở cả hai ban văn, võ hứng thú quan sát cuộc khẩu chiến giữa hai nhà Trần – Tô. Họ là những người không muốn cúi đầu thần phục trước ai, phần nhiều là những quan viên cựu triều, thâm niên lăn lộn chốn quan trường. Họ khinh thường hai gia tộc phản phúc, họ ngán ngẩm hoàng tộc hủ bại, vì thế họ quyết định không theo bên nào mà liên minh lại với nhau. Họ đoán già đoán non về những thay đổi bất ngờ liên tục trong mấy ngày qua, kết quả rồi sẽ thế nào đây? Chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về ai? Gia tộc họ Trần? Gia tộc họ Tô? Hay là hoàng tộc đã hết thời, họ Lý?
* * * * * * * * * *
Trong số ba mươi mốt bà vợ của mình, Lý Hạo đã sủng hạnh được tám người. Do phải thường xuyên an ủi Trần Thị Dung và Đàm Ngọc Trúc, nên Lý Hạo chưa thể hoàn thành lý tưởng lớn lao của mình là khiến cho tất cả vợ của mình đều hạnh phúc. Hắn chẳng cần lo lắng nhiều lắm, thời gian còn dài, đi đâu mà vội mà vàng, cứ chậm rãi từ từ thưởng thức mới thú vị. Phụ nữ chứ có phải là hoa quả gì đâu mà sợ héo tàn cơ chứ? Hắn luôn tâm niệm phải nâng niu, trân quý các nàng. Nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa là tôn chỉ của hắn khi giao lưu, tiếp xúc với các nàng qua ngôn ngữ, cũng như qua cơ thể.
Về phần một trăm nhạc kỹ, Lý Hạo không có hứng thú hưởng dụng các nàng. Một trăm là con số hơi bị nhiều, nếu mà xoay vòng mỗi nàng một ngày thì phải mấy tháng mới xong, lúc ấy các nàng có lẽ bị héo thật chứ chả chơi. Hắn dự định sau này sẽ cho những nhạc kỹ về quê, ai muốn ở lại cung đình để đàn hát thì tốt, còn ai muốn đi thì cho họ ngân lượng, đưa họ về tận nhà. Là người hiện đại, hắn biết không phải ai cũng thích thú sống hết quãng đời tại chốn cung đình lạnh lẽo, âm u.
Lý Hạo vươn vai đi vào cửa cung điện Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều, mới đến ngoài cổng hắn đã nghe tiếng ồn ào, lào xào từ bên trong phát ra. Cảm thấy kỳ quái, hắn tăng tốc nhanh hơn, hai cung nữ trông thấy vua đến, hốt hoảng toan chạy vào. Lý Hạo lớn tiếng ngăn lại: “Hai khanh đứng lại đó, chuyện gì đang xảy ra ở bên trong vậy hả?”
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Bẩm hoàng thượng, ở trong... dạ bẩm... ở trong không có chuyện gì ạ...” Hai cung nữ quỳ gối hành lễ, lấm lét nhìn nhau, ấp a ấp úng trả lời.
“Thế à? Để trẫm vào xem thử.” Lý Hạo lạnh nhạt nói, phẩy tay ra sau, tiến vào.
“Hoàng thượng, để chúng nô tì vào báo với Thục phi một tiếng được không ạ?” Một cung nữ khẽ hỏi với điệu bộ muốn ngăn cản Lý Hạo ở ngoài.
“Các khanh cứ ở đây, để trẫm tự vào báo với thục phi. Ha ha, bất ngờ mới có ý nghĩa.” Lý Hạo cười ha hả, giơ tay lên ngăn không cho cung nữ đó tiếp tục nói, hắn dấn bước vượt qua cổng, đi vào phòng của Thục phi Nguyễn Thị Thiên Kiều.
/100
|