Đúng lúc ấy Thiên Kiều nhìn thấy trang phục mà Lý Hạo đang mặc, nàng ngây ra một lúc, tựa hồ không nghĩ tới Lý Hạo lại chính là... Bất quá nàng lập tức liền khôi phục bình thường, Nguyễn Thục phi chỉnh lại bộ dáng đoan trang cười cười nói: "Trông công tử rất lạ, tướng mạo đường đường chính chính, nghi biểu bất phàm, xin hỏi cao danh quý tính của công tử."
Ngơ ngẩn trước nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai của Thiên Kiều, Lý Hạo lộ ra vẻ mặt công tử dâm dê. Cứ như vậy mà muốn hắn bỏ qua sao? Đã nhận ra hắn là ai rồi mà còn làm bộ làm tịch. Xem ra nàng Kiều này thật đúng là đủ bạo lực đủ tinh minh. Lý Hạo cười hà hà, xấu hổ nói: "Nào có, nào có, cái gì mà đường đường chính chính, cái gì mà nghi biểu bất phàm cơ chứ? Nàng quá khen rồi, còn danh tính ư, chỉ một cái tên thôi mà, gọi sao chả được.”
Gương mặt Thiên Kiều thoáng qua tia giễu cợt, ánh mắt liếc liếc xuống mũi bàn chân, lẩm bẩm, kế tiếp cười bảo: "Thần thần bí bí, tưởng hay lắm sao... Đúng rồi, không biết công tử đột nhiên đến chỗ bổn cung có chuyện gì không?"
Lý Hạo tới nơi này đương nhiên có chuyện, hắn là vì tương lai tươi sáng, ngoài ra còn là vì những giây phút được thăng hoa, sung sướng nữa. Tuy nhiên bây giờ thấy biểu hiện của Thiên Kiều hắn đã rõ ràng, chỉ sợ nguyện vọng đi tới chốn bồng lai tiên cảnh có chút khó khăn.
Khó khăn thì mặc khó khăn, quả trên cành cao khó hái mới thêm phần kích thích. Khẽ gật gù, Lý Hạo chầm chậm tiến lại gần nàng, cười thật tươi: "Đúng là có vài chuyện cần nói cho nàng, không biết nàng có muốn nghe hay không? Ở đây trống trải quá, chúng ta tìm chỗ nào kín đáo, riêng tư một chút đi, rồi hai ta sẽ cùng nhau tâm sự." Hắn sải chân bước dài đã tới bên cạnh nàng, hít một hơi thật sâu mùi hương cơ thể trinh nữ từ người nàng tỏa ra, Lý Hạo khoan khoái vươn tay định nắm lấy tay nàng.
“Dâm tặc, ngươi dám cả gan lớn mật như thế à, dám đùa giỡn bổn cung, thực đáng chết." Nguyễn Thục phi rụt vội tay về phía sau, vung lên tát thẳng vào mặt Lý Hạo.
“Ê ê, đừng đánh vào mặt, bổn công tử mới phẫu thuật chỉnh hình được khuôn mặt đẹp trai ăn tiền này đó. Đánh hỏng rồi sau này làm sao mà đi đóng phim Hàn Quốc nữa... Ấy ấy, xin nàng đó, đánh chỗ khác đi. Cứ nhè mặt mà đánh hoài vậy hả?” Lý Hạo uốn người cong lưng, đầu ngửa ra sau, lộn một vòng, sau đó nghiêng qua nghiêng lại né tránh những cái tát liên miên của Thiên Kiều. Xoay người, lùi lại mấy bước, hắn tiêu sái nói.
Thiên Kiều gắt giọng: "Dâm tặc, ngươi vào phòng bổn cung, còn buông lời sàm sỡ, định làm ô uế bổn cung. Đứng lại đó, cấm chạy, bổn cung phải đánh nhừ xương ngươi mới hả giận."
Ngắm nhìn cử chỉ đanh đá pha lẫn hung hăng của Thiên Kiều, trong tâm trí Lý Hạo không kìm được mà liên tưởng đến hình ảnh Nguyễn Thục phi khoác lên bộ trang phục nữ vương, cầm roi da vung qua vung lại, ngửa đầu cười ha hả. Lắc đầu thật mạnh để đẩy những ý nghĩ quái đản kia ra khỏi trí tưởng tượng phong phú của hắn, Lý Hạo lướt người qua một bên, tránh thêm một tát của nàng, cười nham nhở: “Ha ha, sao nàng đánh trượt mãi thế, cứ như đang bắt bướm ấy, bổn công tử chả phải bướm cho nàng bắt đâu nhé... Úi giời, lại trượt nữa rồi.”
“Ngươi có giỏi đừng chạy, hảo hán đại trượng phu mà cứ tránh tránh né né, còn ra thể thống gì hả? Ngươi đứng yên đó cho bổn cung, ngươi mau đứng lại. Ngươi mà không đứng là ta khóc luôn đó... Hức hức... Hu hu...” Đánh mãi một lúc lâu mà ngay cả chéo áo của Lý Hạo, Thiên Kiều cũng không chạm vào được. Thiên Kiều ấm ức mắng lớn, gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh như muốn khóc.
“Ha ha, đánh không được, lại giở trò nước mắt cá sấu à, quá quen với tiểu xảo này rồi cô bé ơi, tìm kế khác hay hơn đi... Ấy ấy, đừng khóc mà, thôi mà, bổn công tử đứng yên một chỗ là được chứ gì. Bổn công tử đứng yên rồi đây, đừng khóc, đừng khóc nữa.” Lý Hạo nhảy nhót thêm vài cái, thấy Thiên Kiều đỏ bừng hết mặt, tiếp theo nước mắt chảy ròng ròng, òa khóc nức nở. Hắn đành buông xuôi chịu thua, đứng yên một chỗ, giơ hai tay lên trời đầu hàng vô điều kiện. Mặc dù hắn biết rõ đã rơi vào ổ phục kích của giặc, nhưng biết làm sao được, hắn không thể nhởn nhơ nhìn cảnh phụ nữ, à không, phải là thiếu nữ tinh quái khóc.
Thấy Lý Hạo đứng bên cạnh bàn trà nước, Thiên Kiều dần ngừng khóc, đưa tay lên quệt hai bên má đang thấm đẫm nước mắt, nhoẻn miệng cười, tung chân đá móc lên hạ bộ của Lý Hạo. Trợn mắt líu lưỡi trước đòn hiểm của quả ớt cay này, Lý Hạo chật vật nhún người phóng ngược ra phía sau, kêu la í ới: “Chơi đòn gì độc vậy? Muốn mưu sát chồng à? Trẫm tru di cửu tộc nhà nàng bây giờ. Hỏng cái chỗ đấy là khổ nàng chứ khổ ai mà nàng chơi độc thế hả?”
“Hi hi, cuối cùng hoàng thượng đã chịu thua rồi sao? Còn bày đặt công tử này nọ nữa không, hoàng thượng đấu sao lại thần thiếp?” Thiên Kiều che miệng cười khúc khích.
“Thua hồi nào? Trẫm chỉ nhận là trẫm thôi, có làm gì đâu mà thua. Ha hả, nhưng mà thua ái thiếp mỹ lệ, xinh đẹp tuyệt trần của trẫm chính là vinh quang, là hạnh phúc của trẫm. Trẫm nguyện thua thêm ngàn lần cũng không cảm thấy đau khổ chút nào.” Lý Hạo cười nịnh, lết lết lại gần Thiên Kiều, xòe tay nắm lấy tay nàng.
Nguyễn Thục phi đỏ ửng mặt, toan rụt tay lại, thì bàn tay Lý Hạo như con rắn trườn theo nắm chặt tay nàng không rời, nàng ấm ứ: “Ứ ừ, miệng lưỡi trơn tru, chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt. Thần thiếp chả tin.”
Lý Hạo được đằng chân lân đằng đầu, vươn nốt tay kia quàng ra sau, ôm eo nàng, ghì hông nàng vào sát người hắn, cạ má hắn vào má nàng, phà hơi thở vào lỗ tai nàng mà rằng: “Ôi nàng tuyệt quá, nàng tập võ mà sao cơ thể nàng lại mềm mại, êm ái đến thế. Trẫm thực hận sao không đi tìm nàng sớm hơn.”
Đang quá đỗi xấu hổ trước cử chỉ âu yếm của Lý Hạo, khi nghe đến những lời cuối của hắn, Thiên Kiều trợn trừng mắt, nghiến răng kèn kẹt, một tay đang nắm tay Lý Hạo thì siết chặt, bàn tay kia nắm lại thành quyền, hung hăng thoi thẳng vào bụng Lý Hạo.
Ngơ ngẩn trước nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai của Thiên Kiều, Lý Hạo lộ ra vẻ mặt công tử dâm dê. Cứ như vậy mà muốn hắn bỏ qua sao? Đã nhận ra hắn là ai rồi mà còn làm bộ làm tịch. Xem ra nàng Kiều này thật đúng là đủ bạo lực đủ tinh minh. Lý Hạo cười hà hà, xấu hổ nói: "Nào có, nào có, cái gì mà đường đường chính chính, cái gì mà nghi biểu bất phàm cơ chứ? Nàng quá khen rồi, còn danh tính ư, chỉ một cái tên thôi mà, gọi sao chả được.”
Gương mặt Thiên Kiều thoáng qua tia giễu cợt, ánh mắt liếc liếc xuống mũi bàn chân, lẩm bẩm, kế tiếp cười bảo: "Thần thần bí bí, tưởng hay lắm sao... Đúng rồi, không biết công tử đột nhiên đến chỗ bổn cung có chuyện gì không?"
Lý Hạo tới nơi này đương nhiên có chuyện, hắn là vì tương lai tươi sáng, ngoài ra còn là vì những giây phút được thăng hoa, sung sướng nữa. Tuy nhiên bây giờ thấy biểu hiện của Thiên Kiều hắn đã rõ ràng, chỉ sợ nguyện vọng đi tới chốn bồng lai tiên cảnh có chút khó khăn.
Khó khăn thì mặc khó khăn, quả trên cành cao khó hái mới thêm phần kích thích. Khẽ gật gù, Lý Hạo chầm chậm tiến lại gần nàng, cười thật tươi: "Đúng là có vài chuyện cần nói cho nàng, không biết nàng có muốn nghe hay không? Ở đây trống trải quá, chúng ta tìm chỗ nào kín đáo, riêng tư một chút đi, rồi hai ta sẽ cùng nhau tâm sự." Hắn sải chân bước dài đã tới bên cạnh nàng, hít một hơi thật sâu mùi hương cơ thể trinh nữ từ người nàng tỏa ra, Lý Hạo khoan khoái vươn tay định nắm lấy tay nàng.
“Dâm tặc, ngươi dám cả gan lớn mật như thế à, dám đùa giỡn bổn cung, thực đáng chết." Nguyễn Thục phi rụt vội tay về phía sau, vung lên tát thẳng vào mặt Lý Hạo.
“Ê ê, đừng đánh vào mặt, bổn công tử mới phẫu thuật chỉnh hình được khuôn mặt đẹp trai ăn tiền này đó. Đánh hỏng rồi sau này làm sao mà đi đóng phim Hàn Quốc nữa... Ấy ấy, xin nàng đó, đánh chỗ khác đi. Cứ nhè mặt mà đánh hoài vậy hả?” Lý Hạo uốn người cong lưng, đầu ngửa ra sau, lộn một vòng, sau đó nghiêng qua nghiêng lại né tránh những cái tát liên miên của Thiên Kiều. Xoay người, lùi lại mấy bước, hắn tiêu sái nói.
Thiên Kiều gắt giọng: "Dâm tặc, ngươi vào phòng bổn cung, còn buông lời sàm sỡ, định làm ô uế bổn cung. Đứng lại đó, cấm chạy, bổn cung phải đánh nhừ xương ngươi mới hả giận."
Ngắm nhìn cử chỉ đanh đá pha lẫn hung hăng của Thiên Kiều, trong tâm trí Lý Hạo không kìm được mà liên tưởng đến hình ảnh Nguyễn Thục phi khoác lên bộ trang phục nữ vương, cầm roi da vung qua vung lại, ngửa đầu cười ha hả. Lắc đầu thật mạnh để đẩy những ý nghĩ quái đản kia ra khỏi trí tưởng tượng phong phú của hắn, Lý Hạo lướt người qua một bên, tránh thêm một tát của nàng, cười nham nhở: “Ha ha, sao nàng đánh trượt mãi thế, cứ như đang bắt bướm ấy, bổn công tử chả phải bướm cho nàng bắt đâu nhé... Úi giời, lại trượt nữa rồi.”
“Ngươi có giỏi đừng chạy, hảo hán đại trượng phu mà cứ tránh tránh né né, còn ra thể thống gì hả? Ngươi đứng yên đó cho bổn cung, ngươi mau đứng lại. Ngươi mà không đứng là ta khóc luôn đó... Hức hức... Hu hu...” Đánh mãi một lúc lâu mà ngay cả chéo áo của Lý Hạo, Thiên Kiều cũng không chạm vào được. Thiên Kiều ấm ức mắng lớn, gò má ửng hồng, đôi mắt long lanh như muốn khóc.
“Ha ha, đánh không được, lại giở trò nước mắt cá sấu à, quá quen với tiểu xảo này rồi cô bé ơi, tìm kế khác hay hơn đi... Ấy ấy, đừng khóc mà, thôi mà, bổn công tử đứng yên một chỗ là được chứ gì. Bổn công tử đứng yên rồi đây, đừng khóc, đừng khóc nữa.” Lý Hạo nhảy nhót thêm vài cái, thấy Thiên Kiều đỏ bừng hết mặt, tiếp theo nước mắt chảy ròng ròng, òa khóc nức nở. Hắn đành buông xuôi chịu thua, đứng yên một chỗ, giơ hai tay lên trời đầu hàng vô điều kiện. Mặc dù hắn biết rõ đã rơi vào ổ phục kích của giặc, nhưng biết làm sao được, hắn không thể nhởn nhơ nhìn cảnh phụ nữ, à không, phải là thiếu nữ tinh quái khóc.
Thấy Lý Hạo đứng bên cạnh bàn trà nước, Thiên Kiều dần ngừng khóc, đưa tay lên quệt hai bên má đang thấm đẫm nước mắt, nhoẻn miệng cười, tung chân đá móc lên hạ bộ của Lý Hạo. Trợn mắt líu lưỡi trước đòn hiểm của quả ớt cay này, Lý Hạo chật vật nhún người phóng ngược ra phía sau, kêu la í ới: “Chơi đòn gì độc vậy? Muốn mưu sát chồng à? Trẫm tru di cửu tộc nhà nàng bây giờ. Hỏng cái chỗ đấy là khổ nàng chứ khổ ai mà nàng chơi độc thế hả?”
“Hi hi, cuối cùng hoàng thượng đã chịu thua rồi sao? Còn bày đặt công tử này nọ nữa không, hoàng thượng đấu sao lại thần thiếp?” Thiên Kiều che miệng cười khúc khích.
“Thua hồi nào? Trẫm chỉ nhận là trẫm thôi, có làm gì đâu mà thua. Ha hả, nhưng mà thua ái thiếp mỹ lệ, xinh đẹp tuyệt trần của trẫm chính là vinh quang, là hạnh phúc của trẫm. Trẫm nguyện thua thêm ngàn lần cũng không cảm thấy đau khổ chút nào.” Lý Hạo cười nịnh, lết lết lại gần Thiên Kiều, xòe tay nắm lấy tay nàng.
Nguyễn Thục phi đỏ ửng mặt, toan rụt tay lại, thì bàn tay Lý Hạo như con rắn trườn theo nắm chặt tay nàng không rời, nàng ấm ứ: “Ứ ừ, miệng lưỡi trơn tru, chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt. Thần thiếp chả tin.”
Lý Hạo được đằng chân lân đằng đầu, vươn nốt tay kia quàng ra sau, ôm eo nàng, ghì hông nàng vào sát người hắn, cạ má hắn vào má nàng, phà hơi thở vào lỗ tai nàng mà rằng: “Ôi nàng tuyệt quá, nàng tập võ mà sao cơ thể nàng lại mềm mại, êm ái đến thế. Trẫm thực hận sao không đi tìm nàng sớm hơn.”
Đang quá đỗi xấu hổ trước cử chỉ âu yếm của Lý Hạo, khi nghe đến những lời cuối của hắn, Thiên Kiều trợn trừng mắt, nghiến răng kèn kẹt, một tay đang nắm tay Lý Hạo thì siết chặt, bàn tay kia nắm lại thành quyền, hung hăng thoi thẳng vào bụng Lý Hạo.
/100
|