Cả hai gã hộ vệ cho Tô Trung Hậu đều là những cao thủ nhị lưu trong giang hồ được cha của hắn mời đến để bảo vệ cho cậu con quý tử của mình. Tô Trung Sang biết thằng con tứ đổ tường này không có cái gì hay, chỉ có đi gây chuyện là giỏi, lão luôn lo lắng nó sẽ chọc phải đối thủ nguy hiểm nào đó mà hại đến thân, nên lão mới phái những cao thủ đi theo bảo vệ cho Tô Trung Hậu.
Hai gã bây giờ đồng loạt lao vút tới như hai mũi tên, hai bàn tay sắt thép tấn công Trần An Đông trong cái thế cực kỳ hung hiểm. Khí thế của bọn họ như dốc biển, sóng trào chực trùm lên hết thảy chướng ngại vật mà bọn họ đi qua.
Hai tên bạn đang ngồi uống rượu với Trần An Đông nhanh nhẹn chạy ra một góc phòng đứng, giương mắt ếch lên quan sát, xem ra hai tên này đã quá quen với những màn ẩu đả của thằng bạn. Còn đám kỹ nữ hét toáng lên, lũ lượt kéo nhau chạy hết ra khỏi phòng thì đụng mặt toán người mụ tú bà đang đứng ở gần đó, vẻ mặt của ai cũng bồn chồn lo lắng, nhấp nha nhấp nhổm ngó vào.
Trần An Đông cất mình lướt tới gã một gã, chống trả bằng một đòn mạnh bạo nhất. Cú đấm thôi sơn của hắn vừa đẩy lui gã đó, bất chợt hắn nghe thấy sức mạnh đè nén trên cơ thể của mình nặng nề hẳn lên, làm cho nắm đấm của hắn đang đấm tới phải thu tay lại. Hắn nghiêng xéo người tung cú đá phạt ngang lưng gã còn lại.
Khinh địch ngay khi mới bắt đầu chính là sai lầm tai hại nhất, có lẽ hai gã hộ vệ kia sẽ không thất bại sớm như thế, nhưng không có thuốc chữa hối hận. Hai mắt của gã hộ vệ hoa lên, đom đóm nhảy múa trước mặt, trong mũi dâng lên mùi tanh tanh mặn mặn, phần eo của gã đau đớn như bị dần sàng, gã lảo đảo ngã khụy xuống, không còn sức lực tái chiến.
Gã hộ vệ bị cú đấm của Trần An Đông đẩy lui nắm chặt bàn tay đang run rẩy kêu rắc rắc, gã nghiến răng bay người đá song phi vào giữa mặt Trần An Đông. Lúc này, Trần An Đông vừa đánh bại một người nên chưa kịp thủ thế, bị đòn tấn công bất ngờ, đành cúi thấp đầu tránh.
Thấy Trần An Đông thoát khỏi cú song phi của mình, gã hộ vệ xoay vòng trên không trung đạp thẳng hai chân vào giữa lưng Trần An Đông. Không kịp né, Trần An Đông bị đánh bắn vào lên chiếc đàn đang kê ở phía cuối phòng, hắn gầm lớn một tiếng, lồm cồm bò dậy chửi ầm ĩ: “Hai thằng chó chết đánh lén tao, được, tao chơi với tụi mày.”
Gã hộ vệ không nói lời nào lao tới Trần An Đông, cả hai cùng quấn lấy nhau tung ra những đòn đánh quyết liệt. Bởi vì Trần An Đông có tập luyện võ công từ nhỏ, mà hắn lại chỉ ham mê chơi bời, không siêng rèn luyện, nên hắn không thể chiến thắng gã hộ vệ kia được, mà so ra càng đánh thì hắn lại càng xuống sức hơn. Có lẽ thời gian đối chiến kéo dài thêm nữa thì kẻ thua cuộc chính là Trần An Đông
Bên kia thì tình hình ngược lại, hai tên hộ vệ Trần tộc áp đảo hoàn toàn hai gã hộ vệ của Tô Trung Hậu. Bốn gã chia ra đấu một chọi một, những thế đánh của hai gã hộ vệ Trần tộc là các võ công gia truyền trong pho võ công Hải Triều quyền pháp, đó cũng là biến thể của pho Hải Triều kiếm pháp. Mỗi cú đấm, cú tung chân như sóng vỗ bờ, liên miên bất tuyệt khiến cho hai gã hộ vệ của Tô Trung Hậu chật vật thoái lui.
“Ngã” Một gã hộ vệ Trần tộc hét lên, đấm một cú đầy biến ảo, nắm đấm như rồng thiêng ra biển, uốn lượn quanh co, thọc vào sườn trái đối thủ. Gã kia bị đánh bay người lăn lông lốc mấy vòng, gượng người mấy lần vẫn không đứng dậy nổi.
Gã hộ vệ Trần tộc còn lại thấy đồng bạn đã chiến thắng, cũng xông tới xuất tuyệt kỹ, chỉ thấy hắn bước dài một bước, bộ pháp tiến về phía trước rất kỳ ảo. Gã kia bối rối trước bộ pháp ấy, không thể nhận ra đường tiến công của địch thủ, bèn hoảng hốt lùi lại. Tuy nhiên hắn đã không còn kịp nữa, hắn thấy trước mắt tối sầm, một bóng người hiện lên ngay trước mắt và một cú đấm móc hàm thoi thẳng lên trên. Gã bay người lên không như con diều đứt dây uốn thành hình vòng cung rồi ngã sầm xuống nền sàn gỗ.
Thấy cậu chủ đang bị yếu thế trước những đòn tấn công hiểm độc của tên hộ vệ cuối cùng còn sót lại, hai gã hộ vệ Trần tộc gật đầu với nhau, đoạn lao vào nhập cuộc chiến. Trận chiến này thì không nói cũng biết kết quả, người ta nói hai đánh một không chột cũng què, trong khi ở đây lại có tới ba đánh một, tất nhiên là gã hộ vệ của Tô Trung Hậu bị đánh cho bất thành nhân dạng chứ còn gì nữa.
Gã bị hai tên hộ vệ Trần tộc cứ nhè hai tay, hai chân mà toàn lực đánh khiến cho tứ chi của hắn trở nên bải hoải, vô lực, đau đớn khôn cùng và Trần An Đông kết thúc cuộc chiến bằng một cú đá giữa ngực đối thủ, làm cho hắn bị bắn vụt ra ngoài cửa. Gã hộ vệ đáng thương chỉ còn biết xuôi tay phó mặc cho thân hình quay lông lốc giữa không trung, gã cảm thấy máu huyết cơ hồ ngừng lại, bên tai gió rít ào ào, và mùi thơm của nền gỗ pha lẫn mùi phấn son xộc vào mũi hắn khi mặt hắn tiếp xúc với mặt sàn.
“Hà hà, Trung Hậu ơi là Trung Hậu, anh đã yếu đuối ẻo lả rồi mà ngay cả mấy thằng hộ vệ cũng ẻo lả như thế nghĩa là sao hả? Lần sau ra đường nhớ mang thêm mấy tên nào giỏi võ vẽ hơn mấy tên này một chút nhá, đánh chẳng đã tay gì cả. Ấy ấy, làm gì mà mặt mũi xanh như tàu lá chuối thế kia? Em đã làm gì anh đâu hả ông anh đáng kính của em.” Trần An Đông đập đập lên quần áo trên người hắn, cười mỉa mai, đến gần chỗ Tô Trung Hậu đang đứng.
“Mày, mày, mày muốn làm gì hả? Mày đừng có quá đáng, nếu không tao về nhà kéo thêm người tới đây xử lý mày. Mày có ngon đứng đây đợi tao... tao... tao về nhà kêu thêm người tới.” Sắc mặt Tô Trung Hậu xanh mét, cố tỏ vẻ hung tợn, mà cách nói năng cà lăm của hắn đã bán đứng hắn.
“Ha ha ha, việc gì phải sợ sệt thế chứ. Em có làm gì anh đâu. Thôi nào, ngồi xuống uống với em vài ly rượu đi chứ hả? Coi như là thằng em này bồi tội ông anh, vì lúc nãy lỡ quá tay đẩy ông anh một cái, có được không hả?” Trần An Đông cười cười, vỗ vỗ lên vai Tô Trung Hậu mấy cái, toan kéo tay Tô Trung Hậu lại chỗ bàn rượu.
Hai gã bây giờ đồng loạt lao vút tới như hai mũi tên, hai bàn tay sắt thép tấn công Trần An Đông trong cái thế cực kỳ hung hiểm. Khí thế của bọn họ như dốc biển, sóng trào chực trùm lên hết thảy chướng ngại vật mà bọn họ đi qua.
Hai tên bạn đang ngồi uống rượu với Trần An Đông nhanh nhẹn chạy ra một góc phòng đứng, giương mắt ếch lên quan sát, xem ra hai tên này đã quá quen với những màn ẩu đả của thằng bạn. Còn đám kỹ nữ hét toáng lên, lũ lượt kéo nhau chạy hết ra khỏi phòng thì đụng mặt toán người mụ tú bà đang đứng ở gần đó, vẻ mặt của ai cũng bồn chồn lo lắng, nhấp nha nhấp nhổm ngó vào.
Trần An Đông cất mình lướt tới gã một gã, chống trả bằng một đòn mạnh bạo nhất. Cú đấm thôi sơn của hắn vừa đẩy lui gã đó, bất chợt hắn nghe thấy sức mạnh đè nén trên cơ thể của mình nặng nề hẳn lên, làm cho nắm đấm của hắn đang đấm tới phải thu tay lại. Hắn nghiêng xéo người tung cú đá phạt ngang lưng gã còn lại.
Khinh địch ngay khi mới bắt đầu chính là sai lầm tai hại nhất, có lẽ hai gã hộ vệ kia sẽ không thất bại sớm như thế, nhưng không có thuốc chữa hối hận. Hai mắt của gã hộ vệ hoa lên, đom đóm nhảy múa trước mặt, trong mũi dâng lên mùi tanh tanh mặn mặn, phần eo của gã đau đớn như bị dần sàng, gã lảo đảo ngã khụy xuống, không còn sức lực tái chiến.
Gã hộ vệ bị cú đấm của Trần An Đông đẩy lui nắm chặt bàn tay đang run rẩy kêu rắc rắc, gã nghiến răng bay người đá song phi vào giữa mặt Trần An Đông. Lúc này, Trần An Đông vừa đánh bại một người nên chưa kịp thủ thế, bị đòn tấn công bất ngờ, đành cúi thấp đầu tránh.
Thấy Trần An Đông thoát khỏi cú song phi của mình, gã hộ vệ xoay vòng trên không trung đạp thẳng hai chân vào giữa lưng Trần An Đông. Không kịp né, Trần An Đông bị đánh bắn vào lên chiếc đàn đang kê ở phía cuối phòng, hắn gầm lớn một tiếng, lồm cồm bò dậy chửi ầm ĩ: “Hai thằng chó chết đánh lén tao, được, tao chơi với tụi mày.”
Gã hộ vệ không nói lời nào lao tới Trần An Đông, cả hai cùng quấn lấy nhau tung ra những đòn đánh quyết liệt. Bởi vì Trần An Đông có tập luyện võ công từ nhỏ, mà hắn lại chỉ ham mê chơi bời, không siêng rèn luyện, nên hắn không thể chiến thắng gã hộ vệ kia được, mà so ra càng đánh thì hắn lại càng xuống sức hơn. Có lẽ thời gian đối chiến kéo dài thêm nữa thì kẻ thua cuộc chính là Trần An Đông
Bên kia thì tình hình ngược lại, hai tên hộ vệ Trần tộc áp đảo hoàn toàn hai gã hộ vệ của Tô Trung Hậu. Bốn gã chia ra đấu một chọi một, những thế đánh của hai gã hộ vệ Trần tộc là các võ công gia truyền trong pho võ công Hải Triều quyền pháp, đó cũng là biến thể của pho Hải Triều kiếm pháp. Mỗi cú đấm, cú tung chân như sóng vỗ bờ, liên miên bất tuyệt khiến cho hai gã hộ vệ của Tô Trung Hậu chật vật thoái lui.
“Ngã” Một gã hộ vệ Trần tộc hét lên, đấm một cú đầy biến ảo, nắm đấm như rồng thiêng ra biển, uốn lượn quanh co, thọc vào sườn trái đối thủ. Gã kia bị đánh bay người lăn lông lốc mấy vòng, gượng người mấy lần vẫn không đứng dậy nổi.
Gã hộ vệ Trần tộc còn lại thấy đồng bạn đã chiến thắng, cũng xông tới xuất tuyệt kỹ, chỉ thấy hắn bước dài một bước, bộ pháp tiến về phía trước rất kỳ ảo. Gã kia bối rối trước bộ pháp ấy, không thể nhận ra đường tiến công của địch thủ, bèn hoảng hốt lùi lại. Tuy nhiên hắn đã không còn kịp nữa, hắn thấy trước mắt tối sầm, một bóng người hiện lên ngay trước mắt và một cú đấm móc hàm thoi thẳng lên trên. Gã bay người lên không như con diều đứt dây uốn thành hình vòng cung rồi ngã sầm xuống nền sàn gỗ.
Thấy cậu chủ đang bị yếu thế trước những đòn tấn công hiểm độc của tên hộ vệ cuối cùng còn sót lại, hai gã hộ vệ Trần tộc gật đầu với nhau, đoạn lao vào nhập cuộc chiến. Trận chiến này thì không nói cũng biết kết quả, người ta nói hai đánh một không chột cũng què, trong khi ở đây lại có tới ba đánh một, tất nhiên là gã hộ vệ của Tô Trung Hậu bị đánh cho bất thành nhân dạng chứ còn gì nữa.
Gã bị hai tên hộ vệ Trần tộc cứ nhè hai tay, hai chân mà toàn lực đánh khiến cho tứ chi của hắn trở nên bải hoải, vô lực, đau đớn khôn cùng và Trần An Đông kết thúc cuộc chiến bằng một cú đá giữa ngực đối thủ, làm cho hắn bị bắn vụt ra ngoài cửa. Gã hộ vệ đáng thương chỉ còn biết xuôi tay phó mặc cho thân hình quay lông lốc giữa không trung, gã cảm thấy máu huyết cơ hồ ngừng lại, bên tai gió rít ào ào, và mùi thơm của nền gỗ pha lẫn mùi phấn son xộc vào mũi hắn khi mặt hắn tiếp xúc với mặt sàn.
“Hà hà, Trung Hậu ơi là Trung Hậu, anh đã yếu đuối ẻo lả rồi mà ngay cả mấy thằng hộ vệ cũng ẻo lả như thế nghĩa là sao hả? Lần sau ra đường nhớ mang thêm mấy tên nào giỏi võ vẽ hơn mấy tên này một chút nhá, đánh chẳng đã tay gì cả. Ấy ấy, làm gì mà mặt mũi xanh như tàu lá chuối thế kia? Em đã làm gì anh đâu hả ông anh đáng kính của em.” Trần An Đông đập đập lên quần áo trên người hắn, cười mỉa mai, đến gần chỗ Tô Trung Hậu đang đứng.
“Mày, mày, mày muốn làm gì hả? Mày đừng có quá đáng, nếu không tao về nhà kéo thêm người tới đây xử lý mày. Mày có ngon đứng đây đợi tao... tao... tao về nhà kêu thêm người tới.” Sắc mặt Tô Trung Hậu xanh mét, cố tỏ vẻ hung tợn, mà cách nói năng cà lăm của hắn đã bán đứng hắn.
“Ha ha ha, việc gì phải sợ sệt thế chứ. Em có làm gì anh đâu. Thôi nào, ngồi xuống uống với em vài ly rượu đi chứ hả? Coi như là thằng em này bồi tội ông anh, vì lúc nãy lỡ quá tay đẩy ông anh một cái, có được không hả?” Trần An Đông cười cười, vỗ vỗ lên vai Tô Trung Hậu mấy cái, toan kéo tay Tô Trung Hậu lại chỗ bàn rượu.
/100
|