Trần Thừa phất tay ra dấu im lặng, đứng thẳng người uy nghiêm, ánh mắt sắc như dao cạo của hắn quét khắp một lượt những võ sĩ trung thành nhất với hắn. Bên dưới sân luyện võ là những bóng đen âm trầm đang lẳng lặng chờ mệnh lệnh, Trần Thừa cất giọng: “Lũ người gia tộc họ Tô đã không còn nhớ công lao chúng ta nâng đỡ gia tộc bọn chúng như thế nào? Bọn chúng đã quên mất sự trợ giúp của gia tộc chúng ta trong thời gian bọn chúng gian khổ nhất ra sao? Đêm nay, chúng ta sẽ dương danh gia tộc, trừng trị bọn vô ơn.”
Những võ sĩ với bộ đồng phục quân dụng, đứng nghiêm thẳng tắp, đồng lòng nhất trí hô theo: “Dương danh gia tộc, trừng trị bọn vô ơn”
Đôi mắt tóe lửa của Trần Thừa rực cháy, ngước nhìn trời đêm đang nhỏ những giọt mưa xuống trần, hắn hít căng tràn luồng khí lạnh vào đầy phế quản, hắn đã cảm thấy mùi máu tươi đang lan tỏa khắp không gian. Phóng lên yên ngựa, Trần Thừa ra lệnh: “Tất cả theo ta, phủ Tô Trung Sang, thẳng tiến.”
“Tuân lệnh!” Tiếng hô rung trời như xé rách không gian.
Hàng trăm bóng đen từ cổng phủ Trần Thừa ùa ra giữa đường, tỏa ra bốn phương tám hướng mà chạy, tiếng bước chân chấn động cả phố phường Thăng Long. Ánh mắt bọn họ dõi theo bóng người Trần Thừa đang cưỡi ngựa phía trước. Bất kỳ chuyện kinh thiên động địa gì mà tướng quân của họ yêu cầu, thì những võ sĩ tận trung kia đều sẽ tuân mệnh mà làm theo, dù cho có dẫn họ đi chết, họ cũng sẽ chết vì niềm tin bất diệt của mình.
Mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Trời bắt đầu lạnh hơn. Đêm nay, có lẽ nào là đêm đẫm máu?
Đội thân binh của Trần Thừa kết hợp với đội lính tuần tra kinh thành của Trần Trí Giang tạo thành đội ngũ 350 người điên cuồng chạy theo tướng lĩnh của họ. Dân chúng kinh thành tò mò nhìn qua cửa sổ thấy cảnh ấy thì run cầm cập mà đóng chặt cửa lại không dám ngó ra lần nữa.
Trong đêm không yên tĩnh lần này, Trần Thừa quyết dùng nắm đấm sắt để gây chấn động toàn bộ quan lại ở kinh thành, khiến cho tất cả phải khiếp sợ uy danh của gia tộc họ Trần, để cho cả Thăng Long phải hiểu rõ gia tộc nào mới là chủ nhân chân chính nhất.
Phủ Tô Trung Sang đã ở trước mắt, Trần Thừa nhếch mép cười, giơ bàn tay trái lên cao, hô: “Dừng, quân đội của Trần Trí Giang bao vây mặt sau, không được để con cá nào lọt lưới.”
Trần Trí Giang cưỡi ngựa chạy song song với Trần Thừa, ghì cương ngựa, nói: “Rõ.”
“Các ngươi theo ta, tiến ra cổng sau” Trần Trí Giang hướng về đám lính của hắn, thét lớn.
Đám lính cầm giáo dài, chạy theo mặt trái của phủ Tô Trung Sang, dàn hàng ngang khắp cổng sau, cầm giáo chĩa về phía trước. Gương mặt Trần Trí Giang ngồi trên yên ngựa nhìn đám lính một vòng, đoạn ngước nhìn về hướng phủ của vị lãnh đạo tối cao gia tộc họ Trần, rồi hướng mặt về cổng sau của phủ Tô Trung Sang, khe khẽ cúi mặt, ngao ngán thở dài.
Ở trước cổng lớn của phủ Tô Trung Sang, Trần Thừa tiếp tục truyền đạt mệnh lệnh: “Còn các ngươi, một trăm người bao vây mặt trái của phủ, một trăm người bao vây mặt phải của phủ, năm mươi người còn lại bao vây mặt trước, thấy ai chạy ra, giết.”
Đám võ sĩ với những bộ mặt âm u như tử thần đòi mạng tỏa ra ba phía. Một trăm người đứng bên trái chạy vòng mặt trái, một trăm người đứng bên phải chỉnh tề chạy qua mặt phải, từng chiếc bóng đen như ma trơi chập chờn bao vây toàn bộ tòa phủ đệ.
Hai tên gác cổng phủ đang nằm ngủ ở căn phòng nhỏ ngay trước cổng, nghe tiếng náo động giật mình tỉnh giấc, đi ra xem thử, thấy một đám mấy chục người và hai tên đang cưỡi ngựa đang láo nha láo nháo trước cổng phủ. Với thói quen xấc xược hàng ngày, một tên gác cổng vênh mặt hỏi: “Ê, cái đám người kia, làm gì trước cổng phủ đó, mau cút nhanh, kẻo đức ông thức giấc là các ngươi no đòn đó.”
Trần An Quốc đang cưỡi ngựa kế bên Trần Thừa nghe khẩu khí ngông cuồng của tên gác cổng, tức giận quát: “Ngươi là cái thá gì mà ở đó hô hào, mau gọi Tô Trung Sang ra đây.”
“Hừ, cái đám không biết sống chết, còn chưa cút nhanh thì xem chừng cái mạng nhỏ của các ngươi cũng chẳng còn. Đừng làm phiền ta ngủ nữa. Biến đi.” Tên gác cổng tiếp tục mắng to.
Trần Thừa đưa ngón tay trỏ lên cao ngang đầu, hô: “Giết nó.”
Một gã võ sĩ chạy vụt lên phía trước, tay nắm chuôi kiếm, ào vào tên gác cổng, tay cầm kiếm kéo lên cao, ánh kiếm lóe sáng, một cái đầu bay lên trời, rơi bịch xuống chân tên gác cổng còn lại.
Không nói một lời, gã võ sĩ lẳng lặng lui về vị trí vừa đứng. Trần Thừa khẽ mở miệng, cười gằn. Trần An Quốc hừ lạnh, không nói tiếng nào. Tràng diện kinh hồn ấy đập vào tên gác cổng kia, hắn hoảng sợ, cái chân vô thức đưa lên đá cái đầu lâu đang trợn mắt nhìn hắn ra xa, lập cập chạy vào trong phủ.
Tên quản gia của phủ Tô Trung Sang nghe tiếng bước chân chạy khắp quanh phủ ở ngoài, hắn nhất thời cảm giác có chuyện chẳng lành. Vừa đến nơi, đụng mặt tên gác cổng đang hớt hải đi tới. Nghe hắn kể lại chuyện vừa xảy ra, tên quản gia liền phân phó: “Nhanh, đi gọi tất cả dũng sĩ trong phủ dậy, tất cả phải dậy hết. Ta đi ngay bẩm báo đức ông.”
Tên gác cổng lảo đảo đi về hướng dãy nhà của những dũng sĩ trong phủ. Đây là những dũng sĩ có võ công được Tô Trung Sang mời về làm khách, chủ yếu để thực hiện công việc bảo vệ cho phủ hoặc mỗi khi có người trong phủ ra ngoài thì đi theo. Những tên đã tháp tùng Tô Trung Hậu đến lầu Mộng Xuân cũng là một trong số đó.
Còn tên quản gia thì đi theo hướng ngược lại, chạy ra cổng phủ ghé mắt nhìn ra ngoài. Hắn đã từng thấy mặt Trần Thừa nên nhận ra ngay. Rụt cổ lại, hắn nghi hoặc tự hỏi một lúc, vội vã chạy về hướng phòng ngủ của Tô Trung Sang.
Những võ sĩ với bộ đồng phục quân dụng, đứng nghiêm thẳng tắp, đồng lòng nhất trí hô theo: “Dương danh gia tộc, trừng trị bọn vô ơn”
Đôi mắt tóe lửa của Trần Thừa rực cháy, ngước nhìn trời đêm đang nhỏ những giọt mưa xuống trần, hắn hít căng tràn luồng khí lạnh vào đầy phế quản, hắn đã cảm thấy mùi máu tươi đang lan tỏa khắp không gian. Phóng lên yên ngựa, Trần Thừa ra lệnh: “Tất cả theo ta, phủ Tô Trung Sang, thẳng tiến.”
“Tuân lệnh!” Tiếng hô rung trời như xé rách không gian.
Hàng trăm bóng đen từ cổng phủ Trần Thừa ùa ra giữa đường, tỏa ra bốn phương tám hướng mà chạy, tiếng bước chân chấn động cả phố phường Thăng Long. Ánh mắt bọn họ dõi theo bóng người Trần Thừa đang cưỡi ngựa phía trước. Bất kỳ chuyện kinh thiên động địa gì mà tướng quân của họ yêu cầu, thì những võ sĩ tận trung kia đều sẽ tuân mệnh mà làm theo, dù cho có dẫn họ đi chết, họ cũng sẽ chết vì niềm tin bất diệt của mình.
Mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Trời bắt đầu lạnh hơn. Đêm nay, có lẽ nào là đêm đẫm máu?
Đội thân binh của Trần Thừa kết hợp với đội lính tuần tra kinh thành của Trần Trí Giang tạo thành đội ngũ 350 người điên cuồng chạy theo tướng lĩnh của họ. Dân chúng kinh thành tò mò nhìn qua cửa sổ thấy cảnh ấy thì run cầm cập mà đóng chặt cửa lại không dám ngó ra lần nữa.
Trong đêm không yên tĩnh lần này, Trần Thừa quyết dùng nắm đấm sắt để gây chấn động toàn bộ quan lại ở kinh thành, khiến cho tất cả phải khiếp sợ uy danh của gia tộc họ Trần, để cho cả Thăng Long phải hiểu rõ gia tộc nào mới là chủ nhân chân chính nhất.
Phủ Tô Trung Sang đã ở trước mắt, Trần Thừa nhếch mép cười, giơ bàn tay trái lên cao, hô: “Dừng, quân đội của Trần Trí Giang bao vây mặt sau, không được để con cá nào lọt lưới.”
Trần Trí Giang cưỡi ngựa chạy song song với Trần Thừa, ghì cương ngựa, nói: “Rõ.”
“Các ngươi theo ta, tiến ra cổng sau” Trần Trí Giang hướng về đám lính của hắn, thét lớn.
Đám lính cầm giáo dài, chạy theo mặt trái của phủ Tô Trung Sang, dàn hàng ngang khắp cổng sau, cầm giáo chĩa về phía trước. Gương mặt Trần Trí Giang ngồi trên yên ngựa nhìn đám lính một vòng, đoạn ngước nhìn về hướng phủ của vị lãnh đạo tối cao gia tộc họ Trần, rồi hướng mặt về cổng sau của phủ Tô Trung Sang, khe khẽ cúi mặt, ngao ngán thở dài.
Ở trước cổng lớn của phủ Tô Trung Sang, Trần Thừa tiếp tục truyền đạt mệnh lệnh: “Còn các ngươi, một trăm người bao vây mặt trái của phủ, một trăm người bao vây mặt phải của phủ, năm mươi người còn lại bao vây mặt trước, thấy ai chạy ra, giết.”
Đám võ sĩ với những bộ mặt âm u như tử thần đòi mạng tỏa ra ba phía. Một trăm người đứng bên trái chạy vòng mặt trái, một trăm người đứng bên phải chỉnh tề chạy qua mặt phải, từng chiếc bóng đen như ma trơi chập chờn bao vây toàn bộ tòa phủ đệ.
Hai tên gác cổng phủ đang nằm ngủ ở căn phòng nhỏ ngay trước cổng, nghe tiếng náo động giật mình tỉnh giấc, đi ra xem thử, thấy một đám mấy chục người và hai tên đang cưỡi ngựa đang láo nha láo nháo trước cổng phủ. Với thói quen xấc xược hàng ngày, một tên gác cổng vênh mặt hỏi: “Ê, cái đám người kia, làm gì trước cổng phủ đó, mau cút nhanh, kẻo đức ông thức giấc là các ngươi no đòn đó.”
Trần An Quốc đang cưỡi ngựa kế bên Trần Thừa nghe khẩu khí ngông cuồng của tên gác cổng, tức giận quát: “Ngươi là cái thá gì mà ở đó hô hào, mau gọi Tô Trung Sang ra đây.”
“Hừ, cái đám không biết sống chết, còn chưa cút nhanh thì xem chừng cái mạng nhỏ của các ngươi cũng chẳng còn. Đừng làm phiền ta ngủ nữa. Biến đi.” Tên gác cổng tiếp tục mắng to.
Trần Thừa đưa ngón tay trỏ lên cao ngang đầu, hô: “Giết nó.”
Một gã võ sĩ chạy vụt lên phía trước, tay nắm chuôi kiếm, ào vào tên gác cổng, tay cầm kiếm kéo lên cao, ánh kiếm lóe sáng, một cái đầu bay lên trời, rơi bịch xuống chân tên gác cổng còn lại.
Không nói một lời, gã võ sĩ lẳng lặng lui về vị trí vừa đứng. Trần Thừa khẽ mở miệng, cười gằn. Trần An Quốc hừ lạnh, không nói tiếng nào. Tràng diện kinh hồn ấy đập vào tên gác cổng kia, hắn hoảng sợ, cái chân vô thức đưa lên đá cái đầu lâu đang trợn mắt nhìn hắn ra xa, lập cập chạy vào trong phủ.
Tên quản gia của phủ Tô Trung Sang nghe tiếng bước chân chạy khắp quanh phủ ở ngoài, hắn nhất thời cảm giác có chuyện chẳng lành. Vừa đến nơi, đụng mặt tên gác cổng đang hớt hải đi tới. Nghe hắn kể lại chuyện vừa xảy ra, tên quản gia liền phân phó: “Nhanh, đi gọi tất cả dũng sĩ trong phủ dậy, tất cả phải dậy hết. Ta đi ngay bẩm báo đức ông.”
Tên gác cổng lảo đảo đi về hướng dãy nhà của những dũng sĩ trong phủ. Đây là những dũng sĩ có võ công được Tô Trung Sang mời về làm khách, chủ yếu để thực hiện công việc bảo vệ cho phủ hoặc mỗi khi có người trong phủ ra ngoài thì đi theo. Những tên đã tháp tùng Tô Trung Hậu đến lầu Mộng Xuân cũng là một trong số đó.
Còn tên quản gia thì đi theo hướng ngược lại, chạy ra cổng phủ ghé mắt nhìn ra ngoài. Hắn đã từng thấy mặt Trần Thừa nên nhận ra ngay. Rụt cổ lại, hắn nghi hoặc tự hỏi một lúc, vội vã chạy về hướng phòng ngủ của Tô Trung Sang.
/100
|