Thu Nguyệt vung nắm đấm nhỏ nhắn dứ dứ về phía Phan Định, nói với người bán nỏ: “Anh không phải sợ. Có chúng tôi ở đây. Tên kia không dám làm gì anh nữa đâu.” Dứt lời, nàng quay sang Lý Hạo, nhoẻn miệng cười tinh nghịch.
Lý Hạo quơ tay một vòng, cánh quạt gấp lại rất nhẹ nhàng, gõ nhẹ lên đầu Thu Nguyệt đánh cốc: “Nàng chỉ giỏi tìm phiền phức cho ta. Không có ta ở đây, chắc là nàng sẽ phá cho mọi chuyện rối tung rối mù hết cả lên mới vừa lòng hả?”
“Nô tỳ có làm gì sai đâu. Thấy việc bất bình, rút đao tương trợ, chính là cái đạo nghĩa của bậc trượng phu. Tuy nô tỳ không phải là trượng phu gì gì đó, nhưng nô tỳ cũng hiểu đạo làm người là như thế nào mà.” Thu Nguyệt nhăn nhó xoa đầu, dẩu môi liến thoắng đáp.
“Ha ha, ta chịu thua nàng rồi đó. Quả thực không nói lại tiểu hồ ly nàng.” Lý Hạo cười ha hả nói.
Phan Định xem cảnh đám người Lý Hạo không coi hắn ra gì, hầm hầm lửa giận, nén đau đứng dậy: “Chúng mày được lắm. Cứ đứng đó mà cười đi. Rồi chúng mày sẽ phải khóc hận. Huỳnh Vẹn, ngươi không nghe ta nói gì hả? Bắt chúng lại. Đem bọn chúng nhốt hết vào ngục.”
Người bán nỏ khẩn khoản nói với Lý Hạo: “Công tử, dẫn người nhà chạy đi. Đừng để quan quân triều đình bắt được. Tội lỗi này là do tôi gây ra, để tôi ở lại chặn bọn họ.”
Lý Hạo nhìn người bán nỏ, mỉm cười: “Ngươi không cần lo lắng. Ta có thể giải quyết êm đẹp mọi chuyện. Không ai phải bị bắt cả.”
Chắp hai tay sau lưng, Lý Hạo chuyển sang bộ dạng bễ nghễ uy nghi, âm trầm hỏi Huỳnh Vẹn: “Ngươi muốn bắt ta ư?”
“Tôi... tôi... cũng có điều khó xử... chẳng hay môn hộ của công tử như thế nào? Có thể nói ra để cho kẻ hèn được tỏ tường hay chăng?” Huỳnh Vẹn gặng hỏi tiếng. Hắn đang rơi vào thế kẹt, với con mắt lão luyện của hắn, có thể nhận ra Lý Hạo không phải người thường, nhưng so vai vế với Phan Định ra sao thì hắn chưa rõ, hắn đang kéo dài thời gian để cân nhắc lợi hại thiệt hơn.
“Có phải ngươi sợ gia thế của ta nhỏ yếu hơn tên kia không? Cứ lòng vòng mãi, mà tên kia có gia thế là gì, khiến ngươi sợ hãi như vậy?” Lý Hạo lạnh nhạt hỏi.
“Chẳng giấu gì công tử, đây là công tử Phan Định, con trai của Phủ Doãn kinh thành, đại nhân Phan An.” Như được cởi tấm lòng, Huỳnh Vẹn hấp tấp trả lời.
“Sao hả? Lúc này các ngươi mới biết thì quá muộn rồi. Còn không mau cúi đầu chịu trói? Toàn bộ lính lác ở kinh thành đều chịu sự chỉ huy của cha ta, các ngươi giờ có muốn chạy cũng chạy đằng giời. Bắt lấy bọn chúng cho bổn công tử.” Phan Định xoa xoa cần cổ, lúc lắc cái đầu béo múp của hắn, vênh váo nói.
“Ồ, con trai Phủ Doãn kinh thành cơ đấy! Chẳng trách!” Lý Hạo gật gù ồ một tiếng, đoạn quay sang Lý Thông, chỉ tay về phía Huỳnh Vẹn, bảo: “Sử dụng được.”
Lý Thông gật đầu, đến trước mặt gã Trưởng Giáp, giơ lệnh bài lên, Huỳnh Vẹn nhìn vào, hai chân run run suýt quỵ, lắp bắp: “T... T... Túc.. Túc...”
Lý Thông nắm vai Huỳnh Vẹn nhằm giữ hắn không ngã, thì thầm mấy câu. Huỳnh Vẹn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, vâng dạ liên hồi. Hắn không buồn chào hỏi vị công tử con quan Phủ Doãn, chỉ liếc nhìn bằng ánh mắt thương hại, gọi quân chạy mất dạng không còn một mống.
Phan Định ngơ ngác, há hốc miệng, gọi với theo: “Ê, ê, các ngươi chạy đi đâu vậy hả? Lũ tội phạm ở đây cơ mà. Các ngươi nhanh quay lại, quay lại, bắt bọn chúng cho ta.”
“Ha ha, gã béo kia, ngươi thôi hô to gọi nhỏ nữa đi. Họ chạy hết rồi.” Thu Nguyệt trông bộ dạng chật vật của Phan Định, cười khanh khách.
Lý Hạo lên tiếng hỏi: “Thu Nguyệt à, nàng có được hưởng cái khoái cảm đánh một kẻ mà nàng căm ghét bao giờ chưa?”
Thu Nguyệt hích mũi đáp: “Nô tỳ chưa bao giờ trải qua. Ý của cậu chủ là gì?”
“Thì kẻ trước mặt nàng đó. Chẳng phải nàng rất ghét hắn sao? Cứ đánh hắn thoải mái đi.” Lý Hạo giơ quạt chỉ Phan Định.
Phan Định bở vía, xoay người chạy. Một gã Túc Vệ quân bước mấy bước đã đuổi kịp Phan Định, nhẹ nhàng chế trụ hắn, bẻ ngoặt tay ra sau, ấn đầu hắn quỳ xuống trước đám người Lý Hạo.
Xuân Lan dịu dàng cất tiếng: “Cậu chủ, người đừng dạy hư Thu Nguyệt nữa. Con gái con lứa, ai lại làm chuyện đó.”
“Hừm, chị đừng có coi thường em. Em là bậc quắc thước anh thư, con cháu bà Trưng bà Triệu, chuyện nhỏ vầy há có thể làm khó em sao?” Nói xong, Thu Nguyệt đến trước mặt Phan Định tát một phát rõ kêu, liền hý hửng quay trở về đứng bên cạnh Lý Hạo.
“Nàng đánh xong rồi ư? Nhanh thế.” Lý Hạo chưng hửng, cảnh người đẹp hôn quái vật thì hắn được xem trong phim hoạt hình rồi, còn cảnh tượng mỹ nữ hành hạ heo mập thì hắn chưa được chứng kiến nên hắn mới cổ động Thu Nguyệt như thế.
“Thưa cậu chủ, nô tỳ đã hoàn thành nhiệm vụ cao cả thiêng liêng mà cậu chủ giao phó.” Thu Nguyệt trang nghiêm đáp.
“Vừa rồi, hắn đá hắn đạp người kia rất tàn nhẫn cơ mà. Sao nàng chỉ tát có một cái thôi?” Lý Hạo hỏi.
Thu Nguyệt bặm môi nghĩ ngợi, trả lời: “Thiếp cho rằng hình phạt đối với hắn như thế là đủ.”
Lý Hạo ngậm họng, không tiếp tục hỏi cô bé Thu Nguyệt nữa, ngước nhìn người bán nỏ bảo: “Còn ngươi, ngươi muốn xử trí hắn ra sao? Ta cho ngươi toàn quyền quyết định số phận của hắn.”
Người bán nỏ hồi đáp không cần suy nghĩ: “Thưa công tử, nếu tôi được quyền quyết định. Tôi mong công tử sẽ thả hắn đi.”
“Ngươi nên nhớ hắn mới vừa hành hạ ngươi đó.” Lý Hạo nói.
“Tôi cũng đánh người nhà của vị công tử kia, công tử đánh tôi, coi như hai bên đã sòng phẳng với nhau. Tôi không muốn gây thù chuốc oán thêm nữa. Cái gì có thể bỏ qua được thì nên bỏ qua thôi.” Người bán nỏ trả lời.
Lý Hạo quét mắt nhìn đám gia đinh vẫn còn nằm la liệt trên mặt đường. Lý Hạo biết Phan Định xúc phạm đến mẹ của người bán nỏ, nên chọc giận hắn lúc ấy ra tay nặng nề tới vậy. Lý Hạo nhìn chằm chằm người bán nỏ hỏi tiếp: “Ngươi không sợ khi ngươi thả hắn đi. Hắn không những không nhớ ơn ngươi, mà còn ghi hận trong lòng. Dựa dẫm vào quyền thế người cha Phủ Doãn kinh thành của mình, nghĩ kế trả thù ngươi sao?”
Lý Hạo quơ tay một vòng, cánh quạt gấp lại rất nhẹ nhàng, gõ nhẹ lên đầu Thu Nguyệt đánh cốc: “Nàng chỉ giỏi tìm phiền phức cho ta. Không có ta ở đây, chắc là nàng sẽ phá cho mọi chuyện rối tung rối mù hết cả lên mới vừa lòng hả?”
“Nô tỳ có làm gì sai đâu. Thấy việc bất bình, rút đao tương trợ, chính là cái đạo nghĩa của bậc trượng phu. Tuy nô tỳ không phải là trượng phu gì gì đó, nhưng nô tỳ cũng hiểu đạo làm người là như thế nào mà.” Thu Nguyệt nhăn nhó xoa đầu, dẩu môi liến thoắng đáp.
“Ha ha, ta chịu thua nàng rồi đó. Quả thực không nói lại tiểu hồ ly nàng.” Lý Hạo cười ha hả nói.
Phan Định xem cảnh đám người Lý Hạo không coi hắn ra gì, hầm hầm lửa giận, nén đau đứng dậy: “Chúng mày được lắm. Cứ đứng đó mà cười đi. Rồi chúng mày sẽ phải khóc hận. Huỳnh Vẹn, ngươi không nghe ta nói gì hả? Bắt chúng lại. Đem bọn chúng nhốt hết vào ngục.”
Người bán nỏ khẩn khoản nói với Lý Hạo: “Công tử, dẫn người nhà chạy đi. Đừng để quan quân triều đình bắt được. Tội lỗi này là do tôi gây ra, để tôi ở lại chặn bọn họ.”
Lý Hạo nhìn người bán nỏ, mỉm cười: “Ngươi không cần lo lắng. Ta có thể giải quyết êm đẹp mọi chuyện. Không ai phải bị bắt cả.”
Chắp hai tay sau lưng, Lý Hạo chuyển sang bộ dạng bễ nghễ uy nghi, âm trầm hỏi Huỳnh Vẹn: “Ngươi muốn bắt ta ư?”
“Tôi... tôi... cũng có điều khó xử... chẳng hay môn hộ của công tử như thế nào? Có thể nói ra để cho kẻ hèn được tỏ tường hay chăng?” Huỳnh Vẹn gặng hỏi tiếng. Hắn đang rơi vào thế kẹt, với con mắt lão luyện của hắn, có thể nhận ra Lý Hạo không phải người thường, nhưng so vai vế với Phan Định ra sao thì hắn chưa rõ, hắn đang kéo dài thời gian để cân nhắc lợi hại thiệt hơn.
“Có phải ngươi sợ gia thế của ta nhỏ yếu hơn tên kia không? Cứ lòng vòng mãi, mà tên kia có gia thế là gì, khiến ngươi sợ hãi như vậy?” Lý Hạo lạnh nhạt hỏi.
“Chẳng giấu gì công tử, đây là công tử Phan Định, con trai của Phủ Doãn kinh thành, đại nhân Phan An.” Như được cởi tấm lòng, Huỳnh Vẹn hấp tấp trả lời.
“Sao hả? Lúc này các ngươi mới biết thì quá muộn rồi. Còn không mau cúi đầu chịu trói? Toàn bộ lính lác ở kinh thành đều chịu sự chỉ huy của cha ta, các ngươi giờ có muốn chạy cũng chạy đằng giời. Bắt lấy bọn chúng cho bổn công tử.” Phan Định xoa xoa cần cổ, lúc lắc cái đầu béo múp của hắn, vênh váo nói.
“Ồ, con trai Phủ Doãn kinh thành cơ đấy! Chẳng trách!” Lý Hạo gật gù ồ một tiếng, đoạn quay sang Lý Thông, chỉ tay về phía Huỳnh Vẹn, bảo: “Sử dụng được.”
Lý Thông gật đầu, đến trước mặt gã Trưởng Giáp, giơ lệnh bài lên, Huỳnh Vẹn nhìn vào, hai chân run run suýt quỵ, lắp bắp: “T... T... Túc.. Túc...”
Lý Thông nắm vai Huỳnh Vẹn nhằm giữ hắn không ngã, thì thầm mấy câu. Huỳnh Vẹn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, vâng dạ liên hồi. Hắn không buồn chào hỏi vị công tử con quan Phủ Doãn, chỉ liếc nhìn bằng ánh mắt thương hại, gọi quân chạy mất dạng không còn một mống.
Phan Định ngơ ngác, há hốc miệng, gọi với theo: “Ê, ê, các ngươi chạy đi đâu vậy hả? Lũ tội phạm ở đây cơ mà. Các ngươi nhanh quay lại, quay lại, bắt bọn chúng cho ta.”
“Ha ha, gã béo kia, ngươi thôi hô to gọi nhỏ nữa đi. Họ chạy hết rồi.” Thu Nguyệt trông bộ dạng chật vật của Phan Định, cười khanh khách.
Lý Hạo lên tiếng hỏi: “Thu Nguyệt à, nàng có được hưởng cái khoái cảm đánh một kẻ mà nàng căm ghét bao giờ chưa?”
Thu Nguyệt hích mũi đáp: “Nô tỳ chưa bao giờ trải qua. Ý của cậu chủ là gì?”
“Thì kẻ trước mặt nàng đó. Chẳng phải nàng rất ghét hắn sao? Cứ đánh hắn thoải mái đi.” Lý Hạo giơ quạt chỉ Phan Định.
Phan Định bở vía, xoay người chạy. Một gã Túc Vệ quân bước mấy bước đã đuổi kịp Phan Định, nhẹ nhàng chế trụ hắn, bẻ ngoặt tay ra sau, ấn đầu hắn quỳ xuống trước đám người Lý Hạo.
Xuân Lan dịu dàng cất tiếng: “Cậu chủ, người đừng dạy hư Thu Nguyệt nữa. Con gái con lứa, ai lại làm chuyện đó.”
“Hừm, chị đừng có coi thường em. Em là bậc quắc thước anh thư, con cháu bà Trưng bà Triệu, chuyện nhỏ vầy há có thể làm khó em sao?” Nói xong, Thu Nguyệt đến trước mặt Phan Định tát một phát rõ kêu, liền hý hửng quay trở về đứng bên cạnh Lý Hạo.
“Nàng đánh xong rồi ư? Nhanh thế.” Lý Hạo chưng hửng, cảnh người đẹp hôn quái vật thì hắn được xem trong phim hoạt hình rồi, còn cảnh tượng mỹ nữ hành hạ heo mập thì hắn chưa được chứng kiến nên hắn mới cổ động Thu Nguyệt như thế.
“Thưa cậu chủ, nô tỳ đã hoàn thành nhiệm vụ cao cả thiêng liêng mà cậu chủ giao phó.” Thu Nguyệt trang nghiêm đáp.
“Vừa rồi, hắn đá hắn đạp người kia rất tàn nhẫn cơ mà. Sao nàng chỉ tát có một cái thôi?” Lý Hạo hỏi.
Thu Nguyệt bặm môi nghĩ ngợi, trả lời: “Thiếp cho rằng hình phạt đối với hắn như thế là đủ.”
Lý Hạo ngậm họng, không tiếp tục hỏi cô bé Thu Nguyệt nữa, ngước nhìn người bán nỏ bảo: “Còn ngươi, ngươi muốn xử trí hắn ra sao? Ta cho ngươi toàn quyền quyết định số phận của hắn.”
Người bán nỏ hồi đáp không cần suy nghĩ: “Thưa công tử, nếu tôi được quyền quyết định. Tôi mong công tử sẽ thả hắn đi.”
“Ngươi nên nhớ hắn mới vừa hành hạ ngươi đó.” Lý Hạo nói.
“Tôi cũng đánh người nhà của vị công tử kia, công tử đánh tôi, coi như hai bên đã sòng phẳng với nhau. Tôi không muốn gây thù chuốc oán thêm nữa. Cái gì có thể bỏ qua được thì nên bỏ qua thôi.” Người bán nỏ trả lời.
Lý Hạo quét mắt nhìn đám gia đinh vẫn còn nằm la liệt trên mặt đường. Lý Hạo biết Phan Định xúc phạm đến mẹ của người bán nỏ, nên chọc giận hắn lúc ấy ra tay nặng nề tới vậy. Lý Hạo nhìn chằm chằm người bán nỏ hỏi tiếp: “Ngươi không sợ khi ngươi thả hắn đi. Hắn không những không nhớ ơn ngươi, mà còn ghi hận trong lòng. Dựa dẫm vào quyền thế người cha Phủ Doãn kinh thành của mình, nghĩ kế trả thù ngươi sao?”
/100
|