Lý Hạo đợi cho đám cung nữ dọn dẹp mọi thứ xong, hắn cho toàn bộ người hầu kẻ hạ lui hết, chậm rãi đi vào phòng Thái hậu, đóng cửa lại.
Đàm Thái hậu đang giận dữ ngồi trên ghế, vật dụng trong phòng bừa bộn, lung tung hết cả. Thấy Lý Hạo đi vào phòng, Đàm Thái hậu cười ngất: “Hoàng thượng, người còn vào phòng của người mẹ thất bại này làm gì? Hoàng thượng hôm nay oai phong lắm, đến giờ ta mới nhận ra. Thực uổng công ta đã nuôi nấng hoàng thượng lớn khôn. Đủ lông đủ cánh rồi, có thể tự bay lên chín tầng trời cơ mà.”
Bụp.
Lý Hạo khuỵ hai chân, quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Hoàng nhi bất hiếu. Mong mẫu hậu tha tội.”
“Ha ha ha, tha tội cho hoàng thượng ư? Ta nào dám có lá gan đó. Ngài là đấng cửu ngũ chí tôn, vua của muôn dân trăm họ, đâu cần phải xem người mẹ này ra gì?” Đàm Thái hậu bật cười khanh khách.
Bốp.
Lý Hạo tự vả vào mặt mình đánh bốp. Đàm Thái hậu ngưng cười, trợn tròn mắt nhìn. Lý Hạo tiếp tục giơ tay bên kia vả mạnh vào má bên kia, tiếng “bốp” chát chúa lại vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.
“Hoàng thượng ngừng tay, người làm gì vậy hả?” Đàm Thái hậu xao động trong lòng, ngăn lại.
“Thưa mẫu hậu, hoàng nhi biết tội bất kính của hoàng nhi rất lớn.... Hoàng nhi tự trừng phạt bản thân... Chừng nào mẫu hậu chưa tha tội cho hoàng nhi thì hoàng nhi còn tự tát...” Lý Hạo vừa trả lời một cách đau thương vừa liên tục vả vào mặt mình, hai bên má của hắn đã đỏ ửng lên, hằn dấu bàn tay trên khuôn mặt trắng trẻo của hắn.
“Hoàng thượng không cần phải làm vậy, ngừng lại đi.” Đàm Thái hậu nhắm mắt, nghiêng đầu sang một bên, không nhìn cảnh trước mặt.
Tiếng bôm bốp vang lên không dứt, càng lúc càng mạnh, nước mắt đã chảy ra hai bên khóe mắt của Lý Hạo, hắn nấc nghẹn: “Thưa mẫu hậu, hoàng nhi biết mẫu hậu còn giận hoàng nhi nhiều lắm... Hoàng nhi chỉ biết dùng cách này để giúp người hết giận... Hoàng nhi biết người thương hoàng rất nhiều, người sẽ không nỡ ra tay đánh hoàng nhi... Hoàng nhi sẽ tự đánh mình... dù cho có làm như thế này đến sáng, hoàng nhi cũng nguyện làm...”
“Thôi, thôi, không cần đánh nữa. Mẫu hậu tha lỗi cho hoàng nhi rồi. Hoàng nhi đừng hành hạ bản thân nữa.” Đàm Thái hậu bất nhẫn vươn tay về phía Lý Hạo, nghẹn ngào, nước mắt doanh tròng.
Lý Hạo quỳ gối, lết tới ghế Đàm Thái hậu, sà vào, ôm lấy chân bà, khóc rống: “Mẫu hậu, cảm ơn mẫu hậu, cảm ơn người đã tha tội cho hoàng nhi.”
Đàm Thái hậu khẽ đặt tay lên đầu Lý Hạo, khóc bảo: “Hoàng nhi sau này đừng làm vậy. Hoàng nhi làm vậy, mẫu hậu đau lòng lắm, hoàng nhi có biết không? Giờ đây, hoàng nhi chính là niềm vui sống duy nhất của mẫu hậu, tiên đế đã qua đời, chỉ còn lại hai người chúng ta dựa vào nhau mà sống thôi.”
Lý Hạo thủ thỉ: “Hoàng nhi biết mẫu hậu sẽ không nỡ giận hoàng nhi mà. Hoàng nhi còn nhớ hồi còn bé, hoàng nhi chạy ngoài ngự hoa viên, vấp phải hòn đá mà ngã, bị trặc chân, trầy xước đầu gối, người sốt sắng, lo lắng cho hoàng nhi rất nhiều. Lúc ấy, người đã yêu cầu toàn bộ ngự y trong cung đến chạy chữa cho hoàng nhi, còn người thì khóc lóc ôm hoàng nhi suốt. Từ đó về sau người còn bắt đám thái giám phải nhặt hết đá trong ngự hoa viên đi, không muốn để hoàng nhi vấp ngã nữa.”
“Chuyện đã lâu vậy rồi mà hoàng nhi vẫn còn nhớ ư? Hoàng nhi không nhắc lại thì mẫu hậu cũng quên mất rồi đấy. Hồi xưa, hoàng nhi thực là đứa trẻ tinh nghịch, làm mẫu hậu cứ phải chạy theo trông chừng đến khổ.” Đàm Thái hậu lấy chiếc khăn tay, lau nước mắt.
Lý Hạo thấy Đàm Thái hậu đã xiêu lòng, tỉ tê tiếp: “Hoàng nhi còn nhớ những khi hoàng nhi bệnh nặng, người ngày đêm ở bên hoàng nhi, săn sóc hoàng nhi. Có những đêm hoàng nhi sốt cao, người thức suốt đêm để chườm khăn lạnh, lau người cho hoàng nhi. Người vừa lau vừa khóc, vừa nói những lời yêu thương mong hoàng nhi qua cơn sốt. Nhớ tới khi xưa, hoàng nhi mới chạnh lòng, người đã hy sinh vì hoàng nhi quá nhiều.”
“Vì đứa con mình mang nặng đẻ đau, người mẹ nào cũng có thể làm tất cả. Thấy hoàng nhi được khỏe mạnh là mẫu hậu hạnh phúc lắm rồi.” Đàm Thái hậu mơ màng hồi tưởng những ký ức đã phai nhòa theo năm tháng.
Lý Hạo tiếp tục kể về những câu chuyện đã xảy ra giữa hai mẹ con từ bé đến lớn, hắn kể hết câu chuyện này đến câu chuyện khác. Đàm Thái hậu chìm vào những câu chuyện của Lý Hạo, hòa mình theo từng lời kể ngọt ngào, những câu nói êm tai của hắn, dần dần cơn giận dữ của bà đối với Lý Hạo trở nên tiêu tan không dấu vết.
Cảm nhận được tâm tình Đàm Thái hậu đã hòa hoãn hơn nhiều, Lý Hạo chuyển sang vấn đề về Trần Nguyên phi. Hai người lại tiếp tục tranh cãi với nhau, nhưng lần này Đàm Thái hậu không còn đay nghiến Trần Nguyên phi. Lý Hạo tận lực giãy bày tình cảm của hắn đối với Trần Thị Dung, hắn bảo sống thiếu nàng thì hắn không thể sống được, còn nhấn mạnh nếu nàng chết hắn sẽ treo cổ tự vẫn chết theo. Hắn củng cố niềm tin của Đàm Thái hậu bằng cách khẳng định giữ vững giang sơn, không để triều chính rơi vào tay gia tộc họ Trần. Hắn hứa rằng hoàng tộc họ Lý còn thì gia tộc họ Đàm còn, hắn sẽ không bao giờ để gia tộc họ Đàm rơi vào cảnh diệt vong, mà sẽ giúp gia tộc họ Đàm lớn mạnh trở lại thời kỳ đỉnh phong.
Dù biết dã tâm của Đàm Thái hậu không thể thay đổi một cách đơn giản như vậy, nhưng hắn quyết tâm dùng tình mẫu tử để mài mòn dã tâm của bà. Tâm lý phụ nữ dễ xúc động, đặc biệt là từ những người thân thiết. Hắn tin tưởng bằng vào khả năng của mình, hắn sẽ biến Đàm Thái hậu trở lại là một mẫu hậu đúng nghĩa, an phận làm Thái hậu, không màng chính sự, luôn ở bên cạnh vua, ủng hộ vua.
Đàm Thái hậu đang giận dữ ngồi trên ghế, vật dụng trong phòng bừa bộn, lung tung hết cả. Thấy Lý Hạo đi vào phòng, Đàm Thái hậu cười ngất: “Hoàng thượng, người còn vào phòng của người mẹ thất bại này làm gì? Hoàng thượng hôm nay oai phong lắm, đến giờ ta mới nhận ra. Thực uổng công ta đã nuôi nấng hoàng thượng lớn khôn. Đủ lông đủ cánh rồi, có thể tự bay lên chín tầng trời cơ mà.”
Bụp.
Lý Hạo khuỵ hai chân, quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Hoàng nhi bất hiếu. Mong mẫu hậu tha tội.”
“Ha ha ha, tha tội cho hoàng thượng ư? Ta nào dám có lá gan đó. Ngài là đấng cửu ngũ chí tôn, vua của muôn dân trăm họ, đâu cần phải xem người mẹ này ra gì?” Đàm Thái hậu bật cười khanh khách.
Bốp.
Lý Hạo tự vả vào mặt mình đánh bốp. Đàm Thái hậu ngưng cười, trợn tròn mắt nhìn. Lý Hạo tiếp tục giơ tay bên kia vả mạnh vào má bên kia, tiếng “bốp” chát chúa lại vang lên trong căn phòng tĩnh mịch.
“Hoàng thượng ngừng tay, người làm gì vậy hả?” Đàm Thái hậu xao động trong lòng, ngăn lại.
“Thưa mẫu hậu, hoàng nhi biết tội bất kính của hoàng nhi rất lớn.... Hoàng nhi tự trừng phạt bản thân... Chừng nào mẫu hậu chưa tha tội cho hoàng nhi thì hoàng nhi còn tự tát...” Lý Hạo vừa trả lời một cách đau thương vừa liên tục vả vào mặt mình, hai bên má của hắn đã đỏ ửng lên, hằn dấu bàn tay trên khuôn mặt trắng trẻo của hắn.
“Hoàng thượng không cần phải làm vậy, ngừng lại đi.” Đàm Thái hậu nhắm mắt, nghiêng đầu sang một bên, không nhìn cảnh trước mặt.
Tiếng bôm bốp vang lên không dứt, càng lúc càng mạnh, nước mắt đã chảy ra hai bên khóe mắt của Lý Hạo, hắn nấc nghẹn: “Thưa mẫu hậu, hoàng nhi biết mẫu hậu còn giận hoàng nhi nhiều lắm... Hoàng nhi chỉ biết dùng cách này để giúp người hết giận... Hoàng nhi biết người thương hoàng rất nhiều, người sẽ không nỡ ra tay đánh hoàng nhi... Hoàng nhi sẽ tự đánh mình... dù cho có làm như thế này đến sáng, hoàng nhi cũng nguyện làm...”
“Thôi, thôi, không cần đánh nữa. Mẫu hậu tha lỗi cho hoàng nhi rồi. Hoàng nhi đừng hành hạ bản thân nữa.” Đàm Thái hậu bất nhẫn vươn tay về phía Lý Hạo, nghẹn ngào, nước mắt doanh tròng.
Lý Hạo quỳ gối, lết tới ghế Đàm Thái hậu, sà vào, ôm lấy chân bà, khóc rống: “Mẫu hậu, cảm ơn mẫu hậu, cảm ơn người đã tha tội cho hoàng nhi.”
Đàm Thái hậu khẽ đặt tay lên đầu Lý Hạo, khóc bảo: “Hoàng nhi sau này đừng làm vậy. Hoàng nhi làm vậy, mẫu hậu đau lòng lắm, hoàng nhi có biết không? Giờ đây, hoàng nhi chính là niềm vui sống duy nhất của mẫu hậu, tiên đế đã qua đời, chỉ còn lại hai người chúng ta dựa vào nhau mà sống thôi.”
Lý Hạo thủ thỉ: “Hoàng nhi biết mẫu hậu sẽ không nỡ giận hoàng nhi mà. Hoàng nhi còn nhớ hồi còn bé, hoàng nhi chạy ngoài ngự hoa viên, vấp phải hòn đá mà ngã, bị trặc chân, trầy xước đầu gối, người sốt sắng, lo lắng cho hoàng nhi rất nhiều. Lúc ấy, người đã yêu cầu toàn bộ ngự y trong cung đến chạy chữa cho hoàng nhi, còn người thì khóc lóc ôm hoàng nhi suốt. Từ đó về sau người còn bắt đám thái giám phải nhặt hết đá trong ngự hoa viên đi, không muốn để hoàng nhi vấp ngã nữa.”
“Chuyện đã lâu vậy rồi mà hoàng nhi vẫn còn nhớ ư? Hoàng nhi không nhắc lại thì mẫu hậu cũng quên mất rồi đấy. Hồi xưa, hoàng nhi thực là đứa trẻ tinh nghịch, làm mẫu hậu cứ phải chạy theo trông chừng đến khổ.” Đàm Thái hậu lấy chiếc khăn tay, lau nước mắt.
Lý Hạo thấy Đàm Thái hậu đã xiêu lòng, tỉ tê tiếp: “Hoàng nhi còn nhớ những khi hoàng nhi bệnh nặng, người ngày đêm ở bên hoàng nhi, săn sóc hoàng nhi. Có những đêm hoàng nhi sốt cao, người thức suốt đêm để chườm khăn lạnh, lau người cho hoàng nhi. Người vừa lau vừa khóc, vừa nói những lời yêu thương mong hoàng nhi qua cơn sốt. Nhớ tới khi xưa, hoàng nhi mới chạnh lòng, người đã hy sinh vì hoàng nhi quá nhiều.”
“Vì đứa con mình mang nặng đẻ đau, người mẹ nào cũng có thể làm tất cả. Thấy hoàng nhi được khỏe mạnh là mẫu hậu hạnh phúc lắm rồi.” Đàm Thái hậu mơ màng hồi tưởng những ký ức đã phai nhòa theo năm tháng.
Lý Hạo tiếp tục kể về những câu chuyện đã xảy ra giữa hai mẹ con từ bé đến lớn, hắn kể hết câu chuyện này đến câu chuyện khác. Đàm Thái hậu chìm vào những câu chuyện của Lý Hạo, hòa mình theo từng lời kể ngọt ngào, những câu nói êm tai của hắn, dần dần cơn giận dữ của bà đối với Lý Hạo trở nên tiêu tan không dấu vết.
Cảm nhận được tâm tình Đàm Thái hậu đã hòa hoãn hơn nhiều, Lý Hạo chuyển sang vấn đề về Trần Nguyên phi. Hai người lại tiếp tục tranh cãi với nhau, nhưng lần này Đàm Thái hậu không còn đay nghiến Trần Nguyên phi. Lý Hạo tận lực giãy bày tình cảm của hắn đối với Trần Thị Dung, hắn bảo sống thiếu nàng thì hắn không thể sống được, còn nhấn mạnh nếu nàng chết hắn sẽ treo cổ tự vẫn chết theo. Hắn củng cố niềm tin của Đàm Thái hậu bằng cách khẳng định giữ vững giang sơn, không để triều chính rơi vào tay gia tộc họ Trần. Hắn hứa rằng hoàng tộc họ Lý còn thì gia tộc họ Đàm còn, hắn sẽ không bao giờ để gia tộc họ Đàm rơi vào cảnh diệt vong, mà sẽ giúp gia tộc họ Đàm lớn mạnh trở lại thời kỳ đỉnh phong.
Dù biết dã tâm của Đàm Thái hậu không thể thay đổi một cách đơn giản như vậy, nhưng hắn quyết tâm dùng tình mẫu tử để mài mòn dã tâm của bà. Tâm lý phụ nữ dễ xúc động, đặc biệt là từ những người thân thiết. Hắn tin tưởng bằng vào khả năng của mình, hắn sẽ biến Đàm Thái hậu trở lại là một mẫu hậu đúng nghĩa, an phận làm Thái hậu, không màng chính sự, luôn ở bên cạnh vua, ủng hộ vua.
/100
|