Cứ như vậy ôm lấy Chanh Âm, đợi y chìm vào giấc ngủ, không giãy giụa nữa, An Thiếu Du mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi buông y ra, cảm nhận được dư nhiệt đã lui, An Thiếu Du liền sửa sang lại quần áo của mình, đang định đi ra ngoài tìm đại phu, ai ngờ lại bị một tràng tiếng gõ cửa ngăn lại.
Muộn như vậy, là ai chứ?
Mang theo lòng hiếu kỳ, An Thiếu Du đi ra mở cửa, không nghĩ tới nhìn thấy được vẫn là thân ảnh quen thuộc kia.
“Hâm Nhiên?” Y tới làm gì vậy?
Chỉ thấy Hâm Nhiên đứng ở cửa nhẹ nhàng cười một cái, đưa ra bao giấy trong tay, tựa hồ cũng không có ý tứ vào nhà.
“Chanh Âm thân thể không tốt, cho nên ta mang cái này qua đây.”
“Đây là…” Tiếp nhận bao giấy, An Thiếu Du ngửi được mùi thảo dược nhàn nhạt bên trong.
“Thuốc bắc, ta có quen biết ông chủ tiệm thuốc kia, cho nên có thể cầm một chút đến… Ngươi trước đem cho Chanh Âm dùng đi.” Nói xong, Hâm Nhiên cũng không nhịn được mà nhìn vào bên trong nhà, “Y thế nào rồi?”
“Hình như là bị nhiễm phong hàn…” An Thiếu Du trong lòng cảm kích, nhưng vẫn còn có chút không yên lòng, vì vậy hỏi lại, “Nơi này có đại phu hay không? Ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu tìm đại phu đến xem.”
Nói đến việc này, Hâm Nhiên thu liễm tiếu ý, có chút không cam lòng mà cúi đầu xuống, giọng nói cũng trở nên hơi chán nản: “Sẽ không có đại phu nào đến Ẩn Hạng này, ở trong mắt người đời, nơi đây làm sao mà sạch sẽ được chứ…”
Y không tiếp tục nói thêm gì nữa, An Thiếu Du nghe xong đầu tiên là ngẩn người, mãi đến một lát sau mới chậm rãi phản ứng lại.
“Tại, tại sao?”
“Không tại sao.” Hâm Nhiên lắc đầu, “Mọi người đều biết tất cả những người sống ở đây đều xuất thân từ kỹ viện, đương nhiên không muốn cùng chúng ta có quan hệ gì, người sao… chính là đều như vậy.”
Nỗi chua xót ẩn hàm trong lời nói của y An Thiếu Du có thể nhận thấy rõ ràng, trong thoáng chốc, câu nói đã nghe được trước đây lúc này lại lần nữa hiện lên trong lòng —— “… Tiểu quan thì thế nào? Nơi này chính là nơi ‘sạch sẽ’ nhất mà ta từng thấy, phu quân nhà ta cũng là người ‘sạch sẽ’ nhất mà ta đã từng gặp, ta chính là thích hắn, ngươi… có dị nghị gì không?”
Đúng vậy, so với những tên tiểu nhân bụng đầy quỷ kế, bọn họ thật sự là sạch sẽ hơn nhiều lắm…
Dưới mặt nạ lộ ra nụ cười tự giễu, An Thiếu Du ngẩng đầu nói với Hâm Nhiên: “Không quan hệ, không có đại phu, ta cũng có thể giảm nhiệt cho y, ngươi yên tâm.”
Lời nói của hắn khiến Hâm Nhiên mơ hồ cảm thấy kỳ quái —— người này rõ ràng chỉ mới tới chưa được nửa ngày, vì sao đối với Chanh Âm lại có loại cảm giác thân thiết không thể nói rõ? Giống như hai người đã sớm quen biết rồi vậy?
Trong lòng suy nghĩ như thế, nhưng Hâm Nhiên không thật sự hỏi ra miệng, y tất nhiên biết rõ trong lòng mỗi người đều có nỗi niềm khó nói, nếu hắn không muốn nói, vậy cũng không cần hỏi nhiều, quan trọng nhất là hắn thực sự quan tâm đến Chanh Âm, như vậy là được rồi.
Chanh Âm là một người khổ mệnh, vào những ngày cuối cùng trong cuộc sống có thể được trải qua vui vẻ, như vậy cũng đủ rồi.
Hâm Nhiên rời đi rồi, An Thiếu Du lập tức bắt đầu sắc thuốc, đồng thời đun nước nóng, vắt khăn, lau mồ hôi cho Chanh Âm, nhưng trong lúc tìm kiếm bình thuốc, hắn đã phát hiện ra không ít đồ vật kỳ lạ —— chẳng hạn như vàng mã, nhang đèn, còn có một tấm ván gỗ.
Nhưng không có thời gian để hắn suy nghĩ nhiều hơn, bệnh tình hiện tại của Chanh Âm mới là điều quan trọng nhất.
Bỏ xuống mấy thứ kia, An Thiếu Du chuyên tâm sắc thuốc, sau đó lại cho Chanh Âm đang mơ màng ngủ uống vào, hết thảy xong xuôi thì đêm cũng đã khuya, An Thiếu Du có chút mệt mỏi, nhưng lại sợ phát sinh biến cố, nên hắn không dám ngủ say, chỉ đành phải tựa vào bên mép giường lẳng lặng chờ đợi bình minh.
Có lẽ thật sự là dược hiệu bắt đầu có tác dụng, nhiệt độ của Chanh Âm chậm rãi hạ xuống, một đêm này không còn biểu hiện ra bất kỳ tình huống gì nữa, ngủ một giấc cho đến hừng đông.
Sáng sớm hôm sau, lúc Chanh Âm tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt đeo mặt nạ kia, ánh mắt lộ ra sau lớp mặt nạ hàm chứa mệt mỏi rã rời cùng với tia máu, thế nhưng sự lo lắng rõ ràng kia lại một chút cũng không vì vậy mà giảm xuống nửa phần.
“…!”
Chanh Âm sợ hãi, không vì cái gì khác, mà chính là vì đôi mắt này, đôi mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Chắc chắn nhầm lẫn rồi, làm sao có thể là hắn được chứ? Bọn họ chỉ là đường nét ánh mắt có chút tương tự mà thôi, hắn hẳn là phải ở trong An phủ cùng với vợ con chung sống hạnh phúc, sẽ không tới đây giả trang người hầu gì đó để hầu hạ y, đúng, đúng… Hắn cũng sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, nhầm lẫn rồi, nhầm lẫn rồi.
Nghĩ tới những thứ này, Chanh Âm mới lấy tay nhẹ nhàng vỗ ngực, giống như là muốn trấn an chính mình, trong miệng cũng không ngừng thì thào.
“Không có việc gì… Lầm rồi… Không có việc gì…”
“Ngươi nói cái gì?” An Thiếu Du nghe không hiểu, trực tiếp hỏi ra.
Chanh Âm nhìn hắn một cái, cười lắc đầu, “Không có gì, nhận lầm người thôi… Đúng rồi, hôm nay ta phải ra ngoài, cho nên…”
“Không được, thân thể ngươi vừa mới tốt lên!” An Thiếu Du lập tức ngăn cản y.
“Thân thể?” Chanh Âm sửng sốt, nhưng ngay lập tức đã minh bạch, “A, đêm qua ta lại sốt hả? Không quan hệ, ngươi không cần quá để ý, về sau cứ coi như không có chuyện gì là được rồi.”
“Sao có thể như vậy!?”
Thấy y nói với vẻ mặt thoải mái, An Thiếu Du cảm thấy bất mãn, thân thể là của chính y, tại sao có thể dùng để hành hạ như thế chứ!?
Chanh Âm cũng kì quái, bị bệnh cũng không phải là hắn, hắn tức cái gì a?
Âm thầm trách cứ trong chốc lát, Chanh Âm vẫn không nghe khuyên bảo, khăng khăng muốn đi ra ngoài, đồng thời không chịu tiết lộ địa phương mình muốn đi, điều này làm cho An Thiếu Du thập phần nổi giận, đang muốn ngăn lại tranh luận với y, ai biết Chanh Âm vừa quay đầu lại, đã trực tiếp hỏi —— Ngươi là gì của ta chứ? Dựa vào cái gì quản ta?
“…!” Điều này làm cho An Thiếu Du giật mình.
Hắn không có tư cách quản Chanh Âm? Không sai, hiện tại hắn chỉ là một nam phó (người hầu nam) bình thường mà thôi…
Ngay lúc hắn còn chưa lấy lại tinh thần, Chanh Âm đã nhân cơ hội chạy ra ngoài, mà An Thiếu Du lại vô lực ngăn cản.
Muộn như vậy, là ai chứ?
Mang theo lòng hiếu kỳ, An Thiếu Du đi ra mở cửa, không nghĩ tới nhìn thấy được vẫn là thân ảnh quen thuộc kia.
“Hâm Nhiên?” Y tới làm gì vậy?
Chỉ thấy Hâm Nhiên đứng ở cửa nhẹ nhàng cười một cái, đưa ra bao giấy trong tay, tựa hồ cũng không có ý tứ vào nhà.
“Chanh Âm thân thể không tốt, cho nên ta mang cái này qua đây.”
“Đây là…” Tiếp nhận bao giấy, An Thiếu Du ngửi được mùi thảo dược nhàn nhạt bên trong.
“Thuốc bắc, ta có quen biết ông chủ tiệm thuốc kia, cho nên có thể cầm một chút đến… Ngươi trước đem cho Chanh Âm dùng đi.” Nói xong, Hâm Nhiên cũng không nhịn được mà nhìn vào bên trong nhà, “Y thế nào rồi?”
“Hình như là bị nhiễm phong hàn…” An Thiếu Du trong lòng cảm kích, nhưng vẫn còn có chút không yên lòng, vì vậy hỏi lại, “Nơi này có đại phu hay không? Ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu tìm đại phu đến xem.”
Nói đến việc này, Hâm Nhiên thu liễm tiếu ý, có chút không cam lòng mà cúi đầu xuống, giọng nói cũng trở nên hơi chán nản: “Sẽ không có đại phu nào đến Ẩn Hạng này, ở trong mắt người đời, nơi đây làm sao mà sạch sẽ được chứ…”
Y không tiếp tục nói thêm gì nữa, An Thiếu Du nghe xong đầu tiên là ngẩn người, mãi đến một lát sau mới chậm rãi phản ứng lại.
“Tại, tại sao?”
“Không tại sao.” Hâm Nhiên lắc đầu, “Mọi người đều biết tất cả những người sống ở đây đều xuất thân từ kỹ viện, đương nhiên không muốn cùng chúng ta có quan hệ gì, người sao… chính là đều như vậy.”
Nỗi chua xót ẩn hàm trong lời nói của y An Thiếu Du có thể nhận thấy rõ ràng, trong thoáng chốc, câu nói đã nghe được trước đây lúc này lại lần nữa hiện lên trong lòng —— “… Tiểu quan thì thế nào? Nơi này chính là nơi ‘sạch sẽ’ nhất mà ta từng thấy, phu quân nhà ta cũng là người ‘sạch sẽ’ nhất mà ta đã từng gặp, ta chính là thích hắn, ngươi… có dị nghị gì không?”
Đúng vậy, so với những tên tiểu nhân bụng đầy quỷ kế, bọn họ thật sự là sạch sẽ hơn nhiều lắm…
Dưới mặt nạ lộ ra nụ cười tự giễu, An Thiếu Du ngẩng đầu nói với Hâm Nhiên: “Không quan hệ, không có đại phu, ta cũng có thể giảm nhiệt cho y, ngươi yên tâm.”
Lời nói của hắn khiến Hâm Nhiên mơ hồ cảm thấy kỳ quái —— người này rõ ràng chỉ mới tới chưa được nửa ngày, vì sao đối với Chanh Âm lại có loại cảm giác thân thiết không thể nói rõ? Giống như hai người đã sớm quen biết rồi vậy?
Trong lòng suy nghĩ như thế, nhưng Hâm Nhiên không thật sự hỏi ra miệng, y tất nhiên biết rõ trong lòng mỗi người đều có nỗi niềm khó nói, nếu hắn không muốn nói, vậy cũng không cần hỏi nhiều, quan trọng nhất là hắn thực sự quan tâm đến Chanh Âm, như vậy là được rồi.
Chanh Âm là một người khổ mệnh, vào những ngày cuối cùng trong cuộc sống có thể được trải qua vui vẻ, như vậy cũng đủ rồi.
Hâm Nhiên rời đi rồi, An Thiếu Du lập tức bắt đầu sắc thuốc, đồng thời đun nước nóng, vắt khăn, lau mồ hôi cho Chanh Âm, nhưng trong lúc tìm kiếm bình thuốc, hắn đã phát hiện ra không ít đồ vật kỳ lạ —— chẳng hạn như vàng mã, nhang đèn, còn có một tấm ván gỗ.
Nhưng không có thời gian để hắn suy nghĩ nhiều hơn, bệnh tình hiện tại của Chanh Âm mới là điều quan trọng nhất.
Bỏ xuống mấy thứ kia, An Thiếu Du chuyên tâm sắc thuốc, sau đó lại cho Chanh Âm đang mơ màng ngủ uống vào, hết thảy xong xuôi thì đêm cũng đã khuya, An Thiếu Du có chút mệt mỏi, nhưng lại sợ phát sinh biến cố, nên hắn không dám ngủ say, chỉ đành phải tựa vào bên mép giường lẳng lặng chờ đợi bình minh.
Có lẽ thật sự là dược hiệu bắt đầu có tác dụng, nhiệt độ của Chanh Âm chậm rãi hạ xuống, một đêm này không còn biểu hiện ra bất kỳ tình huống gì nữa, ngủ một giấc cho đến hừng đông.
Sáng sớm hôm sau, lúc Chanh Âm tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt đeo mặt nạ kia, ánh mắt lộ ra sau lớp mặt nạ hàm chứa mệt mỏi rã rời cùng với tia máu, thế nhưng sự lo lắng rõ ràng kia lại một chút cũng không vì vậy mà giảm xuống nửa phần.
“…!”
Chanh Âm sợ hãi, không vì cái gì khác, mà chính là vì đôi mắt này, đôi mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Chắc chắn nhầm lẫn rồi, làm sao có thể là hắn được chứ? Bọn họ chỉ là đường nét ánh mắt có chút tương tự mà thôi, hắn hẳn là phải ở trong An phủ cùng với vợ con chung sống hạnh phúc, sẽ không tới đây giả trang người hầu gì đó để hầu hạ y, đúng, đúng… Hắn cũng sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, nhầm lẫn rồi, nhầm lẫn rồi.
Nghĩ tới những thứ này, Chanh Âm mới lấy tay nhẹ nhàng vỗ ngực, giống như là muốn trấn an chính mình, trong miệng cũng không ngừng thì thào.
“Không có việc gì… Lầm rồi… Không có việc gì…”
“Ngươi nói cái gì?” An Thiếu Du nghe không hiểu, trực tiếp hỏi ra.
Chanh Âm nhìn hắn một cái, cười lắc đầu, “Không có gì, nhận lầm người thôi… Đúng rồi, hôm nay ta phải ra ngoài, cho nên…”
“Không được, thân thể ngươi vừa mới tốt lên!” An Thiếu Du lập tức ngăn cản y.
“Thân thể?” Chanh Âm sửng sốt, nhưng ngay lập tức đã minh bạch, “A, đêm qua ta lại sốt hả? Không quan hệ, ngươi không cần quá để ý, về sau cứ coi như không có chuyện gì là được rồi.”
“Sao có thể như vậy!?”
Thấy y nói với vẻ mặt thoải mái, An Thiếu Du cảm thấy bất mãn, thân thể là của chính y, tại sao có thể dùng để hành hạ như thế chứ!?
Chanh Âm cũng kì quái, bị bệnh cũng không phải là hắn, hắn tức cái gì a?
Âm thầm trách cứ trong chốc lát, Chanh Âm vẫn không nghe khuyên bảo, khăng khăng muốn đi ra ngoài, đồng thời không chịu tiết lộ địa phương mình muốn đi, điều này làm cho An Thiếu Du thập phần nổi giận, đang muốn ngăn lại tranh luận với y, ai biết Chanh Âm vừa quay đầu lại, đã trực tiếp hỏi —— Ngươi là gì của ta chứ? Dựa vào cái gì quản ta?
“…!” Điều này làm cho An Thiếu Du giật mình.
Hắn không có tư cách quản Chanh Âm? Không sai, hiện tại hắn chỉ là một nam phó (người hầu nam) bình thường mà thôi…
Ngay lúc hắn còn chưa lấy lại tinh thần, Chanh Âm đã nhân cơ hội chạy ra ngoài, mà An Thiếu Du lại vô lực ngăn cản.
/70
|