Thân thể càng ngày càng kém, Chanh Âm tự mình hiểu rõ, chỉ từ việc ngủ nghỉ là y đã có thể cảm giác được, hơn một năm nay y mỗi ngày đều mệt mỏi buồn ngủ, hơn nữa thời gian ngủ càng ngày càng tăng, có nhiều lần ở một mình trong bóng tối y đều không dám tắt đèn ngủ say, chỉ sợ như vậy sẽ ngủ mãi không tỉnh dậy nữa.
“Ưm…” Thật vất vả mở mắt ra đã là hoàng hôn gần kề, trông thấy tia sáng đầu tiên, Chanh Âm nở nụ cười.Thật tốt quá, y còn có thể tiếp tục sống thêm một ngày.
Chanh Âm thản nhiên đối với cái chết, thế nhưng ở sâu trong nội tâm, y không hề muốn chết, phồn hoa nhân thế cứ như vậy vội vã đến lại vội vã đi, bất kể là ai cũng sẽ không cam nguyện.
Có điều, chuyện cho tới bây giờ, y đã không còn sức lực cũng không còn ý định đi ngăn cản vận mệnh phía trước…
“Ngươi tỉnh rồi?”
“…!” Nghe thấy giọng nói này, Chanh Âm có chút kinh ngạc mở to hai mắt, mãi sau khi xác nhận được người đến, y mới lên tiếng hỏi, “Bạch đại phu, sao ngươi vẫn còn ở đây?”
Không phải Chanh Âm ác ý đuổi người, mà là dựa vào tính cách vị đại phu này trước đây, tới thăm bệnh nhân lưu lại một đêm là đã đủ, y căn bản không nghĩ tới hôm nay lại còn có thể gặp được hắn.
Bạch đại phu không để ý đến sự ngạc nhiên của y, đưa tay bắt mạch, sau đó mới trả lời: “Không có gì, ta thay đổi ý định thôi.”
“Thay đổi ý định?” Ý định gì?
“Ta quyết định chờ ngươi chết rồi mới đi.” Bạch đại phu nói đến vô quan thống dương*, giọng điệu hết sức bình thường khiến người khác cảm thấy hắn là một kẻ lãnh khốc vô tình.
*Vô quan thống dương: không có gì đáng để ý hay quan trọng.
Nhưng Chanh Âm hiểu rõ tính cách này của hắn, cũng không tức giận, mà trêu ghẹo trả lời: “Như vậy không tốt đâu, người chết không có gì đáng nhìn.”
“Không sao, ta rất rảnh rỗi.” Bạch đại phu đối đáp tự nhiên, tựa hồ như đã quyết định chủ ý kiên quyết không đi.
Đã như vậy, Chanh Âm cũng không phí hoài miệng lưỡi, sau khi nhún nhún vai mới bắt đầu nhìn quanh bốn phía, “Đúng rồi, Thiếu Du đâu?”
Khuôn mặt mang diện cụ ngày thường vừa tỉnh dậy là có thể nhìn thấy cư nhiên lại không có ở đây, Chanh Âm có chút không quen.
Bạch đại phu trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào nói thẳng: “Hắn trở về rồi, ngươi không phải bảo hắn về nhà ăn Tết hay sao?”
“Ồ.” Chanh Âm sáng tỏ gật gật đầu.
Quả nhiên là nhớ nhà mà, người nọ đúng là vịt chết còn cứng miệng*.
*Nguyên văn “tử áp tử chủy ngạnh” (死鸭子嘴硬): con vịt đến lúc chết cái miệng của nó vẫn cứng, ý chỉ một người rất quật cường, giống như phạm sai lầm tất cả mọi người đều nói hắn sai, nhưng hắn vẫn không thừa nhận là mình sai.
Xác nhận mạch tượng Chanh Âm hôm nay tương đối bình ổn, Bạch đại phu hài lòng khẽ gật đầu, sau đó đi vào trù phòng mang ra một chén cháo đưa tới trước mặt Chanh Âm, “Người nọ làm cho ngươi, trước khi uống thuốc ăn cái này đã.”
Chanh Âm nhận lấy cháo, đặt ở bên miệng thổi nguội, vừa thổi y vừa cảm thấy kỳ quái, “Uống thuốc? Ta không có mua thuốc a…”
“Ừ, là ta kê thuốc.”
An Thiếu Du cùng Bạch đại phu ước pháp tam chương (ba điều quy ước), một trong số đó là hắn không được phép nói cho Chanh Âm biết sự tình thật sự. An Thiếu Du hiểu rất rõ Chanh Âm, bởi vì thuốc dẫn này phải trả một cái giá rất đắt, Chanh Âm không muốn tổn thương thân thể người khác chỉ vì để kéo dài tánh mạng của mình, cho nên mới một mực giữ yên lặng, đó là lí do vì sao hiện tại chuyện hắn làm thuốc dẫn không thể để cho y biết.
Chanh Âm nghe hắn nói như vậy lại càng kỳ quái, không hiểu nổi nhíu mày hỏi: “Bạch đại phu, ngươi có phải lầm lẫn gì rồi không? Ta không thuốc nào có thể trị, hơn nữa cũng không có tiền, ngươi kê lại thuốc cho ta không phải là lãng phí sao?”
“Không sao, tiền thuốc này đã có người thay ngươi thanh toán.” Nói xong, mắt thấy Chanh Âm đã húp xong cháo, Bạch đại phu lúc này mới lấy ra chén thuốc vừa mới sắc xong, “Đây, uống hết toàn bộ.”
Chanh Âm nhìn vào trong bát thấy mặt trên hiện lên nước thuốc màu đỏ đen, không nhịn được ghé sát lại ngửi thử, nhất thời cảm thấy một trận buồn nôn, nước thuốc quỷ dị mùi vị quỷ dị, Chanh Âm không tìm ra được từ nào khác để hình dung, có điều nếu là thuốc Bạch đại phu kê đơn, vậy hẳn là không có vấn đề mới đúng…
Suy nghĩ một chút cũng không hoài nghi gì nữa, Chanh Âm dứt khoát bịt mũi nhắm mắt, rót toàn bộ thuốc vào trong miệng ừng ực nuốt xuống.
“Ợ… Đây là cái gì?” Thật là khó uống, Chanh Âm lập tức lau lau khóe miệng, “Bạch đại phu, ngươi không phải là trêu chọc ta đó chứ?”
Bạch đại phu không trả lời, tiếp nhận bát xong liền đi vào trù phòng.
Chanh Âm biết hắn nghe được, chỉ là không thèm trả lời, cũng chẳng cưỡng cầu, đang định trở mình ngồi dậy lại bị ngăn cản động tác.
“Ở trên giường nghỉ ngơi đi, mấy ngày này ta muốn giúp ngươi điều trị thân thể.” Bạch đại phu nói xong, bưng tới một chén nước.
“A? Thế nhưng…”
“Ngươi mà còn thế nhưng nữa ta liền đi nói cho ‘hắn’ biết tình trạng của ngươi.” Bất đắc dĩ, Bạch đại phu lấy An Thiếu Du ra làm mồi nhử.
Lời này quả nhiên không tầm thường, Chanh Âm vừa nghe xong liền vội vã ngồi trở lại trên giường, huơ huơ hai tay nói: “Đừng đừng đừng, Bạch đại phu, ngươi không cần hù dọa một bệnh nhân như ta có được hay không?”
Nhìn bộ dạng túng quẫn như chuột gặp mèo của y, Bạch đại phu nhịn không được hừ cười một tiếng: “Thế nào, sợ hắn như vậy sao?”
“Ngươi cũng biết ta và hắn… cái kia cái kia đúng không?” Chanh Âm có chút không được tự nhiên nói, “Bạch đại phu xin thương xót, ngươi thế nhưng ngàn vạn lần không thể nói cho hắn biết chuyện của ta a!”
Bạch đại phu tự nhiên không nhiều lời, An Thiếu Du phần lớn đều là nghe Chanh Âm tự mình nói.
Bởi vì bị hắn uy hiếp, Chanh Âm ngoan ngoãn ngồi ở trên giường nhất thời an tĩnh trong chốc lát, ánh mắt cũng có chút lay động không cố định.
Cuối cùng, sau khi suy tư được một chén trà, Chanh Âm rốt cục hỏi ra miệng nỗi lo lắng vẫn quanh quẩn trong lòng: “Bạch đại phu… Trước đó ngươi vẫn ở trong thành sao?”
“Thành nào?”
“… Cùng hắn ở trong thành.” Nói đến đây, Chanh Âm nhịn không được cúi đầu.
Bởi vì tật xấu ti tiện của y lại tái phát.
Bạch đại phu lên tiếng, “Ta trước đó quả thực cùng An Thiếu Du ở trong một cái thành.”
“Vậy hắn… có khỏe hay không? Đã có hài tử chưa? Được mấy tuổi?” Chủ đề về An Thiếu Du y vẫn luôn tránh né, thế nhưng hôm nay mắt thấy đại nạn đã gần kề, Chanh Âm vẫn là không nhịn được quan tâm dò hỏi.
“Ưm…” Thật vất vả mở mắt ra đã là hoàng hôn gần kề, trông thấy tia sáng đầu tiên, Chanh Âm nở nụ cười.Thật tốt quá, y còn có thể tiếp tục sống thêm một ngày.
Chanh Âm thản nhiên đối với cái chết, thế nhưng ở sâu trong nội tâm, y không hề muốn chết, phồn hoa nhân thế cứ như vậy vội vã đến lại vội vã đi, bất kể là ai cũng sẽ không cam nguyện.
Có điều, chuyện cho tới bây giờ, y đã không còn sức lực cũng không còn ý định đi ngăn cản vận mệnh phía trước…
“Ngươi tỉnh rồi?”
“…!” Nghe thấy giọng nói này, Chanh Âm có chút kinh ngạc mở to hai mắt, mãi sau khi xác nhận được người đến, y mới lên tiếng hỏi, “Bạch đại phu, sao ngươi vẫn còn ở đây?”
Không phải Chanh Âm ác ý đuổi người, mà là dựa vào tính cách vị đại phu này trước đây, tới thăm bệnh nhân lưu lại một đêm là đã đủ, y căn bản không nghĩ tới hôm nay lại còn có thể gặp được hắn.
Bạch đại phu không để ý đến sự ngạc nhiên của y, đưa tay bắt mạch, sau đó mới trả lời: “Không có gì, ta thay đổi ý định thôi.”
“Thay đổi ý định?” Ý định gì?
“Ta quyết định chờ ngươi chết rồi mới đi.” Bạch đại phu nói đến vô quan thống dương*, giọng điệu hết sức bình thường khiến người khác cảm thấy hắn là một kẻ lãnh khốc vô tình.
*Vô quan thống dương: không có gì đáng để ý hay quan trọng.
Nhưng Chanh Âm hiểu rõ tính cách này của hắn, cũng không tức giận, mà trêu ghẹo trả lời: “Như vậy không tốt đâu, người chết không có gì đáng nhìn.”
“Không sao, ta rất rảnh rỗi.” Bạch đại phu đối đáp tự nhiên, tựa hồ như đã quyết định chủ ý kiên quyết không đi.
Đã như vậy, Chanh Âm cũng không phí hoài miệng lưỡi, sau khi nhún nhún vai mới bắt đầu nhìn quanh bốn phía, “Đúng rồi, Thiếu Du đâu?”
Khuôn mặt mang diện cụ ngày thường vừa tỉnh dậy là có thể nhìn thấy cư nhiên lại không có ở đây, Chanh Âm có chút không quen.
Bạch đại phu trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào nói thẳng: “Hắn trở về rồi, ngươi không phải bảo hắn về nhà ăn Tết hay sao?”
“Ồ.” Chanh Âm sáng tỏ gật gật đầu.
Quả nhiên là nhớ nhà mà, người nọ đúng là vịt chết còn cứng miệng*.
*Nguyên văn “tử áp tử chủy ngạnh” (死鸭子嘴硬): con vịt đến lúc chết cái miệng của nó vẫn cứng, ý chỉ một người rất quật cường, giống như phạm sai lầm tất cả mọi người đều nói hắn sai, nhưng hắn vẫn không thừa nhận là mình sai.
Xác nhận mạch tượng Chanh Âm hôm nay tương đối bình ổn, Bạch đại phu hài lòng khẽ gật đầu, sau đó đi vào trù phòng mang ra một chén cháo đưa tới trước mặt Chanh Âm, “Người nọ làm cho ngươi, trước khi uống thuốc ăn cái này đã.”
Chanh Âm nhận lấy cháo, đặt ở bên miệng thổi nguội, vừa thổi y vừa cảm thấy kỳ quái, “Uống thuốc? Ta không có mua thuốc a…”
“Ừ, là ta kê thuốc.”
An Thiếu Du cùng Bạch đại phu ước pháp tam chương (ba điều quy ước), một trong số đó là hắn không được phép nói cho Chanh Âm biết sự tình thật sự. An Thiếu Du hiểu rất rõ Chanh Âm, bởi vì thuốc dẫn này phải trả một cái giá rất đắt, Chanh Âm không muốn tổn thương thân thể người khác chỉ vì để kéo dài tánh mạng của mình, cho nên mới một mực giữ yên lặng, đó là lí do vì sao hiện tại chuyện hắn làm thuốc dẫn không thể để cho y biết.
Chanh Âm nghe hắn nói như vậy lại càng kỳ quái, không hiểu nổi nhíu mày hỏi: “Bạch đại phu, ngươi có phải lầm lẫn gì rồi không? Ta không thuốc nào có thể trị, hơn nữa cũng không có tiền, ngươi kê lại thuốc cho ta không phải là lãng phí sao?”
“Không sao, tiền thuốc này đã có người thay ngươi thanh toán.” Nói xong, mắt thấy Chanh Âm đã húp xong cháo, Bạch đại phu lúc này mới lấy ra chén thuốc vừa mới sắc xong, “Đây, uống hết toàn bộ.”
Chanh Âm nhìn vào trong bát thấy mặt trên hiện lên nước thuốc màu đỏ đen, không nhịn được ghé sát lại ngửi thử, nhất thời cảm thấy một trận buồn nôn, nước thuốc quỷ dị mùi vị quỷ dị, Chanh Âm không tìm ra được từ nào khác để hình dung, có điều nếu là thuốc Bạch đại phu kê đơn, vậy hẳn là không có vấn đề mới đúng…
Suy nghĩ một chút cũng không hoài nghi gì nữa, Chanh Âm dứt khoát bịt mũi nhắm mắt, rót toàn bộ thuốc vào trong miệng ừng ực nuốt xuống.
“Ợ… Đây là cái gì?” Thật là khó uống, Chanh Âm lập tức lau lau khóe miệng, “Bạch đại phu, ngươi không phải là trêu chọc ta đó chứ?”
Bạch đại phu không trả lời, tiếp nhận bát xong liền đi vào trù phòng.
Chanh Âm biết hắn nghe được, chỉ là không thèm trả lời, cũng chẳng cưỡng cầu, đang định trở mình ngồi dậy lại bị ngăn cản động tác.
“Ở trên giường nghỉ ngơi đi, mấy ngày này ta muốn giúp ngươi điều trị thân thể.” Bạch đại phu nói xong, bưng tới một chén nước.
“A? Thế nhưng…”
“Ngươi mà còn thế nhưng nữa ta liền đi nói cho ‘hắn’ biết tình trạng của ngươi.” Bất đắc dĩ, Bạch đại phu lấy An Thiếu Du ra làm mồi nhử.
Lời này quả nhiên không tầm thường, Chanh Âm vừa nghe xong liền vội vã ngồi trở lại trên giường, huơ huơ hai tay nói: “Đừng đừng đừng, Bạch đại phu, ngươi không cần hù dọa một bệnh nhân như ta có được hay không?”
Nhìn bộ dạng túng quẫn như chuột gặp mèo của y, Bạch đại phu nhịn không được hừ cười một tiếng: “Thế nào, sợ hắn như vậy sao?”
“Ngươi cũng biết ta và hắn… cái kia cái kia đúng không?” Chanh Âm có chút không được tự nhiên nói, “Bạch đại phu xin thương xót, ngươi thế nhưng ngàn vạn lần không thể nói cho hắn biết chuyện của ta a!”
Bạch đại phu tự nhiên không nhiều lời, An Thiếu Du phần lớn đều là nghe Chanh Âm tự mình nói.
Bởi vì bị hắn uy hiếp, Chanh Âm ngoan ngoãn ngồi ở trên giường nhất thời an tĩnh trong chốc lát, ánh mắt cũng có chút lay động không cố định.
Cuối cùng, sau khi suy tư được một chén trà, Chanh Âm rốt cục hỏi ra miệng nỗi lo lắng vẫn quanh quẩn trong lòng: “Bạch đại phu… Trước đó ngươi vẫn ở trong thành sao?”
“Thành nào?”
“… Cùng hắn ở trong thành.” Nói đến đây, Chanh Âm nhịn không được cúi đầu.
Bởi vì tật xấu ti tiện của y lại tái phát.
Bạch đại phu lên tiếng, “Ta trước đó quả thực cùng An Thiếu Du ở trong một cái thành.”
“Vậy hắn… có khỏe hay không? Đã có hài tử chưa? Được mấy tuổi?” Chủ đề về An Thiếu Du y vẫn luôn tránh né, thế nhưng hôm nay mắt thấy đại nạn đã gần kề, Chanh Âm vẫn là không nhịn được quan tâm dò hỏi.
/70
|