Diệp Tiếu hét một tiếng, chạy vội đến bên cạnh Lạc Khinh Thành, nhìn sắc mặt hắn, nhìn một lúc lâu mới nhớ ra hắn đang mang mặt nạ, thở dài, do dự một chút, đưa vào miệng hắn một viên thuốc nhỏ.
Phương Cần hơi đung đưa, đầu gối quỵ xuống đất, thần chí không rõ, sắc mặt tím xanh, toàn thân run rẩy.
Người vừa rồi đứng sau hắn lập tức cúi người xuống, trước ngực bụng hắn điểm vài cái.
Phương Cần lớn tiếng ho khan vài cái, nhổ một một ngụm máu, miệng thở phì phò, rốt cuộc cũng khôi phục lại thần trí.
“Lão… lão Quách, tiểu tử này lai lịch khả nghi, nội lực của hắn… có phần giống Lộ Danh Phi đó. . . . . .”
Người được xưng là Lão Quách bước chậm rãi thong thả lên phía trước, vóc người nhỏ gầy, mặt hơi vàng vọt, ước chừng năm mươi tuổi, đôi mắt nhỏ nhưng ánh mắt sắc bén quét đến.
“Tuyệt đối không, nếu như hắn thật sự luyện U Minh thần công, ngươi với ta hôm nay sẽ không nhẹ nhàng đánh bay hắn như vậy…” Ánh mắt người đó lạnh như băng, như dao găm bắn thẳng đến Lạc Khinh Thành đang nằm trên đất.
“Hoá ra, Quách hữu sứ cũng đến! Võ Lâm Minh lần này ra hết tinh nhuệ, đến Lãng Kính trang cầu thân đem theo nhiều người như vậy? Chẳng lẽ là đi đánh nhau sau?” Diệp Tiếu chậm rãi đứng lên, nắm chặt vòng bạc trong tay áo.
“Chê cười rồi! Mỗ đúng là Quách Tê Ngô! Minh chủ lần này đúng là có chủ ý kết quan hệ thông gia với Lãng Kính trang, để tỏ rõ sự coi trọng của Võ Lâm Minh đối với Lãng Kính trang, cho nên đặc biệt phái hai người chúng ta đi theo công tử đến đó! Ai ngờ lại gặp phải bọn đạo tặc có ý định cướp hạ lễ định tặng cho Viên trang chủ. . . . . .”
Diệp Tiếu không khách khí ngắt lời: “Quách hữu sứ nhầm rồi! Là Hoàng công tử nhà các ngươi có ý định cướp đoạt hạ lễ của chúng ta trước!”
Quách Tê Ngô cười nhạt: “Chuyện hôm nay, coi như mọi người đều sai… Xin vị tiểu ca này trả lại Truy Nhật, những chuyện khác sẽ không truy cứu nữa. . . . . .”
Diệp Tiếu đảo mắt nhìn mấy người hầu vẫn đứng đầy sau lưng Hoàng Thính Phong, cân nhắc thực lực hai bên, nhanh chóng cúi đầu rút Truy Nhật trong tay Lạc Khinh Thành, ném cho Quách Tê Ngô.
Quách Tê Ngô cầm Truy Nhật cắm vào vỏ kiếm của Hoàng Thính Phong, nhưng vẫn chưa có ý rời đi, lạnh lùng nhìn Lạc Khinh Thành ngồi trên mặt đất: “Vị tiểu ca này mang theo mặt nạ, chẳng lẽ đã làm chuyện gì không thể cho người khác biết? Ta lại muốn nhìn xem khuôn mặt thật của ngươi!”
Diệp Tiếu di chuyển ngăn lại ánh mắt: “Chủ nhân nhà ta sinh ra trên mặt có tật… Dung mạo xấu xí, không muốn người khác thấy khuôn mặt thật, kính xin Quách hữu sứ giữ lại chút thể diện cho hắn. . . . . .”
Quách Tê Ngô hơi chần chừ, nghe thấy Phương Cần sau lưng kêu lên: “Lão Quách! Chần chừ gì nữa! Tiểu tử này sợ là có quan hệ với U Minh thành kia! Đừng có nghe lời bọn đàn bà!” Vừa dứt lời, Quách Tê Ngô đánh một chưởng xuống Lạc Khinh Thành đang nằm trên đất.
Bỗng dưng trước mắt chớp loé, Quách Tê Ngô vừa đưa tay ra đã đổi chiêu, vung tay bắt lấy, trong tay là một vòng bạc nhỏ, làm bằng bạc tinh khiết, tinh mỹ vô cùng.
Sau lại nghe thấy tiếng gió từ trên đánh xuống, Quách Tê Ngô buông vòng bạc, đỡ lại một chưởng của người từ trên xà ngang nhảy xuống kia, lùi về phía sau mấy bước.
Cho đến khi dừng lại, nhìn rõ người trước mặt là một vị nam tử tuấn lãng tuổi trên dưới hai mươi, khuôn mặt chính khí, như đã từng quen biết.
“Ngươi là… người phương nào?” Quách Tê Ngô trong lòng khẽ giật mình, hỏi.
“Tiêu Tầm. Tầm trong Chúng lý tầm tha thiên bách độ.” Tiêu Tầm phẫn nộ nhíu mày, “Xem ra đúng là cách nhìn Võ Lâm Minh của ta hoàn toàn bị phá huỷ rồi, cái gì mà danh môn chính phái! Còn chẳng khác gì lấy nhiều đánh ít, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, nói không giữ lời!”
(Chúng lý tầm tha thiên bách độ – trích bài thơ Thanh ngọc án của Tân Khí Tật, dịch nghĩa: Giữa đám tìm người trăm ngàn độ, Điệp Luyến Hoa dịch)
Quách Tê Ngô khẽ giật mình, cẩn thận dò xét Tiêu Tầm, nói: “Vị… thiếu hiệp võ công chí cương chí mãnh, nếu có thể sử dụng vào việc thiện, nhất định sẽ tạo phúc cho thiên hạ. Nhưng có vẻ cảnh giác thái quá, không muốn làm bạn với người khác. . . . . .”
Vội vàng vái chào, quay người nói gì đó bên tai Hoàng Thính Phong.
Có lẽ vị Quách hữu sứ này có địa vị cao ở Võ Lâm Minh, Hoàng Thính Phong cực kỳ cung kính với hắn, gật đầu lia lịa, nhanh chóng đem người rời đi.
Nhìn đoàn người Võ Lâm Minh rời đi, ba người đang định quay trở lại khách điếm, thì thấy trên lầu có tiếng bước chân, một nữ tử che mặt thướt tha đi xuống.
Là một thiếu nữ trẻ tuổi, nhất là đôi mắt đẹp như dòng nước mùa xuân, dịu dàng lướt qua gương mặt ba người, dừng lại nhìn thật lâu.
Trừ bỏ Diệp Tiếu không có cảm giác gì, hai người còn lại đều cảm thấy mặt nóng lên, trong đầu nổ vang.
Mãi cho đến lúc người đó rời đi, hai người vẫn còn đang sững sờ, như lọt vào trong sương mù, không nhận biết được phương hướng.
Tiêu Tầm thở hồng hộc vác Lạc Khinh Thành lên lưng quay lại khách điếm, đặt lên giường.
Diệp Tiếu thấy hắn hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt.
“Khinh Thành! Khinh Thành!” Hoảng hốt, Diệp Tiếu vỗ mạnh lên hai má hắn, dồn sức nhấn vào huyệt Nhân Trung, hét vào lỗ tai hắn!
Lạc Khinh Thành hét một tiếng, nhảy khỏi giường, giận dữ.
“Cả đường mệt nhọc, vất vả lắm mới ngủ được một giấc cô ồn ào cái gì! Còn ồn ào nữa ta nhổ trụi tóc cô! Cho cô biến thành người hói đầu!”
Diệp Tiếu ngây người: “Ngươi không hôn mê?”
“Chỉ bằng hai người bọn họ sao đánh bất tỉnh ta được?”
“Rõ ràng ngươi nhắm mắt!”
“Cô ngủ mở mắt?”
“Hơi thở mỏng manh!”
“Ta đang ngủ. . . . . .”
Diệp Tiếu rốt cục không phản bác nổi, căm tức chuẩn bị ra ngoài.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng hiếm có của Lạc Khinh Thành vang lên sau lưng: “Diệp Tiếu.”
Trong lòng giật mình: “Làm sao?”
“Vừa rồi cô đút cho ta, là Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan?”
“Nhãn lực không tệ!”
“Cô quen Diệu Thủ Diêm La?”
“Ta từng đến Thiên Công cốc.”
“Thiên Công Thất Tử, cao nhân thế ngoại. Ngoại trừ ‘Đào Hoa Nhân Diện’ làm mặt nạ ghi giá công khai, thì đồ của những người khác đều rất khó cầu. Cô có hộp trang sức của ‘Xảo Thủ Ngọc Bà’, còn có Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan của ‘Diệu Thủ Diêm La’, rốt cuộc cô là ai?” Giọng nói dịu dàng vừa rồi bỗng dưng khôi phục lại giọng nói lạnh lùng doạ người.
Diệp Tiếu lườm, còn tưởng tính tình hắn biến đổi, hoá ra vẫn nhìn đâu cũng nghi ngờ như trước: “Ta đánh bại Thiên Công Thất Tử.”
“Cái gì!” Lạc Khinh Thành kêu to một tiếng, mất đi vẻ thong dong thường thấy, “Năm đó Thiên Công Thất Tử đặt ra một quy định, nếu như có người đánh bại bọn họ, thì có thể lấy một vật của mỗi người… Nhưng mấy chục năm qua, chỉ nghe nói có một người đánh bại được bọn họ… Hai mươi năm trước, U Minh thành chủ Lộ Danh Phi đã đại bại Thiên Công Thất Tử, lấy được bảy đồ vật… Về sau U Minh thành xưng bá võ lâm, tung hoành giang hồ, cũng nhận được sự giúp đỡ từ bảy thứ đồ vật kia… Cô… có thể đánh bại bọn họ?”
Diệp Tiếu cười thần bí: “Luận võ công, ta khẳng định không bằng bọn họ, nhưng ta dùng kế sách quỷ kế, tất nhiên là có hiệu quả!”
Đêm đó Kim công tử lặng lẽ đến đây, thực hiện ước hẹn, dùng ngân phiếu sáu ngàn lượng đổi lấy hộp trang sức vàng ròng.
Ngày tiếp theo, ba người mua một chiếc xe ngựa, rốt cuộc cũng giống những công tử khác ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới Lãng Kính trang, ở trong biệt viện cách Lãng Kính trang không xa.
Giữa trưa, Diệp Tiếu đi ngang qua tiểu viện, thấy Hoàng Thính Phong áo trắng bồng bềnh dẫn theo một đám người đi về phía bên này, nhớ lại trận xung đột hôm qua, quyết định tạm lánh đi.
Lặng lẽ trốn vào núi giả, thấy đoàn người dần tiến lại gần, tiếng nói cũng có thể nghe thấy được.
“. . . . . . Vẫn chưa có gì tiến triển. . . . . .”
“. . . . . . Thẩm Như Quân tên chết tiệt! Lại dám… trộm ra… nếu rơi vào tay U Minh thành thì sẽ cực kỳ khủng khiếp, lai lịch của hắn đã điều tra rõ chưa?”
Đoàn người nhỏ giọng bàn luận, dần dần đi xa.
Diệp Tiếu ra khỏi núi giả, đi theo sau cách một khoảng xa, cho đến khi thấy bọn họ tiến vào một gian phòng hẻo lánh trong biệt viện.
Đến đêm, Hoàng Thính Phong lại bắt đầu thương nghị trong phòng.
“. . . . . . Nghe nói lần này Thẩm Vãn cũng sẽ xuất hiện ở Lãng Kính trang… Công tử trời sinh tuấn tú nho nhã, phong lưu vô song… Chỉ cần thi triển mị lực, còn chẳng phải túm được Thẩm mỹ nhân bỏ vào trong túi sao…” Phương Cần nịnh nọt.
Hoàng Thính Phong cười đắc ý.
“Chủ ý này tuy hơi ti tiện, nhưng không phải không hữu hiệu. Chúng ta trước sau phái nhiều người liên hệ với Thẩm gia, một chút tin tức cũng không có, nha đầu Thẩm Vãn kia tuy tuổi còn trẻ, nhưng miệng đóng rất chặt… Nếu công tử có thể tìm cách tiếp cận Thẩm Vãn, thứ nhất có thể điều tra chi tiết thân phận Thẩm Như Quân, thứ hai có thể điều tra nơi giấu thứ đó…” Quách Tê Ngô nhỏ giọng nói.
Hoàng Thính Phong đang định mở miệng, chợt nghe thấy Quách Tê Ngô khẽ quát: “Ai!”
Diệp Tiếu mặc y phục dạ hành lặng lẽ bò trên xà ngang như một con mèo, vất vả lắm mới tìm được một chỗ, mới yên lặng nghe lén được mấy câu, thì chợt nghe thấy Quách Tê Ngô khẽ quát, một chưởng đánh đến.
Chưa kịp nghĩ ngợi, nghiêng người định tránh, thì cả người ngả xuống. . . . . .
Đang suy nghĩ vô số chiêu ứng biến, thì bỗng dưng bên hông bị siết chặt, Truy Nhật Kiếm của Hoàng Thính Phong hiện ra sáng loáng trước mắt, cả người đã phi ra ngoài cửa sổ, tiếng quát tháo cũng dần biến mất phía sau.
“Ngươi. . . . . .”
“Đừng có lên tiếng! Ta là chủ nhân cô!” Giọng nói sau lưng không dịu dàng chút nào.
Diệp Tiếu hừ lạnh một tiếng, tâm tư lại chuyển biến rất nhanh: “Ngươi chưa bị thương?”
Lạc Khinh Thành kỳ quái cười lạnh: “Chủ nhân của cô võ công cái thế, văn chương xuất chúng, sao dễ bị tổn thương chứ?”
“Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan của ta không phải cho ngươi ăn chùa! Đều tại ngươi đeo mặt nạ, hại ta không rõ thương thế nặng hay nhẹ! Thối nam nhân! Trả dược lại cho ta! Ta muốn ném ngươi vào lò luyện đan! Một lần nữa luyện ra Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan!”
Lạc Khinh Thành buông Diệp Tiếu ra, ngửi hai cái trên người nàng, “Cô mới thối! Ta còn chưa chê cô thối hoắc!”
“Ta sao lại thối!” Diệp Tiếu phẫn nộ vùng đến gõ đầu hắn.
Gian nan tránh được, Lạc Khinh Thành đột nhiên cảm nhận được một vật bên hông Diệp Tiếu, suýt mất thăng bằng.
Tâm niệm biến đổi rất nhanh: “Tiếu Tiếu hoá ra là nam giả trang nữ?”
Diệp Tiếu ngẩn người há hốc mồm: “Hả?”
“Ha ha, cứng thật, so với ta còn cứng hơn!” Lạc Khinh Thành tà ác vươn tay ra bóp vật kia, chờ Diệp Tiếu đau đến nhảy dựng lên.
Diệp Tiếu quả nhiên á một tiếng nhảy dựng lên, từ trong quần lấy ra một vật: “Ngươi… ngươi muốn trộm Hoàng Kim Chử của ta!” (chử là cái chày)
“Cái gì. . . . . . chử?” Lạc Khinh Thành nhất thời cảm thấy choáng váng, nhìn một cây gậy ngắn ngủn trước mặt, dưới ánh trăng nhìn thấy vàng lấp lánh.
“Binh khí của ta, Hoàng Kim Chử. Làm bằng vàng ròng… tên trộm nhà ngươi!”
“Ta không có. . . . . .”
“Còn nói không có! Nhìn xem! Bằng chứng đây!” Diệp Tiếu hùng hổ giơ lên cây gậy kia, bên trên vẫn còn dấu năm ngón tay Lạc Khinh Thành, rõ ràng, không thể chống chế!
Lạc Khinh Thành khổ sở ấp úng quanh co, lại nghe một câu của Diệp Tiếu, hận không thể đâm đầu xuống đất.
“Vừa rồi ngươi nói còn cứng rắn hơi ngươi, ngươi cũng có một cái sao?”
“À ừm… có người đến…” Lạc Khinh Thành vội vàng túm lấy Diệp Tiếu tiếp tục chạy, thoát được khỏi vấn đề xấu hổ này.
Đến cửa phòng, buông Diệp Tiếu ra.
“Vừa rồi sao ngươi đúng lúc ở đó?” Diệp Tiếu nhỏ giọng.
“. . . . . . Trùng hợp đi ngang qua. Cô sao lại ở đấy?”
“Cũng trùng hợp đi ngang qua.” Diệp Tiếu hung dữ lườm hắn, vào phòng.
“Nhầm phòng rồi! Đó là… phòng Tiêu Tầm…” Lạc Khinh Thành đứng ở cửa ra vào sốt ruột kêu to.
Diệp Tiếu không thèm để ý đến hắn, trực tiếp đi đến cạnh giường, xách Tiêu Tầm lên.
“Mỹ nữ Thẩm Vãn cũng đến đây.”
“Thì… có quan hệ gì đến ta?” Tiêu Tầm đang ngủ say cực kỳ mất hứng.
“Ngươi phải nghĩ cách tiếp cận nàng ấy… Từ chỗ nàng ấy nghe ngóng tin tức. Chuyện Thẩm Như Quân, có vẻ phức tạp hơn bề ngoài.”
“Hả?”
“Ta có lòng tin ở ngươi! Ngươi trời sinh ngốc nghếch chất phác, dễ thân cận, chỉ cần hơi thi triển mị lực, Thẩm mỹ nhân khẳng định không thể chạy thoát. . . . . .”
“Lão đại đây là đang khen ta sao?”
Diệp Tiếu rốt cục cũng nhoẻn miệng cười: “Khinh Thành muốn đi kén rể, chuyện này chỉ có thể trông cậy ở ngươi. Thẩm cô nương trong nhà có biến cố, rất đáng thương, ngươi an ủi nàng ấy, thỉnh thoảng chú ý, đừng để cho tên bại hoại Hoàng Thính Phong kia bắt nạt nàng ấy.”
“Thế cũng được.” Tiêu Tầm gật đầu.
Lúc ra đến cửa, Diệp Tiếu bất ngờ thấy Lac Khinh Thành vẫn còn đứng đấy.
“Ngươi giám thị chúng ta!” Giọng nói đã hơi nghiến răng nghiến lợi.
“Ta. . . . . . có việc tìm cô.”
“Chuyện gì! Nói!”
“Ta muốn hợp tác với cô… Nghĩ cách thắng đợt kén rể này. Chuyện này rất quan trọng với ta. . . . . .”
“Ồ?” Diệp Tiếu cũng không vui mừng gì, “Không phải ngươi tướng mạo so với Phan An không cần giúp đỡ sao?”
“Ta không thể để lộ khuôn mặt thật ở Lãng Kính trang!”
“Vì sao? Bởi vì Võ Lâm Minh xuất hiện? Ngươi thật sự có quan hệ sâu xa với bọn họ?”
“Cô giúp ta hay không!”
Diệp Tiếu hít sâu một hơi: “Đương nhiên! Lão nhị!”
Phương Cần hơi đung đưa, đầu gối quỵ xuống đất, thần chí không rõ, sắc mặt tím xanh, toàn thân run rẩy.
Người vừa rồi đứng sau hắn lập tức cúi người xuống, trước ngực bụng hắn điểm vài cái.
Phương Cần lớn tiếng ho khan vài cái, nhổ một một ngụm máu, miệng thở phì phò, rốt cuộc cũng khôi phục lại thần trí.
“Lão… lão Quách, tiểu tử này lai lịch khả nghi, nội lực của hắn… có phần giống Lộ Danh Phi đó. . . . . .”
Người được xưng là Lão Quách bước chậm rãi thong thả lên phía trước, vóc người nhỏ gầy, mặt hơi vàng vọt, ước chừng năm mươi tuổi, đôi mắt nhỏ nhưng ánh mắt sắc bén quét đến.
“Tuyệt đối không, nếu như hắn thật sự luyện U Minh thần công, ngươi với ta hôm nay sẽ không nhẹ nhàng đánh bay hắn như vậy…” Ánh mắt người đó lạnh như băng, như dao găm bắn thẳng đến Lạc Khinh Thành đang nằm trên đất.
“Hoá ra, Quách hữu sứ cũng đến! Võ Lâm Minh lần này ra hết tinh nhuệ, đến Lãng Kính trang cầu thân đem theo nhiều người như vậy? Chẳng lẽ là đi đánh nhau sau?” Diệp Tiếu chậm rãi đứng lên, nắm chặt vòng bạc trong tay áo.
“Chê cười rồi! Mỗ đúng là Quách Tê Ngô! Minh chủ lần này đúng là có chủ ý kết quan hệ thông gia với Lãng Kính trang, để tỏ rõ sự coi trọng của Võ Lâm Minh đối với Lãng Kính trang, cho nên đặc biệt phái hai người chúng ta đi theo công tử đến đó! Ai ngờ lại gặp phải bọn đạo tặc có ý định cướp hạ lễ định tặng cho Viên trang chủ. . . . . .”
Diệp Tiếu không khách khí ngắt lời: “Quách hữu sứ nhầm rồi! Là Hoàng công tử nhà các ngươi có ý định cướp đoạt hạ lễ của chúng ta trước!”
Quách Tê Ngô cười nhạt: “Chuyện hôm nay, coi như mọi người đều sai… Xin vị tiểu ca này trả lại Truy Nhật, những chuyện khác sẽ không truy cứu nữa. . . . . .”
Diệp Tiếu đảo mắt nhìn mấy người hầu vẫn đứng đầy sau lưng Hoàng Thính Phong, cân nhắc thực lực hai bên, nhanh chóng cúi đầu rút Truy Nhật trong tay Lạc Khinh Thành, ném cho Quách Tê Ngô.
Quách Tê Ngô cầm Truy Nhật cắm vào vỏ kiếm của Hoàng Thính Phong, nhưng vẫn chưa có ý rời đi, lạnh lùng nhìn Lạc Khinh Thành ngồi trên mặt đất: “Vị tiểu ca này mang theo mặt nạ, chẳng lẽ đã làm chuyện gì không thể cho người khác biết? Ta lại muốn nhìn xem khuôn mặt thật của ngươi!”
Diệp Tiếu di chuyển ngăn lại ánh mắt: “Chủ nhân nhà ta sinh ra trên mặt có tật… Dung mạo xấu xí, không muốn người khác thấy khuôn mặt thật, kính xin Quách hữu sứ giữ lại chút thể diện cho hắn. . . . . .”
Quách Tê Ngô hơi chần chừ, nghe thấy Phương Cần sau lưng kêu lên: “Lão Quách! Chần chừ gì nữa! Tiểu tử này sợ là có quan hệ với U Minh thành kia! Đừng có nghe lời bọn đàn bà!” Vừa dứt lời, Quách Tê Ngô đánh một chưởng xuống Lạc Khinh Thành đang nằm trên đất.
Bỗng dưng trước mắt chớp loé, Quách Tê Ngô vừa đưa tay ra đã đổi chiêu, vung tay bắt lấy, trong tay là một vòng bạc nhỏ, làm bằng bạc tinh khiết, tinh mỹ vô cùng.
Sau lại nghe thấy tiếng gió từ trên đánh xuống, Quách Tê Ngô buông vòng bạc, đỡ lại một chưởng của người từ trên xà ngang nhảy xuống kia, lùi về phía sau mấy bước.
Cho đến khi dừng lại, nhìn rõ người trước mặt là một vị nam tử tuấn lãng tuổi trên dưới hai mươi, khuôn mặt chính khí, như đã từng quen biết.
“Ngươi là… người phương nào?” Quách Tê Ngô trong lòng khẽ giật mình, hỏi.
“Tiêu Tầm. Tầm trong Chúng lý tầm tha thiên bách độ.” Tiêu Tầm phẫn nộ nhíu mày, “Xem ra đúng là cách nhìn Võ Lâm Minh của ta hoàn toàn bị phá huỷ rồi, cái gì mà danh môn chính phái! Còn chẳng khác gì lấy nhiều đánh ít, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, nói không giữ lời!”
(Chúng lý tầm tha thiên bách độ – trích bài thơ Thanh ngọc án của Tân Khí Tật, dịch nghĩa: Giữa đám tìm người trăm ngàn độ, Điệp Luyến Hoa dịch)
Quách Tê Ngô khẽ giật mình, cẩn thận dò xét Tiêu Tầm, nói: “Vị… thiếu hiệp võ công chí cương chí mãnh, nếu có thể sử dụng vào việc thiện, nhất định sẽ tạo phúc cho thiên hạ. Nhưng có vẻ cảnh giác thái quá, không muốn làm bạn với người khác. . . . . .”
Vội vàng vái chào, quay người nói gì đó bên tai Hoàng Thính Phong.
Có lẽ vị Quách hữu sứ này có địa vị cao ở Võ Lâm Minh, Hoàng Thính Phong cực kỳ cung kính với hắn, gật đầu lia lịa, nhanh chóng đem người rời đi.
Nhìn đoàn người Võ Lâm Minh rời đi, ba người đang định quay trở lại khách điếm, thì thấy trên lầu có tiếng bước chân, một nữ tử che mặt thướt tha đi xuống.
Là một thiếu nữ trẻ tuổi, nhất là đôi mắt đẹp như dòng nước mùa xuân, dịu dàng lướt qua gương mặt ba người, dừng lại nhìn thật lâu.
Trừ bỏ Diệp Tiếu không có cảm giác gì, hai người còn lại đều cảm thấy mặt nóng lên, trong đầu nổ vang.
Mãi cho đến lúc người đó rời đi, hai người vẫn còn đang sững sờ, như lọt vào trong sương mù, không nhận biết được phương hướng.
Tiêu Tầm thở hồng hộc vác Lạc Khinh Thành lên lưng quay lại khách điếm, đặt lên giường.
Diệp Tiếu thấy hắn hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt.
“Khinh Thành! Khinh Thành!” Hoảng hốt, Diệp Tiếu vỗ mạnh lên hai má hắn, dồn sức nhấn vào huyệt Nhân Trung, hét vào lỗ tai hắn!
Lạc Khinh Thành hét một tiếng, nhảy khỏi giường, giận dữ.
“Cả đường mệt nhọc, vất vả lắm mới ngủ được một giấc cô ồn ào cái gì! Còn ồn ào nữa ta nhổ trụi tóc cô! Cho cô biến thành người hói đầu!”
Diệp Tiếu ngây người: “Ngươi không hôn mê?”
“Chỉ bằng hai người bọn họ sao đánh bất tỉnh ta được?”
“Rõ ràng ngươi nhắm mắt!”
“Cô ngủ mở mắt?”
“Hơi thở mỏng manh!”
“Ta đang ngủ. . . . . .”
Diệp Tiếu rốt cục không phản bác nổi, căm tức chuẩn bị ra ngoài.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng hiếm có của Lạc Khinh Thành vang lên sau lưng: “Diệp Tiếu.”
Trong lòng giật mình: “Làm sao?”
“Vừa rồi cô đút cho ta, là Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan?”
“Nhãn lực không tệ!”
“Cô quen Diệu Thủ Diêm La?”
“Ta từng đến Thiên Công cốc.”
“Thiên Công Thất Tử, cao nhân thế ngoại. Ngoại trừ ‘Đào Hoa Nhân Diện’ làm mặt nạ ghi giá công khai, thì đồ của những người khác đều rất khó cầu. Cô có hộp trang sức của ‘Xảo Thủ Ngọc Bà’, còn có Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan của ‘Diệu Thủ Diêm La’, rốt cuộc cô là ai?” Giọng nói dịu dàng vừa rồi bỗng dưng khôi phục lại giọng nói lạnh lùng doạ người.
Diệp Tiếu lườm, còn tưởng tính tình hắn biến đổi, hoá ra vẫn nhìn đâu cũng nghi ngờ như trước: “Ta đánh bại Thiên Công Thất Tử.”
“Cái gì!” Lạc Khinh Thành kêu to một tiếng, mất đi vẻ thong dong thường thấy, “Năm đó Thiên Công Thất Tử đặt ra một quy định, nếu như có người đánh bại bọn họ, thì có thể lấy một vật của mỗi người… Nhưng mấy chục năm qua, chỉ nghe nói có một người đánh bại được bọn họ… Hai mươi năm trước, U Minh thành chủ Lộ Danh Phi đã đại bại Thiên Công Thất Tử, lấy được bảy đồ vật… Về sau U Minh thành xưng bá võ lâm, tung hoành giang hồ, cũng nhận được sự giúp đỡ từ bảy thứ đồ vật kia… Cô… có thể đánh bại bọn họ?”
Diệp Tiếu cười thần bí: “Luận võ công, ta khẳng định không bằng bọn họ, nhưng ta dùng kế sách quỷ kế, tất nhiên là có hiệu quả!”
Đêm đó Kim công tử lặng lẽ đến đây, thực hiện ước hẹn, dùng ngân phiếu sáu ngàn lượng đổi lấy hộp trang sức vàng ròng.
Ngày tiếp theo, ba người mua một chiếc xe ngựa, rốt cuộc cũng giống những công tử khác ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới Lãng Kính trang, ở trong biệt viện cách Lãng Kính trang không xa.
Giữa trưa, Diệp Tiếu đi ngang qua tiểu viện, thấy Hoàng Thính Phong áo trắng bồng bềnh dẫn theo một đám người đi về phía bên này, nhớ lại trận xung đột hôm qua, quyết định tạm lánh đi.
Lặng lẽ trốn vào núi giả, thấy đoàn người dần tiến lại gần, tiếng nói cũng có thể nghe thấy được.
“. . . . . . Vẫn chưa có gì tiến triển. . . . . .”
“. . . . . . Thẩm Như Quân tên chết tiệt! Lại dám… trộm ra… nếu rơi vào tay U Minh thành thì sẽ cực kỳ khủng khiếp, lai lịch của hắn đã điều tra rõ chưa?”
Đoàn người nhỏ giọng bàn luận, dần dần đi xa.
Diệp Tiếu ra khỏi núi giả, đi theo sau cách một khoảng xa, cho đến khi thấy bọn họ tiến vào một gian phòng hẻo lánh trong biệt viện.
Đến đêm, Hoàng Thính Phong lại bắt đầu thương nghị trong phòng.
“. . . . . . Nghe nói lần này Thẩm Vãn cũng sẽ xuất hiện ở Lãng Kính trang… Công tử trời sinh tuấn tú nho nhã, phong lưu vô song… Chỉ cần thi triển mị lực, còn chẳng phải túm được Thẩm mỹ nhân bỏ vào trong túi sao…” Phương Cần nịnh nọt.
Hoàng Thính Phong cười đắc ý.
“Chủ ý này tuy hơi ti tiện, nhưng không phải không hữu hiệu. Chúng ta trước sau phái nhiều người liên hệ với Thẩm gia, một chút tin tức cũng không có, nha đầu Thẩm Vãn kia tuy tuổi còn trẻ, nhưng miệng đóng rất chặt… Nếu công tử có thể tìm cách tiếp cận Thẩm Vãn, thứ nhất có thể điều tra chi tiết thân phận Thẩm Như Quân, thứ hai có thể điều tra nơi giấu thứ đó…” Quách Tê Ngô nhỏ giọng nói.
Hoàng Thính Phong đang định mở miệng, chợt nghe thấy Quách Tê Ngô khẽ quát: “Ai!”
Diệp Tiếu mặc y phục dạ hành lặng lẽ bò trên xà ngang như một con mèo, vất vả lắm mới tìm được một chỗ, mới yên lặng nghe lén được mấy câu, thì chợt nghe thấy Quách Tê Ngô khẽ quát, một chưởng đánh đến.
Chưa kịp nghĩ ngợi, nghiêng người định tránh, thì cả người ngả xuống. . . . . .
Đang suy nghĩ vô số chiêu ứng biến, thì bỗng dưng bên hông bị siết chặt, Truy Nhật Kiếm của Hoàng Thính Phong hiện ra sáng loáng trước mắt, cả người đã phi ra ngoài cửa sổ, tiếng quát tháo cũng dần biến mất phía sau.
“Ngươi. . . . . .”
“Đừng có lên tiếng! Ta là chủ nhân cô!” Giọng nói sau lưng không dịu dàng chút nào.
Diệp Tiếu hừ lạnh một tiếng, tâm tư lại chuyển biến rất nhanh: “Ngươi chưa bị thương?”
Lạc Khinh Thành kỳ quái cười lạnh: “Chủ nhân của cô võ công cái thế, văn chương xuất chúng, sao dễ bị tổn thương chứ?”
“Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan của ta không phải cho ngươi ăn chùa! Đều tại ngươi đeo mặt nạ, hại ta không rõ thương thế nặng hay nhẹ! Thối nam nhân! Trả dược lại cho ta! Ta muốn ném ngươi vào lò luyện đan! Một lần nữa luyện ra Cửu Chuyển Hoàn Hồn đan!”
Lạc Khinh Thành buông Diệp Tiếu ra, ngửi hai cái trên người nàng, “Cô mới thối! Ta còn chưa chê cô thối hoắc!”
“Ta sao lại thối!” Diệp Tiếu phẫn nộ vùng đến gõ đầu hắn.
Gian nan tránh được, Lạc Khinh Thành đột nhiên cảm nhận được một vật bên hông Diệp Tiếu, suýt mất thăng bằng.
Tâm niệm biến đổi rất nhanh: “Tiếu Tiếu hoá ra là nam giả trang nữ?”
Diệp Tiếu ngẩn người há hốc mồm: “Hả?”
“Ha ha, cứng thật, so với ta còn cứng hơn!” Lạc Khinh Thành tà ác vươn tay ra bóp vật kia, chờ Diệp Tiếu đau đến nhảy dựng lên.
Diệp Tiếu quả nhiên á một tiếng nhảy dựng lên, từ trong quần lấy ra một vật: “Ngươi… ngươi muốn trộm Hoàng Kim Chử của ta!” (chử là cái chày)
“Cái gì. . . . . . chử?” Lạc Khinh Thành nhất thời cảm thấy choáng váng, nhìn một cây gậy ngắn ngủn trước mặt, dưới ánh trăng nhìn thấy vàng lấp lánh.
“Binh khí của ta, Hoàng Kim Chử. Làm bằng vàng ròng… tên trộm nhà ngươi!”
“Ta không có. . . . . .”
“Còn nói không có! Nhìn xem! Bằng chứng đây!” Diệp Tiếu hùng hổ giơ lên cây gậy kia, bên trên vẫn còn dấu năm ngón tay Lạc Khinh Thành, rõ ràng, không thể chống chế!
Lạc Khinh Thành khổ sở ấp úng quanh co, lại nghe một câu của Diệp Tiếu, hận không thể đâm đầu xuống đất.
“Vừa rồi ngươi nói còn cứng rắn hơi ngươi, ngươi cũng có một cái sao?”
“À ừm… có người đến…” Lạc Khinh Thành vội vàng túm lấy Diệp Tiếu tiếp tục chạy, thoát được khỏi vấn đề xấu hổ này.
Đến cửa phòng, buông Diệp Tiếu ra.
“Vừa rồi sao ngươi đúng lúc ở đó?” Diệp Tiếu nhỏ giọng.
“. . . . . . Trùng hợp đi ngang qua. Cô sao lại ở đấy?”
“Cũng trùng hợp đi ngang qua.” Diệp Tiếu hung dữ lườm hắn, vào phòng.
“Nhầm phòng rồi! Đó là… phòng Tiêu Tầm…” Lạc Khinh Thành đứng ở cửa ra vào sốt ruột kêu to.
Diệp Tiếu không thèm để ý đến hắn, trực tiếp đi đến cạnh giường, xách Tiêu Tầm lên.
“Mỹ nữ Thẩm Vãn cũng đến đây.”
“Thì… có quan hệ gì đến ta?” Tiêu Tầm đang ngủ say cực kỳ mất hứng.
“Ngươi phải nghĩ cách tiếp cận nàng ấy… Từ chỗ nàng ấy nghe ngóng tin tức. Chuyện Thẩm Như Quân, có vẻ phức tạp hơn bề ngoài.”
“Hả?”
“Ta có lòng tin ở ngươi! Ngươi trời sinh ngốc nghếch chất phác, dễ thân cận, chỉ cần hơi thi triển mị lực, Thẩm mỹ nhân khẳng định không thể chạy thoát. . . . . .”
“Lão đại đây là đang khen ta sao?”
Diệp Tiếu rốt cục cũng nhoẻn miệng cười: “Khinh Thành muốn đi kén rể, chuyện này chỉ có thể trông cậy ở ngươi. Thẩm cô nương trong nhà có biến cố, rất đáng thương, ngươi an ủi nàng ấy, thỉnh thoảng chú ý, đừng để cho tên bại hoại Hoàng Thính Phong kia bắt nạt nàng ấy.”
“Thế cũng được.” Tiêu Tầm gật đầu.
Lúc ra đến cửa, Diệp Tiếu bất ngờ thấy Lac Khinh Thành vẫn còn đứng đấy.
“Ngươi giám thị chúng ta!” Giọng nói đã hơi nghiến răng nghiến lợi.
“Ta. . . . . . có việc tìm cô.”
“Chuyện gì! Nói!”
“Ta muốn hợp tác với cô… Nghĩ cách thắng đợt kén rể này. Chuyện này rất quan trọng với ta. . . . . .”
“Ồ?” Diệp Tiếu cũng không vui mừng gì, “Không phải ngươi tướng mạo so với Phan An không cần giúp đỡ sao?”
“Ta không thể để lộ khuôn mặt thật ở Lãng Kính trang!”
“Vì sao? Bởi vì Võ Lâm Minh xuất hiện? Ngươi thật sự có quan hệ sâu xa với bọn họ?”
“Cô giúp ta hay không!”
Diệp Tiếu hít sâu một hơi: “Đương nhiên! Lão nhị!”
/13
|