Một chiếc xe ngựa xa hoa đứng lặng yên ngay trước cửa ra vào, thu hút ánh mắt của người đi đường.
Toàn bộ thân xe đều phủ vải lụa màu đỏ chói, bốn con ngựa to khỏe, toàn thân màu tuyết trắng, lông như đang tỏa sáng, không lẫn một chút màu sắc nào khác.
Làm người khác vừa kinh ngạc vừa ái mộ, Diệp Tiếu nhịn không được lưu luyến đứng cạnh xe.
“Lão đại!” Có người gọi nàng.
Nàng lắp bắp kinh hãi, thấy một người ngồi chỗ đánh xe nhô đầu ra.
Là Tiêu Tầm!
“Ngươi ở đâu kiếm ra được cỗ xe ngựa đẹp thế này?”
Tiêu Tầm tất nhiên là rất đắc ý: “Mua đó!”
“Tiền của ngươi. . . . . . cũng nhiều thật. . . . . .” Diệp Tiếu líu lưỡi.
Tiêu Tầm đắc ý vỗ vỗ túi vải lớn bên cạnh người: “Bên trong đều là vàng lá. Mẹ ta bắt ta phải mang theo!”
Diệp Tiếu nuốt nước miếng: “Mẹ ngươi đúng là. . . . . . đốt tiền. . . . . .”
Tiêu Tầm nhếch miệng: “Phiêu dạt trong giang hồ, phải có ngân lượng để no bụng. Lão đại! Lên đi!”
Diệp Tiếu trước mắt bao người bò lên xe ngựa xa hoa không được tự nhiên chút nào.
Không ngờ kỹ thuật đánh xe của Tiêu Tầm tốt đến lạ thường.
Xe ngựa đi nhanh mà vẫn bình ổn.
Rất nhanh đã đến chỗ cần đến, bến thuyền.
Cái xe ngựa xa hoa này hiển nhiên là rất hữu dụng, tiểu nhị từ cách xa ngàn dặm nhìn thấy đã chạy tới nghênh đón, chạy còn nhanh hơn cả bốn con ngựa.
“Chúng ta muốn hỏi một đại hiệp vang danh lâu nay trên giang hồ. . . . . .” Diệp Tiếu chậm rãi mở miệng.
Không ngờ Hồ lão bản bến thuyền lập tức trả lời: “Đại hiệp Thẩm Như Quân? Cô nương muốn hỏi về chuyện Thẩm đại hiệp ngồi thuyền để về nhà? Thẩm đại hiệp về nhà luôn bao phòng lớn nhất trên thuyền hoa. Khoảng mùng ba tháng mười phái người tới đặt phòng, mùng bảy tháng mười giờ thân lên thuyền, giờ tuất về tới nhà.”
Tiêu Tầm sửng sốt: “Có người đã hỏi qua sao? Ai vậy?”
Lão bản rõ ràng có chút khó chịu: “Rất nhiều người. . . . . . đều muốn lấy phần thưởng của Võ Lâm Minh mà đến. . . . . .”
Diệp Tiếu ồ một tiếng: “Việc này truyền nhanh thật, người nào cũng biết . . . . . . Mùng bảy tháng mười lên thuyền? Mùng chín tháng mười phát hiện xác. . . . . . Chẳng lẽ hắn gặp chuyện ở trên trấn? Hầu như ai trong trấn cũng biết hắn, sao một chút dấu vết để lại cũng không có? Kỳ quái. . . . . .”
Lão bản khách khí nói vài câu, đang định rời đi, chợt nghe Diệp Tiếu hét to một tiếng, sợ tới mức chân mềm nhũn.
“Người lái thuyền đưa Thẩm đại hiệp về nhà đang ở đâu?”
“Tiểu Thiên? Mấy ngày nay bị nhiễm phong hàn, ở nhà nghỉ ngơi. . . . . .”
Diệp Tiếu lập tức rút từ túi vải Tiêu Tầm ra một lá vàng, phất phơ qua mặt lão bản: “Nhà Tiểu Thiên ở đâu?”
Vàng lá sáng lóng lánh làm Hồ lão bản đau cả mắt, hắn kìm chế sự kích động trong lòng, miễn cưỡng nói ra chỗ ở của Tiểu Thiên không sót một chữ nào.
Nói xong hai bàn tay mở ra, chờ lá vàng xinh xắn kia rơi vào, lại nghe thấy giọng nói gian xảo của Diệp Tiếu: “Vàng lá này quyến rũ không?”
Gật đầu rất nhanh.
Diệp Tiếu ồ một tiếng: “Đúng là anh hùng chung lý tưởng mà Hồ lão bản!”
Bàn tay nhỏ bé vừa động, vàng lá đã chui vào túi vải của Tiêu Tầm, kêu một tiếng: “Lão Tam, đi thôi!”
Tiêu sái quay người, nghênh ngang rời đi, sau lưng, Hồ lão bản đáng thương đau lòng thiếu chút nữa thì ngất đi.
Tiểu Thiên quả nhiên ốm liệt giường, đang hấp hối.
Nhưng mà sau khi thấy vàng lá tinh thần lập tức phấn chấn, giọng nói sang sảng.
“Thẩm đại hiệp? Dạ dạ dạ, là ngồi thuyền hoa tiểu nhân lái về nhà. Ngày hôm đó xuôi gió xuôi nước, giờ Thân lái thuyền, giờ Tuất đã đến. Tiểu nhân nhìn thấy đại hiệp lên bến thuyền, rồi biến mất trong đêm. . . . . .”
“Hôm đó Thẩm đại hiệp có hành động gì không bình thường không?”
“Không bình thường. . . . . . Không có, ờm, đại hiệp luôn ngồi ở trong phòng, không đi ra ngoài, dường như có tâm sự. . . . . . suốt hai canh giờ. . . . . . dù sao cũng không phải là không bình thường. . . . . . vì nghe nói Thẩm đại hiệp vốn là một người trầm mặc ít nói. . . . . .”
“Còn nữa không. . . . . .” Diệp Tiếu rất kiên nhẫn.
Tiểu Thiên nhớ lại cả nửa ngày, vẫn không tìm ra được chỗ nào khả nghi, nhưng nhớ lại được một chuyện khác.
“Nếu nói kỳ quái, thì Thẩm đại hiệp vốn dự định là buổi trưa xuất phát, như vậy trước khi mặt trời lặn có thể về đến nhà rồi. Mà trước khi đi một ngày, lại phái người tới đây thay đổi. . . . . . Như vậy, lúc đến trấn đã rất muộn, lúc đó cuối thu, trời cũng lạnh. . . . . . Cũng may đại hiệp chuẩn bị đầy đủ, mặc rất nhiều quần áo. . . . . . Nếu không, rất dễ bị nhiễm phong hàn. . . . . . sẽ. . . . . .”
Tiêu Tầm cười quái dị: “Không nhiễm phong hàn thì cuối cùng vấn chết đó thôi?”
Tiểu Thiên lúc này mới nhớ tới người đó đã chết, sợ hãi rùng mình.
Lại nhìn sắc vàng rực rỡ của vàng lá mấy lần, để tiếp sức.
Diệp Tiếu hai mắt lại tỏa sáng: “Ngươi nói, hôm ấy Trầm đại hiệp mặc rất nhiều quần áo? Lúc đại hiệp mới lên thuyền thì sao? Mặc quần áo như thế nào?”
Tiểu Thiên sững sờ, nhớ lại, cười nói: “Lúc đến cũng mặc rất nhiều, đội mũ rộng vành, hôm ấy trời lạnh, còn có gió lớn, cũng may là gió thuận. . . . . . Đưa Thẩm đại hiệp về xong, chúng ta phải dừng thuyền trên trấn một đêm, hôm sau gió mới dừng. . . . . .”
“Lúc trước ngươi đã gặp đại hiệp chưa?” Diệp Tiếu mắt sáng ngời.
Tiểu Thiên lắc đầu: “Chưa. . . . . . Đại hiệp tuy là khách quen của bến thuyền, nhưng ta cũng mới tới làm . . . . . .”
“Hôm đó ngươi có nhìn thấy rõ mặt hắn không?”
Tiểu Thiên cẩn thận suy nghĩ lại: “Thấy thì có thấy, nhưng mà. . . . . . Thật sự không nhìn kỹ. . . . . . Nói thật, một nam nhân lớn tuổi, không thấy đầu. . . . . . Cũng không phải cô nương người. . . . . . Hoặc vị công tử này, đẹp mắt như vậy. . . . . .”
“Chưa từng gặp qua, lại chưa nhìn kỹ, sao ngươi biết người đó là Thẩm đại hiệp, không sợ có người giả mạo sao?”
“Sao có thể? Hắn nói mình là Thẩm Như Quân, người tới đặt thuyền hoa còn tự mình dẫn hắn tới. . . . . . Hắn còn giao tiền đầy đủ, không phải đại hiệp thì là ai? Chẳng lẽ có người coi tiền như rác chấp nhận làm thế?”
“Người tới đặt chỗ trên thuyền ngươi có quen không?” Diệp Tiếu mắt càng sáng hơn.
“Người đó sao? Là Vạn lão bản của nhà trọ Thiên Bảo. . . . . . Thẩm đại hiệp ra tay rất hào phóng, chắc là đưa nhiều bạc, ngay cả Vạn lão bản còn tự mình đi theo giúp việc cho hắn. . . . . . Hôm ấy Thẩm đại hiệp thưởng tiền cho chúng ta cũng rất nhiều. . . . . .”
“Vạn lão bản. . . . . .” Diệp Tiếu dường như suy nghĩ gì đó, “Hôm đầu cũng là ông ta tới đặt thuyền?”
“Hôm đầu? Hình như không phải. . . . . . Là một tiểu nhị của nhà trọ Thiên Bảo. . . . . .”
Tiểu Thiên nhà ở một thôn nhỏ yên tĩnh ngoại thành Cô Tô, cách thành hơi xa, lúc hai người về tới nơi, đã là hoàng hôn.
Sau khi mừng rỡ nhận lấy vàng lá, Tiểu Thiên niềm nở mời hai người ở lại nhà hắn một đêm.
“Giờ mà trở về, đến thành Cô Tô cũng là canh hai rồi, cửa thành đã đóng, đến lúc đó ngay cả cái chỗ đặt chân cũng không có. Hay ở lại nhà ta một đêm, sáng sớm mai hẵng về thành, thế sẽ tốt hơn. . . . . .”
Ai ngờ hai người đều nói phải về nhà trọ Thiên Bảo, càng sớm càng tốt.
Đành tiếc nuối cáo biệt hai người, nhìn hai người bọn họ nhảy lên xe ngựa phóng đi.
“Lão đại, cảm thấy Vạn lão bản kia có vấn đề sao?” Tiêu Tầm trong lòng có chút ngộ ra.
“Dựa theo lời của người Thẩm gia, bọn họ không thấy Thẩm Như Quân về nhà. Như vậy có hai khả năng, Thẩm Như Quân xác thực bình yên vô sự tới trấn nhỏ, chưa kịp về tới nhà mà bị ngộ hại trên trấn. Khả năng thứ hai, hắn ở Cô Tô đã bị ngộ hại rồi, người lên thuyền hoa là một người khác cải trang, dẫn dụ sự chú ý của võ lâm sang một hướng khác. . . . . . Nếu ngươi là ác nhân U Minh thành, ngươi sẽ chọn khả năng nào?”
“Lão đại có thành kiến rồi, không phải tất cả người của U Minh thành đều là ác nhân. . . . . . Ví như bọn danh môn chánh phái kia cũng có người tốt người xấu. . . . . .”
“. . . . . . Tất nhiên là lựa chọn Cô Tô. Bởi vì Thẩm Như Quân là người nổi tiếng ở trấn nhỏ, ai trong trấn cũng biết, hơn nữa hắn quen thuộc địa hình, rất khó xuống tay. Mà Cô Tô thì không được như thế. . . . . . hung thủ U Minh thành không kiêng nể có thể xuống tay. . . . . .”
“Lão đại, không có bằng chứng, sao cứ khăng khăng là U Minh thành giết người?”
“Ngươi dám nghi ngờ uy quyền của ta? Tiêu Tầm! Quên ai là lão đại rồi hả?”
Tiêu Tầm khổ sở gật đầu: “Chỉ sợ lão đại lầm đường lạc lối rồi. . . . . .”
Diệp Tiếu hừ lạnh: “Lão Tam! Ngươi đánh xe mới phải cẩn thận, đừng có lầm đường lạc lối. . . . . .”
Lúc đến thành Cô Tô quả nhiên là canh hai, cửa thành đã đóng.
Tiêu Tầm dương dương tự đắc: “Cũng may thuê một chiếc xe ngựa xa hoa, rộng thoáng mềm mại, có thể thoải mái ngủ một đêm. . . . . . Lấy trời làm màn chiếu làm đất dù sao cũng khó chịu. . . . . . Sáng mai cửa thành vừa mở chúng ta có thể vào thành luôn. . . . . .”
“Ngươi cũng có mỗi ưu điểm cẩn thận, không đến mức để người ta cảm thấy hoàn toàn vô dụng. . . . . .” Diệp Tiếu lẩm bẩm một câu, cơn buồn ngủ tới, vừa nằm xuống đã ngủ mất .
“Ngươi cũng có mỗi ưu điểm nhỏ là thông minh, nếu không ta sao lại cam tâm tình nguyện đi theo làm tùy tùng chứ. . . . . .” Tiêu Tầm nhe răng làm mặt quỷ với nàng, thấp giọng nói.
Trong lúc mơ màng Diệp Tiếu hừ một tiếng, trở mình.
Bị dọa cho sợ, Tiêu Tầm nhanh chóng nằm vật xuống góc xe không nhúc nhích.
Nhưng mà Diệp Tiếu không hề mở mắt.
Một ngày xóc nảy mệt nhọc rốt cục Tiêu Tầm cũng ngủ thật say.
Nửa đêm.
Tiêu Tầm đang ngủ say bị người khác lay mạnh tỉnh lại.
“Chuyện gì?” Vất vả lắm mới nhận ra người trước mặt là Diệp Tiếu, Tiêu Tầm rất bực mình, phá hủy mộng đẹp ai mà thích cho được.
“Nhìn xem trên đầu đi, ngươi thấy thiếu cái gì không?” Diệp Tiếu giọng nói có chút tồi tệ chán nản.
Đáng tiếc Tiêu Tầm đang buồn ngủ muốn chết không lĩnh hội được sâu xa trong câu nói của lão đại, cố gắng mở to hai mắt nhìn: “Bầu trời đầy sao lấp lánh. . . . . . rất đẹp. . . . . . rất lãng mạn. . . . . . nếu cứ nhìn chăm chú vào những vì sao, nhìn lâu sẽ có cảm giác các vì sao đang lao về phía mình. . . . . . Lão đại, ngươi xem đi. . . . . . Bên kia là Bắc Đấu Thất Tinh, ngân hà ngươi nhìn thấy không? Vì sao trên kia kìa, bên cạnh có hai ngôi sao bé hơn, trước đây mẹ ta đã nói qua, gọi là Thải Thủy tinh. . . . . . Có một truyền thuyết. . . . . . Á, lão đại. . . . . . Sao lại gõ đầu ta? !”
Diệp Tiếu hung dữ gõ đầu hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngu xuẩn! Xe ngựa của chúng ta bị người ta đánh cắp rồi!”
“Cái gì!” Tiêu Tầm rốt cục cũng phẫn nộ bật dậy, hoàn toàn tỉnh ngủ, sờ soạng bên hông, “Bọc đồ của ta, túi vải toàn vàng lá. . . . . .”
“Dừng lại! Nhìn quần áo của ngươi!”
“AAA! Áo ngoài của ta cũng không thấy! Áo làm từ gấm Tử Vân mười lăm lượng bạc một xích (~0,33m). . . . . . Ai? Là ai làm?”
Diệp Tiếu bỗng dưng cúi người, từ dưới đất nhặt lên một thứ gì đó.
“Nhất lũ u hương?”
“Nhất lũ u hương là một nữ tặc nổi tiếng trên giang hồ dạo gần đây. Nghe nói kỹ thuật trộm đồ rất cao minh, phàm là những gì nàng nhìn trúng, chưa bao giờ thất thủ. Nghe nói nàng sau khi trộm xong, sẽ để lại cho khổ chủ một bông hoa lụa tỏa mùi thơm, “
“Quá kiêu ngạo! Tên trộm vẫn là tên trộm, lại còn khoa trương như thế nữa. . . . . . Lão đại có biết nàng rốt cuộc là ai không?”
Diệp Tiếu thở dài lắc đầu: “Người này ta cũng chú ý lâu rồi, nhưng mà vẫn chưa có thời gian đi tìm hiểu. . . . . . Nghe nói trước mắt vẫn chưa có người nào thấy qua khuôn mặt thật của nàng ta, ngay cả tên thật cũng không ai biết. . . . . .”
“Thế đồ của ta làm sao đòi lại được?” Tiêu tầm đau khổ… thật sự thành khổ chủ rồi.
“Chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn. . . . . . Hay là trước tiên cứ phá án của Thẩm Như Quân đã rồi tính sau. . . . . .”
“Mẹ ta nói, không có tiền nửa bước khó đi. . . . . .”
Diệp Tiếu bỗng dừng bước, nhìn chằm chằm Tiêu Tầm, cho đến khi trong lòng hắn sợ run.
Không đợi Tiêu Tầm hỏi, Diệp Tiếu đã hỏi: “Quần áo trong đang mặc trên người ngươi làm bằng chất liệu gì? Nhìn qua cũng không tồi?”
Toàn bộ thân xe đều phủ vải lụa màu đỏ chói, bốn con ngựa to khỏe, toàn thân màu tuyết trắng, lông như đang tỏa sáng, không lẫn một chút màu sắc nào khác.
Làm người khác vừa kinh ngạc vừa ái mộ, Diệp Tiếu nhịn không được lưu luyến đứng cạnh xe.
“Lão đại!” Có người gọi nàng.
Nàng lắp bắp kinh hãi, thấy một người ngồi chỗ đánh xe nhô đầu ra.
Là Tiêu Tầm!
“Ngươi ở đâu kiếm ra được cỗ xe ngựa đẹp thế này?”
Tiêu Tầm tất nhiên là rất đắc ý: “Mua đó!”
“Tiền của ngươi. . . . . . cũng nhiều thật. . . . . .” Diệp Tiếu líu lưỡi.
Tiêu Tầm đắc ý vỗ vỗ túi vải lớn bên cạnh người: “Bên trong đều là vàng lá. Mẹ ta bắt ta phải mang theo!”
Diệp Tiếu nuốt nước miếng: “Mẹ ngươi đúng là. . . . . . đốt tiền. . . . . .”
Tiêu Tầm nhếch miệng: “Phiêu dạt trong giang hồ, phải có ngân lượng để no bụng. Lão đại! Lên đi!”
Diệp Tiếu trước mắt bao người bò lên xe ngựa xa hoa không được tự nhiên chút nào.
Không ngờ kỹ thuật đánh xe của Tiêu Tầm tốt đến lạ thường.
Xe ngựa đi nhanh mà vẫn bình ổn.
Rất nhanh đã đến chỗ cần đến, bến thuyền.
Cái xe ngựa xa hoa này hiển nhiên là rất hữu dụng, tiểu nhị từ cách xa ngàn dặm nhìn thấy đã chạy tới nghênh đón, chạy còn nhanh hơn cả bốn con ngựa.
“Chúng ta muốn hỏi một đại hiệp vang danh lâu nay trên giang hồ. . . . . .” Diệp Tiếu chậm rãi mở miệng.
Không ngờ Hồ lão bản bến thuyền lập tức trả lời: “Đại hiệp Thẩm Như Quân? Cô nương muốn hỏi về chuyện Thẩm đại hiệp ngồi thuyền để về nhà? Thẩm đại hiệp về nhà luôn bao phòng lớn nhất trên thuyền hoa. Khoảng mùng ba tháng mười phái người tới đặt phòng, mùng bảy tháng mười giờ thân lên thuyền, giờ tuất về tới nhà.”
Tiêu Tầm sửng sốt: “Có người đã hỏi qua sao? Ai vậy?”
Lão bản rõ ràng có chút khó chịu: “Rất nhiều người. . . . . . đều muốn lấy phần thưởng của Võ Lâm Minh mà đến. . . . . .”
Diệp Tiếu ồ một tiếng: “Việc này truyền nhanh thật, người nào cũng biết . . . . . . Mùng bảy tháng mười lên thuyền? Mùng chín tháng mười phát hiện xác. . . . . . Chẳng lẽ hắn gặp chuyện ở trên trấn? Hầu như ai trong trấn cũng biết hắn, sao một chút dấu vết để lại cũng không có? Kỳ quái. . . . . .”
Lão bản khách khí nói vài câu, đang định rời đi, chợt nghe Diệp Tiếu hét to một tiếng, sợ tới mức chân mềm nhũn.
“Người lái thuyền đưa Thẩm đại hiệp về nhà đang ở đâu?”
“Tiểu Thiên? Mấy ngày nay bị nhiễm phong hàn, ở nhà nghỉ ngơi. . . . . .”
Diệp Tiếu lập tức rút từ túi vải Tiêu Tầm ra một lá vàng, phất phơ qua mặt lão bản: “Nhà Tiểu Thiên ở đâu?”
Vàng lá sáng lóng lánh làm Hồ lão bản đau cả mắt, hắn kìm chế sự kích động trong lòng, miễn cưỡng nói ra chỗ ở của Tiểu Thiên không sót một chữ nào.
Nói xong hai bàn tay mở ra, chờ lá vàng xinh xắn kia rơi vào, lại nghe thấy giọng nói gian xảo của Diệp Tiếu: “Vàng lá này quyến rũ không?”
Gật đầu rất nhanh.
Diệp Tiếu ồ một tiếng: “Đúng là anh hùng chung lý tưởng mà Hồ lão bản!”
Bàn tay nhỏ bé vừa động, vàng lá đã chui vào túi vải của Tiêu Tầm, kêu một tiếng: “Lão Tam, đi thôi!”
Tiêu sái quay người, nghênh ngang rời đi, sau lưng, Hồ lão bản đáng thương đau lòng thiếu chút nữa thì ngất đi.
Tiểu Thiên quả nhiên ốm liệt giường, đang hấp hối.
Nhưng mà sau khi thấy vàng lá tinh thần lập tức phấn chấn, giọng nói sang sảng.
“Thẩm đại hiệp? Dạ dạ dạ, là ngồi thuyền hoa tiểu nhân lái về nhà. Ngày hôm đó xuôi gió xuôi nước, giờ Thân lái thuyền, giờ Tuất đã đến. Tiểu nhân nhìn thấy đại hiệp lên bến thuyền, rồi biến mất trong đêm. . . . . .”
“Hôm đó Thẩm đại hiệp có hành động gì không bình thường không?”
“Không bình thường. . . . . . Không có, ờm, đại hiệp luôn ngồi ở trong phòng, không đi ra ngoài, dường như có tâm sự. . . . . . suốt hai canh giờ. . . . . . dù sao cũng không phải là không bình thường. . . . . . vì nghe nói Thẩm đại hiệp vốn là một người trầm mặc ít nói. . . . . .”
“Còn nữa không. . . . . .” Diệp Tiếu rất kiên nhẫn.
Tiểu Thiên nhớ lại cả nửa ngày, vẫn không tìm ra được chỗ nào khả nghi, nhưng nhớ lại được một chuyện khác.
“Nếu nói kỳ quái, thì Thẩm đại hiệp vốn dự định là buổi trưa xuất phát, như vậy trước khi mặt trời lặn có thể về đến nhà rồi. Mà trước khi đi một ngày, lại phái người tới đây thay đổi. . . . . . Như vậy, lúc đến trấn đã rất muộn, lúc đó cuối thu, trời cũng lạnh. . . . . . Cũng may đại hiệp chuẩn bị đầy đủ, mặc rất nhiều quần áo. . . . . . Nếu không, rất dễ bị nhiễm phong hàn. . . . . . sẽ. . . . . .”
Tiêu Tầm cười quái dị: “Không nhiễm phong hàn thì cuối cùng vấn chết đó thôi?”
Tiểu Thiên lúc này mới nhớ tới người đó đã chết, sợ hãi rùng mình.
Lại nhìn sắc vàng rực rỡ của vàng lá mấy lần, để tiếp sức.
Diệp Tiếu hai mắt lại tỏa sáng: “Ngươi nói, hôm ấy Trầm đại hiệp mặc rất nhiều quần áo? Lúc đại hiệp mới lên thuyền thì sao? Mặc quần áo như thế nào?”
Tiểu Thiên sững sờ, nhớ lại, cười nói: “Lúc đến cũng mặc rất nhiều, đội mũ rộng vành, hôm ấy trời lạnh, còn có gió lớn, cũng may là gió thuận. . . . . . Đưa Thẩm đại hiệp về xong, chúng ta phải dừng thuyền trên trấn một đêm, hôm sau gió mới dừng. . . . . .”
“Lúc trước ngươi đã gặp đại hiệp chưa?” Diệp Tiếu mắt sáng ngời.
Tiểu Thiên lắc đầu: “Chưa. . . . . . Đại hiệp tuy là khách quen của bến thuyền, nhưng ta cũng mới tới làm . . . . . .”
“Hôm đó ngươi có nhìn thấy rõ mặt hắn không?”
Tiểu Thiên cẩn thận suy nghĩ lại: “Thấy thì có thấy, nhưng mà. . . . . . Thật sự không nhìn kỹ. . . . . . Nói thật, một nam nhân lớn tuổi, không thấy đầu. . . . . . Cũng không phải cô nương người. . . . . . Hoặc vị công tử này, đẹp mắt như vậy. . . . . .”
“Chưa từng gặp qua, lại chưa nhìn kỹ, sao ngươi biết người đó là Thẩm đại hiệp, không sợ có người giả mạo sao?”
“Sao có thể? Hắn nói mình là Thẩm Như Quân, người tới đặt thuyền hoa còn tự mình dẫn hắn tới. . . . . . Hắn còn giao tiền đầy đủ, không phải đại hiệp thì là ai? Chẳng lẽ có người coi tiền như rác chấp nhận làm thế?”
“Người tới đặt chỗ trên thuyền ngươi có quen không?” Diệp Tiếu mắt càng sáng hơn.
“Người đó sao? Là Vạn lão bản của nhà trọ Thiên Bảo. . . . . . Thẩm đại hiệp ra tay rất hào phóng, chắc là đưa nhiều bạc, ngay cả Vạn lão bản còn tự mình đi theo giúp việc cho hắn. . . . . . Hôm ấy Thẩm đại hiệp thưởng tiền cho chúng ta cũng rất nhiều. . . . . .”
“Vạn lão bản. . . . . .” Diệp Tiếu dường như suy nghĩ gì đó, “Hôm đầu cũng là ông ta tới đặt thuyền?”
“Hôm đầu? Hình như không phải. . . . . . Là một tiểu nhị của nhà trọ Thiên Bảo. . . . . .”
Tiểu Thiên nhà ở một thôn nhỏ yên tĩnh ngoại thành Cô Tô, cách thành hơi xa, lúc hai người về tới nơi, đã là hoàng hôn.
Sau khi mừng rỡ nhận lấy vàng lá, Tiểu Thiên niềm nở mời hai người ở lại nhà hắn một đêm.
“Giờ mà trở về, đến thành Cô Tô cũng là canh hai rồi, cửa thành đã đóng, đến lúc đó ngay cả cái chỗ đặt chân cũng không có. Hay ở lại nhà ta một đêm, sáng sớm mai hẵng về thành, thế sẽ tốt hơn. . . . . .”
Ai ngờ hai người đều nói phải về nhà trọ Thiên Bảo, càng sớm càng tốt.
Đành tiếc nuối cáo biệt hai người, nhìn hai người bọn họ nhảy lên xe ngựa phóng đi.
“Lão đại, cảm thấy Vạn lão bản kia có vấn đề sao?” Tiêu Tầm trong lòng có chút ngộ ra.
“Dựa theo lời của người Thẩm gia, bọn họ không thấy Thẩm Như Quân về nhà. Như vậy có hai khả năng, Thẩm Như Quân xác thực bình yên vô sự tới trấn nhỏ, chưa kịp về tới nhà mà bị ngộ hại trên trấn. Khả năng thứ hai, hắn ở Cô Tô đã bị ngộ hại rồi, người lên thuyền hoa là một người khác cải trang, dẫn dụ sự chú ý của võ lâm sang một hướng khác. . . . . . Nếu ngươi là ác nhân U Minh thành, ngươi sẽ chọn khả năng nào?”
“Lão đại có thành kiến rồi, không phải tất cả người của U Minh thành đều là ác nhân. . . . . . Ví như bọn danh môn chánh phái kia cũng có người tốt người xấu. . . . . .”
“. . . . . . Tất nhiên là lựa chọn Cô Tô. Bởi vì Thẩm Như Quân là người nổi tiếng ở trấn nhỏ, ai trong trấn cũng biết, hơn nữa hắn quen thuộc địa hình, rất khó xuống tay. Mà Cô Tô thì không được như thế. . . . . . hung thủ U Minh thành không kiêng nể có thể xuống tay. . . . . .”
“Lão đại, không có bằng chứng, sao cứ khăng khăng là U Minh thành giết người?”
“Ngươi dám nghi ngờ uy quyền của ta? Tiêu Tầm! Quên ai là lão đại rồi hả?”
Tiêu Tầm khổ sở gật đầu: “Chỉ sợ lão đại lầm đường lạc lối rồi. . . . . .”
Diệp Tiếu hừ lạnh: “Lão Tam! Ngươi đánh xe mới phải cẩn thận, đừng có lầm đường lạc lối. . . . . .”
Lúc đến thành Cô Tô quả nhiên là canh hai, cửa thành đã đóng.
Tiêu Tầm dương dương tự đắc: “Cũng may thuê một chiếc xe ngựa xa hoa, rộng thoáng mềm mại, có thể thoải mái ngủ một đêm. . . . . . Lấy trời làm màn chiếu làm đất dù sao cũng khó chịu. . . . . . Sáng mai cửa thành vừa mở chúng ta có thể vào thành luôn. . . . . .”
“Ngươi cũng có mỗi ưu điểm cẩn thận, không đến mức để người ta cảm thấy hoàn toàn vô dụng. . . . . .” Diệp Tiếu lẩm bẩm một câu, cơn buồn ngủ tới, vừa nằm xuống đã ngủ mất .
“Ngươi cũng có mỗi ưu điểm nhỏ là thông minh, nếu không ta sao lại cam tâm tình nguyện đi theo làm tùy tùng chứ. . . . . .” Tiêu Tầm nhe răng làm mặt quỷ với nàng, thấp giọng nói.
Trong lúc mơ màng Diệp Tiếu hừ một tiếng, trở mình.
Bị dọa cho sợ, Tiêu Tầm nhanh chóng nằm vật xuống góc xe không nhúc nhích.
Nhưng mà Diệp Tiếu không hề mở mắt.
Một ngày xóc nảy mệt nhọc rốt cục Tiêu Tầm cũng ngủ thật say.
Nửa đêm.
Tiêu Tầm đang ngủ say bị người khác lay mạnh tỉnh lại.
“Chuyện gì?” Vất vả lắm mới nhận ra người trước mặt là Diệp Tiếu, Tiêu Tầm rất bực mình, phá hủy mộng đẹp ai mà thích cho được.
“Nhìn xem trên đầu đi, ngươi thấy thiếu cái gì không?” Diệp Tiếu giọng nói có chút tồi tệ chán nản.
Đáng tiếc Tiêu Tầm đang buồn ngủ muốn chết không lĩnh hội được sâu xa trong câu nói của lão đại, cố gắng mở to hai mắt nhìn: “Bầu trời đầy sao lấp lánh. . . . . . rất đẹp. . . . . . rất lãng mạn. . . . . . nếu cứ nhìn chăm chú vào những vì sao, nhìn lâu sẽ có cảm giác các vì sao đang lao về phía mình. . . . . . Lão đại, ngươi xem đi. . . . . . Bên kia là Bắc Đấu Thất Tinh, ngân hà ngươi nhìn thấy không? Vì sao trên kia kìa, bên cạnh có hai ngôi sao bé hơn, trước đây mẹ ta đã nói qua, gọi là Thải Thủy tinh. . . . . . Có một truyền thuyết. . . . . . Á, lão đại. . . . . . Sao lại gõ đầu ta? !”
Diệp Tiếu hung dữ gõ đầu hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Ngu xuẩn! Xe ngựa của chúng ta bị người ta đánh cắp rồi!”
“Cái gì!” Tiêu Tầm rốt cục cũng phẫn nộ bật dậy, hoàn toàn tỉnh ngủ, sờ soạng bên hông, “Bọc đồ của ta, túi vải toàn vàng lá. . . . . .”
“Dừng lại! Nhìn quần áo của ngươi!”
“AAA! Áo ngoài của ta cũng không thấy! Áo làm từ gấm Tử Vân mười lăm lượng bạc một xích (~0,33m). . . . . . Ai? Là ai làm?”
Diệp Tiếu bỗng dưng cúi người, từ dưới đất nhặt lên một thứ gì đó.
“Nhất lũ u hương?”
“Nhất lũ u hương là một nữ tặc nổi tiếng trên giang hồ dạo gần đây. Nghe nói kỹ thuật trộm đồ rất cao minh, phàm là những gì nàng nhìn trúng, chưa bao giờ thất thủ. Nghe nói nàng sau khi trộm xong, sẽ để lại cho khổ chủ một bông hoa lụa tỏa mùi thơm, “
“Quá kiêu ngạo! Tên trộm vẫn là tên trộm, lại còn khoa trương như thế nữa. . . . . . Lão đại có biết nàng rốt cuộc là ai không?”
Diệp Tiếu thở dài lắc đầu: “Người này ta cũng chú ý lâu rồi, nhưng mà vẫn chưa có thời gian đi tìm hiểu. . . . . . Nghe nói trước mắt vẫn chưa có người nào thấy qua khuôn mặt thật của nàng ta, ngay cả tên thật cũng không ai biết. . . . . .”
“Thế đồ của ta làm sao đòi lại được?” Tiêu tầm đau khổ… thật sự thành khổ chủ rồi.
“Chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn. . . . . . Hay là trước tiên cứ phá án của Thẩm Như Quân đã rồi tính sau. . . . . .”
“Mẹ ta nói, không có tiền nửa bước khó đi. . . . . .”
Diệp Tiếu bỗng dừng bước, nhìn chằm chằm Tiêu Tầm, cho đến khi trong lòng hắn sợ run.
Không đợi Tiêu Tầm hỏi, Diệp Tiếu đã hỏi: “Quần áo trong đang mặc trên người ngươi làm bằng chất liệu gì? Nhìn qua cũng không tồi?”
/13
|