Diệp Tiếu thở hồng hộc xông về phía đó, túm lấy nam nhân áo đen kia, dò xét.
Diện mạo cực kỳ bình thường, tổng thể khuôn mặt dường như có chút ngốc ngốc, nhưng đôi mắt lại đen nhánh, trong trẻo như hồ nước ban đêm, ánh mắt trong suốt, tràn đầy hàn ý.
“Cô nương tại sao lại túm tay tại hạ? Chẳng lẽ đã nhìn trúng tại hạ?” Lời nói tuy có ý chọc ghẹo, nhưng giọng nói và ánh mắt của nam nhân áo đen lại lạnh đến thấu xương.
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . có phải. . . . . . bóng đen kia không. . . . . .” Diệp Tiếu thở gấp nói cũng không rõ ràng.
“Bóng đen cái gì?” Nam nhân giọng nói lạnh lùng.
Tiêu Tầm lập tức chạy quay lại: “Ngươi có thấy một người kéo một người nữa chạy qua đây không?”
“Ta chỉ nhìn thấy các ngươi chạy thục mạng như điên.”
“Ồ. . . . . .” Tiêu Tầm đang nghĩ ngợi, lại thấy Diệp Tiếu phóng đi, vì thế nhanh chóng chạy đuổi theo, rất nhanh đã vượt qua Diệp Tiếu.
“Ai da! Bị lừa rồi!” Diệp Tiếu kêu lên một tiếng, bỗng dưng xoay người.
Tiêu Tầm ngây ngốc tại chỗ, buồn bực quay đầu đuổi theo Diệp Tiếu.
Chỉ thấy Diệp Tiếu chạy đến gần nam nhân áo đen vừa nãy, lại túm lấy tay hắn lần nữa.
“Thiếu chút nữa bị lừa! Mặt của ngươi. . . . . . phù. . . . . . là giả . . . . . . phù. . . . . .” Diệp Tiếu thở gấp, nhưng trong mắt tràn đầy đắc ý cùng ý cười.
“Ờm.” Nam nhân lạnh nhạt đáp lại.
“Giọng nói là thanh niên, khuôn mặt lại thô ráp, như hơn bốn mươi tuổi. . . . . . phù. . . . . . Đôi mắt rất linh động, nét mặt lại cứng đờ ngốc ngốc. . . . . . Còn nữa, da hai bàn tay so với khuôn mặt mềm mại trắng nõn hơn không biết bao nhiêu lần. . . . . . phù. . . . . .” Diệp Tiếu chạy mấy vòng dường như hết cả sức lực, cúi người mồm thở phì phò, nhưng vẫn không chịu buông tay, cả người vịn vào cánh tay người kia.
“Ta đeo mặt nạ. Bởi vì không muốn dùng diện mạo thật gặp người khác. Việc này phạm vào điều cấm kỵ gì của cô nương?” Giọng nói của người đó vẫn lạnh lùng như trước.
Diệp Tiếu ngây người cả nửa ngày, thở dài, ngượng ngùng rút tay mình về, lại tiếp tục chạy về phía trước.
Tiêu Tầm vừa mới chạy trở lại bên cạnh nam nhân áo đen, lúc này lại quay đầu chạy ngược lại, rất nhanh đã chạy lên trước Diệp Tiếu.
Ai ngờ vừa mới lướt qua Diệp Tiếu, đã nghe thấy Diệp Tiếu ai da một tiếng, quay đầu lại, phát hiện Diệp Tiếu lại chạy về bên cạnh nam nhân áo đen.
Một tia sáng loé lên, Tiêu Tầm thấy rõ, một vòng bạc nhỏ, từ trong tay áo Diệp Tiếu bay ra, phóng thẳng tới mặt nam nhân kia.
Người nọ không chút hoang mang, ống tay áo khẽ vung, một luồng khí dễ dàng chặn lại vòng bạc, nhẹ nhàng phất tay, vòng bạc lại ngoan ngoãn quay về tay áo Diệp Tiếu.
Diệp Tiếu lại không chút chán nản hay tức giận, khuôn mặt thậm chí còn vui sướng: “Quả nhiên. . . . . . Đúng là khả nghi! Biết võ công, công lực không kém. . . . . .”
Người nọ không chút khách khí: “Biết võ công lại phạm phải điều cấm kỵ gì của cô nương?”
Diệp Tiếu nghẹn lời.
Vừa vặn Tiêu Tầm thở không ra hơi chạy tới nơi: “Lão đại, làm gì mà lúc chạy đông lúc chạy tây, hại ta vừa chạy vừa đuổi như con lừa bị người khác kéo đi!”
Diệp Tiếu lập tức đổ sự khó chịu bực bội lên đầu hắn, bịch một tiếng, cho hắn một cùi chỏ: “Ngươi cũng biết mình là con lừa hả! Không nghĩ phương hướng còn chạy lung tung cái gì! Là con lừa thì cứ an phận làm con lừa đi! Cố mà theo sau chủ nhân ấy!”
Tiêu Tầm khổ sở xoa xoa chỗ ngực bị đau, giọng nói buồn bực: “Lão đại, vừa rồi ngươi giấu trong tay áo cái gì thế? Có thể đổi thành tiền không. . . . . . Quần áo của ta ít quá. . . . . . Lạnh lắm. . . . . .”
Diệp Tiếu hừ lạnh: “Nhìn đầu ngươi đầy mồ hôi, rõ ràng đang rất nóng! Ta thấy bộ y phục này cũng có thể đưa vào hiệu cầm đồ. . . . . .”
Tiêu Tầm lập tức câm miệng, không dám nói nữa.
Ánh mắt như kết băng của nam nhân áo đen bỗng dưng như buổng lỏng, hơi hơi có ý cười.
Diệp Tiếu lại nói: “Quên đi, chậm trễ mất vài lần, khẳng định không đuổi kịp rồi. . . . . . Vẫn nên quay lại phòng chữ Thiên số Giáp xem có gì kỳ quái không.”
Phòng chữ Thiên số Giáp, cửa phòng mở rộng, tia nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, căn phòng hơi sáng hơn.
“Căn phòng này hiển nhiên đã nhiều tháng không có người ở, nhưng mà cực kỳ sạch sẽ, so với những phòng khác thì sạch sẽ hơn cả, ngay cả gầm giường một hạt bụi nhỏ cũng không có. Vì sao?” Sau khi hết thở dốc, Diệp Tiếu bắt đầu giải thích.
Tiêu Tầm lắc đầu.
Diệp Tiếu cười đắc ý: “Nếu bởi vì Thẩm Như Quân mất mạng ở đây, người đó sợ để lại dấu vết, thì chỉ cần quét dọn sạch sẽ một lần, sau đó cho người khác ở lại để che giấu dấu vết, hiển nhiên giả thiết không đúng. Không cho người khác tới ở, thường xuyên quét tước. . . . . . Chỉ có một khả năng, bọn họ muốn tìm vật gì đó. Mà vẫn không tìm thấy. . . . . . Sợ bị người khác phát hiện lấy đi, nên không dám cho khách tới ở. . . . . . Không cam tâm, dường như mỗi ngày đều cẩn thận dọn dẹp quét tước một lần. . . . . .”
“Là vật gì?” Tiêu Tầm mở miệng.
Diệp Tiếu lắc đầu: “Không biết. . . . . . Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (chỉ người vốn không có tội, nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ). Có lẽ đây mới là nguyên nhân cái chết của Thẩm Như Quân. Cũng là nguyên nhân ta vội vã quay trở lại phòng này. Tìm được thứ đó có lẽ sẽ giải đáp được nhiều vấn đề.”
“Nếu thật sự có đồ vật đó, hẳn đã sớm bị người khác mang đi. . . . . .”
Diệp Tiếu lại lắc đầu: “Thẩm Như Quân không phải người ngốc, nếu thứ đó đã bị đem đi, thì nơi này cũng sẽ không ngày ngày quét tước tìm kiếm.”
Tiêu Tầm dường như đang suy nghĩ gì đó, bắt đầu đánh giá xung quanh.
“Nếu thực sự có đồ vật đó, khẳng định sẽ ở một chỗ không ai ngờ tới. Nếu không, sẽ không còn tới hôm nay.” Diệp Tiếu gợi ý cho hắn.
Ánh mắt Tiêu Tầm nhìn lên xà ngang trên cao.
“Không phải trên đấy, đều là người trong võ lâm, ai mà không thể bay lên mái nhà bay qua tường? Trên xà ngang rất dễ nghĩ ra.”
Tiêu Tầm nhìn bên ngoài cửa sổ, trời bắt đầu sáng: “Hay là chờ tới lúc trời sáng hẳn thì dễ tìm hơn?”
Diệp Tiếu gật đầu: “Cũng đúng. Người bình thường đều nghĩ đợi tới lúc trời sáng mới tới tìm, ta quan sát hành tung của Vạn Tam mấy ngày nay, mỗi ngày tầm giữa trưa, đều từ quầy biến mất tầm một canh giờ, ta đoán là hắn đến căn phòng này tìm đồ. . . . . . Đáng tiếc nắng chiếu sáng rõ tầm nhìn tốt, nhưng cũng có một số thứ sẽ không tìm đến. . . . . .”
“Cái gì vậy?” Tiêu Tầm khó hiểu.
“Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt. Chỗ khó ngờ nhất, thường thường ở ngay chỗ người ta không để vào mắt. Ban ngày cái gì sẽ không dùng đến?”
Tiêu Tầm rốt cục cũng hiểu ra: “Đèn!”
Diệp Tiếu tán dương gật đầu: “Là đèn. . . . . . Vừa rồi ta đẩy nhẹ cái chụp đèn trên bàn, phát hiện bên trên cái chụp có một khe hở nho nhỏ. . . . . . Dường như đã bị mở ra, rồi cố chụp lại như cũ.”
Tiêu Tầm lập tức cầm lấy chụp đèn bằng lụa trên bàn, cẩn thận xem xét, nhưng mà thất vọng, bên trong chẳng có cái gì, đèn kiểu dáng bình thường, bao bằng hai tầng lụa mỏng màu hồng.
Diệp Tiếu thở dài: “Hung thủ cũng không phải người ngốc. Khẳng định đã tra xét bên trong đèn rồi. Có lẽ là thứ này, ban ngày nhìn không thấy.” Dứt lời chậm rãi tách chụp đèn ra, dùng hoả chiết tử thắp đèn, lại phủ chụp đèn lên.
Ánh sáng màu hồng dịu dàng lập tức chiếu sáng cả căn phòng.
“Ngươi nhìn bên trên chụp đèn.” Diệp Tiếu dường như bị ánh sáng màu hồng nhạt này dụ hoặc, giọng nói bỗng dưng trở nên mềm nhẹ uyển chuyển.
Bên trong chụp đèn, xuất hiện gì đó mờ mờ ảo ảo, dường như là hoa văn chụp đèn, lại như là vết bụi bám.
Nhìn kỹ lại, hơi giống chữ viết, dùng son cực nhạt vẽ lên, bên trên tấm lụa màu hồng, nếu không đốt đèn căn bản không thể nhìn ra.
Dường như chỉ là tiện tay vẽ nguệch ngoạc, mười sáu chữ không hề liên quan đến nhau, lung tung lộn xộn, có chữ dài có chữ ngắn ngủn.
Diệp Tiếu nhìn cả buổi, mới nhận ra chữ gì: “Niệm mai, không no, tiêu thực, không muốn, hưng ba, dẫn đầu, cạnh xéo, nước sông”. “Lão đại, có nghĩa là gì?” Tiêu Tầm nhìn thấy tâm tình Diệp Tiếu bỗng dưng trầm xuống, hỏi rất cẩn thận.
“Không hiểu. . . . . .” Diệp Tiếu ảo não, bỗng nhiên hít một ngụm khí lạnh, kinh hãi suýt thì làm rơi luôn chụp đèn trong tay.
Phía sau hai người, một bóng người đứng đó như ma quỷ.
Mặt không biểu cảm, im hơi lặng tiếng.
Là nam nhân mặc áo đen lúc trước.
“Ngươi. . . . . . Làm gì?” Dù Diệp Tiếu gan luôn rất lớn, nhưng lời nói ra vẫn hơi run run.
Người nọ lạnh lùng nói: “Vừa rồi cô nương lôi kéo tại hạ, rớt đồ.” Dứt lời, giơ một vật lên.
Là một đoá lụa hoa nhỏ cài trên tóc Diệp Tiếu.
Diệp Tiếu run rẩy nhận lấy, cảm tạ một tiếng, đôi mắt lay động: “Ngươi vào lúc nào.”
Người đó mặt không chút thay đổi, thật ra hắn đang đeo mặt nạ cũng không có biểu cảm gì được, cũng không nói lời nào, chỉ xoay người đi ra ngoài.
“Người này khinh công tốt thật, đi vào phòng ta cũng chẳng nghe thấy tiếng động. . . . . .” Tiêu Tầm lẩm bẩm, “Lão đại, vậy bước tiếp theo chúng ta phải là gì?”
Diệp Tiếu dường như đang suy nghĩ gì đó nhìn người áo đen bước ra khỏi cửa, một lúc lâu sau mới nói: “Trực giác nói cho ta biết, có lẽ nên đi theo người nam nhân này. . . . . .”
Tiêu Tầm nghi ngờ nhìn nàng: “Trực giác của ngươi chuẩn xác không?”
Diệp Tiếu gật đầu thật mạnh: “Lần nào cũng đúng.”
Tiêu Tầm ồ một tiếng, lo lắng hỏi: “Lão đại, ta có thể hỏi thêm một câu không, đã thử qua mấy lần rồi?”
“Đây là lần đầu tiên. . . . . .” Diệp Tiếu úp chụp đèn lại như cũ, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Tiêu Tầm ngừng bước: “Lão đại, lần này ta không mắc mưu đâu. . . . . .”
“Tiền của chúng ta bây giờ, đủ để qua được mấy ngày? Nếu không dính lấy mấy nhân vật có tiền, mấy ngày nữa thì chỉ còn nước uống gió mà sống. . . . . .” Từ xa vứt lại một câu lập tức làm Tiêu Tầm nhanh đuổi theo lão đại, à, không, là đuổi theo nam nhân áo đen kia.
Diện mạo cực kỳ bình thường, tổng thể khuôn mặt dường như có chút ngốc ngốc, nhưng đôi mắt lại đen nhánh, trong trẻo như hồ nước ban đêm, ánh mắt trong suốt, tràn đầy hàn ý.
“Cô nương tại sao lại túm tay tại hạ? Chẳng lẽ đã nhìn trúng tại hạ?” Lời nói tuy có ý chọc ghẹo, nhưng giọng nói và ánh mắt của nam nhân áo đen lại lạnh đến thấu xương.
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . có phải. . . . . . bóng đen kia không. . . . . .” Diệp Tiếu thở gấp nói cũng không rõ ràng.
“Bóng đen cái gì?” Nam nhân giọng nói lạnh lùng.
Tiêu Tầm lập tức chạy quay lại: “Ngươi có thấy một người kéo một người nữa chạy qua đây không?”
“Ta chỉ nhìn thấy các ngươi chạy thục mạng như điên.”
“Ồ. . . . . .” Tiêu Tầm đang nghĩ ngợi, lại thấy Diệp Tiếu phóng đi, vì thế nhanh chóng chạy đuổi theo, rất nhanh đã vượt qua Diệp Tiếu.
“Ai da! Bị lừa rồi!” Diệp Tiếu kêu lên một tiếng, bỗng dưng xoay người.
Tiêu Tầm ngây ngốc tại chỗ, buồn bực quay đầu đuổi theo Diệp Tiếu.
Chỉ thấy Diệp Tiếu chạy đến gần nam nhân áo đen vừa nãy, lại túm lấy tay hắn lần nữa.
“Thiếu chút nữa bị lừa! Mặt của ngươi. . . . . . phù. . . . . . là giả . . . . . . phù. . . . . .” Diệp Tiếu thở gấp, nhưng trong mắt tràn đầy đắc ý cùng ý cười.
“Ờm.” Nam nhân lạnh nhạt đáp lại.
“Giọng nói là thanh niên, khuôn mặt lại thô ráp, như hơn bốn mươi tuổi. . . . . . phù. . . . . . Đôi mắt rất linh động, nét mặt lại cứng đờ ngốc ngốc. . . . . . Còn nữa, da hai bàn tay so với khuôn mặt mềm mại trắng nõn hơn không biết bao nhiêu lần. . . . . . phù. . . . . .” Diệp Tiếu chạy mấy vòng dường như hết cả sức lực, cúi người mồm thở phì phò, nhưng vẫn không chịu buông tay, cả người vịn vào cánh tay người kia.
“Ta đeo mặt nạ. Bởi vì không muốn dùng diện mạo thật gặp người khác. Việc này phạm vào điều cấm kỵ gì của cô nương?” Giọng nói của người đó vẫn lạnh lùng như trước.
Diệp Tiếu ngây người cả nửa ngày, thở dài, ngượng ngùng rút tay mình về, lại tiếp tục chạy về phía trước.
Tiêu Tầm vừa mới chạy trở lại bên cạnh nam nhân áo đen, lúc này lại quay đầu chạy ngược lại, rất nhanh đã chạy lên trước Diệp Tiếu.
Ai ngờ vừa mới lướt qua Diệp Tiếu, đã nghe thấy Diệp Tiếu ai da một tiếng, quay đầu lại, phát hiện Diệp Tiếu lại chạy về bên cạnh nam nhân áo đen.
Một tia sáng loé lên, Tiêu Tầm thấy rõ, một vòng bạc nhỏ, từ trong tay áo Diệp Tiếu bay ra, phóng thẳng tới mặt nam nhân kia.
Người nọ không chút hoang mang, ống tay áo khẽ vung, một luồng khí dễ dàng chặn lại vòng bạc, nhẹ nhàng phất tay, vòng bạc lại ngoan ngoãn quay về tay áo Diệp Tiếu.
Diệp Tiếu lại không chút chán nản hay tức giận, khuôn mặt thậm chí còn vui sướng: “Quả nhiên. . . . . . Đúng là khả nghi! Biết võ công, công lực không kém. . . . . .”
Người nọ không chút khách khí: “Biết võ công lại phạm phải điều cấm kỵ gì của cô nương?”
Diệp Tiếu nghẹn lời.
Vừa vặn Tiêu Tầm thở không ra hơi chạy tới nơi: “Lão đại, làm gì mà lúc chạy đông lúc chạy tây, hại ta vừa chạy vừa đuổi như con lừa bị người khác kéo đi!”
Diệp Tiếu lập tức đổ sự khó chịu bực bội lên đầu hắn, bịch một tiếng, cho hắn một cùi chỏ: “Ngươi cũng biết mình là con lừa hả! Không nghĩ phương hướng còn chạy lung tung cái gì! Là con lừa thì cứ an phận làm con lừa đi! Cố mà theo sau chủ nhân ấy!”
Tiêu Tầm khổ sở xoa xoa chỗ ngực bị đau, giọng nói buồn bực: “Lão đại, vừa rồi ngươi giấu trong tay áo cái gì thế? Có thể đổi thành tiền không. . . . . . Quần áo của ta ít quá. . . . . . Lạnh lắm. . . . . .”
Diệp Tiếu hừ lạnh: “Nhìn đầu ngươi đầy mồ hôi, rõ ràng đang rất nóng! Ta thấy bộ y phục này cũng có thể đưa vào hiệu cầm đồ. . . . . .”
Tiêu Tầm lập tức câm miệng, không dám nói nữa.
Ánh mắt như kết băng của nam nhân áo đen bỗng dưng như buổng lỏng, hơi hơi có ý cười.
Diệp Tiếu lại nói: “Quên đi, chậm trễ mất vài lần, khẳng định không đuổi kịp rồi. . . . . . Vẫn nên quay lại phòng chữ Thiên số Giáp xem có gì kỳ quái không.”
Phòng chữ Thiên số Giáp, cửa phòng mở rộng, tia nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, căn phòng hơi sáng hơn.
“Căn phòng này hiển nhiên đã nhiều tháng không có người ở, nhưng mà cực kỳ sạch sẽ, so với những phòng khác thì sạch sẽ hơn cả, ngay cả gầm giường một hạt bụi nhỏ cũng không có. Vì sao?” Sau khi hết thở dốc, Diệp Tiếu bắt đầu giải thích.
Tiêu Tầm lắc đầu.
Diệp Tiếu cười đắc ý: “Nếu bởi vì Thẩm Như Quân mất mạng ở đây, người đó sợ để lại dấu vết, thì chỉ cần quét dọn sạch sẽ một lần, sau đó cho người khác ở lại để che giấu dấu vết, hiển nhiên giả thiết không đúng. Không cho người khác tới ở, thường xuyên quét tước. . . . . . Chỉ có một khả năng, bọn họ muốn tìm vật gì đó. Mà vẫn không tìm thấy. . . . . . Sợ bị người khác phát hiện lấy đi, nên không dám cho khách tới ở. . . . . . Không cam tâm, dường như mỗi ngày đều cẩn thận dọn dẹp quét tước một lần. . . . . .”
“Là vật gì?” Tiêu Tầm mở miệng.
Diệp Tiếu lắc đầu: “Không biết. . . . . . Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (chỉ người vốn không có tội, nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ). Có lẽ đây mới là nguyên nhân cái chết của Thẩm Như Quân. Cũng là nguyên nhân ta vội vã quay trở lại phòng này. Tìm được thứ đó có lẽ sẽ giải đáp được nhiều vấn đề.”
“Nếu thật sự có đồ vật đó, hẳn đã sớm bị người khác mang đi. . . . . .”
Diệp Tiếu lại lắc đầu: “Thẩm Như Quân không phải người ngốc, nếu thứ đó đã bị đem đi, thì nơi này cũng sẽ không ngày ngày quét tước tìm kiếm.”
Tiêu Tầm dường như đang suy nghĩ gì đó, bắt đầu đánh giá xung quanh.
“Nếu thực sự có đồ vật đó, khẳng định sẽ ở một chỗ không ai ngờ tới. Nếu không, sẽ không còn tới hôm nay.” Diệp Tiếu gợi ý cho hắn.
Ánh mắt Tiêu Tầm nhìn lên xà ngang trên cao.
“Không phải trên đấy, đều là người trong võ lâm, ai mà không thể bay lên mái nhà bay qua tường? Trên xà ngang rất dễ nghĩ ra.”
Tiêu Tầm nhìn bên ngoài cửa sổ, trời bắt đầu sáng: “Hay là chờ tới lúc trời sáng hẳn thì dễ tìm hơn?”
Diệp Tiếu gật đầu: “Cũng đúng. Người bình thường đều nghĩ đợi tới lúc trời sáng mới tới tìm, ta quan sát hành tung của Vạn Tam mấy ngày nay, mỗi ngày tầm giữa trưa, đều từ quầy biến mất tầm một canh giờ, ta đoán là hắn đến căn phòng này tìm đồ. . . . . . Đáng tiếc nắng chiếu sáng rõ tầm nhìn tốt, nhưng cũng có một số thứ sẽ không tìm đến. . . . . .”
“Cái gì vậy?” Tiêu Tầm khó hiểu.
“Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt. Chỗ khó ngờ nhất, thường thường ở ngay chỗ người ta không để vào mắt. Ban ngày cái gì sẽ không dùng đến?”
Tiêu Tầm rốt cục cũng hiểu ra: “Đèn!”
Diệp Tiếu tán dương gật đầu: “Là đèn. . . . . . Vừa rồi ta đẩy nhẹ cái chụp đèn trên bàn, phát hiện bên trên cái chụp có một khe hở nho nhỏ. . . . . . Dường như đã bị mở ra, rồi cố chụp lại như cũ.”
Tiêu Tầm lập tức cầm lấy chụp đèn bằng lụa trên bàn, cẩn thận xem xét, nhưng mà thất vọng, bên trong chẳng có cái gì, đèn kiểu dáng bình thường, bao bằng hai tầng lụa mỏng màu hồng.
Diệp Tiếu thở dài: “Hung thủ cũng không phải người ngốc. Khẳng định đã tra xét bên trong đèn rồi. Có lẽ là thứ này, ban ngày nhìn không thấy.” Dứt lời chậm rãi tách chụp đèn ra, dùng hoả chiết tử thắp đèn, lại phủ chụp đèn lên.
Ánh sáng màu hồng dịu dàng lập tức chiếu sáng cả căn phòng.
“Ngươi nhìn bên trên chụp đèn.” Diệp Tiếu dường như bị ánh sáng màu hồng nhạt này dụ hoặc, giọng nói bỗng dưng trở nên mềm nhẹ uyển chuyển.
Bên trong chụp đèn, xuất hiện gì đó mờ mờ ảo ảo, dường như là hoa văn chụp đèn, lại như là vết bụi bám.
Nhìn kỹ lại, hơi giống chữ viết, dùng son cực nhạt vẽ lên, bên trên tấm lụa màu hồng, nếu không đốt đèn căn bản không thể nhìn ra.
Dường như chỉ là tiện tay vẽ nguệch ngoạc, mười sáu chữ không hề liên quan đến nhau, lung tung lộn xộn, có chữ dài có chữ ngắn ngủn.
Diệp Tiếu nhìn cả buổi, mới nhận ra chữ gì: “Niệm mai, không no, tiêu thực, không muốn, hưng ba, dẫn đầu, cạnh xéo, nước sông”. “Lão đại, có nghĩa là gì?” Tiêu Tầm nhìn thấy tâm tình Diệp Tiếu bỗng dưng trầm xuống, hỏi rất cẩn thận.
“Không hiểu. . . . . .” Diệp Tiếu ảo não, bỗng nhiên hít một ngụm khí lạnh, kinh hãi suýt thì làm rơi luôn chụp đèn trong tay.
Phía sau hai người, một bóng người đứng đó như ma quỷ.
Mặt không biểu cảm, im hơi lặng tiếng.
Là nam nhân mặc áo đen lúc trước.
“Ngươi. . . . . . Làm gì?” Dù Diệp Tiếu gan luôn rất lớn, nhưng lời nói ra vẫn hơi run run.
Người nọ lạnh lùng nói: “Vừa rồi cô nương lôi kéo tại hạ, rớt đồ.” Dứt lời, giơ một vật lên.
Là một đoá lụa hoa nhỏ cài trên tóc Diệp Tiếu.
Diệp Tiếu run rẩy nhận lấy, cảm tạ một tiếng, đôi mắt lay động: “Ngươi vào lúc nào.”
Người đó mặt không chút thay đổi, thật ra hắn đang đeo mặt nạ cũng không có biểu cảm gì được, cũng không nói lời nào, chỉ xoay người đi ra ngoài.
“Người này khinh công tốt thật, đi vào phòng ta cũng chẳng nghe thấy tiếng động. . . . . .” Tiêu Tầm lẩm bẩm, “Lão đại, vậy bước tiếp theo chúng ta phải là gì?”
Diệp Tiếu dường như đang suy nghĩ gì đó nhìn người áo đen bước ra khỏi cửa, một lúc lâu sau mới nói: “Trực giác nói cho ta biết, có lẽ nên đi theo người nam nhân này. . . . . .”
Tiêu Tầm nghi ngờ nhìn nàng: “Trực giác của ngươi chuẩn xác không?”
Diệp Tiếu gật đầu thật mạnh: “Lần nào cũng đúng.”
Tiêu Tầm ồ một tiếng, lo lắng hỏi: “Lão đại, ta có thể hỏi thêm một câu không, đã thử qua mấy lần rồi?”
“Đây là lần đầu tiên. . . . . .” Diệp Tiếu úp chụp đèn lại như cũ, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Tiêu Tầm ngừng bước: “Lão đại, lần này ta không mắc mưu đâu. . . . . .”
“Tiền của chúng ta bây giờ, đủ để qua được mấy ngày? Nếu không dính lấy mấy nhân vật có tiền, mấy ngày nữa thì chỉ còn nước uống gió mà sống. . . . . .” Từ xa vứt lại một câu lập tức làm Tiêu Tầm nhanh đuổi theo lão đại, à, không, là đuổi theo nam nhân áo đen kia.
/13
|