“Lão đại, lần này chúng ta bị tổn thất nặng rồi.” Tiêu Tầm nhỏ giọng nói, nhưng người vẫn được tính là yên ổn, thoải mái.
Bị tổn thất nặng, nhưng cảnh ngộ chưa chắc đã kém hơn.
Vốn thân không một xu dính túi, đói rét khổ cực.
Hiện giờ đã ăn no chán chê, còn có thêm một chuỗi tiền đồng, ngay cả y phục cũng tốt hơn trước kia một chút.
Lạc Khinh Thành vẫn tính là từ bi, nhặt mấy bộ quần áo cũ của mình đưa cho Tiêu Tầm.
Sạch sẽ ấm áp, chất liệu mềm mại, cực kỳ thoải mái.
Chỉ có điều không vừa người.
Vóc dáng Lạc Khinh Thành, so với nam nhân khác cũng xem như cao lớn, nhưng mà so với Tiêu Tầm vẫn thấp hơn nửa cái đầu.
Hơn nữa Tiêu Tầm cả người vạm vỡ, mặc quần áo cũ của Lạc Khinh Thành có vẻ hơi chật, chật căng cả người.
“Ta cao lớn hơn ngươi.” Mặc dù không vừa, nhưng Tiêu Tầm cũng tìm ra được điểm ưu việt của mình.
“Ờ.” Lạc Khinh Thành không chút hâm mộ nào.
“Mọi thứ trên người đều lớn hơn ngươi.”
“Không nhất định.” Trong mắt Lạc Khinh Thành chợt loé lên một tia lạnh lùng.
“Đúng mà.”
“Một tên đại ngốc. . . . . . Trách không được chỉ có thể làm nô tài. . . . . . bán sức đúng là quá phù hợp.” Lạc Khinh Thành lạnh lùng.
Một chuỗi tiền đồng.
Ăn cái gì cũng là một vấn đề.
Tiêu Tầm chạy dọc cả khu phố, hớn hở quay về báo cáo.
Đầu đường có một nhà bán bánh mì, bán một loại bánh cứng mà lại thôi.
Nhưng rất thơm, mười văn tiền ba cái, là món ăn bình dân nhất rất phù hợp với tình hình thực tế.
“A cẩu, đi mua ba cái về.” Lạc Khinh Thành ra lệnh.
Tiêu Tầm vui vẻ lấy ra mười văn tiền.
“Phá gia chi tử (*Đồ hoang phí*). Mỗi lần đi chỉ mua một cái bánh. . . . . . thì chỉ cần chín văn tiền là đủ rồi!” Diệp Tiếu mắng hắn, đoạt lại một đồng tiền.
Tuy rằng không ngờ người mình vắt hết mưu kế để đi theo lại là người nghèo hàn, nhưng việc đã rồi, đành phải đồng tâm hiệp lực thôi.
Tiêu Tầm chạy qua chạy lại ba lần, đến lần thứ ba đối diện với ông chủ cửa hàng có nụ cười chất phác nói “Cho một cái bánh mỳ”, thì xấu hổ đến mí mắt cũng không dám nâng.
Cũng may ông là là người chất phác, hơi thông cảm nhìn Tiêu Tầm, rất nhanh đã chọn ra một cái bánh mỳ lớn.
Ba cái bánh mì, mỗi người một cái, vừa đủ lửng dạ.
Diệp Tiếu rất hào phóng để lại nửa cái bánh mỳ cho Tiêu Tầm.
Tiêu Tầm cảm động đến rơi nước mắt.
“Mỗi người một cái, căn bản đã không hợp lý rồi. Giống như Đông Phương Sóc triều trước đấy, cao chín thước liền, mà bổng lộc vẫn bằng Thù Nho cao ba thước. . . . . . Thù Nho ăn no mà chết. . . . . . Đông Phương Sóc thì đói chết. . . . . .” Diệp Tiếu nói lời an ủi.
“Hợp lý. Đối với Vũ Đế mà nói, Đông Phương Sóc cũng chẳng khác gì Thù Nho, dùng để tiêu khiển đỡ buồn là chính. Bổng lộc tất nhiên là giống nhau. A cẩu thân mình cao lớn, luận tác dụng, không bằng a miêu, ăn ít hơn là đúng.” Lạc Khinh Thành nói thẳng.
Tiêu Tầm cực kỳ buồn bực quay đầu ăn bánh.
Ăn xong, Tiêu Tầm thấy Diệp Tiếu đang đùa nghịch một sợi dây thừng dài.
“Lão đại, cái này để làm gì?”
“Chuẩn bị xong. . . . . . đợi lát nữa đến đầu đường mãi nghệ sẽ cần dùng.”
“Mãi. . . . . . nghệ?” Tiêu Tầm mở to mắt.
“Miệng ăn núi lở. . . . . . mà cũng chẳng biết chủ nhân của chúng ta muốn đi đến đâu. . . . . . phòng ngừa chu đáo vẫn tốt hơn. . . . . . tránh cho đến lúc đó lại đói mà chết.”
“Ngươi xác định. . . . . . muốn đi cùng một người nghèo hàn? Không tiền đồ, không tương lai sao. . . . . . Ta định viết một bức thư chuyển về. . . . . . tìm người chuộc hai chúng ta ra . . . . . .”
Diệp Tiếu nhìn quanh một lúc, thấy xung quanh không có người, mới nhỏ giọng ghé bên tai Tiêu Tầm nói: “Còn muốn phá án kia nữa không? Người này cực kỳ khả nghi. Mang mặt nạ, biết võ công, vừa vặn xuất hiện ở khách điếm Thiên Bảo. . . . . . Còn nữa, nhớ hôm đó có người ném vào phòng một con cá chép còn sống không? Hôm đó lúc ta túm được hắn, trên người hắn có mùi cá tanh. . . . . .”
Khu đất trống chính giữa phố.
Diệp Tiếu buộc dây thừng lên cao, nở nụ cười với quần chúng vây xem xung quanh, nói mấy lời khách sáo như lưu lạc giang hồ thường nói.
Bắt đầu biểu diễn.
Xoay người nhảy lên dây thừng, chuyển động vài đường, đánh một bộ quyền.
Khinh công giữ thăng bằng không tồi, quyền cước cũng đẹp, nếu để đánh nhau thì không hữu dụng, nhưng nhìn thì lại rất đẹp, giống như một cánh bướm, bay lượn xung quanh sợi dây thừng.
Tiếng khen hay của người xem không ngừng vang lê, tiền đồng ném ra đầy đất.
Lạc Khinh Thành lười nhác nghiêng người dựa lên một thân cây, dùng đao nhỏ tinh xảo chỉnh sửa lại móng tay.
Ánh mắt liếc qua Diệp Tiếu đang tung bay trên sợi dây, hơi thể hiện ra sự kinh ngạc, tiểu cô nương này không đơn giản, tuy rằng công phu không tinh thông, nhưng luận về tâm tư kín đáo lại thông tuệ, thì từ nhỏ đến giờ chưa từng gặp qua người có tài năng đến thế.
Tuổi tác không cao, mà những chuyện cũ trên giang hồ, hay quy củ trên giang hồ lại rất quen thuộc.
Nàng rốt cuộc là ai?
“. . . . . . Tiết mục sau đây, là đập nát tảng đá lớn trên ngực. . . . . .” Xa xa vọng đến giọng nói thanh thuý của Diệp Tiếu.
“Lão đại muốn biểu diễn đập tảng đá lớn trên ngực!” Tiêu Tầm ngạc nhiên há hốc miệng.
“Nàng ấy? Ngực đã quá bằng phẳng. . . . . . mà lại còn biểu diễn đập đá trên ngực. . . . . . Ta sợ ngực nàng ta lại lõm vào mất.” Lạc Khinh Thành ác độc cười nhạo, “Ta đoán, người biểu diễn tiết mục này, hẳn là ngươi tên đại ngốc này. . . . . .”
“Ta không phải là đại ngốc!” Tiêu Tầm cáu kỉnh.
Nhưng cáu kỉnh chẳng được bao lâu.
Bởi vì nghe thấy phía dưới tiếng hoan hô như sấm động: “Đại ngốc! Làm một lần đi! Đại ngốc! Làm đi!”
“Nương ta đã dạy, không nên tự đưa mình vào hiểm cảnh (*hoàn cảnh nguy hiểm*). . . . . . đập đá trên ngực quá nguy hiểm.” Tiêu Tầm kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của Diệp Tiếu.
Xuỳ một tiếng, Lạc Khinh Thành đứng bên cạnh cười lạnh.
“Ta cho ngươi ăn thêm nửa cái bánh mì! Muốn không làm việc? Lần sau sẽ không có đồ ăn. . . . . .” Diệp Tiếu sắc mặt thay đổi.
Uy hiếp có hiệu quả.
Tiêu Tầm rầu rĩ không vui đi ra giữa sân, cảm thụ sâu sắc một đạo lý, cắn người miệng mềm. (*có nghĩa là ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn.*)
Nằm trên mặt đất, Diệp Tiếu thật sự dịch chuyển một tảng đá lớn lên ngực hắn.
Vội vàng vận khí gắng gượng, chợt thấy Lạc Khinh Thành cầm búa lên sân khấu, lập tức lạnh cả sống lưng.
Lạc Khinh Thành lộ ra ánh mắt hung ác muốn giết người, lạnh lùng nhìn Tiêu Tầm, giống như nhìn một con mồi, chậm rãi vung búa lên.
“Chủ. . . . . . Chủ nhân. . . . . . Sau này ta nhất định. . . . . . chăm chỉ làm việc không lười biếng, thắt bụng không ăn cơm. . . . . . Ta là người rất hữu dụng mà. . . . . . Chủ nhân. . . . . .” Cuối cùng dưới ánh nhìn lạnh như băng ngàn năm của Lạc Khinh Thành, Tiêu Tầm nhất thời phải cúi người, nói lời cầu xin.
Lạc Khinh Thành vẫn lạnh lùng như trước không nói một lời, rầm một tiếng búa đã đập xuống.
Toàn bộ tiếng náo loạn xung quanh lập tức ngừng bặt.
Yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng chim hoàng oanh vang lại từ nơi xa.
Tiêu Tầm lơ mơ hồ đồ đứng lên, kinh ngạc sờ bột phấn trên người.
Tảng đá lớn kia, đã thành một đám bột mịn!
Mà mình lại chẳng có chút cảm giác nào. . . . . .
Ánh mắt kinh ngạc dần dần chuyển thành hoảng sợ, bắn về phía Lạc Khinh Thành, người này đã bình tĩnh đi ra xa, lại dựa vào thân cây, dường như mọi chuyện vừa xảy ra đều không quan hệ đến hắn.
Tiếng hoan hô như sấm động, phá vỡ sự tĩnh lặng, tiền như mưa bay tới, hoà cùng tiếng cổ vũ lại lần nữa.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, phảng phất như tiếng màu vàng của tiền bay lấp lánh, Tiêu Tầm kích động hẳn lên, lại nằm trên mặt đất lần nữa.
“Không được! Lão Tam. . . . . . ngươi. . . . . . có bị thương không. . . . . .” Diệp Tiếu hiển nhiên cũng bị cảnh tượng quỷ dị này doạ cho sợ, vừa khóc nức nở vừa chạy tới.
Đáng tiếc Lạc Khinh Thành máu lạnh đã không cho nàng có cơ hội ngăn cản, tay chân lanh lẹ dời một tảng đá lớn khác đến, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vung búa lên.
Rầm một tiếng, tảng đá lại vỡ thành bột mịn một lần nữa.
Tiêu Tầm lại lông tóc không bị tổn hao gì bò lên, khắp trời lại một trận mưa tiền.
Diệp Tiếu rốt cuộc cũng hiểu ra, vui mừng chạy vội tới, hết lời khen ngợi: “Lão Tam! Hoá ra nội lực của ngươi mạnh mẽ như vậy! Thật tốt quá! Tuy rằng đầu óc hơi ngốc một chút, mà cũng may còn có dũng khí của kẻ thất phu. . . . . .”
Tiêu Tầm mặt uể oải: “Lão đại, nội lực đúng là mạnh mẽ, nhưng mà không phải ta. . . . . .”
“Lão Tam không ngờ lại khiêm tốn như vậy. . . . . . Nhiều phẩm chất tốt thế này, sao trước kia ta không phát hiện ra nhỉ. . . . . .” Diệp Tiếu vẫn cười tủm tỉm vỗ vỗ vai hắn.
Tiêu Tầm không giải thích nữa.
Đưa mắt nhìn Lạc Khinh Thành, khó chịu khi thấy sự châm chọc đầy trong mắt hắn.
Bỗng nghe thấy một câu u ám vọng tới, lời nói rất có khí phách: “A cẩu, nhớ kỹ những lời ngươi vừa nói. . . . . .”
Tiêu Tầm chợt nhớ tới lời hứa hẹn ngu ngốc mình vừa hứa, lập tức hối hận. . . . . .
Kiếm được một bát đầy tiền.
Ba người vui mừng đi tìm chỗ ở.
Ở khách điếm rất đắt, tìm một căn nhà rách nát người ta không thèm ở.
Chủ nhân chi ra rất ít tiền cho việc ngủ.
Dân dĩ thực vi thiên (*Dân lấy ăn làm Trời – có thể hiểu người dân lấy việc ăn làm hàng đầu*), quyết định ăn no một chút.
Ăn cơm trong khách điếm cũng rất đắt, Diệp Tiếu xung phong nhận việc nấu cơm.
Hai người còn lại trao đổi ánh mắt vui mừng, ngồi chờ cơm tới tận miệng.
Một lát sau, một con gấu mèo bị hun khói bưng lên hai đữa thức ăn.
Một đĩa cá kho, thịt cá nát như tương, một đĩa rau xào, có vẻ hơi cháy.
Hai đĩa món ăn đều vô sắc vô hương (*ko màu ko mùi*), chỉ có điều không biết hươg vị thế nào.
Tiêu Tầm cầm đùa xông lên, nghe thấy Lạc Khinh Thành ngồi đối diện hừ lạnh một tiếng.
Nhớ lại lời hứa ngu ngốc của mình, bất mãn dừng tay lại.
Lạc Khinh Thành tao nhã cầm đũa, gắp lấy một miếng cá, đưa vào miệng, hít một ngụm khí lạnh, vẻ mặt lập tức biến thành hoà nhã, đưa đĩa cá kho đến trước mặt Tiêu Tầm.
Lại gắp một miếng rau, rên rỉ một tiếng, đem đĩa rau giao nốt cho Tiêu Tầm.
Tiêu Tầm nghi ngờ nếm thử, bỗng dưng đứng dậy, che bụng dưới.
“Bỗng dưng mót quá. . . . . . Lão đại, ta đi nhà vệ sinh giải quyết một lúc. . . . . .” Xoay người chạy gấp.
Lạc Khinh Thành mặt không chút thay đổi, cũng đứng lên, bưng một chậu nước, quyết định đi rửa mặt.
“Ngươi cũng quá mót?” Diệp Tiếu hiển nhiên không tin.
Lạc Khinh Thành ngây người nửa buổi, rốt cục cũng nghĩ ra một cớ: “A cẩu không mang giấy vệ sinh.”
“Vậy tay ngươi không cầm giấy lại bưng nước làm gì?” Diệp Tiếu càng thêm nghi ngờ.
Lại ngốc nửa buổi, Lạc Khinh Thành nói: “Ta biết thói quen của hắn, hắn càng cần phải rửa tay. . . . . .”
Diệp Tiếu sửng sốt một lúc, bị ý tại ngôn ngoại của Lạc Khinh Thành làm cho kinh ngạc, chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên, oẹ một tiếng, chạy vội ra ngoài. (*Ý tại ngôn ngoại: ý chính đặt ở ngoài lời nói. Người nghe cần phải để ý suy nghĩ mới tìm ra được ý nghĩa thật sự*)
Lạc Khinh Thành buông chậu nước, ngồi xuống.
Một lúc lâu sau, một người vô cùng vui vẻ bước qua cửa.
Là Tiêu Tầm, đang cầm vài bọc giấy.
“Gà quay ngũ vị hương của lão Bao hôm nay bị ế, ta mua một con, còn thức ăn chay người ta cho, lấy thêm chút cơm. . . . . .”
Vui vẻ mở bọc giấy ra, đặt lên bàn.
Diệp Tiếu khuôn mặt tái nhợt đi vào, thấy thức ăn đầy trên bàn.
Hung hăng nhìn Tiêu Tầm: “Ngươi. . . . . . đã rửa tay chưa?”
Tiêu Tầm ngây ngốc một lúc, thành thật trả lời: “Chưa rửa.”
Lạc Khinh Thành mặt tỉnh bơ, xé đùi gà ra, cắn một miếng, nhíu mày: “Con gà quay này hình như có hương vị đặc biệt. . . . . .”
Diệp Tiếu hoảng sợ nhìn miệng Lạc Khinh Thành đang nhai nuốt, lại nhìn tay Tiêu Tầm, dạ dày lại bắt đầu cuộn lên, oẹ một tiếng, lại chạy vội ra ngoài.
“Có vị gì? Có phải là do đồ cũ không?” Tiêu Tầm vội hỏi.
“Bát giác? Hồi hương? Dù sao cũng là mùi hương đặc biệt. . . . . .”
“Xin người! Đây là gà quay ngũ vị hương! Không thơm thì sao còn gọi là gà quay ngũ vị hương! À, lão đại làm sao vậy? Không thoải mái à?” Tiêu Tầm vừa rồi phải chạy nên khát nước, cầm một chén nước lên uống ừng ực.
“Không biết. Có phải là mang thai không?” Lạc Khinh Thành vẫn từ tốn như trước, mặt thản nhiên.
“Khụ khụ khụ!” Tiêu Tầm bị sặc nước, khụ khụ liên tục, ho đến sắp ngất, khổ sở lấy tay bám vào tường ra ngoài.
Chỉ còn chưa lại một mình Lạc Khinh Thành ăn hết con gà quay ngon lành.
Cuối cùng còn lầm bầm lầu bầu: “Chăm chỉ làm việc không lười biếng, thắt bụng không ăn cơm. Đúng là một nô tài lý tưởng. . . . . .”
Bị tổn thất nặng, nhưng cảnh ngộ chưa chắc đã kém hơn.
Vốn thân không một xu dính túi, đói rét khổ cực.
Hiện giờ đã ăn no chán chê, còn có thêm một chuỗi tiền đồng, ngay cả y phục cũng tốt hơn trước kia một chút.
Lạc Khinh Thành vẫn tính là từ bi, nhặt mấy bộ quần áo cũ của mình đưa cho Tiêu Tầm.
Sạch sẽ ấm áp, chất liệu mềm mại, cực kỳ thoải mái.
Chỉ có điều không vừa người.
Vóc dáng Lạc Khinh Thành, so với nam nhân khác cũng xem như cao lớn, nhưng mà so với Tiêu Tầm vẫn thấp hơn nửa cái đầu.
Hơn nữa Tiêu Tầm cả người vạm vỡ, mặc quần áo cũ của Lạc Khinh Thành có vẻ hơi chật, chật căng cả người.
“Ta cao lớn hơn ngươi.” Mặc dù không vừa, nhưng Tiêu Tầm cũng tìm ra được điểm ưu việt của mình.
“Ờ.” Lạc Khinh Thành không chút hâm mộ nào.
“Mọi thứ trên người đều lớn hơn ngươi.”
“Không nhất định.” Trong mắt Lạc Khinh Thành chợt loé lên một tia lạnh lùng.
“Đúng mà.”
“Một tên đại ngốc. . . . . . Trách không được chỉ có thể làm nô tài. . . . . . bán sức đúng là quá phù hợp.” Lạc Khinh Thành lạnh lùng.
Một chuỗi tiền đồng.
Ăn cái gì cũng là một vấn đề.
Tiêu Tầm chạy dọc cả khu phố, hớn hở quay về báo cáo.
Đầu đường có một nhà bán bánh mì, bán một loại bánh cứng mà lại thôi.
Nhưng rất thơm, mười văn tiền ba cái, là món ăn bình dân nhất rất phù hợp với tình hình thực tế.
“A cẩu, đi mua ba cái về.” Lạc Khinh Thành ra lệnh.
Tiêu Tầm vui vẻ lấy ra mười văn tiền.
“Phá gia chi tử (*Đồ hoang phí*). Mỗi lần đi chỉ mua một cái bánh. . . . . . thì chỉ cần chín văn tiền là đủ rồi!” Diệp Tiếu mắng hắn, đoạt lại một đồng tiền.
Tuy rằng không ngờ người mình vắt hết mưu kế để đi theo lại là người nghèo hàn, nhưng việc đã rồi, đành phải đồng tâm hiệp lực thôi.
Tiêu Tầm chạy qua chạy lại ba lần, đến lần thứ ba đối diện với ông chủ cửa hàng có nụ cười chất phác nói “Cho một cái bánh mỳ”, thì xấu hổ đến mí mắt cũng không dám nâng.
Cũng may ông là là người chất phác, hơi thông cảm nhìn Tiêu Tầm, rất nhanh đã chọn ra một cái bánh mỳ lớn.
Ba cái bánh mì, mỗi người một cái, vừa đủ lửng dạ.
Diệp Tiếu rất hào phóng để lại nửa cái bánh mỳ cho Tiêu Tầm.
Tiêu Tầm cảm động đến rơi nước mắt.
“Mỗi người một cái, căn bản đã không hợp lý rồi. Giống như Đông Phương Sóc triều trước đấy, cao chín thước liền, mà bổng lộc vẫn bằng Thù Nho cao ba thước. . . . . . Thù Nho ăn no mà chết. . . . . . Đông Phương Sóc thì đói chết. . . . . .” Diệp Tiếu nói lời an ủi.
“Hợp lý. Đối với Vũ Đế mà nói, Đông Phương Sóc cũng chẳng khác gì Thù Nho, dùng để tiêu khiển đỡ buồn là chính. Bổng lộc tất nhiên là giống nhau. A cẩu thân mình cao lớn, luận tác dụng, không bằng a miêu, ăn ít hơn là đúng.” Lạc Khinh Thành nói thẳng.
Tiêu Tầm cực kỳ buồn bực quay đầu ăn bánh.
Ăn xong, Tiêu Tầm thấy Diệp Tiếu đang đùa nghịch một sợi dây thừng dài.
“Lão đại, cái này để làm gì?”
“Chuẩn bị xong. . . . . . đợi lát nữa đến đầu đường mãi nghệ sẽ cần dùng.”
“Mãi. . . . . . nghệ?” Tiêu Tầm mở to mắt.
“Miệng ăn núi lở. . . . . . mà cũng chẳng biết chủ nhân của chúng ta muốn đi đến đâu. . . . . . phòng ngừa chu đáo vẫn tốt hơn. . . . . . tránh cho đến lúc đó lại đói mà chết.”
“Ngươi xác định. . . . . . muốn đi cùng một người nghèo hàn? Không tiền đồ, không tương lai sao. . . . . . Ta định viết một bức thư chuyển về. . . . . . tìm người chuộc hai chúng ta ra . . . . . .”
Diệp Tiếu nhìn quanh một lúc, thấy xung quanh không có người, mới nhỏ giọng ghé bên tai Tiêu Tầm nói: “Còn muốn phá án kia nữa không? Người này cực kỳ khả nghi. Mang mặt nạ, biết võ công, vừa vặn xuất hiện ở khách điếm Thiên Bảo. . . . . . Còn nữa, nhớ hôm đó có người ném vào phòng một con cá chép còn sống không? Hôm đó lúc ta túm được hắn, trên người hắn có mùi cá tanh. . . . . .”
Khu đất trống chính giữa phố.
Diệp Tiếu buộc dây thừng lên cao, nở nụ cười với quần chúng vây xem xung quanh, nói mấy lời khách sáo như lưu lạc giang hồ thường nói.
Bắt đầu biểu diễn.
Xoay người nhảy lên dây thừng, chuyển động vài đường, đánh một bộ quyền.
Khinh công giữ thăng bằng không tồi, quyền cước cũng đẹp, nếu để đánh nhau thì không hữu dụng, nhưng nhìn thì lại rất đẹp, giống như một cánh bướm, bay lượn xung quanh sợi dây thừng.
Tiếng khen hay của người xem không ngừng vang lê, tiền đồng ném ra đầy đất.
Lạc Khinh Thành lười nhác nghiêng người dựa lên một thân cây, dùng đao nhỏ tinh xảo chỉnh sửa lại móng tay.
Ánh mắt liếc qua Diệp Tiếu đang tung bay trên sợi dây, hơi thể hiện ra sự kinh ngạc, tiểu cô nương này không đơn giản, tuy rằng công phu không tinh thông, nhưng luận về tâm tư kín đáo lại thông tuệ, thì từ nhỏ đến giờ chưa từng gặp qua người có tài năng đến thế.
Tuổi tác không cao, mà những chuyện cũ trên giang hồ, hay quy củ trên giang hồ lại rất quen thuộc.
Nàng rốt cuộc là ai?
“. . . . . . Tiết mục sau đây, là đập nát tảng đá lớn trên ngực. . . . . .” Xa xa vọng đến giọng nói thanh thuý của Diệp Tiếu.
“Lão đại muốn biểu diễn đập tảng đá lớn trên ngực!” Tiêu Tầm ngạc nhiên há hốc miệng.
“Nàng ấy? Ngực đã quá bằng phẳng. . . . . . mà lại còn biểu diễn đập đá trên ngực. . . . . . Ta sợ ngực nàng ta lại lõm vào mất.” Lạc Khinh Thành ác độc cười nhạo, “Ta đoán, người biểu diễn tiết mục này, hẳn là ngươi tên đại ngốc này. . . . . .”
“Ta không phải là đại ngốc!” Tiêu Tầm cáu kỉnh.
Nhưng cáu kỉnh chẳng được bao lâu.
Bởi vì nghe thấy phía dưới tiếng hoan hô như sấm động: “Đại ngốc! Làm một lần đi! Đại ngốc! Làm đi!”
“Nương ta đã dạy, không nên tự đưa mình vào hiểm cảnh (*hoàn cảnh nguy hiểm*). . . . . . đập đá trên ngực quá nguy hiểm.” Tiêu Tầm kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của Diệp Tiếu.
Xuỳ một tiếng, Lạc Khinh Thành đứng bên cạnh cười lạnh.
“Ta cho ngươi ăn thêm nửa cái bánh mì! Muốn không làm việc? Lần sau sẽ không có đồ ăn. . . . . .” Diệp Tiếu sắc mặt thay đổi.
Uy hiếp có hiệu quả.
Tiêu Tầm rầu rĩ không vui đi ra giữa sân, cảm thụ sâu sắc một đạo lý, cắn người miệng mềm. (*có nghĩa là ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn.*)
Nằm trên mặt đất, Diệp Tiếu thật sự dịch chuyển một tảng đá lớn lên ngực hắn.
Vội vàng vận khí gắng gượng, chợt thấy Lạc Khinh Thành cầm búa lên sân khấu, lập tức lạnh cả sống lưng.
Lạc Khinh Thành lộ ra ánh mắt hung ác muốn giết người, lạnh lùng nhìn Tiêu Tầm, giống như nhìn một con mồi, chậm rãi vung búa lên.
“Chủ. . . . . . Chủ nhân. . . . . . Sau này ta nhất định. . . . . . chăm chỉ làm việc không lười biếng, thắt bụng không ăn cơm. . . . . . Ta là người rất hữu dụng mà. . . . . . Chủ nhân. . . . . .” Cuối cùng dưới ánh nhìn lạnh như băng ngàn năm của Lạc Khinh Thành, Tiêu Tầm nhất thời phải cúi người, nói lời cầu xin.
Lạc Khinh Thành vẫn lạnh lùng như trước không nói một lời, rầm một tiếng búa đã đập xuống.
Toàn bộ tiếng náo loạn xung quanh lập tức ngừng bặt.
Yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng chim hoàng oanh vang lại từ nơi xa.
Tiêu Tầm lơ mơ hồ đồ đứng lên, kinh ngạc sờ bột phấn trên người.
Tảng đá lớn kia, đã thành một đám bột mịn!
Mà mình lại chẳng có chút cảm giác nào. . . . . .
Ánh mắt kinh ngạc dần dần chuyển thành hoảng sợ, bắn về phía Lạc Khinh Thành, người này đã bình tĩnh đi ra xa, lại dựa vào thân cây, dường như mọi chuyện vừa xảy ra đều không quan hệ đến hắn.
Tiếng hoan hô như sấm động, phá vỡ sự tĩnh lặng, tiền như mưa bay tới, hoà cùng tiếng cổ vũ lại lần nữa.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, phảng phất như tiếng màu vàng của tiền bay lấp lánh, Tiêu Tầm kích động hẳn lên, lại nằm trên mặt đất lần nữa.
“Không được! Lão Tam. . . . . . ngươi. . . . . . có bị thương không. . . . . .” Diệp Tiếu hiển nhiên cũng bị cảnh tượng quỷ dị này doạ cho sợ, vừa khóc nức nở vừa chạy tới.
Đáng tiếc Lạc Khinh Thành máu lạnh đã không cho nàng có cơ hội ngăn cản, tay chân lanh lẹ dời một tảng đá lớn khác đến, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vung búa lên.
Rầm một tiếng, tảng đá lại vỡ thành bột mịn một lần nữa.
Tiêu Tầm lại lông tóc không bị tổn hao gì bò lên, khắp trời lại một trận mưa tiền.
Diệp Tiếu rốt cuộc cũng hiểu ra, vui mừng chạy vội tới, hết lời khen ngợi: “Lão Tam! Hoá ra nội lực của ngươi mạnh mẽ như vậy! Thật tốt quá! Tuy rằng đầu óc hơi ngốc một chút, mà cũng may còn có dũng khí của kẻ thất phu. . . . . .”
Tiêu Tầm mặt uể oải: “Lão đại, nội lực đúng là mạnh mẽ, nhưng mà không phải ta. . . . . .”
“Lão Tam không ngờ lại khiêm tốn như vậy. . . . . . Nhiều phẩm chất tốt thế này, sao trước kia ta không phát hiện ra nhỉ. . . . . .” Diệp Tiếu vẫn cười tủm tỉm vỗ vỗ vai hắn.
Tiêu Tầm không giải thích nữa.
Đưa mắt nhìn Lạc Khinh Thành, khó chịu khi thấy sự châm chọc đầy trong mắt hắn.
Bỗng nghe thấy một câu u ám vọng tới, lời nói rất có khí phách: “A cẩu, nhớ kỹ những lời ngươi vừa nói. . . . . .”
Tiêu Tầm chợt nhớ tới lời hứa hẹn ngu ngốc mình vừa hứa, lập tức hối hận. . . . . .
Kiếm được một bát đầy tiền.
Ba người vui mừng đi tìm chỗ ở.
Ở khách điếm rất đắt, tìm một căn nhà rách nát người ta không thèm ở.
Chủ nhân chi ra rất ít tiền cho việc ngủ.
Dân dĩ thực vi thiên (*Dân lấy ăn làm Trời – có thể hiểu người dân lấy việc ăn làm hàng đầu*), quyết định ăn no một chút.
Ăn cơm trong khách điếm cũng rất đắt, Diệp Tiếu xung phong nhận việc nấu cơm.
Hai người còn lại trao đổi ánh mắt vui mừng, ngồi chờ cơm tới tận miệng.
Một lát sau, một con gấu mèo bị hun khói bưng lên hai đữa thức ăn.
Một đĩa cá kho, thịt cá nát như tương, một đĩa rau xào, có vẻ hơi cháy.
Hai đĩa món ăn đều vô sắc vô hương (*ko màu ko mùi*), chỉ có điều không biết hươg vị thế nào.
Tiêu Tầm cầm đùa xông lên, nghe thấy Lạc Khinh Thành ngồi đối diện hừ lạnh một tiếng.
Nhớ lại lời hứa ngu ngốc của mình, bất mãn dừng tay lại.
Lạc Khinh Thành tao nhã cầm đũa, gắp lấy một miếng cá, đưa vào miệng, hít một ngụm khí lạnh, vẻ mặt lập tức biến thành hoà nhã, đưa đĩa cá kho đến trước mặt Tiêu Tầm.
Lại gắp một miếng rau, rên rỉ một tiếng, đem đĩa rau giao nốt cho Tiêu Tầm.
Tiêu Tầm nghi ngờ nếm thử, bỗng dưng đứng dậy, che bụng dưới.
“Bỗng dưng mót quá. . . . . . Lão đại, ta đi nhà vệ sinh giải quyết một lúc. . . . . .” Xoay người chạy gấp.
Lạc Khinh Thành mặt không chút thay đổi, cũng đứng lên, bưng một chậu nước, quyết định đi rửa mặt.
“Ngươi cũng quá mót?” Diệp Tiếu hiển nhiên không tin.
Lạc Khinh Thành ngây người nửa buổi, rốt cục cũng nghĩ ra một cớ: “A cẩu không mang giấy vệ sinh.”
“Vậy tay ngươi không cầm giấy lại bưng nước làm gì?” Diệp Tiếu càng thêm nghi ngờ.
Lại ngốc nửa buổi, Lạc Khinh Thành nói: “Ta biết thói quen của hắn, hắn càng cần phải rửa tay. . . . . .”
Diệp Tiếu sửng sốt một lúc, bị ý tại ngôn ngoại của Lạc Khinh Thành làm cho kinh ngạc, chỉ cảm thấy dạ dày cuộn lên, oẹ một tiếng, chạy vội ra ngoài. (*Ý tại ngôn ngoại: ý chính đặt ở ngoài lời nói. Người nghe cần phải để ý suy nghĩ mới tìm ra được ý nghĩa thật sự*)
Lạc Khinh Thành buông chậu nước, ngồi xuống.
Một lúc lâu sau, một người vô cùng vui vẻ bước qua cửa.
Là Tiêu Tầm, đang cầm vài bọc giấy.
“Gà quay ngũ vị hương của lão Bao hôm nay bị ế, ta mua một con, còn thức ăn chay người ta cho, lấy thêm chút cơm. . . . . .”
Vui vẻ mở bọc giấy ra, đặt lên bàn.
Diệp Tiếu khuôn mặt tái nhợt đi vào, thấy thức ăn đầy trên bàn.
Hung hăng nhìn Tiêu Tầm: “Ngươi. . . . . . đã rửa tay chưa?”
Tiêu Tầm ngây ngốc một lúc, thành thật trả lời: “Chưa rửa.”
Lạc Khinh Thành mặt tỉnh bơ, xé đùi gà ra, cắn một miếng, nhíu mày: “Con gà quay này hình như có hương vị đặc biệt. . . . . .”
Diệp Tiếu hoảng sợ nhìn miệng Lạc Khinh Thành đang nhai nuốt, lại nhìn tay Tiêu Tầm, dạ dày lại bắt đầu cuộn lên, oẹ một tiếng, lại chạy vội ra ngoài.
“Có vị gì? Có phải là do đồ cũ không?” Tiêu Tầm vội hỏi.
“Bát giác? Hồi hương? Dù sao cũng là mùi hương đặc biệt. . . . . .”
“Xin người! Đây là gà quay ngũ vị hương! Không thơm thì sao còn gọi là gà quay ngũ vị hương! À, lão đại làm sao vậy? Không thoải mái à?” Tiêu Tầm vừa rồi phải chạy nên khát nước, cầm một chén nước lên uống ừng ực.
“Không biết. Có phải là mang thai không?” Lạc Khinh Thành vẫn từ tốn như trước, mặt thản nhiên.
“Khụ khụ khụ!” Tiêu Tầm bị sặc nước, khụ khụ liên tục, ho đến sắp ngất, khổ sở lấy tay bám vào tường ra ngoài.
Chỉ còn chưa lại một mình Lạc Khinh Thành ăn hết con gà quay ngon lành.
Cuối cùng còn lầm bầm lầu bầu: “Chăm chỉ làm việc không lười biếng, thắt bụng không ăn cơm. Đúng là một nô tài lý tưởng. . . . . .”
/13
|