Hà Cố nhất thời có chút ngây ngẩn:"Hiện tại em đang ở đâu?"
"Em ở sân bay. Em xem nhầm thời gian, còn tưởng rằng là chín giờ sáng tới nơi, không ngờ lại là buổi tối, haha." Chu Hạ Nhất cười gượng nói, "Cái đó, ngày mai anh rảnh chứ?"
Hà Cố nói:"Giờ anh đi đón em, muộn quá rồi, em bảo tài xế đưa em đến khách sạn Sheraton đường XX, anh ở đó chờ em."
"Không cần đâu Cố ca, em định tìm bừa một cái khách sạn."
"Hạ Nhất, nghe lời anh đi."
"Ừm...Được, cảm ơn anh."
Cúp điện thoại, Hà Cố thở dài, tâm trạng rất phức tạp. Anh nghĩ rằng mail kia gửi qua không có trả lời là do Chu Hạ Nhất giận, sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa, dù sao thì Chu Hạ Nhất có đủ lý do để tức giận.
Không nghĩ tới y sẽ đột nhiên đến Bắc Kinh.
Tôn Tình nói:"Sao vậy? Có bạn đến?"
"Vâng, chút nữa con đi tìm cậu ấy trò chuyện."
"Trễ thế này rồi, để mai đi."
"Chắc là cậu ấy...đang rất muốn gặp con." Nếu không phải muốn gặp anh, hoàn toàn có thể gọi điện vào ngày mai.
"Anh ơi đưa em đi với." Tố Tố đứng bật dậy từ trên sô pha.
Hà Cố xoa đầu bé:"Chỗ nào cũng có em."
Tính toán thời gian, Hà Cố liền ra ngoài. Khách sạn kia cách nhà anh rất gần, đi bộ chỉ mất vài phút, anh đến khách sạn đặt phòng ổn thỏa xong, sau đó ngồi trước sảnh chờ.
Qua lát sau, một thanh niên trẻ tuổi làn da màu mạch kéo vali đơn giản tiến vào, đứng ở cửa lớn nhìn trước ngó sau.
Hà Cố liếc mắt một cái liền nhìn thấy y, "Hạ Nhất." Anh bước từng bước lớn qua.
" Cố ca!" Biểu tình Chu Hạ Nhất từ ngỡ ngàng đến kinh hỉ, chưa tới một giây, ánh mắt ấy phát sáng, nụ cười nở rộ khiến người ta cảm nhận được rõ ràng niềm vui sướng của y.
Trong lòng Hà Cố cũng có chút xúc động.
Chu Hạ Nhất chạy tới, ôm chặt vai anh, "Haha, Cố ca, nhớ anh quá đi mất."
Hà Cố cũng nhịn không được nở nụ cười, "Sao trước khi đến không nói một tiếng, anh chẳng chuẩn bị gì cả."
"Em thấy giá vé hôm nay rẻ nên không nghĩ nhiều." Chu Hạ Nhất cười có chút ngại ngùng, "Chắc không làm anh thêm phiền chứ?"
"Không có, chỉ là mấy ngày nay mẹ với em gái anh cũng đến, chắc anh không có nhiều thời gian ở cùng em."
"Không có việc gì, em cũng có bạn ở đây, ngày mai em tìm bạn ở nhờ."
Hà Cố dịu dàng nói:"Nếu phiền phức thì em cứ ở đây, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc."
"Không cần, bạn em cũng ở một mình."
Được rồi, về phòng cất hành lý trước đã."
Chu Hạ Nhất lấy thẻ, Hà Cố đưa y lên phòng.
Cửa vừa đóng, Chu Hạ Nhất liền nhào đến, y ôm chặt cổ Hà Cố, nhiệt tình hôn cánh môi mềm mại kia, Hà Cố bị sức mạnh ấy đẩy lui về sau hai bước, lưng tựa trên cửa.
Hà Cố có chút do dự, nhưng cuối cùng không đành lòng đẩy ra, vuốt nhẹ lưng y, đáp trả nụ hôn.
Hai người thở hồng hộc tách rời, Chu Hạ Nhất cười ái muội:"Tối nay anh ở lại đây đi."
"Không được, anh chỉ đến gặp mặt em một lát thôi, mẹ anh vẫn đang đợi ở nhà."
Chu Hạ Nhất thất vọng nói:"Được rồi."
"Sao em đột nhiên muốn đến Trung Quốc? Làm việc à?
"Em từ chức rồi." Chu Hạ Nhất duỗi thắt lưng, nặng nề ngã ngửa lên giường, "A, ngồi máy bay suốt 11 tiếng, eo đau lưng mỏi muốn chết."
"Từ chức?"
"Ừm." Chu Hạ Nhất cười nói, "Em xin vào hệ thể dục của một trường đại học tại Mĩ, môn lướt sóng trường họ luôn xếp top 3 trong các cuộc thi giữa các trường toàn nước Mĩ, còn có vài tuyển thủ quốc gia xuất thân từ đó, huấn luyện kinh phí dồi dào. Dựa vào giấy phép và giải thưởng của em, em có thể giành được học bổng toàn phần."
"Thật tốt quá, chúc mừng em, như vậy đối với em quả thật càng ổn thỏa hơn."
"Đúng thế, kỳ thật em vẫn muốn tiếp tục làm việc, nhưng em cũng biết tư chất mình có hạn, bố em tâm sự cùng em một lần, khiến em suy nghĩ về tương lai." Chu Hạ Nhất ngồi bật dậy, nụ cười trong sáng tự nhiên, "Vì thế, hiện tại vừa lúc là nghỉ hè, em muốn gặp anh, nên em liền tới đây."
Hà Cố trầm mặc một chút:"Hẳn là em nhận được mail của anh rồi?"
"Ừm." Chu Hạ Nhất mím mím môi, biểu tình có vài phần cô đơn.
"Vậy em hiểu ý anh không?"
"Hiểu, ngay từ đầu em đã hiểu." Chu Hạ Nhất nhún nhún vai, "Cố ca, em là người trưởng thành, em có thể chịu trách nhiệm đối với hành vi của chính mình, anh không cần cảm thấy gánh nặng."
"Anh không nói cái này, ý là là, Tống Cư Hàn hắn..."
"Ò, hắn à." Chu Hạ Nhất hừ một tiếng, "Em không sợ hắn đâu, chẳng qua là tìm mấy thằng đầu gấu dọa người thôi, nếu hắn thật sự dám làm gì với em hoặc người nhà em, thì mọi người cũng đều sẽ biết do ai làm. Cố ca, anh đừng coi thường em quá, sao em có thể bị mấy thủ đoạn này dọa, gần đây em không liên lạc với anh, là bởi vì..." Chu Hạ Nhất cúi đầu, ậm ờ nửa ngày mới nhỏ giọng nói, "em cũng muốn thử quên anh.
Trong lòng Hà Cố bắt đầu khó chịu, anh hé hé miệng, nhưng chẳng biết nên nói cái gì.
"Sau lại phát hiện, tạm thời không thể quên được." Chu Hạ Nhất cười hắc hắc, "Nếu đã không thể quên được, hà tất phải miễn cưỡng bản thân, cho nên em quyết định tới tìm anh chơi."
"Em yên tâm đi, anh sẽ không để Tống Cư Hàn làm khó em."
Chu Hạ Nhất nhíu nhíu mày:"Hắn vẫn...dây dưa với anh sao?"
Hà Cố không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
"Hắn đúng là có bệnh." Chu Hạ Nhất căm giận nói, "Anh Ngươi đừng sợ, lần trước là em không có phòng bị, lần sau thấy hắn, em nhất định đòi lại cú đấm và cú đá lần trước hắn tặng em."
"Hạ Nhất, đừng chấp nhặt với hắn, nếu lần này em đến chơi, vậy thì chơi thật vui, anh sẽ bớt thời gian đi với em."
Chu Hạ Nhất cười gật gật đầu:"Được." Y liếm liếm môi, "Thật sự không ở lại sao?"
"Không, mai anh đưa em đi thăm thú."
"Ò." Chu Hạ Nhất lần nữa ngã lên giường.
Sau khi Hà Cố về nhà, Tôn Tình và Tố Tố đều vẫn đang đợi anh, anh nói qua loa hai câu liền bảo hai người đi ngủ.
Chu Hạ Nhất đột nhiên xuất hiện quả thật làm cho anh đau đầu, Tống Cư Hàn đã khó dây như thế, nếu biết Chu Hạ Nhất đến, sự khó dây này còn phải thêm một từ "càng". Nhưng anh cũng không có thể đuổi người ta đi, chỉ có thể tận lực không để Tống Cư Hàn biết, thôi thì đi bước nào hay bước ấy vậy.
Ngày hôm sau, Hà Cố muốn đưa Tố Tố đi dạo vài nơi, Tôn Tình hẹn người bàn chuyện nên không đi nữa, Hà Cố vừa hay đến khách sạn đưa Chu Hạ Nhất đi cùng.
"Tố Tố, đây là bạn anh, anh ấy tên Hạ Nhất."
Chu Hạ Nhất cười với Tố Tố:"Hi, Tố Tố, chào em."
Tố Tố đột nhiên có chút ngại ngùng nói:"Chào anh Hạ Nhất."
"Em mấy tuổi rồi?"
"10 tuổi, em đang học lớp 5."
Chu Hạ Nhất cố ý bĩu môi, "Anh 21 tuổi, anh học lớp 1, anh nhỏ hơn em."
Tố Tố cười:"Anh nói dối, anh sao có thể mới lên lớp 1."
"Bởi vì anh học đại học năm nhất." Chu Hạ Nhất bật cười.
Tố Tố cũng cười theo y.
Hà Cố nhìn hai người từ kính chiếu hậu, không khỏi cười nhẹ.
Giữa ngày hè oi ả đi dạo điểm du lịch người đông nghìn nghịt thật sự là chuyện rất ba chấm, ba người mồ hôi ướt đẫm, đứng dưới tán cây ở Cố cung tránh nắng hóng mát, Tố Tố ăn liền hai que kem, đang muốn ăn que thứ ba thì bị Hà Cố cấm.
Chu Hạ Nhất cầm quạt quạt cho Tố Tố và Hà Cố, Hà Cố đẩy hai lần bảo không cần, y vẫn cười tiếp tục quạt, bộ dáng vừa ôn nhu vừa dễ chịu.
Tố Tố hiển nhiên rất thích vị đại ca ca đẹp trai như ánh mặt trời này, chẳng quan tâm Hà Cố mà cứ dán lấy Chu Hạ Nhất.
"Ca ca, chúng ta chụp ảnh đi." Tố Tố kéo tay Hà Cố, "Đưa điện thoại cho em."
Hà Cố rút điện thoại đưa cho bé, pose dáng xong, bé kéo hai người vào ống kính, tự sướng ba người. Hà Cố cảm giác như vậy có chút ngốc, nhưng Tố Tố và Chu Hạ Nhất đều cười đến xán lạn.
Chụp xong Tố Tố chơi đùa chốc lát, kêu lên:" Ca ca, di động anh như thế nào mà một phần mềm chỉnh ảnh cũng không có thế!"
Hà Cố ù ù cạc cạc:"Phần mềm chỉnh ảnh gì?"
"Trời ạ, anh có thể quê hơn nữa không, anh 28 hay 82 tuổi rồi hả?"
Chu Hạ Nhất cười ha ha:"Gửi cho anh, máy anh có."
Hai người cúi đầu nghiên cứu bức ảnh.
Hà Cố nhắm mắt lại ngồi trên ghế đá, cảm giác gió khẽ mơn man làn da mình, một tia lạnh lẽo thấm vào trong, giảm bớt sự nóng bức, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Vừa chợp mắt chốc lát, cảm thấy có người đẩy mình, anh mở mắt, liền nhìn thấy bức ảnh chụp ba người kia đã được chỉnh thêm các đồ trang trí như trong phim hoạt hình, nào là râu, má hồng, rồi tai mèo, anh nhịn không được nở nụ cười.
"Thú vị chứ hả." Chu Hạ Nhất duỗi tay, đẩy Tố Tố một cái.
Hà Cố thấy bộ dạng hai người vui vẻ, cười không ngừng.
Anh nhịn không được nghĩ, nếu ở cùng người như Chu Hạ Nhất, cuộc đời sẽ mãi như thế này sao? Bình dị, yên ổn, khoái hoạt, ấm áp.
Nếu cuộc đời có thể bắt đầu lại, anh sẽ lựa chọn đứng ở nơi xa, âm thầm thích Tống Cư Hàn. Tống cư Hàn là ánh nắng, động vật đều theo đuổi ánh nắng, nhưng ánh nắng quá mức nóng rát, nếu cách quá gần, khó tránh khỏi bị phỏng.
Tham quan xong, Hà Cố đưa hai người đi ăn cơm, Tố Tố và Chu Hạ Nhất đều thuộc kiểu người trông thì gầy như sức ăn cực lớn, hai người đã khá thân quen, nên trên bàn ăn cười đùa không ngừng.
Một ngày chơi từ sáng tới tối đã có chút mệt, Hà Cố tiễn Chu Hạ Nhất đến nhà bạn, sau đó đưa Tố Tố về nhà.
Tố Tố ngủ trên ghế phó lái một lát, đột nhiên mở to mắt, thần thần bí bí nói:"Ca ca, anh Hạ Nhất có phải bạn trai anh không?"
Hà Cố bình thản nói:"Không phải."
"Gạt người, trước đây anh cũng nói không quen Tống Cư Hàn."
Hà Cố liếc nhìn bé:"Chuyện người lớn em quan tâm như thế làm gì."
"Không phải ai cũng quan tâm, chỉ là em quan tâm anh thôi, Hạ Nhất ca ca tốt lắm, vừa đẹp trai, dịu dàng, lại còn hài hước, tốt hơn Tống Cư Hàn." Tố Tố dừng lại một chút, nhỏ giọng nói, "Nhưng Tống Cư Hàn vẫn đẹp trai hơn."
Hà Cố rút tay ra khỏi vô lăng vỗ vỗ đầu bé:"Đừng nhắc đến cái này nữa."
Tố Tố bĩu môi, không tình nguyện nói:"Được rồi."
Về tới nhà, Tố Tố làm nũng nói mệt, Hà Cố liền bế bé lên lầu, đèn cảm ứng âm thanh ở cầu thang vừa tắt, nên hành lang rất tốt, hai người vừa rẽ liền nhìn thấy có người đang ngồi xổm trước cửa, dùng mũ áo trùm kín đầu, cả người đen lù lù.
"A!" Tố Tố sợ tới mức hét toáng lên, đèn cảm ứng âm thanh tức khắc sáng lên tận mấy tầng trên.
Người ngồi xổm trước cửa cũng ngẩng mạnh đầu, giống như mới vừa tỉnh ngủ, vẻ mơ màng vụt qua trên mặt cũng đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Hà Cố thở dài một hơi:"Cậu đang làm gì?"
Tống Cư Hàn đứng dậy, dụi dụi mắt, ngáp một cái:"Chờ anh a, chậm muốn chết."
Tố Tố trừng lớn mắt chỉ vào Tống Cư Hàn:"Anh anh anh...."
Tống Cư Hàn quan sát Tố Tố, nghi hoặc nói:"Đây là?"
"Đây là..." Hà Cố chớp chớp mắt, bộ dạng nghiêm túc nói, "Con gái tôi."
Tố Tố giật mình, sau đó ôm chặt cổ Hà Cố, gật gật đầu theo.
Tống Cư Hàn lập tức trợn mắt vẻ tức giận, cả người sắp bạo phát:"Anh...Hà Cố, con mẹ nó anh...anh nói rõ ràng!"
Hà Cố lườm hắn:"Cậu có não không vậy?"
Tống Cư Hàn ngây ngẩn một chút mới phản ứng lại:"Em gái anh?"
Hà Cố nói:"Tránh ra, đừng chắn trước cửa."
"Đậu, anh cũng nói đùa kiểu này nữa, lúc nãy tôi thật sự tưởng rằng..."
"Tống Cư Hàn, anh là Tống Cư Hàn sao!" Tố Tố kích động đem tay nhỏ kéo quần áo hắn.
Tống Cư Hàn ra nụ cười mê người:"Là anh, em biết anh sao?"
"Đương nhiên biết rồi! Bạn em đều biết anh!" Tố Tố hưng phấn đến mức thiếu chút nữa bổ nhào lên người Tống Cư Hàn.
Hà Cố nói:"Tôi sẽ không để cậu vào, cậu về đi."
"Ca ca để em xin chữ ký được không, em..."
"Tố Tố!" Hà Cố thấp giọng quát lớn.
Tố Tố ủy khuất bẹt miệng.
Tống Cư Hàn bĩu môi:"Tôi mang đồ đến cho anh, lần trước tôi nói muốn tặng anh hồ đào, rất bổ dưỡng."
"Tôi không cần, cậu cầm về đi."
"Anh không cần thì tôi sẽ vứt ở đây."
Hà Cố không muốn lãng phí đồ ăn, đành phải đỡ lấy, mở cửa định vào nhà.
Tống Cư Hàn chặn nắm cửa, nhỏ giọng nói:"Hà Cố, tôi đợi anh cả ngày, anh đi đâu thế?"
Hà Cố không trả lời, chỉ cầm nắm cửa, dùng sức đóng lại.
Tống Cư Hàn ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt, mũi có chút chua xót, hắn vươn ngón tay, sờ nắm cửa mà Hà Cố vừa chạm qua, trên đó vẫn còn chút độ ấm.
Đóng cửa lại, Hà Cố đặt Tố Tố xuống đất, bật đèn, trong phòng tối thui, Tôn Tình vẫn chưa về.
"Ca ca." Tố Tố sốt ruột chỉ chỉ cánh cửa, sau đó kiễng chân nhìn mắt mèo, Tống Cư Hàn hãy đứng bên ngoài, "Anh ấy vẫn đứng đó kìa."
Hà Cố chẳng nói gì, để hồ đào lên bàn trà, đi thay quần áo.
Tố Tố theo vào phòng ngủ:" Ca ca, như vậy có được không? Anh ấy đợi anh cả ngày rồi."
Hà Cố nói:"Anh thay quần áo, em ra ngoài trước đã."
"Ca ca, trông anh ấy đáng thương lắm, anh không..."
"Anh bảo ra ngoài!" Hà Cố gầm nhẹ.
Tố Tố rụt người lại một chút, vành mắt lập tức đỏ hoe, có chút sợ hãi nhìn Hà Cố.
Hà Cố nhắm mắt hít sâu một hơi, khi mở mắt đã khôi phục lại sự bình tĩnh, anh ngồi xuống, nắm bả vai bé:"Xin lỗi, ca ca không nên quát em."
Mắt Tố Tố ngập nước:"...Có phải em làm sai rồi?"
"Em không sai, là lỗi của anh."
"Ca ca thật sự ghét anh ấy lắm sao? Nếu anh ghét anh ấy, vậy em sẽ không thích anh ấy nữa."
Trong lòng Hà Cố dâng lên nỗi đau đớn, anh nhẹ giọng nói:"Em thích ai là tự do của em, không cần lo ngại về anh, nếu em thích hắn thì cứ tìm hắn ký tên đi."
"Thật ạ?" Tố Tố bẹt miệng, nhỏ giọng ngập ngừng.
"Thật, em đi đi, nhưng đừng cho hắn vào."
Tố Tố gật gật đầu, tìm quyển vẽ của mình chạy ra ngoài.
Hà Cố nghe thanh âm từ ngoài cửa truyền tới, biết Tống Cư Hàn thật sự vẫn đứng đó, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Anh đóng cửa, lẳng lặng ngồi ở đầu giường một lát, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa mới ra ngoài.
Tố Tố ôm quyển vẽ vẻ mặt tươi cười, nhìn thấy Hà Cố đi ra lập tức thu lại nụ cười, có chút kiêng dè.
"Hắn đi rồi sao?"
Tố Tố gật gật đầu.
"Em tắm rửa đi, đến giờ ngủ rồi."
"Được." Tố Tố bước về phòng hai bước, ngẫm nghĩ thế nào lại quay đầu, "Ca ca, anh lợi hại thật."
"Hả? Cái gì?"
"Tống Cư Hàn rất thích anh."
Hà Cố nói:"Không có chuyện đó đâu, em đừng nhắc nữa, không được nói cho mẹ biết."
"Ò, vâng."
Qua vài ngày, Chu Hạ Nhất hẹn Hà Cố đi gay bar chơi, Hà Cố nghe nói họ sẽ đi the gate liền không đi.
Chu Hạ Nhất thích vui chơi, cơ hồ mỗi ngày đều không chịu ngồi yên, Hà Cố phát hiện cho dù anh không ở cùng y, mỗi ngày y cũng rất vui vẻ.
Hà Cố ở nhà đọc sách, điện thoại vang hai tiếng, anh nhận được tin nhắn từ dãy số lạ: Nhớ anh quá.
Hà Cố có thể đoán ra là của Tống Cư Hàn, không biết Tống Cư Hàn đã thay bao nhiêu số để gửi tin nhắn cho anh, anh sắp chặn không kịp nữa.
Rất nhanh, tin nhắn thứ hai nảy ra: Chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn gặp anh.
Hà Cố nắm chặt điện thoại, vứt sang một bên.
anh quả thật không nghĩ tới Tống Cư Hàn có thể hạ mình đến mức này, anh vẫn luôn nghĩ rằng bản thân rất hiểu Tống Cư Hàn, hiện giờ ngay cả điểm này cũng bắt đầu hoài nghi.
Tống Cư Hàn...Thật sự thích anh sao?
Anh lắc lắc đầu, không muốn nghĩ lại.
Hà Cố đang ngủ nửa tỉnh nửa mê, di động đột nhiên vang lên, anh mơ hồ cầm lấy nhìn, là Chu Hạ Nhất gọi:"Alo?"
Trong điện thoại là giọng một nam nhân xa lạ:"Alo, là Hà tiên sinh đúng không? Bạn anh uống say ở quán bar chúng tôi, anh là người liên lạc gần nhất của cậu ấy, chúng tôi sắp đóng cửa, anh có thể đến đón cậu ấy không?"
"Hả? À, được, đợi tôi một chút." Hà Cố ngáp một cái bò dậy.
Anh lặng lẽ ra ngoài, lái xe về hướng the gate.
Bắc Kinh hai giờ sáng, trên đường ít xe nên thông thuận vô cùng, anh chỉ mất 15 phút đã tới nơi.
Quán bar sắp đóng cửa, trước cửa chỉ có sạp bán thịt nướng đang thu dọn, Hà Cố đi vào, có vài nhân viên quét tước, thấy anh tiến vào liền chỉ chỉ chiếc ghế đối diện.
Hà Cố đi qua, nhìn thấy vài thanh niên trẻ tuổi nằm xiêu vẹo trên sô pha, có nam có nữ, còn có người ngoại quốc, tất cả đều ngủ đến mức rất không có hình tượng.
Hà Cố bước tới kéo Chu Hạ Nhất dậy, vỗ vỗ mặt y:"Hạ Nhất, Hạ Nhất."
Chu Hạ Nhất mơ mơ màng màng mở mắt:" A...Cố ca?"
"Em vẫn nhận ra anh đấy à, sao lại uống thành bộ dạng này?"
"Vui vẻ...Vui vẻ a." Chu Hạ Nhất ôm Hà Cố si ngốc cười không ngừng.
Hà Cố bế y lên, người uống say nặng hơn bình thường nhiều, anh quả thực có chút ôm không nổi, thế này không thể đưa người ta lên xe được, anh vẫy một người qua đường:"Huynh đệ, có thể giúp đỡ một tay chứ?"
Người nọ đã đi tới.
Hai người đối mặt, cùng ngây ngẩn cả người.
Là ông chủ Âu Thái Ninh của the gate.
Âu Thái Ninh kinh ngạc nói:"Anh là...Hà Cố đúng không?"
"Ừm, chào cậu." Hà Cố gắng sức gác cánh tay Chu Hạ Nhất lên vai mình, đỡ người lên, "Bạn tôi uống say rồi, có thể giúp tôi đưa người lên xe không?"
"Không thành vấn đề." Âu Thái Ninh đỡ một tay Chu Hạ Nhất, giúp Hà Cố đưa y lên xe.
Thật vất vả mới dìu Chu Hạ Nhất lên xe, Hà Cố đổ đầy mồ hôi, anh nói:"Âu tiên sinh, phiền cậu rồi, cảm ơn."
"Đừng khách khí, là khách của tôi mà, điều nên làm." Âu Thái Ninh mỉm cười đánh giá Hà Cố một phen.
Ánh mắt kia có chút suồng sã, nhưng phối với khuôn mặt u buồn của gã hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại giống như có thâm ý khác.
Hà Cố nhớ tới bản thân cũng từng "hot" trong giới truyền thông và trên mạng một khoảng thời gian, không khỏi có chút xấu hổ, sau khi nói cảm ơn liền định lên xe rời khỏi.
"Hà Cố." Âu Thái Ninh cười nhạt nói, "Trong giới showbiz nghe đồn gần đây Tống Cư Hàn đổi tính, là vì anh sao?"
Hà Cố dừng một chút, lạnh nhạt nói:"Âu tiên sinh thật không giống người sẽ quan tâm mấy tin tức lá cải."
Âu Thái Ninh cười ha ha nói:"Anh từng nghe qua câu này chưa, "trong giới giải trí không có bí mật", anh biết tại sao không, bởi vì giới showbiz không có người nào là không bát quái cả, chỉ là thứ khiến tôi thấy hứng thú khá ít mà thôi. Chuyện này của Tống Cư Hàn quả thật khiến mọi người kinh ngạc. Ngại quá, mạo phạm anh rồi."
Hà Cố hơi gật đầu, lên xe rời đi.
Âu Thái Ninh nhếchmôi cười cười, rút điện thoại ra.
"Em ở sân bay. Em xem nhầm thời gian, còn tưởng rằng là chín giờ sáng tới nơi, không ngờ lại là buổi tối, haha." Chu Hạ Nhất cười gượng nói, "Cái đó, ngày mai anh rảnh chứ?"
Hà Cố nói:"Giờ anh đi đón em, muộn quá rồi, em bảo tài xế đưa em đến khách sạn Sheraton đường XX, anh ở đó chờ em."
"Không cần đâu Cố ca, em định tìm bừa một cái khách sạn."
"Hạ Nhất, nghe lời anh đi."
"Ừm...Được, cảm ơn anh."
Cúp điện thoại, Hà Cố thở dài, tâm trạng rất phức tạp. Anh nghĩ rằng mail kia gửi qua không có trả lời là do Chu Hạ Nhất giận, sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa, dù sao thì Chu Hạ Nhất có đủ lý do để tức giận.
Không nghĩ tới y sẽ đột nhiên đến Bắc Kinh.
Tôn Tình nói:"Sao vậy? Có bạn đến?"
"Vâng, chút nữa con đi tìm cậu ấy trò chuyện."
"Trễ thế này rồi, để mai đi."
"Chắc là cậu ấy...đang rất muốn gặp con." Nếu không phải muốn gặp anh, hoàn toàn có thể gọi điện vào ngày mai.
"Anh ơi đưa em đi với." Tố Tố đứng bật dậy từ trên sô pha.
Hà Cố xoa đầu bé:"Chỗ nào cũng có em."
Tính toán thời gian, Hà Cố liền ra ngoài. Khách sạn kia cách nhà anh rất gần, đi bộ chỉ mất vài phút, anh đến khách sạn đặt phòng ổn thỏa xong, sau đó ngồi trước sảnh chờ.
Qua lát sau, một thanh niên trẻ tuổi làn da màu mạch kéo vali đơn giản tiến vào, đứng ở cửa lớn nhìn trước ngó sau.
Hà Cố liếc mắt một cái liền nhìn thấy y, "Hạ Nhất." Anh bước từng bước lớn qua.
" Cố ca!" Biểu tình Chu Hạ Nhất từ ngỡ ngàng đến kinh hỉ, chưa tới một giây, ánh mắt ấy phát sáng, nụ cười nở rộ khiến người ta cảm nhận được rõ ràng niềm vui sướng của y.
Trong lòng Hà Cố cũng có chút xúc động.
Chu Hạ Nhất chạy tới, ôm chặt vai anh, "Haha, Cố ca, nhớ anh quá đi mất."
Hà Cố cũng nhịn không được nở nụ cười, "Sao trước khi đến không nói một tiếng, anh chẳng chuẩn bị gì cả."
"Em thấy giá vé hôm nay rẻ nên không nghĩ nhiều." Chu Hạ Nhất cười có chút ngại ngùng, "Chắc không làm anh thêm phiền chứ?"
"Không có, chỉ là mấy ngày nay mẹ với em gái anh cũng đến, chắc anh không có nhiều thời gian ở cùng em."
"Không có việc gì, em cũng có bạn ở đây, ngày mai em tìm bạn ở nhờ."
Hà Cố dịu dàng nói:"Nếu phiền phức thì em cứ ở đây, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc."
"Không cần, bạn em cũng ở một mình."
Được rồi, về phòng cất hành lý trước đã."
Chu Hạ Nhất lấy thẻ, Hà Cố đưa y lên phòng.
Cửa vừa đóng, Chu Hạ Nhất liền nhào đến, y ôm chặt cổ Hà Cố, nhiệt tình hôn cánh môi mềm mại kia, Hà Cố bị sức mạnh ấy đẩy lui về sau hai bước, lưng tựa trên cửa.
Hà Cố có chút do dự, nhưng cuối cùng không đành lòng đẩy ra, vuốt nhẹ lưng y, đáp trả nụ hôn.
Hai người thở hồng hộc tách rời, Chu Hạ Nhất cười ái muội:"Tối nay anh ở lại đây đi."
"Không được, anh chỉ đến gặp mặt em một lát thôi, mẹ anh vẫn đang đợi ở nhà."
Chu Hạ Nhất thất vọng nói:"Được rồi."
"Sao em đột nhiên muốn đến Trung Quốc? Làm việc à?
"Em từ chức rồi." Chu Hạ Nhất duỗi thắt lưng, nặng nề ngã ngửa lên giường, "A, ngồi máy bay suốt 11 tiếng, eo đau lưng mỏi muốn chết."
"Từ chức?"
"Ừm." Chu Hạ Nhất cười nói, "Em xin vào hệ thể dục của một trường đại học tại Mĩ, môn lướt sóng trường họ luôn xếp top 3 trong các cuộc thi giữa các trường toàn nước Mĩ, còn có vài tuyển thủ quốc gia xuất thân từ đó, huấn luyện kinh phí dồi dào. Dựa vào giấy phép và giải thưởng của em, em có thể giành được học bổng toàn phần."
"Thật tốt quá, chúc mừng em, như vậy đối với em quả thật càng ổn thỏa hơn."
"Đúng thế, kỳ thật em vẫn muốn tiếp tục làm việc, nhưng em cũng biết tư chất mình có hạn, bố em tâm sự cùng em một lần, khiến em suy nghĩ về tương lai." Chu Hạ Nhất ngồi bật dậy, nụ cười trong sáng tự nhiên, "Vì thế, hiện tại vừa lúc là nghỉ hè, em muốn gặp anh, nên em liền tới đây."
Hà Cố trầm mặc một chút:"Hẳn là em nhận được mail của anh rồi?"
"Ừm." Chu Hạ Nhất mím mím môi, biểu tình có vài phần cô đơn.
"Vậy em hiểu ý anh không?"
"Hiểu, ngay từ đầu em đã hiểu." Chu Hạ Nhất nhún nhún vai, "Cố ca, em là người trưởng thành, em có thể chịu trách nhiệm đối với hành vi của chính mình, anh không cần cảm thấy gánh nặng."
"Anh không nói cái này, ý là là, Tống Cư Hàn hắn..."
"Ò, hắn à." Chu Hạ Nhất hừ một tiếng, "Em không sợ hắn đâu, chẳng qua là tìm mấy thằng đầu gấu dọa người thôi, nếu hắn thật sự dám làm gì với em hoặc người nhà em, thì mọi người cũng đều sẽ biết do ai làm. Cố ca, anh đừng coi thường em quá, sao em có thể bị mấy thủ đoạn này dọa, gần đây em không liên lạc với anh, là bởi vì..." Chu Hạ Nhất cúi đầu, ậm ờ nửa ngày mới nhỏ giọng nói, "em cũng muốn thử quên anh.
Trong lòng Hà Cố bắt đầu khó chịu, anh hé hé miệng, nhưng chẳng biết nên nói cái gì.
"Sau lại phát hiện, tạm thời không thể quên được." Chu Hạ Nhất cười hắc hắc, "Nếu đã không thể quên được, hà tất phải miễn cưỡng bản thân, cho nên em quyết định tới tìm anh chơi."
"Em yên tâm đi, anh sẽ không để Tống Cư Hàn làm khó em."
Chu Hạ Nhất nhíu nhíu mày:"Hắn vẫn...dây dưa với anh sao?"
Hà Cố không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
"Hắn đúng là có bệnh." Chu Hạ Nhất căm giận nói, "Anh Ngươi đừng sợ, lần trước là em không có phòng bị, lần sau thấy hắn, em nhất định đòi lại cú đấm và cú đá lần trước hắn tặng em."
"Hạ Nhất, đừng chấp nhặt với hắn, nếu lần này em đến chơi, vậy thì chơi thật vui, anh sẽ bớt thời gian đi với em."
Chu Hạ Nhất cười gật gật đầu:"Được." Y liếm liếm môi, "Thật sự không ở lại sao?"
"Không, mai anh đưa em đi thăm thú."
"Ò." Chu Hạ Nhất lần nữa ngã lên giường.
Sau khi Hà Cố về nhà, Tôn Tình và Tố Tố đều vẫn đang đợi anh, anh nói qua loa hai câu liền bảo hai người đi ngủ.
Chu Hạ Nhất đột nhiên xuất hiện quả thật làm cho anh đau đầu, Tống Cư Hàn đã khó dây như thế, nếu biết Chu Hạ Nhất đến, sự khó dây này còn phải thêm một từ "càng". Nhưng anh cũng không có thể đuổi người ta đi, chỉ có thể tận lực không để Tống Cư Hàn biết, thôi thì đi bước nào hay bước ấy vậy.
Ngày hôm sau, Hà Cố muốn đưa Tố Tố đi dạo vài nơi, Tôn Tình hẹn người bàn chuyện nên không đi nữa, Hà Cố vừa hay đến khách sạn đưa Chu Hạ Nhất đi cùng.
"Tố Tố, đây là bạn anh, anh ấy tên Hạ Nhất."
Chu Hạ Nhất cười với Tố Tố:"Hi, Tố Tố, chào em."
Tố Tố đột nhiên có chút ngại ngùng nói:"Chào anh Hạ Nhất."
"Em mấy tuổi rồi?"
"10 tuổi, em đang học lớp 5."
Chu Hạ Nhất cố ý bĩu môi, "Anh 21 tuổi, anh học lớp 1, anh nhỏ hơn em."
Tố Tố cười:"Anh nói dối, anh sao có thể mới lên lớp 1."
"Bởi vì anh học đại học năm nhất." Chu Hạ Nhất bật cười.
Tố Tố cũng cười theo y.
Hà Cố nhìn hai người từ kính chiếu hậu, không khỏi cười nhẹ.
Giữa ngày hè oi ả đi dạo điểm du lịch người đông nghìn nghịt thật sự là chuyện rất ba chấm, ba người mồ hôi ướt đẫm, đứng dưới tán cây ở Cố cung tránh nắng hóng mát, Tố Tố ăn liền hai que kem, đang muốn ăn que thứ ba thì bị Hà Cố cấm.
Chu Hạ Nhất cầm quạt quạt cho Tố Tố và Hà Cố, Hà Cố đẩy hai lần bảo không cần, y vẫn cười tiếp tục quạt, bộ dáng vừa ôn nhu vừa dễ chịu.
Tố Tố hiển nhiên rất thích vị đại ca ca đẹp trai như ánh mặt trời này, chẳng quan tâm Hà Cố mà cứ dán lấy Chu Hạ Nhất.
"Ca ca, chúng ta chụp ảnh đi." Tố Tố kéo tay Hà Cố, "Đưa điện thoại cho em."
Hà Cố rút điện thoại đưa cho bé, pose dáng xong, bé kéo hai người vào ống kính, tự sướng ba người. Hà Cố cảm giác như vậy có chút ngốc, nhưng Tố Tố và Chu Hạ Nhất đều cười đến xán lạn.
Chụp xong Tố Tố chơi đùa chốc lát, kêu lên:" Ca ca, di động anh như thế nào mà một phần mềm chỉnh ảnh cũng không có thế!"
Hà Cố ù ù cạc cạc:"Phần mềm chỉnh ảnh gì?"
"Trời ạ, anh có thể quê hơn nữa không, anh 28 hay 82 tuổi rồi hả?"
Chu Hạ Nhất cười ha ha:"Gửi cho anh, máy anh có."
Hai người cúi đầu nghiên cứu bức ảnh.
Hà Cố nhắm mắt lại ngồi trên ghế đá, cảm giác gió khẽ mơn man làn da mình, một tia lạnh lẽo thấm vào trong, giảm bớt sự nóng bức, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Vừa chợp mắt chốc lát, cảm thấy có người đẩy mình, anh mở mắt, liền nhìn thấy bức ảnh chụp ba người kia đã được chỉnh thêm các đồ trang trí như trong phim hoạt hình, nào là râu, má hồng, rồi tai mèo, anh nhịn không được nở nụ cười.
"Thú vị chứ hả." Chu Hạ Nhất duỗi tay, đẩy Tố Tố một cái.
Hà Cố thấy bộ dạng hai người vui vẻ, cười không ngừng.
Anh nhịn không được nghĩ, nếu ở cùng người như Chu Hạ Nhất, cuộc đời sẽ mãi như thế này sao? Bình dị, yên ổn, khoái hoạt, ấm áp.
Nếu cuộc đời có thể bắt đầu lại, anh sẽ lựa chọn đứng ở nơi xa, âm thầm thích Tống Cư Hàn. Tống cư Hàn là ánh nắng, động vật đều theo đuổi ánh nắng, nhưng ánh nắng quá mức nóng rát, nếu cách quá gần, khó tránh khỏi bị phỏng.
Tham quan xong, Hà Cố đưa hai người đi ăn cơm, Tố Tố và Chu Hạ Nhất đều thuộc kiểu người trông thì gầy như sức ăn cực lớn, hai người đã khá thân quen, nên trên bàn ăn cười đùa không ngừng.
Một ngày chơi từ sáng tới tối đã có chút mệt, Hà Cố tiễn Chu Hạ Nhất đến nhà bạn, sau đó đưa Tố Tố về nhà.
Tố Tố ngủ trên ghế phó lái một lát, đột nhiên mở to mắt, thần thần bí bí nói:"Ca ca, anh Hạ Nhất có phải bạn trai anh không?"
Hà Cố bình thản nói:"Không phải."
"Gạt người, trước đây anh cũng nói không quen Tống Cư Hàn."
Hà Cố liếc nhìn bé:"Chuyện người lớn em quan tâm như thế làm gì."
"Không phải ai cũng quan tâm, chỉ là em quan tâm anh thôi, Hạ Nhất ca ca tốt lắm, vừa đẹp trai, dịu dàng, lại còn hài hước, tốt hơn Tống Cư Hàn." Tố Tố dừng lại một chút, nhỏ giọng nói, "Nhưng Tống Cư Hàn vẫn đẹp trai hơn."
Hà Cố rút tay ra khỏi vô lăng vỗ vỗ đầu bé:"Đừng nhắc đến cái này nữa."
Tố Tố bĩu môi, không tình nguyện nói:"Được rồi."
Về tới nhà, Tố Tố làm nũng nói mệt, Hà Cố liền bế bé lên lầu, đèn cảm ứng âm thanh ở cầu thang vừa tắt, nên hành lang rất tốt, hai người vừa rẽ liền nhìn thấy có người đang ngồi xổm trước cửa, dùng mũ áo trùm kín đầu, cả người đen lù lù.
"A!" Tố Tố sợ tới mức hét toáng lên, đèn cảm ứng âm thanh tức khắc sáng lên tận mấy tầng trên.
Người ngồi xổm trước cửa cũng ngẩng mạnh đầu, giống như mới vừa tỉnh ngủ, vẻ mơ màng vụt qua trên mặt cũng đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Hà Cố thở dài một hơi:"Cậu đang làm gì?"
Tống Cư Hàn đứng dậy, dụi dụi mắt, ngáp một cái:"Chờ anh a, chậm muốn chết."
Tố Tố trừng lớn mắt chỉ vào Tống Cư Hàn:"Anh anh anh...."
Tống Cư Hàn quan sát Tố Tố, nghi hoặc nói:"Đây là?"
"Đây là..." Hà Cố chớp chớp mắt, bộ dạng nghiêm túc nói, "Con gái tôi."
Tố Tố giật mình, sau đó ôm chặt cổ Hà Cố, gật gật đầu theo.
Tống Cư Hàn lập tức trợn mắt vẻ tức giận, cả người sắp bạo phát:"Anh...Hà Cố, con mẹ nó anh...anh nói rõ ràng!"
Hà Cố lườm hắn:"Cậu có não không vậy?"
Tống Cư Hàn ngây ngẩn một chút mới phản ứng lại:"Em gái anh?"
Hà Cố nói:"Tránh ra, đừng chắn trước cửa."
"Đậu, anh cũng nói đùa kiểu này nữa, lúc nãy tôi thật sự tưởng rằng..."
"Tống Cư Hàn, anh là Tống Cư Hàn sao!" Tố Tố kích động đem tay nhỏ kéo quần áo hắn.
Tống Cư Hàn ra nụ cười mê người:"Là anh, em biết anh sao?"
"Đương nhiên biết rồi! Bạn em đều biết anh!" Tố Tố hưng phấn đến mức thiếu chút nữa bổ nhào lên người Tống Cư Hàn.
Hà Cố nói:"Tôi sẽ không để cậu vào, cậu về đi."
"Ca ca để em xin chữ ký được không, em..."
"Tố Tố!" Hà Cố thấp giọng quát lớn.
Tố Tố ủy khuất bẹt miệng.
Tống Cư Hàn bĩu môi:"Tôi mang đồ đến cho anh, lần trước tôi nói muốn tặng anh hồ đào, rất bổ dưỡng."
"Tôi không cần, cậu cầm về đi."
"Anh không cần thì tôi sẽ vứt ở đây."
Hà Cố không muốn lãng phí đồ ăn, đành phải đỡ lấy, mở cửa định vào nhà.
Tống Cư Hàn chặn nắm cửa, nhỏ giọng nói:"Hà Cố, tôi đợi anh cả ngày, anh đi đâu thế?"
Hà Cố không trả lời, chỉ cầm nắm cửa, dùng sức đóng lại.
Tống Cư Hàn ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt, mũi có chút chua xót, hắn vươn ngón tay, sờ nắm cửa mà Hà Cố vừa chạm qua, trên đó vẫn còn chút độ ấm.
Đóng cửa lại, Hà Cố đặt Tố Tố xuống đất, bật đèn, trong phòng tối thui, Tôn Tình vẫn chưa về.
"Ca ca." Tố Tố sốt ruột chỉ chỉ cánh cửa, sau đó kiễng chân nhìn mắt mèo, Tống Cư Hàn hãy đứng bên ngoài, "Anh ấy vẫn đứng đó kìa."
Hà Cố chẳng nói gì, để hồ đào lên bàn trà, đi thay quần áo.
Tố Tố theo vào phòng ngủ:" Ca ca, như vậy có được không? Anh ấy đợi anh cả ngày rồi."
Hà Cố nói:"Anh thay quần áo, em ra ngoài trước đã."
"Ca ca, trông anh ấy đáng thương lắm, anh không..."
"Anh bảo ra ngoài!" Hà Cố gầm nhẹ.
Tố Tố rụt người lại một chút, vành mắt lập tức đỏ hoe, có chút sợ hãi nhìn Hà Cố.
Hà Cố nhắm mắt hít sâu một hơi, khi mở mắt đã khôi phục lại sự bình tĩnh, anh ngồi xuống, nắm bả vai bé:"Xin lỗi, ca ca không nên quát em."
Mắt Tố Tố ngập nước:"...Có phải em làm sai rồi?"
"Em không sai, là lỗi của anh."
"Ca ca thật sự ghét anh ấy lắm sao? Nếu anh ghét anh ấy, vậy em sẽ không thích anh ấy nữa."
Trong lòng Hà Cố dâng lên nỗi đau đớn, anh nhẹ giọng nói:"Em thích ai là tự do của em, không cần lo ngại về anh, nếu em thích hắn thì cứ tìm hắn ký tên đi."
"Thật ạ?" Tố Tố bẹt miệng, nhỏ giọng ngập ngừng.
"Thật, em đi đi, nhưng đừng cho hắn vào."
Tố Tố gật gật đầu, tìm quyển vẽ của mình chạy ra ngoài.
Hà Cố nghe thanh âm từ ngoài cửa truyền tới, biết Tống Cư Hàn thật sự vẫn đứng đó, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Anh đóng cửa, lẳng lặng ngồi ở đầu giường một lát, cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa mới ra ngoài.
Tố Tố ôm quyển vẽ vẻ mặt tươi cười, nhìn thấy Hà Cố đi ra lập tức thu lại nụ cười, có chút kiêng dè.
"Hắn đi rồi sao?"
Tố Tố gật gật đầu.
"Em tắm rửa đi, đến giờ ngủ rồi."
"Được." Tố Tố bước về phòng hai bước, ngẫm nghĩ thế nào lại quay đầu, "Ca ca, anh lợi hại thật."
"Hả? Cái gì?"
"Tống Cư Hàn rất thích anh."
Hà Cố nói:"Không có chuyện đó đâu, em đừng nhắc nữa, không được nói cho mẹ biết."
"Ò, vâng."
Qua vài ngày, Chu Hạ Nhất hẹn Hà Cố đi gay bar chơi, Hà Cố nghe nói họ sẽ đi the gate liền không đi.
Chu Hạ Nhất thích vui chơi, cơ hồ mỗi ngày đều không chịu ngồi yên, Hà Cố phát hiện cho dù anh không ở cùng y, mỗi ngày y cũng rất vui vẻ.
Hà Cố ở nhà đọc sách, điện thoại vang hai tiếng, anh nhận được tin nhắn từ dãy số lạ: Nhớ anh quá.
Hà Cố có thể đoán ra là của Tống Cư Hàn, không biết Tống Cư Hàn đã thay bao nhiêu số để gửi tin nhắn cho anh, anh sắp chặn không kịp nữa.
Rất nhanh, tin nhắn thứ hai nảy ra: Chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn gặp anh.
Hà Cố nắm chặt điện thoại, vứt sang một bên.
anh quả thật không nghĩ tới Tống Cư Hàn có thể hạ mình đến mức này, anh vẫn luôn nghĩ rằng bản thân rất hiểu Tống Cư Hàn, hiện giờ ngay cả điểm này cũng bắt đầu hoài nghi.
Tống Cư Hàn...Thật sự thích anh sao?
Anh lắc lắc đầu, không muốn nghĩ lại.
Hà Cố đang ngủ nửa tỉnh nửa mê, di động đột nhiên vang lên, anh mơ hồ cầm lấy nhìn, là Chu Hạ Nhất gọi:"Alo?"
Trong điện thoại là giọng một nam nhân xa lạ:"Alo, là Hà tiên sinh đúng không? Bạn anh uống say ở quán bar chúng tôi, anh là người liên lạc gần nhất của cậu ấy, chúng tôi sắp đóng cửa, anh có thể đến đón cậu ấy không?"
"Hả? À, được, đợi tôi một chút." Hà Cố ngáp một cái bò dậy.
Anh lặng lẽ ra ngoài, lái xe về hướng the gate.
Bắc Kinh hai giờ sáng, trên đường ít xe nên thông thuận vô cùng, anh chỉ mất 15 phút đã tới nơi.
Quán bar sắp đóng cửa, trước cửa chỉ có sạp bán thịt nướng đang thu dọn, Hà Cố đi vào, có vài nhân viên quét tước, thấy anh tiến vào liền chỉ chỉ chiếc ghế đối diện.
Hà Cố đi qua, nhìn thấy vài thanh niên trẻ tuổi nằm xiêu vẹo trên sô pha, có nam có nữ, còn có người ngoại quốc, tất cả đều ngủ đến mức rất không có hình tượng.
Hà Cố bước tới kéo Chu Hạ Nhất dậy, vỗ vỗ mặt y:"Hạ Nhất, Hạ Nhất."
Chu Hạ Nhất mơ mơ màng màng mở mắt:" A...Cố ca?"
"Em vẫn nhận ra anh đấy à, sao lại uống thành bộ dạng này?"
"Vui vẻ...Vui vẻ a." Chu Hạ Nhất ôm Hà Cố si ngốc cười không ngừng.
Hà Cố bế y lên, người uống say nặng hơn bình thường nhiều, anh quả thực có chút ôm không nổi, thế này không thể đưa người ta lên xe được, anh vẫy một người qua đường:"Huynh đệ, có thể giúp đỡ một tay chứ?"
Người nọ đã đi tới.
Hai người đối mặt, cùng ngây ngẩn cả người.
Là ông chủ Âu Thái Ninh của the gate.
Âu Thái Ninh kinh ngạc nói:"Anh là...Hà Cố đúng không?"
"Ừm, chào cậu." Hà Cố gắng sức gác cánh tay Chu Hạ Nhất lên vai mình, đỡ người lên, "Bạn tôi uống say rồi, có thể giúp tôi đưa người lên xe không?"
"Không thành vấn đề." Âu Thái Ninh đỡ một tay Chu Hạ Nhất, giúp Hà Cố đưa y lên xe.
Thật vất vả mới dìu Chu Hạ Nhất lên xe, Hà Cố đổ đầy mồ hôi, anh nói:"Âu tiên sinh, phiền cậu rồi, cảm ơn."
"Đừng khách khí, là khách của tôi mà, điều nên làm." Âu Thái Ninh mỉm cười đánh giá Hà Cố một phen.
Ánh mắt kia có chút suồng sã, nhưng phối với khuôn mặt u buồn của gã hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy khó chịu, ngược lại giống như có thâm ý khác.
Hà Cố nhớ tới bản thân cũng từng "hot" trong giới truyền thông và trên mạng một khoảng thời gian, không khỏi có chút xấu hổ, sau khi nói cảm ơn liền định lên xe rời khỏi.
"Hà Cố." Âu Thái Ninh cười nhạt nói, "Trong giới showbiz nghe đồn gần đây Tống Cư Hàn đổi tính, là vì anh sao?"
Hà Cố dừng một chút, lạnh nhạt nói:"Âu tiên sinh thật không giống người sẽ quan tâm mấy tin tức lá cải."
Âu Thái Ninh cười ha ha nói:"Anh từng nghe qua câu này chưa, "trong giới giải trí không có bí mật", anh biết tại sao không, bởi vì giới showbiz không có người nào là không bát quái cả, chỉ là thứ khiến tôi thấy hứng thú khá ít mà thôi. Chuyện này của Tống Cư Hàn quả thật khiến mọi người kinh ngạc. Ngại quá, mạo phạm anh rồi."
Hà Cố hơi gật đầu, lên xe rời đi.
Âu Thái Ninh nhếchmôi cười cười, rút điện thoại ra.
/81
|