Trận đấu của Fiez và Rafael diễn ra vào buổi chiều nên có chút nóng bức.
Rafael là một mỹ nam đúng chuẩn hẳn hoi, bất kể có phơi nắng như thế nào thì da cậu ta vẫn một màu ngà nhưng Fiez lại không giống như thế, bình thường sau khi đấu xong, Rafael thường hay giễu cậu: “Ngài mới đi nghỉ mát ở Hawaii về à?”
Hai người cùng nhau ngồi trên một chiếc xe đến sân đấu, thậm chí cùng khích lệ đối phương, hoàn toàn không nhìn ra bầu không khí lẽ ra phải có giữa hai đối thủ chút nào.
Sau khi trận đấu bắt đầu, giống như dự đoán của nhiều người, Rafael dựa vào độ linh hoạt của mình đã dẫn đầu ngay ở ván đầu tiên. Khả năng phán đoán vị trí rơi bóng của Rafael rất chuẩn hơn nữa khả năng đập bóng cũng tương đối tốt. Một khi đến phiên mình phát bóng, Rafael sẽ chớp lấy thời cơ dùng kỹ thuật phát bóng, chặn bóng, bỏ nhỏ của mình làm cho Fiez thua mất mấy ván.
Không cần phải lo lắng! Fiez, tập trung tinh thần…Fiez tự nhủ thầm.
Không thể nghi ngờ độ nhanh nhạy, khéo léo của Rafael nhưng Fiez cũng bắt đầu thử tập trung toàn bộ tinh thần tập vào động tác của Rafael, cẩn thận quan sát góc độ vợt và cổ tay, chỉ trong chớp mắt, Fiez đã dựa vào khả năng quan sát thiên tài cùng phản xạ thần kinh của mình mà đập bóng ngược trở lại.
Không cần ép buộc bản thân thích ứng với tiết tấu của Rafael, chỉ cần động tác của mình nhanh hơn cậu ấy, quấy rầy tần suất của cậu ấy…Bình thường do khả năng đập bóng trả lại không thắng được cậu ấy nên trước lúc bóng tới phải phán đoán được vị trí bóng rơi thật chính xác. Cậu có thể làm được, Fiez, không thể bị trụ lại ở đây…không thể!
Lo lắng trong lòng Fiez dường như biến mất, đối mặt với đường bóng của Rafael, Fiez đánh ra một pha đập bóng thật đẹp mắt, khiến cả hội trường thi đấu không khỏi vang lên một tràn vỗ tay, tuy nhiên lúc này Fiez đã hoàn toàn không nghe thấy gì cả.
Rafael lau mồ hôi, thở ra một hơi thật sâu, anh đúng là rất bất ngờ, bởi vì trước giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện sau khi bị mình công kích mệt mỏi như thế mà Fiez vẫn có thể linh mẫn đáp lễ lại mình, quan trọng nhất chính là lực tay của Fiez còn mạnh hơn mình rất nhiều. Haizz, kết quả của việc phân tâm chính là sai lầm nhân đôi.
Ở phần lưới phía bên kia, Fiez hoàn toàn bình tĩnh đến không giống như tác phong của một thiếu niên 19 tuổi nên có, thậm chí cậu còn an ủi ngược lại Rafael: “Bình tĩnh, Rafael.”
Rafael bật cười, cuối cùng thì thời khắc này đã tới rồi sao? Cuối cùng tớ cũng theo không kịp bước chân của cậu rồi?
Sau khi bóng phát ra, trong nháy mắt Fiez đã nhanh chóng tiến đến vị trí bóng rơi, một chút cũng không giống như một người đã thi đấu nhiều giờ. Góc độ đập bóng trả lại vừa sắc bén lại vừa xảo quyệt khiến Rafael cảm thấy đang đứng đối diện trước lưới banh với mình là một con báo đang vận sức chờ phát động và anh lại chính là con mồi. Đường bóng của Rafael bị Fiez phá được, việc này cơ hồ chưa từng xảy ra trong các trận đấu trước đây.
Kết quả của trận đấu khiến cho nhiều người bất ngờ, chiến thắng cuối cùng không như dự đoán mà thuộc về Fiez.
“Hiện tại đến phiên tớ đuổi theo bước chân của cậu…Fiez…” Sau khi trận đấu kết thúc, Rafael nắm lấy tay Fiez nói.
Trong thoáng chốc, Fiez tựa hồ nhìn thấy Juliano đang ngồi trên khán đài…Điều này sao có thể? Tên kiêu ngạo tự cao tự đại đó sao có thể đến xem trận đấu của mình.
Fiez lấy tay che ánh nắng đang chiếu xuống mặt cậu, nhìn về phía đằng xa, một khắc ấy, cậu hiểu được thứ mình muốn là một thứ cao hơn, xa hơn rất nhiều, một nơi không có điểm tận cùng.
Sau trận đấu, hội chứng thua cầu của Rafael lại phát tác. Fiez nhận mệnh khiêng cậu ta lên xe, nghe cậu ta lầm rầm oán giận “Fiez, cậu trưởng thành quá nhanh! Làm hại người ta trở thành siêu cấp tịch mịch rồi!”
Bởi vì đánh bại Rafael, lão Kez đặc biệt “khoan dung” cho Fiez phóng túng một buổi tối.
Fiez bước vào quán bar nơi mà trước đó cậu đã ước định với Juliano, bản thân cậu vốn cũng không hy vọng có thể gặp anh ta, bởi vì biết đâu chừng tên Juliano đó đã quên sạch sẽ những gì hai người nói hôm đó rồi. Nhưng mà, Fiez không ngờ cùng một vị trí giống nhau, cậu lại thấy Juliano giống như ngày hôm ấy: gắn tai nghe nghe nhạc. Trong nhất thời, Fiez không biết nên phản ứng như thế nào. Thế nhưng Juliano lại trưng ra một bộ dáng “đương nhiên phải gặp” rồi nhích sang một bên.
“Ờ…Chúc mừng anh thắng Pals…” Thói quen gãi đầu của Fiez lại nổi lên.
“Uhm, cũng chúc mừng cậu thắng Rafael.” Trên mặt Juliano nhìn không ra biểu tình gì, chỉ đơn thuần là gật gật đầu. Fiez đột nhiên cảm thấy hối hận đã bước vào quán bar này, dù sao lúc gặp Juliano cậu cũng không biết phải nên làm cái gì.
“Tuy nhiên, cậu sẽ không vì vậy mà thỏa mãn chứ,” mắt Juliano hơi nhếch lên, “Cậu còn kém tôi rất xa.”
Fiez thầm nghĩ, xem đi, ở chung với người này, cho dù là người độ lượng nhất chắc cũng sẽ phải nén giận lắm đây. Nói đi cũng phải nói lại. theo tính cách của Juliano dường như không cần phải nói nhiều với mình như vậy, càng không cần phải nhắc đến vụ khả năng đánh tennis của mình không tốt bằng anh ta. Fiez cười cười, kéo kéo tay áo Juliano nói: “Hì, anh cũng có chút đáng yêu nha.” Trong thoáng chốc, cậu thấy Juliano nghiêng sang một bên, một bộ không biết nên làm thế nào.
Tiếng chuông điểm 12h vang lên, trong quán bar truyền đến từng đợt tiếng vang khui sâm banh, trong tích tắc tất cả ngọn đèn đều tắt đi, trong bóng đêm vang lên ngữ điệu hưng phấn của ông chủ nơi đó: “Hỡi những người bạn thân yêu của tôi, hãy hôn môi người bên cạnh mình đi! Cuộc sống đúng là đẹp như thế đấy!”
Fiez nhìn ra ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếu vào lớp kính thấy một đôi tình nhân đang ôm nhau hôn nồng nhiệt, không khỏi mở miệng nói: “Ớ, Rafael cũng ở đây thì tốt rồi!”
Vừa dứt lời, Fiez cảm giác cổ áo mình bị kéo mạnh về sau, đôi môi bị một đầu lưỡi nóng rực ép mở ra, sau đó tiến quân thần tốc đảo qua khoang miệng cậu, mãnh liệt mút vào, Fiez cơ hồ cảm thấy đối phương muốn hút hết toàn bộ dưỡng khí trong cơ thể mình. Cậu vốn là một vận động viên thể thao, sao có thể chịu lép vế như thế, ngay tức thì cậu đẩy mạnh đối phương ra, nhưng ngay sau đó, đối phương lại càng bá đạo, nắm chặt cằm cậu, ép cậu hé miệng ra, đầu lưỡi ẩm ướt, trơn trượt kia nhẹ nhàng liếm qua môi dưới rồi lại một lần nữa tiến vào, Fiez định tung ra một quyền nhưng lại bị đối phương giữ lấy, không chỉ thế đôi môi cậu còn bị gặm cắn đến thiếu điều muốn chảy máu.
Chỉ trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, Fiez dường như đã phải trải qua một cơn vật lộn đặc biệt nhất trong cuộc đời. Mỗi lần cậu cố gắng đẩy đối phương ra một chút, đối phương lại càng ôm chặt lấy cậu, đến cuối cùng thì biến thành sau gáy bị kìm chặt không cách nào nhúc nhích được, môi hai người cũng không bởi vì Fiez phản kháng mà tách ra.
Giây phút đèn sáng lên, Fiez nhìn thấy Juliano đang nhắm hai mắt lại, chân mày tao nhã mà anh tuấn cùng với lông mi mang sắc thái thần bí càng lộ ra vẻ quý phái. Lúc Juliano chậm rãi lấy đầu lưỡi ra khỏi khoang miệng mình, mang theo một tia màu bạc ám muội, Fiez chỉ biết ngơ ngác nhìn đối phương khôi phục thần sắc như không có gì xảy ra kia.
Một lúc sau, Fiez mới mở miệng nói: “Juliano…Anh đang làm cái gì…”
“Tại sao Rafael có thể ở đây? Còn tôi thì không?” Trên mặt Juliano không có biểu tình gì nhưng Fiez lại nhìn thấy trong mắt anh ta chứa đầy lửa giận.
“Rafael đương nhiên có thể danh chính ngôn thuận ở trong này tìm một cô gái hôn môi rồi!” Fiez không hiểu việc Juliano trở nên khác thường và câu nói kia của mình thì có liên quan gì nhau, “Sao anh lại tùy tiện hôn bậy chứ, không nhìn thấy tôi là nam à?”
Rafael là một mỹ nam đúng chuẩn hẳn hoi, bất kể có phơi nắng như thế nào thì da cậu ta vẫn một màu ngà nhưng Fiez lại không giống như thế, bình thường sau khi đấu xong, Rafael thường hay giễu cậu: “Ngài mới đi nghỉ mát ở Hawaii về à?”
Hai người cùng nhau ngồi trên một chiếc xe đến sân đấu, thậm chí cùng khích lệ đối phương, hoàn toàn không nhìn ra bầu không khí lẽ ra phải có giữa hai đối thủ chút nào.
Sau khi trận đấu bắt đầu, giống như dự đoán của nhiều người, Rafael dựa vào độ linh hoạt của mình đã dẫn đầu ngay ở ván đầu tiên. Khả năng phán đoán vị trí rơi bóng của Rafael rất chuẩn hơn nữa khả năng đập bóng cũng tương đối tốt. Một khi đến phiên mình phát bóng, Rafael sẽ chớp lấy thời cơ dùng kỹ thuật phát bóng, chặn bóng, bỏ nhỏ của mình làm cho Fiez thua mất mấy ván.
Không cần phải lo lắng! Fiez, tập trung tinh thần…Fiez tự nhủ thầm.
Không thể nghi ngờ độ nhanh nhạy, khéo léo của Rafael nhưng Fiez cũng bắt đầu thử tập trung toàn bộ tinh thần tập vào động tác của Rafael, cẩn thận quan sát góc độ vợt và cổ tay, chỉ trong chớp mắt, Fiez đã dựa vào khả năng quan sát thiên tài cùng phản xạ thần kinh của mình mà đập bóng ngược trở lại.
Không cần ép buộc bản thân thích ứng với tiết tấu của Rafael, chỉ cần động tác của mình nhanh hơn cậu ấy, quấy rầy tần suất của cậu ấy…Bình thường do khả năng đập bóng trả lại không thắng được cậu ấy nên trước lúc bóng tới phải phán đoán được vị trí bóng rơi thật chính xác. Cậu có thể làm được, Fiez, không thể bị trụ lại ở đây…không thể!
Lo lắng trong lòng Fiez dường như biến mất, đối mặt với đường bóng của Rafael, Fiez đánh ra một pha đập bóng thật đẹp mắt, khiến cả hội trường thi đấu không khỏi vang lên một tràn vỗ tay, tuy nhiên lúc này Fiez đã hoàn toàn không nghe thấy gì cả.
Rafael lau mồ hôi, thở ra một hơi thật sâu, anh đúng là rất bất ngờ, bởi vì trước giờ anh chưa từng nghĩ tới chuyện sau khi bị mình công kích mệt mỏi như thế mà Fiez vẫn có thể linh mẫn đáp lễ lại mình, quan trọng nhất chính là lực tay của Fiez còn mạnh hơn mình rất nhiều. Haizz, kết quả của việc phân tâm chính là sai lầm nhân đôi.
Ở phần lưới phía bên kia, Fiez hoàn toàn bình tĩnh đến không giống như tác phong của một thiếu niên 19 tuổi nên có, thậm chí cậu còn an ủi ngược lại Rafael: “Bình tĩnh, Rafael.”
Rafael bật cười, cuối cùng thì thời khắc này đã tới rồi sao? Cuối cùng tớ cũng theo không kịp bước chân của cậu rồi?
Sau khi bóng phát ra, trong nháy mắt Fiez đã nhanh chóng tiến đến vị trí bóng rơi, một chút cũng không giống như một người đã thi đấu nhiều giờ. Góc độ đập bóng trả lại vừa sắc bén lại vừa xảo quyệt khiến Rafael cảm thấy đang đứng đối diện trước lưới banh với mình là một con báo đang vận sức chờ phát động và anh lại chính là con mồi. Đường bóng của Rafael bị Fiez phá được, việc này cơ hồ chưa từng xảy ra trong các trận đấu trước đây.
Kết quả của trận đấu khiến cho nhiều người bất ngờ, chiến thắng cuối cùng không như dự đoán mà thuộc về Fiez.
“Hiện tại đến phiên tớ đuổi theo bước chân của cậu…Fiez…” Sau khi trận đấu kết thúc, Rafael nắm lấy tay Fiez nói.
Trong thoáng chốc, Fiez tựa hồ nhìn thấy Juliano đang ngồi trên khán đài…Điều này sao có thể? Tên kiêu ngạo tự cao tự đại đó sao có thể đến xem trận đấu của mình.
Fiez lấy tay che ánh nắng đang chiếu xuống mặt cậu, nhìn về phía đằng xa, một khắc ấy, cậu hiểu được thứ mình muốn là một thứ cao hơn, xa hơn rất nhiều, một nơi không có điểm tận cùng.
Sau trận đấu, hội chứng thua cầu của Rafael lại phát tác. Fiez nhận mệnh khiêng cậu ta lên xe, nghe cậu ta lầm rầm oán giận “Fiez, cậu trưởng thành quá nhanh! Làm hại người ta trở thành siêu cấp tịch mịch rồi!”
Bởi vì đánh bại Rafael, lão Kez đặc biệt “khoan dung” cho Fiez phóng túng một buổi tối.
Fiez bước vào quán bar nơi mà trước đó cậu đã ước định với Juliano, bản thân cậu vốn cũng không hy vọng có thể gặp anh ta, bởi vì biết đâu chừng tên Juliano đó đã quên sạch sẽ những gì hai người nói hôm đó rồi. Nhưng mà, Fiez không ngờ cùng một vị trí giống nhau, cậu lại thấy Juliano giống như ngày hôm ấy: gắn tai nghe nghe nhạc. Trong nhất thời, Fiez không biết nên phản ứng như thế nào. Thế nhưng Juliano lại trưng ra một bộ dáng “đương nhiên phải gặp” rồi nhích sang một bên.
“Ờ…Chúc mừng anh thắng Pals…” Thói quen gãi đầu của Fiez lại nổi lên.
“Uhm, cũng chúc mừng cậu thắng Rafael.” Trên mặt Juliano nhìn không ra biểu tình gì, chỉ đơn thuần là gật gật đầu. Fiez đột nhiên cảm thấy hối hận đã bước vào quán bar này, dù sao lúc gặp Juliano cậu cũng không biết phải nên làm cái gì.
“Tuy nhiên, cậu sẽ không vì vậy mà thỏa mãn chứ,” mắt Juliano hơi nhếch lên, “Cậu còn kém tôi rất xa.”
Fiez thầm nghĩ, xem đi, ở chung với người này, cho dù là người độ lượng nhất chắc cũng sẽ phải nén giận lắm đây. Nói đi cũng phải nói lại. theo tính cách của Juliano dường như không cần phải nói nhiều với mình như vậy, càng không cần phải nhắc đến vụ khả năng đánh tennis của mình không tốt bằng anh ta. Fiez cười cười, kéo kéo tay áo Juliano nói: “Hì, anh cũng có chút đáng yêu nha.” Trong thoáng chốc, cậu thấy Juliano nghiêng sang một bên, một bộ không biết nên làm thế nào.
Tiếng chuông điểm 12h vang lên, trong quán bar truyền đến từng đợt tiếng vang khui sâm banh, trong tích tắc tất cả ngọn đèn đều tắt đi, trong bóng đêm vang lên ngữ điệu hưng phấn của ông chủ nơi đó: “Hỡi những người bạn thân yêu của tôi, hãy hôn môi người bên cạnh mình đi! Cuộc sống đúng là đẹp như thế đấy!”
Fiez nhìn ra ngọn đèn ngoài cửa sổ chiếu vào lớp kính thấy một đôi tình nhân đang ôm nhau hôn nồng nhiệt, không khỏi mở miệng nói: “Ớ, Rafael cũng ở đây thì tốt rồi!”
Vừa dứt lời, Fiez cảm giác cổ áo mình bị kéo mạnh về sau, đôi môi bị một đầu lưỡi nóng rực ép mở ra, sau đó tiến quân thần tốc đảo qua khoang miệng cậu, mãnh liệt mút vào, Fiez cơ hồ cảm thấy đối phương muốn hút hết toàn bộ dưỡng khí trong cơ thể mình. Cậu vốn là một vận động viên thể thao, sao có thể chịu lép vế như thế, ngay tức thì cậu đẩy mạnh đối phương ra, nhưng ngay sau đó, đối phương lại càng bá đạo, nắm chặt cằm cậu, ép cậu hé miệng ra, đầu lưỡi ẩm ướt, trơn trượt kia nhẹ nhàng liếm qua môi dưới rồi lại một lần nữa tiến vào, Fiez định tung ra một quyền nhưng lại bị đối phương giữ lấy, không chỉ thế đôi môi cậu còn bị gặm cắn đến thiếu điều muốn chảy máu.
Chỉ trong một phút đồng hồ ngắn ngủi, Fiez dường như đã phải trải qua một cơn vật lộn đặc biệt nhất trong cuộc đời. Mỗi lần cậu cố gắng đẩy đối phương ra một chút, đối phương lại càng ôm chặt lấy cậu, đến cuối cùng thì biến thành sau gáy bị kìm chặt không cách nào nhúc nhích được, môi hai người cũng không bởi vì Fiez phản kháng mà tách ra.
Giây phút đèn sáng lên, Fiez nhìn thấy Juliano đang nhắm hai mắt lại, chân mày tao nhã mà anh tuấn cùng với lông mi mang sắc thái thần bí càng lộ ra vẻ quý phái. Lúc Juliano chậm rãi lấy đầu lưỡi ra khỏi khoang miệng mình, mang theo một tia màu bạc ám muội, Fiez chỉ biết ngơ ngác nhìn đối phương khôi phục thần sắc như không có gì xảy ra kia.
Một lúc sau, Fiez mới mở miệng nói: “Juliano…Anh đang làm cái gì…”
“Tại sao Rafael có thể ở đây? Còn tôi thì không?” Trên mặt Juliano không có biểu tình gì nhưng Fiez lại nhìn thấy trong mắt anh ta chứa đầy lửa giận.
“Rafael đương nhiên có thể danh chính ngôn thuận ở trong này tìm một cô gái hôn môi rồi!” Fiez không hiểu việc Juliano trở nên khác thường và câu nói kia của mình thì có liên quan gì nhau, “Sao anh lại tùy tiện hôn bậy chứ, không nhìn thấy tôi là nam à?”
/67
|