Tôi đã rất cố gắng, sao tôi vẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cậu?
Claude không đáp lại, cậu chỉ im lặng nhìn theo bóng Toby.
Trong những ngày tháng sau này của Claude, cậu lại càng có nhiều cơ hội nhìn thấy Toby hơn. Nguyên nhân rất đơn giản, vì sau khi Toby chuyển từ Boston đến New York, cậu ấy đã đến câu lạc bộ của cậu thuê sân tập và giữa hai người họ chỉ cách nhau năm cái sân bóng mà thôi.
Trong tổ thiếu niên lúc ấy, Toby cũng khá nổi, dĩ nhiên điều này là hoàn toàn nhờ vào sự tương quan mật thiết giữa thành tích và cố gắng 100% của cậu ta. Nếu như đứng trên góc độ của người xem mà nói, Claude có thể thấy rõ tư chất của Toby, nhưng điều quan trọng hơn là tính chấp nhất một lòng theo đuổi tennis của cậu ta còn cao hơn cả tư chất của mình, ánh mắt mà cậu ta nhìn vào quả bóng khi nó bay vào không trung rõ ràng ngoài nó ra những thứ khác đều không có chỗ đứng.
Claude cũng phát hiện, mỗi khi cậu nhìn thấy Toby như thế, tim cậu sẽ đập thật nhanh…Cậu rất muốn dời tầm mắt sang chỗ khác, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được.
À…Đương nhiên là ngay sau đó, cậu chỉ phải nở nụ cười bất đắc dĩ.
Chiều thứ sáu hôm ấy, sau khi Claude tập luyện xong, lúc cậu quảy túi vợt đi ngang qua sân huấn luyện của Toby, vô tình bị cậu ta gọi lại.
“Claude…”
“Hở? Toby, có chuyện gì thế?” Thấy Toby chạy tới ngày càng gần, Claude cảm thấy tim mình sắp không thể khống chế được nữa, nó như sắp nhảy khỏi lồng ngực cậu, mặc dù khi đó cậu vẫn giữ nụ cười hờ hững bên khóe môi.
“Mình đang tập cách phản đập, cậu có thể đập bóng qua giúp mình không?”
“Uhm! Nhưng có thể vào một ngày nào đó chúng ta sẽ phải gặp nhau trên sân đấu, muốn tôi giúp đối thủ của mình luyện tập, ít ra cậu phải cho chút lợi ích gì đó chứ?”
“Được rồi, nếu như có một ngày chúng ta gặp nhau trên sân đấu, tôi sẽ cho cậu một bóng!”
Claude cười cười, “Cậu dám khẳng định cậu sẽ thắng được tôi sao?”
“Nếu như cậu có thể đấu nghiêm túc một chút!” Toby nhún vai, đi trở về sân bóng.
Trong nháy mắt, Claude thật muốn chạy tới túm cậu ta lại, bảo: “Cậu không thắng được tôi đâu….” Chính cậu còn cảm thấy câu này buồn cười như thế nào. Nhưng, nếu như cậu vẫn không có khát khao chiến thắng, có lẽ cậu mãi mãi không thể vượt qua giới hạn đó và chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Toby. Chỉ cần nghĩ như thế, không hiểu sao cậu lại cảm thấy đau lòng.
“Chúng ta tập một lát đi!” Claude vừa nói xong câu đó, ngay cả chính cậu còn giật mình đến phải dùng nụ cười để giấu nó đi.
“Cũng đúng, tới đây đi, trước khi trời tối phải kết thúc đó!” Toby quay đầu lại.
Chỉ có như thế…Mới có thể khiến cậu xoay người lại sao?
Claude lại mỉm cười và cả Toby cũng không hiểu được ý nghĩa của nó.
Ở trận này, Claude cảm thấy dường như mình đang có một khát vọng: Khát vọng muốn chinh phục cậu trai ở phần lưới đối diện, muốn ánh mắt vừa trong suốt vừa quật cường của cậu ta phải dõi theo mình, muốn nhìn thấy cậu ta lột hết mớ kiên cường ngụy trang đó để lộ ra bộ dáng yếu đuối.
Vì thế cậu chạy nhanh tới, mặc cho đường bóng đánh tới đường biên của cậu ta có tuyệt mỹ cỡ nào cậu cũng không muốn bỏ qua, cậu bắt đầu tính toán tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ, bình tĩnh phân tích cử động của đối phương…Đầu óc và thân thể của cậu quả thật chưa bao giờ tập trung vào một chuyện như thế, giống như đó mới là động lực khiến cậu tồn tại. Cậu kinh ngạc, thì ra mình lại có thể chạy nhanh như vậy, nhảy cao như thế, và cậu còn có thể cẩn thận tính toán cả đường bóng của đối phương…
Cho nên khi Toby tung ra một cú gọt bóng đi thẳng qua trực diện giành lấy thắng lợi…Claude cảm thấy khó hiểu, sao cậu lại thua?
“Cậu rõ ràng lợi hại như vậy, thế tại sao lần trước đấu với tôi lại không chơi hết mình?” Toby ở đối diện hét to lên chứng tỏ cậu ta đang tức giận.
Claude ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Toby, tay cậu vẫn còn nóng rực như lúc nãy, “Tôi…Tôi cũng đã chơi hết mình…”
“Tên chết dẫm này! Lần trước là cậu cố tình chọc tôi phải không? Cút ngay!” Toby cầm vợt đẩy Claude ra rồi đi khỏi sân bóng.
Claude rùng mình một cái, cậu cảm thấy cơ thể mình đang lạnh dần…Tôi đã rất cố gắng, sao tôi vẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cậu?
Những ngày tập luyện sau này, Claude thường xuyên mượn cớ chạy đến sân tập của Toby, cậu thật muốn giải thích rõ với cậu ấy rằng cậu không cố ý, cho dù ngay cả cái liếc Toby cũng không thèm cho cậu. Đến giờ nghỉ, Claude lại đứng ở mé lưới bên kia gọi to tên Toby nhưng hành vi này lại vô tình chọc giận đối phương, Toby nhìn cậu mỉm cười, “Xem ra ngay cả những lúc luyện tập cậu cũng thật an nhàn ha!” Kèm theo đó là một quả bóng bất kể là tốc độ hay sức lực đều khiến người ta phải sợ hãi đập ngay vào lưới sân, khiến đầu Claude như có một rừng sao xoay quanh.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc Toby cầm vợt bước ra ngoài sân, Claude lập tức túm cậu ta lại.
“Cậu muốn thế nào mới chịu tha thứ cho tôi?” Cũng lâu rồi Claude không nhăn mặt nhíu mày như hôm nay.
“Cậu không nhiệt tình với tennis, nếu cậu thật lòng với nó, cậu sẽ không thể không quan tâm thắng thua như thế! Vì sau mỗi một lần cậu thi đấu hết mình, đều khiến cậu tiến đến một vị trí cao hơn! Xem trận đấu như có lệ, là nhục nhã lớn nhất của người vận động viên đã vất vã tôi luyện chính mình!” Toby đẩy Claude ra rồi đi nhanh về phía trước.
“Nếu từ đây về sau tôi đều cố gắng hết mình thì thế nào? Cậu vẫn không chịu tha thứ cho tôi sao?” Claude hô to lên, ngay cả chính cậu cũng không hiểu được tại sao mình lại sợ Toby bỏ đi như thế.
“Được, nếu như ở giải US Open Washington cậu có thể đánh bại tôi, tôi sẽ tha thứ cho cậu!” Toby đi thẳng một hơi không thèm quay đầu lại.
Sau đó, ngay cả huấn luyện viên siêu nhân cũng cảm thấy không biết ông có đang nằm mơ hay không, thái độ luyện tập của Claude thay đổi 720 độ. Nếu như trước đây ông bảo cậu ta tập luyện một trăm lần phát bóng, cậu ta tuyệt đối sẽ không phát một trăm lẻ một cái, đặc biệt là sẽ không giống như hiện giờ, quay qua hỏi ông một câu, “Lúc phát bóng có phải bả vai nên ngả về sau một chút hay không?” Và cậu ta lại tập hơn một trăm cái. Trước đây nếu như ông sắp xếp cho cậu ta đấu thử, nếu ông không theo dõi kĩ càng, chỉ sợ là cậu ta còn đang nằm nướng, vậy mà hôm nay lúc ông chạy tới sân bóng, cậu nhóc này lại còn làm xong cả động tác làm nóng người.
Trước đây, Claude cảm thấy tập trung là một chuyện rất phiền phức nhưng đến hiện giờ cậu lại cảm thấy thời gian trôi đi quá nhanh, cậu có cảm giác như nó không đủ để cậu dùng. Đồng thời, lối suy nghĩ đó cũng khiến cuộc sống của cậu càng trở nên bận rộn hơn, nhưng kì lạ là cậu lại không cảm thấy mệt.
Cậu chợt nghĩ: Có phải cậu đã tìm được chính mình rồi không?
Vòng thứ nhất của giải đấu US Open thiếu niên được tổ chức ở Boston, ở vòng này đối thủ của Claude là Laitelike Duchovny – Người được giới truyền thông ca ngợi. Trận này Claude đấu rất vất vả, cậu thật không ngờ mình lại có nhiều mồ hôi để đổ như vậy, có nhiều khát kháo chiến thắng như vậy. Lúc cậu lạnh lùng loại bỏ Duchovny, chỉ nhém chút nữa huấn luyện viên siêu nhân của cậu đã ôm cậu nghẹt thở và chính cậu vẫn đang cười, cười, cười như một thằng ngốc.
Trong lơ đễnh cậu nhìn thấy Toby ở lối ra, dường như cậu ấy đang cong khóe môi lên, mượt mà và thâm thúy.
Như vậy, cậu đồng ý dừng lại…Nhìn tôi?
Sau trận đấu đó, Claude tiếp tục làm huấn luyện viên siêu nhân kinh ngạc không thôi. Ở vòng thứ hai cậu đã loại bỏ Pals – đối thủ cũ của mình, giành được thắng lợi sau cùng. Ở lối nhỏ ngoài sân thi đấu, Claude tình cờ gặp phải Toby cũng vừa thi đấu xong bước ra, cậu kìm lòng không được vọt tới, túm lấy dây an toàn trên túi ba lô của cậu ấy, “Cậu vẫn ghét tôi như thế sao?”
Toby quay đầu lại, nhìn cậu, lần đầu tiên cậu bị tầm mắt đó nhìn đến khẩn trương không thể cười nổi. Toby đưa tay lấy chiếc khăn đang vắt trên cổ mình xuống thảy lên đầu Claude, nói khẽ, “Nhìn cậu thật khó coi!”
Toby vừa đi khỏi, Claude cảm thấy tim mình đang đập lên điên cuồng, điên cuồng còn hơn cả những lúc Pals không đánh lại được những đòn bóng đập trở về của cậu.
Chỉ cần chúng ta có thể tiếp tục thắng như thế, vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở trận chung kết, có đúng không?
Claude không đáp lại, cậu chỉ im lặng nhìn theo bóng Toby.
Trong những ngày tháng sau này của Claude, cậu lại càng có nhiều cơ hội nhìn thấy Toby hơn. Nguyên nhân rất đơn giản, vì sau khi Toby chuyển từ Boston đến New York, cậu ấy đã đến câu lạc bộ của cậu thuê sân tập và giữa hai người họ chỉ cách nhau năm cái sân bóng mà thôi.
Trong tổ thiếu niên lúc ấy, Toby cũng khá nổi, dĩ nhiên điều này là hoàn toàn nhờ vào sự tương quan mật thiết giữa thành tích và cố gắng 100% của cậu ta. Nếu như đứng trên góc độ của người xem mà nói, Claude có thể thấy rõ tư chất của Toby, nhưng điều quan trọng hơn là tính chấp nhất một lòng theo đuổi tennis của cậu ta còn cao hơn cả tư chất của mình, ánh mắt mà cậu ta nhìn vào quả bóng khi nó bay vào không trung rõ ràng ngoài nó ra những thứ khác đều không có chỗ đứng.
Claude cũng phát hiện, mỗi khi cậu nhìn thấy Toby như thế, tim cậu sẽ đập thật nhanh…Cậu rất muốn dời tầm mắt sang chỗ khác, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm được.
À…Đương nhiên là ngay sau đó, cậu chỉ phải nở nụ cười bất đắc dĩ.
Chiều thứ sáu hôm ấy, sau khi Claude tập luyện xong, lúc cậu quảy túi vợt đi ngang qua sân huấn luyện của Toby, vô tình bị cậu ta gọi lại.
“Claude…”
“Hở? Toby, có chuyện gì thế?” Thấy Toby chạy tới ngày càng gần, Claude cảm thấy tim mình sắp không thể khống chế được nữa, nó như sắp nhảy khỏi lồng ngực cậu, mặc dù khi đó cậu vẫn giữ nụ cười hờ hững bên khóe môi.
“Mình đang tập cách phản đập, cậu có thể đập bóng qua giúp mình không?”
“Uhm! Nhưng có thể vào một ngày nào đó chúng ta sẽ phải gặp nhau trên sân đấu, muốn tôi giúp đối thủ của mình luyện tập, ít ra cậu phải cho chút lợi ích gì đó chứ?”
“Được rồi, nếu như có một ngày chúng ta gặp nhau trên sân đấu, tôi sẽ cho cậu một bóng!”
Claude cười cười, “Cậu dám khẳng định cậu sẽ thắng được tôi sao?”
“Nếu như cậu có thể đấu nghiêm túc một chút!” Toby nhún vai, đi trở về sân bóng.
Trong nháy mắt, Claude thật muốn chạy tới túm cậu ta lại, bảo: “Cậu không thắng được tôi đâu….” Chính cậu còn cảm thấy câu này buồn cười như thế nào. Nhưng, nếu như cậu vẫn không có khát khao chiến thắng, có lẽ cậu mãi mãi không thể vượt qua giới hạn đó và chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Toby. Chỉ cần nghĩ như thế, không hiểu sao cậu lại cảm thấy đau lòng.
“Chúng ta tập một lát đi!” Claude vừa nói xong câu đó, ngay cả chính cậu còn giật mình đến phải dùng nụ cười để giấu nó đi.
“Cũng đúng, tới đây đi, trước khi trời tối phải kết thúc đó!” Toby quay đầu lại.
Chỉ có như thế…Mới có thể khiến cậu xoay người lại sao?
Claude lại mỉm cười và cả Toby cũng không hiểu được ý nghĩa của nó.
Ở trận này, Claude cảm thấy dường như mình đang có một khát vọng: Khát vọng muốn chinh phục cậu trai ở phần lưới đối diện, muốn ánh mắt vừa trong suốt vừa quật cường của cậu ta phải dõi theo mình, muốn nhìn thấy cậu ta lột hết mớ kiên cường ngụy trang đó để lộ ra bộ dáng yếu đuối.
Vì thế cậu chạy nhanh tới, mặc cho đường bóng đánh tới đường biên của cậu ta có tuyệt mỹ cỡ nào cậu cũng không muốn bỏ qua, cậu bắt đầu tính toán tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ, bình tĩnh phân tích cử động của đối phương…Đầu óc và thân thể của cậu quả thật chưa bao giờ tập trung vào một chuyện như thế, giống như đó mới là động lực khiến cậu tồn tại. Cậu kinh ngạc, thì ra mình lại có thể chạy nhanh như vậy, nhảy cao như thế, và cậu còn có thể cẩn thận tính toán cả đường bóng của đối phương…
Cho nên khi Toby tung ra một cú gọt bóng đi thẳng qua trực diện giành lấy thắng lợi…Claude cảm thấy khó hiểu, sao cậu lại thua?
“Cậu rõ ràng lợi hại như vậy, thế tại sao lần trước đấu với tôi lại không chơi hết mình?” Toby ở đối diện hét to lên chứng tỏ cậu ta đang tức giận.
Claude ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Toby, tay cậu vẫn còn nóng rực như lúc nãy, “Tôi…Tôi cũng đã chơi hết mình…”
“Tên chết dẫm này! Lần trước là cậu cố tình chọc tôi phải không? Cút ngay!” Toby cầm vợt đẩy Claude ra rồi đi khỏi sân bóng.
Claude rùng mình một cái, cậu cảm thấy cơ thể mình đang lạnh dần…Tôi đã rất cố gắng, sao tôi vẫn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cậu?
Những ngày tập luyện sau này, Claude thường xuyên mượn cớ chạy đến sân tập của Toby, cậu thật muốn giải thích rõ với cậu ấy rằng cậu không cố ý, cho dù ngay cả cái liếc Toby cũng không thèm cho cậu. Đến giờ nghỉ, Claude lại đứng ở mé lưới bên kia gọi to tên Toby nhưng hành vi này lại vô tình chọc giận đối phương, Toby nhìn cậu mỉm cười, “Xem ra ngay cả những lúc luyện tập cậu cũng thật an nhàn ha!” Kèm theo đó là một quả bóng bất kể là tốc độ hay sức lực đều khiến người ta phải sợ hãi đập ngay vào lưới sân, khiến đầu Claude như có một rừng sao xoay quanh.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc Toby cầm vợt bước ra ngoài sân, Claude lập tức túm cậu ta lại.
“Cậu muốn thế nào mới chịu tha thứ cho tôi?” Cũng lâu rồi Claude không nhăn mặt nhíu mày như hôm nay.
“Cậu không nhiệt tình với tennis, nếu cậu thật lòng với nó, cậu sẽ không thể không quan tâm thắng thua như thế! Vì sau mỗi một lần cậu thi đấu hết mình, đều khiến cậu tiến đến một vị trí cao hơn! Xem trận đấu như có lệ, là nhục nhã lớn nhất của người vận động viên đã vất vã tôi luyện chính mình!” Toby đẩy Claude ra rồi đi nhanh về phía trước.
“Nếu từ đây về sau tôi đều cố gắng hết mình thì thế nào? Cậu vẫn không chịu tha thứ cho tôi sao?” Claude hô to lên, ngay cả chính cậu cũng không hiểu được tại sao mình lại sợ Toby bỏ đi như thế.
“Được, nếu như ở giải US Open Washington cậu có thể đánh bại tôi, tôi sẽ tha thứ cho cậu!” Toby đi thẳng một hơi không thèm quay đầu lại.
Sau đó, ngay cả huấn luyện viên siêu nhân cũng cảm thấy không biết ông có đang nằm mơ hay không, thái độ luyện tập của Claude thay đổi 720 độ. Nếu như trước đây ông bảo cậu ta tập luyện một trăm lần phát bóng, cậu ta tuyệt đối sẽ không phát một trăm lẻ một cái, đặc biệt là sẽ không giống như hiện giờ, quay qua hỏi ông một câu, “Lúc phát bóng có phải bả vai nên ngả về sau một chút hay không?” Và cậu ta lại tập hơn một trăm cái. Trước đây nếu như ông sắp xếp cho cậu ta đấu thử, nếu ông không theo dõi kĩ càng, chỉ sợ là cậu ta còn đang nằm nướng, vậy mà hôm nay lúc ông chạy tới sân bóng, cậu nhóc này lại còn làm xong cả động tác làm nóng người.
Trước đây, Claude cảm thấy tập trung là một chuyện rất phiền phức nhưng đến hiện giờ cậu lại cảm thấy thời gian trôi đi quá nhanh, cậu có cảm giác như nó không đủ để cậu dùng. Đồng thời, lối suy nghĩ đó cũng khiến cuộc sống của cậu càng trở nên bận rộn hơn, nhưng kì lạ là cậu lại không cảm thấy mệt.
Cậu chợt nghĩ: Có phải cậu đã tìm được chính mình rồi không?
Vòng thứ nhất của giải đấu US Open thiếu niên được tổ chức ở Boston, ở vòng này đối thủ của Claude là Laitelike Duchovny – Người được giới truyền thông ca ngợi. Trận này Claude đấu rất vất vả, cậu thật không ngờ mình lại có nhiều mồ hôi để đổ như vậy, có nhiều khát kháo chiến thắng như vậy. Lúc cậu lạnh lùng loại bỏ Duchovny, chỉ nhém chút nữa huấn luyện viên siêu nhân của cậu đã ôm cậu nghẹt thở và chính cậu vẫn đang cười, cười, cười như một thằng ngốc.
Trong lơ đễnh cậu nhìn thấy Toby ở lối ra, dường như cậu ấy đang cong khóe môi lên, mượt mà và thâm thúy.
Như vậy, cậu đồng ý dừng lại…Nhìn tôi?
Sau trận đấu đó, Claude tiếp tục làm huấn luyện viên siêu nhân kinh ngạc không thôi. Ở vòng thứ hai cậu đã loại bỏ Pals – đối thủ cũ của mình, giành được thắng lợi sau cùng. Ở lối nhỏ ngoài sân thi đấu, Claude tình cờ gặp phải Toby cũng vừa thi đấu xong bước ra, cậu kìm lòng không được vọt tới, túm lấy dây an toàn trên túi ba lô của cậu ấy, “Cậu vẫn ghét tôi như thế sao?”
Toby quay đầu lại, nhìn cậu, lần đầu tiên cậu bị tầm mắt đó nhìn đến khẩn trương không thể cười nổi. Toby đưa tay lấy chiếc khăn đang vắt trên cổ mình xuống thảy lên đầu Claude, nói khẽ, “Nhìn cậu thật khó coi!”
Toby vừa đi khỏi, Claude cảm thấy tim mình đang đập lên điên cuồng, điên cuồng còn hơn cả những lúc Pals không đánh lại được những đòn bóng đập trở về của cậu.
Chỉ cần chúng ta có thể tiếp tục thắng như thế, vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở trận chung kết, có đúng không?
/67
|