“Cẩn Đình.” - Mộ Tuyết nhíu lại đôi mày thanh tú, khóe môi nâng lên, dáng vẻ trông thật yếu đuối và có chút đáng thương.
Dịch Cẩn Đình chạy đến, đẩy Cố An Hi ra, ngồi xổm trước mặt Mộ Tuyết: “Em sao rồi? Có đau không?”
Cố An Hi bị đẩy loạng choạng hai bước, nhìn nam nữ trước mặt, trong lòng dâng lên một tia bi thương.
Mộ Tuyết lắc đầu: “Chân đau một chút.”
Dịch Cẩn Đình bế Mộ Tuyết lên đặt ngồi lên so pha bên cạnh, quay người lại nói: “Cố An Hi.”
Một tiếng gầm lớn khiến Cố An Hi không khỏi rùng mình.
Cô nhìn thấy đôi mắt hung ác và tức giận của Dịch Cẩn Đình liền khó khăn uống nước bọt.
“Cô đang rắp tâm làm cái gì? Bây giờ cô liền trở nên thật sự độc ác như vậy sao?”
Cố An Hi hơi thở cứng đờ: “Dịch Cẩn Đình, anh nói cái gì?”
“Tôi nói gì?” - Dịch Cẩn Đình lạnh lùng nhìn cô, trong mắt như phun ra lửa: “Cô đẩy Mộ Tuyết, tôi nói sai?”
Vừa bước vào, Dịch Cẩn Đình đã nhìn thấy Mộ Tuyết ngã dưới sàn, Cố An Hi đang đứng trước mặt Mộ Tuyết, tay đưa ra, không phải cô ta đẩy sao?
Người phụ nữ này thật sự đã thay đổi cả tâm tính.
“Cẩn Đình, xin anh đừng nói nữa.” - Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.
Cố An Hi không khỏi nhíu mày, cô ta nói ra câu này, tốt hơn là đừng nên nói.
Nhưng Cố An Hi cũng không phản bác được, tuy cô không đẩy Mộ Tuyết nhưng mà cũng đúng chính là bởi vì cô mà ngã xuống.
Dịch Cẩn Đình thấy Cố An Hi không nói gì liền cười lạnh, lửa giận trong mắt dần chuyển sang chán ghét: “Cố An Hi, cô bây giờ thật ghê tởm.”
“Cẩn Đình, anh không thể không nói ra được không? Cô ấy là An Hi.” - Mộ Tuyết cau mày nhìn Cố An Hi với ánh mắt hối lỗi: “Em hôm nay đặc biệt trở về mừng sinh nhật anh, anh không thể vui vẻ một chút được sao?”
Dịch Cẩn Đình đi về phía Mộ Tuyết, có lẽ vì cơn tức giận còn chưa tiêu tan nên giọng nói không tốt lắm: “Anh không phải đã nói là anh sẽ đi qua cùng em sao? Chân em bị thương còn chưa tốt, em chạy về làm gì?”
Mộ Tuyết le lưỡi nũng nịu: “Không phải là em muốn cho anh bất ngờ sao?”
“Mộ Tuyết, em có đầu óc không?” - Ngữ khí Dịch Cẩn Đình tràn ngập bất đắc dĩ cùng ôn nhu.
“Em vẫn mang theo a, ở đây nè.” - Mộ Tuyêt chỉ vào đầu mình, nghiêng đầu cười nói: “Anh luôn bận rộn, còn muốn đến đó với em. Em không muốn anh mệt mỏi, hôm nay là sinh nhật của anh, cho nên em mới trở về.” - Mộ Tuyết ôm lấy tay Dịch Cẩn Đình lung lay: “Như thế nào, anh có vui không?”
“Không vui.” - Dịch Cẩn Đình lạnh lùng trả lời, nhưng ánh mắt lại càng trở nên dịu dàng hơn: “Không còn muốn chân của mình nữa à?”
“Sẽ ổn thôi, bây giờ nó cũng không còn đau nữa.”
Nghe vậy, Dịch Cẩn Đình không nhịn được tức giận trừng mắt nhìn Cố An Hi, rồi lại quay lại ôn nhu nhẹ giọng nói Mộ Tuyết: “Đi bệnh viện xem một chút, nếu vậy anh sẽ không an tâm.”
Cố An Hi nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy chua xót khó tả, không gian rộng lớn, rõ ràng chỉ có ba người, nhưng giống như là cô không có tồn tại. Hóa ra Dịch Cẩn Đình lại có thể ôn nhu như vậy, chỉ là không thể ôn nhu với cô mà thôi.
Trước khi Dịch Cẩn Đình bế Mộ Tuyết đi ngang qua Cố An Hi, không vui nhìn cô: “Cố An Hi, cô tốt nhất cầu nguyện cho chân Mộ Tuyết vết thương không nghiêm trọng.”
Toàn thân Cố An Hi như nghẹt thở, cũng không quét dọn và bỏ chạy..
Buổi chiều, Cố An Hi vất vả lắm mới có thể trải qua một ngày này, đi ra khỏi Thịnh Thế liền có một cái đầu nhô ra khỏi xe: “Mỹ nhân tỷ tỷ.”
“Sao cậu lại ở đây?” - Cố An Hi ngạc nhiên.
“Tôi đến đón tỷ tỷ, nhưng hôm nay là sinh nhật của cậu tôi, sao tỷ lại mặc cái dạng này. Bây giờ quay về Bạch Kim Thượng Uyển sẽ không kịp.” - Lục Đình Phong không hài lòng nói.
“Tôi có mang theo nó, tôi sẽ thay nó ở khách sạn.”
Cố An Hi hôm nay thật sự rất mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần, leo lên xe tựa vào ghế nhắm mắt lại.
“Mỹ nhân, tôi sẽ đưa tỷ đi làm đẹp, đêm nay tỷ phải là người đẹp nhất.” - Lục Đình Phong cười khúc khích.
Tiệc sinh nhật Dịch Cẩn Đình được đặt tại khách sạn Thịnh Thế của Dịch gia, Dịch lão gia tử đã xuống lệnh để tầng bốn dành cho cả bữa tiệc.
Lục Đình Phong khúc khích nhìn Cố An Hi: “Mỹ nhân, tỷ đẹp quá.”
Cố An Hi bĩu môi: “Cậu nói điều này quá nhiều rồi.”
Bữa tiệc càng ngày càng đông, Lục Đình Phong đi cùng cô, thỉnh thoảng giới thiệu cho cô biết những người đó là ai.
Cố An Hi nhìn thấy Cố Thanh Sơn tới liền đi về phía ông ấy.
“An Hi.” - Cố Chính Hoàng cười rất vui vẻ: “Ba nghe Dịch lão gia tử nói bữa tiệc hôm nay chính là do con an bài, hôm nay Dịch gia cũng là mời chúng ta, đây chính là chuyện tốt, con gái của ba, thật sự là tốt nhất.”
Cố An Hi nhếch khóe môi: “Ba, tất cả là ý của ông nội, con cũng không làm gì cả.”
Cố rất hài lòng lại tán thưởng Cố An Hi mấy câu nữa.
Rời khỏi Cố Thanh Sơn, đang đứng ngơ ngác liền nghe giọng nói của Dịch lão gia tử gọi cô lại.
“Ông nội.”
“Ừ.” - lúc này bên canh Dịch lão gia tử chỉ có Cố An Hi và Lục Đình Phong bên cạnh: “An Hi, đã gần bảy giờ rồi, sao Cẩn Đình còn chưa tới?” - Vừa nói, gương mặt rõ ràng là không vui.
Cố An Hi thoáng nhìn về phía cửa ra vào: “Có lẽ có chuyện gì khiến anh ấy trễ một chút, có lẽ là sắp đến rồi.”
“Có việc gì mà phải đến trễ, hôm nay nó là nhân vật chính, để nhiều người chờ như vậy, không có lễ phép.” - Dịch lão gia tử cau mày: “Con gọi điện thoại cho nó hỏi nó đang ở đâu?”
Cố An Hi liên tục gọi ba cuộc nhưng Dịch Cẩn Đình đều cúp máy.
Dịch lão gia tử nhíu mày: “Thằng nhóc khốn kiếp, nó định làm gì?”
“Ba, có chuyện gì vậy?” - Diệp Minh Châu bước tới, lạnh lùng nhìn Cố An Hi, giọng điệu không tốt: “Cô làm ông nội tức giận à?”
“An Hi làm sao có thể làm ta tức giận, làm ta tức giận chính là đứa con trai tốt của cô.”
“Cẩn Đình?” - Diệp Minh Châu nhìn Cố An Hi: “Cẩn Đình làm sao? Đúng rồi, sao nó còn chưa tới?”
Cố An Hi mím chặt môi: “Con không biết.”
“Cô không biết?” - Diệp Minh Châu hừ lạnh: “Nó bây giờ là chồng của cô, cô bây giờ ở đây nói không biết? Cô không biết còn không đi tìm sao? Hôm nay là ngày gì? Bên ngoài có bao nhiêu người đang chờ, hay là cô muốn…”
“Minh Châu.” - Dịch lão gia tử cắt ngang lời của Diệp Minh Châu: “Cô ở đây nói An Hi làm gì? Chân của nó ở trên thân nó, việc này rõ ràng Cẩn Đình làm không đúng, cô ở đây còn không biết đúng sai?”
Diệp Minh Châu không vui sau khi bị Dịch lão gia tử nói, liếc nhìn Cố An Hi đang đứng cúi đầu.
Dịch lão gia tử lấy điện thoại ra, lúc này chỉ còn 10p là đến 7h tối.
Nhìn thấy sự khẩn trương của cô, Lục Đình Phong không nói gì chỉ nắm chặt tay cô. Cố An Hi có chút sững sờ, sau đó nhẹ mỉm cười với cậu nhóc.
“Cẩn Đình, tiệc sinh nhật sắp bắt đầu, con đang ở đâu?” - Dịch lão gia tử trầm giọng hỏi.
Nghe giọng nói của ông, Cố An Hi biết Dịch Cẩn Đình đã nghe máy, cô không khỏi cười khổ, anh ta thậm chí còn không muốn nghe điện thoại của cô, xem ra anh ta chướng mắt cô đến mức khó mà tưởng tượng.
“Cái gì? Con không đến?” - Giọng ông nội lớn hơn: “Con đang nói cái gì vậy?”
Không biết bên kia Dịch Cẩn Đình nói cái gì, sắc mặt Dịch lão gia tử như chìm xuống: “Nhiều người như vậy đang đợi con, sinh nhật cũng làm cho con, con nói không tới là không tới? Được, ta sẽ tìm lý do cho con, nhưng trong vòng nửa giờ nữa, con ngay lập tức đến, có nghe thấy không?”
Diệp Minh Châu có chút lo lắng, hôm trước Dịch Cẩn Đình cũng không từ chối tổ chức tiệc, tại sao hôm nay lại đổi ý.
“Mộ Tuyết?” - Dịch lão gia tử trợn mắt: “Bị thương ở chân?”
Trong lòng Cố An Hi run lên, choáng váng, mặc dù hôm nay cô đoán được Dịch Cẩn Đình sẽ ở bên cạnh Mộ Tuyết, nhưng không nghĩ anh ta vì Mộ Tuyết mà ngay cả bữa tiệc cũng sẽ không đến.
“An Hi tận tâm chuẩn bị cho mày một bữa tiệc, mày lại vì một con hát mà không đến?” - Dịch lão gia tử không còn giữ được bình tĩnh thường ngày, hét lên: “Thằng khốn nạn, mày xem lão già này sẽ xử lý mày thế nào? Quay lại ngay lập tức, có nghe không?”
Cúp điện thoại, Dịch lão gia tử giận đến sắc mặt tái đi, thở hổn hễn.
Diệp Minh Châu ở bên cạnh an ủi: “Ba, nếu Cẩn Đình có việc không đến được thì thôi đi. Chỉ là sinh nhật thôi, năm nào cũng đến, ba đừng vì chuyện nhỏ này mà tức giận, đến lúc đó giáo huấn nó một trận.”
“Cô thì biết cái gì?” - Dịch lão gia tử nhìn Diệp Minh Châu tức giận mắng: “Đây là chuyện nhỏ, An Hi vì nó mà chuẩn bị vất vả, nó lại không coi trọng thành quả của người khác, tên khốn đó chính là không biết xấu tốt.”
Cố An Hi trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng đối mặt với Dịch lão gia tử và Diệp Minh Châu chỉ đành nhìn xuống cười nhẹ: “Ông nội, con không sao đâu.”
Diệp Minh Châu liếc nhìn Cố An Hi: “Ba, chỉ có ba là cấp bách, xem cô ta cũng nói cô ta không sao.”
Dịch lão gia tử còn muốn mắng, nhưng nhìn về phía Cố An Hi chỉ thở dài.
Cố An Hi thức cả một đêm để chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho bữa tiệc, cuối cùng Dịch Cẩn Đình không đến.
Nhân vật chính không tới, Dịch gia là một gia tộc lớn, đương nhiên tìm một lý do chính đáng, không để người khác cười nhạo.
Sau khi khách mời dùng bữa xong rời đi, Cố An Hi vẻ mặt đờ đẫn ngồi ở ghế.
“An Hi.” - Dịch lão gia tử áy náy: “Lần này vất vả cho con, ta sẽ dạy dỗ tên khốn Cẩn Đình kia một bài học. Con đã vất vả hai ngày rồi, về sớm và nghỉ ngơi đi.”
Cố An Hi gật đầu: “Vâng, ông nội cũng nên trở về sớm nghỉ ngơi.”
Sau khi Dịch lão gia tử rời đi, Lục Đình Phòng bước lại gần, dùng đôi mắt to ngấn nước nhìn Cố An Hi: “Mỹ nhân tỷ tỷ, tỷ rất khó chịu phải không?”
“Không có khó chịu.” - Cố An Hi nhếch khóe môi: “Cậu xem cậu của cậu không đến, không phải chúng ta ăn được nhiều hơn một phần đồ ăn sao?”
“Tỷ đừng cười, tỷ bây giờ cười lên trông rất khó nhìn.”
Nghe được lời Lục Đình Phong nói, nụ cười trên môi Cố An Hi cứng đờ, cũng không nói gì nữa.
Lúc Đình Phong nắm lấy tay Cố An Hi nói: “Cậu tôi quá là xấu xa. Sớm biết hắn là loại người này, tôi đã không để cho tỷ chuẩn bị quà cho hắn… Tỷ mấy ngày nay phải đi làm, còn chuẩn bị quà cho hắn, tỷ đều không có nghỉ ngơi tốt, mắt cũng thâm quầng đi… mỹ nhân tỷ tỷ, là lỗi của tôi.”
Cố An Hi chỉ lắc đầu.
“Mỹ nhân tỷ tỷ, hắn ta thật tệ, chúng ta sẽ không cần hắn ta nữa, chờ tôi lớn lên, tôi sẽ cưới tỷ, tôi sẽ thật tốt với tỷ.”
Cậu chỉ muốn cho Cố An Hi vui vẻ, nhưng có lẽ dường như lại càng khiến lòng cô đau buốt hơn.
“Được rồi, cậu mau về nhà đi, tôi cũng muốn về.”
“Tôi đưa tỷ về.”
“Không cần, cậu về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, cô liền đi ra ngoài, nơi này khiến cô quá ngộp, như muốn tắt thở.
Đi ra tới ngoài cửa, cô nhìn thấy xe của Cố Thanh Sơn, cứ ngỡ sẽ được cha mình an ủi, cuối cùng chỉ nghe ông ta nói với Cố Thanh Tâm: “Dừng lại làm gì, về nhà.”
Ông ta còn không thèm nhìn cô một lần.
Cố Thanh Tâm muốn chậm chọc Cố An Hi, nhưng Cố Thanh Sơn nói vậy, nhưng cũng không vội rời đi.
Trái tim Cố An Hi hung hăng co rút lại, không thể tin được thái độ của cha mình.
Kể từ khi biết Dịch Cẩn Đình không tới, ông ấy chưa hề nói với cô một câu, cũng không chào cô trước khi ra về.
Cố Thanh Tâm nghiêng đầu ra nói: “Chị An Hi, dù chị có không được anh rể yêu thì cũng đừng nghĩ quay lại với anh Minh Hiên, anh ấy là của tôi.”
Sau đó như nhìn thấy cái gì, bật cười tươi tắn hơn: “Trước kia chị lúc nào cũng cao cao tại thượng, bây giờ nhìn chật vật thê thảm đến đáng thương a. Nhìn em, chồng chị đang ở phía sau chị kìa.”
Toàn thân Cố An Hi đông cứng, xe của Cố Thanh Tâm rời đi, cô chậm rãi xoay người lại.
Dịch Cẩn Đình chạy đến, đẩy Cố An Hi ra, ngồi xổm trước mặt Mộ Tuyết: “Em sao rồi? Có đau không?”
Cố An Hi bị đẩy loạng choạng hai bước, nhìn nam nữ trước mặt, trong lòng dâng lên một tia bi thương.
Mộ Tuyết lắc đầu: “Chân đau một chút.”
Dịch Cẩn Đình bế Mộ Tuyết lên đặt ngồi lên so pha bên cạnh, quay người lại nói: “Cố An Hi.”
Một tiếng gầm lớn khiến Cố An Hi không khỏi rùng mình.
Cô nhìn thấy đôi mắt hung ác và tức giận của Dịch Cẩn Đình liền khó khăn uống nước bọt.
“Cô đang rắp tâm làm cái gì? Bây giờ cô liền trở nên thật sự độc ác như vậy sao?”
Cố An Hi hơi thở cứng đờ: “Dịch Cẩn Đình, anh nói cái gì?”
“Tôi nói gì?” - Dịch Cẩn Đình lạnh lùng nhìn cô, trong mắt như phun ra lửa: “Cô đẩy Mộ Tuyết, tôi nói sai?”
Vừa bước vào, Dịch Cẩn Đình đã nhìn thấy Mộ Tuyết ngã dưới sàn, Cố An Hi đang đứng trước mặt Mộ Tuyết, tay đưa ra, không phải cô ta đẩy sao?
Người phụ nữ này thật sự đã thay đổi cả tâm tính.
“Cẩn Đình, xin anh đừng nói nữa.” - Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.
Cố An Hi không khỏi nhíu mày, cô ta nói ra câu này, tốt hơn là đừng nên nói.
Nhưng Cố An Hi cũng không phản bác được, tuy cô không đẩy Mộ Tuyết nhưng mà cũng đúng chính là bởi vì cô mà ngã xuống.
Dịch Cẩn Đình thấy Cố An Hi không nói gì liền cười lạnh, lửa giận trong mắt dần chuyển sang chán ghét: “Cố An Hi, cô bây giờ thật ghê tởm.”
“Cẩn Đình, anh không thể không nói ra được không? Cô ấy là An Hi.” - Mộ Tuyết cau mày nhìn Cố An Hi với ánh mắt hối lỗi: “Em hôm nay đặc biệt trở về mừng sinh nhật anh, anh không thể vui vẻ một chút được sao?”
Dịch Cẩn Đình đi về phía Mộ Tuyết, có lẽ vì cơn tức giận còn chưa tiêu tan nên giọng nói không tốt lắm: “Anh không phải đã nói là anh sẽ đi qua cùng em sao? Chân em bị thương còn chưa tốt, em chạy về làm gì?”
Mộ Tuyết le lưỡi nũng nịu: “Không phải là em muốn cho anh bất ngờ sao?”
“Mộ Tuyết, em có đầu óc không?” - Ngữ khí Dịch Cẩn Đình tràn ngập bất đắc dĩ cùng ôn nhu.
“Em vẫn mang theo a, ở đây nè.” - Mộ Tuyêt chỉ vào đầu mình, nghiêng đầu cười nói: “Anh luôn bận rộn, còn muốn đến đó với em. Em không muốn anh mệt mỏi, hôm nay là sinh nhật của anh, cho nên em mới trở về.” - Mộ Tuyết ôm lấy tay Dịch Cẩn Đình lung lay: “Như thế nào, anh có vui không?”
“Không vui.” - Dịch Cẩn Đình lạnh lùng trả lời, nhưng ánh mắt lại càng trở nên dịu dàng hơn: “Không còn muốn chân của mình nữa à?”
“Sẽ ổn thôi, bây giờ nó cũng không còn đau nữa.”
Nghe vậy, Dịch Cẩn Đình không nhịn được tức giận trừng mắt nhìn Cố An Hi, rồi lại quay lại ôn nhu nhẹ giọng nói Mộ Tuyết: “Đi bệnh viện xem một chút, nếu vậy anh sẽ không an tâm.”
Cố An Hi nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy chua xót khó tả, không gian rộng lớn, rõ ràng chỉ có ba người, nhưng giống như là cô không có tồn tại. Hóa ra Dịch Cẩn Đình lại có thể ôn nhu như vậy, chỉ là không thể ôn nhu với cô mà thôi.
Trước khi Dịch Cẩn Đình bế Mộ Tuyết đi ngang qua Cố An Hi, không vui nhìn cô: “Cố An Hi, cô tốt nhất cầu nguyện cho chân Mộ Tuyết vết thương không nghiêm trọng.”
Toàn thân Cố An Hi như nghẹt thở, cũng không quét dọn và bỏ chạy..
Buổi chiều, Cố An Hi vất vả lắm mới có thể trải qua một ngày này, đi ra khỏi Thịnh Thế liền có một cái đầu nhô ra khỏi xe: “Mỹ nhân tỷ tỷ.”
“Sao cậu lại ở đây?” - Cố An Hi ngạc nhiên.
“Tôi đến đón tỷ tỷ, nhưng hôm nay là sinh nhật của cậu tôi, sao tỷ lại mặc cái dạng này. Bây giờ quay về Bạch Kim Thượng Uyển sẽ không kịp.” - Lục Đình Phong không hài lòng nói.
“Tôi có mang theo nó, tôi sẽ thay nó ở khách sạn.”
Cố An Hi hôm nay thật sự rất mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần, leo lên xe tựa vào ghế nhắm mắt lại.
“Mỹ nhân, tôi sẽ đưa tỷ đi làm đẹp, đêm nay tỷ phải là người đẹp nhất.” - Lục Đình Phong cười khúc khích.
Tiệc sinh nhật Dịch Cẩn Đình được đặt tại khách sạn Thịnh Thế của Dịch gia, Dịch lão gia tử đã xuống lệnh để tầng bốn dành cho cả bữa tiệc.
Lục Đình Phong khúc khích nhìn Cố An Hi: “Mỹ nhân, tỷ đẹp quá.”
Cố An Hi bĩu môi: “Cậu nói điều này quá nhiều rồi.”
Bữa tiệc càng ngày càng đông, Lục Đình Phong đi cùng cô, thỉnh thoảng giới thiệu cho cô biết những người đó là ai.
Cố An Hi nhìn thấy Cố Thanh Sơn tới liền đi về phía ông ấy.
“An Hi.” - Cố Chính Hoàng cười rất vui vẻ: “Ba nghe Dịch lão gia tử nói bữa tiệc hôm nay chính là do con an bài, hôm nay Dịch gia cũng là mời chúng ta, đây chính là chuyện tốt, con gái của ba, thật sự là tốt nhất.”
Cố An Hi nhếch khóe môi: “Ba, tất cả là ý của ông nội, con cũng không làm gì cả.”
Cố rất hài lòng lại tán thưởng Cố An Hi mấy câu nữa.
Rời khỏi Cố Thanh Sơn, đang đứng ngơ ngác liền nghe giọng nói của Dịch lão gia tử gọi cô lại.
“Ông nội.”
“Ừ.” - lúc này bên canh Dịch lão gia tử chỉ có Cố An Hi và Lục Đình Phong bên cạnh: “An Hi, đã gần bảy giờ rồi, sao Cẩn Đình còn chưa tới?” - Vừa nói, gương mặt rõ ràng là không vui.
Cố An Hi thoáng nhìn về phía cửa ra vào: “Có lẽ có chuyện gì khiến anh ấy trễ một chút, có lẽ là sắp đến rồi.”
“Có việc gì mà phải đến trễ, hôm nay nó là nhân vật chính, để nhiều người chờ như vậy, không có lễ phép.” - Dịch lão gia tử cau mày: “Con gọi điện thoại cho nó hỏi nó đang ở đâu?”
Cố An Hi liên tục gọi ba cuộc nhưng Dịch Cẩn Đình đều cúp máy.
Dịch lão gia tử nhíu mày: “Thằng nhóc khốn kiếp, nó định làm gì?”
“Ba, có chuyện gì vậy?” - Diệp Minh Châu bước tới, lạnh lùng nhìn Cố An Hi, giọng điệu không tốt: “Cô làm ông nội tức giận à?”
“An Hi làm sao có thể làm ta tức giận, làm ta tức giận chính là đứa con trai tốt của cô.”
“Cẩn Đình?” - Diệp Minh Châu nhìn Cố An Hi: “Cẩn Đình làm sao? Đúng rồi, sao nó còn chưa tới?”
Cố An Hi mím chặt môi: “Con không biết.”
“Cô không biết?” - Diệp Minh Châu hừ lạnh: “Nó bây giờ là chồng của cô, cô bây giờ ở đây nói không biết? Cô không biết còn không đi tìm sao? Hôm nay là ngày gì? Bên ngoài có bao nhiêu người đang chờ, hay là cô muốn…”
“Minh Châu.” - Dịch lão gia tử cắt ngang lời của Diệp Minh Châu: “Cô ở đây nói An Hi làm gì? Chân của nó ở trên thân nó, việc này rõ ràng Cẩn Đình làm không đúng, cô ở đây còn không biết đúng sai?”
Diệp Minh Châu không vui sau khi bị Dịch lão gia tử nói, liếc nhìn Cố An Hi đang đứng cúi đầu.
Dịch lão gia tử lấy điện thoại ra, lúc này chỉ còn 10p là đến 7h tối.
Nhìn thấy sự khẩn trương của cô, Lục Đình Phong không nói gì chỉ nắm chặt tay cô. Cố An Hi có chút sững sờ, sau đó nhẹ mỉm cười với cậu nhóc.
“Cẩn Đình, tiệc sinh nhật sắp bắt đầu, con đang ở đâu?” - Dịch lão gia tử trầm giọng hỏi.
Nghe giọng nói của ông, Cố An Hi biết Dịch Cẩn Đình đã nghe máy, cô không khỏi cười khổ, anh ta thậm chí còn không muốn nghe điện thoại của cô, xem ra anh ta chướng mắt cô đến mức khó mà tưởng tượng.
“Cái gì? Con không đến?” - Giọng ông nội lớn hơn: “Con đang nói cái gì vậy?”
Không biết bên kia Dịch Cẩn Đình nói cái gì, sắc mặt Dịch lão gia tử như chìm xuống: “Nhiều người như vậy đang đợi con, sinh nhật cũng làm cho con, con nói không tới là không tới? Được, ta sẽ tìm lý do cho con, nhưng trong vòng nửa giờ nữa, con ngay lập tức đến, có nghe thấy không?”
Diệp Minh Châu có chút lo lắng, hôm trước Dịch Cẩn Đình cũng không từ chối tổ chức tiệc, tại sao hôm nay lại đổi ý.
“Mộ Tuyết?” - Dịch lão gia tử trợn mắt: “Bị thương ở chân?”
Trong lòng Cố An Hi run lên, choáng váng, mặc dù hôm nay cô đoán được Dịch Cẩn Đình sẽ ở bên cạnh Mộ Tuyết, nhưng không nghĩ anh ta vì Mộ Tuyết mà ngay cả bữa tiệc cũng sẽ không đến.
“An Hi tận tâm chuẩn bị cho mày một bữa tiệc, mày lại vì một con hát mà không đến?” - Dịch lão gia tử không còn giữ được bình tĩnh thường ngày, hét lên: “Thằng khốn nạn, mày xem lão già này sẽ xử lý mày thế nào? Quay lại ngay lập tức, có nghe không?”
Cúp điện thoại, Dịch lão gia tử giận đến sắc mặt tái đi, thở hổn hễn.
Diệp Minh Châu ở bên cạnh an ủi: “Ba, nếu Cẩn Đình có việc không đến được thì thôi đi. Chỉ là sinh nhật thôi, năm nào cũng đến, ba đừng vì chuyện nhỏ này mà tức giận, đến lúc đó giáo huấn nó một trận.”
“Cô thì biết cái gì?” - Dịch lão gia tử nhìn Diệp Minh Châu tức giận mắng: “Đây là chuyện nhỏ, An Hi vì nó mà chuẩn bị vất vả, nó lại không coi trọng thành quả của người khác, tên khốn đó chính là không biết xấu tốt.”
Cố An Hi trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng đối mặt với Dịch lão gia tử và Diệp Minh Châu chỉ đành nhìn xuống cười nhẹ: “Ông nội, con không sao đâu.”
Diệp Minh Châu liếc nhìn Cố An Hi: “Ba, chỉ có ba là cấp bách, xem cô ta cũng nói cô ta không sao.”
Dịch lão gia tử còn muốn mắng, nhưng nhìn về phía Cố An Hi chỉ thở dài.
Cố An Hi thức cả một đêm để chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho bữa tiệc, cuối cùng Dịch Cẩn Đình không đến.
Nhân vật chính không tới, Dịch gia là một gia tộc lớn, đương nhiên tìm một lý do chính đáng, không để người khác cười nhạo.
Sau khi khách mời dùng bữa xong rời đi, Cố An Hi vẻ mặt đờ đẫn ngồi ở ghế.
“An Hi.” - Dịch lão gia tử áy náy: “Lần này vất vả cho con, ta sẽ dạy dỗ tên khốn Cẩn Đình kia một bài học. Con đã vất vả hai ngày rồi, về sớm và nghỉ ngơi đi.”
Cố An Hi gật đầu: “Vâng, ông nội cũng nên trở về sớm nghỉ ngơi.”
Sau khi Dịch lão gia tử rời đi, Lục Đình Phòng bước lại gần, dùng đôi mắt to ngấn nước nhìn Cố An Hi: “Mỹ nhân tỷ tỷ, tỷ rất khó chịu phải không?”
“Không có khó chịu.” - Cố An Hi nhếch khóe môi: “Cậu xem cậu của cậu không đến, không phải chúng ta ăn được nhiều hơn một phần đồ ăn sao?”
“Tỷ đừng cười, tỷ bây giờ cười lên trông rất khó nhìn.”
Nghe được lời Lục Đình Phong nói, nụ cười trên môi Cố An Hi cứng đờ, cũng không nói gì nữa.
Lúc Đình Phong nắm lấy tay Cố An Hi nói: “Cậu tôi quá là xấu xa. Sớm biết hắn là loại người này, tôi đã không để cho tỷ chuẩn bị quà cho hắn… Tỷ mấy ngày nay phải đi làm, còn chuẩn bị quà cho hắn, tỷ đều không có nghỉ ngơi tốt, mắt cũng thâm quầng đi… mỹ nhân tỷ tỷ, là lỗi của tôi.”
Cố An Hi chỉ lắc đầu.
“Mỹ nhân tỷ tỷ, hắn ta thật tệ, chúng ta sẽ không cần hắn ta nữa, chờ tôi lớn lên, tôi sẽ cưới tỷ, tôi sẽ thật tốt với tỷ.”
Cậu chỉ muốn cho Cố An Hi vui vẻ, nhưng có lẽ dường như lại càng khiến lòng cô đau buốt hơn.
“Được rồi, cậu mau về nhà đi, tôi cũng muốn về.”
“Tôi đưa tỷ về.”
“Không cần, cậu về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, cô liền đi ra ngoài, nơi này khiến cô quá ngộp, như muốn tắt thở.
Đi ra tới ngoài cửa, cô nhìn thấy xe của Cố Thanh Sơn, cứ ngỡ sẽ được cha mình an ủi, cuối cùng chỉ nghe ông ta nói với Cố Thanh Tâm: “Dừng lại làm gì, về nhà.”
Ông ta còn không thèm nhìn cô một lần.
Cố Thanh Tâm muốn chậm chọc Cố An Hi, nhưng Cố Thanh Sơn nói vậy, nhưng cũng không vội rời đi.
Trái tim Cố An Hi hung hăng co rút lại, không thể tin được thái độ của cha mình.
Kể từ khi biết Dịch Cẩn Đình không tới, ông ấy chưa hề nói với cô một câu, cũng không chào cô trước khi ra về.
Cố Thanh Tâm nghiêng đầu ra nói: “Chị An Hi, dù chị có không được anh rể yêu thì cũng đừng nghĩ quay lại với anh Minh Hiên, anh ấy là của tôi.”
Sau đó như nhìn thấy cái gì, bật cười tươi tắn hơn: “Trước kia chị lúc nào cũng cao cao tại thượng, bây giờ nhìn chật vật thê thảm đến đáng thương a. Nhìn em, chồng chị đang ở phía sau chị kìa.”
Toàn thân Cố An Hi đông cứng, xe của Cố Thanh Tâm rời đi, cô chậm rãi xoay người lại.
/79
|