Sáng hôm sau, Dịch Cẩn Đình tỉnh lại, phát hiện đêm qua lại một đêm ngủ lại Bạch Kim Thượng Uyển, đi vào trong phòng tắm, thay một bộ quần áo mới liền đi xuống dưới lầu.
Đi xuống, Dịch Cẩn Đình nhìn thấy Cố An Hi đang trong phòng bếp, cùng dì Hứa làm đồ ăn sáng.
Buổi sáng, cô mặc một bộ quần áo ở nhà rất nghiêm trang, gương mặt không được trang điểm nhưng lộ ra sự trong sáng thuần khiết, mái tóc suông thả xuống che đi phần vai nhỏ…
Trái cổ Dịch Cẩn Đình lại lăn một vòng, anh tự rủa bản thân, đè nén muốn bước ra phía cửa.
“Nhị ca, ăn sáng rồi đi làm.” - Cố An Hi từ phía sau nói.
Dì Hứa rất lâu mới thấy chủ nhân ngủ lại, rất vui vẻ nói: “Thiếu gia, buổi sáng phu nhân đã dậy sớm nấu súp cho cậu, còn nói đêm qua cậu uống nhiều nên hôm nay cần bồi bổ một chút.”
Dịch Cẩn Đình liếc nhìn chén súp trên tay Cố An Hi đang đặt trên bàn, đại tiểu thư Cố gia đích thân vào bếp, không biết thành ra cái dạng gì.
“Nhị ca, hôm qua uống nhiều rượu, để bụng đói đi làm sẽ không tốt đâu.” - Cố An Hi mỉm cười nói.
Cố An Hi đêm qua suy nghĩ, dù là Dịch Cẩn Đình vì mẹ của cô mà giúp, cũng chính là cô nợ anh một ân tình, hôm nay cô nấu cho anh một chén súp, cũng không coi là động tâm với anh.
Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt nhìn Cố An Hi, sau đó ma xui quỷ khiến lại bước đến bàn ăn ngồi xuống.
Chén canh nghi ngút khói, uống sau cơn say thật tốt, ấm áp bao tử, Dịch Cẩn Đình đã rất lâu rồi mới uống canh vào sáng sớm.
“Nhị ca…cái đó… kết quả xét nghiệm khi nào sẽ có?” - Cố An Hi hỏi, bởi bác sĩ cũng nói, mẹ cô hiện tại cần sự an ủi, mà bà ấy lại luôn miệng gọi tên ba cô.
Cô tin mẹ cô không phải loại người đó, ngay cả nhị ca cũng tin, vậy nên cô rất hy vọng kết quả xét nghiệm này sẽ làm thay đổi được ba cô, ít nhất ông ấy cũng nể tình xưa đến nhìn mẹ cô một lần.
“Nhanh thôi, nếu cô thật sự không phải con của Cố Thanh Sơn thì sao?”
Cố An Hi đưa mắt nhìn Dịch Cẩn Đình mỉm cười: “Tôi tin… sẽ không có như anh nói.”
Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt uống chén canh trên bàn cũng không nói gì thêm.
Cố An Hi đi lên lầu, thay trang phục công sở chuẩn bị đi Thịnh Thế, đi xuống lầu không nhìn thấy Dịch Cẩn Đình, nghĩ anh đã bỏ đi, trong lòng có chút thất vọng, khi đi ra ngoài liền nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc đang đậu trước sân.
Cửa kính mở ra: “Lên xe.”
Cố An Hi sững sờ, anh ta thật sự đưa cô đi làm sao?
“Nhanh đi, có kết quả rồi, đi lấy nó.”
Đi xuống, Dịch Cẩn Đình nhìn thấy Cố An Hi đang trong phòng bếp, cùng dì Hứa làm đồ ăn sáng.
Buổi sáng, cô mặc một bộ quần áo ở nhà rất nghiêm trang, gương mặt không được trang điểm nhưng lộ ra sự trong sáng thuần khiết, mái tóc suông thả xuống che đi phần vai nhỏ…
Trái cổ Dịch Cẩn Đình lại lăn một vòng, anh tự rủa bản thân, đè nén muốn bước ra phía cửa.
“Nhị ca, ăn sáng rồi đi làm.” - Cố An Hi từ phía sau nói.
Dì Hứa rất lâu mới thấy chủ nhân ngủ lại, rất vui vẻ nói: “Thiếu gia, buổi sáng phu nhân đã dậy sớm nấu súp cho cậu, còn nói đêm qua cậu uống nhiều nên hôm nay cần bồi bổ một chút.”
Dịch Cẩn Đình liếc nhìn chén súp trên tay Cố An Hi đang đặt trên bàn, đại tiểu thư Cố gia đích thân vào bếp, không biết thành ra cái dạng gì.
“Nhị ca, hôm qua uống nhiều rượu, để bụng đói đi làm sẽ không tốt đâu.” - Cố An Hi mỉm cười nói.
Cố An Hi đêm qua suy nghĩ, dù là Dịch Cẩn Đình vì mẹ của cô mà giúp, cũng chính là cô nợ anh một ân tình, hôm nay cô nấu cho anh một chén súp, cũng không coi là động tâm với anh.
Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt nhìn Cố An Hi, sau đó ma xui quỷ khiến lại bước đến bàn ăn ngồi xuống.
Chén canh nghi ngút khói, uống sau cơn say thật tốt, ấm áp bao tử, Dịch Cẩn Đình đã rất lâu rồi mới uống canh vào sáng sớm.
“Nhị ca…cái đó… kết quả xét nghiệm khi nào sẽ có?” - Cố An Hi hỏi, bởi bác sĩ cũng nói, mẹ cô hiện tại cần sự an ủi, mà bà ấy lại luôn miệng gọi tên ba cô.
Cô tin mẹ cô không phải loại người đó, ngay cả nhị ca cũng tin, vậy nên cô rất hy vọng kết quả xét nghiệm này sẽ làm thay đổi được ba cô, ít nhất ông ấy cũng nể tình xưa đến nhìn mẹ cô một lần.
“Nhanh thôi, nếu cô thật sự không phải con của Cố Thanh Sơn thì sao?”
Cố An Hi đưa mắt nhìn Dịch Cẩn Đình mỉm cười: “Tôi tin… sẽ không có như anh nói.”
Dịch Cẩn Đình nhàn nhạt uống chén canh trên bàn cũng không nói gì thêm.
Cố An Hi đi lên lầu, thay trang phục công sở chuẩn bị đi Thịnh Thế, đi xuống lầu không nhìn thấy Dịch Cẩn Đình, nghĩ anh đã bỏ đi, trong lòng có chút thất vọng, khi đi ra ngoài liền nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc đang đậu trước sân.
Cửa kính mở ra: “Lên xe.”
Cố An Hi sững sờ, anh ta thật sự đưa cô đi làm sao?
“Nhanh đi, có kết quả rồi, đi lấy nó.”
Đến phòng xét nghiệm, Cố An Hi nhận được bảng kết quả với những hình vẽ phân tích cô không hiểu lắm. Chỉ là kết quả cuối cùng, chính là trùng khớp 99%, xác nhận quan hệ cha con. Khi nhìn thấy kết quả, cánh mũi cô đau nhức, nước mắt rơi xuống, cô vui mừng đến mức không biết phải làm thế nào. Dịch Cẩn Đình đưa mắt liếc nhìn kết quả, không hiểu vì sao trong lòng có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải vì anh đã đặt lòng tin đúng chổ vào Lâm An Như… hay là vui mừng vì Cố An Hi. Cố An Hi vui mừng đến mức mất đi lý trí, muốn cho cả thế giới biết cô không phải là con hoang. Cô ôm lấy bảng kết quả, nhào vào người Dịch Cẩn Đình như muốn chia sẽ niểm vui: “Nhị ca, em không phải… em không phải con hoang… em là đại tiểu thư Cố gia, em chính là Cố An Hi.” Toàn thân Dịch Cẩn Đình cứng đờ, đưa tay muốn đẩy Cố An Hi ra nhưng không làm như vậy, cứ đứng im để cô ôm. Đến khi bình tĩnh lại, Cố An Hi vô cùng xấu hổ, lùi lại mấy bước, vậy mà cô lại nhào vào ngực Dịch Cẩn Đình… “Tôi…tôi xin lỗi.” - Cố An Hi nhỏ giọng. Dịch Cẩn Đình nhìn chằm chằm Cố An Hi nói: “Cô biết phải làm gì tiếp theo rồi chứ?” Cố An Hi gật đầu: “Nhị ca, cảm ơn anh đã giúp tôi… chuyện tiếp theo tôi sẽ tự mình giải quyết.” Dịch Cẩn Đình cũng không muốn xen vào chuyện của người ngoài, nhìn Cố An Hi một lần liền rời đi. Cố An Hi gọi điện cho Cố Thanh Sơn, ông ta hôm qua uống quá chén nên vẫn còn ở nhà, Du Uyển lái xe đón cô đến Cố gia. Du Uyển ở bên ngoài đợi cô, Cố An Hi ôm kết quả đi vào bên trong. Cố Thanh Sơn đã ngồi ở thư phòng, cô liền đẩy cửa đi vào. “Ba… mẹ đã tỉnh lại rồi.” - Cố An Hi bước vào thư phòng nói. Cố Thanh Sơn nghĩ đến hôm qua Dịch Cẩn Đình đòi cổ phần Cố gia cho Cố An Hi liền tức giận. “Tiện nhân Lâm An Như đó tỉnh rồi sao? Còn mày, mày chính là tiểu tiện nhân do mẹ của mày cắm sừng tao sinh ra, vậy mà còn dám đòi cổ phần của Cố thị. Tỉnh thì sao, tiện nhân đó chết còn chưa hết tội.” - Cố Thanh Sơn hừ lạnh. “Ba… sao ba có thể nói như vậy, mẹ tỉnh lại một mực chỉ gọi tên ba. Ba, con cũng không phải con hoang, con là con của ba.” - Cố An Hi ửng đỏ vành mắt: “Ba, lần trước ba nói chuyện với dì Vu, con đã nghe được… nên con đã bí mật làm xét nghiệm… ba xem… kết quả chúng ta chính là cha con.” Cố Thanh Sơn hơi nhíu mày, nhìn cũng không thèm nhìn kết quả mà Cố An Hi mang đến hất xuống đất: “Thì ra mày đã nghe lén và biết sự thật, còn giả tạo để hòng muốn lấy cổ phần của Cố thị, Cố An Hi, loại con hoang như mày, tư cách gì muốn Cố thị. Xét nghiệm? Mày còn muốn làm giả xét nghiệm? Mày nghĩ tao chưa từng làm xét nghiệm với mày mà khẳng định sao?” Cố An Hi bật khóc: “Ba… đây là Dịch Cẩn Đình tự tay lấy mẫu tóc của chúng ta xét nghiệm, là sự thật… con thật sự là con của ba, mẹ cũng không có phản bội ba.” “Haha… tao còn nghĩ, vì cái gì mày và Dịch Cẩn Đình lại dễ dàng đầu tư tiền cho Cố gia, thì ra còn có một màng này, bây giờ mây rất tốt… còn khiến được Dịch Cẩn Đình giúp mày làm giả…” Cố Thanh Sơn trong lòng tràn ngập tính toán. Dịch Cẩn Đình muốn cổ phần Cố thị, tiện nhân Lâm An Như kia tỉnh lại, sau khi biết mọi thứ chắc chắn sẽ cướp lại Cố thị của ông ta, nghĩ đến đây, trong lòng ông ta tràn ngập hung ác. “Cố An Hi, mày mãi mãi không phải con gái của tao… cút ra khỏi nhà tao, và đừng mong lấy được một chút cổ phần của Cố thị.” Cố An Hi một mực không ra ngoài, cho đến khi Cố Thanh Sơn nắm lấy áo cô, kéo cô ra khỏi cửa, hất cô ngã xuống đường, nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ chán ghét: “Cút đi, nơi này không có chỗ cho mày, cũng đừng nằm mơ đến Cố thị.” Du Uyển ở trên xe lao xuống, đỡ Cố An Hi đứng dậy, tức giận nói: “An Hi là con gái ông, sao ông lại đối với cô ấy như vậy chứ.” Cố Thanh Sơn liếc nhìn Du Uyển, hừ lạnh: “Chuyện không liên quan đến cô, mang nó cút đi.” “Ông hãy nhớ lời ông nói hôm nay, sau này đừng van xin tha thứ.” - Du Uyển đầy hận ý gầm lên. Cố An Hi nhìn Cố Thanh Sơn một mực không tin mình, còn đuổi cô ra khỏi nhà, trong lòng liền nguội lạnh. Du Uyển đưa cô lên xe, nhìn Cố An Hi mà xót xa: “An Hi, đừng buồn, ông ta không tin cậu, sau này sẽ hối hận.” Cố An Hi lắc đầu: “Tớ chỉ lo cho mẹ tớ, bà ấy từ khi tỉnh đều một mực kêu tên ông ấy. Vì cái gì mà ông ấy một mực cho rằng tớ không phải là con ông ấy.” Du Uyên an ủi: “Vậy chúng ta tạm thời cứ về trước, đợi ông ấy bình tâm suy nghĩ một chút, cậu lại đến tìm ông ấy, nếu vẫn không tin, tớ sẽ lôi ông ấy đi đến nơi xét nghiệm lần nữa.” Cố An Hi cảm thấy cũng không còn cách nào khác, chỉ gật đầu. “Vậy chúng ta tìm gì đó ăn một chút.” Hai người đi cùng nhau nữa ngày, đến buổi tối, Du Uyển nói muốn vào thăm mẹ cô, nhưng cô nói đã phiền Du Uyển cả ngày, hẹn cô ngày mai sẽ đến. Cố An Hi đi đến phòng bệnh của mẹ, vì cô thường xuyên đến nên y tá ở đây. “An Hi, em lại đến thăm mẹ à?” Cố An Hi gật đầu: “Vâng, mẹ em vừa mới tỉnh, em nên tranh thủ thời gian đến chăm sóc mẹ.” “Mẹ em đang hồi phục rất tốt, xét theo thời gian, khoảng một tháng nữa có thể xuất viện rồi.” Nghe xong, trong lòng cô có chút vui vẻ. “À, lúc nãy đi ngang qua phòng mẹ em, chị thấy có người đang thăm mẹ em.” Cố An Hi giật mình: “Là ai vậy?” “Là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, phong độ không tệ, có phải ba của em không?” Nghe vậy, Cố An Hi trong lòng có chút vui mừng, có phải ba cô đa xem lại bảng kết quả xét nghiệm và suy nghĩ lại nên muốn thăm mẹ cô. Nhưng dù là vì cái gì, ông ấy đến thăm mẹ, chính là tốt rồi. Cô vừa bước đến cửa, đang định đẩy cửa vào liền nghe giọng nói từ trong phòng vang lên: “Lâm An Như, tôi đã đợi lâu như vậy, cuối cùng giải quyết xong mối quan hệ với cô. Năm đó chính cô là người có lỗi với tôi, nếu không vì việc này tôi thà chết còn hơn nhìn thấy mặt cô, bởi vì nhìn cô chỉ khiến tôi ghê tởm.” “Con tiện nhân Cố An Hi đó nói cô muốn gặp tôi sao? Bây giờ tôi đến, cô thấy sao, có phải rất tốt hơn trước phải không? Còn cô, con người phản bội, phải nằm mười năm trên giường bệnh. Bây giờ tỉnh lại, nhìn cô đi, người không ra người, quỷ không ra quỷ, đây chính là báo ứng của cô.” Thanh âm đó quá quen thuộc, mà chen vào thanh âm đó còn có tiếng nghẹn ngào không thành tiếng của mẹ cô. Cố An Hi nắm tay thành quyền, lập tức đẩy mạnh cửa đi vào: “Ông đang nói cái gì?” Bước vào bên trong phòng, cô mới nhận ra ngoài Cố Thanh Sơn còn có một người đàn ông khác đứng sau lưng ông ta, cô nhận ra đây chính là luật sư của Cố thị, trên tay còn cầm một văn kiện. Ông ta mang luật sư đến đây làm gì? Trên giường, mẹ cô đang giãy dụa trong tuyệt vọng không thể ngồi dậy, khuôn mặt trắng nhợt và đẫm nước mắt. Nhưng mà, miệng của bà vẫn há ra, không ngừng đóng mở, nhưng đang muốn nói cái gì đó. Khi nhìn thấy Cố An Hi bước vào, bà liên rống lên không thành lời, trong mắt đầy sự vội vã. Muốn bao nhiêu đáng thương, có bấy nhiêu đáng thương. Còn ba của cô, đứng ở mép giường, vẻ mặt lãnh đạm, khóe môi nhếch lên hiện ra nụ cười đầy mỉa mai. “Ông muốn làm gì?” “Mày nghĩ tao sẽ làm gì?” - Cố Thanh Sơn liếc nhìn Cố An Hi, khinh bỉ mở miệng: “Tiện nhân này đã tỉnh lại, mày nghĩ tao sẽ chờ đợi thêm sao, cắt đứt quan hệ với bà ta chính là nguyện vọng lớn nhất mấy năm qua của tao.” Cố An Hi run rẩy: “Ông muốn ly hôn với mẹ?” “Bà ta đã ký tên.” “Mẹ tôi ký? Mẹ tôi còn ngồi dậy không nổi, làm sao có thể ký?” “Còn có thể vì cái gì?” - Cố Thanh Sơn cười lạnh, cũng không sợ luật sư nghe được những thứ xấu xa: “Tao chỉ nói với bà ta tao đã nuôi mày lớn lên để làm gì, mang mày đi để đổi lấy cái gì. Tao còn nói, nếu bà ta không ký, tao sẽ trừng phạt mày thế nào.” “Hừ… tiện nhân như nhau, bảo vệ nhau, nên đã ký vào.” - Cố Thanh Sơn hừ lạnh. Cố An Hi đi tới bên cạnh mẹ, vỗ vỗ vào lưng Lâm An Như muốn an ủi bà bình tĩnh, lại nhìn thấy thiết bị hổ trợ hơi thở của mẹ cô đã bị tắt đi: “Cố Thanh Sơn, ông có phải con người không? Mẹ tôi bây giờ vẫn chưa ổn, ông tắt đi không khác gì muốn lấy mạng bà ấy.” “Mạng của bà ta… nếu giết người không phạm luật, tao đã giết bà ta từ lâu.” “Ông nói cái gì?” - Cố An Hi không tin được chính mình đang nghe thấy cái gì. “Mày điếc à?” “A..a…a….a.” - Lâm An Như trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy bi thương, hai tay điên cuồng khua qua lại, nhưng lại không nói được lời nào. “Cố An Hi, từ hôm nay trở đi, tao cùng tiện nhân này không còn quan hệ. Còn mày, vốn chẳng có quan hệ gì với tao. Sai lầm lớn nhất của đời Cố Thanh Sơn này chính là cưới tiện nhân này. Tao không có con gái như mày, dù mày có quỳ xuống cầu xin, tao cũng không thừa nhận, bởi vì mày cũng chỉ là một tiện nhân mà thôi.” Những lời nói sắc bén khiến trái tim Cố An Hi siết lại. Lâm An Như vẫn không ngừng giãy dụa, thanh âm trong miệng phát ra tiếng khóc, không ngừng lắc đầu, dáng vẻ đầy đáng thương và chua xót. Cố Thanh Sơn hừ lạnh muốn quay đầu bỏ đi. Cố An Hi biết nếu Cố Thanh Sơn rời đi, mẹ của cô sẽ rơi vào tuyệt vọng, sợ sẽ khó phục hồi, cô vội chạy theo ôm ông ta lại: “Ba, con nói đều là sự thật, ba hãy tin tưởng con… A…” Cố An Hi ngã xuống đất, bụng đau nhói, cảm giác như ruột cuộn lại, cú đá của Cố Thanh Sơn không chút nể tình nào. Lâm An Như nằm trên giường hét lên, như có ma lực nào đó, bà vội vàng bò dậy, nhìn về phía Cố An Hi, sau đó kéo tay Cố Thanh Sơn. Đôi mắt Lâm An Như ngấn lệ, đưa mắt tuyệt vọng lắc đầu nhìn Cố Thanh Sơn. “Cút đi.” Cố Thanh Sơn giận dữ hét lên và xua tay, Lâm An Nhu ông ta đẩy ngã xuống sàn. Cố An Hi nhìn thấy mẹ mình ngã xuống đất, cơ thể nhu nhược yếu đuối, cô liền ôm lấy mẹ mình: “Mẹ.” Đôi mắt Lâm An Như giàn dụa nước mắt, môi bà mấp máy nhưng không phát ra được lời nào. Cố Thanh Sơn nheo mắt, không chút áy náy, lạnh lùng nói: “Tiện nhân.” “Cố Thanh Sơn, ông đừng quá đáng.” - Cố An Hi giận dữ hét lên. “Quá đáng? Cố An Hi, như vậy mới là quá đáng.” - Cố Thanh Sơn cười cười, ông ta nhìn về phía Lâm An Như tràn đầy oán hận, ông ta đột nhiên giơ tay lên, muốn tát Lâm An Như nhưng Cố An Hi liền cản lại, trên mặt cô bị ăn một cái tát mạnh. “Đồ con hoang, cút đi.” Lâm An Như xúc động đến mức ngất đi. “Mẹ.” - Cố An Hi lung lay mẹ mình, trong lòng vừa lo vừa sợ. Nhưng Cố Thanh Sơn một điểm lo lắng cũng không có, ngược lại còn rất vui vẻ, giống như mẹ cô chết đi mới là tốt nhất. Khoảnh khắc này, trái tim cô, đột nhiên chết lặng. “Con hoang? Tốt, ông đã không nhận tôi, bây giờ đối với mẹ tôi như vậy. Không nhận liền không nhận, bất kể ông và tôi có thật sự là ruột thịt hay không? Ông và tôi từ nay về sau sẽ không bao giờ có mối quan hệ cha con nữa.” Cố Thanh Sơn gật đầu: “Tao và mày chưa bao giờ là cha con.” “Được, rất tốt.” - Cố An Hi đau lòng không thể tả, lại cười gật đầu: “Tôi chỉ hy vọng một ngày ông phát hiện ra chân tướng sự thật, ông sẽ không hối hận.”
/79
|