Cố An Hi tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, bên cạnh là Lục Đình Phong.
“Mỹ nhân, tỷ tỉnh rồi?” - Lục Đình Phong ngồi bên giường, nhìn thấy Cố An Hi mở mắt, lập tức vui vẻ reo lên: “Tỷ sao rồi? Có đau ở đâu không? Có khó chịu nơi nào không?”
Cố An Hi nhẹ nhàng lắc đầu.
Lục Đình Phong đêm qua đang ở trong phòng, người nhà họ Dịch liền đến đón, khi biết mỹ nhân và cậu mình bị thương, nhóc con nằng nặc sống chết đòi đến bệnh viện.
Khi đến, nhìn thấy mỹ nhân toàn thân bị thương, tay cô bị thương, da trên đầu gối bị rách, mắt cá chân bị bong lên sưng tấy.
Cố An Hi trầm mặc một lúc lại nói: “Cậu của cậu đâu rồi? Anh ấy thế nào? Vết thương có nghiêm trọng không?”
Vẻ mặt Lục Cẩn Đình cứng đờ trong giây lát, vội vàng nói: “Đầu của cậu bị đá đập vào nhưng không nghiêm trọng lắm, bị gãy hai cái xương sườn, hiện tại đang được chăm sóc tốt, tỷ đừng lo.”
Cố An Hi run lên, anh ấy bị thương nghiêm trọng đến như vậy sao, bị gãy đến hai cái xương sườn.
Đang muốn nói Lục Đình Phong đưa cô đi xem Dịch Cẩn Đình thì bên ngoài cửa phòng mở ra, Hàn Minh Hiên từ bên ngoài đi vào.
“An Hi, em tỉnh rồi, em cảm thấy sao rồi?’
Cố An Hi có chút bất ngờ, Minh Hiên ca sao lại có mặt ở đây? Cô đưa mắt nhìn về phía Lục Đình Phong.
Lục Đình Phong cúi đầu nói: “Mỹ nhân, ông cố hiện đang đi thăm bạn ở Bắc Sơn, bà ngoại không cho người đến chăm sóc tỷ, tôi tuy sẽ chăm sóc tỷ nhưng tôi cũng chỉ là một đứa trẻ, có nhiều chuyện không thể làm được. Chú ấy từng cứu chúng ta, tôi nghĩ chú ấy là người tốt, cho nên khi chú ấy gọi điện cho tỷ, tôi đã bảo chú ấy đến đây chăm sóc tỷ.”
Cố An Hi thở dài, quan hệ giữa cô và Minh Hiên ca là trong sáng, nhưng Dịch Cẩn Đình không thích, ngay cả hiện tại Minh Hiên ca là hôn phu của Cố Thanh Tâm, cô liền cảm thấy không thích hợp.
“Minh Hiên ca, làm phiền anh rồi.”
Hàn Minh Hiên lấy cháo vừa mua về mang đến: “Em hôn mê một ngày rồi, tỉnh lại nên ăn chút gì đó. Để anh đút em, tay em đều bị thương rồi.”
Minh Hiên ca luôn luôn quan tâm mà ấm áp. Lục Đình Phong nói đúng, tỉnh lại ở bệnh viện, biết không có ai chăm sóc, sẽ cô đơn biết bao nhiêu.
Lục Đình Phong sao có thể để cho Hàn Minh Hiên đút cho mỹ nhân, cho dù là nhóc gọi đến nhưng không nên thân mật như vậy: “Để tôi đút, chú đã đi mua đồ ăn rồi, việc này để cho tôi, chúng ta nên phân công rõ ràng.”
Hàn Minh Hiên cũng không tranh với Lục Đình Phong, chỉ ngồi một bên, đợi Cố An Hi ăn xong, không nhịn được mà bất mãn: “An Hi, hắn không yêu em, sao em phải liều mạng vì hắn ta. Mẹ em đã tỉnh, Cố thị anh có thể lấy cho em, hãy ly hôn hắn đi, tự giải thoát cho em và cũng như cho hắn.”
Lục Đình Phong trừng mắt nhìn Hàn Minh Hiên.
Cố An Hi lắc đầu: “Minh Hiên ca, chuyện của em, anh đừng lo lắng. Còn có chuyện Cố thị, em tự có cách cầm về. Chuyên anh và Cố Thanh Tâm đính hôn, em nghĩ anh nên suy nghĩ thấu đáo, em không muốn nợ anh thêm bất cứ điều gì.”
“Em không nợ anh, anh cam tâm tình nguyện làm vì em, vì anh….” - Hàn Minh Hiên chưa kịp nói hết câu, cửa phòng đã bị đây ra.
Đi vào là Diệp Minh Châu, bà ta liếc nhìn Hàn Minh Hiên liền nhận ra đây là người lần đó đã cứu Cố An Hi ở Thịnh Thế, trong lòng bùng lên cơn lửa giận.
Diệo Minh Châu gọi người đưa Lục Đình Phong ra ngoài, sau đó nhìn Cố An Hi bằng đôi mắt căm hận.
“Cố An Hi, cô thật tốt, hết lần này đến lần khác hãm hại con trai tôi. Còn ở đây tình tứ với nhân tình, có phải cô đang cầu mong con trai tôi chết thật nhanh, để cô chiếm gia sản Dich gia, sau đó cùng nhân tình của cô lăn lộn.”
Cố An Hi ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt khó coi: “Bà muốn cái gì?”
Hàn Minh Hiên đi tới, đứng bên cạnh Cố An Hi, ánh mắt sát ý nhìn Diệp Minh Châu.
“Cố An Hi, chuyện đêm hôm qua tôi đã nghe Dương Hàn và Mộ Tuyết thuật lại, nhưng cô đừng có hy vọng tôi sẽ cảm thấy biết ơn cô. Chính cô đã bày trò bỏ đi khiến Cẩn Đình phải rời khỏi khách sạn khi trời mưa, chính cô khiến con trai tôi gặp nạn, cô càng ngày càng khiến tôi cảm thấy ác tâm.” - Diệp Minh Châu hung hăng nói.
Cố An Hi trầm mặc không đáp, Dịch Cẩn Đình đúng là đi tìm cô mà gặp nạn.
“Bây giờ còn giả câm, Cố An Hi, chuyện lần này cô đưa Cẩn Đình xuống núi, không cho phép nói với lão gia, Cẩn Đình tỉnh lại cũng sẽ đổi thành Mộ Tuyết cứu nó. Hừ, đợi Cẩn Đình tỉnh lại, hai người hãy nhanh chóng ly hôn, cô có hiểu ý tôi nói không?”
“Vì sao tôi phải làm như vậy?” - Cố An Hi cười nhạt: “Tôi cứu Nhị ca, không cần báo đáp… nhưng vì cái gì tôi phải nhường công cho người khác… Diệp phu nhân, tôi không hiểu vì sao bà ghét tôi, nhưng đến nổi cướp công của tôi trao cho người khác, tôi thật không thể hiểu nổi.”
Diệp Minh Châu lạnh lùng khoanh tay, hất mặt nói: “Hừ, cô đưa Cẩn Đình xuống núi là trách nhiệm cô phải làm, cô không nghĩ vì cái gì mà con trai tôi gặp nạn sao. Con trai tôi không thích cô, không cần phải trên người mang ơn cô, Cẩn Đình yêu Mộ Tuyết, trước sau cũng sẽ cưới Mộ Tuyết, chuyện này không phải sẽ là tốt nhất sao? Còn có, Cố An Hi, nếu cô không nghe lời tôi nói, đừng trách tôi vô tình.”
Cố An Hi đau lòng, nhưng cứng gắn nói: “Nếu tôi nói không thì sao?”
“Tốt nhất cô nên làm theo lời tôi nói, bởi vì cô sẽ không muốn người mẹ bệnh tật của cô biết tất cả sự thật về cha của cô phải không?” - Diệp Minh Châu nói với vẻ mặt thờ ơ, nụ cười nở trên môi, nhìn thấy sắc mặt Cố An Hi thay đổi nhanh chóng, trong lòng bà ta vô cùng vui vẻ.
“Diệp Minh Châu.” - Cố An Hi gầm lên như một con thú hoang bị thương tích đầy mình.
Diệp Minh Châu đắc ý nhìn Cố An Hi run rẩy: “Cô đã biết phải làm gì rồi, đúng không?”
Nói xong, Diệp Minh Châu quay người rời đi. Bà ta luôn cảm thấy mình làm đúng, bà ta không muốn con trai có thêm hảo cảm với Cố An Hi.
Hàn Minh Hiên một mực im lặng, nhìn thấy Cố An Hi đang run rẩy liền bước đến, nắm chặt đôi bàn tay đang run rẩy không kiểm soát của Cố An Hi nói: “An Hi, Dịch gia không phải nơi em có thể dung thân, nghe lời anh… ly hôn và đi theo anh, anh không cần em đáp trả tình cảm của anh, chỉ cần em hạnh phúc, An Hi… xem như Minh Hiên ca van xin em, đừng dày vò bản thân nữa.”
Cố An Hi đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn Hàn Minh Hiên…
“Mỹ nhân, tỷ tỉnh rồi?” - Lục Đình Phong ngồi bên giường, nhìn thấy Cố An Hi mở mắt, lập tức vui vẻ reo lên: “Tỷ sao rồi? Có đau ở đâu không? Có khó chịu nơi nào không?”
Cố An Hi nhẹ nhàng lắc đầu.
Lục Đình Phong đêm qua đang ở trong phòng, người nhà họ Dịch liền đến đón, khi biết mỹ nhân và cậu mình bị thương, nhóc con nằng nặc sống chết đòi đến bệnh viện.
Khi đến, nhìn thấy mỹ nhân toàn thân bị thương, tay cô bị thương, da trên đầu gối bị rách, mắt cá chân bị bong lên sưng tấy.
Cố An Hi trầm mặc một lúc lại nói: “Cậu của cậu đâu rồi? Anh ấy thế nào? Vết thương có nghiêm trọng không?”
Vẻ mặt Lục Cẩn Đình cứng đờ trong giây lát, vội vàng nói: “Đầu của cậu bị đá đập vào nhưng không nghiêm trọng lắm, bị gãy hai cái xương sườn, hiện tại đang được chăm sóc tốt, tỷ đừng lo.”
Cố An Hi run lên, anh ấy bị thương nghiêm trọng đến như vậy sao, bị gãy đến hai cái xương sườn.
Đang muốn nói Lục Đình Phong đưa cô đi xem Dịch Cẩn Đình thì bên ngoài cửa phòng mở ra, Hàn Minh Hiên từ bên ngoài đi vào.
“An Hi, em tỉnh rồi, em cảm thấy sao rồi?’
Cố An Hi có chút bất ngờ, Minh Hiên ca sao lại có mặt ở đây? Cô đưa mắt nhìn về phía Lục Đình Phong.
Lục Đình Phong cúi đầu nói: “Mỹ nhân, ông cố hiện đang đi thăm bạn ở Bắc Sơn, bà ngoại không cho người đến chăm sóc tỷ, tôi tuy sẽ chăm sóc tỷ nhưng tôi cũng chỉ là một đứa trẻ, có nhiều chuyện không thể làm được. Chú ấy từng cứu chúng ta, tôi nghĩ chú ấy là người tốt, cho nên khi chú ấy gọi điện cho tỷ, tôi đã bảo chú ấy đến đây chăm sóc tỷ.”
Cố An Hi thở dài, quan hệ giữa cô và Minh Hiên ca là trong sáng, nhưng Dịch Cẩn Đình không thích, ngay cả hiện tại Minh Hiên ca là hôn phu của Cố Thanh Tâm, cô liền cảm thấy không thích hợp.
“Minh Hiên ca, làm phiền anh rồi.”
Hàn Minh Hiên lấy cháo vừa mua về mang đến: “Em hôn mê một ngày rồi, tỉnh lại nên ăn chút gì đó. Để anh đút em, tay em đều bị thương rồi.”
Minh Hiên ca luôn luôn quan tâm mà ấm áp. Lục Đình Phong nói đúng, tỉnh lại ở bệnh viện, biết không có ai chăm sóc, sẽ cô đơn biết bao nhiêu.
Lục Đình Phong sao có thể để cho Hàn Minh Hiên đút cho mỹ nhân, cho dù là nhóc gọi đến nhưng không nên thân mật như vậy: “Để tôi đút, chú đã đi mua đồ ăn rồi, việc này để cho tôi, chúng ta nên phân công rõ ràng.”
Hàn Minh Hiên cũng không tranh với Lục Đình Phong, chỉ ngồi một bên, đợi Cố An Hi ăn xong, không nhịn được mà bất mãn: “An Hi, hắn không yêu em, sao em phải liều mạng vì hắn ta. Mẹ em đã tỉnh, Cố thị anh có thể lấy cho em, hãy ly hôn hắn đi, tự giải thoát cho em và cũng như cho hắn.”
Lục Đình Phong trừng mắt nhìn Hàn Minh Hiên.
Cố An Hi lắc đầu: “Minh Hiên ca, chuyện của em, anh đừng lo lắng. Còn có chuyện Cố thị, em tự có cách cầm về. Chuyên anh và Cố Thanh Tâm đính hôn, em nghĩ anh nên suy nghĩ thấu đáo, em không muốn nợ anh thêm bất cứ điều gì.”
“Em không nợ anh, anh cam tâm tình nguyện làm vì em, vì anh….” - Hàn Minh Hiên chưa kịp nói hết câu, cửa phòng đã bị đây ra.
Đi vào là Diệp Minh Châu, bà ta liếc nhìn Hàn Minh Hiên liền nhận ra đây là người lần đó đã cứu Cố An Hi ở Thịnh Thế, trong lòng bùng lên cơn lửa giận.
Diệo Minh Châu gọi người đưa Lục Đình Phong ra ngoài, sau đó nhìn Cố An Hi bằng đôi mắt căm hận.
“Cố An Hi, cô thật tốt, hết lần này đến lần khác hãm hại con trai tôi. Còn ở đây tình tứ với nhân tình, có phải cô đang cầu mong con trai tôi chết thật nhanh, để cô chiếm gia sản Dich gia, sau đó cùng nhân tình của cô lăn lộn.”
Cố An Hi ngồi trên giường bệnh, vẻ mặt khó coi: “Bà muốn cái gì?”
Hàn Minh Hiên đi tới, đứng bên cạnh Cố An Hi, ánh mắt sát ý nhìn Diệp Minh Châu.
“Cố An Hi, chuyện đêm hôm qua tôi đã nghe Dương Hàn và Mộ Tuyết thuật lại, nhưng cô đừng có hy vọng tôi sẽ cảm thấy biết ơn cô. Chính cô đã bày trò bỏ đi khiến Cẩn Đình phải rời khỏi khách sạn khi trời mưa, chính cô khiến con trai tôi gặp nạn, cô càng ngày càng khiến tôi cảm thấy ác tâm.” - Diệp Minh Châu hung hăng nói.
Cố An Hi trầm mặc không đáp, Dịch Cẩn Đình đúng là đi tìm cô mà gặp nạn.
“Bây giờ còn giả câm, Cố An Hi, chuyện lần này cô đưa Cẩn Đình xuống núi, không cho phép nói với lão gia, Cẩn Đình tỉnh lại cũng sẽ đổi thành Mộ Tuyết cứu nó. Hừ, đợi Cẩn Đình tỉnh lại, hai người hãy nhanh chóng ly hôn, cô có hiểu ý tôi nói không?”
“Vì sao tôi phải làm như vậy?” - Cố An Hi cười nhạt: “Tôi cứu Nhị ca, không cần báo đáp… nhưng vì cái gì tôi phải nhường công cho người khác… Diệp phu nhân, tôi không hiểu vì sao bà ghét tôi, nhưng đến nổi cướp công của tôi trao cho người khác, tôi thật không thể hiểu nổi.”
Diệp Minh Châu lạnh lùng khoanh tay, hất mặt nói: “Hừ, cô đưa Cẩn Đình xuống núi là trách nhiệm cô phải làm, cô không nghĩ vì cái gì mà con trai tôi gặp nạn sao. Con trai tôi không thích cô, không cần phải trên người mang ơn cô, Cẩn Đình yêu Mộ Tuyết, trước sau cũng sẽ cưới Mộ Tuyết, chuyện này không phải sẽ là tốt nhất sao? Còn có, Cố An Hi, nếu cô không nghe lời tôi nói, đừng trách tôi vô tình.”
Cố An Hi đau lòng, nhưng cứng gắn nói: “Nếu tôi nói không thì sao?”
“Tốt nhất cô nên làm theo lời tôi nói, bởi vì cô sẽ không muốn người mẹ bệnh tật của cô biết tất cả sự thật về cha của cô phải không?” - Diệp Minh Châu nói với vẻ mặt thờ ơ, nụ cười nở trên môi, nhìn thấy sắc mặt Cố An Hi thay đổi nhanh chóng, trong lòng bà ta vô cùng vui vẻ.
“Diệp Minh Châu.” - Cố An Hi gầm lên như một con thú hoang bị thương tích đầy mình.
Diệp Minh Châu đắc ý nhìn Cố An Hi run rẩy: “Cô đã biết phải làm gì rồi, đúng không?”
Nói xong, Diệp Minh Châu quay người rời đi. Bà ta luôn cảm thấy mình làm đúng, bà ta không muốn con trai có thêm hảo cảm với Cố An Hi.
Hàn Minh Hiên một mực im lặng, nhìn thấy Cố An Hi đang run rẩy liền bước đến, nắm chặt đôi bàn tay đang run rẩy không kiểm soát của Cố An Hi nói: “An Hi, Dịch gia không phải nơi em có thể dung thân, nghe lời anh… ly hôn và đi theo anh, anh không cần em đáp trả tình cảm của anh, chỉ cần em hạnh phúc, An Hi… xem như Minh Hiên ca van xin em, đừng dày vò bản thân nữa.”
Cố An Hi đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn Hàn Minh Hiên…
Dịch lão gia tử nhận được tin từ Bắc Sơn nhanh chóng quay về, Dịch Cẩn Đình hôn mê hai ngày cuối cùng cũng tỉnh lại. “Cẩn Đình, anh tỉnh rồi.” - Mộ Tuyết ngồi bên cạnh Dịch Cẩn Đình vô cùng vui mừng, giọng nói nghẹn ngào: “Cuối cùng anh cũng tỉnh lại, anh làm em sợ chết khiếp.” Nhìn cô gái trước mặt gương mặt tiều tụy, mắt đỏ ngầu, Dịch Cẩn Đình sửng sốt một lạt, sau đó khẽ mỉm cười: “Mộ Tuyết, anh không sao?” “Sao lại không sao, anh dọa chết em, khi anh đi vào phòng cấp cứu, mỗi giây mỗi phút trôi qua đềy rất khó khăn với em.” - Mộ Tuyết rơi nước mắt nói. “Cẩn Đình, lần này là Mộ Tuyết đã cứu được con. Thằng nhóc này, con sao lại đi lên núi lúc trời mưa… mẹ nghe tin mà sợ chết khiếp, nhỡ có gì xảy ra, mẹ biết phải làm sao?” Dịch Cẩn Đình cau mày nhìn Diệp Minh Châu định nói cái gì đó thì nghe giọng của Dịch lão gia tử: “Cảm thấy đỡ hơn chưa?” “Ông nội, con đỡ nhiều rồi.” “Mộ Tuyết chính là ngôi sao may mắn của Dịch gia chúng ta, mấy ngày nay đều túc trực bên cạnh Cẩn Đình chăm sóc, khó trách Cẩn Đình yêu thương con như vậy.” - Diệp Minh Châu vỗ vai Mô Tuyết: “Thật tuyệt vời nếu con gả cho Cẩn Đình của bác, trở thành con dâu của Dịch gia chúng ta.” Mộ Tuyết mỉm cười, sau đó ngượng ngùng nhìn Dịch Cẩn Đình. Dịch Cẩn Đình cũng hơi cong môi nhưng vô cùng gượng ép. “Diệp Minh Châu, sao lại nói chuyện này vào lúc này.” - Dịch lão gia tử trầm giọng nói. “Ba, ba cũng đã nhìn thấy, Mộ Tuyết tốt như vậy, Cẩn Đình cũng là yêu con bé. Hơn nữa, Mộ Tuyết cũng đã hai lần cứu Cẩn Đình.” Dịch lão gia tử trầm mặc cau mày, nhưng cũng không mắng Diệp Minh Châu nữa. Diệp Minh Châu khá hài lòng, xem ra kế hoạch của bà ta đã thành công gần một nửa. Mộ Tuyết liếc nhìn bóng người đứng lấp ló ngoài cửa, cô ta mỉm cười nói: “Ồn nội, dì, hình như sắp có kết quả kiểm tra của Cẩn Đình, con xin phép ra ngoài, để mọi người trò chuyện.” Mộ Tuyết đi ra khỏi phòng bệnh, cố ý đi theo bóng một người vừa rời đi, cho đến một khu vắng vẻ mới lên tiếng. “An Hi.” Cố An Hi nghe giọng của Mộ Tuyết cũng không dừng lại, liền bị Mộ Tuyết kéo cổ tay. “Cô muốn làm gì?” - Cố An Hi quay đầu lại, nhíu mày. Mộ Tuyết hừ lạnh đầy khinh bỉ, vẻ mặt cực kì khó coi nhìn cô: “Cô vừa… nghe rồi phải không?” Cô bị Diệp Minh Châu uy hiếp, nhưng là vẫn muốn đến nhìn Dịch Cẩn Đình một lần, chỉ là không ngờ nhìn thấy cảnh kia. Ngay cả ông nội Dịch cũng đã đồng tình theo Diệp Minh Châu và Mộ Tuyết, cô còn có thể nói cái gì. “Rõ ràng là công lao của cô, lại bị tôi chiếm mất, có lẽ lúc này cô đang tức điên đi được a.” - Mộ Tuyết bật cười nói. “Mộ Tuyết, cô thật sự quá vô sỉ.” - Cố An Hi giật mạnh tay mình ra, lạnh lùng nhìn Mộ Tuyết. “Vô sỉ.” - Mộ Tuyết cười khẽ: “Nói về vô sỉ, chính cô mới là kẻ vô sỉ không ai bằng. Dịch Cẩn Đình rõ ràng là người đàn ông của tôi, cô lại cướp đi. Dịch phu nhân là vị trí của tôi, cô lại không biết xấu hổ mà ngồi lên.” Cố An Hi trọn tròn mắt kinh ngạc, cô rất ngạc nhiên khi Mộ Tuyết biết chuyện cô và Dịch Cẩn Đình kết hôn, chuyện này nhà họ Dịch không công bố ra ngoài, rất ít ỏi người biết được. “Cô tò mò vì sao tôi biết chuyện này phải không?” - Mộ Tuyết cười khúc khích: “Là Cẩn Đình nói với tôi, anh ấy nói tôi hãy đợi anh ấy, anh ấy sẽ sớm ly hôn với cô. Cô cảm thấy một người đi cướp bạn trai của tôi, tôi sẽ đối tốt với cô được sao?” Cố An Hi lập tức hiểu ra, trong lòng thở dài, Dịch Cẩn Đình thật sự không giấu giếm Mộ Tuyết bất cứ điều gì. “Cô cũng đã biết rõ thái đô của dì Diệp và cũng nhìn được thái độ của ông nội Dịch rồi phải không? Nếu họ thật sự yêu thương cô họ đã không có thái độ như vậy.” Mộ Tuyết hừ lạnh: “Nhưng chính là quan trong nhất là thái độ của Cẩn Đình,cô có lẽ cũng biết rõ anh ấy hận cô vì cô đã xen vào chuyện của chúng tôi, chỉ muốn ly hôn với cô. Tôi mới chính là người Cẩn Đình yêu, cô chính là kẻ phá hủy tôi và anh ấy, hừ… là cô cứu anh ấy thì sao, đó chính là điều cô nên là, chính là cô thiếu nợ anh ấy, cũng là thiếu nợ chúng tôi.” “Dù cô có nói ra, đây là ý của dì Diệp, không phải ý của tôi, cô nghĩ Cẩn Đình sẽ vì cô mà làm ra chuyện gì? Không có gì quan trọng cả, dù cô có chết… thì người anh ấy yêu là tôi, vị trí Dịch phu nhân cũng là muốn cho tôi. Vậy nên Cố An Hi, cô nên biết phải làm gì đúng không?” Nói xong, Mộ Tuyết nhếch môi cười giếu cợt, quay người rời đi, lưng thắng tắp, cằm hơi nhếch lên, trong giống như một người vừa thắng trận. Còn Cố An Hi nắm chặt nắm tay, không cách nào khống chế mà run rẩy toàn thân. Mộ Tuyết đi đến cửa phòng bệnh, lúc này Dịch lão gia tử đx quay về, bên trong chỉ còn một mình Diệp Minh Châu. Dịch Cẩn Đình nhìn Diệp Minh Châu hỏi: “Mẹ, thật sự là Mộ Tuyết đã cứu con lần này sao? Sao trong trí nhớ của con… chính là…” Không đợi Dịch Cẩn Đình nói xong, Diệp Minh Châu đã tức giận chen vào: “Hừ… thì ra là con vẫn biết, vậy mẹ không nói dối con. Đúng, con đi lên núi đi tìm nữ nhân chết tiệt Cố An Hi đó, cô ta có trách nhiệm phải đưa con xuống, nếu không mẹ đã chỉnh chết cô ta, đâu để cô ta nhởn nhỏ tình tứ cùng nam nhân khác?” “Nam nhân khác?” - Dich Cẩn Đình nhíu mayf. “Đúng, chính là cái tên lần trước đã cứu nó ở Thịnh Thế khi bị rắn cắn.” - Diệp Minh Châu giọng nói khinh bỉ: “Tại sao lần đó nó không chết quách đi, nếu không có nó thì lần này con cũng không gặp tai nạn.” “Mẹ, đừng nói như vậy.” - Dịch Cẩn Đình nhíu mày: “Nhưng dù như vậy, tại sao mẹ lại nói Mộ Tuyết cứu con?” Diệp Minh Châu nhìn con trai liền lắc đầu: “Con không nhìn thấy thái độ của ông nội sao? Lần này vì tin tức kia mà ông nội đã nhượng bộ chuyện của con và Mộ Tuyết rất nhiều. Cẩn Đình, Mộ Tuyết mấy ngày nay ở bên cạnh túc trực chăm sóc con không rời đi một bước… còn Cố An Hi đó không đến nhìn con một lần… Cẩn Đình, đừng để lỡ mất một cô gái tốt như Mộ Tuyết, nhanh chóng ly hôn với Cố An Hi đi.” Mộ Tuyết lúc này đẩy cửa đi vào, Dịch Cẩn Đình muốn nói gì đó liền không lên tiếng nữa. Gương mặt Mộ tuyết đầy tự trách và xấu hổ nói: “Cẩn Đình, đáng ra em không nên nghe lời di Diệp lừa gạt ông nội, nhưng… ông nội luôn ghét em, em lại muốn gả cho anh… cho nên… cho nên…” - Mộ Tuyết bật khóc: “Cẩn Đình, nếu em không bận đọc kịch bản, nếu em chú ý anh hơn, đi tìm anh, em nhất định sẽ không để anh bị thương nặng như vậy… “ Diệp Minh Châu đi tới an ủi Mộ Tuyết: “Đứa trẻ ngốc này, lỗi không phải của con…” - Sau đó Diệp Minh Châu nhìn Dịch Cẩn Đình vẫn đang trầm mặc: “Cẩn Đình, mọi thứ mẹ làm đều là vì con, vì hạnh phúc của con.” Dịch Cẩn Đình liếc mắt nhìn Mộ Tuyết… chẳng lẽ chỉ vì muốn gả cho anh, cô ấy liền nhận việc mình không làm sao? Còn Cố An Hi, rõ ràng đêm đó anh mơ mơ tỉnh tỉnh, nhìn thấy cô toàn thân ướt sũng tìm được anh… vậy tại sao cô lại không đến thăm anh, tại sao cô ấy lại ở bên cạnh Hàn Minh Hiên.
/79
|